Rất tiếc, cuối cùng cờ lê của Kiều Thời vẫn không giáng xuống.
Mặc dù Kiều Thời cảm thấy mình đã thể hiện sự thân thiện.
Cô chỉ định đánh cho Hứa Dịch ngất đi thôi, thậm chí còn chẳng nghĩ đến chuyện bẻ gãy chân anh. Chẳng phải như vậy đã rất thân thiện rồi sao?
Nhưng kiểu ngụy biện này không thể qua mắt được hệ thống.
"Phát hiện hành vi nguy hiểm của ký chủ! Ký chủ, xin cô hãy bình tĩnh, mâu thuẫn với đồng nghiệp không thể giải quyết bằng bạo lực!"
Hệ thống nhận ra có vẻ liệu pháp trị liệu của nó hơi vội vàng. Nó hy vọng ký chủ có thể nhận được sức mạnh từ Hứa Dịch nhưng kết quả lại phản tác dụng, k*ch th*ch Kiều Thời đến mức khiến cô càng thêm lo âu, thậm chí còn xuất hiện hành vi cực đoan.
Hệ thống buộc phải buff một đợt trị liệu cho Kiều Thời, đồng thời phát nhiệm vụ bắt buộc: Bỏ cờ lê xuống, thể hiện thiện ý với đồng nghiệp.
Nếu Hứa Dịch biết được rằng tên đầu sỏ khiến anh bại lộ, đồng thời cũng là ân nhân cứu mạng giúp anh thoát khỏi cú đánh chí mạng đều là do cái hệ thống chết tiệt nào đó, không biết anh sẽ có cảm tưởng gì.
Kiều Thời vốn đã rất bình tĩnh, lại được hệ thống buff thêm một lớp tỉnh táo, hiện tại trông cô càng lạnh nhạt hơn.
Thế nhưng hệ thống lại không biết rằng sự điềm tĩnh của Kiều Thời đều đã dồn hết vào chuyện đấu trí với nó.
Nếu là một Kiều Thời hành động theo cảm tính, có lẽ cô sẽ bị Hứa Dịch thuyết phục, thậm chí có thể sẽ tha cho anh rời đi, nhưng một Kiều Thời đã bình tĩnh lại thì tuyệt đối không làm thế. Dù vậy cô cũng hiểu rõ, khi có nhiệm vụ cưỡng chế, cô không thể chống đối một cách lộ liễu, như thế sẽ chẳng có tác dụng gì.
Vậy phải làm sao đây?
Kiều Thời mỉm cười xoay nhẹ chiếc cờ lê trong tay, rất biết điều mà đặt nó trở lại cốp xe. Sau đó, cô thân thiện vỗ nhẹ vai Hứa Dịch: "Hầy, xem anh sợ đến mức nào kìa. Trông tôi giống loại người sẽ làm mấy chuyện như vậy sao? Tôi chỉ đùa với anh một chút thôi mà."
Môi Hứa Dịch khẽ mấp máy, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Anh không hề cảm thấy Kiều Thời không giống loại người sẽ làm vậy, cô chính là loại người sẽ làm đó! Vẻ mặt khi nãy của cô tuyệt đối không hề giống đang đùa giỡn chút nào.
Nhưng điều kỳ lạ cũng nằm ở chỗ này. Cô nói bỏ "dao" xuống là thật sự đặt chiếc cờ lê qua một bên, không có dấu hiệu gì cho thấy cô còn ý định ra tay với anh.
Hứa Dịch chán nản nhận ra, anh vẫn không thể nhìn thấu Kiều Thời!
Sự thay đổi đột ngột này diễn ra trên người cô lại chẳng hề có vẻ gì là bất thường, mà hoàn toàn tự nhiên hợp lý. Hai lựa chọn giống như hoàn toàn xuất phát từ lòng chân thành của Kiều Thời vậy.
Diễn xuất trời sinh này…
Anh nhớ lại mình từng nói gì: Thật ra Kiều Thời còn bệnh nặng hơn cả anh!
Thế nhưng, Hứa Dịch không chìm đắm quá lâu trong cảm xúc này.
Không nhìn thấu Kiều Thời cũng không sao, sau này sẽ còn nhiều thời gian để tìm hiểu. Điều quan trọng trước mắt là anh có thể nắm bắt cơ hội này để cùng Kiều Thời nghiên cứu thế giới vực rồi!
Vì vậy, Hứa Dịch điều chỉnh lại tâm trạng, cũng nở một nụ cười, đôi mắt hồ ly xinh đẹp nhìn thẳng vào Kiều Thời, giọng nói dịu dàng: "Tất nhiên, tôi tin cô sẽ không làm vậy. Không đúng, thực ra tôi muốn nói, cho dù cô có làm thế thật, tôi cũng có thể hiểu được. Không biết cô có cảm nhận được không nhưng giữa chúng ta tồn tại một sự cộng hưởng."
Dĩ nhiên Kiều Thời chẳng cảm nhận được gì hết.
Cô cũng không chắc Hứa Dịch có thật sự cảm nhận được thứ cộng hưởng vớ vẩn nào đó hay không, nhưng có một điều cô có thể khẳng định, thằng cha này đang chơi trò tâm lý với cô!
Miệng thì nói những lời dễ nghe nhất, tay thì lén lút phá bỏ phong ấn.
Cũng dễ hiểu thôi, một khi phong ấn được gỡ bỏ, dù Kiều Thời có đột nhiên đổi ý lần nữa, Hứa Dịch cũng sẽ không còn ở thế bị động quá mức.
Nhưng vấn đề là Kiều Thời có đổi ý không?
Chắc chắn là không!
Việc Kiều Thời bỏ cờ lê, tỏ ra thân thiết với Hứa Dịch chỉ là để "ngoan ngoãn" hoàn thành nhiệm vụ cưỡng chế của hệ thống. Nhưng đồng thời, cô cũng đang cãi cọ với hệ thống: Đồng nghiệp này đúng là một “tấm gương kiên cường”! Nhưng để một người có tình trạng sức khỏe tệ như vậy tăng ca, sao cô có thể nhẫn tâm làm thế chứ?!
Kiều Thời khăng khăng rằng vì muốn thực hiện yêu cầu "quan tâm đồng nghiệp" của hệ thống, muốn để Hứa Dịch nghỉ ngơi, để mình cô tăng ca, thế nên mới bất đắc dĩ làm ra hành động trông có vẻ không lý trí kia.
"Nếu tui không ra tay với anh ấy, anh ấy cứ mãi nghĩ đến công việc, không cách nào nghỉ ngơi được... nhìn mà thấy đau lòng lắm! Chẳng lẽ tui lại khoanh tay đứng nhìn?"
Lời giải thích của Kiều Thời vô cùng phù hợp với logic của hệ thống.
Cái gì? Lời của cô có quá nhiều sơ hở ư, ai đời lại đi dùng cờ lê để khuyên đồng nghiệp nghỉ ngơi?
Nhưng hệ thống lại cảm thấy điều đó rất bình thường.
Bởi lẽ Kiều Thời vốn dĩ là một bệnh nhân khó hòa nhập với xã hội, đôi khi tư duy của bệnh nhân đã không hợp lý, vậy nên mới cần một hệ thống như nó để hướng dẫn, đây chẳng phải là ý nghĩa tồn tại của nó sao?
Hệ thống hết sức ghi nhận tấm lòng của Kiều Thời đối với đồng nghiệp, chỉ nhẹ nhàng khuyên cô: Chúng ta cần đổi sang một cách thể hiện khác.
Dùng cờ lê vẫn là không được.
"Xét thấy ký chủ có tinh thần giúp đỡ người khác rất mạnh mẽ, nhiệm vụ cưỡng chế hoàn thành, hệ thống thưởng cho ký chủ túi ngủ an tâm*1. Mong ký chủ thử thể hiện lòng tốt của mình theo cách đúng đắn hơn nhé!"
Khóe miệng Kiều Thời giật giật. Sao phần thưởng mà cô vất vả làm nhiệm vụ mới có được lại dành cho Hứa Dịch chứ?
Thôi được rồi, hình như cũng chẳng khổ cực gì lắm. Dù sao đây vốn là nhiệm vụ nhắm vào Hứa Dịch, giờ phần thưởng quay về người anh cũng rất hợp tình hợp lý.
Kiều Thời hào phóng không tính toán với hệ thống.
Cô nhanh chóng rút túi ngủ từ cốp xe ra. Cũng giống như những phần thưởng trước đây của hệ thống, cái túi ngủ này vốn đã được trang bị sẵn trên xe từ trước, chỉ là bây giờ được hệ thống buff thêm một tầng hiệu ứng.
Kiều Thời cầm túi ngủ, sảng khoái giũ giũ trước mặt Hứa Dịch, rồi nở một nụ cười rạng rỡ với anh: "Anh hiểu được thì tốt rồi. Tiếp theo, anh hãy ngoan ngoãn chui vào đây nghỉ ngơi đi nhé."
Hứa Dịch khẽ sững người.
Anh theo bản năng tự hỏi một chút, có phải túi ngủ có ý nghĩa đặc biệt gì không.
Nếu không, sao Kiều Thời có thể cho rằng anh sẽ ngoan ngoãn nằm vào đó?
Nhận ra điểm này, Hứa Dịch lập tức ngầm cảnh giác, không phải cảnh giác túi ngủ mà là đề phòng động tác giả của Kiều Thời.
Anh cần cảnh giác những hành vi bất thường khác của Kiều Thời. Giống như vừa nãy, cô bất ngờ tung cước chẳng qua chỉ để che giấu việc ném bùa phong ấn mà thôi.
Lúc này, phong ấn cuối cùng trên người anh đã bị xóa bỏ trong im lặng, nhưng anh vẫn giữ vẻ điềm nhiên, định chờ xem Kiều Thời sẽ ra tay thế nào rồi tùy cơ ứng biến.
Ngay giây tiếp theo, túi ngủ đã ụp thẳng xuống đầu anh!
Muốn cản trở tầm nhìn của anh trước rồi ra tay sao?
Vô dụng thôi!
Hừ, rất tiếc nhưng một chiêu không thể dùng hai lần với anh đâu.
Hứa Dịch bị túi ngủ che khuất khuôn mặt song môi anh lại khẽ nhếch lên nở một nụ cười. Nhưng rồi nụ cười đó cũng nhanh chóng đông cứng lại.
Không hề có động tác giả hay chiêu thức đánh lừa nào hết, mục đích duy nhất của Kiều Thời chính là úp túi ngủ lên người anh!
Hứa Dịch bỏ lỡ mất khoảnh khắc ngắn ngủi có thể tháo chạy.
Túi ngủ an tâm đã phát huy tác dụng.
Hứa Dịch cảm thấy mình buồn ngủ không chịu nổi, cơ bắp toàn bộ thả lỏng, chẳng muốn làm gì nữa, chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Không, anh không nên có cảm giác này!
Tim Hứa Dịch bỗng giật thót, nhận ra mình đã trúng chiêu.
Nhưng dù nghĩ thế nào, anh cũng không thể hiểu nổi mình đã trúng chiêu từ lúc nào.
Đây chính là năng lực của Kiều Thời sao…
Mạnh đến mức nghịch thiên!
Hứa Dịch cố gắng vận dụng năng lực và ý chí để phản kháng, nhưng càng phản kháng lại càng thấy buồn ngủ, càng mệt mỏi rã rời…
Tựa hồ muốn thoát khỏi cái túi ngủ này là một chuyện rất dễ, nhưng Hứa Dịch không muốn động đậy dù chỉ là một ngón tay, chỉ muốn nằm thẳng cẳng tại chỗ.
Theo một tiếng "rầm", cả người anh ngã ngửa ra sau, khiến Kiều Thời và hệ thống đều giật mình.
Dựa vào âm thanh mà đoán, cú ngã này chắc chắn không nhẹ.
Có khi anh đã bị u một cục sau đầu rồi.
"Ký chủ, túi ngủ an tâm không có dùng như thế này!" Hệ thống nghiêm túc nhấn mạnh. Một cái túi ngủ hỗ trợ nghỉ ngơi hẳn hoi lại bị Kiều Thời dùng như vũ khí!
Kiều Thời cười gượng: "Đây là sự cố thôi mà. Nhưng không sao, chất liệu túi ngủ rất tốt."
Thấy hệ thống định đổ hết trách nhiệm lên đầu mình, Kiều Thời không chịu nổi: "Điều này chứng tỏ túi ngủ an tâm của bà có khiếm khuyết trong thiết kế! Bà đã không tính đến tất cả các mối nguy hiểm! Cái túi ngủ này hoàn toàn không khiến người ta an tâm chút nào!"
Hệ thống im lặng.
Phải làm sao đây, cô nói cũng có lý nhưng hình như có chỗ nào đó không đúng lắm…
Thấy hệ thống bắt đầu tự kiểm điểm, Kiều Thời rộng lượng nói: "Theo lý mà nói, tui nên yêu cầu bà bồi thường. Nhưng ai bảo tui là một ký chủ rộng lượng chứ, tui sẽ không chấp nhặt với bà đâu."
"Ký chủ…"
"Ừm, đừng cảm động quá, lần sau đối xử tốt với tui hơn là được."
"Yên tâm đi ký chủ, tôi sẽ dốc hết tất cả năng lực tính toánm chữa khỏi bệnh cho cô! Để cô trở lại cuộc sống bình thường và tốt đẹp!" Hệ thống thề son sắt bảo đảm.
"Khoan, khoan đã, tui nói đối xử tốt với tui hơn không phải ý này…"
Kiều Thời cảm thấy hiểu lầm này lớn rồi. Điều cô muốn là hệ thống bớt gây rắc rối, cho cô nhiều lợi ích hơn kia kìa!
Hệ thống dốc sức chữa trị cho cô là đang hại cô thê thảm hơn đấy!
"Ký chủ, đừng nói nữa, tôi hiểu rồi!"
Kiều Thời: …
Đây là tự đào hố chôn mình sao?
Kiều Thời cũng không có thời gian đôi co với hệ thống nữa. Cô dùng mũi chân đá đá vào người Hứa Dịch, không thấy động tĩnh gì thì liền cất đồ đạc, quay trở lại hội hợp với Trương Vi.
"Kiều Kiều, cậu không sao chứ? Còn tiền bối Mắt Kính…" Trương Vi lắp bắp hỏi.
Khi phát hiện ra người rời đi cùng Kiều Thời có vấn đề, cô ấy lo lắng muốn chết, nhưng cũng không dám liên lạc thẳng với Kiều Thời vì sợ lộ sơ hở. Cô ấy đang định chạy đi tìm Kiều Thời thì đã thấy cô quay về một mình.
Kiều Thời nhìn Trương Vi, trong ánh mắt là sự trấn an: "Người vừa rồi là Hứa Dịch giả trang, nhưng tớ đã giải quyết rồi."
"Giải quyết?" Trương Vi hít vào một hơi: "Giết luôn rồi à? Chắc bên bộ phận dọn dẹp tiếc lắm đấy?”
Nhưng ngay sau đó, Trương Vi giơ ngón cái lên với Kiều Thời: "Nhưng Kiều Kiều à, tớ ủng hộ cậu, cậu làm tốt lắm! Mấy chuyện xử lý hậu quả cứ để tớ lo, bộ phận sẽ không gây phiền phức cho cậu đâu."
Kiều Thời: "Xử lý hậu quả?"
"Ừ, tớ sẽ đưa anh ấy vào giới vực, xóa sạch dấu vết cậu động thủ. Đến lúc đó chỉ cần nói là Hứa Dịch tự gây họa trong giới vực, dù sao tiền bối Mắt Kính cũng bị anh ấy hại, đợi tiền bối tỉnh lại, lời khai chắc chắn sẽ nghiêng về phía chúng ta…"
Biết thế nào là hậu phương vững chắc chưa? Một người ra tay, một người hỗ trợ. Một kẻ giết người, một kẻ tiêu hủy chứng cứ. Mọi chuyện đều đâu vào đấy.
"… Này này này, em gái này, lời nói của cậu nguy hiểm quá đấy! Còn nữa, trong mắt cậu tớ là loại người động một chút là giết người diệt khẩu ư?"
Trương Vi ho nhẹ một tiếng: "Lỡ đâu cậu phiền quá chịu không nổi thì sao, tớ có thể hiểu mà…"
"Vậy thật sự cảm ơn cậu nhé. Nhưng anh ấy vẫn còn sống rất tốt." Kiều Thời liếc nhìn Mắt Kính nằm bất tỉnh dưới đất: "Ừm, có lẽ còn thoải mái hơn cả tiền bối Mắt Kính nữa."
Vừa dứt lời, Kiều Thời đột nhiên hắt xì một cái thật to.
Gần chiếc xe công vụ.
Một cái túi ngủ đang giãy giụa nhẹ như để chứng minh lời Kiều Thời nói.
Túi ngủ giật giật hai cái rồi lại im lặng. Nhưng một lát sau, nó lại động đậy thêm hai cái nữa…
Trông cứ như bên trong có một người đã chết nhưng lại chưa chết hẳn.
May mà quanh đây không có ai qua lại, nếu không giữa đêm hôm thế này, chắc chắn sẽ dọa người ta sợ mất mật.
Trương Vi miễn cưỡng tin vào lời giải thích của Kiều Thời: "Thôi được rồi."
Giọng điệu ấy chẳng biết nên nói là tiếc nuối hay có ý gì khác.
Kiều Thời chỉ muốn hệ thống mở to mắt mà nhìn thế giới này.
Thậm chí không cần mở to mắt nhìn thế giới, chỉ cần mở to mắt nhìn xung quanh cô là được rồi. Nhìn Hứa Dịch, nhìn Trương Vi… dù xét theo góc độ nào đi nữa, Kiều Thời cũng cảm thấy mình là người ít cần “chữa bệnh tâm thần” nhất!
Kiều Thời và Trương Vi vừa trò chuyện vừa lặng lẽ bước vào tòa nhà treo biển xưởng chế tạo giấc mơ.
Đến giờ hoạt động, khóa cửa nơi này sẽ tự động mở, chỉ cần đẩy nhẹ là có thể bước vào.
Cánh cửa ấy như một ranh giới, hoàn toàn ngăn cách khung cảnh bên trong và bên ngoài.
Bên ngoài, những con phố và tòa nhà mang vẻ cũ kỹ, hoang phế theo năm tháng, những mảng tường loang lổ, vệt rêu phong mọc lan từng mảng vụn vặt, tất cả đều toát lên hơi thở cuộc sống.
Nhưng bên trong lại sạch sẽ đến mức không nhiễm một hạt bụi, không có lấy một chút hơi thở của con người. Ngay cả không khí từ ngoài tràn vào cũng như đã qua một tầng lọc, loại bỏ hết tạp âm và hơi thở hỗn tạp, chỉ còn lại những gì tinh giản và nguyên thủy nhất.
Tiếng bước chân của hai người vang vọng trong không gian gọi là xưởng chế tạo giấc mơ này. Cả hai đều cảm nhận rõ ràng sự khác biệt giữa bầu không khí bên trong và bên ngoài.
Nếu xét về diện tích, gọi nơi này là "xưởng" có vẻ hơi sai. Nó chỉ rộng khoảng trăm mét vuông, gọi là "xưởng nhỏ" có lẽ phù hợp hơn.
Nhưng trong không gian rộng lớn này chỉ có duy nhất một cỗ máy trông giống như máy chụp CT được đặt ngay chính giữa, khiến căn phòng trống trải đến mức quạnh quẽ.
Rìa của máy phát ra ánh sáng lam u ám, cũng là nguồn sáng duy nhất trong phòng.
Dĩ nhiên máy này còn không có dây điện, không biết là phiên bản sạc pin hay chạy bằng nguồn năng lượng bí ẩn nào khác.
Đây chính là máy tạo giấc mơ trong truyền thuyết, chỉ cần nằm vào, làm theo hướng dẫn là có thể kích hoạt nó.
Nghe nói máy này cứ như bị hàn chết tại chỗ vậy. Có người từng thử dời đi nhưng bất kể dùng bao nhiêu sức, bất kể có bao nhiêu người hợp lực, nó vẫn không hề nhúc nhích.
Kiều Thời và Trương Vi cũng thử.
Không chỉ đơn thuần dùng sức người, mà còn tận dụng đòn bẩy như xà beng để nhấc bổng nó lên nhưng vẫn vô dụng.
Kết quả này khớp hoàn toàn với những tư liệu họ thu thập được trước đó.
Dĩ nhiên, họ không đến đây chỉ để kiểm chứng bề nổi.
Nhưng Trương Vi lại lắc đầu với Kiều Thời: "Nơi này không phải giới vực, cũng không có quái vật. Ít nhất không nằm trong phạm vi cảm nhận của tớ."
Trương Vi là thầy kể chuyện huyền bí, có thể điều khiển các sinh vật dị thường, thậm chí cô ấy còn có thể mượn sức từ chúng.
Nếu thứ tạo ra giấc mơ thực sự là một con quái vật hiện diện tại đây, thì khi cô ấy sử dụng năng lực đáng lẽ phải cảm giác được.
Nhưng hoàn toàn không có gì.
Còn việc cưỡng ép phá hủy máy sao?
Đây cũng là một cách nhưng chưa phải lúc thử.
Giới vực không phải thứ có thể giải quyết bằng cách phá hủy "bề mặt".
Lấy ví dụ như [Trò chơi cuộc chiến sinh tồn], bạn ném mấy cái máy tính điện thoại là trò chơi kết thúc sao? Không.
Bây giờ, ngay cả cửa vào giới vực còn chưa tìm thấy, nếu vội vàng đập phá, lỡ đâu phá mất cánh cổng, bỏ lỡ lối đi thì chỉ có nước khóc ròng.
Thực ra, bao gồm cả việc bọn họ cố gắng di chuyển máy cũng thuộc về những thử nghiệm "nhẹ nhàng" rồi. Nếu không màng hậu quả, họ hoàn toàn có thể lái xe máy xúc đến đấy!
Kiều Thời ghé sát vào máy, sờ sờ chỗ này, gõ gõ chỗ kia.
"Kiều Kiều, cậu có ý tưởng gì à? Cậu có thể giải quyết được thứ này sao?" Trương Vi vội hỏi.
"Chưa đâu. Chỉ là bình thường, khi máy tính hay điện thoại của tớ bị lỗi, tớ có thói quen gõ nhẹ vài cái, cách này hiệu nghiệm lắm đó."
Trương Vi: …
Cô ấy tự kiểm điểm lại bản thân, có phải đôi khi cô ấy trông đợi vào Kiều Kiều quá mức rồi không?
Thỉnh thoảng người này lại giở mấy trò khó mà tin nổi!
Đương nhiên, phần lớn thời gian Kiều Thời vẫn rất đáng tin. Cô tiếp tục nói: "Tớ nghĩ, cậu không cảm nhận được gì rất có thể là do chưa đáp ứng được điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Khởi động máy lên."
Đây có lẽ là cách trực tiếp nhất để "mở cửa" giới vực.
Nhưng muốn khởi động máy thì phải có người sử dụng nó để tạo giấc mơ.
Có điều, ai trong bộ phận dọn dẹp cũng biết thứ này không phải thứ hay ho gì. Họ vô thức bài xích khi nghĩ đến việc trực tiếp sử dụng nó.
Kiều Thời không có tâm lý bài xích mà chỉ thấy hiếu kỳ, thậm chí còn khá mong đợi: "Vừa hay tớ có một ý tưởng, muốn thử xem sao."
Kiều Thời có mong muốn gì?
Dĩ nhiên là thoát khỏi ràng buộc với hệ thống!
Xưởng chế tạo giấc mơ này thật sự có thể giúp cô thực hiện điều đó không?
Nếu nó không làm được thì sẽ như thế nào?