8 giờ tối tại bộ phận dọn dẹp.
Những người đã từng đến xưởng chế tạo giấc mơ bắt đầu ngáp.
Rõ ràng mấy phút trước bọn họ còn rất phấn chấn, không hề buồn ngủ. Mà cũng rõ ràng đây không phải thời gian nghỉ ngơi thông thường của họ, nhưng một khi cơn buồn ngủ ập đến thì không tài nào ngăn cản nổi.
Tất cả mọi người đều ở trong một căn phòng riêng biệt. Thực tế, Lý Văn vẫn luôn quan sát tình hình của họ.
Với mỗi người, bộ phận dọn dẹp áp dụng một phương pháp “trị liệu” khác nhau.
Có người thì sử dụng một liều lượng nhỏ adrenalin để k*ch th*ch tinh thần, có người thì được chữa trị bằng năng lực trị liệu, cũng có người chưa làm gì hết…
Nhưng bất luận là k*ch th*ch tinh thần theo góc độ khoa học, hay trị liệu bằng năng lực siêu phàm, kết quả cuối cùng đều giống nhau, đến lúc mệt mỏi rã rời thì vẫn mệt mỏi rã rời.
“Quả nhiên, nằm mơ không tính là bị thương hay bệnh tật, thậm chí cũng không thể coi là nguyền rủa, nó không thuộc về phạm trù “trị liệu”.”
Lý Văn than thở. Anh ta đã sớm dự đoán được kết quả này. Nhưng mà cái gì cần thử nghiệm vẫn phải thử nghiệm, ngộ nhỡ nó có tác dụng thì sao?
Trên thực tế Lý Văn cũng đã tìm được một trường hợp ngoại lệ: Tiểu Uông - người nói rằng bản thân chưa từng đến xưởng chế tạo giấc mơ nhưng lại gặp ác mộng, anh ta không hề mệt mỏi rã rời.
Tên đó tỉnh táo đến nỗi khác biệt hẳn so với những nạn nhân tiềm ẩn khác.
Dựa vào cái gì mà tên đó có thể đặc biệt như vậy nhỉ?
Lý Văn nhìn Tiểu Uông vẫn đang rất bình thường trong màn hình, anh ta mân mê cằm, lẩm bẩm nói: “Bởi vì cậu ta và những người khác không thuộc cùng một nhóm người được lựa chọn.”
“Thế là có ý gì?” Thầy bói quan tâm hỏi.
Cha nội này lại bắt đầu úp úp mở mở.
Giảng đạo lý, cứ úp úp mở mở đúng là sở trường của anh ta!
“Ý tôi là, nhóm người đầu tiên chịu ảnh hưởng là những người chủ động tạo giấc mơ. Cho nên, bất kể bọn họ ở chỗ nào, cứ đến thời gian thì cảnh trong mơ mà họ đã lựa chọn chắc chắn vẫn sẽ đến. Về điểm này, ông không phản đối chứ?”
“Không có.”
“Nhóm người thứ hai chịu ảnh hưởng là những người chưa từng đến xưởng chế tạo giấc mơ. Cho nên cảnh trong mơ muốn tìm đến những người này sẽ không dễ dàng như kia. Điều kiện để nó có thể đến là bản thân bọn họ phải ngủ và nằm mơ.”
Thầy bói xem xét lại một lần nữa tất cả các thông tin đã được tổng hợp cho đến hiện tại, phán đoán của Lý Văn hoàn toàn trùng khớp.
Ông ấy không nhịn được mà xuýt xoa: “Có vẻ anh đoán đúng hết cả rồi!”
“Ai bảo là tôi đoán? Phải gọi là suy luận phân tích hợp lý.” Lý Văn mỉm cười đầy tự tin.
Anh ta có thể trở thành đội trưởng, không chỉ bởi năng lực của anh ta đặc biệt, tuy rằng ngày thường anh ta hay bị chế giễu là không đáng tin cậy nhưng thực ra mọi người chỉ đang trêu chọc chút thôi.
Ít nhất so với những người làm việc toàn dựa vào cảm giác với ý trời như Thầy bói, Lý Văn vẫn đáng tin cậy hơn.
Thầy bói trợn tròn mắt, không thốt nên lời: Nói anh mập, mà anh còn th* d*c nữa.*
*Nói anh mập, mà anh còn th* d*c nữa: Câu này thường dùng để trêu chọc khi ai đó phản ứng thái quá hoặc quá nhạy cảm với một lời nhận xét.
“Đáng tiếc, mẫu thử quá ít. Tôi cũng không chắc nhóm người thứ hai chịu ảnh hưởng là bị lựa chọn ngẫu nhiên, hay là những kẻ kia nhắm vào nhóm người đã từng nghe nói đến xưởng chế tạo giấc mơ nhưng vẫn chưa đến nữa.”
Lý Văn bổ sung thêm.
Những người có tình trạng giống như Tiểu Uông, hiện tại họ chỉ mới tìm được duy nhất một mình anh ta.
Bọn họ không thể tìm được hết tất cả những người đã từng đến xưởng chế tạo giấc mơ, tuy vậy, nếu truy xét theo phạm vi hoạt động thì bọn họ vẫn có thể tìm được một số người.
Nhưng với những người chưa từng đến xưởng chế tạo giấc mơ mà bị ảnh hưởng, bộ phận dọn dẹp vẫn chưa biết làm cách nào để tìm ra từ biển người mênh mông.
Cũng không thể nói cứ ai gặp ác mộng là đến kiểm tra liền, đúng không?
Việc phát hiện ra trường hợp của Tiểu Uông hoàn toàn là ngẫu nhiên.
Số lượng mẫu quá ít, rất khó để đưa ra kết luận đáng tin cậy.
Mà lúc này, một đồng xu trong tay Thầy bói đột nhiên rơi xuống đất, phát ra âm thanh keng keng.
“Đến rồi.” Sắc mặt Thầy bói đột ngột trở nên nghiêm túc.
Ông ấy vung tay, đồng tiền đang nằm trên mặt đất giống như bị một lực kéo vô hình, lập tức quay trở lại tay ông ấy.
Lúc này, những người chịu ảnh hưởng từng đến xưởng chế tạo giấc mơ đều đã rơi vào trạng thái ngủ sâu.
Nhưng hiển nhiên tư thế ngủ của họ không thể nói là bình thường được.
Hoặc là chau mày, hoặc là hoảng sợ, hoặc là hai tay hai chân quơ quào loạn xạ trong không trung…
Lý Văn cũng đã chú ý thấy những thay đổi mờ mờ ảo ảo trong không gian.
Cảnh trong mơ biến đổi thành không gian hiện thực, khiến anh ta có cảm giác chỉ cần giơ tay ra là có thể chạm vào.
Trong tình huống bình thường, cảnh trong mơ của con người là một sự tồn tại hư vô mờ ảo. Cho dù Lý Văn là chuyên gia phong ấn, am hiểu thuật không gian thì cũng không thể chạm tới hay tiến vào giấc mơ của người khác. Bởi vì thứ đó không tồn tại!
Nhưng hiện tại, giấc mơ của những người này không phải mơ, mà là giới vực!
Đúng như bộ phận dọn dẹp đã suy đoán trước đó, giới vực này tồn tại bên trong giấc mơ của con người!
“Thử giải quyết từng bước một xem.”
Lý Văn trầm giọng nói.
Chỉ thấy anh ta vung tay lên, vô số sợi tơ vàng vô hình phóng ra cắt đứt không gian. Sau đó anh ta bước vào, rồi biến mất tại chỗ.
Thầy bói cũng không chút do dự, đồng xu trong tay ông ấy lại b*n r* nhắm vào không gian của một người chịu ảnh hưởng.
Đồng xu chưa hề đụng trúng vách tường mà như thể đụng phải một v*t c*ng nào đó giữa không trung, phát ra âm thanh kẽo kẹt rợn tóc gáy.
Đáng nhẽ giây tiếp theo, đồng xu sẽ lập tức vỡ vụn.
Nhưng nó không những không biến mất mà còn lơ lửng trên không trung, đồng thời tạo ra một lỗ hổng, sau đó biến mất cùng với Thầy bói.
Tất nhiên mỗi người sẽ có một giấc mơ khác nhau.
Lý Văn và Thầy bói đi vào các giấc mơ khác nhau, thứ họ trông thấy là những cảnh tượng bất đồng.
Khi Lý Văn trông thấy chủ nhân giấc mơ, đối phương cũng đang nhìn anh ta.
Nhưng đối phương lại không lộ ra vẻ gì là vui mừng, trái lại còn hoảng sợ khi nhìn thấy Lý Văn. Cứ như thể anh ta đã trở thành một phần của cơn ác mộng.
Lý Văn nhìn quanh bốn phía, phát hiện đám người xung quanh đều đeo mặt nạ bạch kim có khắc hoa văn phức tạp, bọn chúng đang từ từ tiến về phía chủ nhân giấc mơ.
“Đừng có đến đây, đừng có đến đây…”
Chủ nhân cảnh trong mơ không ngừng lùi lại, nhưng phía sau lưng người đó, hay nói chính xác hơn, bốn phương tám hướng đều là những người đeo mặt nạ đang không ngừng tiến đến gần…
Lý Văn đưa tay sờ lên mặt, phát hiện mình cũng đang đeo mặt nạ.
Lý Văn tiện tay tháo luôn mặt nạ ném xuống dưới đất, nói với chủ nhân cảnh trong mơ: “Đừng lo, thực ra đây chỉ là một cơn ác mộng, tất cả sẽ nhanh chóng kết thúc thôi. Tôi là người của bộ phận dọn dẹp, anh cứ theo sát tôi là được.”
Nhưng đối phương chỉ sửng sốt, thậm chí là thà di chuyển sang bên cạnh chứ hoàn toàn không có ý định đến gần Lý Văn.
Đây là ác mộng ư?
Không không không, tất cả những thứ này đều rất chân thật! Bởi vì người đó có thể cảm thấy đau đớn! Anh ta chưa hề tỉnh dậy!
Không lâu trước đó, có một người đeo mặt nạ, người đó cũng gỡ mặt nạ xuống và nói với anh ta: Tôi là người cùng phe với anh.
Lúc đó, anh ta cho rằng bản thân đã gặp được cứu tinh rồi, khi anh ta phấn khích chạy tới, xém tí nữa là tên kia đã thọc một dao đâm chết anh ta.
Không thể tin bất cứ ai ở đây!!!
Qua phản ứng của chủ nhân cảnh trong mơ, Lý Văn cảm giác được tình huống không hề lạc quan.
Sau khi trở về hiện thực, “những người bị ảnh hưởng” đều biết đó là một cơn ác mộng.
Nhưng lúc ở trong mộng, bọn họ không ý thức được điều này, thậm chí còn không nhận ra sự hiện diện của anh ta. Những người coi giấc mơ thành hiện thực chắc chắn sẽ nảy sinh cảm giác lẫn lộn, chuyện này rất bình thường, nhưng lại cực kỳ bất lợi đối với hành động của Lý Văn.
Lý Văn cũng không do dự, anh ta không để ý đến chủ nhân của cảnh trong mơ nữa, những sợi tơ vô hình trong tay anh ta biến thành những lưỡi dao sắc bén, giống như đang đi thu hoạch lúa mạch, cắt qua những kẻ đang đeo mặt nạ bên cạnh.
Chỉ cần giải quyết hết những kẻ đeo mặt nạ, cơn ác mộng cũng sẽ tự động chấm dứt.
Nhưng điểm phiền phức là, chẳng bao lâu sau những kẻ đeo mặt nạ đang nằm gục trên đất lại từ từ bò dậy, còn khó đối phó hơn cả trước nữa!
Đặc tính bất tử sao?!
Lý Văn hoảng sợ.
Phải biết rằng giới vực có đặc tính bất tử từng được biết đến chính là vương quốc mục nát, vị tự xưng là Tử Thần kia vốn dĩ đã có cấp bậc tương đối cao rồi.
Nhưng đây chỉ là cảnh trong mơ của một người, cấp độ thế này cũng có phần hơi thái quá rồi nhỉ?
Không, không đúng.
Rất nhanh sau đó, Lý Văn phát hiện ra, không phải những kẻ đeo mặt nạ kia có đặc tính bất tử mà có người nào đó đã cung cấp cho chúng năng lực phục hồi…
Lý Văn quay đầu nhìn về phái chủ nhân cảnh trong mơ.
Người đàn ông hoảng sợ nhìn về phía bên này, sự sợ hãi của anh ta đã hóa thành chất dinh dưỡng, trợ giúp những kẻ đeo mặt nạ phục hồi và càng lúc càng trở lên dũng mãnh hơn.
Đương nhiên, nguồn cung cấp năng lượng như vậy không phải vô cùng vô tận.
Nó cũng sẽ từ từ tiêu hao sinh mệnh của chủ nhân cảnh trong mơ.
Lý Văn nhớ tới lời của một người trước đó tự nhận có thể lợi dụng BUG.
Thời điểm anh mộng đẹp thì độ khó của cơn ác mộng tương ứng cũng đã được ấn định, đúng không? Vậy chỉ cần ưng thuận một giấc mơ đẹp vừa phải thôi, cơn ác mộng cũng chẳng đáng lo ngại, dựa theo cách này thì chẳng phải có thể lặp lại các cơn mộng đẹp rồi hay sao?
Không! Thực tế đã chứng minh, độ khó của ác mộng sẽ không ngừng lặp lại, đồng thời cường độ còn mạnh lên do được cảm xúc của chủ nhân cảnh trong mơ bồi bổ…
Loại tình huống ngược gió như này, chơi kiểu gì mới được?
Lý Văn: … F*ck!
Lúc này, anh ta khá muốn noi theo Hứa Dịch.
Nếu như Hứa Dịch ở đây, khả năng cao cậu ta sẽ không chút do dự mà xử luôn cả chủ nhân cảnh trong mơ lẫn đám quái vật kia, tập trung giải quyết dứt khoát vấn đề theo một cách rất đơn giản.
Nhưng Lý Văn không phải người hành động theo kiểu như vậy.
Anh ta cũng không thể bảo đảm tất cả những kẻ đeo mặt nạ sẽ bị tiêu diệt nếu chủ nhân cảnh trong mơ chết. Nếu không thể, anh ta cũng không chắc chắn đám quái vật trong cảnh trong mơ này sẽ có những dạng biến dị nào nữa.
Lý Văn nhảy dựng lên, túm lấy cổ áo của chủ nhân cảnh trong mơ: “Đây là giấc mơ của anh, anh càng sợ hãi bọn chúng sẽ càng mạnh mẽ. Nếu anh không muốn chết ở chỗ này thì hãy mau mau tìm cách ngăn cản nỗi sợ hãi của mình đi!”
“Nếu anh nhất định phải sợ hãi thứ gì đó, vậy hãy sợ tôi đây này!”
“Nhưng… nhưng tôi không làm được…” Chủ nhân cảnh trong mơ lắp bắp nói.
Chuyện như thế này, bộ anh ta muốn cảm thấy sợ là có thể sợ, mà muốn không sợ là không sợ được chắc?
Lý Văn nở nụ cười lạnh lùng độc ác: “Nếu không làm được, tôi sẽ giết anh trước.”
Năng lượng của nỗi sợ hãi đã thuận lợi chuyển sang người Lý Văn.
Lý Văn vừa lãng phí không ít sức lực. Nhưng đột nhiên, anh ta có cảm giác bản thân tràn trề năng lượng, anh ta rất mạnh!
Cảm giác này khiến người ta cảm thấy nghiện! Chơi kiểu này từ sớm không phải là được rồi sao!
Phương thức thu hoạch lúa mạch lại được Lý Văn tung ra.
Nhưng Lý Văn vẫn tương đối kiềm chế, suy cho cùng thứ đang bị thiêu đốt chính là sức sống thực sự của chủ nhân cảnh trong mơ…
Những kẻ đeo mắt nạ thấy mình không phải đối thủ của Lý Văn, chúng liếc nhìn nhau, sau đó lùi lại phía sau rồi đột nhiên biến mất!
Ác mộng vỡ tan.
Những thứ Thầy bói trông thấy là một người gần như bị nhấn chìm bởi các bài kiểm tra.
“Không viết ra được, không viết ra được…” Người bị ảnh hưởng đó đang ngồi lẻ loi một mình ngay giữa phòng học, chóp mũi người đó run rẩy, không viết nổi chữ nào.
Ở đó có một chồng rất dày, đều là bài kiểm tra toán.
Thầy bói: Mịa nhà nó, cơn ác mộng này chân thực quá rồi đấy!
Trán ông ấy cũng lấm tấm mồ hôi.
Nếu bạn bảo ông ấy giải quyết các giới vực thì ông ấy còn có khả năng thực hiện, chứ bảo ông ấy giải toán… làm khó nhau quá rồi!
Thầy bói kéo người đó dậy: “Thiền định với tôi đi, đây là ác mộng. Cậu sẽ tỉnh lại nhanh thôi!”
Nhưng tình huống mà Thầy bói gặp phải cũng giống của Lý Văn, đối phương hoàn toàn không nhận ra ông ấy, chỉ hành động dựa theo bản năng của bản thân.
Chủ nhân cảnh trong mơ hất tay Thầy bói ra: “Ông muốn hại chết tôi phải không?”
Sau đó cậu ta tiếp tục tục lo lắng lẩm bẩm: “Giáo viên sắp đến rồi! Không viết được là chết toi…”
Đôi mắt Thầy bói đảo quanh, dứt khoát đưa đồng tiền trong tay mình cho cậu ta: “Cho cậu cái này ném đáp án! Lụi bao đúng!”
Đôi mắt của chủ nhân cảnh trong mơ lập tức sáng ngời.
Thầy bói cũng mỉm cười hài lòng: Ha ha, cơn ác mộng cỏn con, sao phải xoắn!
Đúng lúc này, Thầy bói đột nhiên có cảm giác sởn tóc gáy phía sau lưng! Ông ấy quay đầu lại nhìn thì trông thấy có một cái bóng mờ in lên tấm kính mờ phía sau phòng học.
Khe cửa không có ánh sáng lọt qua, nhưng Thầy bói có thể cảm nhận rõ, có người đang nhìn trộm bọn họ…
Thầy bói giật nảy mình.
Đáng chết, chẳng qua là dị thường bình thường mà thôi, tại sao còn bắt ông ấy phải nhớ lại nỗi sợ hãi bị giáo viên kiểm soát thời còn đi học chứ?
Vừa rồi vất vả lắm mới trấn an được chủ nhân cảnh trong mơ, bây giờ cậu ta lại bắt đầu run như cầy sấy nữa rồi…
“Các trò đang làm gì đấy! Gian lận hả! Đồ gian lận đáng chết!” Giáo viên đứng ngoài cửa gào lên không khác gì tiếng rống của sư tử Hà Đông.
Theo sau tiếng xoảng, tấm cửa kính vỡ tan tành thành vô số mảnh, văng đến chỗ hai người đang ở trong phòng học.
Chủ nhân cảnh trong mơ lập tức co rúm người lại, giọng run run: “Không phải, em không có…”
Dưới sự bồi đắp từ nỗi sợ hãi của cậu ta, thân hình giáo viên kia không ngừng bành trướng, không khác gì một con quái vật. Mỗi bước đi của nó, gạch đá đều vỡ nát.
Ánh mắt Thầy bói hơi lóe lên, nhưng ông ấy không ngăn cản chủ nhân cảnh trong mơ tiếp tục cung cấp năng lượng cho con quái vật.
Chỉ thấy sau khi con quái vật kia cao tới khoảng ba mét, nó bị kẹt giữa trần nhà và sàn nhà.
Mặc dù mỗi khi nó động đậy đều có thể khiến toàn bộ tòa nhà này run rẩy theo, nhưng ít nhiều cũng có tác dụng hỗ trợ ngăn cản con quái vật, nhờ vậy Thầy bói cũng dễ thở hơn rất nhiều.
“Tiếp theo, đến lượt tôi.”
Thầy bói khẽ rì rầm, trong tay ông ấy xuất hiện thêm rất nhiều đồng tiền, chúng như lưỡi dao bắn thẳng vào điểm yếu của con quái vật!
Nhưng giây tiếp theo, vẻ vui mừng trên mặt Thầy bói cứng đờ. Ông ấy chặn được chuyển động của con quái vật nhưng lại không chặn được vũ khí của nó!
Chiếc thước nó cầm trong tay có hình dạng giống một con rắn, thứ đó linh hoạt và xảo quyệt nuốt lấy đống đồng xu, sau đó bay thẳng về phía Thầy bói.
Đúng lúc này, cửa sổ bên kia đột nhiên nổ ầm một tiếng!
Thủy tinh vỡ vụn, đám người đeo mặt nạ lần lượt lao vào trong, người bước vào cuối cùng chính là Lý Văn.
Thân là người truy đuổi, Lý Văn sẽ chiếm ưu thế, thế mà trên mặt anh ta chẳng thấy bất cứ vẻ vui mừng nào.
“Tình hình có hơi phiền toái, bọn chúng thấy tình thế không ổn sẽ lập tức bỏ chạy.”
Lý Văn đã đuổi theo đám người kia qua mấy giấc mơ rồi.
Trong lúc đó, có thêm một số quái vật ở các cảnh trong mơ khác, cũng đuổi đám quái vật chạy tan tác.
Sau khi bọn chúng bỏ chạy, ác mộng sẽ tạm thời kết thúc. Nhưng chuyện đó chỉ là tạm thời, chỉ cần bọn quái vật không chết, rất nhanh ác mộng sẽ lại tìm đến cửa lần nữa.
Cứ truy kích kiểu này, hiệu suất quá thấp so với công sức bỏ ra, thực sự không hiệu quả tí nào
Mỗi giấc mơ đối với đám quái vật đó chính là những cánh cửa dẫn vào sân sau nhà chúng, nhưng với bọn Lý Văn thì chẳng khác nào mê cung.
Bên này giảm bên kia tăng cũng không phải là dấu hiệu tốt.
Thứ họ sợ nhất không phải số lượng quái vật đông hay là quái vật mạnh mẽ, sợ nhất là đám quái vật cứ như loài gián, bên này dẫm chết một con, bên kia lại có con khác nhào tới, cứ chạy ngược chạy xuôi thế này, vừa mệt mỏi mà hiệu suất cũng thấp kịch sàn.
“Không biết phía bên Kiều Thời thế nào rồi, chúng ta đã tìm được ngọn nguồn của việc tạo giấc mơ… tôi vừa nghĩ ra một biện pháp, hay là chúng ta dụ toàn bộ đám quái vật này tập trung hết vào trong cùng một giấc mơ đi!”