Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 60

Bề mặt gương biến thành một chấn song sắt, “Kiều Thời” ở trong gương đang bám lên song sắt cố gắng trèo ra ngoài.

Nhưng rất nhanh, nhân viên y tế đã thành thạo kéo cô xuống: "Đã tìm thấy bệnh nhân A01, đang đưa cô ấy về phòng bệnh an toàn."

"Tôi không bị bệnh! Tôi không bị bệnh!" "Kiều Thời" ở trong gương gào lên.

Xung quanh cô là những gương mặt quen thuộc: Trương Vi, Mắt Kính, Lý Văn…

Thế nhưng khi cô nhìn họ, họ lại đồng loạt lùi về sau một bước: "Kiều Kiều, bây giờ cô cần điều trị. Đợi đến khi cô khỏe lại là có thể ra ngoài rồi."

"Không, tôi thực sự không bị bệnh! Bây giờ bộ phận dọn dẹp đang cần tôi mà đúng không?"

Nhưng những người kia lại nói: "Cái gì mà bộ phận dọn dẹp? Kiều Kiều, những con quái vật đó đều do cô tưởng tượng ra thôi, chúng không tồn tại ngoài đời thực. Thế giới này rất bình thường."

"Kiều Thời, chúng tôi đều đang chờ cô khỏi bệnh."

Họ nói những lời an ủi nhưng lại tàn nhẫn tuyên bố tình trạng bệnh của cô.

"Kiều Thời" trong gương vẫn bị nhân viên y tế kéo vào phòng bệnh, cô bỗng nhìn thẳng vào Kiều Thời thật sự, ánh mắt tràn đầy cầu xin: "Xin cô, cứu tôi với, cô biết tôi không bị bệnh mà…"

Nhân viên y tế đã quá quen với việc bệnh nhân lảm nhảm với không khí. Không thì làm sao gọi là bệnh nhân được chứ?

Trong không gian tạo giấc mơ, Kiều Thời cảm thấy da đầu mình tê dại. Cô không ngờ rằng sau khi cầu nguyện được thoát khỏi hệ thống, ác mộng mà cô tạo ra lại là thế này!

Ha ha, đó chỉ là giả thôi mà, ngay cả một con ma cũng không có, có gì mà đáng sợ chứ.

Kiều Thời tự an ủi mình.

Loại ác mộng này hoàn toàn không thể tổn thương cô!

Nhưng dù Kiều Thời có giữ vững tinh thần lạc quan thế nào, cô vẫn không thể xua tan được nỗi bất an trong lòng. Khi cơn ác mộng thực sự xuất hiện, liệu cô có còn giữ được sự tỉnh táo như một người ngoài cuộc không?

Đến lúc đó, cô sẽ chính là Kiều Thời trong gương, chứ không phải bản thân cô lúc này!

Nguyện vọng của Kiều Thời vẫn chưa hoàn toàn thành hình, đương nhiên ác mộng trong gương cũng chưa kết thúc.

"Kiều Thời" bị nhốt trong phòng bệnh, “cô” ngồi đối diện với gương nhìn thẳng vào Kiều Thời thật, cũng có thể là chỉ đang nhìn vào hư không. Bỗng nhiên, “cô” nở một nụ cười quỷ dị!

Đó vốn là khuôn mặt quen thuộc nhất với Kiều Thời, nhưng vào lúc này cô lại cảm thấy người trong gương vô cùng xa lạ.

Đó… không phải là biểu cảm mà cô sẽ có!

Người trong gương thì thào: "Chỉ cần thế giới này trở thành thứ mà tôi nói, thì tôi sẽ không bị bệnh nữa…"

Nếu là trước đây, Kiều Thời sẽ nghĩ rằng “cô” đang nói chuyện với Kiều Thời thật bên ngoài gương. Nhưng bây giờ, cô không còn chắc chắn nữa. Bởi vì cô nhận ra một sự thật đáng sợ, liệu người trong gương có còn bình thường không?

Vừa dứt lời, căn phòng bệnh lập tức vặn vẹo rung chuyển dữ dội, khiến các bác sĩ và nhân viên y tế hoảng loạn chạy ra ngoài: "Có chuyện gì vậy? Chuyện gì đang xảy ra?"

Sau lưng họ vang lên những tiếng gào rú của quái vật…

Người trong gương vẫn ngồi yên tĩnh trong phòng bệnh, trên mặt nở nụ cười an nhiên, tay chậm rãi vẽ lên sàn từng nét một.

Ở đây nên có thêm một con ma tóc dài treo lơ lửng kéo bác sĩ lên, ở kia nên có một vực sâu chờ hộ lý rơi xuống, hí hí, vui ghê…

Mồ hôi lạnh túa đầy lưng Kiều Thời.

Cô chợt hiểu ra, điều đáng sợ nhất trong cơn ác mộng mà cô tạo ra không phải là cả thế giới "hiểu lầm" cô, mà chính cô mới là cơn ác mộng khủng khiếp nhất!

Xưởng chế tạo giấc mơ.

Bộ đàm chuyên dụng của bộ phận dọn dẹp liên tục phát ra những tiếng rè rè.

Mặc dù bộ đàm này đã được bộ phận sử dụng một số “công nghệ đen” để tăng khả năng chống nhiễu, hiệu suất vượt xa điện thoại thông thường. Nhưng không có cách nào khác, Trương Vi đang ở ngay trong xưởng chế tạo giấc mơ, lại còn gần máy tạo giấc mơ, bị ảnh hưởng bởi từ trường đặc biệt quá mạnh nên tạp âm cũng nhiều hơn hẳn.

Lúc này đầu óc Trương Vi cũng hỗn loạn chẳng kém gì tiếng rè của bộ đàm.

Lý do Lý Văn đưa ra rất thuyết phục, anh ta lại còn là đội trưởng của cô ấy, nghe anh ta chỉ huy là lẽ đương nhiên.

Nhưng đó không phải là ý của Kiều Thời.

Cô đã nói có một số ý tưởng cần thử nghiệm. Vậy Trương Vi phải cân nhắc, nếu mình mạo muội cắt ngang có thể gây ra ảnh hưởng xấu cho Kiều Thời đang tiến hành một số thử nghiệm nguy hiểm không?

Đến tận bây giờ, Kiều Thời vẫn chưa ra bất kỳ tín hiệu nào yêu cầu Trương Vi hành động. Trái lại, trước đó Kiều Thời còn ấn tay cô ấy xuống, bảo cô ấy đừng nhúc nhích.

Trương Vi cẩn trọng nói: "Tôi nghĩ, tôi nên chờ thêm xem ý của Kiều Kiều thế nào. Với lại anh nói là có cách khác để giải quyết máy tạo giấc mơ, vậy cụ thể là cách gì?"

Ít nhất theo cô ấy thấy, cách này là phương pháp đơn giản và hiệu quả nhất để giải quyết máy tạo giấc mơ. Phản ứng của máy tạo giấc mơ đã chứng minh điều đó quá rõ ràng.

Trong chốc lát, Lý Văn á khẩu không nói nên lời.

Anh ta đúng là chưa hề nghĩ ra cách nào khác để tiêu diệt xưởng chế tạo giấc mơ.

Mỗi giới vực đều có cách dọn dẹp riêng, anh ta còn chưa kịp suy tính xa đến vậy.

Lý Văn chỉ đơn thuần cảm thấy, so với khả năng phải hy sinh Kiều Thời, nghĩ cách khác đối phó với máy tạo giấc mơ vẫn tốt hơn nhiều.

Đây không chỉ xuất phát tâm tư cá nhân của anh ta. Nếu một cơn ác mộng kinh hoàng có thể gây nguy hiểm cho Kiều Thời, một khi nó lan vào giấc mơ của những người khác thì làm gì có chuyện tốt lành xảy ra chứ?

Lý Văn chỉ có thể nhấn mạnh: "Bây giờ không phải lúc để chờ đợi! Càng kéo dài, mọi chuyện sẽ càng rắc rối!"

"Nhưng tôi nghĩ, Kiều Kiều ở trong giới vực sẽ biết rõ mình cần gì hơn!"

Lý Văn đập trán một cái, cô gái này hoàn toàn đứng về phía Kiều Thời.

Dĩ nhiên không phải kiểu tin tưởng tuyệt đối này là không tốt, họ hoàn toàn ăn ý với nhau. Nhưng trong tình huống thế này, không thể đảm bảo rằng Trương Vi có thể đưa ra phán đoán khách quan.

Mà giới vực này biến đổi khôn lường, ai dám chắc Kiều Thời có thể nhận thức nguy hiểm kịp thời và phản ứng chính xác chứ?

"Mắt Kính đâu?" Lý Văn đành chuyển hướng tìm một người đáng tin cậy hơn.

"Anh ấy bị Hứa Dịch đánh ngất rồi." Trương Vi đáp gọn lỏn.

Lý Văn: "… Thế Hứa Dịch đâu?"

Nếu có thể, anh ta thực sự không muốn hỏi câu này.

Bởi vì tên đó tuyệt đối không đáng tin!

Nhưng tình hình lúc này có dấu hiệu mất kiểm soát, cả anh ta và Thầy bói đều không thể dịch chuyển tức thời đến đó. Còn Hứa Dịch ít nhất cũng có đủ kinh nghiệm dày dặn và năng lực mạnh mẽ, có thể coi như lá bài dự phòng.

Tên kia cũng sẽ không đứng về phía Kiều Thời, cho dù dạo này anh có vẻ cực kỳ nhiệt tình với Kiều Thời.

Còn về việc giới vực ảnh hưởng đến tinh thần, khiến Hứa Dịch bị tác động xấu sao? Thú thật, lúc này Lý Văn lo cho người của mình hơn.

Đừng nhìn Trương Vi tỏ vẻ ủng hộ Kiều Thời hoàn toàn như vậy. Một khi để Hứa Dịch tiếp quản quyền chỉ huy, nhiều khi Trương Vi sẽ chủ động chọn phương án bảo thủ, vì cô ấy cũng không tin tưởng tên đó, không đời nào giao mạng sống của Kiều Thời cho anh.

Trương Vi: …

Đội trưởng này mưu mô quá đáng rồi đấy!

Hơn nữa, đây là vu khống trắng trợn! Ai nói cô ấy không khách quan?!

Trương Vi vô cùng khách quan truyền đạt lại trạng thái của Hứa Dịch: "Kiều Kiều nói anh ấy đang ngủ."

Lý Văn: Tôi đếch tin!

Hứa Dịch đánh ngất Mắt Kính chỉ để đến gần giới vực rồi ngủ một giấc á?!

Lý Văn hít sâu một hơi, không truy cứu trạng thái của Hứa Dịch nữa, dù sao tên đó cũng là một con gián đánh mãi không chết: “Gọi cậu ấy dậy, để cậu ấy lo liệu hành động kế tiếp."

Sau đó, giọng điệu của Lý Văn lộ ra mấy phần nghiêm túc: "Tôi biết cô đang nghĩ gì. Nhưng nếu cô đã muốn mạo hiểm cùng Kiều Thời, ít nhất cũng phải chuẩn bị một lớp bảo hiểm. Mặc dù danh tiếng của Hứa Dịch không tốt nhưng tin đồn chỉ là tin đồn. Không có bất kỳ chứng cứ nào cho thấy cậu ấy chủ động ra tay với đồng đội của mình."

"… Tôi hiểu rồi." Cuối cùng, Trương Vi vẫn bị thuyết phục.

Ngay lúc đó, một tín hiệu liên lạc mới tham gia cuộc trò chuyện của họ. Giọng nói biếng nhác đặc trưng của Hứa Dịch vang lên: "Đây đúng là quyết định sáng suốt đấy."

Sau khi bị Kiều Thời nhét vào túi ngủ, à không, phải nói là trói vào trong túi ngủ, Hứa Dịch cứ lặp đi lặp lại cái quá trình [Tôi nhớ ra rồi] đến [À, tôi không dậy nổi].

Mãi đến khi bộ đàm mà anh trộm từ Mắt Kính kêu réo liên hồi, ý thức của anh mới chịu trở lại, Hứa Dịch vùng mạnh một cái thoát khỏi sự trói buộc của túi ngủ, khiến một loạt hiện tượng dị thường cũng biến mất theo.

Anh vừa vươn vai lười biếng, vừa đáp lời Lý Văn và Trương Vi.

Trên người anh luôn có cảm giác thảnh thơi lêu lổng của một kẻ vô công rồi nghề.

Nhưng khác với vẻ tùy tiện trước đây kiểu chẳng màng sự đời, dáng vẻ uể oải hiện tại của Hứa Dịch đúng nghĩa là vừa mới ngủ dậy. Từ sau khi thức tỉnh năng lực, anh hiếm khi được thực sự thư giãn như vậy.

Hứa Dịch vô cùng tò mò Kiều Thời đã làm gì anh.

Nhưng chuyện giới vực quan trọng hơn. Hiện tại anh đang trong trạng thái tốt nhất, cực kỳ muốn vào một vài giới vực để hoạt động gân cốt đôi chút.

"Tiếp theo, cứ yên tâm giao cho tôi là được." Giọng điệu của Hứa Dịch lộ ra một chút phấn khích.

Kênh liên lạc lặng thinh trong chốc lát.

Trương Vi không thèm đáp anh, chỉ càng thêm do dự hỏi Lý Văn: "Thật sự không sao chứ?"

"Đừng hỏi. Hỏi là tôi thấy hơi hơi hối hận đấy."

Hai người họ hoàn toàn không nể mặt Hứa Dịch chút nào.

Nhưng Hứa Dịch thì chẳng mảy may quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này.

Anh thẳng tay tắt bộ đàm rồi ung dung tiến vào xưởng chế tạo giấc mơ.

Trương Vi cứ tưởng anh sẽ cố gắng ngăn cản Kiều Thời giống Lý Văn, ai ngờ anh lại lên tiếng: "Ngăn cản? Tại sao phải ngăn cản?"

Quả nhiên, Kiều Thời rất hợp khẩu vị của anh. Cách giải quyết giới vực này rất giống phong cách của anh!

Ác mộng chưa từng có sao? Đúng lúc lắm, anh cũng muốn mở mang tầm mắt một chút.

"Cô có thể buông tay Kiều Thời ra rồi. Cứ để cô ấy yên tâm tạo giấc mơ của mình đi." Hứa Dịch chỉ huy một cách tự nhiên.

Trương Vi lập tức nắm tay Kiều Thời chặt hơn. Hay là tạm thời cứ ngăn Kiều Thời lại trước đã? Tên này chắc chắn không phải người tốt lành gì!

Quả nhiên, y như Lý Văn dự đoán, khi người theo chủ ngh** c*c đ**n gặp phải loại như Hứa Dịch cũng sẽ tự động biến thành phe bảo thủ.

"Tôi cảnh cáo anh đấy, đội trưởng Lý chấp nhận để anh tham gia hành động lần này là đã phải gánh chịu trách nhiệm rất lớn. Nếu anh dám làm loạn, sẽ không có cơ hội thứ hai đâu."

Hứa Dịch cười tươi rói: "Tôi nói rồi mà? Tôi rất thích Kiều Thời. Dù tôi có xảy ra chuyện cũng tuyệt đối không để cô ấy xảy ra chuyện. Thế nên cứ để cô ấy tạo ra ác mộng đi. Tôi sẽ nghĩ cách chuyển nó lên người tôi, tất cả đều do tôi gánh chịu, giờ cô tin rồi chứ?"

Trương Vi vẫn bán tín bán nghi.

Nhưng cô ấy cũng từng nghe nói về mấy lời đồn xoay quanh Hứa Dịch: Đừng tin bất cứ lời nói biểu đạt cảm tình nào của anh, thường thì đó là giả. Nhưng anh không bao giờ nói dối về những chuyện khách quan, chẳng hạn như phương án hành động. Anh đã nói ra thì chắc chắn sẽ làm.

Tạm thời cứ thử theo lời anh nói xem sao?

Ngay khi Trương Vi bắt đầu nới lỏng kết nối, máy tạo giấc mơ lập tức phát điên!

Ngay cả cọng rơm cứu mạng cuối cùng cũng không cho nó nắm sao?!

Thế thì… chết chung đi!!!

Cái máy phát ra một tiếng thét chói tai, tiếp tục vận hành quá tải một lần nữa, ngay sau đó, trên bệ mà Kiều Thời đang nằm xuất hiện những chiếc khóa nhanh chóng khóa chặt tứ chi của Kiều Thời!

Không muốn đi chứ gì? Vậy… đừng hòng rời khỏi đây nữa!

Trương Vi vừa định thốt lên kinh hãi, nhưng Hứa Dịch đã nâng tay ngăn cô ấy lại: "Không sao đâu, chỉ là nó không chơi lại nên giở thói ăn vạ thôi."

Máy tạo giấc mơ hoàn toàn không có khả năng giết người trực tiếp.

Vậy nó có thể làm gì?

Tất nhiên là tạo ra giấc mơ rồi.

Theo quy tắc, sau khi hoàn thành tạo giấc mơ vào ngày đầu tiên, dù là mộng đẹp hay ác mộng cũng sẽ không xuất hiện ngay lập tức. Chỉ đến ngày thứ hai, thứ ba… ác mộng sẽ luôn đến sớm hơn mộng đẹp.

Bây giờ máy tạo giấc mơ đang khóa chặt lấy Kiều Thời, mục đích của nó chính là khiến cơn ác mộng mà cô tạo ra xuất hiện sớm hơn, để chính cơn ác mộng mà cô đã tạo thành nuốt chửng cô, cũng như tất cả mọi người!

Việc một giới vực trở mặt là chuyện quá bình thường với Hứa Dịch.

Anh làm đúng như đã hứa với Trương Vi, chuẩn bị chuyển toàn bộ ác mộng xuất hiện trên người Kiều Thời sang cho mình.

Hứa Dịch nắm lấy tay Kiều Thời, khẽ nhắm mắt, năng lực của anh di động trên bàn tay hai người, tỏa ra thứ ánh sáng nhàn nhạt. Động tác này thoạt nhìn có vẻ rất dịu dàng, nhưng đối với cơn ác mộng đang bị giằng kéo mà nói… quả thực không có võ đức! Hành động này có khác gì ăn cướp đâu?

Quan trọng hơn là làm gì có ai cướp ác mộng của người khác chứ?!

Tự anh không tạo ra được sao?

Nếu Hứa Dịch và bọn họ đã muốn tìm chết như vậy, tất nhiên máy tạo giấc mơ cũng sẵn lòng giúp đỡ. Nhưng bất kể thế nào, Kiều Thời vẫn là mục tiêu ưu tiên hàng đầu!

Hứa Dịch cũng không ngờ rằng, một người giỏi thu hút thù hận như anh lại trở thành mục tiêu thứ yếu của giới vực.

Không gian tạo giấc mơ.

Kiều Thời nhìn rõ hình thái của cơn ác mộng do mình tạo ra, tuy cảm thấy rợn tóc gáy nhưng vẫn muốn cược một lần!

Có lẽ chịu đựng được ác mộng này có nghĩa là: Cô cũng có thể chịu đựng được.

Nếu thành công thì…

Không thử một lần, cô sẽ không cam lòng!

Vì thế, Kiều Thời không hề rút lại giấc mộng đẹp mà mình đã tạo ra, cũng không ra hiệu cho Trương Vi giúp mình thoát khỏi máy tạo giấc mơ.

Nhưng đúng lúc này, âm thanh máy tạo giấc mơ vận hành hết công suất bất ngờ vang lên rõ ràng trong không gian tạo giấc mơ lẫn thế giới thực. Kiều Thời cũng nghe thấy tạp âm ấy.

Ngay sau đó, cô đột nhiên cảm giác cơn buồn ngủ ập tới.

Mí mắt cô nặng trĩu… và rồi một tiếng rắc giòn tan, vết nứt dài hiện lên trên tấm gương khổng lồ chắn ngang không gian tạo giấc mơ! Tấm gương vỡ vụn thành vô số mảnh thủy tinh, rơi xuống không gian tạo giấc mơ.

Trước đó, không biết bao nhiêu quái vật đã cố phá vỡ tấm gương này nhưng tất cả đều thất bại. Thoạt nhìn tấm gương khá mong manh, song thực tế nó hoàn toàn không dễ vỡ.

Vậy mà Kiều Thời chỉ vừa cảm thấy buồn ngủ, bức tường chắn giữa cô và cơn ác mộng đã trở thành thứ yếu ớt nhất!

Trong khoảnh khắc mơ hồ, Kiều Thời nhìn thấy ác mộng đang điên cuồng ập tới mình. Cô muốn làm gì đó nhưng tầm mắt tối sầm, ý thức đã đứt đoạn.

Cơn ác mộng lao tới với khí thế hung hãn, chẳng qua đến khi ra khỏi phạm vi ý thức của Kiều Thời thì nó lại bối rối, liều mạng đến tận đây rồi, vậy mà không tìm thấy “lối vào”?!

Bởi vì Kiều Thời đúng là đã ngủ rồi, nhưng cô không hề mơ thấy gì cả.

Chính Kiều Thời cũng đã quên mất cô có tính năng [Bảo vệ giấc ngủ] của hệ thống.

Từ khi ràng buộc với hệ thống, chất lượng giấc ngủ của cô luôn rất vững vàng, dù là mộng đẹp hay ác mộng cũng hoàn toàn không có. Dù gì mơ nhiều cũng chẳng phải biểu hiện của một giấc ngủ lành mạnh, hệ thống đã chặn hết từ lâu rồi.

Giấc mơ do máy tạo giấc mơ tạo ra cũng không ngoại lệ.

Cơn ác mộng tìm kiếm hồi lâu vẫn không thấy được Kiều Thời, cuối cùng bị Hứa Dịch mạnh mẽ kéo đi!

Bình Luận (0)
Comment