Trương Vi nhìn Kiều Thời rồi lại liếc sang Hứa Dịch đang ngã trên người cô.
Thế này là thành công rồi à? Nhưng sao Kiều Thời vẫn chưa tỉnh lại?
Không ai trong hai người có thể trả lời câu hỏi của cô ấy.
Trương Vi cũng muốn hỏi thử máy tạo giấc mơ, nhưng tiếc rằng cái máy vừa rồi còn hoạt động vô cùng dữ dội giờ đã mất tín hiệu hoàn toàn, không còn chút hồi âm nào.
Không chỉ âm thanh vận hành của máy biến mất, mà ngay cả ánh sáng xanh u ám luôn phát ra từ rìa máy cũng mờ dần, khiến toàn bộ thiết bị hòa vào màn đêm u tối.
Nó đang diễn giải hoàn hảo cho câu "thật sự không còn một giọt nào".
Có thể thấy, dù máy tạo giấc mơ chưa chết thì cũng đang thoi thóp.
Không thể trông mong vào nó nữa, Trương Vi đành gạt Hứa Dịch sang một bên, rồi quan sát kỹ tình trạng của Kiều Thời.
Mạch ổn định, cơ bắp thả lỏng. Dù có lớp mặt nạ của máy tạo giấc mơ ngăn cách nhưng Trương Vi vẫn có thể mơ hồ nghe thấy hơi thở đều đặn của Kiều Thời. Nhịp thở này… sao lại có cảm giác giống như cô chỉ đơn giản là đang ngủ thôi vậy?
Không thể nào không thể nào, có người vẫn ngủ ngon được trong hoàn cảnh thế này sao?!
Nhưng Trương Vi nghĩ lại, người làm chuyện này là Kiều Thời thì rất hợp lý.
Lúc trước, trong hành lang vô tận, khi tất cả đều căng thẳng tranh nhau làm kẻ mạnh để tránh bị đào thải, Kiều Thời lại thản nhiên trèo lên giường đánh một giấc.
Nếu không nhờ cô, cả nhóm đã chẳng thể hiểu rõ cơ chế hoàn chỉnh của hành lang vô tận, lại càng không có nhiều người sống sót như vậy.
Vậy nên, nếu Kiều Thời muốn ngủ, vậy chắc chắn là có lý do!
Dù lùi một nghìn bước, cho dù cô chỉ đơn thuần là ngủ thì cũng là vì công việc này đã khiến cô kiệt sức!
Trương Vi quyết định từ bỏ ý định đánh thức Kiều Thời, thoải mái ngồi xuống đất canh gác cho cô ngủ.
À, tiện thể kiểm tra luôn tình trạng của Hứa Dịch.
So với Kiều Thời đang nằm ngủ ngon lành thì trạng thái của Hứa Dịch rõ ràng là tệ hơn hẳn.
Anh nhíu chặt mày, toàn thân cứng đờ như một tấm sắt. Vừa nãy Trương Vi tốn không ít sức mới gỡ được tay anh ra khỏi Kiều Thời. Hiển nhiên, Hứa Dịch đã gặp phải phiền phức không nhỏ trong cơn ác mộng.
Nhưng không phải vấn đề lớn, dù sao thì anh cũng vẫn còn thở!
Trương Vi đúng là thiên vị đến mức trắng trợn.
Cùng lúc đó, trong cơn ác mộng, tâm lý của Hứa Dịch đã sắp sụp đổ.
Từ trước đến nay, Hứa Dịch luôn vô cùng tự tin vào sức mạnh của mình.
Anh hoàn toàn có lý do để tự tin.
Đa số những người thức tỉnh năng lực đều có một khuynh hướng nhất định, ví dụ như loại hình sức mạnh, tốc độ…
Nhưng một khi sức mạnh đạt đến một mức độ giới hạn nào đó, nó có thể bao trùm lên nhiều lĩnh vực khác. Ví dụ như Lý Văn, anh ta là một thầy phong ấn nhưng anh ta không chỉ biết mỗi phong ấn, mà hoàn toàn có thể vận dụng năng lực của mình để chiến đấu. Có điều sử dụng năng lực theo các hướng khác thường không thuần thục bằng hướng ban đầu mà thôi.
Mà năng lực của Hứa Dịch càng sẽ không giới hạn ở một phương hướng nào đó, anh có thể tùy ý nắn nó thành hình dạng mình muốn, sau đó bắt đầu nghiền nát giới vực.
Quái vật không thân thiện với con người sao? À xin lỗi, thường thì chính anh mới là người không thân thiện với đám quái vật đấy.
Trước khi kéo ác mộng của Kiều Thời sang mình, Hứa Dịch đã chuẩn bị tinh thần đối mặt với một cơn ác mộng cực kỳ khó chơi. Nhưng có gì mà anh phải sợ?!
Sau đó, Hứa Dịch đã bị bắt vào bệnh viện tâm thần.
Mấy nhân viên hộ lý ở đây chỉ là những người bình thường có sức khỏe tốt hơn một chút, thế nhưng mấy người hợp lực, Hứa Dịch lại không tài nào giãy thoát được.
Trong lúc đó, anh đã búng tay không biết bao nhiêu lần. Nhưng kết quả vẫn chỉ là búng tay, không có bất cứ phản ứng nào xảy ra.
Đối với hành vi của Hứa Dịch, hộ lý không hề ngạc nhiên.
Ha ha, bệnh nhân ở đây mơ tưởng mình có thể vung tay là hô mưa gọi gió nhiều vô kể. Loại như Hứa Dịch vẫn chỉ được coi là một thao tác cơ bản mà thôi.
Điều họ cần quan tâm đặc biệt là chứng hưng cảm và xu hướng bạo lực của anh.
"Thủ tục nhập viện của bệnh nhân A02 đã hoàn tất."
"Anh hãy ngoan ngoãn điều trị cho tốt, bọn tôi đều chờ anh xuất viện đấy." Lý Văn vỗ vai Hứa Dịch, vẻ mặt đầy chân thành.
Hứa Dịch: …
Đây là một thế giới hoàn toàn bình thường. Không có bộ phận dọn dẹp, không có giới vực, cũng không có sức mạnh siêu nhiên.
Khi bị Lý Văn phong ấn, Hứa Dịch vẫn còn có thể chơi đùa với ngọn lửa nhỏ, nếu cố gắng một chút, phong ấn nào rồi cũng có thể phá được. Nhưng ở đây, anh hoàn toàn không thể điều động bất cứ sức mạnh nào.
Thậm chí, đến chính Hứa Dịch cũng không khỏi nghĩ rằng, trong một thế giới bình thường, cứ khăng khăng nhận mình có siêu năng lực thì đúng là giống bệnh nhân tâm thần thật.
Chậc, bệnh viện tâm thần này bắt người cũng không sai mà.
Nghĩ đến đây, Hứa Dịch lập tức suy sụp. Khoan đã, tại sao anh lại cảm thấy bệnh viện tâm thần bắt đúng người?!
Ý chí của cơn ác mộng này vẫn đang ảnh hưởng đến ý chí của anh!
Anh phải liều mạng phản kháng mới đúng!
Tất nhiên, kết quả của việc phản kháng đã quá rõ ràng.
Mặt Hứa Dịch bị ấn chặt vào song sắt lạnh lẽo, ngũ quan tuấn tú nhăn nhúm cả lại, trông không khác gì một chú hề mới debut tại chỗ.
Sau đó, quỹ đạo hành động của anh bắt đầu trùng khớp một cách kỳ lạ với những gì Kiều Thời đã nhìn thấy trong không gian tạo giấc mơ trước đó. Tất cả mọi người đều coi anh là bệnh nhân, đám hộ lý giữ chặt lấy Hứa Dịch đang muốn cố gắng trốn chạy, áp giải anh quay lại phòng bệnh.
Hứa Dịch chỉ muốn hỏi một câu: Người bình thường có thể tạo ra cơn ác mộng như thế này sao?!
Ngay cả một dị thường cũng không có, vậy mà lại gọi đây là [Ác mộng chưa từng có] à?
Thôi được rồi, đối với Hứa Dịch, cơn ác mộng này thực sự còn đáng sợ hơn bất cứ giới vực nào anh từng gặp phải.
Anh chưa bao giờ quan tâm đến ánh mắt của người khác, lại càng không bận tâm nếu ai đó cho rằng mình là bệnh nhân tâm thần. Nhưng anh tuyệt đối không muốn bị giam cầm, bị tước đoạt tự do!
Thậm chí, Hứa Dịch còn nảy ra một suy đoán đáng sợ: Từ đầu đến cuối đây có phải là một cái bẫy do Kiều Thời, Lý Văn và những người khác bày ra để đối phó anh không?
Biết rằng anh sẽ không chịu hợp tác điều trị nên đã dùng cách này để buộc anh phải ngoan ngoãn nghe lời?
Nhưng nếu muốn từng bước tính toán anh đến mức này, vậy thì tâm tư của kẻ đứng sau phải thâm sâu đến mức nào cơ chứ… quả thực khiến da đầu người ta tê dại!
Theo Hứa Dịch thấy, Lý Văn và đám người kia không có khả năng bày ra trò này. Người duy nhất có thể là Kiều Thời, người mà anh chưa bao giờ nhìn thấu!
Tất nhiên, dù đây có phải một cái bẫy nhắm vào anh hay không thì đó cũng không phải vấn đề quan trọng nhất.
Mối bận tâm trước mắt của Hứa Dịch là phải thoát khỏi cơn ác mộng này! Ít nhất anh phải ra khỏi bệnh viện tâm thần trước đã!
Lạ ở chỗ, Hứa Dịch không bị rơi vào trạng thái nhận thức sai lệch như chủ nhân giấc mơ. Anh vẫn nhớ rất rõ mọi chuyện trước khi ác mộng bắt đầu, nhưng lại không thể nào tỉnh lại.
Thông thường, cách để phá vỡ một cơn ác mộng rất đơn giản, chỉ cần g**t ch*t "quái vật" trong mơ là xong.
Nhưng ở đây không có quái vật.
Nếu nhất định phải nói thì có lẽ Hứa Dịch chính là "quái vật" ở nơi này.
Vậy giờ sao đây? Anh phải tự sát để thoát khỏi cơn ác mộng này à?
Nếu làm vậy, chắc chắn anh sẽ trở thành người tiếp theo bỏ mạng trong xưởng chế tạo giấc mơ.
Đương nhiên vẫn có một cách khác. Nếu giết sạch đám “người bình thường” trong giấc mơ này, có lẽ anh sẽ phá vỡ được ác mộng.
Dù sao đây cũng là thế giới trong mơ, Hứa Dịch không hề có gánh nặng tâm lý. Nhưng vấn đề là muốn làm vậy thì anh phải có sức mạnh để đồ sát chứ!
Ở bệnh viện này, thậm chí anh còn chẳng động vào nổi một vật sắc nhọn, thế này thì anh chơi kiểu gì đây?
"Cậu nhận ra chưa? “Không có gánh nặng tâm lý” chính là vấn đề lớn nhất của cậu. Cậu coi tất cả chuyện này là giả, là một trò chơi nên cậu mới không kính sợ. Nếu người bình thường biết mình đang mơ, khi đối mặt với người thân, bạn bè hay thậm chí đồng loại thì cũng không dễ gì xuống tay được, đúng chứ?"
Vị bác sĩ ngồi đối diện Hứa Dịch kiên nhẫn khuyên nhủ.
"Dĩ nhiên, tôi nói “trong mơ” chỉ là một giả thiết. Nếu đây thực sự là một cơn ác mộng, tại sao cậu không tỉnh dậy?"
Anh cũng muốn lắm chứ!
Hứa Dịch kiềm chế nỗi bực bội trong lòng, giữ vững nụ cười hoàn hảo, nhìn thẳng vào mắt bác sĩ: "Tôi đang cố tỉnh lại đây. Tôi cần sự giúp đỡ của ông."
Thái độ anh chân thành, lý lẽ chặt chẽ, không còn chút dấu hiệu bạo lực nào như khi mới nhập viện. Nhìn anh thế này hoàn toàn không giống một bệnh nhân phải không?
Một người như thế, khi nhìn bạn bằng ánh mắt đầy thành ý, cầu xin bạn giúp đỡ, bạn sẽ rất khó để từ chối.
Đúng vậy, Hứa Dịch lại bắt đầu diễn trò.
Thao túng tâm lý, thu phục lòng tin, đây vốn là sở trường của anh. Nếu không thì làm gì có chuyện các thành viên trong bộ phận dọn dẹp thề sống thề chết đảm bảo rằng anh không có vấn đề chứ? Không có năng lực như vậy thì tại sao Lý Văn và những người khác lại cảnh giác với anh đến thế?
Kế hoạch của Hứa Dịch đã hình thành trong đầu.
Anh quá bị động trong cơn ác mộng này, cần có người hợp tác. Nếu có thể thao túng bác sĩ này, anh sẽ không còn bị giam cầm nữa, từ đó có thể nhanh chóng tìm ra cơ hội phá giải cơn ác mộng!
Dù sức mạnh siêu nhiên đã mất nhưng Hứa Dịch vẫn kịp thời ứng biến theo cách nhanh nhất.
Bác sĩ mỉm cười, đáp lại sự chân thành của anh: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp cậu."
Còn chưa kịp vui mừng, bác sĩ lại nói tiếp: "Nhưng tôi nói giúp là giúp cậu thích nghi với cuộc sống này. Tôi biết, với nhiều người, cuộc sống của họ chính là một cơn ác mộng. Nhưng đó không phải lý do để trốn tránh thực tại. Nếu cậu không tỉnh lại được thì tôi khuyên cậu hãy xem nơi này là hiện thực đi."
Hứa Dịch: …
Đại ca à, tôi công nhận lời ông nói có vài phần triết lý đấy. Nhưng tôi hoàn toàn không có hứng thú thảo luận triết học với ông đâu!
"Cậu có thể thảo luận với tôi về tất cả những vấn đề hay khó khăn mà cậu gặp phải. Chúng ta sẽ cùng nhau tìm cách giải quyết, thế nào?" Bác sĩ đề nghị một cách rất đáng tin cậy.
Hứa Dịch lập tức hỏi: "Vậy hiện tại tôi có một vấn đề, làm thế nào để chứng minh tôi không bị bệnh?"
"Cậu không cần cố tình chứng minh điều đó, bởi vì người bình thường không cần phải chứng minh mình bình thường. Bệnh viện của chúng tôi có một hệ thống đánh giá rất khoa học và hợp lý."
Ánh mắt Hứa Dịch khẽ lóe lên.
Kế hoạch trước đó không hiệu quả, nhưng anh lại có một ý tưởng mới. Nếu nắm rõ tiêu chuẩn đánh giá của bệnh viện này, rồi đáp ứng đúng những gì họ muốn nghe, chẳng phải anh sẽ trở thành “người bình thường” hay sao?
Ít nhất thì vị bác sĩ này trông có vẻ dễ nói chuyện…
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Hứa Dịch không gây ra bất cứ rắc rối nào, phối hợp đầy đủ với tất cả các phương pháp điều trị.
Đúng như kế hoạch, anh tìm hiểu kỹ lưỡng hệ thống điều trị và đánh giá của bệnh viện, sau đó mô phỏng ra hình ảnh một người bình thường đạt đủ "tiêu chuẩn".
Hôm nay chính là ngày Hứa Dịch tự ấn định là "ngày xuất viện" của mình.
Trong buổi chẩn đoán, anh trả lời theo đúng tiêu chuẩn.
Khóe môi Hứa Dịch bất giác hiện lên một nụ cười nhẹ nhõm.
Anh thừa nhận, cơn ác mộng này có hơi khó nhằn nhưng cũng khá thú vị. Dù vậy, nó không thể nhốt anh mãi được.
Thế nhưng thông báo xuất viện mà Hứa Dịch mong đợi không hề đến.
"Buổi chẩn đoán hôm nay kết thúc tại đây. Ngày mai chúng ta gặp lại." Bác sĩ cười tủm tỉm nhìn anh.
"Ngày mai? Ông chắc là ông không nhầm chứ?!"
"Không nhầm đâu. Ngày mai tôi không nghỉ phép, vậy nên vẫn sẽ là tôi gặp cậu."
Ai quan tâm ông có nghỉ hay không chứ! Gân xanh trên trán Hứa Dịch giật giật liên hồi.
Anh hít sâu ổn định cảm xúc của mình: "Ý tôi là, tôi đã đạt tiêu chuẩn xuất viện rồi chứ?"
Bác sĩ lộ ra vẻ khó xử, tựa hồ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ nhìn biểu cảm ấy cũng đủ biết tin tức sắp tới không hề tốt đẹp.
Đúng vậy, theo chẩn đoán của bác sĩ, bệnh tình của Hứa Dịch đã trầm trọng hơn.
Thật hoang đường! Hứa Dịch chỉ cảm thấy có một búng máu mắc kẹt trong cổ họng, không thể nuốt xuống cũng không thể phun ra: "Không phải chứ?! Tôi đã trả lời và thể hiện đúng theo tiêu chuẩn của mấy người rồi mà?!"
"Chính vì vậy mà bệnh tình của cậu mới nghiêm trọng hơn đấy. Con người không có đáp án tiêu chuẩn. Cậu cố gắng diễn một hình tượng “đạt chuẩn”, vậy rốt cuộc đâu mới thực sự là con người của cậu? Là chính cậu hay là nhân cách mà cậu đang đóng vai?"
Nghe thì có vẻ hợp lý… hợp lý cái búa ấy! Vậy sao ban đầu còn bảo có hệ thống đánh giá khoa học và hợp lý?! Kết quả là quá đạt chuẩn cũng thành sai?
Nếu vậy ông cứ nói thẳng là tôi không có cửa xuất viện luôn đi!
Hứa Dịch chỉ muốn tự vả mặt bản thân vì đã từng cho rằng bác sĩ này "dễ nói chuyện".
Anh không hề hay biết cách hành xử của vị bác sĩ này hoàn toàn dựa trên ấn tượng mà Kiều Thời có về hệ thống.
Chuyên nghiệp, thân thiện nhưng tuyệt đối không dễ lay chuyển.
Cảm thấy muốn giết người ư? Ê vậy thì đúng rồi! Kiều Thời đã từng vô số lần muốn đồng quy vu tận với cái hệ thống chết tiệt kia đấy!
Hóa ra không phải do cô có vấn đề. Bất cứ ai gặp chuyện thế này, huyết áp cũng đều tăng vọt mà thôi!
Nhìn vẻ mặt sắp phát điên của Hứa Dịch, bác sĩ vẫn giữ nguyên thái độ hòa nhã, nhẹ giọng trấn an: "Cậu xem, bây giờ cậu vẫn chưa thể kiểm soát tốt cảm xúc giận dữ của mình, nhưng mà đây chính là cảm xúc chân thật của cậu."
Hứa Dịch sững người.
Đây là… cảm xúc chân thật của anh sao?
"Mục đích của bệnh viện chúng tôi không phải là biến cậu thành một người khác. Nếu muốn làm vậy, chúng tôi chỉ cần phá hủy não bộ của cậu là được." Bác sĩ mỉm cười, thản nhiên nói ra một câu đầy kinh hãi.
Hứa Dịch vô thức nuốt nước bọt.
Bác sĩ này chẳng giống Kiều Thời chút nào, nhưng anh lại cảm thấy bóng dáng hai người dần trùng khớp. Khuôn mặt thì hiền lành nhưng trong bụng toàn ý đồ xấu xa!
Rốt cuộc cái bệnh viện này có thực sự “bình thường” không vậy?!
Dường như nhận ra rằng mình đã dọa Hứa Dịch, bác sĩ phì cười giải thích một cách thân thiện: "Tôi đang nói đến những biện pháp mà các bệnh viện tâm thần thời xưa từng sử dụng. Đó là những trường hợp có thật, không phải tôi dọa cậu đâu."
"Tất nhiên, bệnh viện chúng tôi đã loại bỏ phương pháp đó từ lâu rồi. Cậu có thể yên tâm điều trị."
Mặt Hứa Dịch không cảm xúc: Không yên tâm điều trị thì sao? Chẳng lẽ còn sắp xếp chuyển viện, rồi áp dụng phương pháp điều trị kiểu cổ lỗ sĩ kia chắc?!
Cùng lúc đó, Kiều Thời nằm trên máy tạo giấc mơ, vô ý thức hắt xì một cái.
Đúng lúc này, tiếng ồn ào bên cạnh lại vang lên.
Lý Văn và Thầy bói vội vàng chạy đến, họ tiện thể đánh thức luôn cả Mắt Kính, sau đó gấp gáp hỏi Trương Vi: "Tình hình thế nào rồi?"
Kiều Thời vẫn còn ngái ngủ, bị đánh thức đột ngột khiến cô suýt quên mất mình đang ở đâu. Nghe thấy giọng của Lý Văn và mọi người, cô vội vàng lau khóe miệng.
Theo động tác của Kiều Thời, những ràng buộc của máy tạo giấc mơ trên người cô, bao gồm mặt nạ và khóa cố định tay chân đều dễ dàng bị tháo ra.
Bản chất của máy tạo giấc mơ là cưỡng ép nhét ác mộng vào giấc mơ của cô. Kiểu khống chế cứng nhắc này chắc chắn không kéo dài lâu được. Huống hồ, bản thân cái máy vốn đã kiệt quệ sức mạnh.
Đến giờ thì gần như chẳng còn tí lực nào nữa.
Tốt lắm, không có chảy ke.
Ý thức của Kiều Thời dần trở lại. Vừa rồi khi cô nằm trong máy tạo giấc mơ, ác mộng bất ngờ phá vỡ mặt gương xông thẳng về phía cô, suýt nữa khiến cô tưởng rằng mình sắp gặp rắc rối lớn…
Nhưng hình như, cô chỉ vừa nhắm mắt một cái rồi mở ra, chẳng cảm thấy gì hết?
Khoan đã, vậy ác mộng của cô đâu?
Hệ thống kịp thời nhắc nhở: "Bảo vệ giấc ngủ ngắn của ký chủ! Thời gian ngủ lần này của ký chủ là 25 phút, chế độ chặn giấc mơ đã được kích hoạt, giúp cô loại bỏ mọi nhiễu loạn từ giấc mơ. Chất lượng giấc ngủ đạt mức tối ưu."
Kiều Thời thở phào nhẹ nhõm. Chặn ác mộng? Ngon đấy!
Thật lòng mà nói, sau khi nhìn thấy nội dung của cơn ác mộng kia, cô chỉ mong né được càng xa càng tốt, thế này chẳng phải quá tuyệt vời sao?
Phần lớn thời gian cái hệ thống chó má này đều vô dụng, nhưng đôi khi lại rất đáng tin cậy.
Chẳng qua ngay giây tiếp theo, Kiều Thời chợt nhận ra một vấn đề khác, lập tức hoảng hốt kêu lên: "Thế còn mộng đẹp của tôi thì sao?!"
Hệ thống dửng dưng đáp: "Cũng bị chặn luôn rồi."
Tâm trạng của Kiều Thời suýt nữa nổ tung. Vậy cô dốc hết tâm tư làm cái quái gì chứ?! Cô còn tưởng mình đã tìm ra một cái BUG to đùng, vì để lợi dụng được BUG này, thậm chí cô còn chuẩn bị tinh thần đối mặt với ác mộng luôn đấy!
Phí hoài bao nhiêu cảm xúc của cô!
"Sao bà không nói sớm?!"
Hệ thống cảm thấy ký chủ hơi ngốc: "Nhưng ký chủ à, chế độ bảo vệ giấc ngủ vẫn luôn được kích hoạt mà? Nếu cô cần, tôi có thể thông báo mỗi lần ngủ."
Kiều Thời nghẹn lời: "Tui không cần! Cảm ơn!"
Được rồi, cô thừa nhận mình sai rồi. Cô đã ngây thơ nghĩ rằng, những giấc mơ do máy tạo giấc mơ tạo ra khác với giấc mơ bình thường nên mới quên béng mất chuyện này. Nhưng đối với hệ thống, hai thứ đó chẳng có gì khác nhau cả.
Thấy Kiều Thời đột nhiên ỉu xìu, hệ thống lại hăng hái động viên: "Ký chủ, thay vì theo đuổi những giấc mơ hư ảo, chi bằng tự mình tạo ra giấc mơ trong hiện thực đi! Cô làm được mà!"
Mặt Kiều Thời không cảm xúc: Không, tui không làm được.
"Kiều Kiều, cậu không sao chứ?" Kiều Thời đối diện với ánh mắt lo lắng của Trương Vi: "Hứa Dịch bảo cậu cứ yên tâm tạo giấc mơ, có chuyện gì thì để anh ấy gánh. Anh ấy nói sẽ chuyển ác mộng của cậu sang chỗ anh ấy… anh ấy không làm được à?"
Biểu cảm của Kiều Thời trông rất không ổn! Chắc chắn có vấn đề!
Nghe vậy Kiều Thời ngây ngẩn cả người: "Hả?"