Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 62

Không đúng, ác mộng của tôi không có xảy ra, đó không phải là công lao của hệ thống sao? Có liên quan gì đến Hứa Dịch?

Không phải Hứa Dịch đang nằm ở bên ngoài sao?

Biểu cảm bối rối và không rõ ràng của Kiều Thời đã chứng thực suy đoán của Trương Vi.

Sắc mặt mọi người lập tức trở nên khó coi.

Nếu càng nghĩ sâu về suy nghĩ của Hứa Dịch, anh đang giả vờ để Kiều Thời lật tẩy nhưng thật ra là để cô mạo hiểm. Giống như đang nói với người đứng bên rìa vách núi rằng tôi sẽ giữ chặt bạn, nhưng thật ra lại đẩy mạnh sau lưng đối phương một cái.

Lý Văn còn định tin Hứa Dịch lần nữa, không ngờ anh lại…

“Đánh thức cậu ta dậy, tôi phải tính sổ với cậu ta một chút.” Mắt Kính đã giơ nắm đấm lên.

Cho dù bây giờ Kiều Thời không sao nhưng người này vẫn phải trả giá! Bọn họ không quan tâm anh muốn làm gì ở chỗ khác, nhưng Kiều Thời là đồng đội của họ!

Lý Văn lý trí hơn một chút, ngăn anh ấy lại: “Tính gì mà tính? Cậu đánh thắng cậu ta à?”

“Ai nói một mình tôi đánh cậu ta? Anh phụ trách phong ấn, tôi phụ trách đánh.”

Lý Văn gật đầu: “Có lý. Vậy cùng làm đi.”

Kiều Thời: … Không phải, đội trưởng Lý, đã nói anh lý trí hơn một chút mà? Đúng là chỉ có một chút thật hả!

“Đợi đã, đợi đã!” Kiều Thời thấy mọi người hiểu lầm, vội vàng ngăn lại: “Thật ra ác mộng không xảy ra trên người tôi. Tôi chỉ đang ngái ngủ, vẫn chưa tỉnh thôi.”

Cô không nói dối vì Hứa Dịch.

Ác mộng không xảy ra là thật. Cô cũng chưa nói đây là công lao của Hứa Dịch.

Ánh mắt Kiều Thời khéo léo nhìn Hứa Dịch đang nằm trên đất. Ừm, cho dù không có công lao thì cũng có khổ lao.

Cô có thể đoán được lờ mờ tình cảnh lúc đó. Máy tạo giấc mơ kéo cô xuống, ác mộng quét qua nhưng bị hệ thống ngăn lại. Kết quả có Hứa Dịch thích ôm việc bên cạnh, thế là anh lập tức đón lấy ác mộng…

Tình hình xảy ra vừa khéo luôn.

Nếu như Kiều Thời không có hệ thống, có thể ác mộng đã tiến vào cảnh trong mơ của cô trước, Hứa Dịch chưa chắc dời cảnh trong mơ được.

Nhưng dù thực lực của Hứa Dịch có mạnh hơn thì cũng không thể thực hiện “dời cảnh trong mơ”. Ít nhất việc đám Lý Văn có thể làm là “tiến vào cơn ác mộng của người khác rồi bắt tay giải quyết ác mộng”.

Nhưng đống điều kiện nhìn như không thể xảy ra này lại được thỏa mãn trong cùng một trường hợp.

Nghe được lời giải thích của Kiều Thời, mọi người thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng hơi ngại ngùng. Dường như bọn họ quá thiếu sự tin tưởng Hứa Dịch.

Chỉ cần có chút biến động nhỏ, bọn họ cũng sẽ nghi ngờ Hứa Dịch.

Haizz, không còn cách nào khác, thanh danh của thằng cha này rất kém, anh cũng không phải là người dễ đối phó nên rất dễ khiến người ta kiêng dè.

Mắt Kính xấu hổ đẩy kính. Vậy chuyện Hứa Dịch làm anh ấy bất tỉnh thì sao, anh ấy không so đo là tốt lắm rồi đấy…

Lúc này, hệ thống trong đầu Kiều Thời bỗng nhiên hiện ra lần nữa: “Phát hiện thái độ của bạn bè và đồng nghiệp ký chủ đối với bệnh nhân đang thay đổi.”

Kiều Thời bị hoảng sợ, suýt nữa đã nghĩ rằng thân phận bệnh nhân tâm thần (giả) của mình đã bị bại lộ!

Nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại, là bọn họ thay đổi thái độ với Hứa Dịch một chút.

Hệ thống tiếp tục nói: “Sự tồn tại của cậu Hứa Dịch có thể giúp người xung quanh ký chủ có được sự nhận thức đúng đắn về bệnh nhân, khiến cho ký chủ buông bỏ gánh nặng của bệnh nhân. Nhân đây cũng thông báo nhiệm vụ phụ, đồng đội đoàn kết.”

Nói đơn giản thì nhiệm vụ này là: Mỗi khi có một người bạn hay đồng đội của Kiều Thời nhận ra con người thật của Hứa Dịch, hoặc là thật lòng đón nhận anh, Kiều Thời có thể nhận được một phần thưởng.

Kiều Thời: ...

Hay hay hay lắm, bà giấu giếm nhịn nhục cái này đến hỏng rồi đúng không!

Lúc trước hệ thống để cô và Hứa Dịch nói chuyện, Kiều Thời đã đoán trước được nó sẽ gây ra thêm rắc rối gì đó.

Nó im lặng còn làm người ta bất an hơn. Bây giờ xem ra quả nhiên là thế!

Vậy Kiều Thời nên làm thế nào?

Phản kháng không hợp tác sao?

Không không không, thứ Kiều Thời muốn nói là: Còn có chuyện tốt như vậy à?

Nhìn như hệ thống cho Kiều Thời rất nhiều cơ hội nhận thưởng, thật ra lại chẳng đủ dùng (Nếu phần thưởng của hệ thống thật sự dễ lấy như vậy, Kiều Thời cũng sẽ không một lòng nghĩ về việc tháo bỏ ràng buộc với nó).

Phần thưởng hàng ngày có thể nhận mỗi ngày, nhưng nếu Kiều Thời “tái bệnh”, vậy ngày đó cô trắng tay. Quan trọng là Kiều Thời có tái bệnh hay không thì cô không tính được.

Các nhiệm vụ khác được kích hoạt có nghĩa là tình trạng của Kiều Thời không tốt. Tại sao tình trạng cô không tốt ư? Chắc chắn là cô bị thứ quái dị trong giới vực quấn lấy, gặp phải tình huống khẩn cấp rồi!

Nếu có thể, thà rằng cả đời Kiều Thời không thực hiện nhiệm vụ này luôn cho rồi.

Phần thưởng loại này, dùng được thì Kiều Thời đã dùng hết phân nửa.

Mà bây giờ, một cách nhận thưởng hoàn toàn mới đã hiện ra trước mắt Kiều Thời.

Cô vốn đã phải giao tiếp với bạn bè và đồng nghiệp của mình; bây giờ còn giao tiếp với một Hứa Dịch nữa. Bốn bỏ năm lên cũng chẳng mất mát gì!

Dù sao Kiều Thời cảm thấy, đối mặt với Hứa Dịch vẫn tốt hơn với giới vực.

Quyền chủ động nhận phần thưởng theo cách này nằm gọn trong tay cô!

Kiều Thời định bảo hệ thống chống mắt lên mà coi, cô không thiếu gì ngoài bạn bè và đồng nghiệp đâu.

Nhân viên dọn dẹp trong bộ phận chỉ có nhiêu đó, có điều, ai dám nói nhân viên hỗ trợ hậu cần tương ứng không phải là đồng nghiệp?

Nhưng Kiều Thời vẫn cố gắng kìm nén sự vui vẻ của mình, nghiêm túc hỏi hệ thống: “Chỉ là, làm sao đo lường được sự thay đổi và chấp nhận này? Lúc nãy bà mới nói bọn họ đã thay đổi quan điểm về Hứa Dịch đó.”

“Bổn hệ thống có hệ thống đo lường khoa học đầy đủ. Mức thay đổi thái độ này không đủ để thay đổi đánh giá chung của bọn họ về Hứa Dịch, xin ký chủ hãy không ngừng cố gắng! Vì để ký chủ dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ phụ, thanh trạng thái tiến độ kế hoạch đã được mở ra, ký chủ có thể ẩn nhắc nhở bất cứ lúc nào.”

Lúc này, Kiều Thời ngẩng đầu nhìn đám người Lý Văn thì thấy trên đỉnh đầu bọn họ có một dòng nhắc nhở:

[Tiến độ thay đổi quan điểm với Hứa Dịch]: 12%

Tất nhiên 12% là của riêng Lý Văn. Tiến độ của mỗi người là không giống nhau.

Còn có chức năng tốt như vậy sao?

Sao không nói sớm đi!

Kiều Thời cảm thấy nếu đỉnh đầu mình cũng có thanh thông báo nhắc nhở tiến độ “Tình trạng trị bệnh” của cô thì tốt rồi.

Nhưng cô nghĩ lại, nhỡ đâu hơn nửa năm qua đi, tiến độ không tiến mà còn lui thì trái tim cô sẽ nứt toạc ra mất.

Hệ thống chưa mở chức năng này cho cô chắc cũng là suy nghĩ cho cô nhỉ? Haha, chắc cô phải cảm ơn hệ thống chu đáo nữa đó! Tâm tính của Kiều Thời bị luyện đến mức chai lì rồi.

Hệ thống nhiều lần nhận ra được sự cảm kích của Kiều Thời nhưng vẫn vô cùng khiêm tốn: “Ký chủ không cần khách sáo, chuyện này vốn là điều tôi nên làm.”

Kiều Thời: …

Giở trò mèo sau lưng hệ thống là vô dụng, người ta chỉ biết nhận lời cảm ơn rồi phản lại toàn bộ sát thương.

Kiều Thời không luyên thuyên với hệ thống nữa, chỉ tổ lãng phí sinh mệnh thôi, không bằng tận dụng thời gian quét hết phần thưởng của hệ thống.

“Thật ra tôi cảm thấy Hứa Dịch không hẳn là người tồi tệ đâu.” Kiều Thời cắt ngang cuộc trò chuyện rồi nghiêm túc nói.

“Thật sao…” Đám người Lý Văn hùa theo lời nói của Kiều Thời, đồng thời nhìn nhau.

Dường như bọn họ không phản đối ý kiến của Kiều Thời. Nhưng điều khiến cho Kiều Thời há hốc mồm chính là ngay lúc cô vừa nói xong, tiến độ trên đỉnh đầu mọi người không hẹn mà cùng giảm xuống!

Mỗi người bớt khoảng từ 2 đến 4 phần trăm.

“Mọi người cảm thấy tôi nói sai à?” Kiều Thời thử hỏi bọn họ.

Mọi người nhìn nhau rồi lắc đầu: “Không có!”

Kiều Thời hỏi hệ thống: “Hệ thống, bà bị lỗi à?”

“Đã kiểm tra, bổn hệ thống không có lỗi.”

Kiều Thời ấn trán. Cô chợt nhận ra dường như cách lấy phần thưởng này không đơn giản như cô nghĩ.

Rõ ràng, quan điểm của mọi người về Hứa Dịch đã thay đổi đôi chút nhưng không nhiều lắm.

Mà hành vi nói tốt cho Hứa Dịch của Kiều Thời đã gây ra báo động trong lòng bọn họ. Trước đó Hứa Dịch từng giành được sự tin tưởng của người khác rồi lại trở mặt. Lần này có như vậy hay không?

Phải biết rằng, dù trước kia Hứa Dịch rất ân cần với Kiều Thời nhưng lập trường của Kiều Thời rất kiên định, không bị mê hoặc. Bây giờ cô lại đặc biệt nói tốt cho Hứa Dịch, dễ khiến người khác nghi ngờ đây cũng là kế hoạch của Hứa Dịch.

Tiếp nữa là thái độ của bọn họ, bọn họ suýt đã lơ là rồi! Phải tỉnh táo lên!

Không phải vì vậy mà mức độ thay đổi quan điểm của bọn họ với Hứa Dịch mới bắt đầu giảm đi sao.

Vậy sao bọn họ lại muốn phủ nhận ?

Ngay từ đầu bọn họ cũng muốn khuyên Kiều Thời kết luận trễ một chút, nhưng nghĩ lại thì cảm thấy không thể làm vậy: Khi một người si mê một người khác, bạn càng muốn phủ nhận tình cảm này thì trái lại người đó sẽ càng hăng hái hơn.

Bởi vì người đang si mê sẽ chủ động tìm bằng chứng, chứng minh suy nghĩ của mình là đúng, sau đó càng tìm càng có tình cảm hơn, dù sao cũng là thử thách tình cảm thôi. Đây là kiến thức tâm lý học cơ bản nhất.

Cho dù bọn họ muốn khuyên Kiều Thời thì cũng phải từ từ, đợi đến khi tình cảm của Kiều Thời nguội lạnh một chút rồi nói sau.

Kiều Thời: Có khi nào cảm xúc của tôi không đủ nhiệt tình không?

Nhưng với chuyện này, Kiều Thời không giải thích tốt sẽ rất dễ khiến mọi chuyện trở nên rắc rối hơn.

Không dễ gì ăn hời của hệ thống! Bỏ đi, Kiều Thời cũng không ép buộc, quyết định rút lại những lời nói tốt cho Hứa Dịch trước đó.

Không nhận được lợi ích gì, còn trông cậy cô hỗ trợ tăng thiện cảm à?

Anh học làm người trước đi!

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhân cách anh ấy thể hiện ra có đôi chút vấn đề. Đặc tính “tốt” của anh ấy có phải diễn không? Chúng ta vẫn không thể thiếu cảnh giác được.” Kiều Thời nghiêm túc nói.

Cô vừa nói xong, bầu không khí lập tức thoải mái hơn nhiều.

“Haha, đương nhiên là chúng tôi biết rồi. Chúng tôi sợ cô bị cậu ta lừa thôi.”

[Tiến độ thay đổi quan điểm với Hứa Dịch]: 13%

Kiều Thời nhìn thấy thanh nhắc nhở tiến độ trên đầu đội trưởng Lý.

Cô quay lại nhìn đám người Trương Vi, tiến độ thay đổi quan điểm của bọn họ cũng tăng lên khác nhau.

Kiều Thời: …

Hóa ra lời của cô phải hiểu ngược lại đúng không?

“Ký chủ làm rất tốt! Xem ra cô đã nắm được bí quyết xây cầu nối giữa người thường và người bệnh rồi!” Hệ thống nhiệt tình cỗ vũ Kiều Thời.

Nó tin rằng với kinh nghiệm này, sớm muộn gì cũng có thể áp dụng lên người Kiều Thời.

Kiều Thời mỉm cười, giả vờ như tiếng bô bô của hệ thống chỉ là ảo giác, thực ra cô không nghe thấy gì cả.

Lúc này, đám Lý Văn đã chuyển sang chủ đề “sao Hứa Dịch vẫn chưa tỉnh”.

Bọn họ không thể nào đối xử với Hứa Dịch tốt bằng với đồng đội thân thiết giống Kiều Thời. Nhưng khi xác nhận Kiều Thời không sao, Hứa Dịch cũng không gây ra rắc rối nào thì cũng đến lúc quan tâm Hứa Dịch rồi.

Cho dù chỉ là tiện tay thì cũng nên làm một chút, đúng không?

Bọn họ rất tin tưởng năng lực của Hứa Dịch: “Cậu ta rất thích nhanh gọn lẹ nhưng bây giờ vẫn chưa tỉnh, có phải gặp vấn đề gì rồi không?”

Tên này không thích làm việc nhóm, nghĩ “đồng đội” là một trở ngại. Mọi người cũng không muốn hợp tác với anh. Nhưng nếu anh gặp rắc rối, chắc chắn bọn họ sẽ giúp anh một chút.

“Đúng rồi Kiều Kiều, cô đã gặp ác mộng của cô rồi, có manh mối gì không?”

Biết được nội dung và hình thức của ác mộng, sẽ có thể hiểu được nguyên nhân Hứa Dịch bị kẹt lại trong ác mộng.

“Hả? Ờm, ác mộng của tôi…” Nói về cái này, ánh mắt Kiều Thời hơi mất tự nhiên.

Dường như cô biết tại sao Hứa Dịch vẫn chưa đi ra rồi.

Ác mộng này khắc chế cô, cũng khắc chế Hứa Dịch. Trong thế giới bình thường không thể sử dụng sức mạnh siêu phàm, vừa mở màn đã bị bắt vào bệnh viện tâm thần. Đoán chừng… bây giờ anh đang được khám chữa bệnh rồi.

Kiều Thời biết rõ tình hình nên mới không hoang mang mà tán gẫu với mọi người.

Nhưng cô có thể nói thật với họ sao?

Ác mộng của cô không thể bị xem xét cẩn thận đâu!

Một khi nghĩ kỹ lại, bọn họ sẽ thấy hoang mang: Một người bình thường đang yên đang lành, nỗi sợ lớn nhất ở sâu trong nội tâm bị máy tạo giấc mơ đào ra chính là bị nhốt trong bệnh viện tâm thần sao?

Nói xem ai sợ cái này nhất?

Nói xem Kiều Thời vẫn là người bình thường sao?

Thật ra Kiều Thời không lo khi để Hứa Dịch tự trải qua cơn ác mộng này. Dù sao cô đã “lật bài ngửa” với anh từ lâu rồi!

“Khụ, tôi cảm thấy anh ấy sẽ không gặp nguy hiểm đâu. Có thể anh ấy thích cơn ác mộng của tôi, cảm giác như ở nhà cho nên mới ở lại lâu một chút?” Kiều Thời cố gắng phát huy nghệ thuật ngôn từ.

Nếu cô ở trong ác mộng của mình, có lẽ tình huống sẽ phức tạp hơn một chút. Dựa theo hướng đi của ác mộng, Kiều Thời sẽ trở thành người bất thường nhất trong “thế giới bình thường”.

Nhưng đúng lúc cô lại không ở đó, cơn ác mộng “hệ chữa lành” kia chắc sẽ rất thích hợp với Hứa Dịch… nhỉ?

Mọi người nghe được thì cảm thấy kỳ lạ, ai mà cho rằng trong ác mộng lại có “cảm giác như ở nhà” chứ?

Nhưng trong sự vô lý đó, bọn họ lại cảm thấy khá thuyết phục. Người bình thường không thích ác mộng, nhưng có ai nói Hứa Dịch là người bình thường đâu?

Tiến độ thay đổi quan điểm của bọn họ với Hứa Dịch lại tăng.

Bình Luận (0)
Comment