Nhóm người thuộc bộ phận dọn dẹp đang thu dọn hiện trường, chuẩn bị rời đi.
Xưởng chế tạo giấc mơ sẽ bị phong tỏa một thời gian, sau khi ghi nhận không có ảnh hưởng gì thì sẽ giải trừ.
Máy tạo giấc mơ sẽ bị tiêu hủy. Nó không còn thừa lại được bao nhiêu năng lượng, dọn dẹp chuyện này không quá khó khăn.
“Kiều Kiều, cô nằm mơ cái gì mà có thể hút cạn máy tạo giấc mơ chỉ trong một hơi vậy?”
Kiều Thời ho khan một tiếng: “Đừng nói nữa. Tôi thua rồi.”
Mộng đẹp vốn không xảy ra trên người cô.
Tất nhiên mọi người không biết hệ thống diễn trò trong đó, chỉ cho là máy tạo giấc mơ sập rồi, không thể chống đỡ đến cùng mới để mộng đẹp thành “bán thành phẩm”.
Trương Vi vơ việc nào người, nói: “Haizz, không sao đâu, cậu cứ nói đi. Máy tạo giấc mơ không thực hiện được, nói không chừng bọn tớ có thể thực hiện cho cậu.”
Những người khác cũng lập tức dựng lỗ tai lên.
Kiều Thời suy nghĩ rồi nghiêm túc trả lời: “Tớ nằm mơ thế giới sẽ trở lại bình thường, không còn giới vực hay dị thường nữa.”
Kiều Thời nói dối phải không? Cô không có.
Giấc mộng “tháo bỏ ràng buộc với hệ thống” vốn có nhiều cách nói. Ví dụ như lúc Kiều Thời nói dối hệ thống vậy: cô mong ngày nào đó cô sẽ khỏi bệnh.
Hoặc là, máy tạo giấc mơ có thể lý giải thành: Cưỡng ép hệ thống ra khỏi ý thức của Kiều Thời.
Nhưng rõ ràng máy tạo giấc mơ va đập cả buổi cũng không thể gây ra chút thiệt hại nào cho hệ thống.
Đường này không được, vậy máy tạo giấc mơ cũng chỉ có thể đi đường vòng như Kiều Thời nói: Để Kiều Thời khỏi bệnh, vậy giấc mơ được giải thoát cũng sẽ trở thành sự thật.
Nhưng Kiều Thời không có bệnh! Sao có thể khiến cô “khỏi bệnh” được?
Đáp án chính là: Giới vực biến mất, thế giới khôi phục bình thường.
Dù sao thì nhiều “phản ứng phi thường” của Kiều Thời cũng do giới vực tạo thành.
Đáng tiếc là máy tạo giấc mơ không thể đi được con đường này.
Máy tạo giấc mơ chỉ muốn mắng người: Nếu nó có năng lực làm cho tất cả giới vực biến mất thì nó còn sợ Kiều Thời làm gì? Cho dù nó có năng lực làm tất cả giới vực biến mất rồi còn nó thì sao? Bắt nó tự sát à?
Trương Vi đã thoát liên kết với máy tạo giấc mơ từ lâu, tất nhiên sẽ không nghe được nó đang mắng chửi. Thứ mọi người nghe được chính là sự thật “có chọn lọc” của Kiều Thời.
Cho nên mọi người cùng nhau yên lặng.
Kiều Thời như đặt cả tương lai thế giới lên bờ vai non nớt của mình!
Đây là chuyện rất cao cả, không màng lợi ích!
Hẳn là có người sẽ nói: Kiều Thời chỉ muốn tạo ra giấc mơ đủ lớn để hút cạn máy tạo giấc mơ, chỉ cần hiểu được sách lược này thì ai cũng có thể làm được, điều này có liên quan gì đến cao cả hay không đâu?
Thế phải nói đến cơ chế hoạt động của máy tạo giấc mơ rồi.
Mộng đẹp và ác mộng đều có liên quan đến ý chí của con người.
Thứ bạn không sợ sẽ không thể trở thành ác mộng của bạn. Thứ bạn hoàn toàn vô cảm cũng không có cách nào trở thành mộng đẹp của bạn.
Vì sao trong không gian tạo giấc mơ hiện lên nhắc nhở yêu cầu người nằm mơ “lặp đi lặp lại miêu tả giấc mơ bạn muốn thực hiện”? Bởi vì đây là quá trình hiện thực hóa ý chí của con người.
Nếu Kiều Thời không có chấp niệm này, cô sẽ không thể miêu tả được mộng đẹp.
Hơn nữa, máy tạo giấc mơ lấy đi càng nhiều năng lực, cũng có nghĩa Kiều Thời sẽ bị bòn rút càng nhiều, đây không phải quá trình thoải mái gì cho cam. Nếu như ý chí không đủ kiên cường, Kiều Thời từ bỏ trước thì sao có cơ hội phá hủy máy tạo giấc mơ thành như bây giờ?
Bởi vậy có thể thấy, Kiều Thời đã thật sự coi “chấm dứt hết những chuyện kỳ lạ” thành lý tưởng cả đời của mình rồi thực hiện nó.
Trương Vi cảm động nước mắt lưng tròng: “Kiều Kiều, có lẽ tớ không làm được nhiều việc nhưng tớ nhất định sẽ cố gắng mạnh mẽ hơn để giúp đỡ cậu! Tớ sẽ cùng cậu thực hiện giấc mơ!”
Cô ấy là người ít hiểu biết, tham gia vào bộ phận dọn dẹp cũng là trùng hợp. Nhưng bạn bè cô ấy có thể nỗ lực làm nên sự nghiệp to lớn của mình khiến cô ấy khá cảm động. Cho dù không thể trở thành người như Kiều Thời, Trương Vi cũng hy vọng có thể cùng Kiều Thời làm chút gì đó.
Đám người Lý Văn cũng xúc động: “Đúng vậy, cô đừng có bỏ chúng tôi lại. Chúng ta cùng nhau làm! Cuối cùng chúng ta sẽ có thể thực hiện nguyện vọng này!”
Mặt Kiều Thời đỏ lên.
Cô có thổi phồng quá không?
Cô hy vọng mau chóng kết thúc sự can thiệp của giới vực nhưng điều này chủ yếu xuất phát từ “lý do cá nhân”, không liên quan gì đến “gánh vác toàn bộ vận mệnh của con người”!
Đúng vậy, Kiều Thời biết đạo đức của mình rất cao. Nhìn thấy người vô tội bị cuốn vào giới vực, có thể làm được chút thì cô nhất định sẽ làm.
Nhưng điều này không có nghĩa là cô có lý tưởng cao cả! Cô vẫn quan niệm “Trời sập thì cũng có người cao hơn chống đỡ”.
Dù có thế nào Kiều Thời cũng đều cảm thấy bản thân không phải là người cao nhất kia. Muốn kết thúc ảnh hưởng của giới vực thì những người như Hứa Dịch phải cần cố gắng hơn.
“Khụ, cảm ơn mọi người đã tín nhiệm. Nhưng tôi cảm thấy chúng ta không cần lên giọng quá cao như vậy, trước hết quản lý tốt sự việc trước mắt là được rồi, đúng không?”
Kiều Thời định để cho mấy tên sôi nổi này bình tĩnh một chút.
Nhưng hiệu quả lại rất thấp.
“Quản lý tốt chuyện trước mắt? Haha, đội dọn dẹp bình thường lấy mục tiêu này là đúng. Nhưng chúng ta là đội bình thường sao?”
“Chắc chắn không phải!”
“Vậy mục tiêu của chúng ta là…”
“Sao trời biển rộng!”
“Thế giới hòa bình!”
“Không có sâu bọ!”
Kiều Thời không tin thì có liên quan gì? Mọi người đều có lòng tin là được rồi!
Nghe mấy người này ồn ào qua lại, lông mày và khóe miệng Kiều Thời giật giật.
Cô thật sự nghi ngờ nếu như có long bào ở đây, mọi người sẽ không ngại ngần mà khoác lên cho cô…
Thấy công việc sắp kết thúc, Kiều Thời nhìn trái nhìn phải, nhân lúc bên cạnh không có ai bèn lén lút kéo Lý Văn lại.
“Đội trưởng, tính hỏi anh một chút, tiến vào ác mộng của người khác là như thế nào? Ví dụ Hứa Dịch đã chuyển ác mộng của tôi đi, nếu tôi vào lại lần nữa thì còn là chủ nhân của ác mộng không?”
Nếu có thể, Kiều Thời muốn đối phó với chuyện này bằng cách giả chết, đợi Hứa Dịch “ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại” là tốt rồi.
Dù sao bây giờ Hứa Dịch cũng không có nhiệm vụ cần ra ngoài, vậy cứ nằm đây để không gây thêm phiền phức cho xã hội đi. Lại có thể được chữa trị miễn phí, Kiều Thời sẽ không thu tiền chữa trị của anh. Đây là chuyện tốt một hòn đá trúng mấy con chim, có thể đi đâu tìm được chứ?
Nhưng không ngoài dự đoán, hệ thống lại đúng lúc xuất hiện làm xáo trộn mọi thứ: Ký chủ, bây giờ nếu đi ngủ thì nửa đêm sẽ tỉnh lại, khiến giờ giấc sinh hoạt bị rối loạn. Chuyện này không tốt cho sức khỏe và tinh thần.
Ý là: Hứa Dịch nghỉ ngơi đủ lâu rồi, nên đánh thức anh dậy.
Đã đến lúc Kiều Thời phải đối mặt với rắc rối này thêm lần nữa.
Cô cân nhắc cẩn thận phải giải quyết thế nào.
Cách thứ nhất, tự mình đi vào đưa người ra.
Nhưng ác mộng này có gây ra lực sát thương lớn với cô không? Kiều Thời cần vào trước để phán đoán. Hơn nữa Kiều Thời không có cách nào xác định, ác mộng đã không thể đi vào giấc mơ của cô rồi, vậy cô có thể “đi vào” ác mộng không? Có khi nào không vào được không?
Cách thứ hai, tìm người có thể giữ bí mật cho mình rồi âm thầm đưa Hứa Dịch ra.
Về chuyện này có lẽ tìm Trương Vi là an toàn nhất, nhưng năng lực của cô ấy không phải là đi vào không gian, muốn tiến vào ác mộng của người khác chỉ sợ không dễ. Tìm vài người không hiểu rõ nguyên tắc thì càng tốt.
Cuối cùng Kiều Thời lặng lẽ tìm đến Lý Văn.
“Chúng ta tiến vào ác mộng của người khác với thân phận "người ngoài cuộc". Chủ nhân cảnh trong mơ sẽ cảm thấy đó là sự thật nhưng chúng ta thì không. Cơ thể người nằm mơ vẫn còn ở trong hiện thực, thứ đang trải qua mọi thứ chính là ý thức của bọn họ. Nhưng "người ngoài cuộc" đi vào thì sẽ tương đương với việc xem giấc mơ của họ là một giới vực, cơ thể chúng ta cũng sẽ vào trong đó.”
Lý Văn vừa miêu tả cho Kiều Thời quá trình khi phá hư ác mộng của những người đó, vừa vuốt cằm suy nghĩ: “Cô nói là nếu cảnh trong mơ đã bị chuyển đi, sau đó cô quay vào lại thì có bị cảnh trong mơ quấy nhiễu, không thể phân rõ giữa sự thật và ác mộng không à? Tôi cũng không thể xác định được.”
Đừng nói Lý Văn không thể xác định, e là hỏi máy tạo giấc mơ thì nó cũng không trả lời được.
Chưa từng thấy tình huống này bao giờ!
Kiều Thời là chủ nhân giấc mơ nhưng bây giờ quyền sở hữu và sử dụng ác mộng thuộc về Hứa Dịch. Lúc này Kiều Thời vào lại ác mộng, vậy ác mộng này sẽ đón tiếp ai?
Máy tạo giấc mơ chỉ muốn nói: Giới vực là nơi tạo ra hiện tượng dị thường đáng sợ! Các người muốn nghiên cứu luật tài sản thì ra cửa quẹo phải giùm?
Kiều Thời cảm thấy vấn đề này để mình tự kiểm nghiệm một chút mới có thể làm rõ.
Lý Văn tiếp lời cô: “Cô chuẩn bị đưa Hứa Dịch ra ngoài à? Tôi còn tưởng cô sẽ giày vò cậu ta một trận.”
Giọng điệu này… có nghĩa là Lý Văn vốn không tin mấy lời kỳ lạ kiểu “cảm giác như đang ở nhà, hưởng thụ ác mộng” mà cô nói ban nãy!
Kiều Thời xấu hổ cụp đầu ngón chân xuống đất.
Lý Văn vỗ vai cô: “Đừng xấu hổ. Tôi biết trong lòng cô nghĩ gì.”
Anh ta tin tưởng Kiều Thời.
Nếu Hứa Dịch thật sự gặp nguy hiểm thì cô sẽ không thể mặc kệ. Nếu Hứa Dịch không gặp nguy hiểm, vậy để anh khổ sở một chút cũng không có gì sai.
Vì vậy Lý Văn phối hợp với Kiều Thời một chút.
Về tiến độ thay đổi quan điểm của anh ta với Hứa Dịch, không phải là vì anh ta cảm thấy Hứa Dịch là “bệnh nhân tâm thần máu M”, mà là xuất phát từ tâm lý “cậu ta cũng đã chị trừng phạt rồi”.
Tất nhiên Lý Văn không nhận ra trên đỉnh đầu mình còn có một dãy số.
Kiều Thời quyết định che giấu nhiệm vụ phụ là nhắc nhở tiến độ.
Tiến độ này nhìn rất đáng tin cậy nhưng thực ra không phải vậy, còn dễ gây ra thông tin quấy nhiễu cô nữa!
Lý Văn không biết Kiều Thời đang thực hiện hành vi mờ ám, tiếp tục nói: “Nếu cô không muốn đối mặt với ác mộng của mình, vậy thì giao cho tôi đi. Tôi sẽ đưa người ra ngoài.”
Lý Văn có thể lý giải thái độ né tránh của Kiều Thời. Thầy bói đã đoán đây là một “kh*ng b*” chưa từng có do bóng ma từ sâu bên trong Kiều Thời gây ra. Cô không muốn đối mặt là chuyện rất bình thường đúng không?
Kiều Thời than thở trong lòng. Nói cô không muốn đối mặt, không bằng nói cô hy vọng tất cả mọi người đừng đối mặt!
Nếu nhất định phải có người vào thì tốt hơn là cô tự đi. Dù sao cô cũng tò mò ác mộng của cô sẽ như thế nào nếu không có cô.
Nhưng cô vào một mình thì không được an toàn lắm…
Kiều Thời quyết định nói: “Đội trưởng, cho dù anh thấy gì trong ác mộng cũng sẽ giúp tôi giữ bí mật đúng không?”
“Tất nhiên!” Lý Văn nói không cần suy nghĩ.
“Tôi không chắc ác mộng kia sẽ sẽ quấy rối tôi thế nào. Nếu tôi ở trong đó không ổn lắm, anh có thể đưa tôi ra trước được không?”
“Chắc chắn rồi!”
Sau khi Kiều Thời và Lý Văn thỏa thuận xong, nhân lúc mọi người không chú ý, Lý Văn mở một lỗ hổng trong giấc mơ của Hứa Dịch.
Hứa Dịch bị chuyển lên xe, lông mày nhíu chặt, vô thức vung tay một cái. Trực giác của anh đã ngăn lại tất cả sự tồn tại có ý đồ quấy nhiễu giấc mơ của anh.
Muốn bước vào giấc mơ của Hứa Dịch còn khó hơn bước vào giấc mơ của người khác.
Kiều Thời đè tay anh lại để tránh bị vướng víu, đang định buông ra thì Lý Văn hét lên: “Cô tiếp tục nắm lấy cậu ta, hình như giấc mơ của cậu ta vẫn còn phản ứng với chủ nhân ban đầu.”
Sau đó, rốt cuộc vết nứt trong giấc mơ cũng xuất hiện, hai người cùng nhau biến mất.
Thế giới ác mộng.
Kiều Thời và Hứa Dịch nắm tay nhau cách một song sắt.
Hai người nhìn nhau một lúc rồi đột nhiên cùng buông tay ra như bị điện giật.
Tin tốt là hệ thống đã phán định nằm mơ và xâm nhập vào giấc mơ là hai việc khác nhau. Kiều Thời thuận lợi đi vào ác mộng.
Hơn nữa, không giống như chủ nhân giấc mơ bị quấy nhiễu khác, cô đã khôi phục ý thức và trí nhớ đầy đủ, phân biệt được ác mộng và hiện thực. Dưới tình huống này không cần phải lo bản thân cô trở thành “kh*ng b*” nữa.
Tin xấu là Kiều Thời vừa bước vào ác mộng thì đã lạc mất Lý Văn. Cô xuất hiện ở phòng bệnh của bệnh viện tâm thần, giống như vốn bị nhốt ở đó. Hứa Dịch là “hàng xóm” của cô.
Lời hứa “tình hình không ổn phải đưa cô ra ngoài trước” với Lý Văn đã mất đi khả năng thực hiện, suy cho cùng Lý Văn cũng không biết cô ở đâu.
Kiều Thời không quên mục đích của mình là kết thúc ác mộng của Hứa Dịch, khiến ý thức của anh quay về hiện thực.
“Anh vẫn ổn chứ?” Kiều Thời nắm lấy song sắt, ló đầu ra bên cạnh.
Mặc dù nếu không có Hứa Dịch, ác mộng này cũng sẽ không xảy ra với cô. Nhưng trên danh nghĩa, anh đã chắn đòn giúp Kiều Thời, cho nên cô phải quan tâm một chút.
Kiều Thời không lên tiếng thì thôi, cô vừa lên tiếng, Hứa Dịch giống như một cái công tắc được kích hoạt.
Anh đột ngột ngẩng đầu: “Cô… là Kiều Thời sao? Là Kiều Thời thật sự sao?”
Sau đó, Hứa Dịch vừa nãy còn vô cùng bình tĩnh đột nhiên bắt đầu lắc lắc khung cửa sắt ngăn giữa hai người, khiến nó phát ra tiếng leng keng: “Cô thấy tôi thế nào? Nhanh lên, nói lời thật từ tận đáy lòng cô đi!”
15 ngày.
Trong thời gian này, Hứa Dịch đã thử vô số cách để ra khỏi ác mộng hoặc là rời khỏi bệnh viện tâm thần, nhưng bất luận thế nào cũng đều thất bại.
Không biết là năng lực của anh biến mất hay là “phương pháp chữa bệnh” của bệnh viện tâm thần có hiệu quả, anh còn không thấy đau đớn do tác dụng phụ của năng lực nữa.
Tất nhiên, Hứa Dịch cho rằng có lẽ sự khó chịu mà bệnh viện tâm thần mang lại đã át hết tất cả cơn đau khác!
Ở đây anh có đủ thời gian để suy nghĩ về những gì bác sĩ đã nói với anh: Anh không phải quân cờ, không cần diễn kịch, anh nên có cảm xúc riêng và hành động theo đúng với lòng mình.
Hứa Dịch dùng sự chân thành của mình làm cảm động những người thăm bệnh, để họ giúp anh thoát khỏi bệnh viện tâm thần.
“Tôi không lừa anh ta, tôi thật sự muốn rời khỏi nơi này!” Lúc bị hộ lý bắt lại, Hứa Dịch còn tự tin nói lý lẽ.
“Tôi không phủ nhận đây là cảm xúc thật của anh.”
Hứa Dịch sửng sốt rồi mừng rỡ: “Tôi đã tìm được bản chất thật của mình theo lời anh nói, cho nên có thể xuất viện rồi nhỉ?”
“Vẫn chưa.” Bác sĩ lạnh lùng nói: “Tìm được bản chất thật của mình là bước đầu tiên. Thích ứng xã hội là bước thứ hai. Cuộc sống của mỗi người đều phải suy nghĩ về hoàn cảnh xã hội, trật tự công cộng và đạo đức…”
“Đó không phải là bảo tôi tiếp tục diễn à!” Hứa Dịch nghi ngờ thằng cha này muốn giày vò mình!
Bác sĩ buông tay ra: “Anh xem, thậm chí anh còn không nhận thức được phô bày tính cách và thích ứng với thế giới là hai chuyện khác nhau.”
Sao có thể nói là đã khỏi bệnh được?
“Hứa Dịch, nóng vội thì không thành công, anh nên cho mình nhiều thời gian và kiên nhẫn hơn, được không? Tôi sẽ luôn làm bạn với anh, cùng anh vượt qua khó khăn.”
Lời này làm cho người ta có cảm giác rất an toàn. Nhưng Hứa Dịch lại cảm thấy sởn tóc gáy: Cứu mạng, ai cần ông nội này “luôn làm bạn” chứ!
15 ngày ròng rã.
Hứa Dịch không biết sự chênh biệt thời gian giữa hiện tại và giấc mơ.
Nhưng thật sự là anh đã ở đây được 15 ngày và được chữa bệnh 15 ngày rồi!
Có quỷ mới biết anh đã chịu đựng như thế nào!
Trong thời gian này, phòng bệnh bên cạnh không có động tĩnh gì, Hứa Dịch không biết có người hay không… anh chưa bao giờ quan tâm đến vấn đề này.
Vừa này, người ở phòng bệnh bên cạnh đột nhiên tỉnh dậy nắm lấy tay anh.
Lúc đầu Hứa Dịch còn không nhận ra đó là Kiều Thời. Bởi vì trong thế giới ác mộng cũng có đám người Lý Văn, thậm chí tính cách cũng hơi tương tự, nhưng bọn họ chỉ tồn tại cùng với thế giới ác mộng mà thôi.
Cho đến khi lời nói quan tâm của Kiều Thời chợt vang lên.
Kiều Thời tự vấn lương tâm mình, có hơi áy náy song cũng không đến nỗi áy náy lắm: “Nhưng mà chắc anh vẫn ổn chứ? Tôi cảm thấy anh tăng cân một chút…”
Thật ra khi cô vừa thấy trạng thái của Hứa Dịch thì cảm thấy anh rất ổn.
Kiều Thời biết lúc trước Hứa Dịch muốn gài mình. Nhưng cô đã từng nói rồi, chuyện đó không có gì đáng ghét hết, suy cho cùng Hứa Dịch cũng là người biết chừng mực, Kiểu Thời nằm hưởng thụ thôi.
Nhưng Kiều Thời cũng không thân thiết với anh lắm. Bởi vì giả chính là giả.
Mà lần này Kiều Thời không thấy mặt nạ của anh nữa, cảm giác như cả cơ thể anh đều thư giãn.
Đây là chuyện tốt đúng không?
Sự thật giống như con dao sắc bén, không phải ai cũng có thể chấp nhận được.
Hứa Dịch không chấp nhận được nên muốn chết chung cùng Kiều Thời.
Hứa Dịch thành công kéo Kiều Thời xuống.
Hai bệnh nhân tâm thần “tái phát bệnh cũ” bị hộ lý kéo ra khỏi song sắt như kéo hai con cua lớn.
Lý Văn vội vã chạy tới bệnh viện tâm thần thì thấy cảnh này, đột nhiên muốn quay đầu bỏ đi.