Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 64

Khi bước vào ác mộng, Lý Văn đã vô cùng cảnh giác.

Một ác mộng được Thầy bói dự đoán là cực kỳ nguy hiểm, gần như rút cạn sức mạnh của máy tạo giấc mơ mới có thể hình thành… những yếu tố này khiến anh ta không thể lơ là!

Quả nhiên, vừa bước vào ác mộng, nguy hiểm đầu tiên đã xuất hiện: Anh ta bị lạc mất Kiều Thời.

Trước đây, trong các ác mộng khác, chuyện này chưa từng xảy ra. Hai người gần như cùng lúc tiến vào, không có lý do gì lại đột nhiên bị chia tách. Chẳng lẽ đây là cơ chế đặc biệt của ác mộng này?

Lý Văn không kịp nghĩ nhiều. Một khi đã cảm nhận được dòng chảy ngầm bất thường trong ác mộng, anh ta phải nhanh chóng làm quen với tình hình rồi tìm cách giải quyết nguy cơ trước mắt!

Nguy cơ trước mắt… chính là không có nguy cơ nào cả.

Lý Văn vờn qua vờn lại với không khí hồi lâu, cuối cùng cũng xác nhận được sự thật.

Chuyện này khiến anh ta cảm thấy khó hiểu: Anh ta không vào nhầm ác mộng chứ?

Lẽ nào máy tạo giấc mơ đã làm sai điều gì đó, để mộng đẹp xuất hiện trước thay vì ác mộng?

Tình cảnh này lại rất khớp với mộng đẹp mà Kiều Thời từng nhắc đến: Cô mong muốn một thế giới không có quái vật và giới vực, trở lại vẻ nguyên sơ ban đầu.

Vậy thì mọi chuyện đều hợp lý rồi!

Hứa Dịch đối mặt với đủ loại kỳ dị, luôn thích giải quyết nhanh gọn. Nhưng lần này, vì sao mãi anh vẫn chưa quay lại?

Có phải vì anh gặp phải rắc rối lớn chưa từng có? Trước đây Lý Văn nghiêng về khả năng này hơn.

Nhưng bây giờ, anh ta lại có suy đoán mới: Có lẽ Hứa Dịch cố tình ở lại đây. Vì ở nơi này, anh không cần đối mặt với những tồn tại méo mó, có thể tận hưởng một thế giới yên bình trước khi bị dị biến…

[Cảm giác như ở nhà.]

Kiều Thời đã nói vậy, rất giống một câu nói đùa.

Nhưng càng nghĩ, Lý Văn càng cảm thấy có khi đây không phải là một câu nói đùa!

Khoan đã, nếu việc biến giấc mơ đẹp thành ác mộng là lỗi của máy tạo giấc mơ, vậy tại sao Kiều Thời lại biết?

Lý Văn cảm thấy chuyện này có quá nhiều điểm đáng ngờ. Nhưng tạm thời anh ta không nghĩ nhiều nữa, việc quan trọng nhất lúc này là tìm được Kiều Thời và Hứa Dịch.

Một người đã ở trong giấc mơ này khá lâu, một người là chủ nhân của giấc mơ, bất kể tình hình ở đây ra sao, chắc chắn họ đều hiểu rõ hơn anh ta.

Nhưng trong một thế giới rộng lớn thế này, anh ta phải tìm họ bằng cách nào?

Nói đi cũng phải nói lại, hẳn là họ cũng đang tìm anh ta nhỉ? Hứa Dịch thì khó nói. Tên đó chưa chắc đã biết họ cũng vào đây, cũng chưa chắc "hoan nghênh" điều đó. Nhưng Kiều Thời chắc chắn sẽ tìm cách để lại tín hiệu liên lạc!

Thế nhưng, Lý Văn cẩn thận tìm kiếm một hồi lâu vẫn không phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu hay ký hiệu khả nghi nào.

Lý Văn không phải kiểu người chỉ biết ngồi chờ, anh ta lập tức tìm cách tra xét hồ sơ của hai người kia. Và rồi, anh ta rơi vào một khoảng im lặng dài đằng đẵng.

Cả hai người đều đang ở bệnh viện tâm thần.

Chờ họ gửi tín hiệu ư? Chắc phải đợi đến khi họ xuất viện, hoặc đợi đến khi anh ta cũng bị đưa vào đó thì may ra mới có thể gặp được nhau.

May mà anh ta không ngốc đến mức để lại dấu hiệu rồi cứ thế đứng đực ra chờ, nếu không, chắc phải đợi đến thiên trường địa cửu mất, vì người ta căn bản không thể nhìn thấy tín hiệu bên ngoài!

Lý Văn kéo theo tâm trạng khó tả vội vàng chạy đến bệnh viện tâm thần.

Ai cũng biết, bệnh viện tâm thần là nơi thường xuyên xảy ra mấy chuyện dị thường. Vậy nên, tất nhiên anh ta phải lo lắng một chút.

Dù từ lúc đặt chân vào đây, anh ta đã cảm thấy cả thế giới này bình yên đến mức không giống một cơn ác mộng, nhưng lỡ đâu sự bình yên đó chỉ là bề ngoài thì sao?

Bên trong bệnh viện có thể đang ngầm nung nấu những điều kinh hoàng: Bác sĩ điên loạn, y tá thờ ơ, bệnh nhân tàn sát lẫn nhau, phương pháp trị liệu b**n th**, âm mưu đen tối…

Lý Văn đã trải qua quá nhiều vụ án, đã xem quá nhiều hồ sơ, có thể dễ dàng tưởng tượng ra không ít điều méo mó.

Nghĩ đến đây, trái tim anh ta bất giác thắt lại.

Tất nhiên, trong một thế giới bình thường thế này, nếu muốn gặp bệnh nhân trong bệnh viện thì phải theo quy trình.

Anh ta gặp gỡ các bác sĩ và y tá trong bệnh viện trước, từ lời nói đến hành vi của họ, tất cả đều rất bình thường và chuyên nghiệp.

Nào là cơ sở vật chất của bệnh viện được nâng cấp toàn diện, nhiệt độ, độ ẩm đều ở mức khiến bệnh nhân cảm thấy thoải mái, nào là khám phá những phương pháp điều trị tiên tiến khoa học, giúp bệnh nhân hồi phục và trở lại thế giới bình thường...

Lý Văn nghe không hiểu những thứ này, nhưng nghe qua thì có vẻ khá đáng tin.

Nhưng chỉ bấy nhiêu thôi vẫn chưa đủ khiến anh ta mất cảnh giác.

Dựa trên kinh nghiệm của Lý Văn, trong những thế giới trông có vẻ yên bình này, mặt tối luôn được giấu kín trong bóng đêm.

Đặc biệt là khi bác sĩ nghe nói Lý Văn muốn đưa hai người kia xuất viện, vẻ mặt khó xử của đối phương lập tức khiến anh ta cảnh giác.

Đến rồi, đến rồi! Ác mộng khoác lên mình lớp vỏ giấc mơ tươi đẹp này, cuối cùng cũng để lộ bản chất thật của nó!

"Nhưng mà, cậu Lý, tình trạng của hai bệnh nhân đó… không hề ổn định. Để họ xuất viện vào lúc này, không chỉ là vô trách nhiệm với chính họ mà còn là vô trách nhiệm với xã hội. Tôi không thể đưa ra quyết định đó. Còn cậu không phải người giám hộ của họ, rất tiếc, cậu cũng không có quyền quyết định."

Lý Văn cười lạnh trong lòng.

Nói Hứa Dịch có vấn đề thì anh ta tin nhưng nói Kiều Thời "bệnh tình không ổn định"? Đùa nhau chắc?

Đến tận bây giờ, anh ta vẫn không cảm thấy Kiều Thời có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào.

Đúng là lúc mới biết cả hai người họ bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, Lý Văn cũng thấy hơi buồn cười, nhưng đó cũng là vì tình huống này quá vi diệu.

Kiều Thời luôn lạc quan vui vẻ, mỗi lần kiểm tra tâm lý đều đạt điểm số khỏe mạnh hơn bất kỳ ai. Lý Văn có thể nghi ngờ mình có vấn đề nhưng chưa từng nghĩ Kiều Thời có bệnh.

Vậy nên, nếu Kiều Thời không có vấn đề, vậy bệnh viện cứ khăng khăng nói cô có bệnh, còn nhốt cô ở đây thì rõ ràng chính bệnh viện mới có vấn đề!

Nhưng Lý Văn không vội bộc lộ sự nghi ngờ, với tư cách là đội trưởng, lại thường xuyên bị gọi đi họp, anh ta có rất nhiều kinh nghiệm ứng phó.

Thế là anh ta cười nói: "Vậy tôi có thể vào thăm họ một chút không?"

Dù đã chắc chắn bệnh viện này có vấn đề nhưng anh ta vẫn cần thu thập thêm thông tin, xác định tình trạng của hai người kia trước khi lên kế hoạch hành động.

"Được thôi."

Điều khiến anh ta ngạc nhiên là, không biết có phải vì trông anh ta quá vô hại, hay vì bệnh viện quá tự tin, mà bác sĩ rất dễ dàng đồng ý lời đề nghị của anh ta.

Nhưng rất nhanh, bác sĩ lại bổ sung: "Tuy nhiên, hai bệnh nhân này đều có xu hướng hưng cảm và trầm cảm nặng, có thể gây nguy hiểm cho người khác. Cậu nhớ giữ khoảng cách an toàn."

Lý Văn cụp mắt, che giấu tia suy tư trong đáy mắt.

Đây là sợ anh ta đến gần quá, sẽ trao đổi được thông tin quan trọng hay manh mối gì với họ sao?

Vậy thì Lý Văn chỉ có thể nói, cách hạn chế này quá non nớt!

Họ đều là người của bộ phận dọn dẹp, có hẳn một hệ thống ám hiệu riêng để truyền tin, sao có thể dễ dàng bị cản trở? Cho dù thế giới này không có bộ phận dọn dẹp nhưng ba người họ đều là chuyên gia mà.

Dù thế, những kế hoạch trong đầu anh ta lập tức sụp đổ tan tành ngay khi gặp được hai người kia.

"Chị y tá ơi, tôi không phát bệnh, chị đừng kéo tôi. Là anh ấy gây sự trước! Tôi đề nghị bệnh viện tăng liều cho anh ấy!"

"Không không không, đại ca à, anh nhìn cô ấy đi, rõ ràng còn muốn đánh tôi kìa! Tôi sắp bị cô ấy bẻ gãy tay rồi, đây chắc chắn là triệu chứng rối loạn hưng cảm! Hôm nay cô ấy chưa uống thuốc đúng không? Đại ca à, nhất định phải giám sát cô ấy chặt vào!"

"Ha! Anh cứ ở đây đến hết đời đi!"

"Hừ, tôi thấy cô cũng đâu có vẻ gì là sẽ được xuất viện."

Hai người bị y tá kéo ra xa nhưng miệng vẫn không ngừng đấu khẩu, đúng chuẩn tinh thần có chết cũng phải kéo người chết chung.

Ở bệnh viện tâm thần, người tự xưng mình không có bệnh nhiều vô số kể. Nhưng giống như hai người này, ra sức chỉ mặt gọi tên đối phương có bệnh thì đúng là hiếm thấy.

Mạch máu trên trán Lý Văn giật giật.

Đây là dấu hiệu huyết áp tăng vọt.

Bác sĩ đi cùng quay đầu lại nhìn anh ta với vẻ bất đắc dĩ, như thể đang nói: Cậu thấy rồi đấy.

Lý Văn chột dạ, tự dưng thấy khó mở lời.

Trước đó, anh ta còn chắc chắn bệnh viện cố tình không thả họ ra là vì muốn giấu kín bí mật nào đó.

Nhưng bây giờ nhìn lại, lời bác sĩ nói cũng có lý mà. Đúng là bệnh tình của họ không ổn định, họ có xu hướng gây hại cho người khác.

Rõ ràng bác sĩ chỉ đang làm tròn trách nhiệm của mình thôi mà.

Đức tin sắt đá của Lý Văn tin rằng Kiều Thời không thể có vấn đề bắt đầu lung lay dữ dội.

Có khi nào bác sĩ tâm lý mà bộ phận dọn dẹp phân cho họ có trình độ quá kém không?

Nhớ lại việc Kiều Thời là chủ nhân của ác mộng, rồi còn cố tình dặn dò anh ta giữ bí mật về tình hình ác mộng, Lý Văn đột nhiên cảm thấy ẩn sau chuyện này có gì đó đáng ngờ…

Anh ta không khỏi nảy ra một suy nghĩ: Hay là, cứ để họ ở đây chữa trị tiếp đi? Bệnh viện này trông cũng có vẻ đáng tin cậy mà?

Tiếc là chưa đợi Lý Văn giả vờ nhận nhầm người rồi quay đầu bỏ đi, anh ta đã chạm mắt với hai đôi mắt sáng long lanh đầy mong đợi.

"Đội trưởng Lý! Tôi ở đây này!"

"Còn tôi nữa! Còn tôi nữa!"

Họ như thể vừa nhìn thấy cứu tinh.

Khoan nói đến Kiều Thời, Lý Văn đã tiếp xúc với Hứa Dịch bao lâu nay rồi, anh ta chưa từng thấy Hứa Dịch nhìn mình với ánh mắt thân thiết như vậy.

Cái bệnh viện tâm thần này cũng thú vị phết đấy!

Lý Văn không để lộ cảm xúc: "Lúc nãy hai người đang làm gì vậy? Sao tôi có cảm giác hình như hai người không thực sự muốn ra ngoài vậy?"

Anh ta vẫn phải thận trọng xác nhận một chút, lỡ đâu vừa rồi họ chỉ giả điên, hoặc bị bệnh viện làm gì đó thì sao?

Nghe câu hỏi này, hai người tức khắc xấu hổ.

Hứa Dịch còn cảm thấy cực kỳ oan ức!

Hứa Dịch đi giúp đỡ người khác không phải vì lòng tốt hay tình đồng đội gì cả, đơn giản chỉ là muốn tìm chút niềm vui. Nhưng anh cũng đâu có định hại Kiều Thời, thực ra anh đã chuẩn bị phương án dự phòng rồi. Kết quả, người bị hại lại là chính anh.

Cơn ác mộng này, bất kể nhìn thế nào cũng giống như đang cố tình nhắm vào anh, đúng không?

Vốn dĩ tinh thần của anh đã bị cái bệnh viện này giày vò đến mức sụp đổ, giờ lại gặp thêm sự "mỉa mai thâm sâu" của Kiều Thời, anh còn nhịn được sao?

Mà Kiều Thời cũng thấy tủi thân chứ bộ!

Cô có bắt Hứa Dịch đưa mặt ra đỡ lấy ác mộng đâu.

Thôi được, cứ cho là cô nợ anh một lần đi. Nhưng cô cũng đã liều mạng vào đây kéo anh ra rồi đấy! Cô còn không đòi anh một xu tiền chữa trị, chỉ nói đúng vài câu sự thật mà thôi.

Thế mà Hứa Dịch lại muốn chơi trò ân đền oán trả, đổ ngược tội lên đầu cô?

Xin lỗi nhé, cô không phải dạng dễ bắt nạt đâu!

Đương nhiên, chuyện diễn ra đến mức này cũng có một phần nguyên nhân là do Lý Văn không có mặt. Cả Hứa Dịch lẫn Kiều Thời đều hiểu rõ tình hình bệnh viện này, biết tự dựa vào mình thì không thoát ra được nên rảnh rỗi sinh nông nổi. Nhưng ai ngờ lại đúng lúc bị bắt gặp thế này!

"Chúng tôi muốn ra ngoài! Khụ, đội trưởng, đây là hiểu lầm thôi..."

Hứa Dịch cũng nhanh trí tiếp lời: "Bọn tôi chỉ muốn hòa nhập với môi trường một chút!"

Hai người lập tức bắt tay giảng hòa.

Lý Văn nhìn họ với ánh mắt khó tả.

Còn cần phải "hòa nhập" nữa sao? Hai người diễn quá đạt rồi đấy!

Nhưng mà mặc kệ họ có làm trò gì đi nữa, anh ta cũng không thể bỏ mặc họ ở đây.

Theo như dự đoán, chỉ cần họ ra khỏi bệnh viện tâm thần, ác mộng sẽ kết thúc.

Lý Văn hạ thấp giọng: "Tôi hỏi rồi, tình trạng của hai người không đạt điều kiện để xuất viện."

Nhìn thấy họ có hơi hoảng hốt, anh ta mới chậm rãi bổ sung: "Nhưng nếu tôi có thể trở thành người giám hộ của hai người..."

"Anh! Từ giờ anh chính là anh ruột của tôi!" Hứa Dịch nắm chặt tay anh ta.

"Đội trưởng, anh hiểu ý tôi mà." Kiều Thời làm động tác trái tim với anh ta.

Lý Văn lập tức gạt tay Hứa Dịch ra, còn đưa tay xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà của mình.

"Hú hồn hú vía, cuối cùng cũng ra được!"

"Yes! Yes!"

"Huhu, không khí của tự do..."

Một người thoát khỏi ác mộng, hai người thoát khỏi bệnh viện tâm thần. Cả ba đều có dấu hiệu “điên nhẹ”, làm Trương Vi cùng những người khác tò mò chạy tới: "Gì đấy? Mấy người làm sao thế?"

"Không có gì, chỉ là vui quá thôi."

Lời nói thì nhẹ nhàng nhưng ngay cả Lý Văn cũng phải đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán.

Theo Kiều Thời thấy, độ khó của cơn ác mộng này đã thấp hơn rất nhiều so với những gì cô thấy trong không gian tạo giấc mơ.

Bản thân cô không có dấu hiệu dị biến. Cô cũng đã hỏi Hứa Dịch, thế giới này không tồn tại một "Kiều Thời" khác. Điều đó có nghĩa là ác mộng này sẽ không tiến triển theo chiều hướng tồi tệ nhất, đây xem như là một tin tốt.

Hơn nữa, dù bị giam trong bệnh viện tâm thần, họ cũng không hoàn toàn bị cô lập, bởi vì vẫn còn Lý Văn tìm cách đưa họ ra.

Nhưng khi bắt tay vào làm thật, Lý Văn mới nhận ra chuyện không hề đơn giản như vậy.

Thứ nhất, bộ phận dọn dẹp không tồn tại, anh ta không thể dùng "đặc quyền", anh ta có rất nhiều thủ tục phải xử lý.

Thứ hai cũng là điều phiền phức nhất. Lý Văn suýt nữa bị "chẩn đoán chính xác", trở thành anh em cùng cảnh ngộ của Kiều Thời và Hứa Dịch!

Đúng vậy, khi anh ta yêu cầu bệnh viện cho hai người xuất viện không được, rồi lại đề xuất làm người giám hộ của họ, bác sĩ đã bắt đầu nghi ngờ trạng thái tinh thần của anh ta!

Bởi vì Lý Văn có thể bắt sóng được với tần số tưởng tượng của hai người kia.

Bằng chứng rõ ràng nhất là cách họ gọi anh ta là "đội trưởng", chứng tỏ quan hệ giữa họ rất thân thiết. Nhưng vấn đề giữa ba người họ vốn không có cái gọi là "đội trưởng và đội viên"!

Nói cách khác, tất cả chỉ là ảo tưởng của họ, thậm chí còn liên quan đến chứng hoang tưởng tập thể.

Lúc đó, Lý Văn suýt nữa đã bị bầu không khí yên bình ấy đánh lừa. Cũng may bản năng sinh tồn vẫn còn, anh ta nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn, phải vội vàng chạy thoát thân, rồi nghĩ cách để thủ tục giám hộ đi qua nhiều khâu trung gian, cuối cùng cũng né được một kiếp, tiện thể đưa cả hai người ra ngoài!

Mặt mũi lấm lem xám xịt là chuyện chắc chắn rồi.

Cuối cùng Lý Văn cũng hiểu ra một điều: Ác mộng được gọi là “ác mộng”, hẳn là phải có lý do nào đó!

“Thế giới không có nguy hiểm” ư?

Nghe thì hay đấy. Nhưng khi bản thân bạn bị coi là mối nguy hiểm thì vui lắm ha!

May mà khi Hứa Dịch và Kiều Thời xuất viện, ác mộng cũng bắt đầu sụp đổ như dự đoán, cả ba người thuận lợi quay về thực tại…

"Đội trưởng, các anh đã ra tay với Hứa Dịch rồi đúng không? Các anh tìm người đoạt xá anh ấy hả!" Trương Vi hỏi với vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Bởi vì lúc này Hứa Dịch đang chân thành xin lỗi Mắt Kính, nói rằng mình không nên ra tay với anh ấy, không nên cướp thân phận của anh ấy để gây chuyện.

Đừng nói Trương Vi thấy lạ, ngay cả Mắt Kính đang nhận lời xin lỗi cũng cảm thấy không được tự nhiên, tên này làm sao vậy?

Anh ấy vẫn thích phiên bản ngông cuồng ngang ngạnh của Hứa Dịch hơn!

Thật ra, Mắt Kính không cảm thấy bất ngờ lắm khi Hứa Dịch xin lỗi, Hứa Dịch trước mặt người khác luôn lịch sự nhã nhặn. "Vẻ ngoài không có gì sai sót nhưng kỳ thực rất đáng ăn đòn" chính là phong cách của Hứa Dịch.

Điều khiến Mắt Kính cảm thấy bất ngờ chính là thái độ của Hứa Dịch. Ban đầu, Mắt Kính tưởng Hứa Dịch chỉ làm cho có, nhưng ai ngờ tên này lại chân thành như thật?!

Anh ấy vẫn có thể cảm nhận được sự khác biệt giữa thái độ khách sáo thờ ơ và sự sám hối chân thành...

Lý Văn nhìn sang bên đó với vẻ mặt phức tạp, rồi quay qua Trương Vi đang suy nghĩ vớ vẩn: "Cô đang nghĩ cái gì vậy? Bộ phận dọn dẹp của chúng ta là loại bộ phận đó à? Hơn nữa tôi cũng không làm được chuyện đó đâu!"

Trương Vi: Cho nên trọng điểm là “không làm được”, chứ không phải “không muốn làm” đúng không?

Lý Văn không để ý ánh mắt sâu xa của cô ấy, anh ta quan tâm đến tình hình thực tế hơn: "Nói xem, cái máy tạo giấc mơ đâu rồi?"

"Đang hoàn thành nhiệm vụ tiêu hủy cuối cùng." Trương Vi lập tức trả lời.

"Khoan đã! Đừng tiêu hủy nó! Trước tiên mang nó về bộ phận đã."

"Hả? Tại sao?"

Lý Văn nở nụ cười đầy ẩn ý: "Nhìn thấy sự thay đổi của Hứa Dịch chưa? Lúc quan trọng, nó có thể chữa bệnh đấy."

Bình Luận (0)
Comment