Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 65

[Nhờ nỗ lực không ngừng của cô, tiến độ thay đổi quan điểm của Lý Văn về Hứa Dịch đã đạt tiêu chuẩn. Phần thưởng: Gối ngủ không áp lực *1]

Hiển nhiên hệ thống còn nhớ cái nồi mà Kiều Thời đã đội cho nó: Túi ngủ an tâm có thiết kế lỗi!

Đứng mà dùng túi ngủ an tâm thì dễ bị ngã, thậm chí là bị thương!

Cái gối ngủ này có thể bù đắp cho thiếu sót đó, không chỉ giúp giấc ngủ thoải mái hơn mà còn chống lại các va đập, chấn thương.

Nói cách khác, có cái gối này, dù người trong túi ngủ ngã rầm xuống đất thì cũng không hề hấn gì!

Hả? Người bình thường hiếm khi ngủ trong tư thế đó sao? Xin lỗi, hệ thống này là hệ thống chữa bệnh tâm thần, nó cần phải đối phó với đủ loại tình huống dù là phi lý nhất. Tự nâng cấp tính năng dựa theo tình trạng của ký chủ cũng là một trong những khả năng của nó.

Kiều Thời ôm chặt chiếc gối không muốn buông tay.

Cô đã được truyền cảm hứng từ chính túi ngủ an tâm.

Cô biết rõ hệ thống này không thể nào tặng cô bất kỳ phần thưởng nào thuộc loại vũ khí. Nhưng ai nói túi ngủ an tâm không phải một loại vũ khí kiểu khác? Lúc Hứa Dịch ngã thẳng xuống đất vẫn bị đập đầu như thường!

Tương tự, chẳng phải cái gối này cũng có thể dùng làm đồ phòng hộ sao?

Không sai, Kiều Thời hoàn toàn không nghĩ sẽ dùng cái gối này vào việc ngủ, mà cô chỉ muốn dùng nó vào các thể loại hành động khác nhau.

Nói chứ giới hạn của cái gối này là gì? Nếu rơi từ tòa nhà cao tầng xuống thì có sao không? Chắc chất lượng công nghệ đen của hệ thống cũng đáng để tin tưởng nhỉ? Kiều Thời không nhịn được mà suy nghĩ miên man.

Hệ thống: "Ký chủ, hệ thống phát hiện cô có suy nghĩ nguy hiểm."

Kiều Thời lập tức xóa sạch tạp niệm trong đầu, thản nhiên nói: "Cái gì? Tui đâu có. Tui chỉ thấy phần thưởng này quá tuyệt vời! Không hổ danh là hệ thống của tui! Tui vừa nhắc đến khuyết điểm của túi ngủ an tâm, bà đã nhanh chóng cải thiện nó rồi. Chuyên nghiệp, đáng tin cậy…"

Làm sao để chuyển hướng sự chú ý của hệ thống?

Cứ nịnh nó tới bến!

Kiều Thời có hơi tiếc nuối vì mình đã không thể vào một nơi làm việc bình thường, nhưng dường như những khóa học EQ chốn công sở mà cô đã học cũng không vô ích. Xem này, chẳng phải là đang được áp dụng rồi sao?

Hệ thống suýt nữa thì bị cô tâng bốc lên tận mây xanh nhưng nó vẫn nghiêm túc nói: "Khụ, ký chủ, đây là điều tôi nên làm. Tôi biết ký chủ cũng đang nỗ lực vượt qua khó khăn, chiến thắng bệnh tật. Chúng ta cùng nhau tiếp tục cố gắng nha!"

Lý Văn ngồi bên cạnh Kiều Thời, nhìn Kiều Thời ôm một cái gối nhỏ cười ngốc nghếch, anh ta khẽ thở dài trong lòng.

Trước đây anh ta chưa từng nghĩ đến khả năng này. Có những chuyện đặt ngay trước mặt, anh ta cũng chưa chắc đã để ý, nhưng một khi đã nghĩ theo hướng đó thì từng chi tiết nhỏ đều đang âm thầm gợi ý cho anh ta.

"Kiều Thời, tôi sẽ nhờ bộ phận tìm chuyên gia tâm lý giỏi hơn cho cô."

"Được thôi." Kiều Thời đáp qua loa.

Kiều Thời tưởng anh ta chỉ đang tán gẫu vu vơ, không nhận ra Lý Văn làm như vậy có liên quan đến cô.

Mãi đến khi Lý Văn nói tiếp: "Cô đừng áp lực quá, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."

Kiều Thời hoàn toàn không để tâm, mà dáng vẻ ấy lại trùng khớp với phản ứng của Hứa Dịch. Hứa Dịch cũng thờ ơ với chuyện điều trị y như vậy.

Nhưng Lý Văn là người có tiêu chuẩn kép. Hứa Dịch tiêu cực với việc trị liệu ư? Trói lại cũng phải trị. Mà Kiều Thời như vậy lại chỉ khiến anh ta đau lòng.

Có phải cô cảm thấy việc trị liệu kia đều vô dụng đối với cô? Có phải cô đã trải qua rất nhiều lần thất vọng mới trở nên thờ ơ như vậy không?

Lý Văn muốn vỗ vai cô nhưng lại do dự, siết chặt tay mình kiềm chế cảm xúc.

Lúc này, cuối cùng Kiều Thời cũng hiểu lời của Lý Văn là có ý gì: Đội trưởng đang quan tâm cô.

Cô rất cảm kích tấm lòng của anh ta nhưng vấn đề là cô không cần!

Tăng lương cho cô còn hơn là mời chuyên gia giỏi hơn đấy!

"Không phải, đội trưởng Lý, thực ra... tôi và Hứa Dịch chắc chắn không giống nhau!"

Kiều Thời có hơi bối rối. Cũng bởi vì tình hình quá phức tạp, khó giải thích, lại dễ gây hiểu lầm nên cô mới chọn cách giữ bí mật ngay từ đầu.

"Tôi biết hai người không giống nhau." Lý Văn nghiêm túc nói: "Cô đừng lo, tôi đã hứa với cô là sẽ giữ bí mật cho cô. Trong mắt tôi, cô vẫn là cô thôi. Tôi chỉ không muốn cô phải gánh vác một mình."

Dù cùng là vấn đề tâm lý nhưng không có nghĩa vấn đề của ai cũng như nhau.

Lý Văn hiểu đạo lý đơn giản này. Dù tình trạng tinh thần của Kiều Thời có tệ đến đâu, cũng không có nghĩa cô giống Hứa Dịch. Mỗi người có những khó khăn riêng, cũng như có những phản ứng khác nhau.

Nói đúng hơn, Lý Văn cảm thấy có lẽ Kiều Thời là người quá cầu toàn, ý thức trách nhiệm quá lớn. Nếu cô có thể không kiêng dè như Hứa Dịch, có lẽ cuộc sống sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.

Kiều Thời thanh thản nhắm mắt lại.

Cho dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch được chuyện này, cô nên làm gì đây?

Chọn cách chấp nhận chứ biết làm sao.

- Đây chính là chân lý mà Kiều Thời đã rút ra sau quãng thời gian đấu trí đấu dũng với hệ thống.

Nhưng điều đó cũng không ngăn được cô chửi thầm trong lòng: Hệ thống, bà là đồ đáng chết!

Lúc này, dường như Kiều Thời đã hiểu tại sao độ cải thiện ấn tượng của Lý Văn đối với Hứa Dịch lại nhảy vọt từ mười mấy phần trăm lên thẳng hoàn thành nhiệm vụ như vậy rồi.

Vừa rồi cô còn mải nghĩ về công dụng của “Gối ngủ không áp lực”, suýt chút nữa quên béng mất chuyện này. Tiến độ nhiệm vụ phụ này có gì đó rất không bình thường.

Cô vốn đã chuẩn bị tinh thần rằng "chỉ có thể từ từ cày điểm" hoặc là “không đạt được phần thưởng”, vậy mà vừa nãy phần thưởng đầu tiên nói có là có ngay.

Nhiệm vụ có bước tiến vượt bậc như vậy chắc chắn liên quan đến màn hợp tác giữa Lý Văn và Hứa Dịch trong ác mộng, cũng như thái độ của Lý Văn khi chứng kiến sự thay đổi của Hứa Dịch. Nhưng bước quan trọng nhất để hoàn thành nhiệm vụ có lẽ là ảnh hưởng từ bản thân Kiều Thời!

Bởi vì trạng thái của Kiều Thời đã khiến Lý Văn dễ đồng cảm với bệnh nhân hơn.

Dù Lý Văn đã nói rõ rằng sẽ không đánh đồng Kiều Thời với Hứa Dịch, nhưng hoàn cảnh của hai người tương tự, Lý Văn không thể không so sánh chút nào được.

Đây chính là sự "thấu hiểu" mà hệ thống hy vọng đạt được khi thiết lập nhiệm vụ phụ. Chẳng phải nhiệm vụ phụ thay đổi quan điểm của Lý Văn đối với Hứa Dịch đã thuận lợi hoàn thành rồi sao.

Kiều Thời cảm thấy hơi bất lực nhưng đồng thời cô cũng nảy ra một ý tưởng. Khoan đã, chẳng lẽ đây chính là cách đúng để cày nhiệm vụ phụ sao?

Lấy chính “bệnh tình” và quan hệ cá nhân của mình làm bàn đạp, chẳng phải mọi người sẽ dễ dàng chấp nhận Hứa Dịch hơn sao? Lý Văn chính là ví dụ điển hình!

Không được, không được! Cô đâu có bị bệnh!

Kiều Thời vội vàng đè chặt lương tâm đang sắp bị ác quỷ nuốt chửng. Cô là người có nguyên tắc! Không thể vì mấy phần thưởng vặt vãnh của hệ thống mà đi lừa người khác được!

Nhưng ác quỷ Kiều Thời lại khẽ khàng xúi giục: Phần thưởng vặt vãnh hả? Chịu cực chịu khổ còn không bằng hy sinh chút danh dự, có gì mà không đáng hả Kiều Thời? Chỉ cần tìm vài người có thể giữ bí mật cho mình, thậm chí còn chẳng cần hy sinh danh dự nữa là!

Kiều Thời lại rơi vào trạng thái đấu tranh nội tâm…

Xe công vụ chở cả nhóm quay về bộ phận dọn dẹp.

Không ai để ý rằng, tại một tòa nhà cao tầng cách xưởng chế tạo giấc mơ khoảng một kilomet, có một người đang đứng trước cửa sổ sát đất, lặng lẽ dõi mắt về hướng xưởng chế tạo giấc mơ.

Khu phố cổ, nhất là khu vực gần xưởng chế tạo giấc mơ hầu như không có nhà cao tầng, nên từ vị trí của người này có thể quan sát toàn cảnh mà không hề bị che khuất tầm nhìn.

Nhưng nếu có ai tình cờ nhìn thấy cảnh này cũng sẽ không nghi ngờ gì, chỉ cho rằng người nọ đang nhàn nhã ngắm cảnh đêm mà thôi.

Dù sao, khoảng cách giữa tòa nhà này và xưởng chế tạo giấc mơ cũng khá xa, người kia không mang theo ống nhòm hay thiết bị nhìn đêm, thậm chí khu vực này đã nằm ngoài ranh giới phong tỏa của bộ phận dọn dẹp, ai mà để ý đến anh ta chứ?

Thế nhưng, nếu nhìn kỹ vào đôi mắt anh ta sẽ thấy đồng tử của anh ta có màu vàng kim kỳ lạ, tầng ánh sáng mơ hồ lưu chuyển nơi đáy mắt. Dù cách xa cả nghìn mét, cảnh vật được phản chiếu qua đôi mắt anh ta vẫn gần như trong gang tấc, bóng tối hoàn toàn không gây cản trở.

"Họ rời đi rồi. Hứa Dịch bị khiêng lên xe. Tình hình bên trong xe… tôi cũng không nhìn rõ lắm. Xưởng chế tạo giấc mơ hẳn là đã bị phá hủy rồi. Kế hoạch của chúng ta… có thể xem là thành công rồi chứ?"

"Đương nhiên là thành công. Hơn nữa còn thành công hơn tưởng tượng nữa kìa."

Người ngồi trên sofa khẽ bật cười: "Ban đầu tôi chỉ muốn gieo hạt giống ô nhiễm tinh thần vào tiềm thức của Lý Văn và nhóm của anh ta, không ngờ kẻ trúng chiêu lại là Hứa Dịch. Đây đúng là… một chuyện vô cùng tuyệt vời đấy nhỉ?"

Đây là một cái bẫy nhắm vào bộ phận dọn dẹp.

Thế giới tinh thần của con người là nơi dễ thao túng nhất, nhưng đồng thời cũng là nơi khó bị phát hiện nhất. Máy tạo giấc mơ là một thứ "đồ tốt”, phải tốn bao công sức anh ấy mới tìm được. Sau đó, anh ấy đã giúp nó lan rộng đến một nhóm "người dùng tiềm năng", để cả ác mộng lẫn mộng đẹp đều nhanh chóng bùng phát.

Tiếp theo, anh ấy để một thằng nhãi có thân phận trong sạch, đang muốn gia nhập bộ phận dọn dẹp thu hút sự chú ý của họ. Quả nhiên bộ phận dọn dẹp đã cử người đến điều tra.

Việc đơn thuần xâm nhập vào giấc mơ của người khác sẽ không gây ảnh hưởng gì, vì khi “người ngoài cuộc” xâm nhập vào giấc mơ là cả cơ thể bước vào chứ không phải chỉ có ý thức bước vào. Động tay động chân kiểu này rất dễ bị phát hiện.

Phải để người của bộ phận dọn dẹp sử dụng máy tạo giấc mơ!

Những giấc mơ do chính họ tạo ra, bất kể là mộng đẹp hay ác mộng, mới có thể hình thành sự tương tác tinh thần hiệu quả!

Không còn nghi ngờ gì nữa, đám người ở bộ phận dọn dẹp rất cảnh giác. Họ hiểu rõ những dị tượng tác động đến ý thức đều cực kỳ nguy hiểm, chỉ cần có lựa chọn khác, họ chắc chắn sẽ không sử dụng máy tạo giấc mơ.

Vậy nên, anh ấy phải khiến đám nhân viên dọn dẹp không còn sự lựa chọn nào khác: Một số chủ nhân giấc mơ đã chết, điều đó khiến những giấc mơ ấy mất kiểm soát, lan tới chỗ những người vô tội, đồng thời không ngừng khuếch tán và mở rộng. Nhân viên dọn dẹp không thể xác định được ác mộng đã lan đến đâu, nếu cứ đuổi theo nó, họ sẽ mãi đi sau một bước.

Cuối cùng, họ chỉ có thể xử lý vấn đề từ gốc rễ, đó chính là sử dụng máy tạo giấc mơ!

Đây chính là lý do mà anh ấy đã chủ động lan truyền và k*ch th*ch cả mộng đẹp lẫn ác mộng, rồi mới kinh động đến bộ phận dọn dẹp.

Tại sao lại nhắm vào bộ phận dọn dẹp?

Đương nhiên là vì bộ phận dọn dẹp nhất quyết phải bảo vệ Hứa Dịch rồi!

Người anh em thân nhất của anh ấy đã chết trong giới vực mà Hứa Dịch từng có mặt.

Anh ấy đã hỏi Hứa Dịch về tình hình lúc đó, Hứa Dịch lại thờ ơ hỏi ngược lại: "Anh nói ai? Tôi không có ấn tượng."

Anh ấy tức giận lao thẳng về phía Hứa Dịch nhưng lập tức bị người của bộ phận dọn dẹp kéo ra. Hứa Dịch thong thả ung dung nói với người kia: "Kéo anh ta làm gì? Loại người chỉ dám gây sự với tôi mà không dám động đến giới vực, vừa yếu đuối vừa ngu xuẩn, chẳng có gì đáng bận tâm."

Hứa Dịch không để người chết vào mắt, càng không để anh ấy vào mắt.

Anh ấy được thả ra nhưng không đi tìm Hứa Dịch nữa.

Ha ha, vừa yếu đuối vừa ngu xuẩn sao?

Vậy thì anh ấy sẽ cho Hứa Dịch thấy, những kẻ như mình cũng có thể nghiền nát Hứa Dịch!

Tên khốn đó có nhiều sơ hở hơn tưởng tượng, cả trên lẫn dưới, trong tối lẫn ngoài sáng, không biết đã đắc tội với bao nhiêu người. Chỉ vì e ngại thực lực của anh, những người đó chỉ dám giận không dám làm gì. Ví dụ như Thiên Lý Nhãn trước mặt anh ấy đây cũng là một trong số đó.

Anh ấy chỉ đơn thuần gom họ lại, rồi dẫn dắt họ chống đối bộ phận dọn dẹp.

Bộ phận dọn dẹp tự xưng là công chính, bảo vệ trật tự, được hưởng tài nguyên nhiều nhất, nhưng thực chất cũng là cùng một giuộc với Hứa Dịch!

Cái gì mà "không có chứng cứ trực tiếp", cái gì mà "Hứa Dịch đã bị đình chỉ điều tra", toàn là cái cớ! Dù anh ấy có lên kế hoạch kỹ càng đến đâu, cũng không thể ngăn họ ra sức bao che cho người của mình!

Điều Hứa Dịch đến nơi này, không cho anh bước vào bất kỳ giới vực nào, chẳng phải là để bảo vệ tên khốn đáng chết đó sao?

Nếu vậy thì cứ để tất cả họ chôn cùng Hứa Dịch luôn đi. Tất cả mọi người sẽ biết chính Hứa Dịch đã mang “dịch bệnh” đến đây!

Không rõ nên nói là đáng tiếc hay may mắn, nhưng có vẻ như người sử dụng máy tạo giấc mơ lần này không phải Lý Văn và nhóm của anh ta, mà lại chính là Hứa Dịch.

Theo kịch bản ban đầu, sự xuất hiện của Hứa Dịch sẽ gây ra nội chiến trong đội của Lý Văn, hoặc nói cách khác, Hứa Dịch cố ý khơi dậy mâu thuẫn nội bộ trong đội của Lý Văn.

Nhưng bây giờ kịch bản cần phải thay đổi, Hứa Dịch hoàn toàn phát điên, anh sẽ thảm sát tất cả thành viên của đội Lý Văn…

Người ngồi trên sofa chẹp miệng: "Thực ra tôi thích kịch bản đầu tiên hơn. Kịch bản thứ hai thì đội Lý Văn thảm quá, tôi không thích tình huống bị chèn ép một chiều. Thôi vậy, đến lúc đó xem tình hình, nghĩ cách cứu một hai người ra."

Có người sống làm chứng, càng dễ chứng minh sự điên cuồng của Hứa Dịch.

Thiên Lý Nhãn chợt nói: "Nhưng anh à, chúng ta đâu thể chắc chắn rằng người thực sự dùng máy tạo giấc mơ chính là Hứa Dịch?"

Anh ta không chỉ không nhìn rõ tình hình trên xe, mà cũng không nhìn rõ tình hình cụ thể bên trong xưởng chế tạo giấc mơ. Dù sao thì, anh ta cũng chưa ngu đến mức dám theo dõi hành động của bộ phận dọn dẹp theo thời gian thực.

Bộ tưởng người của bộ phận dọn dẹp đều là lũ ngốc chỉ biết ăn không ngồi rồi à?

Bọn họ chỉ có thể quan sát những phản ứng gián tiếp bên ngoài, rồi từ đó lần ra động thái của bộ phận dọn dẹp từng chút một.

Nhưng ít nhất, bên bọn họ đều đã nắm được những thông tin quan trọng.

Hứa Dịch, Lý Văn và những người khác đều đã đến xưởng chế tạo giấc mơ.

Không lâu trước đây, máy tạo giấc mơ đã hút sạch năng lượng của tất cả những cơn ác mộng lang thang bên ngoài.

Khi Hứa Dịch bị đưa ra khỏi xưởng chế tạo giấc mơ, anh vẫn còn đang ngủ.

Tổng hợp tất cả thông tin, có thể suy ra rằng người sử dụng máy tạo giấc mơ là Hứa Dịch! Người bình thường không thể nào rút cạn năng lượng của cái máy đó.

"90% là cậu ta. Nếu là cậu ta thì làm theo kịch bản mới. Còn nếu có 10% khả năng không phải là cậu ta thì cứ theo kịch bản ban đầu mà triển thôi." Người trên sofa nói với giọng điệu tùy ý.

Nhưng ngay lúc đó, Thiên Lý Nhãn lại nhìn thấy cửa sổ xe công vụ đang rời khỏi khu phố cũ bị kéo xuống, Hứa Dịch thò đầu ra nhìn thẳng về phía bọn họ.

Thiên Lý Nhãn gần như lập tức thu hồi tầm mắt, quay đầu nằm rạp trên mặt đất.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng xuống sống lưng, Thiên Lý Nhãn căng thẳng nuốt nước bọt: "Anh ta, anh ta tỉnh rồi…"

Người trên sofa đứng dậy kéo anh ta lên: "Đừng hoảng. Không sao đâu. Tính toán thời gian, đúng ra cũng đến lúc Hứa Dịch phải tỉnh rồi."

Thực lực của anh bày ra đó, dù máy tạo giấc mơ có dốc toàn bộ sức lực cũng không thể nhốt anh trong ác mộng quá lâu. Đây là chuyện đã được dự đoán trước.

Đã nói rồi, máy tạo giấc mơ và ác mộng mà nó tạo ra không phải trọng tâm trong kế hoạch của họ!

Trọng tâm thực sự là ô nhiễm tinh thần đi kèm theo đó!

Càng tiêu hao nhiều năng lượng của máy tạo giấc mơ, hạt giống tinh thần sẽ càng bám sâu vào ý thức của bọn họ.

Một giới vực mang hình thái ác mộng thì dễ dàng bị phá bỏ.

Nhưng nếu ngày nào cũng chìm trong ác mộng thì sao?

Phải biết rằng, trạng thái tinh thần của Hứa Dịch vốn đã không bình thường. Một người đứng bên bờ vực, chỉ cần đẩy nhẹ một cái, bùm-

Người đầu tiên bị máu của anh bắn vào, đương nhiên phải là bộ phận dọn dẹp, nơi đã tạo ra con quái vật này!

"Tôi thật sự rất tò mò, ác mộng của tên kia trông như thế nào vậy? Tôi rất hy vọng trong đó có những kẻ đã chết trước mặt cậu ta, đến tìm cậu ta đòi mạng. Tôi muốn chính họ nói cho cậu ta biết, cậu ta đáng chết!”

Bên trong xe công vụ, Hứa Dịch thu hồi ánh nhìn, đóng cửa sổ lại.

"Sao thế? Có phát hiện gì à?"

"Không có gì."

Bình Luận (0)
Comment