Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 66

Giới vực: [Xưởng chế tạo giấc mơ]

Độ khó: Trung bình cao

Thông tin đã biết: Một giới vực đặc biệt nơi mộng đẹp và ác mộng cùng tồn tại. Ác mộng sẽ "hiện thực hóa" nhanh hơn mộng đẹp. Người tạo ra giấc mơ không thể nhận ra rằng mình đang mơ. Nếu chủ nhân của giấc mơ chết, những thực thể trong giấc mơ sẽ được tự do và bắt đầu săn lùng những người không liên quan (đây là mối nguy hiểm lớn nhất và khó giải quyết nhất).

Máy tạo giấc mơ và những ác mộng mà nó tạo ra là hai thứ độc lập với nhau. Nếu máy tạo giấc mơ bị phá hủy về mặt vật lý, nó sẽ không ảnh hưởng đến những giấc mơ đã được tạo ra. Nếu ác mộng bị tiêu diệt, nó cũng không ảnh hưởng đến máy tạo giấc mơ. Chỉ có một cách duy nhất để kết nối máy tạo giấc mơ với ác mộng, đó là tạo giấc mơ.

Nếu một giấc mơ đủ đẹp và đủ đáng sợ để hút cạn năng lượng của máy tạo giấc mơ, khi đó, nó sẽ đổ toàn bộ sức mạnh của những giấc mơ trước đó vào giấc mơ này. Do sức mạnh bị rút cạn, những ác mộng trước đó cũng sẽ bị tiêu diệt (cần cảnh giác với ác mộng có thể được sinh ra từ đây).

Tình trạng dọn dẹp: Máy tạo giấc mơ đã rơi vào trạng thái ngủ đông do thiếu năng lượng, tạm thời được lưu giữ tại bộ phận dọn dẹp, hồ sơ được niêm phong.

Hứa Dịch mang hai quầng thâm dưới mắt, nắm chặt hồ sơ trong tay, hàm răng cắn chặt.

Anh biết mà! Anh biết ngay mà!

Đêm hôm đó, sau khi trở về, anh vẫn tiếp tục gặp phải một "ác mộng" lặp đi lặp lại.

Mỗi lần ngủ thiếp đi, anh lại thấy bác sĩ cười tươi nhìn xuống mình: "Cậu tỉnh rồi à? Đến giờ uống thuốc rồi."

Cứ như thể anh chưa bao giờ rời khỏi bệnh viện tâm thần vậy!

Hứa Dịch nghi ngờ rằng có thể có sự liên quan đến ô nhiễm tinh thần, ác mộng đã để lại “hình chiếu” trong ý thức của anh.

Lần đầu tiên anh chủ động đi kiểm tra. Kết quả, bác sĩ vui vẻ báo với anh: "Ô nhiễm? Không có đâu. Nhưng chắc cậu cũng cảm nhận được, tình trạng của cậu đang tốt lên! Việc chuyển cậu đến đây thực sự là quyết định đúng đắn đấy!"

Một loại “ô nhiễm” có thể khiến người ta tốt lên ư? Bác sĩ cho biết chưa từng thấy.

Nếu thực sự có, bác sĩ cũng muốn thử một chút, hoặc tăng liều lượng cho Hứa Dịch!

Hứa Dịch: …

Được rồi, anh thừa nhận, có một số điều bác sĩ nói không sai.

Hứa Dịch có thể cảm nhận được cơn ác mộng mà anh đang trải qua bây giờ không còn là một giới vực nữa. Anh có thể tỉnh dậy khi cần, không như lúc đầu, bị mắc kẹt trong đó mãi.

Những ác mộng như thế này chẳng có chút sát thương nào. Nếu nói đến những ác mộng kinh khủng hơn, Hứa Dịch đã trải qua không biết bao nhiêu lần rồi, làm sao có thể không kháng cự chút nào với thứ nhẹ nhàng như vậy được?

Điều khiến Hứa Dịch cảm thấy phiền phức chính là, anh phát hiện ra rằng mình sẽ vô thức thả lỏng trong ác mộng này, sau đó ngủ một giấc đến sáng.

Có lẽ, đây chính là lý do bác sĩ cho rằng anh đang dần khá lên.

Cảm giác đau khổ và hưởng thụ cùng tồn tại, thậm chí còn khiến anh bị nghiện. Người không biết chuyện có lẽ sẽ nghĩ rằng anh đang chơi trò gì đó kỳ quặc.

Vậy tại sao trên mặt Hứa Dịch vẫn còn nổi hai quầng thâm?

Bởi vì những người như Hứa Dịch không nên, cũng không thể có giấc ngủ sâu. Anh chỉ cần một giấc ngủ nông, đủ để anh có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào là được. Vì thế, Hứa Dịch lại uống thêm một ít thuốc giúp anh tỉnh táo, chống lại cơn buồn ngủ.

Anh không thích cảm giác bị mất kiểm soát.

Vì vậy, Hứa Dịch phải tìm ra lý do khiến mình liên tục gặp "ác mộng". Anh lại xem kỹ hồ sơ của xưởng chế tạo giấc mơ, cảm thấy mình đã tìm ra chân tướng.

Tốt thôi, hóa ra vấn đề nằm ở cái máy tạo giấc mơ đáng lẽ phải bị hủy nhưng thực tế lại được mang về này!

"Hôm nay tôi nhất định phải hủy nó!"

"Kiều Kiều, tớ thực sự cười chết mất. Từ khi Hứa Dịch trở về đã bất ổn rồi, cậu không thấy hai quầng thâm trên mắt anh ấy đâu. Hừ, anh ấy còn khăng khăng nói rằng cậu và đội trưởng Lý muốn hại anh ấy, lén lút giữ lại máy tạo giấc mơ, anh ấy đang phát điên ở bộ phận đấy."

Trương Vi và Kiều Thời vừa gọi đồ uống vừa tán gẫu.

Kiều Thời nghe Trương Vi kể chuyện phiếm, cô suýt nữa đã đâm phải người đi ngược chiều.

Khi nhìn rõ khuôn mặt người đó, Kiều Thời càng thấy ngại, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi..."

Ban ngày ban mặt mà người đó đeo kính râm, dắt theo một chú chó dẫn đường, tay còn cầm hai ly đồ uống.

"Không sao." Người đó mỉm cười gật đầu với Kiều Thời, sau đó đi đến bàn của bạn bè mình.

"Kế hoạch đang tiến triển rất thuận lợi. Tên đó đã bắt đầu lộ rõ sự điên cuồng, nghi ngờ cái này, đa nghi cái kia. Anh ta còn đặc biệt đến trung tâm y tế vài lần nhưng có lẽ không có tác dụng gì, cả người rất tiều tụy."

Thiên Lý Nhãn chính là người "mù" suýt đâm vào Kiều Thời, giờ đang từ từ kể lại những tin tức mà anh ta tìm hiểu được.

Kiều Thời, Trương Vi và những người khác đến đây cũng không bàn chuyện cơ mật. Nhưng những tin đồn tưởng chừng không quan trọng đó lại chính là thứ họ cần. Chỉ cần suy đoán một chút, đối chiếu với những tin tức khác, có thể phát hiện ra rất nhiều vấn đề.

"Tốt lắm. Bước đầu tiên gieo rắc nghi ngờ đã hoàn thành. Vậy chẳng bao lâu nữa, cái thùng thuốc súng Hứa Dịch này sẽ phát nổ thôi..."

Theo dự đoán của anh ta, trạng thái tinh thần căng thẳng đến cực điểm của Hứa Dịch sẽ không thể kéo dài được lâu.

Có thể nhận ra manh mối từ những thay đổi trong hành vi của Hứa Dịch. Trước đây, tên đó chỉ khiến người khác phát điên chứ chưa bao giờ tự mình "phát cuồng".

Thiên Lý Nhãn không nhịn được mà chậc lưỡi: "Bảo sao ai cũng nói ô nhiễm tinh thần là thứ khó phòng bị nhất."

Anh ta thực sự sợ hãi Hứa Dịch, lần trước suýt bị Hứa Dịch phát hiện, dù cách xa cả dặm anh ta cũng vô thức nằm rạp xuống đất.

Thế nhưng, cái tên mà anh ta né tránh còn không kịp này giờ cũng bị hành hạ đến mức người không ra người, quỷ không ra quỷ.

Hơn nữa, những người khác còn không hề hay biết.

Một ngày nào đó Hứa Dịch thực sự sụp đổ, quân cờ phản chủ, người khác sẽ chỉ cho rằng tình trạng bệnh của anh đã xấu đi đến mức đó. Họ chỉ biết hối hận vì không sớm xử lý quân cờ này, chứ không nhận ra rằng có người đang âm thầm thúc đẩy.

Người ngồi đối diện Thiên Lý Nhãn lại không có nhiều cảm xúc như vậy, chỉ phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ: "Quán này có view đẹp đấy, sau này có thể thường xuyên đến."

Ít nhất trong thời gian này, họ có thể thường xuyên đến đây. Quán này gần bộ phận dọn dẹp, anh ấy không muốn bỏ lỡ vở kịch hay.

Hai người họ trò chuyện như đang tán gẫu, giọng nói chìm vào trong tiếng ồn ào của quán nước, không thu hút sự chú ý của người khác.

Kiều Thời liếc nhìn về phía đó thêm một cái, không phải vì nghe thấy họ đang nói gì, mà là vì người đồng hành của người mù kia nhìn sơ qua thì cơ thể không có vấn đề gì.

Nhưng nếu cơ thể anh ấy không có vấn đề mà lại sai người mù đi lấy đồ uống, như vậy có phải hơi quá đáng không?

Kiều Thời chỉ nghĩ trong lòng, không định xen vào chuyện của người khác.

Dù sao, "cơ thể không có vấn đề" cũng chỉ là vẻ bề ngoài. Kiều Thời lại không quen biết họ, làm sao biết được người đó có bệnh gì hay không? Hoặc là, có phải chính người mù muốn làm gì đó không?

Nghĩ vậy, Kiều Thời không nhìn về phía đó nữa, tiếp tục trò chuyện với Trương Vi: "Rồi sao? Đội trưởng Lý không trị được anh ấy ư?"

Dù sao thì trước đây, Hứa Dịch hoàn toàn không để ý đến phong ấn của Lý Văn.

Trương Vi cười khẽ: "Sao có thể chứ? Chỉ một câu nói, tên đó đã ngoan ngoãn ngay. Đội trưởng Lý nói nếu anh ấy còn ồn ào thì sẽ bật máy tạo giấc mơ lên."

Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng đó, Trương Vi cũng có thể cười cả năm trời.

Cô ấy lại nói tiếp: "Nhưng bây giờ tớ mới phát hiện ra đội trưởng của chúng ta thực sự rất xảo quyệt đấy."

Trương Vi cho rằng nếu Hứa Dịch sợ máy tạo giấc mơ và ác mộng đó đến vậy thì cần gì phải nói nhiều với anh? Cứ tiếp tục dùng máy tạo giấc mơ là được!

Nếu đợi anh gặp ác mộng một cách tự nhiên, chẳng may anh không mơ thấy thì sao? Muốn trị Hứa Dịch thì phải mạnh tay hơn chút! Tha nhẹ quá chỉ làm anh được nước lấn tới thôi.

Kết quả, Lý Văn nói với cô ấy: "Biện pháp chưa sử dụng mới là biện pháp hiệu quả nhất. Đôi khi không dùng lại có sức uy h**p lớn hơn."

Kiều Thời nghĩ đến tình trạng của máy tạo giấc mơ, không khỏi gật đầu tán thành: "Mấy người làm chính trị và quản lý, ai cũng xấu xa như vậy."

Giờ máy tạo giấc mơ đã cạn kiệt năng lượng, khó có thể tạo ra một cơn ác mộng như trước. Đúng lúc Hứa Dịch lại tự mình mơ thấy và còn có dấu hiệu chuyển biến tốt, nên chiêu cuối máy tạo giấc mơ tạm thời cứ để dành vậy -

Cao tay, thực sự quá cao tay!

Nghi ngờ hợp lý một chút, hiện tại Hứa Dịch vẫn đang lặp đi lặp lại việc "gặp ác mộng" chính là thủ đoạn của Lý Văn.

"Nhưng cậu nói xem, rốt cuộc ác mộng của Hứa Dịch là gì vậy? Khiến anh ấy sợ đến thế... Không đúng, Kiều Kiều, đó là ác mộng của cậu mà!" Trương Vi chợt nhận ra.

Kiều Thời suýt bị sặc vì trà sữa.

"Khụ khụ... hay là chúng ta đừng nói về Hứa Dịch nữa, đổi chủ đề đi!"

Hai người chỉ coi Hứa Dịch là một đề tài tám chuyện, nói xong liền ném sang một bên.

Nhưng mục tiêu của Thiên Lý Nhãn và những người kia chính là Hứa Dịch, làm sao có thể bỏ qua cho anh được? Họ chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi…

Bộ phận dọn dẹp còn chưa sụp đổ, họ vẫn làm việc không ngừng nghỉ!

Tuần đầu tiên.

"Tên đó chắc chắn sắp không chịu nổi rồi, thời khắc đó có thể là ngày mai."

Tuần thứ hai.

"Hừ, không hổ là Hứa Dịch, có thể chịu đựng lâu đến thế. Nhưng đến đây là kết thúc rồi!"

Tuần thứ ba.

"Tìm người thay phiên nhau theo dõi động tĩnh bên đó. Vấn đề không lớn đâu."

Ngoại trừ việc quán nước kia làm ăn phát đạt thì không có chuyện gì xảy ra cả.

Trương Vi để ý đến quán đó: "Kiều Kiều, cậu nói xem tớ có nên để bố tớ mua lại quán nước gần đây không? Làm ăn khá tốt đấy. Mấy lần tớ qua đó, tính sơ doanh thu cũng thấy quán này chắc chắn có lãi."

Bình Luận (0)
Comment