Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 67

Cảm nhận được ánh mắt của một loạt sinh vật không phải người đổ dồn về phía mình, Kiều Thời cầm tấm thư mời màu đen, cảm thấy lưng mình lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Bây giờ nói rằng cô đi nhầm chỗ, còn kịp không?

Bạn hỏi tại sao Kiều Thời lại xuất hiện ở đây à?

Chuyện này khá dài dòng.

Sau khi xử lý xong [Xưởng chế tạo giấc mơ], công việc ở bộ phận dọn dẹp trở nên nhàn hạ hơn nhiều.

Đã nói từ trước, danh tiếng của một đại ma vương chuyên cướp đoạt quyền lực và bóc lột dị thường đang lan truyền theo nhiều cách khác nhau, khiến các giới vực và dị thường xung quanh đều trở nên khá ngoan ngoãn.

(Thực ra ngay cả [Xưởng chế tạo giấc mơ] cũng không phải tự nó xuất hiện, mà là có người đang thúc đẩy nó xuất hiện, chỉ là bây giờ Kiều Thời và những người khác vẫn chưa phát hiện ra thôi.)

Khi không có nhiệm vụ dọn dẹp, công việc của Kiều Thời là duy trì các giới vực. Điều này cũng đã được nhắc đến từ trước.

Trong quá trình duy trì giới vực, Hứa Dịch "tốt bụng" đề xuất mình có thể giúp Kiều Thời xử lý triệt để những giới vực này. Như vậy, cô sẽ không cần phải tốn công sức thường xuyên giải quyết mối quan hệ với những dị thường kia nữa.

Nếu những giới vực của cô chưa từng bị "dọn dẹp", vẫn ở trạng thái nguy hiểm có thể nuốt chửng người bất cứ lúc nào như hồi ban đầu, Kiều Thời thực sự mong muốn Hứa Dịch ra tay. Nhưng hiện tại…

"Đừng cực đoan như vậy, giữ lại chúng đi, biết đâu sẽ có ích."

"Có ích gì?"

"Ví dụ như có thể khiến một số người không dám làm bậy." Kiều Thời nhún vai.

Đúng vậy, cô đang nói đến máy tạo giấc mơ. Còn một số người là ai... không nói thì cũng biết là ai đấy nhỉ.

Dù Kiều Thời không đồng ý với Hứa Dịch nhưng anh đã thành công khiến một loạt sinh vật dị thường tức giận, đứng đầu là Tử Thần.

Đầu lâu nhỏ đá thẳng một cước vào mặt anh.

Người Phụ Nữ Kéo cười nhếch mép, mỉm cười giơ tay ra hiệu "xoẹt xoẹt" bằng hai ngón tay như cây kéo, thứ mà nó muốn cắt là gì thì khó mà nói…

Các giới vực do Kiều Thời "quản lý" đều treo biển "Hứa Dịch và chó không được vào".

Tốc độ làm phật lòng người của Hứa Dịch khiến Kiều Thời cũng phải bất lực.

Nói đi cũng phải nói lại, thằng cha này thật sự do thân thể và tinh thần bị nhiễu loạn méo mó nên mới thành ra thế này sao? Hay vốn dĩ anh đã chó má như vậy từ đầu?

Trong khoảng thời gian đó, Kiều Thời còn nhận được một tấm thư mời.

Chính xác hơn là Tử Thần nhận được một tấm thư mời.

Giữa các dị thường thường ít qua lại với nhau nhưng cũng tồn tại mối quan hệ giữa người... à không, giữa quỷ.

Giống như lễ đăng cơ của Tử Thần sẽ mời các dị thường khác đến dự lễ, nếu có sự kiện quan trọng, những dị thường đó cũng sẽ mời các dị thường khác có đủ địa vị tham gia.

Dù có tin đồn rằng vị Tử Thần đó đã trở thành chó săn của một con người, nhưng ai bảo [Vương quốc mục nát] có tư cách chứ. Bất kể ai nắm giữ quyền lực, kẻ đó đều nằm trong danh sách được mời.

Lời mời kiểu này chính là cơ hội để dọn dẹp hàng loạt giới vực đáng sợ, Kiều Thời... tất nhiên là không nắm bắt được!

Đúng vậy, cô hoàn toàn không có ý định tham dự. Bởi vì đây cũng là cơ hội để người ta chết nhanh hơn.

Một con người đi dự tiệc của bọn quái dị sao? Cô đi làm nguyên liệu nấu ăn chắc? Dù Kiều Thời có tự tin đến đâu cũng không tự phụ đến mức có thể dùng sức một mình đánh thắng nhiều người.

Trong lễ đăng cơ của Tử Thần trước đây, những quái vật từ các giới vực khác nhau đã tới [Vương quốc mục nát], lúc đó Kiều Thời có lợi thế sân nhà còn chưa dám làm càn giữ chúng lại, huống chi là đi làm khách ở sân nhà người ta.

Trong tình huống đó, điều có khả năng xảy ra hơn là: Bọn quái vật sẽ hợp lực để xử lý một kẻ dị biệt là cô.

Thư mời được gửi đến trông vô cùng tinh xảo. Bề mặt đen kịt của nó có kết cấu như kim loại, không có bất kỳ chữ viết nào. Cho dù bị người khác nhặt được cũng không thể đọc ra nội dung trên đó.

Chỉ đến khi thư mời được đưa vào vương quốc mục nát, dính phải hơi thở của giới vực này, từng dòng ký tự mới dần hiện lên.

Kính gửi chủ nhân của giới mục nát, đấng thần linh thống trị cái chết.

Thời gian: Ngày X tháng X năm X

Địa điểm: Vui lòng đi theo sự chỉ dẫn của thư mời.

Kiều Thời nảy ra một chút tò mò về buổi tiệc này, sau đó nhét thư mời vào túi.

Tại sao không thẳng tay vứt đi à?

Vì Kiều Thời là một người biết cách sống tiết kiệm, đương nhiên phải để dành dùng sau. Nhìn thì giống một tờ thư mời nhưng thực chất lại là một loại chất liệu chưa rõ.

Cô đã từng dùng kéo của Người Phụ Nữ Kéo để thử cắt nó mà vẫn không thể cắt nát được. Độ sắc bén của nó, mang đi dùng làm dao găm cũng không thành vấn đề.

Thực ra, nếu có thể, Kiều Thời mong rằng đám dị thường kia có thể hào phóng một chút, mỗi lần gửi thư mời thì tiện thể tặng thêm quà, để cô còn có cái lấp đầy ba lô.

Sự việc nhỏ này rất nhanh đã bị cô ném ra sau đầu.

Ngay trong khoảng thời gian này, chi nhánh bộ phận dọn dẹp ở thành phố lân cận cũng gửi yêu cầu hỗ trợ.

Lúc này tình hình bên Kiều Thời khá nhàn rỗi, thế là bộ ba Mắt Kính + Kiều Thời + Trương Vi được điều sang hỗ trợ.

Hứa Dịch vốn cực kỳ sốt sắng với mấy vụ liên quan đến giới vực, sau khi bị chơi xỏ mấy lần thì có vẻ đã biết điều hơn, không còn tìm cách bám theo họ nữa.

Thành phố lân cận là một trung tâm thương mại sầm uất, có lượng dân nhập cư cao, kinh tế phát triển mạnh.

"Kiều Kiều, không phải trước đây cậu rất hứng thú với mấy chuyện đầu tư tớ kể sao? Khụ, thực ra tớ chỉ nghe bố tán phét, cũng chỉ là dân nghiệp dư thôi. Nhưng tớ nghe nói ở đó ai cũng có khiếu kinh doanh, người ta chỉ cần ngồi một lát trong quán của cậu là có thể tính toán ra ngay lợi nhuận một ngày. Còn nữa, môi trường kinh doanh bên đó cũng rất đặc sắc… chúng ta tiện thể đi trải nghiệm một chút đi?"

Kiều Thời lập tức hào hứng gật đầu: "Được đó, được đó!"

Thực ra cô không định đầu tư gì cả, cô chỉ muốn đi xem nhiều hơn, học hỏi nhiều hơn mà thôi.

Làm nhân viên dọn dẹp lâu ngày, Kiều Thời cũng dần nhận ra rằng công việc này không chỉ dựa vào sức mạnh siêu nhiên. Có rất nhiều kiến thức, kỹ năng khác, cô cũng không biết khi nào sẽ cần đến. Ví dụ như Lý Văn, anh ta bắt thóp được Hứa Dịch, chẳng lẽ chỉ nhờ phong ấn thôi à?

Còn về những "năng lực” đặc biệt, Kiều Thời đã sớm không trông mong gì rồi. Nhưng các khía cạnh khác thì cô vẫn có cơ hội bù đắp.

Ví dụ như Trương Vi, cô ấy chỉ cần uống một cốc trà sữa là có thể tính ra lượng khách và doanh thu của quán. Còn Kiều Thời chỉ có thể đánh giá nó ngon hay không.

Cứ tiếp tục thế này thì không ổn tí nào! Cô không cần trở thành chuyên gia nhưng ít nhất cũng phải rèn luyện tư duy một chút chứ!

Hôm đó, Kiều Thời đã hỏi Trương Vi rất nhiều vấn đề.

Bây giờ nghe thấy địa điểm công tác có bầu không khí đậm nét kinh doanh như vậy, Trương Vi lại bắt đầu thao thao bất tuyệt. Kiều Thời cũng rất phối hợp.

Mắt Kính nhìn hai người đã hoàn toàn chệch khỏi trọng tâm nhiệm vụ, không khỏi xoa trán thở dài: "Khoan đã nào, nhiệm vụ của chúng ta còn chưa hoàn thành. À không, phải nói là còn chưa bắt đầu."

Kiều Thời và Trương Vi ăn ý phẩy tay: "Yên tâm yên tâm, bọn tôi biết mà."

Dù sao ngồi trên tàu cao tốc cũng không tiện công khai bàn bạc về nội dung vụ án.

Theo thông tin từ chi nhánh bộ phận dọn dẹp gửi qua, vụ án họ cần phối hợp điều tra là một loạt vụ mất tích.

Những người mất tích có độ tuổi không đồng đều nhưng chủ yếu tập trung vào nhóm thanh niên và trung niên. Điểm chung duy nhất của họ là: Người tìm việc.

Nhóm đối tượng mất tích này chưa chắc đã liên quan đến "sự kiện dị thường”.

Tuy nhiên, cảnh sát địa phương đã điều tra một vòng, về cơ bản đã loại trừ khả năng bị bắt cóc hoặc tội phạm thông thường. Ngay cả khi bị bán nội tạng thì cũng phải để lại dấu vết trên điện thoại hoặc các phương tiện liên lạc chứ?

Nhưng không có.

Họ phải cân nhắc đến khả năng có dị thường nhúng tay vào việc này.

Nói cách khác, đây cũng là một sự kiện dị thường chưa xác định được phạm vi giới vực tồn tại và vẫn cần điều tra thêm.

Tình huống này đòi hỏi rất nhiều nhân lực, thậm chí còn không đảm bảo sẽ có kết quả. Đây cũng là lý do tại sao bên kia lại vội vàng yêu cầu hỗ trợ.

"Bên chúng tôi có nhiều vị trí tuyển dụng và cũng có rất nhiều người tìm việc. Nếu để dị thường này lan rộng sẽ xảy ra vấn đề lớn." Người của chi nhánh đã nói như vậy.

Giống như lúc nhóm Kiều Thời mới điều tra "Trò chơi cuộc chiến sinh tồn", chẳng có manh mối gì, chỉ có thể đến công ty game ẩn náu hỏi han khắp nơi, tìm kiếm thông tin tình báo. Trước khi [Game] xuất hiện, họ cũng đã làm rất nhiều việc vô ích.

Vụ mất tích lần này, đặc điểm của người mất tích rất rõ ràng nhưng phạm vi ảnh hưởng quá lớn, khó xác định được "nguồn gốc" của dị thường, đây cũng là một vấn đề nan giải.

Thực ra, Kiều Thời rất quan tâm đến vụ án này.

Cô vô tình nhớ lại khoảng thời gian trước khi tốt nghiệp, lúc cô đi tìm việc.

Kiều Thời tự nhận mình là người lạc quan vui vẻ, nhưng lại có thể biến thành một con ma oán hận trong quá trình tìm việc! Cô nghi ngờ bản thân, nghi ngờ cuộc sống...

Vì vậy, mấy kẻ nhắm vào người tìm việc…

Đúng là đáng chết mà!

May mà cô tình cờ vào được bộ phận dọn dẹp, nếu không liệu có khi nào giờ cô vẫn còn đang đi tìm việc không? Liệu cô có trở thành mục tiêu của giới vực này không?

Lúc đó, có lẽ cô không chỉ không tìm được việc, mà còn không tìm được cả hài cốt của mình...

Nghĩ đến đây, nắm đấm của Kiều Thời đã cứng lại.

Mắt Kính cảm nhận được ngọn lửa đang cháy trong mắt Kiều Thời, đột nhiên nghĩ hay là để họ nói chuyện phiếm tiếp đi? Khí thế của Kiều Thời lúc này khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

"Tàu sắp đến ga..." Thông báo trên tàu vang lên, nhắc nhở mọi người chuẩn bị xuống tàu.

"Chuẩn bị xuống tàu thôi." Mắt Kính nói: "Cô nàng Tần Linh kia cùng khóa huấn luyện với các cô đúng không? Cô ta sẽ đến đón chúng ta. Nhưng đang bị kẹt xe, bảo chúng ta đợi một lát."

"Ừm, cô ta cũng nhắn tin cho chúng tôi rồi."

Hơn nữa, Tần Linh cũng đã nói sơ qua về chi tiết hành động tiếp theo. Ngoài việc điều tra theo hướng người mất tích, một phần trong số họ cũng sẽ hành động dưới danh nghĩa người tìm việc, xem có thể "chạm trán" dị thường theo cách này không.

Tại cửa ra.

Kiều Thời buồn chán ngó nghiêng.

Trương Vi đi vệ sinh, Mắt Kính đi mua nước, Tần Linh thì chưa đến, Kiều Thời đành đứng đây đợi.

Phải nói đây quả nhiên là một thành phố lớn thu hút dân nhập cư, ngay bên cạnh cửa ra là một thị trường nhân tài. Kiều Thời thoáng nhìn thấy một số quầy tuyển dụng ở ngoài, còn có cả những thứ như khăn giấy miễn phí, trông khá nhộn nhịp.

Theo kế hoạch của nhóm bên Tần Linh, có lẽ sau này Kiều Thời sẽ phải đến đây tìm việc.

Đúng lúc này, Kiều Thời đột nhiên cảm thấy chiếc ba lô đang nóng lên.

Hả?

Ba lô nóng lên?

Pin dự phòng sắp nổ à?!

Đã xem không ít tin tức kiểu này, Kiều Thời lập tức liên tưởng đến điều đó. Trừ cái đó ra, cô cũng không mang theo vật dụng "nguy hiểm" gì. Vũ khí trang bị cần thiết thì bộ phận bên này sẽ cung cấp...

Chờ đã, trên người cô có một thứ "vũ khí" hoàn toàn không giống vũ khí!

Thư mời!

Ngay cả máy an ninh cũng không phát hiện ra thứ này.

Khi Kiều Thời sờ lại lần nữa, cô xác định, nguồn nhiệt chính là tấm thư mời đó!

Địa điểm của bữa tiệc nếm thử chết tiệt kia… chẳng lẽ là ở đây sao?

Kiều Thời cảm thấy tình hình không ổn lắm.

Trên thư mời không ghi rõ địa điểm cụ thể, chỉ nói "Theo sự chỉ dẫn của thư mời". Xét cho cùng, khái niệm không gian và cách di chuyển của dị thường đều khác với con người.

Những nơi mà con người cần đến bằng tàu cao tốc, máy bay, ô tô, một số dị thường có thể chỉ cần nghĩ là đến, một số dị thường có thể có con đường riêng...

"Theo sự chỉ dẫn của thư mời" đối với lũ quái vật là một địa điểm chỉ dẫn đáng tin cậy. Nhưng đối với một con người chính hiệu như Kiều Thời, chỉ có thể di chuyển bằng phương thức của con người thì thật sự hơi phiền phức.

Đến gần địa điểm mới biết mình đã "đến đúng chỗ", sao lại có thể như vậy chứ?

Hơn nữa, không phải tiệc nếm thử được tổ chức vào tối mai sao? Thời gian chưa tới mà thư mời cũng có phản ứng à?

Kiều Thời lập tức muốn liên lạc với Trương Vi và Mắt Kính, báo cho họ một tiếng.

"Sự trùng hợp" này khiến cô có vài linh cảm không ổn. Chẳng lẽ vụ mất tích lại liên quan đến tiệc nếm thử?

Nếu đúng như vậy thì giới vực dính dáng đến chuyện này e rằng không chỉ có một, họ cần thêm nhân lực!

Nhưng ngay lúc này, Kiều Thời cảm thấy mắt mình hoa lên, [Thị trường nhân tài] không xa kia đã biến thành [Thị trường nhân tài*].

*Tác giả chơi chữ “tài”: 才 (nhân tài) và 材 (tài liệu, nguyên liệu). Từ dưới nếu gặp lại chữ “tài” trong “nguyên liệu” thì mình sẽ * để phân biệt nhé

Cô dụi dụi mắt mấy lần nhưng chữ kia vẫn không thay đổi.

Chữ tài trong tài liệu.

Chữ tài trong hao tài.

Không biết từ lúc nào, Kiều Thời đã đến rất gần [Thị trường nhân tài*]! Quay đầu nhìn lại, biển chỉ ra cửa vẫn ở đó nhưng lại mang đến cảm giác xa xôi không thể chạm tới!

Kiều Thời rất rõ mình đang đứng yên tại chỗ. Sự chênh lệch không gian đột ngột này xuất hiện, nguyên nhân duy nhất là cô đã đi vào giới vực!

Không có gì bất ngờ, điện thoại đã mất tín hiệu, hoàn toàn không cho Kiều Thời cơ hội gửi tin nhắn đi.

Kiều Thời đang cân nhắc phương án "quay đầu bỏ chạy, trở về thế giới thực, giả vờ như mình chưa từng vào đây" có khả thi hay không.

Nhưng vừa quay đầu, một bàn tay đã đặt lên vai cô.

"Đi tìm việc à người đẹp? Có mang theo hồ sơ không?"

Người bắt chuyện với Kiều Thời là một HR.

Đừng hỏi làm sao Kiều Thời biết. Bởi vì "người" này không có ngũ quan, trên mặt chỉ viết hai chữ "HR".

Trái tim Kiều Thời đã được tôi luyện qua bao phen, vừa rồi cũng đã chuẩn bị tâm lý trước. Vì vậy, cô kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, vận dụng kỹ năng diễn xuất.

Cô bình tĩnh nói: "Không mang, tôi chỉ đến xem thôi. Nhưng bạn tôi đang đợi, tôi phải đi rồi, lần sau tôi sẽ quay lại."

Vừa nói, Kiều Thời cũng vừa suy nghĩ.

Kỳ lạ thật, thư mời có phản ứng nhưng nơi này lại không kiểm tra "thư mời". Vậy rốt cuộc giới vực này là gì? Tiệc nếm thử là nếm thử cái gì? Chẳng lẽ hai thứ này thực sự chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên?

Nhưng dù Kiều Thời muốn giả vờ "không biết gì" để thoát thân, tựa hồ đối phương sẽ không cho cô cơ hội này. Bàn tay kia vẫn đè chặt lên vai cô.

Hơn nữa, Kiều Thời cảm thấy dường như ánh mắt đổ dồn về phía mình còn nhiều hơn.

Có lẽ, giới vực này không tồn tại khái niệm "muốn rời đi", vì vậy hành động bất thường của Kiều Thời đã thu hút thêm sự chú ý.

HR kia đè vai cô, cười nói: "Đến xem là tốt rồi! Cô may mắn lắm đấy, bên chúng tôi có phúc lợi rất tốt, cô đến tìm hiểu thử đi! Hồ sơ dễ thôi, cô có thể điền ngay tại chỗ."

Nhận ra không có cơ hội bỏ chạy, Kiều Thời thầm thở dài, đành tiếp tục giả vờ không biết gì: "Thật sao? Vậy thì tốt quá!"

Khác với thị trường nhân tài nhộn nhịp trước đây, [Thị trường nhân tài*] mà Kiều Thời nhìn thấy lúc này khá vắng vẻ. Nhưng nếu nói nó vắng vẻ, dường như cũng không chính xác.

Toàn bộ thị trường chỉ có một quầy. Trên quầy lại có vài người mang khuôn mặt HR, đang ngồi hoặc là đứng.

Chỉ tính riêng quầy này đã có hơn chục người xếp hàng. Nhưng dường như không ai nhận ra quầy tuyển dụng và "HR" trước mặt có hơi không bình thường.

Họ vung vẩy hồ sơ của mình, ánh mắt nồng nàn: "Chọn tôi, chọn tôi đi!"

Có một HR đang duy trì trật tự: "Mọi người đừng vội, ai cũng có cơ hội cả. Nhưng bên chúng tôi cũng cần phân loại một chút."

Bầu không khí cuồng nhiệt đó rất dễ lây lan. Nhưng Kiều Thời vẫn tỉnh táo, cô chỉ cảm thấy sợ hãi.

HR bắt chuyện với Kiều Thời lúc đầu mỉm cười đưa cho cô một tờ giấy, nói là để tạo hồ sơ: "Thấy chưa, chỗ chúng tôi là nơi mọi người chen chúc muốn vào đấy! Cô đến đây không uổng đâu!"

Kiều Thời hoàn toàn không quan tâm đến lời lẽ tẩy não kiểu này. Cô tò mò hơn về việc tạo hồ sơ là gì? Không phải là để cô điền thông tin sao?

Khi nhận tờ giấy trắng, Kiều Thời cũng liếc nhìn tay của người đang xếp hàng phía trước.

Trên đó không có thông tin như tên, học vấn, kinh nghiệm làm việc, mà là mã số, tuổi, chiều cao, cân nặng, đặc điểm khẩu vị, xếp hạng linh tinh vân vân.

Và những thông tin này, khi Kiều Thời chạm vào tờ giấy trắng, nó đã hiện lên trên đó!

Hoàn toàn không cần cô tự điền, thảo nào lại gọi là "tạo hồ sơ"!

Điền thứ này mà gọi là chuyện tốt sao?

Tay Kiều Thời run lên, tờ hồ sơ chưa hoàn thành rơi xuống đất.

Bầu không khí lập tức lạnh đến đóng băng. Kiều Thời không cần ngẩng đầu cũng biết lũ quái vật đang nhìn chằm chằm cô với ánh mắt chết chóc.

"Tôi nói này, sao cô vừa đến đã muốn đi vậy..." Giọng điệu của HR âm trầm.

Từ lúc vào đây, cô đã tỏ ra khả nghi, giờ lại càng chứng minh cô đã "nhìn thấu" sự thật của buổi tuyển dụng này!

Kiều Thời nắm chặt thư mời, đây là vũ khí thuận tay nhất của cô lúc này. Cô nhanh chóng suy nghĩ, cân nhắc khả năng đánh bại lũ quái vật này.

Không không không, khả năng quá thấp. Không chỉ vì cô quá yếu mà còn phải xem xét việc hệ thống của cô sẽ ngăn chặn khuynh hướng bạo lực của cô! Nhất là khi đối phương lịch sự, cô ra tay trước sẽ dễ bị hệ thống trừng phạt mất!

Thư mời trong tay cô trở nên nóng hơn... chờ đã, thư mời! Đột nhiên, Kiều Thời nảy ra một ý tưởng.

Mặc dù điều này có nghĩa là cô đang dùng một nguy cơ để che đậy nguy cơ khác. Cái nào phiền phức hơn, cô vẫn chưa chắc chắn...

Nhưng cô cứ làm trước đã!

Kiều Thời cười khẽ ngẩng đầu lên, trên mặt chỉ còn lại sự bình tĩnh và lạnh lùng, khí chất của cao thủ được thể hiện rõ ràng.

"Bảo tôi điền thứ đó, anh đủ tư cách sao?" Cô lấy thư mời ra, vỗ nhẹ vào lòng bàn tay: "Nhận ra cái này không?"

Cả hội trường im lặng.

Ánh mắt của tất cả quái vật đều đổ dồn vào cô.

Kiều Thời đổ mồ hôi lạnh sau lưng. Cô chỉ sợ đối phương nói một câu "Cái quái gì vậy?", thế thì cô xong đời rồi.

Nhưng theo cô nhìn nhận, khả năng này khá thấp.

Thư mời có phản ứng, chứng tỏ dù nơi này không cùng giới vực thì ít nhất cũng ở rất gần, hoặc có quan hệ mật thiết.

Mà giới vực có thể đưa ra thư mời thì tất nhiên cũng thuộc cấp bậc cao, dù không phải cùng một nơi, lũ quái vật ở đây cũng không đến mức chưa từng nghe qua hay không kiêng nể.

Kiều Thời đã đoán đúng!

Sự im lặng kéo dài vài giây.

Như đang tiêu hóa sự chấn động - tại sao thư mời này lại xuất hiện trong tay một con người; cũng như đang xác nhận tính xác thực của thư mời - thứ này vốn không thể làm giả. Tất cả quái vật đều đứng dậy, tạm thời bỏ qua những người đang xếp hàng, đồng loạt cúi đầu với Kiều Thời.

"Xin lỗi, xin lỗi!"

"Chúng tôi chỉ phụ trách hậu cần, không biết danh sách khách quý nên không biết cô đã đến! Nếu có gì sơ suất, mong cô bỏ qua!"

"Chúng tôi sẽ đưa cô đến tiền sảnh ngay! Nhưng sao cô không đến tiền sảnh mà đến thẳng trang trại chăn nuôi vậy?"

Kiều Thời lạnh lùng liếc kẻ vừa hỏi: "Việc của tôi, cần phải báo cáo với mấy người sao?"

"Không cần không cần!" Một con quái vật khác lập tức tát vào mặt nó: "Chúng tôi không có kinh nghiệm tiếp đón khách quý nên ăn nói bừa bãi, mong cô thứ lỗi... xin mời cô đi lối này."

Đi theo con quái vật dẫn đường, Kiều Thời khéo léo dò hỏi: "Nhân tiện, buổi tiệc nếm thử này của mấy người là nếm thử cái gì vậy?"

"Hả? Cô không biết sao? Tất nhiên là nếm thử nô lệ tư bản* rồi!"

*Ở bên Trung Quốc, từ 社畜 nghĩa là “gia súc của xã hội, của công ty” nghĩa là bị công ty vắt kiệt sức, Việt Nam mình có từ “nô lệ tư bản” tương đương. Câu nói này cũng mang cả 2 nghĩa này luôn.

Bình Luận (0)
Comment