“Có hình ảnh CCTV trước khi cô ấy mất tích không?”
Đám Trương Vi và Kiều Thời mới tách ra mấy phút thì cô đã biến mất, liên lạc thế nào cũng không được. Lúc này bọn họ mới ý thức được, 90% Kiều Thời đã gặp giới vực rồi!
(Còn 10% có thể là gặp người trong giới muốn gây sự, nhưng vì Kiều Thời là người có mối quan hệ sạch sẽ, không gây thù chuốc oán nên khả năng này rất thấp.)
“Đã kiểm tra. Kiều Thời ra khỏi trạm vẫn đi về phía trước. Sau khi ra khỏi phạm vi CCTV thì không còn thấy hình ảnh của cô ấy nữa.”
Đằng trước trạm là cái gì?
Chính là một trong những mục tiêu bọn họ chuẩn bị điều tra: Thị trường nhân tài.
Tất nhiên “Thị trường nhân tài” bây giờ mà bọn họ thấy chỉ là bốn chữ bình thường.
“Nhưng tôi cũng đã kiểm tra CCTV của thị trường rồi, không có hình ảnh Kiều Thời vào trong đó.”
Tần Linh khó xử nhất: “Xin lỗi, nếu tôi đến sớm một chút thì đã không xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy…”
Chi nhánh bọn họ vất vả lắm mới mời được người tới. Kết quả ngày đầu tiên còn chưa bắt đầu điều tra đã lạc mất một người. Chuyện này mà truyền ra, ai cũng sẽ cảm thấy là chi nhánh bọn họ không làm được việc.
“Cô đừng tự trách. Theo lời cô nói thì chúng tôi cũng không nên tách ra khỏi cậu ấy.”
Mắt Kính phân tích: “Tôi cảm thấy CCTV của thị trường việc làm không có cô ấy ở đó cũng không có nghĩa là cô ấy không đi tới đó, trái lại còn chứng tỏ giới vực này đang tồn tại. Thật ra có lẽ cô ấy đã tìm thấy cửa vào rồi.”
Trương Vi gật đầu: “Đúng vậy. Có điều tôi quan tâm là sau khi Kiều Kiều tìm được manh mối hoặc cửa vào, tại sao không đợi chúng ta một lát? Hoặc là để lại thông tin cho chúng ta? Cậu ấy không phải là người liều lĩnh như vậy…”
Còn chưa dứt lời, Tần Linh và Mắt Kính đã nhìn về phía cô ấy, ánh mắt tỏ vẻ: Cô chắc chưa?
Ặc… Trương Vi lập tức cứng họng.
Suy xét cẩn thận lại thì thái độ trước đó của Kiều Thời vẫn luôn thận trọng, hoàn toàn khác với sự cố chấp và ngạo mạn của Hứa Dịch, nhưng tới thời điểm quan trọng này khó mà nói được.
Ở hành lang vô tận cô đã có cách chắc chắn để lo cho mình, nhưng cô muốn đánh cược khả năng để cứu mọi người;
Ở vương quốc mục nát, cô dám đoạt vị trí Tử thần trước mặt các vị khách;
Ở xưởng chế tạo giấc mơ, cô liều mạng tạo ra ác mộng chưa từng có và có khả năng bị máy tạo giấc mơ hút khô, nhưng cô cũng muốn hút khô máy tạo giấc mơ trước…
Nếu gọi đây là thận trọng thì trên thế giới sẽ không còn kẻ điên nữa!
Trương Vi thường thổi phồng Kiều Thời nhưng bây giờ phải sửa lại lời nói của mình: “Ý tôi là, vào thời điểm quan trọng cậu ấy mới lựa chọn mạo hiểm.”
“Nói cách khác cậu ấy cũng có thể gặp phải tình huống khẩn cấp khó giải quyết, cần lập tức xử lý nên không có thời gian đợi chúng ta hoặc để lại tin tức! Có lẽ giới vực này khó giải quyết hơn so với tưởng tượng đấy.”
Bọn họ phải mau chóng tìm được cửa vào mới có thể hỗ trợ Kiều Thời.
Mắt Kính và Tần Linh đều đồng tình với quan điểm này.
“Tôi hiểu rồi. Tôi lập tức báo cáo tình huống cho bộ phận, nghĩ cách phái thêm người giúp đỡ.”
“Chúng ta đừng đợi nữa, bây giờ lập tức thực hiện phương án đóng giả người đi xin việc đi!”
Bọn họ rất tin tưởng vào thực lực của Kiều Thời, theo bản năng cho rằng Kiều Thời đã phát hiện ra vấn đề qua đôi mắt sắc bén của mình nên chủ động mạo hiểm. Hoàn toàn không nghĩ tới việc Kiều Thời không có khả năng phản kháng nên cũng ngây ngô bị kéo vào trong giới vực.
Nhưng mà nguyên nhân sai lại dẫn tới kết quả đúng.
Kiều Thời thật sự hy vọng bọn họ nâng cao mức độ nguy hiểm về giới vực này, đưa theo nhiều trợ thủ đáng tin cậy lại đây. Tiếc là cô không có cách nào truyền thông tin ra ngoài. Nhưng đám người Trương Vi đã hiểu được.
…
Trong giới vực.
[Trang trại chăn nuôi] và [Tiệc nếm thử] là hai từ có liên quan với nhau, rất dễ khiến người ta sinh ra một số liên tưởng tồi tệ.
Hơn nữa Kiều Thời biết sự liên tưởng “tồi tệ” này của cô thật sự có thể trở thành sự thật.
Tay chân Kiều Thời lạnh như băng. Nhưng quái vật dẫn đường cho cô lại không biết tự giác kể chuyện, mà đang quan sát cô bằng thái độ cung kính và tìm tòi.
“Hình như ngài ngạc nhiên lắm nhỉ?”
Mặc dù “khách quý” không phải người để nó phân bua, nhưng thân phận của vị này quá đặc biệt, hơi thở thuộc về con người quá rõ ràng, ai biết được rốt cuộc cô là khách quý hay là nguyên liệu nấu ăn chứ?
Sao Kiều Thời lại không nhận ra sự nghi ngờ rõ ràng như vậy được? Cô chỉ có thể chửi thầm trong lòng, ngay cả quỷ lâu la đã khó đối phó thế này, vậy phiền phức tiếp theo…
Trên mặt Kiều Thời giấu đi một chút thiếu tự tin: “Ngạc nhiên ư? Cần phải ngạc nhiên à! Ai chẳng biết vị của đám nô lệ tư bản đắng nghét. Mấy người nghĩ gì mà bày ra cái trò này vậy. Sớm biết như vậy tôi đã không đến lãng phí thời gian rồi.”
Nhìn thấy thái độ kiêu căng và khinh thường tự nhiên kia lại làm cho quái vật trở nên khiêm nhường hơn… đây mới chính là dáng vẻ của khách quý.
HR lập tức nói: “Vừa nhìn đã biết ngài là người thạo nghề. Nhưng mà xin yên tâm, chúng tôi nào dám lãng phí thời gian của khách quý chứ?”
“Thật à?” Kiều Thời giả vờ không tin.
Đúng vậy, Kiều Thời cố tình nhái lại nó.
Lúc đầu khi cô chỉ rõ thân phận là khách quý, chẳng phải con quái vật đó đã tự cho rằng “phụ trách hậu cần, không biết danh sách khách quý, mong cô bỏ qua” sao.
Kiều Thời là người tốt, không làm khó ai, đương nhiên cô tha thứ cho nó rồi. Nhưng nếu bọn nó không cho cô thông tin hữu ích, thế thì chẳng phải quá không khách khí rồi sao?
Từ khi bắt đầu chủ đề này, mục đích của Kiều Thời rất rõ ràng. Mặc dù suýt nữa khiến quái vật nghi ngờ nhưng Kiều Thời cũng không từ bỏ.
Hiểu được “hậu cần” nhưng không hiểu “tiếp đón”, có nghĩa là chúng nó biết nhiều nhưng không biết có nên nói hay không. Gặp tình huống thế này mà không tranh thủ khai thác thêm thông tin, chẳng lẽ phải đợi đến lúc lũ quái vật còn rắc rối hơn xuất hiện rồi mới hỏi sao?
Tất nhiên con quái vật kia cố gắng dời đi sự nghi ngờ của Kiều Thời: “Ngài có điều không biết, chúng tôi có phương thức nuôi dưỡng đặc biệt…”
“Phương thức nuôi dưỡng đặc biệt?” Kiều Thời cười ha hả: “Anh đừng nói là những người ban nãy nha? Chút tài mọn này ai cũng có thể làm được. Tôi không thấy đặc biệt ở đâu cả.”
Khiến ý thức của người khác trở nên ngờ nghệch, khiến bọn họ phát điên vì một chuyện gì đó và không hề có cảnh giác với tình huống dị thường, chuyện này quả thật rất ít giới vực có thể làm được.
Đây cũng là tình trạng của người xếp hàng phía trước Kiều Thời.
Quái vật dẫn đường lập tức giải thích: “Không không không, ngài hiểu lầm rồi. Những người ngài mới nhìn thấy đều là người mới chưa được bồi dưỡng, còn chưa trở thành những con thú đạt tiêu chuẩn nên mùi vị chắc chắn không ngon.”
Kiều Thời cảm thấy bản thân như bị mắng, cô kìm nén cảm giác bị tổn thương rồi tiếp tục hỏi: “Vậy xem ra mấy người đã bồi dưỡng ra được con thú đạt tiêu chuẩn nhỉ.”
“Tất nhiên rồi!”
“Dẫn tôi đi xem thử đi.”
“Chuyện này…” HR do dự, khuyên nhủ: “Ngài là khách quý, trang trại chăn nuôi này quá bẩn với ngài, ngài đừng nên đi.”
Kiều Thời cười tít mắt: “Đúng vậy, tôi suýt nữa bị nhốt vào chỗ bẩn như vậy rồi.”
Không xem cũng được. Vậy tính thử món nợ mà bọn chúng đã xem “khách quý” như “nguyên liệu nấu ăn” đi.
Quái vật kia sợ rồi.
Trên lý thuyết, cho dù là khách được mời tới cũng không có quyền đi xem trang trại chăn nuôi. Nhưng nếu không dẫn cô đi xem, có thể cô sẽ xử lý cái tên “xúc phạm” cô tại đây ngay bây giờ!
Cân nhắc xong, HR chỉ có thể nói: “Nếu ngài có hứng thú, tôi sẽ dẫn ngài đi xem. Nhưng chuyện trước đó…”
“Yên tâm, anh thấy tôi là loại người tính toán chi li với chút việc nhỏ này sao?” Kiều Thời nói với giọng điệu khiến người khác an tâm.
Từ thị trường nhân tài* đi về phía trước vài bước đã không còn thấy bóng dáng của quầy hàng phía sau, phía trước đột nhiên xuất hiện một nơi giống như một nhà máy lớn nhưng lại có cảm giác như nơi chăn nuôi hơn.
Trên tòa nhà có một bảng hiệu rất to: Công ty trang trại chăn nuôi.
“Chủ nhân chúng tôi là nhà nhân loại học, về chuyện ăn thịt người như thế nào, ngài ấy có kinh nghiệm rất phong phú! Ngài ấy nói loài người cũng rất thú vị, bọn họ còn có thể kể rõ cách ăn thịt đồng loại của mình nữa. Chúng tôi không hiểu văn hóa của họ cho nên đi rất nhiều đường vòng.”
HR ân cần giới thiệu.
Giới vực bình thường phải tự mình nghĩ cách “bắt người”. Quái vật thích nhất là sự sợ hãi của con người khi bị bắt vào giới vực. Nhưng “mỹ thực gia” biết thưởng thức sẽ không chỉ thích mỗi một khẩu vị.
“Ở chỗ chúng tôi rất khác, không biết có bao nhiêu người đã đổ xô về đây vì nó có tên là Công ty trang trại chăn nuôi! Chúng tôi khá khiêm tốn nên chỉ trao cơ hội cho người cần nhất, dù sao cơn khát trên người bọn họ cũng là một gia vị tuyệt vời…”
Kiều Thời kìm nén sự khó chịu, đầu óc nhanh chóng hoạt động.
Vậy là người cần công việc nhất sẽ bị “hấp dẫn” đến đây sao?
Kiều Thời cũng không chắc bản thân mình bị hấp dẫn đến đây là do mong tìm được việc hay là giấy mời trên tay mình khớp yêu cầu của giới vực này nữa.
Hơn nữa nghe HR nói thì có vẻ giới vực này còn khắc chế phạm vi ảnh hưởng của bản thân một chút nữa.
Giới vực có lòng tham không? Rất ít rất ít. Vậy tại sao giới vực đó lại tự khắc chế mình?
Thà nói nó không có lòng tham còn hơn. Kiều Thời nghi nó không mạnh như trong tưởng tượng! Nó cũng sợ nếu làm ra chuyện lớn sẽ lập tức hấp dẫn bộ phận dọn dẹp đến tiêu diệt hoàn toàn, nó không chịu nổi.
Cho nên giới vực muốn tạo ra tiệc nếm thử để mời những con có địa vị cao cấp nhất đến làm chỗ dựa vững chắc cho mình.
Kể từ đó nó sẽ tha hồ mở rộng lãnh thổ mà không còn kiêng nể gì nữa…
Kiều Thời càng quyết tâm phá hư chỗ này hơn, nhưng trên mặt vẫn say sưa nghe con quái vật giải thích về những chỗ cao siêu của trang trại chăn nuôi này.
Vào trang trại chăn nuôi sẽ thấy không gian rộng lớn này bị phân thành vô số ô vuông chỉ có thể chứa một người, trên cửa vào của mỗi ô vuông đều dán hồ sơ tương ứng.
Tất nhiên “hồ sơ” của mỗi người còn phong phú hơn lúc tuyển dụng nhiều.
Giống như trước mặt Kiều Thời bây giờ.
Nô lệ tư bản hiệu C151 (Thời gian nuôi dưỡng 1 ngày)
Lập trình viên 35 tuổi, thiếu hụt vận động, da thịt bị lão hóa, cấp bậc hiện tại là cấp C.
Phương thức nuôi dưỡng được kiến nghị: Thúc giục rèn luyện hằng ngày, tẩm ướp bằng cách thức trắng nhiều đêm để tăng độ dai, bổ sung thêm tiền lương để tăng thêm độ ngọt.
Tình trạng hiện tại: Chưa đạt tiêu chuẩn. Cơ thể đang trong giai đoạn điên cuồng, cần phải thuần hóa ngay.
Cánh cửa của ô vuông này bị đập kêu lẻng xẻng.
Dễ dàng nhận ra sau khi bị nhốt vào đây, một số người muốn thoát khỏi tình trạng khống chế, biết được tình hình không ổn nên mới điên cuồng chạy trốn.
Nhưng những ô vuông cách biệt ấy lại chính là lồng giam trói buộc cả thể xác lẫn tâm hồn.
Tên đó tạo tiếng động muốn ra ngoài cũng kinh động tới một số người vẫn còn giữ lại một chút ý thức khác: “Đây là chỗ nào? Thả tôi ra! Thả tôi ra!”
Nhưng không có ai thành công thoát ra. Một số người còn đập cửa đến chảy máu.
“Không sao đâu, đến lúc đó phát chút tiền lương là sẽ ngoan ngoãn thôi.” HR hoàn toàn không thèm để ý đến những âm thanh liên tiếp vang lên kia nhưng lại nhìn Kiều Thời một cách quái gở: “Khách quý, ngài làm sao vậy?”
Kiều Thời biết sắc mặt mình không được tốt lắm, tay cô run rẩy, mùi máu tươi gần trong gang tấc khiến cô có cảm giác muốn nôn mửa.
Biểu hiện này dễ khiến người khác nghi ngờ. Trong số khách mời ai mà không phải những nhân vật độc ác tày trời? Cô không nên có biểu hiện ngớ ngẩn này mới phải.
Kiều Thời đã cố gắng kìm nén nhưng không có cách nào khác, đây là phản ứng sinh lý chân thực nhất của cô.
Lúc này Kiều Thời không quan tâm đến suy nghĩ của quái vật, cô đang mặc cả với hệ thống: “Hệ thống, bà cũng thấy đó, chúng nó đang tra tấn con người, biến con người trở thành súc vật! Chuyện này không thể nhịn được đúng không? Mấy khứa đó cũng đe dọa tới tính mạng của tui rồi, bà sẽ ra tay đúng không?”
Hệ thống vẫn bình tĩnh từ đầu đến cuối: “Ký chủ, cô bình tĩnh trước đi.”
Nó sắp xếp trị liệu tinh thần cho Kiều Thời xong, lúc này mới giải thích sự thật cho cô: “Thật đáng tiếc, ký chủ, trong thế giới con người có những công ty như vậy tồn tại. Bổn hệ thống sẽ không can thiệp vào sự vận hành thông thường của thế giới này. Hơn nữa ký chủ hãy yên tâm, tình hình của cô rất an toàn.”
Nơi làm việc tệ hại và áp lực cao sẽ gây ảnh hưởng xấu đến con người. Nhưng cho dù Kiều Thời ở trong nơi làm việc như vậy thì hệ thống cũng không thể lập tức biến nơi làm việc này trở nên “vô hại” được.
Nếu đây là quan điểm chữa bệnh của nó, vậy từ lúc đầu nó đã nhốt ký chủ vào phòng kính luôn rồi.
Cách làm của nó có thể giúp ký chủ hoàn thành tốt việc lập ra kế hoạch cuộc sống…
Dựa theo hệ thống phân tích, công ty chỗ Kiều Thời và công ty này khác nhau rất lớn. Cô cảm thấy phẫn nộ như vậy là vì sinh ra sự đồng cảm “không muốn đi làm” với họ.
Phải biết rằng, lúc trước ký chủ vừa đi làm một ngày, khi trở về lập tức muốn từ chức. Sự kháng cự đối với việc đi làm vẫn ẩn sâu trong ý thức cô.
Bây giờ ký chủ vất vả lắm mới thích ứng được nơi làm việc, nhưng lại bị đả kích khiến sự phản kháng và bất an quay về. Cứ như vậy thì quá trình chữa bệnh trước đó có thể thất bại trong gang tấc!
Hệ thống không thể để chuyện này xảy ra.
“Ký chủ, tôi rất hiểu tâm trạng của cô. Nhưng chúng ta không thể lần nào cũng nghĩ đến việc dùng bạo lực để giải quyết vấn đề. Thật ra cô cũng có thể dùng cách bình thường để giải quyết.”
Hệ thống từ từ kể ra: “Cô có thể trở thành chủ nhân của công ty này, hoặc nghĩ cách thu hút sự chú ý của xã hội, hoặc là tự mình trở thành người có sức ảnh hưởng, sau đó tích cực giải quyết các vấn đề tương ứng. Mấy cách này không dễ dàng nhưng ký chủ hãy tin tưởng vào bản thân, cô rất có tiềm lực!”
Kiều Thời: …
Cô thừa nhận lời hệ thống nói rất có lý.
Đây thật sự là “cách bình thường” để giải quyết vấn đề.
Nhưng cô phải gặp “vấn đề bình thường” mới được chứ!
Cô có thể kêu gọi “coi trọng nhân quyền” trong giới vực sao?
Lúc đó cô sẽ có thể giết rất nhiều quái vật… vì khiến chúng nó cười đến chết.
Ngoại trừ một liều trị liệu tinh thần có thể giúp cô bình tĩnh lại thì những lời nói của hệ thống chó má đều là vô nghĩa.
Kiều Thời không còn cách nào khác, chỉ có thể vừa nghĩ cách vừa ứng phó với quái vật: “Còn có thể thế nào nữa? Đương nhiên tôi cảm thấy anh đang lừa tôi bằng mấy cái sản phẩm lỗi mà thôi. Mấy thứ này không hề được bày ra bàn.”
Lúc này, sự bình tĩnh và lạnh lùng của cô hoàn toàn không giống diễn.
Cho nên nói hệ thống vô dụng nhưng cũng khá hữu ích.
Những sơ hở dễ dàng lộ ra trong diễn xuất của Kiều Thời được bổ sung dưới tình huống vô cùng bình tĩnh.
HR kia vội nói: “Tôi nào dám lừa ngài? Đi thêm về phía trước sẽ có sản phẩm đạt tiêu chuẩn. Ngài nhìn thử xem?”
Lúc này, hai Tài vụ trước mặt xách theo cái thùng lớn đi tới. Kiều Thời có thể nhận ra chúng nó nhờ chữ viết trên mặt giống như đã nhận ra thân phận của HR trước đó.
Sắc mặt HR biến đổi, muốn kéo Kiều Thời lại. Nhưng ánh mắt sắc bén của Tài vụ đã nhận ra bọn họ, nhìn chằm chằm HR một cách nham hiểm: “Anh dám dẫn người ngoài vào đây?!”
HR căng thẳng không biết nên giải thích thế nào: “Anh, anh thì biết cái gì?”
Nói cô là nô lệ tư bản mới tới được không nhỉ?
Nhưng ngay cả “hồ sơ”cô cũng không có, sẽ rất khó cho qua… Nó cũng sợ nếu nói như vậy lại đắc tội với khách quý thêm lần nữa.
Tài vụ cũng không dễ dàng bỏ qua cho bọn họ: “Vậy anh giải thích đi.”
Thất bại nhanh như vậy sao?
Kiều Thời giơ tay đẩy HR qua một bên rồi nhìn Tài vụ nói: “Chẳng lẽ các người không biết chủ nhân của các người muốn tìm một hai người đặc biệt để làm chỗ dựa trong tiệc nếm thử này sao?”
Đây là điều Kiều Thời suy đoán dựa theo thông tin đã biết, không chắc là sẽ đúng. Nhưng nếu bị phát hiện, tình hình cấp bách cô có thể lấy ra thử một lần xem, nếu thất bại cũng đâu thể tệ hơn được.
Nhưng nếu có hiệu quả thì không chỉ giải quyết được tình hình trước mắt, biết đâu thông tin này còn có tác dụng khác!
Con quái vật đó không có ngũ quan nhưng không có nghĩa chúng nó không có cảm xúc!
Cảm nhận được sự thay đổi cảm xúc của chúng nó, suy đoán của Kiều Thời đã được chứng thực.
Khóe miệng cô khẽ nhếch lên một nụ cười khó nhận ra: “Đã có việc cần đến tôi, thì việc tôi khảo sát trước một chút, chủ nhân của các người mong còn không được nữa là, hiểu chưa? Nếu không hiểu, vậy mau đi báo cáo đi.”
Hai Tài vụ kia cúi đầu, vội vàng nói: “Hiểu! Chúng tôi hiểu rồi! Khách quý cần gì có thể tìm chúng tôi bất cứ lúc nào!”
Lúc trước chúng nó loáng thoáng nghe được kế hoạch của chủ nhân. Theo như Kiều Thời nói thì chủ nhân muốn tìm chỗ dựa trong tiệc nếm thử này…
Có lẽ chủ nhân đã có lựa chọn, vì thế mới để người ta đến đây xem trước, cũng hợp lý!
Nếu không, thời gian tổ chức tiệc nếm thử là tối mai, sao cô lại xuất hiện ở chỗ này sớm như vậy?
Lại đi xin ý kiến của chủ nhân lần nữa? Tìm chết sao?
HR mừng thầm trong lòng, hóa ra người này là một trong số vị khách quý đặc biệt, cũng may nó đã thành thật dẫn đường cho cô! Nếu không sợ là nó chết thế nào nó cũng không biết!
Kiều Thời phất tay: “Tôi xem đại đại thôi.”
“Được được được, chúng tôi phát lương cho mấy nô lệ tư bản trước.” Nói xong, hai Tài vụ kia múc chất nhầy màu xanh đậm kỳ lạ trong thùng ra, đổ vào trong ô vuông đang ầm ĩ.
Đúng vậy, thứ màu xanh đậm này chính là “tiền lương” ở đây.
"Ăn đi, ăn đi, ăn xong rồi ngoan ngoãn vào..."