Gặp quỷ rồi!
Ai lại muốn ăn thứ kinh tởm và kỳ quái như vậy chứ! Thứ này vừa nhìn đã thấy gớm ghiếc hơn cả thức ăn ở dưới âm phủ rồi!
Những người bị nhốt trong các gian ô vuông nhìn "tiền lương" đổ vào mà hoàn toàn không muốn chạm vào tí nào.
Bọn họ không ngừng lui lại phía sau, chỉ muốn tránh xa đám quái vật cùng thứ chất nhầy quái đản kia càng xa càng tốt!
Nhưng không gian của các gian ô vuông lại chật chội, bọn họ có lui thế nào đi nữa cũng không thể thoát khỏi không gian hữu hạn này.
“Có ma, có ma!”
“Cứu tôi với, ai cứu tôi với…”
“Cút đi, đừng có qua đây! Thả tôi ra!”
“Mấy người bình tĩnh lại đi, trước hết đừng có lãng phí thể lực, chắc chắn chúng ta sẽ tìm được cách thoát ra, cố gắng hết sức đừng ăn bất cứ thứ gì ở đây…”
Những tiếng la hét ầm ĩ đan xen vào nhau, nỗi tuyệt vọng và hoang mang hiện rõ trên khuôn mặt những người này.
Bọn họ không hiểu vì sao bản thân lại đột nhiên rơi vào một nơi quỷ quái như vậy, cho dù bị đưa đi mổ lấy thận thì tốt xấu gì cũng phải có dấu hiệu gì đó chứ.
Tất nhiên, cũng có vài người đã dần dần bình tĩnh, muốn tập hợp sức mạnh của mọi người để trốn thoát.
Cũng có người thông qua khe hở của gian ô vuông trông thấy Kiều Thời, nhưng dù trông cô giống người đến cỡ nào thì cũng chẳng có ai xin cô giúp đỡ.
Mọi người đều đã trông thấy những con quái vật khác hết sức cung kính với cô, câu nào câu nấy đều như đối đãi với “khách quý”. Không còn nghi ngờ gì nữa, cô chính là thứ đáng sợ nhất ở đây! Ai không may thu hút sự “chú ý” của cô, đảm bảo kẻ đó sẽ chết nhanh nhất!
Bọn họ vô tình hình thành nên quan niệm “vẻ ngoài càng giống người thì càng kh*ng b*”.
Chưa kể, ở không ít giới vực, phương pháp phán đoán này quả thực không sai.
Đối với những tiếng gào khóc, sự kháng cự, thậm chí là cả âm mưu chạy trốn của những nô lệ tư bản kia, không có bất cứ con quái vật nào có mặt ở đây thèm để ý đến.
Đây không phải lần đầu tiên chúng thấy cảnh tượng như vậy.
Mi không ăn số tiền lương này chứ gì? Mi không ăn thì có đầy người khác muốn ăn nhé!
Chẳng bao lâu sau, bất kể là những người muốn lao ra khỏi gian ô vuông, hay những người đang lẳng lặng vạch kế hoạch và chờ đợi thời cơ… đều phát hiện bản thân đói đến mức không chịu nổi.
Tốc độ đói khát như thế này rõ ràng không bình thường!
Nhưng “ý thức thấy không bình thường” và “khả năng giải quyết sự không bình thường” là hai chuyện khác nhau. Khi ánh mắt của họ rơi xuống thứ tiền lương kỳ dị kia, bọn họ nghe thấy tiếng bản thân mình đang nuốt nước bọt.
Không không không, bọn họ thực sự không muốn ăn cái thứ kinh tởm đó đâu!
Bọn họ cố gắng dùng ý thức của bản thân để khống chế chính mình.
Nhưng đồng thời, có một giọng nói đang nhắc nhở trong đầu bọn họ: Quan tâm làm cái mẹ gì, ăn trước đi rồi tính, nếu chết đói thì cũng chẳng còn gì đâu.
Cũng không biết là màu xanh biếc của thứ tiền lương mà họ đang nhìn chằm chằm kia phản chiếu vào trong mắt họ, hay là vì sự thèm muốn của họ quá lộ liễu, mà thoạt nhìn mắt họ cũng có màu xanh mướt mát.
Cuối cùng, đã có người không nhịn được, nhào qua bốc tiền lương lên nhét vào trong miệng…
Kiều Thời nhận thấy người đã ăn tiền lương kia như được an ủi cực kỳ lớn, họ không làm ầm ĩ nữa mà yên ổn ngồi lại ô vuông.
Cùng lắm thì chỉ phàn nàn rằng vẫn chưa đủ, muốn có thêm nhiều tiền lương hơn.
Cũng không biết có phải Kiều Thời nhìn lầm hay không, mà cô thấy những người đã ăn tiền lương xong ngồi im xuống, lưng họ hơi còng, tất cả đều gập lưng xuống như thói quen.
Nhìn kỹ hơn, trên tay và trên cổ bọn họ còn mọc ra một ít lông tóc.
Hiện tại Kiều Thời vẫn chưa rõ sự biến đổi này có hàm nghĩa gì, cô không nhịn được mới hỏi: “Các anh đã thêm gì vào thứ tiền lương này vậy?”
HR cười nham hiểm: “Đây là phương pháp bí truyền của chúng tôi, nhưng nếu ngài sắp đạt được thỏa thuận với chủ nhân của chúng tôi, chắc chắn ngài ấy sẽ nói cho ngài biết.”
Có thể là chúng càng lúc càng ý thức được thân phận của vị khách quý này không bình thường, HR càng thêm ân cần với Kiều Thời, mặc dù Kiều Thời có hỏi thêm mấy vấn đề khác người nữa, nó cũng không dám tùy tiện quan sát hay nhìn cô bằng ánh mắt hoài nghi, ngược lại nó cố gắng hết sức trả lời các câu hỏi của cô.
Nếu nó có thể thúc đẩy hợp tác, hai sếp nhất định sẽ ghi nhận công lao cho nó nhỉ!
Mang theo suy tính riêng nho nhỏ như vậy trong lòng, nó tiếp tục dẫn Kiều Thời tiến về phía trước với dáng vẻ cực kỳ tự tin. Quan trọng là nó đã có chỗ dựa rồi, nên nó chả sợ gì hết.
Có lẽ những con quỷ nhỏ HR, Tài vụ khác đã nghe được một số tin đồn, chúng liên tục tránh lui, không còn ai đến truy hỏi nó tại sao lại dẫn một kẻ lạ mặt vào đây nữa.
Kiều Thời: …
Tuy rằng "kiêu ngạo" là loại khí thế cô nên thể hiện vào lúc này, nhưng đại ca à, anh làm thế này có phải hơi quá phô trương rồi không?
Kiều Thời thật sự sợ mình chưa ra khỏi trang trại chăn nuôi này thì đã bị lộ tẩy trước.
Cũng không biết đến lúc thân phận cô bị bại lộ, vẻ mặt cha nội này sẽ biến thành cái dạng gì… hy vọng đến lúc đó không có ai sốc quá mà thăng thiên.
Kiều Thời thương xót cho con quái này ba giây, sau đó đi theo sau nó như chưa hề có việc gì xảy ra.
Từ hồ sơ trên cửa mỗi gian ô vuông, có thể nhận thấy càng đi sâu vào trong trang trại chăn nuôi, thời gian thuần dưỡng của các “nô lệ tư bản” sẽ càng dài hơn.
Ở bên ngoài, Kiều Thời còn có thể nhìn thấy ý định chạy trốn hay vùng vẫy ở mấy người mới, chứ vào đến nơi này rồi, tình huống như vậy đã không tồn tại nữa.
Trong đây yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng mới nghe thấy một vài tiếng nhai nuốt.
Đúng lúc này, Kiều Thời trông thấy một số bản hồ sơ không có ghi chép về quá trình thuần dưỡng, thay vào đó chúng phủ đầy dấu chấm hỏi.
Đối với trường hợp đặc biệt như vậy, đương nhiên Kiều Thời sẽ chú ý nhiều hơn: “Mấy cái đó là…”
“À, đám người đó không phù hợp thuần dưỡng thành nô lệ tư bản, cho nên hồ sơ đều bị hủy rồi.”
“Thuần dưỡng thất bại sao?”
“Ha ha, ở chỗ chúng tôi không sử dụng cách nói thuần dưỡng thất bại. Cũng không biết nên nói bọn chúng vận số tốt, hay là vận số không tốt đây. Chúng đã thành công trở thành một dạng tồn tại khác rồi…”
Giọng điệu HR có chút kỳ quái. Nhưng không đợi Kiều Thời nghĩ kỹ, nó liền giới thiệu cho Kiều Thời một gian ô vuông khác.
“Ngài xem cái này…”
Nô lệ tư bản số hiệu A1 (Thời gian nuôi dưỡng: 15 ngày).
Sinh viên đại học*, 22 tuổi, ít vận động, được cái chất lượng thịt tươi mới và mềm mại, chịu được nhiều phương thức chế biến khác nhau. Trước mắt được xét cấp A.
*Sinh viên đại học: Nguyên văn “大学牲” (súc vật đại học). Tác giả chơi chữ “大学生” (sinh viên đại học). Hai cụm này đều đồng âm là dàxuéshēng.
Phương thức nuôi dưỡng: Thịt của sinh viên đại học mùi vị thiên ngọt, dễ gây ngấy. Cần thúc giục tập luyện trong 24 giờ để giảm mỡ, có thể tăng thêm cường độ luyện tập so với các phẩm loại khác. Nuôi dưỡng bằng mức lương thả nổi* nhưng không được cho ăn quá no, như vậy sẽ hình thành được vị đắng với liều lượng vừa phải, mùi vị và chất lượng thịt sẽ được nâng cao.
*Mức lương thả nổi: ý chỉ mức thu nhập không ổn định/ không cố định.
Tình trạng hiện tại: Sản phẩm đạt tiêu chuẩn. Để tránh chất lượng thịt bị lão hóa, kiến nghị xuất chuồng ngay.
Kiều Thời không quan tâm có phải mình cũng bị xúc phạm rồi hay không, cô tức tốc nhẩm lại trong đầu danh sách những người bị mất tích mà cô nắm được trước đó.
Bị mất tích khoảng mười lăm ngày trước, 22 tuổi, sinh viên mới tốt nghiệp. Tin tức khá rõ ràng. Kiều Thời mà nhìn người thêm lần nữa, đoán chừng cô có thể xác định được thân phận của đối phương.
Nhưng giây tiếp theo, Kiều Thời im bặt.
Cô đã thấy “người” kia.
Còn chuyện xác định thân phận ư? Xin lỗi, cô không làm được.
Bởi vì “người” ở trước mặt cô vừa giống trâu lại vừa giống ngựa, không nhìn ra có nét nào là của con người.
Nếu không phải Kiều Thời đi thẳng từ trang trại chăn nuôi vào đây, còn có người giới thiệu cho cô mọi lúc mọi nơi, cũng như đã nắm được không ít thông tin về giới vực này, cô mới biết đây là do người biến thành. Còn không, nếu chỉ nhìn thoáng qua con này, chắc cô sẽ nghĩ đây là một con quái vật của giới vực.
Kiều Thời lại nghĩ đến những “người mới” sau khi ăn xong tiền lương, trở thành bộ dạng khom lưng mọc lông bù xù kia.
Chết tiệt! Những triệu chứng đó e là không phải tác dụng phụ sau khi ăn xong tiền lương, mà là một trong những mục đích giới vực này hy vọng đạt được khi nuôi dưỡng nô lệ tư bản.
Nuôi dưỡng “nô lệ tư bản” không phải là cách nói trừu tượng, mà hoàn toàn là một cách tả thực.
Nơi này yên tĩnh như vậy, không ai nói chuyện, là do bọn họ không muốn nói hay là bọn họ không thể nói được nữa?
Cô còn cơ hội xóa bỏ trạng thái bị khống chế của những người này nữa không?
Kiều Thời khá bối rối trong lòng nhưng cô vẫn vô cùng bình tĩnh. Càng vào những thời điểm mấu chốt như thế này, cô càng không thể vội!
“Đây là trâu ngựa đã đến kỳ trưởng thành, cũng là điểm nổi bật trong tiệc nếm thử của chúng tôi. Ngài xem lông tóc bóng mượt này đi, ngài ngửi thử cả mùi hương này nữa… đảm bảo là hàng thượng hạng!” HR vẫn đang nhiệt tình giới thiệu với Kiều Thời.
Nghe thấy tiếng HR, trâu ngựa với sừng trâu mặt ngựa kia chỉ lặng lẽ rơi hai hàng huyết lệ.
Huyết lệ gì đó, cũng có thể là do Kiều Thời tưởng tượng, có khả năng đó chỉ là nước mắt bình thường. Nước mắt thấm vào lông tóc màu đỏ thẫm, để lại những dấu vết càng đậm màu hơn.
Nhưng ít nhất điều này cũng chứng minh một điểm, người này có phản ứng đối với người bên ngoài giới vực, chưa hoàn toàn biến dị.
Thân thể dị hóa dễ giải quyết hơn linh hồn dị hóa. Đây là lẽ thường tình ở giới vực.
Kiều Thời thản nhiên hỏi: “Nếu trước đó, chẳng may tôi bị các anh coi thành nô lệ tư bản đem vào đây, ăn tiền lương của các anh, chắc hẳn tôi cũng sẽ trở thành bộ dạng như thế này đúng không nhỉ?”
“Chúng tôi đâu dám thế!”
Thấy Kiều Thời nhắc tới vụ này, con quái vật kia lại căng thẳng, chỉ muốn thề độc ngay và luôn: “Trường hợp như vậy tuyệt đối sẽ không xuất hiện! Tuy rằng lúc đầu có xảy ra chút hiểu lầm nho nhỏ, nhưng không phải hiểu lầm đã được giải quyết rồi sao…”
“Ý tôi là, ngộ nhỡ như vậy thì sao?” Kiều Thời nói: “Anh kiếm cho tôi một ít tiền lương đến đây, tôi muốn xem thử thứ này có thể ảnh hưởng đến mức nào với.”
Nếu có thể lấy được phương pháp phục hồi cho mấy người đó miễn phí, chắc chắn là lý tưởng nhất. Nếu không thể miễn phí, Kiều Thời cũng dự định lấy một ít mẫu vật để lưu giữ, không biết chừng nó sẽ hữu dụng.
HR vội vàng nói: “Cho dù xảy ra tình huống ít có khả năng nhất, một sự tồn tại cường đại như ngài chắc chắn cũng sẽ không bị ảnh hưởng.”
Ngoài câu “thực lực mạnh sẽ không bị ảnh hưởng” chả biết có phải là câu khen hay không, Kiều Thời không moi thêm được thông tin hữu dụng nào nữa.
Hơn nữa, khi Kiều Thời nói muốn lấy một ít tiền lương, quái vật kia lại hơi ấp úng.
Tựa hồ thứ đó có công thức riêng, không thể đưa cho người ngoài, kể cả khi Kiều Thời đã được buff lên cấp độ “khách quý trong số các khách quý”.
Mà Kiều Thời đâu thể làm khó nó được cơ chứ?
Cô thản nhiên nói: “Nếu không tiện thì thôi. Vừa rồi hai Tài vụ kia nói, có yêu cầu gì cứ đến tìm bọn họ. Tôi cảm thấy bọn họ rất chuyên nghiệp, hẳn là bọn họ thể giúp được gì đó cho tôi.”
HR nghe xong lời này, lập tức cảm thấy lo lắng.
Đây là do nó may mắn, vất vả lắm mới tìm được chỗ dựa tốt, mắt thấy “công lao lớn” sắp rơi vào tay mình, mà người này lại định đá văng nó đi để tìm kẻ khác, sau này nó còn làm ăn thế nào được?
Mấy đứa kia đã biết thân phận của người này không đơn giản, tất cả mọi người ai cũng muốn giành lấy cơ hội để thăng tiến cơ mà!
Vừa rồi nó kiêu ngạo như thế, mọi người đều đã nhìn thấy cả, nếu bây giờ nó mất đi chỗ dựa thì thể nào cũng bị cười cho thối mũi!
“Đợi đã, quý khách, chuyện này không cần tìm Tài vụ đâu. Đừng thấy bọn nó có vẻ như nắm quyền sinh quyền sát đối với việc phát tiền lương mà lầm, thực ra tiền lương cũng chỉ ở trên tay bọn nó một lúc rồi lại sang tay người khác mà thôi, về bản chất bọn kia cũng chả khác gì tôi.”
Nói đoạn, như thể đã hạ quyết tâm, HR nói với giọng điệu bất chấp rủi ro: "Ngài muốn tiền lương, tôi cũng có thể cung cấp cho ngài! Nhưng ngài cũng biết rồi đấy, về nguyên tắc đáng lý ra tôi không nên làm chuyện này…”
Kiều Thời ngầm hiểu ý, cô vỗ vai nó và nói: "Tôi hiểu. Tôi sẽ nhớ kỹ ân tình này!”
Con quái vật cảm thấy lòng đau như cắt nhưng việc đã đến nước này, nó chỉ có thể giữ trọn vẹn món “ân tình” này.
Chỉ thấy cái đầu không có ngũ quan của nó lắc lư, rồi bất ngờ như cái sọ dừa nứt làm đôi, từ bên trong chảy ra thứ màu xanh đậm giống với thứ mà chúng gọi là "tiền lương".
Hả! Chắc không phải đám quái vật này cho mấy người kia ăn óc của chính mình đâu nhỉ?
Kiều Thời rất muốn lùi lại phía sau hai bước.
Con quái vật tháo luôn một nửa đầu của mình xuống, nó dùng nửa đầu đó làm đồ chứa đầy tiền lương và đưa cho Kiều Thời.
Nửa đầu bị tháo xuống đó lập tức biến đổi, hình dạng sau khi biến đổi tương đối giống cái thùng mà kế toán xách trước đó, chỉ khác là nó nhỏ hơn mấy size.
Kiều Thời nhận lấy cái thùng, cô do dự nhìn về phía HR.
Con quái vật nói một cách kiên định: “Không cần lo lắng, đây là thùng đựng của chúng tôi, nó sẽ khôi phục nhanh thôi.”
Vừa nói dứt lời, đầu của nó đã từ từ khôi phục với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, ước chừng chưa đến vài giây đã phục hồi như trạng thái ban đầu.
Kiều Thời khẽ ho: “Điều tôi lo lắng chủ yếu không phải chuyện này. Tôi thấy trong óc anh còn rất nhiều tiền lương… tôi lo anh bị nặng quá”
HR: ...
Bạn tự nghe thử đi, đây là lời mà con người có thể thốt ra sao?
kh*ng b* và tà ác như thế, không hổ là người mà chủ nhân muốn hợp tác!
Nó thực sự chân thành sám hối vì sự khinh miệt lúc đầu của mình!
Bị Kiều Thời nhìn chằm chằm, con quái vật không còn cách nào khác đành phải moi thêm một ít tiền lương nữa ra, động tác hết sức chậm chạp, trông cực kỳ keo kiệt bủn xỉn.
Kiều Thời vẫn nhìn chằm chằm.
Nó lại moi thêm ít nữa.
“Hết rồi, thực sự hết rồi, một giọt cũng chẳng còn…” Con quái vật lúc lắc cái đầu khô quắt của mình, trong giọng nói rõ ràng còn kèm theo tiếng khóc nức nở.
Thậm chí nó còn không nhìn được mà nghĩ: Sớm biết vậy, nó đã quẳng luôn cái “ân tình” này cho hai tên Tài vụ kia cho rồi.
Kiều Thời huơ huơ cái thùng, cảm giác chuyện này khá kỳ diệu. Cô tận mắt chứng kiến HR đổ tiền lương vào nhưng chiếc thùng không nặng thêm hay đầy thêm, cứ như thể đây là một cái động không đáy, khá giống túi đựng đồ.
Sau này, cô có thể lấy thêm mấy cái đầu nữa không nhỉ…
Trông thấy con quái vật kia run bần bật, Kiều Thời tạm thời đè nén ý nghĩ trong đầu xuống, cô trấn an nó: “Tin tưởng tôi, có tôi ở đây, chẳng mấy chốc anh sẽ không phải phiền não về chuyện tiền lương nữa đâu.”
Ánh mắt kiên định ấy khiến con người ta rất có cảm giác an tâm!
Quái vật quá đỗi vui mừng, ý tứ hứa hẹn trong câu nói này rất rõ ràng, quen biết cô, về sau sẽ không lo vấn đề tiền lương nữa!
Thứ nó mong chờ còn không phải những lời này hay sao!
Quái vật cảm giác đầu mình cũng chưa đau đến mức như vậy.
Đôi bên đều hoan hỉ.
Gì nhỉ? Bạn nói xem liệu có phải Kiều Thời đang cho nó cái bánh vẽ lớn giống cách mấy ông chủ vô lương tâm hay làm không?
Kiều Thời đảm bảo đây không phải bánh vẽ. Chẳng bao lâu nữa, cho dù thân phận của cô không bại lộ, cô cũng sẽ tìm cách phá giới vực này. Đến lúc đó còn cần gì tiền lương nữa, đúng không?
“Không phải phiền não vì chuyện tiền lương nữa” chắc chắn là một lời hứa hẹn đáng tin cậy!
Nhưng, trong đầu tên này đựng toàn tiền lương, hơn nữa thái độ còn vô cùng khao khát thứ này, khiến Kiều Thời nảy sinh một suy đoán mới.
Có vẻ như, không phải chúng nó lấy óc của mình đút cho những người kia. Nói đúng hơn chúng cũng cần tiền lương như con người.
Trước đó Kiều Thời còn cảm thấy may mắn vì những người bị nhốt vào đây chỉ bị biến đổi về mặt thể xác, tựa hồ linh hồn không có vấn đề gì. Nhưng liệu có khả năng cũng tồn tại những kẻ có cả linh hồn bị dị hóa không?
Cô lại nghĩ tới mấy gian ô vuông có hồ sơ bị đánh đầy các dấu chấm hỏi mà cô đã thấy trước đó.
Quái vật có nói: Mấy gian ô vuông đó không phải là thuần hóa thất bại, chỉ không nuôi dưỡng như nô lệ tư bản nữa thôi. Nếu không phải nô lệ tư bản, có lẽ nào đã trở thành "nhân viên làm việc" ở chính nơi này hay không?
Lúc trước, Kiều Thời cho rằng những con quái vật như HR, Tài vụ là những dị thường cộng sinh với giới vực này. Nhưng hiện tại, đột nhiên cô cảm thấy, thay vì nói chúng cộng sinh với giới vực này, thà rằng nói chúng sinh ra từ quá trình thuần hóa thì đúng hơn…
Đúng lúc này, HR đón thêm một đám người mới vào trong trang trại chăn nuôi. Trong đội ngũ đó, Kiều Thời trông thấy hai gương mặt quen thuộc.