"Mấy người đang làm cái gì vậy?!"
Nhân viên tiếp tân giống như HR và Tài vụ, cũng là một con quái vật được ghi rõ danh tính trên mặt. Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn bên trong trang trại chăn nuôi, nó không nhịn được phát ra một tiếng thét chói tai.
Lũ vô dụng chết tiệt, ngay cả chút chuyện nhỏ như này cũng làm không xong!
Bình thường trang trại chăn nuôi vẫn ổn, vậy mà ngay khi nó dẫn khách quý đến lại xảy ra chuyện quái quỷ này. Không chừng chính nó sẽ bị gán cái mác "chẳng làm nên trò trống gì ngoài việc phá hoại"!
Nhân viên tiếp tân giận đến mức muốn giết người, HR và tài vụ đứng trước mặt nó cũng có khác gì đâu?
Song, vừa nãy Kiều Thời đã nhẹ nhàng dùng vài ba câu nói phân tích lợi ích và vạch ra kế hoạch hành động cho chúng. Chúng không hề manh động, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm nhân viên tiếp tân.
"Trang trại chăn nuôi vốn như vậy đấy, có vấn đề gì không? Không hiểu thì đừng có nói bậy, coi chừng làm phiền đến khách quý."
Trang trại chăn nuôi vốn như vậy đấy?! Xạo à?!
Đừng tưởng nó chưa từng đến đây!
Nhưng nhân viên tiếp tân không quản lý trang trại chăn nuôi, nó không thể xác định nguyên nhân khiến đám nô lệ tư bản trở nên kích động.
Ngay lúc này, một cái đầu khổng lồ bỗng dưng rơi thẳng vào tay nhân viên tiếp tân.
Cái đầu đó trông giống như một bức tượng, được phủ một lớp sơn đỏ, hai con mắt lồi to như chuông đồng, trên mặt còn vẽ một nụ cười dữ tợn. Nếu xét theo góc độ nghệ thuật, cái đầu chi tiết sống động đến mức hoàn hảo!
Nhưng đây không phải tác phẩm nghệ thuật, cũng không phải tượng điêu khắc bình thường. Hai con mắt to tròn trên đầu đang xoay liên tục, trong đó phản chiếu một luồng ác ý rõ ràng đến rợn người, khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng vào.
Khó trách vừa nãy lại có tiếng bước chân bịch bịch bịch vang lên, đó chính là âm thanh khi cái đầu này lăn trên mặt đất.
Trong đầu Kiều Thời lập tức hiện lên thông tin từ hồ sơ của bộ phận dọn dẹp.
[Ác thần tìm đầu]
Tượng thần bị vặn vẹo sau khi hấp thụ đủ tín ngưỡng và hương khói. Liên tục yêu cầu tín đồ nâng cấp tế lễ, càng lúc càng tham lam. Một người trong giới từng chặt đầu nó, phá hủy tượng thần, nhưng do giới vực này chưa được dọn dẹp hoàn toàn nên ác thần xảy ra dị biến.
Những kẻ bị kéo vào giới vực này, nếu tìm lại được đầu của mình trong thời gian quy định thì có thể thực hiện một điều ước, nếu thất bại sẽ chết. Nó có ác ý cực mạnh đối với con người, lại vô cùng tham lam. Mức độ nguy hiểm: Cao.
Lý do chủ nhân của giới vực này xem nó như một đối tác tiềm năng vô cùng rõ ràng:
Nó mạnh, có nhu cầu cao đối với nô lệ tư bản.
Hơn nữa, lời nguyền "mất đầu" của nó không ảnh hưởng quá nhiều đến quái vật nơi đây, dù gì HR và Tài vụ cũng có thể tách đầu ra bất cứ lúc nào để làm vật chứa, điểm này Kiều Thời đã tận mắt chứng kiến.
Khi lướt qua đống thông tin trong đầu, cô phải cố gắng kìm nén bản năng đưa tay lên sờ cổ mình.
May quá may quá, cô không bước vào giới vực của ác thần tìm đầu. Dù gì nơi này cũng là sân khách của ác thần tìm đầu, nếu vừa mở màn đã mất đầu, Kiều Thời thật sự không có tự tin sẽ sống sót rời khỏi đây đâu.
Dĩ nhiên, hiện tại đám nô lệ tư bản đang ở trong trạng thái đặc biệt, cái đầu vặn vẹo của ác thần cũng không thể dọa được chúng.
Cảm giác đói trong cơ thể chúng càng lúc càng khuếch đại, động tác đập vào vách ngăn của từng gian ô vuông cũng mạnh mẽ hơn. Ác thần hung tợn trừng mắt nhìn chúng, chúng cũng trừng lại bằng đôi mắt đỏ lòm. Cảnh tượng này chẳng khác gì bọn chúng muốn nhào đến cắn nát ác thần ra vậy!
Những tiếng gầm gừ không rõ nghĩa đan xen vào nhau, chẳng khác gì đang mắng chửi thẳng mặt ác thần.
Lần này không phải là đám nô lệ tư bản mới tới gây chuyện, mà là cả cái trang trại chăn nuôi này đang "biểu tình" tập thể. Tiếng động vang dội hơn lúc trước gấp bội phần.
Nhân viên tiếp tân toát cả mồ hôi lạnh.
Dù có mở cửa ô vuông ra đi nữa, dù đám nô lệ tư bản này có xông lên gặm ác thần đến trụi da, cũng chẳng thể gây ra thương tổn thực sự nào cho nó cả.
Nhưng có một câu nói thế nào nhỉ? Sát thương thì ít, nhục nhã thì nhiều.
Vừa mới đến đã gặp phải màn chào đón như thế này, đây chính là thành ý hợp tác của mấy người à?!
Người cung kính với nó nhiều vô số kể, chỉ là một đám nô lệ tư bản mà cũng dám nhe răng trợn mắt với nó?!
Màu đỏ trên mặt ác thần càng lúc càng đậm, giống như sắp chảy máu. Nhưng nụ cười nhếch nhác của nó cũng dần mở rộng, răng nanh sắc nhọn lộ ra: "Hí hí, đám nô lệ tư bản mà mấy người nuôi dạy… hình như cũng không lợi hại như lời đồn nhỉ? Làm tôi uổng công mừng hụt, mấy người định chơi tôi à?"
"Không…!" Nhân viên tiếp tân run rẩy muốn xin lỗi, cũng muốn giải thích, nhưng vì quá sợ hãi mà giọng nó bắt đầu trở nên lắp bắp.
Nhưng ác thần chẳng buồn nghe nó nói, thẳng thừng cắt ngang: "Nhưng tôi cũng không phải kẻ bụng dạ hẹp hòi. Dùng đám hàng kém chất lượng này bồi thường cho tôi là được!"
Nó há rộng cái miệng đẫm máu, lao về phía đám nô lệ tư bản!
Không-!!!
Hầu như tất cả quái vật trong phòng đều gào thét trong lòng.
Kể cả là nhân viên tiếp tân. Dù sao việc dẫn vị khách này đi tham quan trang trại chăn nuôi đã được chủ nhân ngầm đồng ý, nhưng hợp tác còn chưa thành, chủ nhân cũng chưa cho phép ác thần vào đây "ăn uống no nê". Chưa kể, buổi tiệc nếm thử ngày mai tuyệt đối không thể xảy ra sơ suất!
Nhưng tất cả những thứ đó đều không thể ngăn cản ác thần đang nổi cơn tàn bạo kia.
Mọi người đều hiểu rõ, ai dám lên tiếng đầu tiên thì sẽ là người đầu tiên bị tế trời.
"Không thể nào, không thể nào, chẳng lẽ có kẻ lại tự hạ thấp mình đến mức so đo với đám nô lệ tư bản ư? Thứ này cùng lắm cũng chỉ ngang hàng với đám nô lệ tư bản thôi, vậy mà còn đòi lên bàn tiệc nếm thử à? Ừm, lên bàn nguyên liệu thì tôi không có ý kiến gì."
Một giọng nói vang lên, lập tức thu hút sự chú ý của ác thần.
Dường như cái đầu của đám nô lệ tư bản ở cự ly gần đã mất đi lực hấp dẫn. Đầu ác thần đột ngột xoay ngoắt lại, ánh mắt đỏ rực vì sung huyết khóa chặt vào nơi phát ra giọng nói.
Trước đó nó không chú ý đến, phía sau đám quỷ nhỏ như HR, Tài vụ... vậy mà còn có một con người đang đứng!
Cũng khó trách, thân hình Kiều Thời không quá cao lớn, bị mấy con quái vật phía trước che khuất, cộng thêm việc ác thần hoàn toàn không để tâm đến đám tiểu tốt này, thế nên vô tình cũng bỏ qua cô.
Giọng điệu của Kiều Thời vô cùng chân thành, không hề mang chút giễu cợt nào.
Nhưng chính sự chân thành đó lại khiến bầu không khí ngập tràn cảm giác châm chọc đến lạ lùng.
Lý do khiến ác thần không lao thẳng tới xé xác Kiều Thời cũng rất đơn giản: Tấm thư mời đen kịt đang bị cô lật qua lật lại trong tay một cách thờ ơ (Kiều Thời vừa mới lấy lại từ chỗ Tần Linh).
Cái đầu của ác thần khựng lại giữa không trung, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Kiều Thời.
Mặc dù nó tàn bạo nhưng nó không ngu. Những tên tiểu tốt kia có thể không quan trọng, giết vài tên cũng chẳng sao, miễn là có lý do hợp lý. Nhưng một khách mời của tiệc nếm thử thì lại khác.
Kẻ được mời đến tiệc nếm thử, không một ai có địa vị thấp!
Nhưng rõ ràng đây chỉ là một con người…
Nó chợt nhận ra thân phận của kẻ chết tiệt này!
Chủ nhân thực sự của vương quốc mục nát!
Ác thần chưa từng tham dự lễ đăng quang của Tử Thần (khi đó thậm chí nó còn chưa biến thành bộ dạng chỉ còn lại cái đầu như bây giờ), nhưng cũng đã nghe được vài lời đồn đại.
"Lên bàn nguyên liệu? Tôi thấy đây mới là vấn đề cô nên lo lắng thì đúng hơn đấy." Ác thần cười nham hiểm nói: "Chỉ là một kẻ cướp tổ chim khách mà cũng dám đến đây sao..."
Kiều Thời nhún vai: "Ông xấu thế này còn dám ra ngoài, tôi có gì mà không dám chứ? Ít ra tôi còn hiểu lễ nghi làm khách hơn ông đấy."
Ác thần lại rơi vào trầm mặc.
Một phần là vì lời của Kiều Thời quá khó nghe.
Một phần khác là vì những thông tin cô vô tình tiết lộ khiến nó phải suy nghĩ sâu xa.
Việc Kiều Thời xuất hiện ở đây chắc chắn không phải trùng hợp. Điều này chứng tỏ chủ nhân của giới vực này đang muốn nói: Nó không chỉ có một đối tác tiềm năng.
Kiều Thời còn cố tình nhắc đến”lễ nghi làm khách”, ám chỉ luôn cả hướng hợp tác mà vị kia mong muốn. Con người chết tiệt này, chắc chắn là đang lấy nó làm nền cho bản thân rồi!
Nếu bây giờ nó ăn tươi nuốt sống đám nô lệ tư bản này, rất có thể chuyện hợp tác sẽ thất bại, thậm chí còn có nguy cơ rước thêm kẻ thù không cần thiết.
Nó không muốn làm chuyện ngu xuẩn giúp người khác hưởng lợi như vậy!
Ác thần âm thầm đè nén huyết áp đang bùng nổ và sát ý trong lòng, nở một nụ cười gượng gạo: "Trang trại chăn nuôi này cũng chẳng có gì đáng tham quan. Tôi về trước đây."
Nó dùng cái đầu húc bay gã tiếp tân, không còn làm bộ dáng chậm rãi khoa trương như lúc đến nữa, mà vèo một cái đã lao ra ngoài.
Nhưng ngay tại cổng trang trại chăn nuôi, nó lại dừng lại giây lát, nở một nụ cười hung ác với Kiều Thời: "Tôi thấy cô cũng giỏi ăn nói đấy, thật mong chờ được nếm thử lưỡi của cô, chắc chắn sẽ rất ngon."
Nó chịu nhịn bây giờ nhưng chuyện này cứ thế cho qua sao? Đương nhiên là không!
Dù hiện tại Kiều Thời có vẻ đang cùng phe với chủ giới vực này, nhưng quyền năng nắm giữ [Vương quốc mục nát] của cô cũng không hề yếu. Một mình nó đối đầu với cô thì không có lợi.
Đợi đến khi có thêm khách khứa, nó sẽ tìm cách liên minh với bọn họ để đoạt lấy quyền năng của Kiều Thời. Đến lúc đó, cô sẽ là miếng thịt tươi non, nó muốn làm gì mà chẳng được!
Kiều Thời cũng đoán được đại khái âm mưu của ác thần.
Hoặc có thể nói, hầu hết những dị thường khác cũng nghĩ về cô theo cách đó.
Chín bỏ làm mười, đắc tội hay không đắc tội thực ra cũng chẳng khác nhau là mấy.
Nếu không khác nhau, Kiều Thời cảm thấy mình nên nhân cơ hội này đắc tội một đám thật hoành tráng! Như vậy có vẻ đáng giá hơn.
Có phải bạn muốn hỏi rằng, không phải Kiều Thời định đổ tội lên đầu ác thần sao? Sao lại dễ dàng để nó rời đi như vậy?
Đương nhiên Kiều Thời không quên chuyện này.
Đổ tội không có nghĩa là cô phải nhảy nhót hét toáng lên: "A! Hóa ra là ông làm chuyện này à!"
Nếu chọc giận ác thần lúc này, nó sẽ lập tức trở mặt ra tay, với "thực lực thực sự" của Kiều Thời, cô sẽ phải nằm xuống ngay tại chỗ.
Mắt Kính và Tần Linh nhảy ra giúp đỡ ư? Thế thì lớp ngụy trang và kế hoạch của Kiều Thời sẽ lộ tẩy ngay.
Huống hồ, ác thần không hề có tí tiền lương nào trong tay, chẳng có chứng cứ xác thực.
Quá nôn nóng sẽ chỉ khiến Kiều Thời gặp hoạ. Cô phải gài bẫy từng bước từng bước.
Thực ra, từ khi ác thần bước vào đây, cái nồi đen này đã từng chút từng chút bị úp lên đầu nó rồi.
[Ác thần xuất hiện, nhân viên tiếp tân nhất định sẽ cung kính rước nó vào, tại sao nó lại cố ý tạo ra tiếng động "bịch bịch bịch"?]
- Nó đang cố tạo chứng cứ ngoại phạm giả.
[Sau khi ác thần xuất hiện, tại sao đám nô lệ tư bản lại càng kích động hơn?]
- Chính nó là kẻ trộm tiền lương.
[Kiều Thời cố gắng bảo vệ bát cơm của mọi người, còn ác thần lại muốn đập bát cơm của tất cả.]
- Nó làm ra chuyện trộm tiền lương cũng chẳng có gì lạ.
Đám quái vật vốn đã tin Kiều Thời chín phần, giờ thành mười phần.
Dĩ nhiên, chỉ có lòng tin của lũ lâu la tiểu tốt thì chưa đủ, phải khiến cả chủ giới vực này nhìn thấy cái nồi trên đầu ác thần thì mới có thể phá hoại cuộc hợp tác kia.
Nhưng đã có được sự tin tưởng của đám quái vật này, đương nhiên Kiều Thời cũng có thể dễ dàng khiến bọn chúng phối hợp với mình.
Giờ đây trang trại chăn nuôi chẳng khác nào sân sau nhà cô vậy (mặc dù Kiều Thời không cần một sân sau gớm ghiếc thế này).
Nhân viên tiếp tân vừa bị hất văng bò dậy, định đuổi theo ác thần nhưng một bàn tay đã đặt lên vai nó.
Cảm giác nặng nề đó giống hệt khi Kiều Thời từng bị gã HR nào đó đặt tay lên vai.
Kiều Thời cất giọng vang vọng: "Cảm ơn nhé, bạn hiền."
Nhân viên tiếp tân loạng choạng, suýt ngã sấp mặt xuống đất.
Nó dám chắc, ác thần chưa đi xa đã nghe thấy! Xong đời rồi!
Ác thần nhất định sẽ nghĩ rằng mình bị bày mưu chơi xỏ. Nó có thể biện hộ rằng chuyện này chẳng liên quan gì đến mình, nhưng ai mà tin?
Nhân viên tiếp tân nào còn dám đuổi theo tìm chết nữa?
Trong khi nhân viên tiếp tân "tự nguyện" ở lại, một đám HR và Tài vụ đã vây kín nó.
"Mấy người muốn làm gì?" Đám này điên rồi sao?!
Nhân viên tiếp tân cảm thấy nơi này không nên ở lâu, song nó vừa nhích người liền bị tát văng trở lại. Nó không yếu hơn những quái vật khác, nhưng hai tay khó địch nổi nhiều nắm đấm!
"Dẫn người ngoài vào trang trại rồi trộm mất tiền lương của đám nô lệ tư bản, muốn hại chết chúng tôi, còn hỏi chúng tôi muốn làm gì?"
Cuối cùng nhân viên tiếp tân cũng hiểu tại sao đám nô lệ tư bản ở đây lại có biểu hiện kỳ lạ như vậy.
Hoá ra là do tiền lương có vấn đề!
Ngay từ đầu bọn này đã không nói thật với nó!
Nó kinh hãi hét lên: "Tốt lắm! Mấy người tự gây ra chuyện lớn như vậy, còn muốn đổ tội cho tôi ư?!"
"Hừ, mày nghĩ mày có thể chạy thoát khỏi hiềm nghi sao? Chỉ có mày dẫn người ngoài vào đây, vừa đến là có chuyện ngay. Còn kẻ kia thì chỉ mong nuốt trọn đám nô lệ tư bản này."
"Khoan đã! Ở đây vẫn còn một người ngoài khác! Cô ta còn đang cầm cả thùng tiền lương kìa!" Nhân viên tiếp tân gào lên chỉ thẳng vào Kiều Thời.
Đám này bị mù hết rồi à? Rõ ràng người đáng nghi nhất đang ở ngay trước mắt!
Nhưng lũ quái vật chỉ liếc qua Kiều Thời, sau đó lại tát nhân viên tiếp tân một phát: "Đây là ân nhân của bọn tao, là khách quý thực thụ, sao lại là người ngoài được? Số tiền lương này là bọn tao tự nguyện biếu cô ấy."
Nói rồi, chúng còn vỗ vỗ lên những cái đầu trơ xương của mình.
Thực tế, nhân viên tiếp tân nói đúng một nửa: Kiều Thời chính là kẻ chủ mưu.
Số tiền lương trong tay cô, bao gồm phần lũ quái vật gửi ở chỗ cô và cả phần dùng để nuôi đám nô lệ tư bản nữa (trước đó khi Tần Linh trả thư mời cho Kiều Thời, Mắt Kính đã tranh thủ trút tiền lương vào thùng, vì để ở chỗ họ thì không an toàn).
Nhưng thứ trong thùng vốn luôn thay đổi hình dạng, rất khó nhận ra bằng mắt thường. Điểm này, Kiều Thời đã nghiệm chứng ngay lần đầu tiên cầm thùng. Nghĩa là dù tiền có hao hụt hay không, chỉ nhìn bên ngoài sẽ không thể phát hiện được, phải đổ ra mới biết.
Mà ai cũng tin rằng thùng tiền này luôn nằm dưới mí mắt bọn chúng, là thứ an toàn nhất. Nhân viên tiếp tân đặt nghi vấn về thùng tiền thì chẳng khác nào vô cớ gây chuyện.
Điên rồi! Bọn này đều điên hết rồi!
Tại sao chúng lại tự nguyện nộp tiền lương của mình đi chứ?!
Chẳng lẽ chủ nhân đã chọn cô… Không lạ gì khi chúng gọi cô là "người một nhà"!
Nghĩ đến đây, nhân viên tiếp tân lại nhớ đến đống nước bẩn tạt lên người mình. Theo logic này, quả thật bản thân nó rất đáng nghi!
Suy nghĩ kỹ hơn, quả thực thời gian nó và ác thần đến trang trại chăn nuôi sớm hơn một chút.
Là nó cố ý kéo dài thời gian, vì đã báo với một HR về sự xuất hiện của khách quý, mong rằng bọn chúng thông minh hơn một chút, ra đón khách cho đàng hoàng. Đến cả ác thần cũng rất hiểu chuyện, còn cố tình tạo ra âm thanh "bịch bịch bịch" khi bước vào.
Có khi nào, lần nấn ná đó không phải ác thần ra dáng mà là để lén giở trò không? Vô hình trung, nó đã trở thành đồng phạm luôn sao?!
"Không không không! Tôi thực sự không làm gì cả!"
Nhân viên tiếp tân cảm thấy số mình quá đen đủi. Khách quý thì nghĩ nó là đồng bọn của bọn này. Đám này lại nghĩ nó cùng phe với ác thần đi trộm tiền. Nhưng thực tế, nó chẳng về phe nào cả!
"Tôi cũng chỉ bị vị… à không, kẻ đó lừa thôi, tôi chưa từng phản bội chủ nhân!"
Giờ thậm chí nó còn không muốn gọi ác thần là khách quý nữa.
Mà lời nó vừa nói ra, chẳng khác nào thừa nhận ác thần mới là kẻ chủ mưu.
Một kẻ theo sát ác thần từ lúc vào trang trại chăn nuôi mà đứng ra làm chứng, chẳng phải độ thuyết phục sẽ tăng vùn vụt sao?
Chiếc nồi đen này, coi như đã úp lên đầu ác thần được một nửa.
Nhưng đầu óc nhân viên tiếp tân cũng không phải để không, nó nghĩ lại một chút, lập tức tự mổ đầu mình ra: "Tôi cũng nguyện ý giao nộp tiền lương! Cầu xin khách quý cứu tôi với!"
Đám quái vật khinh bỉ bĩu môi, chẳng buồn giải thích với nó rằng bọn chúng gửi tiền ở chỗ Kiều Thời chỉ để lấy lãi thôi.
Xem như biết điều đấy!
Kiều Thời nói: "Được thôi. Chỉ cần cậu chịu làm chứng chống lại tên đó, chúng tôi cũng sẽ chứng minh cậu vô tội."
"Tôi bằng lòng! Đương nhiên là bằng lòng!" Nhân viên tiếp tân gật đầu lia lịa.
Ngay lúc này, một Tài vụ hoảng hốt chỉ vào cánh cửa một ô vuông: "Giờ bàn xong rồi, mau đi báo cho chủ nhân thôi!"
Đám nô lệ tư bản mãi chưa được nhận lương, hồ sơ của chúng sắp sửa thay đổi rồi. Ví dụ như cái hồ sơ ngay trước mặt đây:
Nô lệ tư bản A1 (Thời gian nuôi dưỡng: 15 ngày)
Sinh viên đại học, 22 tuổi, ít vận động, được cái chất lượng thịt tươi mới và mềm mại, chịu được nhiều phương thức chế biến khác nhau. Trước mắt được xét cấp A.
Phương thức nuôi dưỡng: Thịt của sinh viên đại học mùi vị thiên ngọt, dễ gây ngấy. Cần thúc giục tập luyện trong 24 giờ để giảm mỡ, có thể tăng thêm cường độ luyện tập so với các phẩm loại khác. Nuôi dưỡng bằng mức lương thả nổi. Tuy nhiên, do sai lệch trong chế độ nuôi, hiện đã bước vào trạng thái cuồng nộ, đang trong giai đoạn thiếu lương trầm trọng! Chất lượng thịt đang biến đổi! Cần một lượng lớn tiền lương để ổn định lại trạng thái!
Trạng thái hiện tại: Hàng đạt tiêu chuẩn (sắp trở thành hàng lỗi).
Cứ kéo dài nữa thì xong đời mất!
Dù có là ác thần ăn trộm tiền lương đi nữa, chúng cũng khó tránh khỏi tội quản lý lỏng lẻo!
Kiều Thời giơ tay chặn chúng lại: "Khoan đã, mấy người định cứ thế đi báo cáo sao? Chẳng lẽ muốn gánh trọn tội quản lý kém à?"
Ý gì đây? Chẳng phải tội này đã chắc chắn ấn xuống đầu chúng rồi sao?
Đám quái vật đồng loạt quay sang nhìn Kiều Thời.
Kiều Thời thở dài: "Dù có chứng minh được ác thần là kẻ chủ mưu đi nữa, nhưng nếu mấy người không lấy lại được số lương thực bị mất… Với thực lực của ác thần, chỉ e chủ nhân mấy người sẽ không muốn đắc tội đâu. Cuối cùng, tội thất trách vẫn là mấy người gánh, còn khoản tiền lương bị mất cũng chính mấy người phải bù vào."
Đúng vậy, chủ nhân sẽ nổi giận, nhưng chưa chắc đã vì chút lương thực mà khai chiến với ác thần. Cuối cùng, cơn giận vẫn sẽ đổ ập xuống đầu chúng mà thôi…
"Haizz, tôi vốn là người lương thiện, không đành lòng nhìn mấy người chịu thiệt mà không thể hé răng. Cho nên, tôi đề nghị mấy người nên cân nhắc lại cách báo cáo… mấy người có tận mắt thấy ác thần trộm tiền lương không?"
"Không có."
"Vậy chỉ cần nói, từ khi ác thần xuất hiện, không rõ có phải do ảnh hưởng đáng sợ từ nó hay không mà đám nô lệ tư bản bắt đầu kích động, rơi vào trạng thái thiếu tiền lương trầm trọng, có nguy cơ biến thành hàng lỗi. Mà ác thần thì có ý định vin vào lý do này để nuốt trọn tất cả…"
Lúc đầu đám quái vật còn ngơ ngác, không hiểu lời Kiều Thời khác gì so với kế hoạch ban đầu của chúng.
Nhưng càng nghe, chúng càng vỡ lẽ!
Nếu không có chuyện trộm tiền lương thì cũng chẳng tồn tại vấn đề quản lý lỏng lẻo!
Còn về việc ác thần dùng thủ đoạn quỷ dị nào đó khiến lũ nhân viên rơi vào trạng thái cuồng nộ, cũng đâu phải lỗi của chúng? Đơn giản là do chúng yếu hơn nó mà thôi!
Về mặt sức chiến đấu, dù chủ nhân đích thân ra mặt cũng chưa chắc mạnh hơn ác thần.
Tức giận thì vẫn tức giận, nhưng trách nhiệm trên vai sẽ giảm đi rất nhiều.
Mà đối với Kiều Thời, chỉ đến lúc này cái nồi mới thực sự úp chặt lên đầu ác thần!
Trộm tiền lương thì dễ để lại chứng cứ, Kiều Thời không muốn bị lần ra.
Nhưng bằng cách chơi chữ, nguyên nhân khiến đám nô lệ tư bản bạo loạn bị đổi thành ảnh hưởng vô hình của ác thần, không biết nó đã dùng thủ đoạn gì, như vậy thì chẳng ai điều tra nổi. Thiếu tiền lương trở thành hiện tượng, chứ không còn là nguyên nhân nữa. Nhờ đó, Kiều Thời hoàn toàn tách mình ra khỏi sự kiện này!