Kiều Thời là người tốt!
Ý nghĩ này khắc sâu vào trong tim bọn quái vật.
Nếu có thể thay đổi chủ nhân, có lẽ chúng nó là người đầu tiên hưởng ứng… Khụ, ý của chúng nó là “nếu”. Chúng nó trung thành với chủ nhân, trời đất chứng giám!
Để vị khách quý này hợp tác với chủ nhân thật sự là quá hợp lý.
Bọn quái vật mời Kiêu Thời cùng đi gặp chủ nhân. Chúng nó sẽ giành công cho Kiều Thời, giúp cô phá vỡ âm mưu của ác thần.
Như vậy Kiều Thời sẽ thành người duy nhất có khả năng hợp tác hơn!
Không ngờ Kiều Thời lại khiêm tốn từ chối: “Vẫn đừng nên nhắc đến công lao cho tôi thì hơn. Suy cho cùng là mấy người nhanh mắt phát hiện ra manh mối, là mấy người bảo vệ trang trại chăn nuôi!”
Lúc có người muốn nói “sao vậy được” thì Kiều Thời lại nói: “Nếu mấy người đề cao công lao của tôi sẽ dễ khiến chủ nhân mấy người hiểu lầm là tôi đã mua chuộc mấy người. Mặc dù chúng ta đều biết tôi không có. Nhưng cũng đừng dẫn đến nghi ngờ không cần thiết.”
Lý do này đã thuyết phục được mọi người: “Đúng đúng, vẫn là khách quý ngài lo lắng chu đáo!”
Kiều Thời lén lau mồ hôi: Không tồi không tồi, lừa được rồi.
Bảo cô đi “tranh công”, chẳng phải là tìm đường chết sao?
“Đối tượng hợp tác tiềm năng” là cái méo gì? Thân phận này là cô tự sắp xếp cho mình đó.
Những con quỷ nhỏ khác không rõ, chẳng lẽ chủ nhân giới vực cũng không rõ sao?
Cô dựa vào thông tin ít ỏi để tạo kế hoạch, giờ đi tranh công sẽ bị lộ tẩy ngay. Làm mờ nhạt sự tồn tại của mình mới là lựa chọn an toàn!
Chưa được bao lâu thì quái vật đi thông báo đã quay lại với gương mặt bầm dập.
“Chủ nhân nói bất luận thế nào chúng ta cũng phải cứu nô lệ tư bản trong tiệc nếm thử ngày mai, nếu không sẽ không bỏ qua cho chúng ta!”
Tất nhiên tiền lương mới đã được Tài vụ mang qua đây, chuẩn bị phát xuống trấn an nô lệ tư bản.
Đó là lý do tại sao chúng nó bị đánh đập mà vẫn phấn khích: Như sự mong đợi của Kiều Thời, chủ nhân sẽ giải quyết đống lộn xộn này! Không cần chúng nó chịu trách nhiệm.
Kiều Thời âm thầm phân tích thông tin trong tay. Đúng vậy, mặc dù cô không đi gặp chủ nhân giới vực nhưng chuyện này cũng có thể bị lộ ra rất nhiều thông tin.
Một trong những mục đích trộm tiền lương chính là thu thập một chút thông tin đó. Về phần vung nồi gì đó cũng do ác thần trùng hợp lại đây.
Ngày mai là tiệc nếm thử, trang trại chăn nuôi xảy ra sự cố lớn như vậy, tại sao chủ nhân giới vực vẫn không xuất hiện chứ?
Chẳng lẽ nó giống với chủ nhân giới vực hành lang vô tận hay game cuộc chiến sinh tồn, không có cả thực thể? Nhưng chủ nhân giới vực như vậy thường tầm mắt của nó sẽ ở khắp mọi nơi. Chủ nhân giới vực này lại cần quái vật bên dưới trình báo.
Theo những gì đám quái vật nói thì chủ nhân chúng nó đang ở tầng cao nhất của tiền sảnh, rất ít xuất hiện. Nghe tả như này cũng không giống không có thực thể.
Tên đó là quỷ trốn trong nhà sao? Hay có hạn chế gì đó?
Điểm này có thể để lần sau dò ra.
Vấn đề Kiều Thời chú ý hơn là tiền lương.
Cô trộm tiền lương là để xoa dịu nô lệ tư bản, giới vực này phải trả một khoản tiền lương “vượt quá mong muốn”. Rốt cuộc tiền lương này đến từ đâu? Có thể kiếm được liên tục không? Nếu trộm tiền lương thì có thể làm cho cả giới vực trở nên hỗn loạn không?
Tiếc là bọn quái vật mang tiền lương về rất nhanh. Có vẻ giới vực này có rất nhiều tiền lương dự phòng, hoặc cũng có thể là chủ nhân giới vực có năng lực tạo tiền lương ngay lập tức.
Suy nghĩ làm cho giới vực hỗn loạn của Kiều Thời tạm thời thất bại.
Có điều cô cũng không thất vọng, cô muốn rời khỏi trang trại chăn nuôi để đến tiền sảnh nhưng…
Tần Linh và Mắt kính vẫn chưa đi. Kiều Thời cũng không nói cô chỉ trộm tiền lương một lần.
Vậy tiếp tục thăm dò chủ nhân giới vực này, xem “túi tiền” của nó lớn bao nhiêu đi.
Nếu không có Kiều Thời thu hút sự chú ý của nhóm quỷ nhỏ thì hành động của bọn họ chắc chắn sẽ rất khó khăn, nhưng hai người không bị ngốc, có thể ứng phó được. Phía sau còn có quân tiếp viện, không cần Kiều Thời quá lo lắng về trang trại chăn nuôi này.
Kiều Thời nên lo cho bản thân cô hơn.
Khi cô bước về phía tiền sảnh, bước chân cô khá nặng nề.
Sau khi đến tiền sảnh, thứ cô phải đối mặt là dị thường giống như ác thần vậy. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, hơn nữa lúc đối mặt với ác thần cũng hết sức kiên cường, nhưng khi tới thời khắc này, Kiều Thời cảm thấy bản thân hơi sợ hãi.
Haizz, cô thích đám quỷ nhỏ thành thật giản dị, nói chuyện dễ nghe kia hơn.
Có điều, so với việc bắt đầu bước vào tiền sảnh và đối diện với các vị khách khác, tình hình hiện tại của Kiều Thời đã ổn hơn rất nhiều.
Nếu ngay từ đầu cô đến dự tiệc, dù nhân viên tiếp tân biết cô là một trong những vị khách, dù không thể bắt bẻ thái độ của nó được điểm nào thì Kiều Thời cũng không dám mong nó chân thành được bao nhiêu.
Nhưng bây giờ trước mặt cô là nhân viên tiếp tân “vô cùng tận tâm”.
Đúng vậy, nhân viên tiếp tân này vốn phụ trách ác thần nhưng sao nó dám quay về nữa? Dưới chiến lược vừa đấm vừa xoa, con này đã biến thành người của Kiều Thời.
Kiều Thời cũng coi như có người của mình ở tiền sảnh. Trước khi đến đây cô cũng đã hiểu gần hết tình hình khách mời ở đây.
Theo lời nhân viên tiếp tân nói thì ác thần chính là đối tượng hợp tác chủ nhân mong muốn nhất. Nếu không thì đã không cho ác thần vào trang trại chăn nuôi rồi
Nhưng sau đợt này, chủ nhân đã thấy ác thần có khả năng qua cầu rút ván, giết gà lấy trứng nên cũng muốn đá ác thần đi.
Không dễ tuyển được người ứng cử tiếp theo. Chủ nhân giới vực cảm thấy hứng thú với một số nhưng có khi người ta lại không cảm thấy hứng thú ở nơi này.
Vì vậy tiệc nếm thử ngày mai sẽ là cơ hội gặp gỡ và quan sát vô cùng quan trọng…
Nhân viên tiếp tân không ngừng giải thích: “Ngài khách quý, đây chỉ là một phần tôi biết. Chủ nhân nhìn xa trông rộng đã sắp xếp ngài là người kế vị từ lâu, còn chuyện quan sát ở tiệc nếm thử chỉ để đánh lừa những người có mưu đồ khác thôi.”
Kiều Thời mỉm cười gật đầu: “Cậu được đấy. Bí mật này cũng bị cậu phát hiện.”
Haha, người kế nhiệm? Đối xử với cô như vậy.
Hóa ra chủ nhân giới vực định đợi cho đến lúc tiệc nếm thử bắt đầu…
Kiều Thời vừa suy nghĩ vừa vội vàng đi theo nhân viên tiếp tân ra khỏi trang trại chăn nuôi, đi hai ba bước qua một khoảng không gian, đi thêm một đoạn nữa là đến tiền sảnh bữa tiệc.
Sau đó Kiều Thời suýt nữa bị đui mắt.
Khi mới nghe đến tiền sảnh, cô vô thức nghĩ đến những nơi như phòng tiệc linh đình của khách sạn. Quái vật còn từng nói chủ nhân ở tầng cao nhất của tiền sảnh. Cho nên Kiều Thời mới cho rằng tiền sảnh phải là tòa nhà giống như khách sạn.
Nhưng tới nơi rồi cô mới nhận ra tưởng tượng của mình vẫn còn quá bảo thủ.
Trang trại chăn nuôi luôn cho Kiều Thời cảm giác áp lực. Nhưng tiền sảnh và trang trại chăn nuôi là hai phong cách hoàn toàn khác nhau!
Đây rõ ràng là kim tự tháp mini! À không, gọi là “kim tự tháp” thì đúng hơn.
Cả tòa nhà có hình dáng cái tháp, càng lên cao càng nhọn, kết hợp với việc chủ nhân giới vực đứng ở tầng cao nhất thì tên đó có vẻ vô cùng kiêu ngạo. Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là vẻ ngoài màu vàng kim rực rỡ kia chính là lý do khiến Kiều Thời đui mắt.
Kiều Thời được nhận thêm rất nhiều điểm thể chất, đôi mắt bây giờ của cô rất sắc bén, tất nhiên có thể nhìn ra đó là vàng thật, chắc chắn không phải đồng thau. Màu sắc của đồng thau không sáng như vậy.
Cái gì gọi là nguy nga lộng lẫy ư? Đây chính là nguy nga lộng lẫy đấy!
Kiều Thời vô thức s* s**ng một tí, hãy nói đây chỉ có lớp mạ vàng thôi đi? Một tòa nhà làm bằng vàng nguyên chất không phải sẽ rất mềm sao?
Nhưng cho dù chỉ là lớp mạ vàng thì diện tích lớn như vậy cũng tốn không ít.
Kiều Thời từng trải qua cảnh nghèo túng, đôi mắt đã đỏ hoe.
Không chịu được không chịu được, một con người bằng xương bằng thịt như cô còn chưa được sống xa hoa phung phí như vậy, thế mà một dị thường lại được sống trước rồi, thế có hợp lý không?
Cái giới vực đáng chết này!
Kiều Thời ghim vào lòng một lần nữa.
Cùng lúc đó cô cũng cảm giác được chỗ này có hơi kỳ lạ.
Hầu hết dị thường đều không có hứng thú với tiền của con người. Giống như Tử Thần, thà để Ngài sống trong tháp đầu lâu còn hơn là kim tự tháp này.
Kỵ sĩ không đầu cũng không có chấp niệm về tiền bạc khi còn sống, Kiều Thời phải dùng chức năng yêu cầu bỏ tiền để chơi game mới có thể khiến chúng nó có động lực kiếm tiền.
Nhưng chủ nhân giới vực lần này có lẽ có sở thích đặc biệt.
Không, không chỉ là đặc biệt thôi đâu. Còn có một vấn đề là tại sao phong cách của tiền sảnh và trang trại chăn nuôi lại khác biệt nhiều như vậy?
Dưới sự kiểm soát cùng một giới vực, những thứ nó sinh ra thường thống nhất với nhau.
Hành lang vô tận được coi là khá đặc biệt vì nó có hai hành lang trái ngược là [Hành lang sinh tồn] và [Hành lang đào thải], nhưng thật ra là do chủ nhân giới vực có ý chí mâu thuẫn nhau.
Mà phong cách tiền sảnh và trang trại chăn nuôi tương phản nhau có phải cũng chứng minh cho thứ gì đó không?
Kiều Thời tạm thời gác lại suy nghĩ này, đi theo nhân viên tiếp tân vào trong.
Đèn chùm màu vàng sang trọng treo giữa không trung, ttấm thảm đỏ được trải dài từ đầu đến cuối, những chiếc bàn tròn đã được chuẩn bị ổn thỏa.
“Đây sẽ là nơi tổ chức tiệc nếm thử vào ngày mai. Tất nhiên những vị khách đến sớm có thể lên lầu nghỉ ngơi. Ngài khách quý, tôi đã sắp xếp phòng cho ngài rồi…”
Sau đó, giọng nói cung kính lập tức bị kẹt lại không vang lên nữa.
Bởi vì lúc này, ánh mắt mọi người trong phòng đều tập trung vào họ.
Khách mời vẫn chưa đến đủ, một số đã đi đến phòng nghỉ, nhưng vì sự tăng động của ác thần nên hầu như các vị khách đều bị nó dẫn đến đây.
Ác thần nở nụ cười ác ý với Kiều Thời.
Nó không thể kìm chế được h*m m**n giết Kiều Thời!
Ác thần vốn có nhiều liên hệ với chủ nhân giới vực này. Nếu không thì đối phương đã chẳng thể truyền ý tưởng hợp tác cho nó, nó cũng sẽ không có quyền hạn đi vào trang trại chăn nuôi.
Nhưng sau khi nó trở về từ trang trại chăn nuôi, liên hệ này đã bị đơn phương cắt đứt. Mặc dù đối phương không trở mặt nhưng rõ ràng là đã muốn đá nó ra ngoài rồi.
Vậy chẳng phải nó đã đánh mất cơ hội nhận được sinh vật sống cuồn cuộn sao?
Với thực lực của nó, bỏ qua cơ hội này vẫn có thể lấy lại được. Nhưng nó đã không đạt được thứ gì đó thì sẽ để người khác đạt được sao?
Kiều Thời phải chết!
Mọi người cảm thấy hứng thú với quyền hành của vương quốc mục nát.
Mặc dù nhân viên tiếp tân rất chuyên nghiệp, nhưng có nhiều khách mời làm nó có hơi áp lực. Giọng nó không run, hai chân không nhũn đã coi như rất lợi hại rồi.
Trái lại, Kiều Thời đã quen làm người ngầu nhất đám đông.
Không còn cách nào khác, không quen cũng phải quen. Sợ hãi trong lòng sẽ ảnh hưởng đến khí chất hung ác của cao thủ. Nếu cô không giữ được thì hệ thống sẽ giữ giúp cô.
Muốn chơi lớn với tôi sao? Vậy thì làm cho lớn một chút! Đây mới chỉ là bắt đầu thôi!
Kiều Thời tức giận suy nghĩ rồi thì thầm với nhân viên tiếp tân bên cạnh, bảo nó đi xuống.
Giữa bầu không khí ngưng đọng, dường như chỉ có Kiều Thời là tồn tại "động". Cô thong thả chào mọi người: “Đến hết rồi à? Chào mừng chào mừng, không cần khách sáo, cứ coi như ở nhà mình đi.”
Thái độ như chủ nhân này làm đám dị thường cạn lời: Gì chứ, cô coi chỗ này thành nhà của mình rồi à?
Ác thần đợi mọi người cảnh cáo Kiều Thời, nhưng nhận ra không ai muốn làm con chim đầu đàn cả, trong lòng thầm mắng đám này chỉ muốn há miệng chờ sung thôi…
Nó không thể ngồi yên được nữa, lạnh lùng nói: “Cô nghĩ mình là ai? Cô cho rằng cô có tư cách làm chủ nhân ở đây sao?”
“Sao ông biết tôi không có tư cách làm chủ nhân ở đây?” Kiều Thời hỏi lại.
Ác thần bị lời nói vô liêm sỉ làm cho bật cười. Cái gì kêu là sao tôi biết? Đây không phải là chuyện rõ như ban ngày sao!
Tưởng đây là vương quốc mục nát à? Nếu không phải, vậy cô cũng chả phải là chủ nhân ở đây! Tự biết thân biết phận giùm đi!
Nhưng không đợi ác thần cười nhạo Kiều Thời không phân biệt chủ khách, nhân viên tiếp tân của Kiều Thời đã dẫn đầu nhóm nhân viên tiếp tân xếp hàng trước mặt Kiều Thời, đồng thanh chào: “Hoan nghênh ngài!”
Sau đó nhóm nhân viên tiếp tân tự động chia ra hai bên, nghiêng người để lộ thảm đỏ tiếp đón Kiều Thời ngồi vào bàn.
Cả tiền sảnh im lặng trong nháy mắt, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Lời nói của Kiều Thời có buồn cười không?
Không buồn cười chút nào!
Ngay cả ác thần cũng không cười nổi, hai gò má run rẩy giống như không biết nên thể hiện biểu cảm gì.
Nếu nói cô không phải chủ nhân ở đây, vậy nên giải thích về sự phô trương này thế nào?
Nhân viên tiếp tân cũng cung kính với chúng nó, nhưng bao gồm cả ứng cử viên mạnh nhất trước đó là ác thần, cũng chưa từng thấy có nghi lễ nào long trọng như vậy từ lúc chúng bước vào.
Nhưng nếu nói cô là chủ nhân ở đây… trên người cô hoàn toàn không có “hơi thở” của giới vực này! Ngửi thôi cũng thấy đây là mùi vị con người.
Mấy dị thường từng tham gia lễ đăng cơ của Tử Thần cũng lộ ra vẻ mặt đăm chiêu.
Lúc trước mọi người cho rằng Tử Thần là chủ nhân vương quốc mục nát, nhưng tự nhiên lại có một Kiều Thời không có hơi thở của vương quốc mục nát chút nào tuyên bố đăng cơ.
Cô có thể làm thế trong vương quốc mục nát, tất nhiên cũng có thể làm thế ở đây.
“Không không không, cô ta là giả, cô ta là đồ giả!” Ác thần liên tục phủ nhận.
Nó từng liên hệ với chủ nhân giới vực ở đây, tất nhiên biết tên đó và Kiều Thời không phải cùng một người.
Nó hung dữ lườm Kiều Thời: “Cô xong đời rồi! Chờ bị xử lý đi!”
Giả mạo chủ nhân ở địa bàn của người khác, cô ả bị điên rồi!
Bị điên sao? Không không không, thật ra suy nghĩ của Kiều Thời rất rõ ràng.
Ở trang trại chăn nuôi kia, cô có thể là người duy nhất hợp tác với chủ nhân giới vực. Vậy ở tiền sảnh này, tại sao cô không thể diễn vai chủ nhân?
Vẫn là câu nói cũ: Ở bên ngoài, thân phận là tự mình tạo nên.
Người có thể lật tẩy cô chỉ có chủ nhân giới vực và đám quỷ nhỏ mà nó nuôi ở đây.
Nhưng không cần biết tại sao chủ nhân giới vực lại thích ở tầng cao nhất, dù sao bình thường nó không dễ dàng ra ngoài là được.
Nó muốn lật tẩy thân phận của Kiều Thời sao? Vậy nó cũng phải biết tình hình bây giờ mới được!
Ứng cử viên mạnh nhất đã bị đá ra ngoài, ngoài ra bên hợp tác cũng không định ra mặt, nên không có ai có thể liên lạc với chủ nhân giới vực.
Mà đám quỷ nhỏ thấy chủ nhân không xuất hiện, vậy để Kiều Thời là “đối tác duy nhất” chủ trì đại cuộc một chút, đại diện chủ nhân tiếp đãi khách mời không phải rất hợp lý sao? Sao chúng nó có thể vì chuyện nhỏ này mà làm phiền chủ nhân chứ?
Đúng vậy, ban nãy Kiều Thời thì thầm hai câu với nhân viên tiếp tân chính là để nó nhấn mạnh thân phận của mình cho người khác biết.
Tất nhiên thế này vẫn chưa đủ.
Ngoại trừ nhân viên tiếp tân kia thành thật với cô, những nhân viên tiếp tân khác và đám quái vật trong trang trại chăn nuôi đã thiết lập tin tưởng với Kiều Thời, cho dù Kiều Thời là “đối tác duy nhất” thì chưa chắc chúng nó đã phục tùng cô, cùng lắm chỉ không phá đám thôi.
Cho nên Kiều Thời bảo nhân viên tiếp tân của cô bảo mọi người phối hợp sắp xếp cho cô mặt mũi một chút, rồi cô sẽ phát tiền lương.
Có tiền mua tiên cũng được mà.
Cái gì? Dựa vào thông tin đã biết, chủ nhân giới vực sẽ xuất hiện ở tiệc nếm thử, đến lúc đó lời nói dối của Kiều Thời sẽ bị lật tẩy sao?
Haha, bạn cảm thấy Kiều Thời có thể để tiệc nếm thử này diễn ra thuận lợi không?
Kiều Thời bình tĩnh cắt lời ác thần: “Hả? Tôi bị xử lý sao? Nhưng tôi thấy tên suýt nữa làm hỏng tiệc nếm thử mới là người cần lo sẽ bị xử lý đó.”
Đám dị thường lén lút nhìn nhau, còn có chuyện tiệc nếm thử suýt bị làm hỏng sao?
Chẳng lẽ ác thần muốn biến chúng thành con tốt thí ư?
Kết hợp với sự hiểu biết nhiều của Kiều Thời và thái độ của nhân viên tiếp tân… nghĩ thôi cũng thấy thật kinh khủng.