Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 73

“Chúng ta cùng nhau bắt cô ả này để chủ nhân giới vực ở đây cảm ơn chúng ta đi!”

Giọng nói của ác thần vang lên mạnh mẽ. Nhưng sự kích động của nó không chút đáng kể dưới sự thờ ơ của mọi người.

Rất ít dị thường muốn chiến đấu sinh tử với đối thủ ở địa bàn của người khác. Cho dù thực lực đối phương kém hơn một chút hay ưu thế sân nhà có thể bù vào sự thiếu sót, thì cũng không thể đoán được chuyện thắng bại.

Chưa kể chúng nó chưa thật sự hiểu rõ bản chất của Kiều Thời.

Ác thần mạnh miệng như vậy sao không tự lên đi!

Lúc đó chúng nó sẽ cổ vũ tinh thần cho.

Thậm chí có thể cung cấp chiến trường cho nữa kìa. Sự yên lặng này như muốn nói: Nếu các người muốn giảm ảnh hưởng trong trận chiến, có thể đến chỗ tôi đánh nhau.

Tất nhiên ác thần không muốn đơn độc chiến đấu với Kiều Thời. Cô ả này không phải chủ nhân giới vực. nhưng tóm lại vẫn nắm giữ quyền hành vương quốc mục nát (Thật ra cũng không phải nắm giữ chính thức).

Ác thần không tự tin mình bắt được Kiều Thời mà không bị thương gì.

Xung quanh có rất nhiều con sói rình mò, một khi nó bị thương thì bọn chúng sẽ nhảy vào cắn nó một phát.

Nếu không phải lo lắng về những thứ này thì nó đã không nhịn từ lúc ở trang trại chăn nuôi rồi! Cần gì phải quay lại tiền sảnh xúi giục người khác cùng tham gia?

Ác thần cảm thấy bất lực: “Cô ta thật sự không phải…”

Nhưng không ai nghe nó nói. Thấy tên này chỉ nói nhảm mà không định mở màn, lực chú ý của đám dị thường đã chuyển sang nơi khác.

“Tiệc nếm thử ngày mai có được diễn ra bình thường không?”

“Chúng tôi từ xa tới đây không phải để bị lừa tốn công vô ích đâu!”

“Bị lừa cũng không sao, chỉ cần bồi thường thỏa đáng…”

Có người nói đùa, có người cười nham hiểm. Sắc mặt mỗi người khác nhau nhưng đều nhất quán nghĩ rằng, chúng nó sẽ không bỏ qua miếng thịt béo bở này, mà là đang chờ thời cơ.

Chúng nó thường không ra tay với chủ nhân giới vực. Nhưng nếu vị chủ nhân này “không biết điều” thì chúng nó sẽ không ngại mà tấn công và yêu cầu bồi thường.

Có lẽ ác thần là kẻ đã phá hỏng tiệc nếm thử, nhưng có thể trông cậy vào những vị khách xa lạ có mục đích riêng gây chuyện với ác thần để giúp Kiều Thời sao?

Bọn nó chỉ nhắm vào mục tiêu chính thôi.

Kiều Thời không quan tâm đến rắc rối đi kèm với thân phận giả này. Ít nhất cô dùng chiêu này đã giải quyết được rắc rối lớn nhất (ác thần kêu mọi người xử lý cô) khi vừa bước vào tiền sảnh rồi.

Chỉ thấy Kiều Thời thong thả giơ tay tạm dừng cuộc thảo luận của chúng nó: “Các vị hãy yên tâm, tiệc nếm thử sẽ tổ chức đúng kế hoạch. Tôi tình nguyện lấy danh nghĩa của giới vực này hứa hẹn! Nếu không thành, bất kể bồi thường cái gì giới vực cũng sẽ tự chịu trách nhiệm!”

Bọn họ đòi bồi thường sao?

Không thành vấn đề!

Loại yêu cầu chính đáng này thì Kiều Thời sẵn lòng giơ hai tay tán thành!

Dù sao cũng không phải là chủ nhân giới vực này nên Kiều Thời không hề áp lực với lời hứa.

Đám nhân viên tiếp tân cũng không có ý kiến gì.

Nhóm khách quý suýt nữa nháo nhào vì “tiệc nếm thử có thể không được tổ chức”, nếu không có Kiều Thời thì áp lực sẽ chuyển lên người chúng nó lần nữa! Những lời hứa của nhân viên tiếp tân sẽ không có hiệu quả trong mắt khách quý, sự việc sẽ trở nên ầm ĩ hơn…

Kiều Thời lấy bản thân để giữ thể diện của giới vực cũng khiến chúng nó ít tội hơn.

Cho dù một số nhân viên tiếp tân chỉ vì tiền lương của Kiều Thời, chưa bao giờ thật sự tôn trọng thì lúc này không khỏi xúc động: Vị khách quý này đúng là người tốt mà!

Còn về khả năng “Kiều Thời đào hố cho chủ nhân, sau này chủ nhân phải bồi thường” thì chúng nó không quá lo lắng. Bởi vì tiệc nếm thử chắc chắn sẽ diễn ra theo kế hoạch, làm sao có thể xảy ra sự cố gì được?

Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong tiền sảnh có thể coi là vô cùng vui vẻ.

Đám dị thường sôi nổi đứng dậy, mỗi kẻ thi triển bản lĩnh riêng biến mất tại chỗ, đi nghỉ ngơi tại phòng nghỉ sắp xếp cho mình. Ngồi không ở đây cũng rất nhàm chán, không bằng giữ sức và khẩu vị cho tiệc nếm thử.

Kiều Thời ngồi yên trên ghế giống như một vị chủ nhân thực thụ chờ từng vị khách đi nghỉ ngơi, sau đó cô mới nghỉ ngơi.

Ác thần là kẻ rời đi cuối cùng.

Nó chưa sẵn sàng chiến đấu với Kiều Thời là thật, nhưng không cam tâm cũng là thật. Vì vậy nó định lén làm gì đó!

Đôi mắt ác thần chuyển sang màu đỏ đậm, tròng mắt trở nên đen kịt. Lúc này nhìn vào nó có thể thấy được một biển xác chết đầy máu rất khủng khiếp!

Vô số cái đầu đang giãy dụa, vô số thi thể không đầu đang lắc lư đếm từng tội ác của bạn…

Đây không chỉ là ảo giác mà thật sự là một cảnh tượng trong phạm vi của nó.

Đây không phải là ô nhiễm tinh thần mà người thường có thể chống lại được.

Vì vậy mọi người hay nói “đừng nhìn thẳng vào thần linh”.

Bởi vậy các tín đồ mới cúi đầu một cách thành kính.

Ác thần không trông đợi vào ảo giác có thể g**t ch*t Kiều Thời, nhưng có thể khiến cô ghê tởm và ngáng chân cô một chút cũng được.

Sau khi Kiều Thời nhìn vào đôi mắt nó thì vẫn luôn yên lặng nhìn nó.

Ác thần thầm vui mừng, khà khà, người này đã bị ảo giác hấp dẫn, sức chống cự tinh thần của cô yếu hơn nó nghĩ.

Nó đã chuẩn bị rất tốt, nếu Kiều Thời nhận ra được gì đó không đúng mà rời khỏi tầm mắt nó thì nó sẽ phân thành vô số cái đầu che kín tầm mắt cô, để cô không thể tránh khỏi việc bị đắm chìm trong đó…

Nhưng đúng lúc này, mắt Kiều Thời hơi đau. Cô không khỏi chớp mắt rồi hỏi: “Ông nhìn cái gì?”

Ác thần: …?

Bên cạnh đầu to đùng của nó như thể hiện lên một dấu chấm hỏi siêu lớn

Không đúng, cô nhìn tôi lâu như vậy mà chỉ bị đau mắt thôi sao? Không có bị ảnh hưởng gì khác à?

Ác thần có cảm giác như mình đang “nháy mắt với người mù”, tạo ra một ảo giác đáng sợ cho người mù xem.

“Cô... không nhìn ra gì sao?”

“Ông nói gì vậy, tôi có mù đâu, sao mà không thấy gì được. Tôi nhìn thấy ông đó.” Kiều Thời nói như lẽ đương nhiên.

Ác thần cảm thấy bản thân như một con người bình thường, trán bắt đầu túa ra mồ hôi lạnh. Nếu ảo giác trình độ này không thể ảnh hưởng đến cô, vậy thực lực của cô… nó có thể mường tượng ra được!

Nó không ra tay với Kiều Thời là một lựa chọn chính xác!

Khách mời đã đi hết, nếu nó còn ở đây, sợ là sẽ bị Kiều Thời tìm được thời cơ thủ tiêu mất!

Đầu ác thần nhảy lên hai cái, không chút do dự mà vọt lên phòng nghỉ, biến khỏi tầm mắt của Kiều Thời.

Kiều Thời nhìn thấy cảnh này thì nghi ngờ: Chuyện gì vậy? Sao giống như nó đã nói rất nhiều nhưng cô lại không hiểu gì sất.

Ảo giác ư? Đáng tiếc là Kiều Thời chưa từng được trải nghiệm.

Cũng không thể nói là hoàn toàn không thể trải nghiệm được. Cảnh biển xác chết đầy máu vừa mới bắt đầu đã bị hệ thống âm thầm ngăn chặn cho cô rồi.

Bệnh nhân tâm thần xuất hiện ảo giác, thậm chí không phân biệt giữa hiện thực và ảo giác là khuynh hướng vô cùng nguy hiểm. Có vài lần trạng thái tinh thần của ký chủ đã chuyển biến tốt đẹp, nhưng khi lại trải qua ảo giác thì gần như suýt bị sụp đổ.

Mặc dù ý tưởng chữa bệnh của hệ thống là "sau cùng ký chủ phải dựa vào bản thân để chiến thắng ảo giác", nhưng nó cũng có trình tự cơ bản "tiến hành theo tuần tự, suy tính phương án chữa bệnh cho ký chủ".

Vì thế hệ thống đã tiến hành phân loại mức độ ảo giác, nếu có mức độ mà ký chủ không thể chịu đựng vậy thì ngăn chặn trước.

Đừng thấy bình thường hệ thống im lặng như vậy, ngày nào nó cũng phải xử lý rất nhiều thông tin và công việc đấy!

Trị liệu tinh thần chính là như vậy, tầm quan trọng của nó không chỉ để thông báo nhiệm vụ hay lúc phát phần thưởng mới xuất hiện thôi đâu.

Ban nãy Kiều Thời đã hoàn thành cuộc đối mặt với ác thần.

Kiều Thời vẫn chưa có cảm giác gì, nhưng tại sao lại không dời mắt đi?

Tất nhiên là vì “hình tượng” bây giờ của cô. Thân là một “cao thủ”, sao có thể né tránh bởi ánh mắt gây áp lực được? Một khi lộ ra sự yếu đuối thì ác thần bị cô kiếm chuyện chắc chắn sẽ xé nát cô!

Thực lực kém không sao, nhưng đánh nhau bằng mắt thì không thể thua.

Đây là kinh nghiệm cô tổng kết được sau những lần giả vờ làm cao thủ.

Nhưng Kiều Thời cảm thấy cô làm con người sẽ gặp bất lợi khi so “ai không chớp mắt” với cái đầu gỗ này. Chắc chắn cô sẽ không thắng, vì vậy chỉ có thể hung dữ nói một câu “ông nhìn cái gì”.

Tất cả khách mời đã rời đi hết, bờ vai Kiều Thời cũng nhẹ nhàng hơn nhiều!

Phù… cuối cùng cũng đi hết rồi!

Nếu có thể, Kiều Thời ước gì mình là người rời đi đầu tiên. Cho dù tạm thời không có nguy hiểm, nhưng ở cùng một chỗ với nhiều dị thường có thực lực khó lường như vậy cũng không phải là chuyện tốt.

Điều khiến cô chống đỡ đến cuối và kiên trì giữ vững khí thế chủ nhân vốn không phải vì lòng tin “diễn trọn vẹn vở kịch”, mà đơn giản là vì cô không lên lầu được.

Tất cả phòng nghỉ đều ở tầng rất cao.

Ở đây không có thang máy.

Còn cầu thang, không thể nói không có, nhưng bốn bỏ năm lên một chút cũng có thể nói là không có. Chúng như một cái đèn treo úp ngược xuống, lấy một góc chếch lớn để tạo thành chiếc cầu thang, giống leo núi hơn là leo cầu thang đó.

Theo góc độ nghệ thuật, cầu thang này rất có kết cấu, nhưng vấn đề duy nhất là nó không phải để cho người đi!

Bọn quái vật đều có khả năng của mình, thậm chí không cần đụng tới cái thang này cũng có thể quay về phòng nghỉ.

Nhưng Kiều Thời là con người mà!

Kiều Thời đã trải qua đợt huấn luyện của bộ phận dọn dẹp, không phải không leo lên được. Nhưng mà người khác dễ dàng leo lên còn Kiều Thời phải leo lên lầu một cách chật vật, bất kể ai nhìn thấy cũng sẽ không cảm thấy cô là cao thủ đâu đúng chứ?

Cho nên cô ngồi yên tại vị trí của mình tới cuối, còn phải chịu đựng “ánh mắt cảnh cáo” của ác thần.

Kiều Thời không nhận ra lúc cuối ác thần kia đã chạy trối chết. Cô chỉ cảm thấy ánh mắt của nó vô cùng nham hiểm, có lẽ nó đang nghĩ cách xử cô.

Không thể giữ lại khứa này được…

Kiều Thời âm thầm nâng mức độ ưu tiên "g**t ch*t ác thần" lên bằng với "giải quyết giới vực trước mắt".

Ác thần không ở trong giới vực của mình, đây quả thật là thời cơ tốt nhất để giết nó. Nhưng Kiều Thời thật sự không có biện pháp tấn công nào, dùng cách nào để giết nó đây?

Chờ đám người Mắt Kính ra tay giết nó sao? Hay xúi giục dị thường khác xuống tay với nó?

Cô cần phải suy nghĩ lại…

Đúng lúc này có tiếng động cơ truyền đến, một chiếc xe máy hung hăng không để ý ranh giới giữa hiện thực và giới vực mà lao nhanh vào tiền sảnh.

Nhóm nhân viên tiếp tân lập tức vậy quanh vị khách không mời mà đến này.

Người nọ lập tức giơ hai tay tỏ vẻ vô tội: “Các người đừng tấn công tôi, tôi chỉ đến đưa tin thôi. Các người không mời chúng tôi tham gia tiệc nếm thử mà còn muốn gây thù với chúng tôi à?”

Âm thành soàn soạt vang lên dưới mũ bảo hiểm.

Nhân viên tiếp tân quan sát hình dáng của vị khách không mời này, dường như đã đoán được thân phận của đối phương: “Đằng ấy là… kỵ sĩ không đầu sao?”

“Chúc mừng, cậu đoán đúng rồi!”

Nhưng nhân viên tiếp tân vẫn còn nghi ngờ. Kỵ sĩ không đầu này làm người ta có cảm giác kỳ lạ, nó trở thành người đưa tin từ lúc nào thế?

Ngay lúc nhân viên tiếp tân muốn chất vấn cái tên khả nghi này thì Kiều Thời đột nhiên ho một tiếng: “Không cần nghi ngờ, đây là người đưa tin của tôi. Kỵ sĩ không đầu từng tham gia lễ đăng cơ của tôi, đôi khi tôi sẽ mời chúng nó đến bàn chút chuyện.”

Vị khách quý đặc biệt đã lên tiếng, cuối cùng cũng xóa bỏ đi sự nghi ngờ của nhân viên tiếp tân, thế là nó lùi sang một bên.

Nó không khỏi cảm khái, không hổ là ngài khách quý, ngay cả kỵ sĩ không đầu cũng thành người đưa tin cho cô… Chủ nhân có thể hợp tác với vị này thật sự là một quyết định sáng suốt!

Kiều Thời nhận lấy vali mà mình để lại ở cửa ra ga tàu cao tốc từ tay kỵ sĩ không đầu.

Mặc dù toàn thân kẻ này được bọc kín mít trong bộ đồ shipper, nhưng Kiều Thời vẫn nhận ra cô ấy.

Đây mà là kỵ sĩ không đầu gì? Đây là Trương Vi đó!

Trương Vi vốn làm nhiệm vụ cùng Tần Linh và Mắt Kính. Nhưng khi họ bước vào giới vực thì cô ấy không tìm thấy cửa.

Sau đó tiếp viện đến, bọn họ làm theo kế hoạch hai người để lại đi vào giới vực, Trương Vi… vẫn bị bỏ lại.

Trương Vi cảm thấy mình đang bị nhắm vào.

Không cho cô ấy vào thì cô ấy càng phải vào!

Sau đó Trương Vi “mượn” năng lực của kỵ sĩ không đầu rồi đi vào.

“Tớ đến trang trại chăn nuôi trước, tiếp viện của bộ phận dọn dẹp đã tới cạnh trang trại rồi, hai nhóm đều làm theo cách của cậu, liên tục ăn trộm tiền lương. Quái vật trông coi trang trại chăn nuôi không còn quan tâm đến gì nữa, tình hình rất hỗn loạn.”

Trương Vi lén lút thông báo tình hình cô ấy biết cho Kiều Thời.

Ngay cả khi cô ấy xông vào rồi lao ra thì quái vật cũng không thể ngăn cản được.

Những người lâu ngày không nhận được tiền lương sẽ rất cáu kỉnh, thậm chí các ô vuông cũng xuất hiện tình trạng lỏng lẻo chưa từng thấy.

May mà tiền sảnh cách trang trại chăn nuôi một khoảng không gian, nếu không động tĩnh bên kia đã truyền qua đây rồi.

Kiều Thời vuốt cằm, không khỏi nghĩ nếu cô dẫn ác thần đến trang trại chăn nuôi rồi đổ hết tiền lương lên người nó, dựa vào sự điên cuồng của mọi người, có phải sẽ g**t ch*t nó không?

Nhưng cô đã vội vàng gạt ý tưởng nguy hiểm này đi.

Nếu có người vô tình nhai đầu ác thần, vậy sẽ có chuyện còn đáng sợ hơn xảy ra.

Hơn nữa để những người này ăn thêm tiền lương cũng không tốt.

Theo phân tích của Mắt Kính, việc “ngắt đoạn” này mới có lợi để họ khôi phục bình thường.

Tiền lương có tác dụng không chỉ cải tạo cơ thể mà còn cải tạo ý thức của con người, khiến con người từ từ tiếp nhận thân phận nô lệ tư bản, sự thay đổi ý thức sẽ dẫn đến sự thay đổi hình thể, vì vậy cái này được gọi là thuần hóa.

Mà sự điên cuồng do thiếu tiền lương có thể khiến con người thoát khỏi trạng thái ngoan ngoãn, nhớ lại sự phản kháng và tự do, sau đó trở về thành con người.

Nhưng nghĩ lại, Kiều Thời đột nhiên cảm thấy không cần phải bác bỏ toàn bộ kế hoạch này…

Con người không thể ăn những thứ kỳ lạ, điều này nhất định sẽ dẫn tới dị biến.

Đám dị thường không kị chay mặn, ăn quái vật dị thường khác cũng không có gì hại. Nói đúng hơn, chúng nó rất thích, miễn là có cơ hội. Chỉ là con mồi quá yếu thì không có hứng thú, quá mạnh thì chúng nó phải trả giá, nói chung là không đáng.

Nói cách khác, “đầu ác thần” mà con người không thể nhai được, nhưng các vị khách sẽ rất sẵn lòng nhai nhỉ?

Chỉ cần Kiều Thời có thể đặt nó lên bàn ăn… nhưng đây là bước khó nhất trong kế hoạch.

Kiều Thời nhìn vào vali, rồi nhìn thùng tiền lương kia, cô nhận ra mình có cơ hội! Ít nhất là cơ hội đáng để thử!

Người có thể biến thành nô lệ tư bản, chẳng lẽ dị thường lại không? Ai cũng nói tiền lương có thể cải tạo ý thức, có khả năng thuần hóa mà.

Tất nhiên tinh thần lực càng mạnh thì hiệu quả của tiền lương càng yếu.

Đối với dị thường có danh tiếng như ác thần, hiệu quả của tiền lương sẽ giảm đi rất lớn.

Nhưng Kiều Thời có thể kiếm đủ nhiều tiền lương! Cô không tin sự thay đổi về lượng không thể dẫn đến thay đổi về chất.

Một cốc nước không thể dập tắt đám cháy, vậy vô số cốc nước thì sao?

Còn có một vấn đề là phải làm gì để ác thần ăn tiền lương? Nó đâu có bị nhốt trong ô vuông kia.

Về chuyện này sẽ có cách ứng phó trong vali của Kiều Thời.

Trong vali của Kiều Thời không có vũ khí nhưng có một bộ túi ngủ và gối. Một số thứ khi được dùng đúng chỗ thì sẽ thành vũ khí!

Nói như vậy, hình như cô định để buổi tiệc nếm thử này diễn ra suôn sẻ rồi?

Bình Luận (0)
Comment