Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 74

"Lại thiếu tiền lương nữa sao?!"

Một tiếng gầm giận dữ vang lên từ tầng cao nhất của tiền sảnh.

Nơi này là đỉnh tháp nhưng không gian không hề chật hẹp, mà còn xa hoa hơn cả tầng một mà Kiều Thời từng thấy.

Những chồng chén dĩa vàng ngọc được bày biện khắp nơi, khiến cả căn phòng tỏa sáng lấp lánh.

Một người đàn ông trung niên đang dựa lưng vào chiếc sofa khổng lồ, khuôn mặt tức giận đến tím tái. So với thân hình của người đàn ông, chiếc sofa này thực sự quá lớn, dù có nằm xuống ngủ như trên giường thì vẫn còn thừa cả một khoảng rộng.

Nhưng từ dấu vết trên ghế, rõ ràng trước đó đã có một thứ khổng lồ đè lên.

Nhìn vị chủ nhân "gầy gò" hơn trước, con quái vật có dòng chữ Tài vụ trên mặt cúi đầu run rẩy: "Từ sau khi tên ác thần đáng chết… vị khách quý kia rời đi, đám nô lệ tư bản như hóa thành hố sâu không đáy, ăn mãi chẳng thấy đủ, chúng tôi cũng bó tay…"

Kể từ lần chi tiêu phát sinh đầu tiên, đây đã là lần thứ tám chúng đến xin thêm tiền lương.

Trang trại chăn nuôi ầm ĩ như một cái chợ, đám nô lệ tư bản cứ như những cái bụng không đáy, ăn mãi vẫn không no. Bên này vừa dỗ dành xong, bên kia lại gây náo loạn.

Mặc dù mỗi lần chúng đều cử một kẻ khác nhau đến chịu cơn thịnh nộ của chủ nhân, nhưng dường như hành vi "người trước vừa ra, người sau đã vào" này chỉ khiến chủ nhân càng thêm giận dữ.

Điều duy nhất khiến chúng cảm thấy may mắn là ngay từ đầu đã nghe theo lời khuyên của Kiều Thời, không nói thẳng rằng ác thần trộm tiền lương, mà chỉ bảo không rõ nó đã làm gì khiến đám nô lệ tư bản ăn mãi không no. Nếu không, tình hình bây giờ thực sự khó mà giải thích nổi.

Nghĩ kỹ lại, thực ra chúng chưa bao giờ tận mắt thấy tiền lương bị trộm, những suy đoán về hành vi của ác thần chỉ dựa trên hiểu biết của chúng. Chỉ có những vị khách quý như Kiều Thời mới biết rằng thủ đoạn của ác thần không đơn giản như vậy.

Tất nhiên, tình trạng này cũng có thể là do không lâu trước đây đám nô lệ tư bản bị đói quá lâu, dẫn đến việc dạ dày của chúng giãn nở và nhu cầu ăn uống tăng lên.

Ai mà biết được? Chuyện này chưa từng có tiền lệ, mọi khả năng đều có thể xảy ra.

Thậm chí, Tài vụ còn không nhịn được mà nghĩ rằng có khi tên trộm tiền lương vẫn đang lẩn trốn trong trang trại chăn nuôi, chỉ chờ cơ hội ra tay. Nhưng lúc này, đừng nói là ác thần, ngay cả Kiều Thời cũng đã rời đi, chúng bận rộn bao lâu nay mà vẫn chưa thấy người ngoài nào xuất hiện…

Trừ khi, tên trộm đó chính là bọn chúng!

Nghĩ đến đây, Tài vụ vội vàng cúi đầu thấp hơn một chút.

Trước đây, chúng tuyệt đối không dám đụng vào tiền lương để nuôi đám nô lệ tư bản. Mỗi một đồng tiền lương được phát ra đều có sổ sách ghi lại rõ ràng.

Nhưng sau hai lần đám nô lệ tư bản mất kiểm soát, khiến chúng phải đến xin thêm hai lần tiền lương, nhìn đống sổ sách lộn xộn trước mắt, chúng bỗng phát hiện ra, lén lấy một ít cho bản thân cũng chẳng thành vấn đề.

Sổ sách này đã không còn khớp từ lâu rồi!

Thậm chí chúng còn thỏa thuận ngầm: Ai phải gánh chịu cơn thịnh nộ của chủ nhân, kẻ đó sẽ được tiện tay kiếm chác một ít.

Nhưng Tài vụ thề rằng nó chỉ lấy một chút xíu thôi, so với tổng số lương thì chẳng khác nào muối bỏ bể. Mớ rắc rối do ác thần để lại hoàn toàn không liên quan gì đến nó!

Người đàn ông trung niên hít sâu một hơi. Theo động tác, bụng nó phát ra những tiếng ùng ục, sau đó bắt đầu phình to.

Những đặc điểm biến dị dần trở nên rõ ràng trên cơ thể người đàn ông vốn có vẻ ngoài giống hệt con người.

Chỉ thấy bụng nó phình lớn như một chiếc chum nửa mở, bên trong sôi trào thứ chất lỏng nhầy nhụa màu xanh lục kỳ lạ, rõ ràng đó chính là tiền lương!

Đúng vậy, tiền lương được sản xuất từ bụng của vị chủ nhân giới vực này.

Trước đó không lâu, cái bụng của nó đâu chỉ to bằng một cái chum? Nó đã từng chiếm trọn cả ghế sofa, thậm chí còn tràn ra bên ngoài, gần như sắp biến thành một bể bơi hình cầu rồi!

Còn hình dạng con người của nó, chẳng qua chỉ là một thứ phụ thuộc vào cái bụng khổng lồ kia mà thôi.

Ban đầu, lượng tiền lương mà nó có thể sản xuất dư sức đáp ứng nhu cầu của đám nô lệ tư bản trong trang trại chăn nuôi và đám nô bộc nó nuôi dưỡng. Vì vậy, nó mới để HR tiếp tục tuyển người.

Thế nhưng, việc đột ngột "thu nhỏ" của nó chắc chắn có liên quan đến việc trang trại chăn nuôi biến thành một cái hố sâu không đáy.

Dù bụng nó có không ngừng sản xuất tiền lương đến đâu, cũng không bù lại được tốc độ tiêu hao bên kia.

Lượng tiền lương khổng lồ trong bụng nó bị rút cạn dần dần, cuối cùng chỉ còn lại trạng thái "sản xuất đến đâu tiêu thụ đến đó" như bây giờ.

Cứ tiếp tục thế này, nó nghi ngờ chẳng bao lâu nữa, Tài vụ sẽ phải bưng thùng chờ sẵn ngay đây để hứng lương mất!

Chuyện này có hợp lý không hả?!

Nhìn Tài vụ nhanh chóng thu lấy số tiền lương vừa mới sản xuất, khóe mắt người đàn ông trung niên giật giật, thấp giọng ra lệnh: "Đình chỉ hết chuyện tuyển người, trước mắt phải ưu tiên thỏa mãn đám nô lệ tư bản của tiệc nếm thử! Những kẻ khác… mặc chúng muốn làm gì thì làm. Nếu có đứa nào thực sự muốn chết, vậy thì tiễn nó một đoạn."

Chỉ cần tiệc nếm thử diễn ra suôn sẻ, tìm được đối tác đáng tin cậy thì tất cả vấn đề sẽ được giải quyết. Thậm chí, công ty của nó sẽ mở rộng đến quy mô chưa từng có trước đây!

Mất đi một ít nô lệ tư bản thì sao chứ? Bên ngoài vẫn còn vô số người muốn vào làm mà.

Nghĩ đến đối tác, nó không khỏi nhớ đến tên ác thần đã khiến trang trại chăn nuôi của nó rơi vào tình cảnh này.

Đám nô bộc của nó nói không sai, đây mà là "khách quý" sao? Rõ ràng là một tên khốn kiếp!

Ban đầu nó đã định bỏ qua cho tên đó rồi, vì nó đánh không lại. Dù sao nó cũng chỉ mất một ít tiền lương mà thôi…

Nhưng giờ nhìn lại xem, nó mất cả đống tiền lương kìa!

Thông điệp của đối phương quá rõ ràng: Nếu ông không hợp tác với tôi, tôi sẽ khiến tiệc nếm thử của ông tan thành mây khói! Ông chỉ còn lựa chọn duy nhất là ngoan ngoãn nghe lời tôi.

Người đàn ông trung niên bắt đầu hối hận. Nếu biết trước thế này, nó đã không để trang trại chăn nuôi lộ ra quá sớm!

Nhưng bảo nó chịu khuất phục sao? Không đời nào!

Hợp tác còn chưa bắt đầu mà đối phương đã có thái độ như vậy. Nếu thực sự hợp tác, chẳng phải giới vực này sẽ bị ác thần nuốt chửng hay sao?!

Nó muốn tìm một chỗ dựa chứ không phải tự dâng mình làm nô lệ!

Nếu ác thần đã muốn tuyệt đường sống của nó, vậy thì cứ chờ xem! Đợi tiệc nếm thử kết thúc thuận lợi rồi…

Khoan đã!

Một cảm giác bất an đột nhiên dâng lên trong lòng người đàn ông trung niên. Ác thần muốn phá hủy tiệc nếm thử, chuyện này quá rõ ràng. Nhưng nó chỉ gây rối ở trang trại chăn nuôi thôi sao? Không thể nào! Chắc chắn nó còn giở trò ở tiền sảnh nữa!

Lạ thật, nhân viên tiếp tân vẫn luôn báo cáo rằng mọi thứ diễn ra bình thường…

Người đàn ông trung niên lập tức nhìn về phía nhân viên tiếp tân "mà nó tin tưởng nhất": "Cậu chắc chắn là đám khách quý không làm loạn sao? Mấy người đã xử lý ổn thỏa rồi à?"

"Có gây chuyện, tình hình lúc đó chúng tôi cũng không xử lý được…"

Giọng điệu đương nhiên ấy khiến đầu óc người đàn ông trung niên ong ong cả lên. Các ngươi không xử lý nổi mà còn dám bảo là "mọi thứ bình thường" sao?

Nhưng nó còn chưa kịp nổi trận lôi đình, nhân viên tiếp tân đã nhanh chóng nói tiếp: "Nhưng nhờ vào sự sắp xếp anh minh thần võ của ngài, các vị khách quý đã không sao nữa rồi!"

Chủ nhân giới vực: ???

Nó đã làm gì cơ?

Tài vụ và HR cũng vội vàng phụ họa: "Chắc hẳn ngài đã lường trước tình huống này nên mới bố trí tuyệt chiêu!"

Chủ nhân giới vực: À, thì ra là thế… cái quỷ gì chứ!

"Mấy người mau nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi, tuyệt chiêu nào?!”

Nhân viên tiếp tân lập tức thao thao bất tuyệt kể lại tình hình lúc đó: Ngay khi đám khách quý nghi ngờ tiệc nếm thử không thể tiếp tục, vị tuyệt chiêu kia đã đứng ra đảm bảo rằng chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra.

Nghe có vẻ là một chuyện tốt nhưng không biết vì sao, điềm xấu trong lòng chủ nhân giới vực lại càng lúc càng nặng: "Tuyệt chiêu đó là…?"

"Đương nhiên là Tử Thần đại nhân đến từ vương quốc mục nát! Ngài quyết định hợp tác với cô ấy đúng là một lựa chọn chính xác!"

Người đàn ông trung niên lập tức chửi: "Ai bảo tao muốn hợp tác với cô ta?! Bọn mi đang nói cái quái gì vậy?!"

Ai mà không biết chủ nhân của vương quốc mục nát là một con người? Nó mời cô chỉ vì vị thế không thể xem nhẹ của vương quốc mục nát, chứ ai mà biết được rốt cuộc người phụ nữ kỳ quái đó là loại người thế nào, có lập trường gì.

Dù nó có nhắm mắt chọn đại một người trong đám khách quý còn lại cũng tuyệt đối không chọn cô!

"Chủ nhân, ngài không cần giấu chúng tôi đâu, mọi chuyện chúng tôi đều biết cả rồi. Nếu không muốn chọn cô ấy, sao ngài lại sắp xếp cho cô ấy tham quan trang trại chăn nuôi chứ?"

"Tham quan trang trại chăn nuôi?!" Chủ nhân giới vực hét đến mức khàn cả giọng.

Nó chưa từng sắp xếp chuyện đó, được chưa hả?!

"Đừng nói với tôi là lúc trang trại chăn nuôi gặp sự cố, cô ta cũng có mặt ở đó?"

Im lặng. Một sự im lặng đến nghẹt thở.

Hiển nhiên đám nô bộc trước mặt đã nhận ra thái độ của chủ nhân có gì đó không đúng, không ai dám hó hé thêm một lời.

Cuối cùng, với tâm trạng như muốn chết đi cho xong, chủ nhân giới vực cũng đã biết được toàn bộ diễn biến sự việc.

Cái gì cơ?! Nó vốn đã chết rồi?! Nếu vậy thì lúc này chính là cảm giác chết đi sống lại, rồi bị người ta quất xác một cách không thương tiếc!

Mặc dù nó biết ác thần cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì nhưng giữa hai kẻ tình nghi, nó dám chắc toàn bộ sự cố đột ngột phát sinh lần này chính là do Kiều Thời gây ra!

Lũ ngu xuẩn này rước sói vào nhà, lại còn vui vẻ báo cáo hết gốc gác nhà mình cho nhân loại chết tiệt đó, khiến thương vụ hợp tác suýt đạt được bị hủy bỏ, tiệc nếm thử cũng…

Nghĩ đến lời đảm bảo "giới vực này nhất định sẽ bồi thường" mà nhân viên tiếp tân thuật lại, người đàn ông trung niên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, trong lồng ngực như có một ngụm máu nghẹn cứng không thể phun ra được.

Dù có phải ký kết một hiệp ước bất bình đẳng với ác thần, nó cũng phải g**t ch*t con người đó!

Vừa hay, Kiều Thời cũng đã đắc tội ác thần đến mức không thể hòa giải, chắc chắn tên đó sẽ không từ chối con dao được dâng tận tay này đâu!

"Con người khốn kiếp đó đang ở đâu? Giám sát cô ta chặt chẽ cho tôi!" Người đàn ông trung niên gầm lên.

Nó là chủ nhân giới vực, là kẻ làm chủ nơi này! Những trò mưu mô lợi dụng khoảng trống thông tin của Kiều Thời, một khi đã bị bóc trần thì chẳng còn chút tác dụng nào nữa. Đám nô bộc này chỉ trung thành với duy nhất một người, chính là nó!

"À… cô ấy đang ở trong phòng nghỉ của ác thần đại nhân."

Thời gian quay trở lại vài phút trước.

Không thể phủ nhận, hành động của Kiều Thời cực kỳ nhanh gọn.

Xác định xong kế hoạch, dù có rủi ro cô cũng phải thử một lần.

Kiều Thời không biết ác thần đang nghỉ ở phòng nào. Theo nguyên tắc mà nói, nhân viên tiếp tân không thể tùy tiện tiết lộ vị trí cụ thể của các khách quý khác, đó là phép tắc tiếp đón cơ bản.

Nhưng không sao: "Ác thần liên tục tìm cách phá hoại tiệc nếm thử, cứ thế này mãi không phải cách hay, không bằng để tôi đến nói chuyện với nó thử xem?"

Sau đó, chỉ cần đưa "tiền boa" đến mức tối đa, nhân viên tiếp tân sẽ chẳng có lý do gì để từ chối.

Còn việc trèo cầu thang có khiến cô mất hình tượng không ư? Ha! Trương Vi còn cưỡi mô tô đến đây cơ mà, Kiều Thời cần gì phải trèo cầu thang?

Mặc dù độ dốc có hơi thái quá nhưng khả năng của kỵ sĩ không đầu có thể giúp cô di chuyển qua các không gian một cách dễ dàng, một con dốc nhỏ thế này có là gì? Chiếc mô tô gầm rú hai tiếng, lượn vài đường cong ảo diệu trên dốc, đưa Kiều Thời đến đích an toàn.

Điều duy nhất mà cô không ngờ tới chính là, trở ngại lớn nhất của cô lại là: Ác thần không chịu mở cửa!

Nói lý ra, cô tự tìm đến "dâng đồ ăn", lẽ ra tên đó phải vui vẻ hoan nghênh cô mới đúng chứ? Ở tiền sảnh, ý định ra tay của nó gần như đã viết thẳng lên mặt rồi mà.

Quả nhiên, là do cô chủ động quá mức khiến tên đó nghi ngờ cô có tuyệt chiêu à?

Đáng tiếc thay, nhờ nhân viên tiếp tân mở cửa lại là một chuyện dù có trả tiền lương cao đến đâu cũng không thể mua chuộc nổi. Trừ phi Kiều Thời trở thành chủ nhân giới vực này, có quyền trực tiếp ra lệnh cho nhân viên tiếp tân…

"Ác thần đại nhân, xin hãy mở cửa, tôi không có ý gì khác đâu, chỉ muốn tâm sự nhân sinh với ông một chút thôi. Tôi cảm giác lúc trước ông có rất nhiều điều muốn nói với tôi mà?" Kiều Thời rất lễ độ gõ cửa, từng tiếng gõ nhịp nhàng không nhanh không chậm, không nhẹ không mạnh.

Quỷ mới thèm thảo luận nhân sinh với cô! À không, hẳn là đến quỷ cũng không muốn tâm sự về nhân sinh với cô!

Chỉ cách một cánh cửa.

Ác thần cảm thấy mỗi tiếng gõ đều gõ thẳng vào linh hồn mình.

Trên khuôn mặt vốn đầy vẻ dữ tợn và tàn nhẫn của nó, hiếm hoi lắm mới xuất hiện một chút hoảng loạn.

Sau khi phát hiện sự đáng sợ của Kiều Thời, nó đã quyết định tránh cô càng xa càng tốt. Nhưng cô vẫn tìm đến tận cửa, còn mang theo thái độ chọc ghẹo như mèo vờn chuột!

So với những kẻ chỉ biết xông lên chém giết, kiểu trêu đùa thong dong này của cô còn khiến tâm lý người ta sụp đổ hơn!

Tuyệt đối không thể mở cửa.

Chỉ cần không mở cửa, Kiều Thời chưa phải là chủ nhân thực sự của giới vực này, cô không thể tự tiện vào, vậy là nó sẽ an toàn.

Ác thần liên tục tự an ủi trong lòng.

Ở bên ngoài, Trương Vi không nhịn được mà nhìn Kiều Thời chằm chằm, tại sao cô ấy lại cảm thấy hai người bọn họ mới là phản diện của giới vực này nhỉ?

Trong những câu chuyện ma mà cô ấy từng đọc, lũ ác quỷ luôn dùng những lời này để lừa nhân vật chính mở cửa.

Mà rốt cuộc Kiều Thời đã làm gì để một ác thần khét tiếng hung tàn lại sợ cô đến mức này?!

Kiều Thời vô tội chạm mắt với cô ấy.

Trời đất chứng giám, cô thật sự chưa làm gì cả! Chẳng lẽ ác thần có khả năng tiên đoán nguy hiểm sao?

Nếu nó rụt rè như vậy, thật sự không còn cách nào khác.

Cạy cửa là không thể. Kiều Thời nghi ngờ chỉ cần cô vừa nảy ra ý định này, hệ thống sẽ khuyên cô đi đầu thú ngay.

Thế nên cô dứt khoát bảo Trương Vi từ bỏ khả năng của kỵ sĩ không đầu, chuyển sang mượn khả năng của nhân viên tiếp tân. So với lần trước phải liều mạng mới mượn được khả năng của Tử Thần trong chốc lát, thì mấy con quái vật nhỏ này dễ vay mượn hơn nhiều.

Sau đó, dưới ánh mắt trợn trừng như chuông đồng của ác thần, Trương Vi dùng tư cách nhân viên tiếp tân quẹt thẻ mở cửa.

Trước khi ác thần kịp làm gì, Kiều Thời đã nhanh chóng lên tiếng: "Ác thần đại nhân, xin đừng hiểu lầm, tôi đến để hòa giải. Vì ông mãi không mở cửa nên tôi đành mạo muội làm phiền."

Kiều Thời giơ hai tay lên, trên tay còn cầm theo một chiếc gối kỳ quái (phòng trường hợp nó tấn công, cô phải đề phòng những cú sốc có thể xảy ra), nhưng thực sự không có bất kỳ ý định tấn công nào.

Muốn đánh nhau với nó, chẳng lẽ cô định tổ chức đại chiến gối ngủ chắc?

Ác thần thở ra một hơi, rồi ước gì nó có thể hoá thân thành thần cà khịa: Cô cũng biết đây là mạo muội à?! Có ai đi đàm phán mà thấy cửa không mở thì tự tiện mở luôn không hả?!

Nhưng nó không dám nói ra mấy lời tự tìm đường chết đó, chỉ nheo mắt đầy nghi ngờ nhìn Kiều Thời: "Cô nói thật chứ? Cô sẽ không ra tay với tôi ư?"

"Haizz, đã bảo là ông hiểu lầm tôi rồi mà. Tôi vốn theo chủ nghĩa hòa bình, luôn chủ trương sống hòa thuận với mọi người đó."

Chỉ không chắc có chủ trương hòa thuận với ma quỷ thôi.

Những lời chân thành của Kiều Thời lại khiến ác thần trầm ngâm. Chủ nghĩa hòa bình? Trên đời này thực sự có loại người vừa mạnh khó lường lại vừa thánh mẫu như vậy à?

Nhưng như vậy vừa lúc.

Trên mặt ác thần cũng gượng gạo nặn ra một nụ cười có vẻ chân thành: "Vậy thì tốt quá. Cô tìm tôi để nói chuyện gì?"

"Muốn bàn về vấn đề chất lượng giấc ngủ của ông."

Ác thần: ?

"Cả ngày hôm nay ông đã mệt rồi, đến giờ này mà vẫn chưa có dấu hiệu buồn ngủ, chắc chắn là thường xuyên bị mất ngủ đúng không? Ông nhìn làn da này xem, thức đêm lâu ngày rồi nhỉ? Còn đôi mắt này nữa, toàn tơ máu không à." Kiều Thời quan tâm nói.

Ác thần: ?

Con nhãi này bị bệnh à?!

Kiều Thời lôi túi ngủ từ trong vali ra: "Vì vậy, tôi đến đây để giúp ông giải quyết vấn đề mất ngủ."

Chiếc túi ngủ trông hoàn toàn vô hại nên chưa kịp khiến ác thần đề phòng thì đã bất ngờ ụp thẳng xuống đầu nó!

"Tôi..."

Lời còn chưa kịp nói ra, chiếc túi ngủ và cái đầu ác thần đã rơi thẳng xuống đất, ngay lập tức cắt đứt mọi lời chửi rủa. Kiều Thời còn cẩn thận lót một chiếc gối dưới đầu nó, tránh để hệ thống phán cô làm tổn thương người khác.

Ác thần an tĩnh nhắm mắt lại.

Sau đó, Kiều Thời lập tức đổ cả đống tiền lương vào miệng nó.

Theo hệ thống phán định, cho nhân viên làm công ăn tiền lương là hành vi hợp lý. Vậy cô cho ác thần ăn tiền lương, bốn bỏ lên năm một chút cũng tương đương với việc cô đang làm từ thiện mà.

Tựa hồ Kiều Thời có thể nghe thấy âm thanh hệ thống phát thông báo "Mức độ trị liệu +1 +1."

Trong cơn mơ, ác thần có ý chí phản kháng thấp nhất nhưng vẫn như một cái động không đáy. Tiền lương vừa đổ vào miệng nó liền biến mất ngay lập tức. Với số lượng tiền lương khổng lồ này, một người thường chắc chắn đã bị dìm chết, nhưng nó thì chỉ mọc thêm vài sợi lông ở miệng.

Nhưng với Kiều Thời mà nói, mọc là được rồi. Dù chỉ là một chút cũng chứng minh phương pháp này có tác dụng.

Có mấy nhân viên dọn dẹp giúp cô ăn trộm tiền lương mà, tốc độ tất nhiên là max hiệu suất. Chỉ là Trương Vi đảm nhận khâu vận chuyển sắp không theo kịp nữa rồi.

"Bên trang trại chăn nuôi báo rằng tốc độ bổ sung tiền lương đang chậm lại! Thứ này có giới hạn!"

Vội vàng thông báo một câu, Trương Vi đang định chạy đi bổ sung hàng. Nhưng mới bước đến cửa, cô ấy lại lặng lẽ quay về: "Hình như chúng ta đã bị bao vây rồi."

Nhưng Kiều Thời đã nắm chặt con át chủ bài trong tay rồi thì làm gì biết sợ?

Cô tùy tiện chỉ vào một nhân viên tiếp tân: "Đi báo với chủ nhân của mấy người, bảo nó ngoan ngoãn phối hợp với tôi. Dù sao nó cũng không muốn tiệc nếm thử không tổ chức được đâu, đúng không?"

Bình Luận (0)
Comment