Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 88

Lúc sắp bị cái bóng khổng lồ cắn nuốt, Trình Trì và Thiên Lý Nhãn đều nghĩ mình chết chắc rồi.

Hội Bái Nguyệt chết tiệt này định làm cái quỷ gì thế…

Chưa đợi bọn họ phàn nàn xong thì ý thức đã bắt đầu rối loạn

Nhưng dẫu có rối loạn thì tận sâu tiềm thức họ vẫn khó chịu đến lạ: Rất đỗi bí bách, hô hấp khó khăn nhưng vẫn ngoi ngóp một hơi thở…

Người nào nghĩ ra được hình phạt thế kỷ mới thế này!

Cảm giác chìm vào trong nước đột ngột rút đi, bác sĩ bệnh viện tâm thần mỉm cười: “Xin yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu cậu.”

Sau đó bọn họ bị nhốt vào bệnh viện tâm thần “thoải mái”.

Bọn họ thật sự không muốn dùng từ thoải mái để hình dung bệnh viện tâm thần, nhưng so với những gì bọn họ từng trải qua thì đấy là sự thật. Như thể chuyện đã qua kia chỉ là ác mộng, bọn họ đã có được sự bình yên trong tâm hồn.

Thiên Lý Nhãn cạnh Trình Trì béo lên trông thấy.

“Anh, có phải chúng ta đã cùng tưởng tượng ra giới vực, quái vật, siêu năng lực… không? Chúng ta ở sát vách và có lẽ đã trao đổi nội dung tưởng tượng của mình cho nhau rồi nó trở thành giấc mơ kỳ quái kiểu kiểu đấy.”

Trình Trì: … Tốc độ tiếp nhận của thằng nhóc này nhanh phết!

Anh ấy dùng máy tạo giấc mơ để lừa Hứa Dịch và bộ phận dọn dẹp, nên anh ấy khá quen với thuộc tính ác mộng được tạo ra. Lúc này anh ấy mơ hồ nhận ra điều gì đó nhưng lại không chắc lắm.

Một người bình thường thì gặp ác mộng rằng mình bị nhốt trong bệnh viện tâm thần kiểu quái gì được ?

Thấy thế nào cũng không hợp lý!

Trình Trì vẫn còn rất nhiều nghi vấn nhưng Thiên Lý Nhãn “xuất viện” nhanh hơn anh ấy. Thằng cha này lay lay song sắt khóc lóc: “Tôi không đi, đại ca tôi vẫn còn ở đây! Đồ ăn ở đây cũng ngon hơn!”

Trình Trì bất lực.

Anh ấy không chắc thằng nhóc này không muốn rời đi là vì mình hay là vì đồ ăn ngon nữa.

Nhưng sau khi Thiên Lý Nhãn rời đi, Trình Trì bị nhốt ở đây làm thế nào cũng không ra ngoài được. Anh ấy khó chịu vô cùng, rốt cuộc khẳng định đây là ác mộng chắc luôn!

Nhưng càng khó chịu thì anh ấy lại càng không thể rời đi. Sau đó cảm xúc của anh ấy từ từ phai nhạt…

Trình Trì cũng không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng anh ấy mở mắt trong thực tại.

Anh ấy nằm trên ghế dài trong công viên, ánh nắng thực tại chiếu lên người làm anh ấy hơi ngơ ngác.

Tựa như trăng máu buông xuống, cái bóng khổng lồ cắn nuốt chỉ là ác mộng, bệnh viện tâm thần cũng là ác mộng. Khi ra khỏi ác mộng thì mọi thứ đều ổn, thế giới vẫn vận hành theo lẽ thường.

“Anh, hóa ra anh nằm ở đây! Em tìm anh cả buổi rồi.” Thiên Lý Nhãn tình cờ đi tới.

Trình Trì day trán, ý thức trở về, đương nhiên anh ấy biết những gì trải qua không phải là ác mộng. Việc biến tất cả những điều này “thành ác mộng” ắt hẳn là do bộ phận dọn dẹp đã ra tay để làm dịu tình tình.

“Có nhìn thấy người của hội Bái Nguyệt đâu không?”

“Tất cả đều bị bộ phận dọn dẹp đưa đi rồi. E là… không về được.”

Trình Trì cũng không bất ngờ về chuyện này, anh ấy dặn dò ngắn gọn: “Vậy trước hết tập họp mọi người đến đây.”

Kết quả, Thiên Lý Nhãn vẫn ấp a ấp úng: “Ách… anh, việc này có thể hơi khó. Bọn họ sẽ không đến đây đâu.”

Trong lòng Trình Trì trùng xuống: “Là Hứa Dịch ra tay với bọn họ à?”

Rơi vào tay Hứa Dịch thì tất nhiên sẽ bị giết. Trình Trì hiểu.

“Không phải không phải.” Thiên Lý Nhãn vội vàng xua tay. Nhưng nguyên nhân thật sự mọi người không tới được cũng không khá hơn việc bị giết là bao: “Anh, bọn họ tạo phản rồi.”

Trình Trì: Cái gì?

“Họ bảo theo đại ca không có tương lai, chưa làm nên chuyện mà còn xém toi cái mạng. Trăng máu là do hội Bái Nguyệt tạo ra, máy tạo giấc mơ thì do anh tạo ra, toàn là mấy thứ thọt lưng người phe mình cả, đã thế còn lục đục nội bộ. Họ tìm được chỗ ngon hơn nên sủi cả rồi.”

Thiên Lý Nhãn càng nói càng nhỏ, lo lắng Trình Trì không chịu nổi cú sốc này.

Phải biết rằng, lúc trước anh ta chửi hội Bái Nguyệt là đồ phản bội, người của hội Bái Nguyệt vẫn để Trình Trì làm đại ca, chỉ là lén lút giở trò sau lưng mà thôi.

Giờ thì hay rồi, mất luôn chức đại ca!

Trình Trì ngu luôn rồi!

Nhưng không phải vì không được làm đại ca, anh ấy chẳng màng cái chức đấy!

Anh ấy chỉ không hiểu, dù có là lũ ô hợp thì đâu đến nỗi bỏ con giữa chợ kiểu đấy?

Ít nhất bọn họ cũng có chung mục tiêu mà.

“Bọn họ nói có chỗ tốt hơn là chỗ nào?” Trình Trì lập tức bắt lấy trọng điểm.

Lập bè phái khác cần thời gian, đối phương cũng biết nắm bắt thời cơ đào tường đó. Chẳng lẽ thật sự có thế lực thứ ba xen vào sao?

“Hình như là một giới vực tên là Trang trại chăn nuôi.”

“Giới vực?”

“Đúng vậy, tên cầm đầu của bọn họ tóm được giới vực kia rồi nuôi dưỡng dị thường, lấy danh nghĩa là nuôi dưỡng và săn bắt dị thường. Nhưng kỳ lạ thay họ không bị dị thường tấn công, bởi chính khách hàng của bọn họ cũng là dị thường. Đường buôn này cũng do bọn họ oanh tạc ra.”

Có mối làm ăn này rồi, dù không theo lối của bộ phận dọn dẹp thì tương lai phát triển cũng chả tệ. Thậm chí ngày nào đó bộ phận dọn dẹp cũng sẽ cần đến bọn họ!

Nghĩ lại thì khắp nơi đều là bộ phận dọn dẹp, sau này nhìn thấy mặt mình… Nhanh chóng giải quyết bộ phận dọn dẹp vẫn dễ chịu hơn!

Có dã tâm muốn lên cao thì buộc phải chạy lấy người.

Trình Trì có thể hiểu một số người đã rời đi, nhưng những người khác đâu?

“Nợ máu của Hứa Dịch, bọn họ không bị xử lý sao? Hay trang trại chăn nuôi này giương cao ngọn cờ giết Hứa Dịch?”

“Không. Nhưng…”

Thiên Lý Nhãn nhìn lén Trình Trì, thấy mặc dù bị giấc mơ dồn ép nhưng cảm xúc vẫn coi là ổn định, thế là vội chỉ chỉ vào đồ vật nhỏ trong tay mình: “Đại ca có thể xem cái này.”

Trình Trì tạm ngừng.

Hiển nhiên Hứa Dịch vẫn nhận ra bọn họ là người trong giới, chỉ là không có chém giết như trong truyền thuyết.

Đây là thẻ nhớ dùng một lần nhưng mà cần năng lực đặc biệt để kích hoạt.

Màn hình 3D hiện ra trước mặt Trình Trì.

Gương mặt Hứa Dịch xuất hiện.

Trình Trì vô thức cuộn tay thành nắm đấm.

Lần đầu tiên Hứa Dịch giải thích với bọn họ về việc anh làm ở giới vực.

“Muốn biết tôi có nói thật hay không thì mấy người có thể tự dùng năng lực của mình để xác minh. Có người nói cho tôi biết là nhiều người trong số mấy người không phải kẻ thù của tôi, mà thật ra tôi cũng không quan tâm. Nhưng cô ấy nói cô ấy quan tâm nên tôi mới đứng ra giải thích.”

“Tôi chưa bao giờ xin lỗi là vì tôi không thẹn với lòng, không việc gì phải đi xin lỗi ai cả. Nhưng có người nói cho tôi biết, người còn sống cảm thấy thương cảm cho người đã chết cũng là một kiểu an ủi cho mình. Vì thế tôi xin lỗi.”

Hình ảnh biến mất.

Trình Trì che mặt.

“Có một số người đã từ bỏ việc gây rắc rối cho Hứa Dịch. Cũng có một số người không cam lòng nhưng cũng đã chuồn đi rồi.” Thiên Lý Nhãn thành thật nói.

Ai cũng nói tình trạng của Hứa Dịch không ổn nên mọi người mới tụ tập lại một chỗ. Nhưng nhìn tình trạng hiện giờ của anh trông giống không ổn lắm à?

Rõ ràng là ổn hơn bao giờ hết!

Vậy mà bọn họ còn muốn đi trả thù? Có khác gì đi tìm chết đâu?

“Biết rồi.”

Thiên Lý Nhãn nghe ra giọng Trình Trì chán nản thấy rõ nên vội nói: “ Anh, lời của thằng cha kia chưa hẳn là thật, chúng ta còn chưa xác minh mà, anh ta cố tình dùng cách này để chia rẽ chúng ta đấy!”

“Vậy cậu cảm thấy những gì cậu ta nói là thật hay giả?”

Thiên Lý Nhãn do dự một lát, vẫn nói thật: “Em cảm thấy… không giống giả lắm.”

Mặc dù Thiên Lý Nhãn thầm chửi Hứa Dịch xảo trá nhưng lòng người vốn là như vậy.

Nếu Hứa Dịch là người thường biện bạch cho mình, vậy anh có đứng ra giải thích mọi người cũng sẽ không tin.

Nhưng một kẻ luôn kiêu ngạo chưa bao giờ giải thích lại đột nhiên đứng ra giải thích, vô hình trung sẽ khiến người khác thấy đáng tin hơn.

“Điều đáng buồn là tôi cũng nghĩ giống như cậu. Trông như tôi làm ầm ĩ lên chỉ để cậu ta nói một câu xin lỗi vậy. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm nhưng lại không cam lòng.”

Nếu Hứa Dịch là Hứa Dịch ban đầu, vậy anh ấy có thể thoải mái oán trách. Ngặt nỗi sự thay đổi này lại khiến cho người khác cảm thấy trong lòng trống trải hơn.

“Anh, hay mình vẫn cứ ghét anh ta đi. Em thấy anh ta rất thèm đòn.”

Trình Trì mỉm cười: “Cậu nói đúng.”

Nhưng bọn họ đều biết "ghét" và "thù hận" không cùng một cấp độ. Sau khi thù hận được được giải tỏa thì bọn họ nên đi đâu?

Đó là một vấn đề không biết phải diễn đạt như thế nào.

Thiên Lý Nhãn muốn mắng những tên phản bội kia chắc đã nói ra thân phận trung thành của anh ta và thân phận đại ca của Trình Trì, từ lúc tỉnh cho đến giờ chưa có một mống nào đến chào họ một tiếng.

Trang trại chăn nuôi chả biết điều gì cả!

Nhưng nghĩ đến việc Trình Trì vừa mất vị trí đại ca, anh ta cảm thông nên không nói ra để tránh làm cho Trình Trì nhận ra bọn họ bị bỏ rơi, cũng tránh làm Trình Trì cảm thấy anh ta muốn đến trang trại chăn nuôi truyền thuyết kia.

“Đi, chúng ta đi uống một ly.”

“Dạ… Ơ khoan, đại ca, anh nói uống một ly là uống trà sữa ạ?”

Nhìn thấy bảng hiệu quán nước quen thuộc, vẻ mặt Thiên Lý Nhãn rõ khờ. Chẳng phải giờ nên uống rượu giải sầu sao? Cũng không cần sợ lượng đường trong máu tăng cao!

Bên trong quán nước.

Trương Vi tính toán sổ sách mà nước mắt tuôn hai hàng.

Lúc Hứa Dịch đang sàng lọc người, Trương Vi nhìn nhìn, sau đó ngây người: Sao trông quen thế?

Tất cả đều là “khách quen” của quán nước!

Trương Vi không ngốc, lập tức hiểu được lý do quan trọng vì sao quán nước này phát đạt như vậy.

Nhưng vấn đề là lần này Kiều Thời đã giải tán đám người đó rồi mà! Chẳng lẽ ngày nào bọn họ cũng theo dõi ở nơi gần đây sao?

Lầu hai sân thượng, bởi vì lúc trước Hứa Dịch đánh nhau với trăng máu nên chịu ảnh hưởng để lại từ trận đấu, đồ trang trí bị hư hại rất nhiều, chắc chắn phải sửa sang lại.

Mặc dù có bảo hiểm bồi thường nhưng vì đã ảnh hưởng đến hoạt động kinh doanh nên đó sẽ là phí tổn thất!

Nếu phần tổn thất thuộc về bố cô ấy thì Trương Vi sẽ không đau lòng. Nhưng thứ cô ấy mất là tiền tiêu vặt của mình đó!

“Tớ đột nhiên phát hiện mình thích hợp làm cá muối hơn.” Sắc mặt Trương Vi nghiêm túc.

Kiều Thời bạo dạn đáp: “Cậu yên tâm, sẽ không bị tổn thất gì đâu, lát nữa tớ sẽ dẫn mọi người tụ họp ở đây! Này, có khách đến kìa.”

Với tư cách là trợ lý của Trương Vi, Kiều Thời phụng sự đem nước đến chỗ ngồi cho Trình Trì và Thiên Lý Nhãn một cách chu đáo, sau đó ngồi xuống bên cạnh họ.

Thiên Lý Nhãn suýt nữa nhảy dựng lên.

Mặc dù rõ ràng chi nhánh và Hứa Dịch chưa định thủ tiêu bọn họ, mặc dù Kiều Thời có ấn tượng tốt với bọn họ. Nhưng tự dưng tìm đến như này sao mà không bất an cho được.

Nhỡ đâu người đứng đầu như hai người họ chính là đối tượng để giết gà dọa khỉ của bộ phận dọn dẹp thì sao ?

Trình Thời đè anh ta xuống: “Cảm ơn. Xin hỏi cô còn chuyện gì sao?”

“Nhân tiện, các anh đã cân nhắc đến chuyện đổi việc chưa?”

Kiều Thời muốn vắt kiệt giá trị thặng dư của tổ chức Trình Trì, tất nhiên cô biết rõ thân phận hai người này. Thậm chí cô cũng đã biết được ai bảo Trần Linh truyền tin giúp.

Kiều Thời đẩy tấm danh thiếp in dòng chữ trang trại chăn nuôi ra.

Danh thiếp này sẽ có thể hơi lạ với những người không hiểu, nhưng hai vị này rõ ràng đã biết ý nghĩa của trang trại chăn nuôi.

Lần này Trình Trì không giữ được Thiên Lý Nhãn nữa.

Anh ta đứng phắt dậy, nói năng chả đâu vào đâu: “Chị, không phải chị…”

Thiên Lý Nhãn cảm thấy não mình thành bột nhão rồi.

Kiều Thời chính là chủ nhân thực sự của trang trại chăn nuôi sao? Nhưng chẳng phải chủ trương của trang trại chăn nuôi là trở thành tổ chức đầu tiên của người trong giới à? Kiều Thời là người của bộ phận dọn dẹp mà?

Trình Trì bình tĩnh hơn nhiều, chỉ hỏi Kiều Thời: “Những người đó biết thân phận của cô không?”

Những người không thích bộ phận dọn dẹp, muốn lập bè phái riêng mà biết bản thân trở thành “tay sai” cho bộ phận dọn dẹp thì có chịu để yên không?

“Đương nhiên là biết rồi.” Kiều Thời nhe răng cười: “Chính vì họ biết nên mới thấy đi theo tôi sẽ có tương lai hơn đi theo anh đó.”

Nếu trang trại chăn nuôi yếu, đi sau tiến độ của bộ phận dọn dẹp mới gọi là tay sai của bộ phận dọn dẹp. Nhưng trang trại chăn nuôi đã mở ra nhiều mối quan hệ trong giới vực có độ khó từ trung bình đến cao thì có còn thấy nó yếu không?

Mà dưới tình huống này, Kiều Thời còn có một thân phận khác trong bộ phận dọn dẹp, đó được gọi là thành công đánh vào bên trong kẻ địch! Có chị đại này che chở đã cảm thấy đủ an toàn chưa?

Trình Trì: …

Bình Luận (0)
Comment