Trăng máu rơi xuống, vỡ tan thành bụi mịn.
Thật đáng tiếc, có vẻ như trăng máu này có thành kiến cá nhân hay gì đấy mà ngoài Kiều Thời ra, nó thà chết chứ không chịu bồi thường tổn thất cho những người khác.
Kiều Thời nhìn mà cũng hơi ngại, cô làm thế có được xem là gắp lửa bỏ tay người không?
Cô muốn giải thích thay trăng máu một chút: Năng lực của cô khá đặc biệt nên mới có "bồi thường", còn đòi hơn thì có lẽ trăng máu cũng không gánh nổi nữa.
Nhưng Trương Vi và những người khác lại xua tay: “Kiều Kiều, cậu không hiểu rồi, cậu không ép nó một chút, nó sẽ không biết giới hạn của bản thân đến đâu đâu. Không có cũng không sao, chúng ta cứ lấy nó ra làm mẫu để tập, lần sau đi đòi nợ sẽ quen tay hơn.”
Lý Văn ôm đầu, cảm giác như đội mình dẫn dắt không phải là bộ phận dọn dẹp mà là đội đòi nợ mạnh nhất lịch sử.
Hết cách, vậy chỉ đành để trăng máu thiệt thòi một chút thôi.
Kiều Thời không có khả năng tạo nên liên kết với dị thường như Trương Vi. Nhưng không biết vì sao, ngay lúc trăng máu rơi xuống cô lại cảm thấy nó như trút được một hơi dài nhẹ nhõm, như thể cuối cùng cũng được giải thoát vậy.
Khoảnh khắc mà trăng máu rơi xuống, toàn bộ thế giới chìm vào một màu đen kịt, giơ tay cũng không thấy năm ngón.
Lý Văn đã mang máy tạo giấc mơ ra, sẵn sàng kích hoạt. Nhưng anh ta không vội dùng ngay mà kiên nhẫn chờ đợi sự thay đổi của giới vực.
Bọn họ đã cầm theo túi đại thực thần lượn khắp thành phố nhưng không thể nói chắc là không có kẻ nào của hội Bái Nguyệt trốn thoát.
Nếu hội Bái Nguyệt còn đủ sức tiến hành nghi thức bái nguyệt thì một vòng trăng máu mới sẽ lại được sinh ra.
Họ cần phải đề phòng điều đó.
Nhưng sau một lúc chờ đợi trong bóng tối, trăng máu mới không xuất hiện, mà một luồng sáng xuyên thủng bầu trời lại xuất hiện.
Điều này cho thấy giới vực đã xuất hiện vết nứt, ánh trăng từ thực tại đã tràn vào thông qua khe nứt.
Mọi người đều nghe thấy âm thanh giòn tan của kính vỡ. Thế giới bóng do trăng máu tạo ra cũng đang dần biến mất, khoảng cách giữa các chiều không gian giữa những cái bóng đang bị phá vỡ!
Kết thúc rồi.
Kiều Thời và những người khác đều nhận thức rõ điều đó.
Hội Bái Nguyệt có bị thu hết vào túi đại thực thần hay chưa thì khó nói, đôi khi bọn chúng cứ như những con gián bất tử, chẳng thể nào đoán trước được bọn chúng sẽ chui ra từ nơi nào và vào lúc nào. Nhưng ít nhất trong giới vực này, bọn chúng đã không thể tiếp tục giở trò được nữa.
Máy tạo giấc mơ được kích hoạt, phát ra tiếng ù ù nặng nề.
Tiếng ù ù của cỗ máy vừa như tiếng gào thét cố gắng làm việc, vừa như đang reo hò vui sướng.
Sau khi suýt chút nữa cùng chết chùm với mấy thứ ma yêu gì đó, nó cứ nghĩ rằng đời mình đã chấm dứt. Không ngờ sau khi được mang đến bộ phận dọn dẹp, nó lại nghênh đón thời khắc huy hoàng nhất của đời máy.
Đúng vậy, nó đã có tương lai rồi! Nó đang tạo ra những cơn ác mộng ảnh hưởng đến toàn thành phố!
Dù giấc mơ lần này không được sáng tạo lắm, nó không thể "đo ni đóng giày" cho từng người mà chỉ có thể "sản xuất hàng loạt" dựa theo ác mộng của một con quỷ nào đó.
Nhưng thay đổi về số lượng cũng là một dạng thay đổi, dù sao thì ác mộng của nó đã thành công ảnh hưởng đến cả thành phố rồi! Hơn nữa, nó chẳng cần phải mạo hiểm chút nào!
Nếu nhân viên bộ phận dọn dẹp nỗ lực hơn nữa, liệu nó có cơ hội tạo ra một cơn ác mộng ảnh hưởng đến toàn thế giới không?
Hóa ra, đây chính là cảm giác nằm không cũng thắng!
Đúng lúc đó, tiếng gào rú của những chiếc trực thăng từ xa đến gần.
Một thành phố đột nhiên biến mất, toàn bộ cư dân đều mất liên lạc, ảnh hưởng do chuyện này gây ra còn lớn hơn nhiều so với việc một căn cứ huấn luyện từng "bốc hơi". Ngay từ giây phút đầu tiên, chuyện này đã khiến cấp trên bàng hoàng.
Bộ phận dọn dẹp ở các thành phố khác đã sớm vào trạng thái chờ lệnh, chuẩn bị sẵn sàng xông vào giới vực để cứu người.
Nhưng còn chưa kịp quyết định phương án hành động thì giới vực bao trùm toàn thành phố đã tự sụp đổ. Những đội quân đang chờ lệnh cũng lập tức xông vào, kiểm tra tình hình.
Vừa tiến vào, tất cả đều lạnh sống lưng.
Quá yên tĩnh.
Hơn nữa, bọn họ còn không phát hiện bất kỳ dấu hiệu sinh tồn nào.
Giới vực biến mất là chuyện tốt, nhưng nếu điều đó đồng nghĩa với việc nơi này trở thành một thành phố chết thì lại cực kỳ phiền phức!
Sau khi trực thăng bay vào được một đoạn, đột nhiên máy dò sự sống lắp trong buồng trực thăng bắt đầu nhấp nháy, trên màn hình xuất hiện vô số chấm đỏ dày đặc!
Khi đèn pha rọi xuống, những người đó nhìn thấy cảnh tượng bên dưới thì không khỏi hít vào một hơi lạnh.
Cùng với sự tan biến của thế giới bóng, túi đại thực thần của Kiều Thời cũng đang dần biến mất. Những cái bóng bên trong bắt đầu trở lại thế giới thực, khôi phục hình dáng con người bình thường, rồi sau đó… biến thành một đống người chất chồng lên nhau.
Nhìn sơ qua, cảnh tượng này thực sự rợn người!
Cũng may nhờ vào tín hiệu từ máy dò, họ mới biết hơn một nửa những người bên dưới vẫn còn sống, nếu không, e rằng họ đã tưởng đây là một bãi tha ma khổng lồ rồi.
Cũng may có máy tạo giấc mơ đang vận hành hết công suất, mọi người đều chìm trong “ác mộng" không dễ dàng tỉnh lại. Nếu không, vừa mở mắt đã thấy bản thân bị nhét trong một đống người thế này, e rằng họ sẽ rơi vào một cơn ác mộng mới ngay lập tức.
Chưa nói đến những cái đầu người lặng yên không nhúc nhích kia, chỉ riêng một vài người đang động đậy một cách tự do đã lập tức thu hút sự chú ý và cảnh giác của đội cứu hộ.
Đèn pha chiếu thẳng vào họ.
Kiều Thời dám chắc rằng, trong bóng tối có vô số vũ khí đã nhắm vào họ. Nói chứ, khí chất phản diện của họ có rõ ràng đến mức ấy sao? Mới nhìn từ xa mà đã khiến người ta cảm thấy như đối mặt với đại địch vậy à.
"Đây là Đội cứu hộ số 1, vui lòng báo cáo danh tính của các bạn." Giọng nói từ loa vang lên giữa tiếng ồn của trực thăng.
Lý Văn giơ hai tay lên, lớn tiếng hô: “Bộ phận dọn dẹp, chi nhánh số 9, đội trưởng Lý Văn, mã ID: XXXXX. Những người khác là nhân viên dọn dẹp của chi nhánh. Ngoài ra còn có Hứa Dịch từ chi nhánh số 1.”
Loa im lặng một lúc.
Nhưng việc xác minh danh tính cũng không mất quá nhiều thời gian. Chẳng bao lâu, một nhóm người nhanh chóng đáp xuống, lần lượt xác nhận thân phận của họ.
Người đội trưởng dẫn đầu vũ trang đầy đủ sải bước đến trước mặt Lý Văn: “Đội trưởng Lý, xin lỗi, chỉ là thủ tục thôi.”
Lý Văn bắt tay với người đó: “Hiểu mà.”
Nếu đổi lại là anh ta, khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng phải giật mình một chút.
Đội trưởng đội cứu hộ im lặng một lát, nhìn sang Hứa Dịch rồi mới vỗ vỗ vai Lý Văn: “Cũng vất vả cho anh rồi.”
Cách giải quyết vấn đề này hoàn toàn không giống với phong cách của đội Lý Văn. Ai là người đứng sau, không cần nói cũng biết.
Một cái nồi đen nặng nề rơi thẳng xuống đầu Hứa Dịch. Hứa Dịch liếc mắt nhìn đội trưởng đội cứu hộ rồi lại quay sang nhìn Kiều Thời, ấy vậy mà chẳng buồn giải thích lời nào. Anh chỉ bình tĩnh đối mặt với ánh mắt của đội trưởng như thể đang hỏi: Nhìn cái gì?
Tất nhiên Lý Văn hiểu ý của đội trưởng đội cứu hộ, trong mắt lập tức dâng đầy nước mắt: “Anh không hiểu đâu.”
“Sao cơ?”
“Hầy...” Lý Văn thở dài, không nói rõ rằng cái nồi đó vốn thuộc về Kiều Thời.
Nếu nhất định phải có một người chịu tiếng xấu, vậy chỉ đành để Hứa Dịch gánh lấy trách nhiệm nặng nề này thôi.
Ừm, Lý Văn đột nhiên nhận ra, Hứa Dịch cũng rất phù hợp với đội của họ. Anh có thể phát huy vai trò không thể thay thế.
Lý Văn chỉ nói đơn giản: “Thực ra, Hứa Dịch cũng không tệ đến vậy. Trong hành động lần này, cậu ta phối hợp rất tốt với các thành viên trong đội.”
Đội trưởng đội cứu hộ nhìn anh ta với vẻ mặt không thể tin nổi.
“Được rồi, tạm gác chuyện này lại đã. Trăng máu do hội Bái Nguyệt tạo ra đã khiến toàn bộ cư dân trong thành phố bị biến thành bóng ở các chiều không gian khác nhau. Khi đó tình hình khá phức tạp, để ngăn giới vực hợp nhất với thế giới thực, chúng tôi buộc phải sử dụng biện pháp đặc biệt để gom mọi người lại một chỗ. Nhằm loại bỏ ký ức kinh hoàng của họ, chúng tôi đã dùng đến máy tạo giấc mơ. Hiện tại tất cả họ đều đang trong một cơn ác mộng vô hại nào đó.”
“Khoan đã…” Đội trưởng đội cứu hộ không thể không lên tiếng cắt ngang lời giải thích của Lý Văn: “Ác mộng vô hại là sao?”
Máy tạo giấc mơ là một dị thường đúng không? Một cơn ác mộng do dị thường tạo ra, mà anh ta lại dám gọi là vô hại?
Anh ấy nghi ngờ rằng, gần mực thì đen, Lý Văn đã bị Hứa Dịch ảnh hưởng quá nhiều rồi, chẳng trách anh ta lại có thể nói ra câu “Hứa Dịch phối hợp rất tốt”.
“À thì… xin hãy tin vào phán đoán của tôi, cơn ác mộng này khác với ác mộng thông thường. Chi tiết cụ thể ra sao tôi sẽ trình bày trong báo cáo nhiệm vụ sau. Hiện tại tôi cần sự giúp đỡ của các anh.”
Sự giúp đỡ mà Lý Văn cần đương nhiên là đưa mọi người trở về nơi ở càng nhanh càng tốt.
Không về tận nhà cũng được, ít nhất đừng để họ nằm chất đống thế này.
Có nhân lực miễn phí dâng tới tận cửa, không dùng thì quá lãng phí.
Mỗi người có thời gian tỉnh dậy khác nhau. Tin rằng khi họ tỉnh lại từ cơn “ác mộng”, họ đã được “chữa lành tâm lý”, sẽ không gây ra khủng hoảng trên diện rộng.
Hơn nữa, Lý Văn cũng đã nghĩ xong cách giải thích cho sự kiện lần này. Cứ nói là có một vụ mộng du tập thể do siêu trăng gây ra, rồi tìm vài chuyên gia để lý giải nguồn gốc hiện tượng này và các ảnh hưởng kế tiếp là được.
Sau đó, nhân tiện xem xét lại một số hiện tượng siêu nhiên có thể từng xảy ra trong những năm gần đây, đưa ra lời giải thích có tính chuyên môn, đồng thời chế ra vài truyền thuyết hoang đường đến mức ai nhìn cũng biết là bịa.
Phần còn lại, cứ để thời gian và những tin tức khác giải quyết nốt.
Đội trưởng đội cứu hộ nhìn chằm chằm Lý Văn hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định làm theo ý anh ta trước, dù sao cứ để người nằm chồng chất thế này cũng không ổn.
Còn về việc phán đoán của Lý Văn về mức độ "vô hại” của cơn ác mộng có chính xác hay không, liệu con người này có đáng tin cậy hay không thì đó không phải là việc của anh ấy. Sau này tự khắc sẽ có đội điều tra vào cuộc.
Việc một giới vực có quy mô lớn như vậy giáng xuống, những báo cáo mà Lý Văn cần viết còn nhiều lắm.
Lúc này, Hứa Dịch cũng bắt đầu di chuyển theo nhóm cứu hộ. Nhưng nếu như họ đang bận rộn đưa người đi thì Hứa Dịch lại chỉ đơn giản là lật tìm trong đống người.
Khi tất cả còn là những cái bóng mờ, anh không thể phân biệt được ai với ai. Nhưng khi mọi người khôi phục lại bình thường, anh có thể cảm nhận được sự khác biệt giữa người trong giới và những người bình thường.
Anh thong thả lục lọi trong đống người, chuẩn bị tìm kiếm “kẻ thù”.
Nhưng Kiều Thời bỗng bật dậy bóp chặt lấy cổ Hứa Dịch: “Anh định làm gì đấy?”
“Dọn dẹp hậu quả cho tốt.” Hứa Dịch bình tĩnh đáp.
Tất nhiên, cách dọn dẹp hậu quả của anh và của Lý Văn tuyệt đối không cùng một ý nghĩa.
Phong cách của anh trước giờ chính là: Không có mối đe dọa, muốn làm gì thì làm. Còn có mối đe dọa à? Thế thì tiêu diệt tận gốc.
Kiều Thời vẫn siết chặt tay, không cho anh cơ hội ra tay: “Tôi muốn nói chuyện với anh.”
Hứa Dịch khựng lại: “Cô cũng cảm thấy tôi quá tàn nhẫn sao?”
“Thế thì không hẳn. Tôi cảm thấy anh không thông minh thôi.”
“Hả?” Hứa Dịch thật sự không ngờ Kiều Thời lại nói như vậy.
Người chửi anh là thần kinh, là kẻ giết người cuồng loạn, là tên b**n th** tâm lý thì có đầy rẫy, nhưng nói anh “không thông minh” thì… đây là lần đầu tiên Hứa Dịch nghe thấy.
Kiều Thời nhìn anh chằm chằm: “Tôi đã xem bệnh án của anh gần đây rồi.”
Hứa Dịch: “Ồ.”
“Là anh cố ý để tôi thấy đúng không?”
Hứa Dịch mỉm cười mà không phủ nhận.
Kiều Thời cũng lười vạch trần trò mèo này của anh, điều cô quan tâm chính là nội dung của bệnh án.
Bác sĩ có cơ sở khi đánh giá rằng tình trạng của anh đang dần chuyển biến tốt. Không chỉ là các chỉ số vật lý được cải thiện mà còn là việc anh đang dần nguyện ý mở lòng, dám thẳng thắn nói về những vấn đề mà bản thân luôn bị nghi ngờ.
Tính cách của Hứa Dịch bị nhiều người căm ghét, điều này không oan uổng anh chút nào.
Anh không thích bản thân, cũng không thích người khác. Anh có thể diễn theo cách mà người khác mong muốn, nhưng rất ít ai đáng để anh tốn công thể hiện, hoặc nếu có thì anh cũng diễn với thái độ hời hợt.
Nhưng nói rằng anh tội ác chồng chất, giết người như ngoé thì đúng là không hẳn.
Chỉ riêng việc anh “lười ra tay với những ai không đe dọa đến mình” này, tuy là rất coi thường người khác nhưng cũng nhờ đó mà đã loại ra rất nhiều người trong phạm vi giết chóc của anh rồi.
Anh cũng không biến thành một kẻ điên không màng đến gốc rễ mọi chuyện ra sao, nhưng anh lại giống như một chiếc điốt chỉ có hai cực đen và trắng, hoặc là mặc kệ không quan tâm, hoặc là giết sạch để kết thúc vấn đề.
Ở trong cùng đội với Hứa Dịch sẽ có tỷ lệ tử vong cao sao? Điều này là sự thật.
Vì những giới vực mà Hứa Dịch thích đặt chân tới đều có độ khó không thấp, những hành động của anh có thể k*ch th*ch dị thường nổi giận, mà bản thân anh cũng không bao giờ tốn sức bảo vệ ai cả. Nếu những người khác không có chút kỹ năng sinh tồn nào thì rất dễ bị liên lụy, thậm chí là mất mạng.
Nếu việc g**t ch*t một người có thể giải quyết nhanh gọn một giới vực, anh sẽ không ngần ngại làm vậy. Cho dù người đó có phải là nạn nhân vô tội bị khống chế hay không.
Nhiều người khi sắp chết, nỗi sợ nhất của họ không phải là dị thường mà là Hứa Dịch. Đây cũng là sự thật.
Bởi vì lúc đó, Hứa Dịch không chỉ bị dị thường tấn công mà còn bị năng lực của chính mình phản phệ. Da thịt anh rạn nứt từng chút một, dáng vẻ dữ tợn đến đáng sợ. Nhưng anh vẫn lao vào cắn xé quái vật, trông còn giống ác quỷ hơn cả ác quỷ thật sự.
Hứa Dịch từng nói: “Bác sĩ, nếu tôi yêu thích con người, tôi sẽ nhìn thấy nỗi sợ hãi của họ đối với mình, khi đó tôi sẽ bị tổn thương, cảm thấy đau khổ. Nhưng chỉ cần tôi không thích họ, tôi có thể chẳng cần bận tâm. Như vậy cũng không được sao?”
Dù là từ góc độ đồng cảm hay từ lập trường của một nhân viên dọn dẹp, hoặc thậm chí cân nhắc đến sự an toàn cá nhân của mình, Kiều Thời đều cảm thấy cô không thể mặc kệ chuyện này được nữa.
“Đồng chí Hứa này, cái kiểu diệt cỏ tận gốc của anh thực sự là quá nửa vời. Đối với những người không có mối đe dọa, anh chẳng thèm quan tâm là được à? Nhưng làm sao anh biết được người trước đây không phải mối đe dọa thì sau này sẽ không thành mối họa chứ? Chờ đến khi họ trở thành mối đe dọa rồi anh mới ra tay, vậy chẳng phải là nuôi ong tay áo sao!”
Hứa Dịch sững sờ, dò hỏi: “Ý cô là, bất kể có đe dọa hay không, tôi đều phải…”
Anh giơ tay, làm động tác cắt cổ.
Kiều Thời gật đầu nhưng rồi lại lắc đầu: “Như vậy vẫn chưa đủ. Nhổ sạch những kẻ này rồi, còn có người thân, bạn bè của bọn họ, bạn bè của bạn bè bọn họ, rồi cả những kẻ chính nghĩa thuần khiết chỉ nghe về tội ác của anh... Những kẻ này cũng là mối phiền phức! Không thể giữ lại!”
Hứa Dịch: …
Dựa theo logic của Kiều Thời, chỉ cần còn thở thì đều phải chết hết!
Hứa Dịch dở khóc dở cười đáp: “Cô có gì thì cứ nói thẳng đi.”
Anh đã hiểu rồi, Kiều Thời không phải đang thảo luận với anh về kinh nghiệm làm đại ma vương mà đang ẩn ý để nhắc nhở anh.
Kiều Thời nhún vai: “Cho nên mới nói, anh xấu xa mà lại không xấu đến tận cùng, như vậy là đau khổ nhất.”
Hứa Dịch lại nói: “Làm người tốt mà không làm trọn vẹn còn đau khổ hơn.”
Kiều Thời nghiêm túc nghĩ ngợi một chút: “Cũng ổn mà? Tôi thấy tôi rất vui vẻ.”
Hứa Dịch lặng lẽ nhìn cô chăm chú, không nói gì. Nhưng ánh mắt anh đã thể hiện rõ tất cả: Một người thực sự vui vẻ thì sẽ không bị bệnh.
Ai biết được sau nụ cười của Kiều Thời còn ẩn giấu bao nhiêu nỗi u sầu khác?
Kiều Thời: …
Anh nhìn tôi như vậy, tôi lại càng u sầu hơn đấy!
Cái hệ thống chết tiệt này!
Ghi chép thành tích chửi hệ thống hằng ngày √
Khi Kiều Thời đang rủa thầm trong lòng, Hứa Dịch lại mở miệng: “Cô không muốn tôi ra tay với bọn họ, đúng không? Hay là cô cảm thấy tôi làm sai, tôi nên xin lỗi bọn họ?”
Có vẻ như Hứa Dịch đã hiểu rõ mục đích của Kiều Thời rồi.
Trước giờ, những người khuyên anh cũng chỉ có hai kiểu này.
Nhưng lần này, Hứa Dịch lại rất sảng khoái nói: “Nếu đó là điều cô mong muốn, tôi có thể làm vì cô.”
Sau đó, anh lại nói tiếp: “Nhưng cô cũng biết đấy, những kẻ đã ra tay lần này thì lần sau vẫn sẽ tiếp tục ra tay. Những kẻ có dã tâm vẫn sẽ tiếp tục gây sóng gió. Lời xin lỗi không thể xoa dịu những người đó, bọn họ chỉ muốn tôi chết. Cô muốn tôi chết sao?”
Người ta nói Hứa Dịch điên nhưng anh lại vô cùng tỉnh táo.
Kiều Thời nghiêm túc trả lời: “Anh hiểu sai ý tôi rồi, tôi không muốn anh chết. Tôi cũng không nói là không cho anh ra tay. Tôi ủng hộ anh ra tay đấy chứ.”
Hứa Dịch lại ngớ ra.
Lẽ nào, Kiều Thời thật sự đến bàn kế hoạch tận diệt thế giới với anh sao?
Kiều Thời tỏ vẻ đau lòng: “Rõ ràng anh đã nhìn ra bọn họ có lập trường khác nhau, sao bây giờ lại biến thành không thông minh thế?”
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà bị đánh giá là “không thông minh” tận hai lần, sắc mặt Hứa Dịch tái đi.
“Lần sau tôi sẽ mua cho anh sữa Bảy Hạt Óc Chó.” Kiều Thời vỗ vai anh. “Thôi thì tôi cứ nói thẳng kế hoạch của tôi vậy.”
Thực ra, những kẻ căm ghét Hứa Dịch và phản đối bộ phận dọn dẹp có lập trường không giống nhau. Nói cách khác, việc bọn chúng tụ lại với nhau vốn đã là chuyện không nên xảy ra. Có thể do Hứa Dịch quá giỏi kéo thù hận, cũng có thể là do có kẻ đứng sau giỏi thao túng lòng người.
Nhưng dù là lý do gì, bản chất của bọn chúng vẫn là một đám ô hợp. Chỉ cần nhìn vào việc có kẻ đưa tin cho cô, hội Bái Nguyệt lại đột ngột ra tay là có thể thấy điều đó.
Đối phó với một đám ô hợp ấy mà, phải xử lý từ tận gốc rễ, chứ không phải chỉ giết một nhóm rồi lại gieo một hạt giống thù hận xuống, khiến chúng càng đoàn kết hơn.
“Đánh vào tận gốc rễ à?” Hứa Dịch vẫn hơi mơ hồ.
“Chính xác!” Kiều Thời búng tay một cái.
Những kẻ trực tiếp ra tay đáng bị giết. Giống hội Bái Nguyệt, lý do đầy đủ, chứng cứ xác đáng, có gì mà không thể nói rõ? Phải để cho những kẻ trong giới biết rằng bọn chúng suýt nữa đã bị “người một nhà” của mình hại chết!
Cái gì? Các người tưởng rằng tìm Hứa Dịch báo thù là hợp lý chắc?
Có những kẻ không thích bộ phận dọn dẹp thuộc biên chế nhà nước, muốn tự lập làm vua… Vậy tại sao Kiều Thời lại không thể làm vị vua này?
Vừa hay, trang trại chăn nuôi của Kiều Thời vẫn thiếu nhân lực. Hiện tại, khi kẻ đứng sau đã tập hợp được nhiều người thế này, cô có thể nhân cơ hội quảng cáo cho mình một chút.
Bộ phận dọn dẹp có chuyện riêng của họ, còn trang trại chăn nuôi chủ yếu dựa vào dị thường. Nếu có thể chiêu mộ thêm một số người trong giới giúp cô làm việc thì cũng hay.
Nói một cách đơn giản là Kiều Thời định đào góc tường của tổ chức này.
Chỉ cần nhổ tận gốc, xem chúng còn có thể tụ tập lại để chống đối cô nữa không?
Hứa Dịch ngây người: Làm... làm thế cũng được à?!
“Sao lại không được?” Kiều Thời hỏi lại.
Có một nơi tốt hơn mạnh hơn, những người đó còn phải đi theo hội Bái Nguyệt làm gì?
“Còn về những người chỉ muốn báo thù anh, tôi hy vọng anh có thể đối diện với họ. Dù anh nói gì đi nữa, vẫn sẽ có những người không thể tha thứ cho anh, cũng không tin anh. Nhưng cũng có những người chỉ cần sự thật, cần sự an ủi. Những người đó không phải là kẻ thù của anh.”