Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 86

Mọi người cảm thấy vô cùng may mắn, may mà Trương Vi đã nhận ra Kiều Thời từ khoảng cách xa, ra ám hiệu và liên lạc với cô. Nếu Kiều Thời thấy bọn họ trước, e rằng họ còn chưa kịp báo tên hay triển khai chiêu thức thì đã xong đời rồi.

Mắt Kính kéo Thầy bói lại, lần đầu tiên xin lỗi vì hành vi "mạo phạm" của mình: "Thầy ơi, tôi sai rồi, tôi không nên gọi ông là thầy dởm. Suy đoán này của ông... Chính xác đến không thể chính xác hơn!"

Cũng khó trách mọi người thất thố, cái bóng "ăn càng nhiều, dung lượng càng lớn" trong tay Kiều Thời thật sự quá phản khoa học.

Nhưng có một điều kỳ lạ là, Kiều Thời có một thần khí như vậy nhưng trước đây chưa từng thấy cô sử dụng. Nếu không, bọn họ đâu đến mức chẳng biết gì về nó, còn tưởng rằng đó là một con quái vật đuổi theo Kiều Thời nữa.

Kiều Thời biết mọi người đang chú ý đến cái túi đại thực thần này. Cô ho nhẹ một tiếng rồi giải thích: "Thực ra cái này là túi dùng một lần, vừa khéo phù hợp với đặc tính của giới vực này, rời khỏi đây là nó biến mất ngay."

Mọi người vẫn mang vẻ mặt có nhiều thứ muốn bới lên: Không phải đấy chứ, cô là con gái ruột của trăng máu à? Hay là hội trưởng hội Bái Nguyệt vậy?

Trăng máu vừa mọc lên đã đánh cho cả bọn trở tay không kịp, thế mà Kiều Thời còn chuẩn bị sẵn cả túi dùng một lần.

Ồ còn nữa, lúc nãy cô dịch chuyển tức thời là nhờ vào quy tắc sáng tối của trăng máu đấy! Trông như thể trăng máu đang mở rộng cửa đón chào cô vậy.

Kiều Thời trong sạch làm sao có thể để cái nồi đen này tròng loảng xoảng lên người mình được?

Cô nghiêm trang nói: "Mọi người đừng nhìn tôi như vậy, tôi chẳng có tí quan hệ nào với hội Bái Nguyệt hết. Khụ, nếu phải giải thích, vậy thì đây là khoản bồi thường mà tôi tự giành được."

"Bồi thường?"

"Đúng thế, chẳng phải tiệc nướng của chúng ta bị phá hỏng sao? Tôi rất tức giận nhưng tôi phải dùng cách của một người bình thường để giải quyết vấn đề, đúng không? Tôi bày tỏ sự phẫn nộ của mình với trăng máu, thế là nhận được cái túi này, thực phẩm gì cũng có thể bỏ vào trong."

Kiều Thời nghiêm túc nói.

“Dùng cách của một người bình thường để giải quyết vấn đề”, đây là điều hệ thống đã cố ý nhấn mạnh!

Ngoài việc không đề cập đến sự tồn tại của hệ thống thì mọi thứ cô nói đều là sự thật.

Với lời giải thích này, Kiều Thời tự nhận thấy là cực kỳ hợp tình hợp lý!

Mà phản ứng của mọi người thì lại từ im lặng trở nên im lặng hơn.

Ai sẽ tin một câu chuyện hoang đường như vậy chứ!

Trăng máu là hiện tượng dị thường!

Hiện tượng dị thường nào lại biết nói lý lẽ, tuân thủ quy tắc chứ? Nó phá hỏng tiệc nướng của cô, rồi nói "Xin lỗi nhé, tôi vô ý quá, tôi sẽ đền." chẳng phải là chuyện hoang đường như nghìn lẻ một đêm à?

Nhưng mọi người lại nhớ đến những thông tin trên trăng máu, hoàn toàn khớp với lời Kiều Thời nói. Điều này khiến câu chuyện của cô dù có vô lý nhưng lại rất thuyết phục.

Chẳng lẽ, đó không phải là thông tin Kiều Thời để lại cho họ, mà là cô đang thực sự giao tiếp với trăng máu?

Trương Vi trầm ngâm: "Chẳng lẽ bấy lâu nay mình đã dùng nhầm năng lực của mình rồi?"

Khả năng của cô ấy phù hợp để thành lập liên kết với các hiện tượng dị thường nhất.

Nhưng với năng lực này, Trương Vi thường dùng nó để điều tra thông tin về dị thường, cũng như kiểm soát chúng trong thời gian ngắn vào những thời khắc quan trọng.

Cô ấy đã thấy năng lực này rất hữu dụng rồi nhưng nếu có thể giống Kiều Thời, "cảm hóa người ta bằng đạo đức", giảng đạo lý với dị thường, chẳng phải sẽ nhẹ nhàng đơn giản hơn nhiều sao?

Trương Vi quyết định rồi, cô ấy muốn học theo cách này!

Lý Văn với tư cách là đội trưởng, dù sao cũng là người đáng tin cậy. Nhìn thấy vẻ mặt của Trương Vi như thể quá phấn khích, anh ta vội ngăn cản: "Trương Vi à, đo là phương án của cô ấy, chúng ta chỉ nghe thôi là được rồi. Người bình thường không nên bắt chước cái này."

Con bé Kiều Thời kia càng nhấn mạnh "cách giải quyết của người bình thường" thì lại càng không bình thường chút nào.

Nhìn xem cách cô dùng từ kìa: nguyên liệu nấu ăn. Dáng vẻ bình tĩnh đến mức đáng sợ ấy đã vô tình lộ ra chút điên cuồng rồi!

Lý Văn từng chứng kiến cơn ác mộng của Kiều Thời, chỉ là anh ta luôn giữ bí mật giúp cô. Giờ đây, anh ta nhận ra rằng có lẽ mình chính là người đến gần "sự thật" nhất! Trương Vi là một mầm non đầy triển vọng, đừng có lầm đường lạc lối à nha!

Lý Văn chuyển ánh mắt sang Hứa Dịch, Hứa Dịch là kiểu một trăm phần trăm phái chủ chiến, chắc chắn sẽ không tin vào mấy lời của Kiều Thời. Hứa Dịch có thể giúp anh ta khuyên thêm vài câu.

Nhưng không, chỉ thấy Hứa Dịch trông có vẻ trầm ngâm suy nghĩ: "Có nhiều dị thường như vậy mà chưa từng bồi thường cho tôi cái gì… Vậy chẳng phải tôi lỗ nặng rồi sao?"

Đúng vậy, Hứa Dịch thực sự là một người kiên định theo chủ nghĩa cứng rắn, lúc nào cũng xem dị thường như lá rụng mùa thu, quét sạch không chút do dự. Nhưng cứng rắn không có nghĩa là anh ngốc.

Những dị thường đó đáng chết, nhưng trước khi chết, tại sao không bắt chúng bồi thường cho anh trước nhỉ?

Hóa ra, cái tên bác sĩ trong cơn ác mộng kia nói anh phải thích nghi với thế giới này, dùng phương pháp của người bình thường để giải quyết vấn đề là có ý này sao?

Hứa Dịch nhận ra điểm thiếu sót của bản thân.

Anh là người thuộc phái hành động, lập tức hỏi Kiều Thời: "Tôi có thể mượn cái túi này dùng một chút không?"

Kiều Thời hơi khó hiểu. Bóng trong tầm mắt đều bị ăn sạch rồi, có còn "nguyên liệu" nào nữa đâu chứ?

Nhưng nghĩ lại, có thể thị lực của Hứa Dịch tốt hơn mình, nhìn được xa hơn nên Kiều Thời hào phóng đưa túi đại thực thần cho anh.

Cái túi vào tay, nhẹ bẫng chẳng có tí trọng lượng nào, nhưng Hứa Dịch vốn là người đã quen đối phó với các hiện tượng kỳ quái, vậy nên chẳng mấy chốc anh đã thích nghi với cảm giác này, cũng biết cách sử dụng nó.

Sau đó, Hứa Dịch vung mạnh chiếc bóng khổng lồ lên cao! Với sức mạnh đáng sợ của anh, cái túi cồng kềnh bị quất thành một sợi dây dài mảnh, kéo dài vô tận, bám lấy trăng máu!

Mục tiêu nguyên liệu nấu ăn của Hứa Dịch là: Trăng máu.

Ai bảo bánh trung thu nướng không thể bỏ vào túi chứ?

So với việc đập nát trăng máu, lúc này Hứa Dịch đã "nhân từ, giơ cao đánh khẽ" hơn rất nhiều. Anh kéo trăng máu xuống trước, nói chuyện đàng hoàng với nó. Bồi thường mà chỉ bồi thường cho một người thôi sao? Coi thường ai vậy?

Trăng máu đang im lặng treo trên bầu trời bỗng như nhận ra một mối nguy hiểm chưa từng có, ấy thế mà lại điên cuồng lăn về phía xa như một quả cầu.

Thấy Hứa Dịch dùng biện pháp vật lý, Trương Vi cũng không cam lòng thua kém. Cô ấy lập tức thiết lập liên kết tinh thần với trăng máu: Mày cũng không muốn bị người ta truy đuổi đòi bồi thường thô bạo thế này chứ? Nhân lúc tao còn có thể nói chuyện đàng hoàng với mày…

Thầy bói vội nói với Trương Vi: "Đừng quên đòi một phần giúp tôi luôn nhé."

Trương Vi đáng tin cậy giơ ngón tay ra dấu ok.

Nhưng cô ấy phát hiện cuộc giao tiếp này không hề suôn sẻ. Trăng máu liên tục truyền đến cảm xúc "tuyệt vọng", nhưng lại nhất quyết không trả lời về chuyện bồi thường. Có vẻ kỹ năng giao tiếp của cô ấy cần phải cải thiện thêm rồi.

Lý Văn nhắm nghiền hai mắt. Thôi toang rồi.

Anh ta thực sự không quản nổi cái nhóm này nữa!

Lý Văn quả quyết tìm đến "nguồn ô nhiễm" là Kiều Thời, hỏi: "Bị nhét vào cái túi nilon này thì sẽ có cảm giác thế nào?"

"Tôi cũng không rõ." Kiều Thời nhiệt tình mời mọc: "Đội trưởng, anh có muốn thử không?"

Lý Văn: … Tôi với cô chắc không có thù oán gì đâu nhỉ?

Thù thì chắc là không có. Nhưng Kiều Thời cũng tò mò lắm chứ! Chỉ tiếc là cô không tiện tự mình chui vào xem thử.

Nếu có người muốn thử, vậy Kiều Thời rất sẵn lòng thỏa mãn.

Khóe miệng Lý Văn co giật, lập tức từ chối liên tiếp ba lần.

Anh ta cảm thấy bản thân chưa tò mò đến mức ấy.

Cái bóng này trông có vẻ đã rất khổng lồ, nhưng so với "vùng đất vô chủ" mà Kiều Thời từng tạo ra thì thực chất cũng chẳng đáng kể. Nói cách khác, có lẽ đám bóng bên trong đang bị nhồi nhét chật ních như cá mòi trong hộp vậy!

Trải nghiệm thế nào, không cần chui vào cũng có thể đoán được.

Anh ta đột nhiên nhắc đến “cảm giác trải nghiệm”, thực chất là đang suy nghĩ về quyền lợi của những con cá mòi, à không, những người bình thường kia.

Bị nhét vào túi nilon đã đủ thảm rồi, nhưng để thuận lợi dọn dẹp hiện trường, giải quyết vấn đề giới vực thì chỉ có thể để họ hi sinh một chút.

Nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

Cái túi vào tay Hứa Dịch lại bị vặn thành hình sợi dây, thật khó mà tưởng tượng nổi tình trạng của những cái bóng bên trong giờ thế nào.

Rồi sợi dây ấy lại được dùng để kéo trăng máu, thử nghĩ mà xem, nhét trăng máu vào chung với đám bóng kia, cảm giác của bọn họ sẽ là kiểu gì đây!

Kiều Thời suy nghĩ một lúc, sau đó khẳng định: “Bảo đảm còn sống!”

Lý Văn: …

Hứa Dịch đang giằng co với trăng máu nhưng vẫn chú ý thấy Lý Văn đang thì thầm làu bàu sau lưng mình. Anh lập tức lên tiếng: “Bọn họ ở trong đó tối om thế kia, tôi thắp cho họ một cái đèn là chuyện tốt mà!”

Bình thường Hứa Dịch không bao giờ quan tâm người khác nói gì về mình. Nhưng tình hình bây giờ khác rồi, cái túi này là mượn từ Kiều Thời, mục tiêu của anh vẫn chưa đạt được, lỡ đâu Kiều Thời nghe lời xúi bậy rồi giật túi lại thì sao?

“Đội trưởng Lý, anh cũng đừng căng thẳng quá. Với một người bình thường, giữa việc thế giới chỉ còn lại mỗi mình họ và việc bị nhét vào một cái túi kỳ quái thì độ kinh hoàng cũng ngang nhau thôi. Tôi không chơi thế này thì anh cũng phải thu dọn hậu quả. Tôi chơi thế này, anh cũng phải thu dọn hậu quả. Tính ra thì khối lượng công việc của anh cũng đâu có tăng lên đâu.”

Lý Văn: …

Cậu nghe thử xem, đây là lời mà con người có thể nói ra sao?

Đột nhiên, anh ta cảm thấy việc Hứa Dịch bị đưa đến đây là một quyết định sai lầm của cấp trên. Không chỉ là riêng việc Hứa Dịch mang rắc rối đến, mà điều Lý Văn lo lắng hơn cả là liệu trạng thái của Hứa Dịch có bị biến đổi theo hướng càng kỳ quái hơn không?

Hy vọng đến lúc đó, người trong cục đừng tìm anh ta tính sổ!

Lý Văn hơi nhớ cái vẻ ngang ngược ngạo mạn của Hứa Dịch lúc ban đầu.

Rốt cuộc thì Kiều Thời vẫn đáng tin cậy hơn Hứa Dịch nhiều. Nhìn thấy bộ dạng khổ sở của đội trưởng, cô hạ thấp giọng: “Đội trưởng, anh đừng lo, thực ra tôi đã nghĩ xong cách giải quyết hậu quả rồi.”

Lý Văn lập tức bị thu hút sự chú ý.

“Không phải anh đã để lại máy tạo giấc mơ sao?” Kiều Thời nhếch môi cười: “Bây giờ điều mọi người cần nhất chính là điều trị tâm lý.”

Để những người vừa bị trăng máu tàn phá tiếp tục gặp ác mộng thì chẳng khác nào đẩy họ đi chịu chết. Nhưng có một cơn ác mộng là ngoại lệ: ác mộng của Kiều Thời là an toàn nhất, cũng là điều mà mọi người cần nhất vào lúc này.

Đợi sau khi tỉnh dậy từ “cơn ác mộng không có quái vật”, rồi nhớ lại đêm trăng máu kia, họ sẽ cảm thấy đó chỉ là một cơn ác mộng trước khi thực sự gặp ác mộng mà thôi.

Ý tưởng này quả là thiên tài!

Ha ha, Kiều Thời không ngờ rằng, có một ngày cô lại có thể kéo theo nhiều người cùng “chung hoạn nạn” với mình như vậy.

Mắt Lý Văn sáng lên, nhưng khi nhìn thấy nụ cười méo xệch của Kiều Thời, anh ta không nhịn được mà nhắc nhở: “Bây giờ trông cô y như phản diện ấy, mau cất cái điệu cười ấy đi ngay! Với cả, cô không sợ mọi người biết đó là ác mộng của cô à?”

“Đội trưởng, anh nói gì thế, đó đâu phải ác mộng của tôi, đó là ác mộng của mọi người.” Kiều Thời lập tức thu lại hàm răng trắng bóc của mình, nghiêm túc đến lạ thường, quả quyết vứt cái trách nhiệm này đi.

Cô nghiêm túc ho khan một tiếng: “Không phải tôi đang vui mừng cho bản thân tôi, tôi vui vì mọi người sẽ không bị ám ảnh bởi giới vực.”

Cái gì gọi là giác ngộ ư? Đây chính là giác ngộ!

Bình Luận (0)
Comment