Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 85

Mặc dù biết rõ rằng Kiều Thời không thể nghe thấy tiếng họ nhưng theo phản xạ, mọi người vẫn hét lên đầy tuyệt vọng.

Hứa Dịch lập tức xách cổ Lý Văn, nhảy ra khỏi chướng ngại vật đang dùng làm lá chắn. Sau vài bước chạy lấy đà, anh dứt khoát quăng mạnh Lý Văn đi như thể đó là một món vũ khí!

Cơn gió ào ạt táp thẳng vào mặt Lý Văn, khiến lời chửi rủa suýt bật ra khỏi miệng anh ta lại bị nuốt ngược vào trong.

Lý Văn không hề phản kháng, bởi anh ta biết đây là cách nhanh nhất để tiếp cận Kiều Thời!

Giờ anh ta đã có thể chạm được vào tay Kiều Thời rồi!

Nhưng đồng thời, anh ta cũng đã lọt vào phạm vi bao phủ của cái bóng khổng lồ đáng sợ kia.

Lúc quan sát từ xa, Lý Văn đã có thể cảm nhận được sự vặn vẹo và kinh khủng của nó. Mà giờ đây, cảm giác áp lực đó càng trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết.

Dường như cái bóng ấy không chỉ phủ lên đầu anh ta mà còn len lỏi vào tận sâu trong tâm trí, khiến người ta dễ sinh ra cảm giác tuyệt vọng đến mức chẳng còn đường nào để trốn thoát.

Thì ra đây chính là quái vật mà Kiều Thời phải đối mặt! Chẳng trách cô không có thời gian bàn bạc kế hoạch với cả nhóm!

Kiều Thời vẫn luôn kiên cường đứng chắn ở tiền tuyến, không một lời kêu than. Giờ đây, anh ta sẽ không bao giờ bỏ mặc Kiều Thời nữa!

Lý Văn nắm chặt lấy tay Kiều Thời. Anh ta không hề do dự, vận dụng toàn bộ sức mạnh xé toạc sự chênh lệch giữa hai chiều không gian, cố kéo Kiều Thời về phía mình.

Chỉ một cú kéo, nửa người Kiều Thời đã lọt vào chiều không gian của họ, dễ dàng đến mức khó tin.

Cô khẽ th* d*c: “Hây, cuối cùng cũng hội ngộ với mọi người rồi.”

Dù đã biết rõ rằng những cái bóng kia cũng là con người, nhưng cảm giác khi đối diện với chúng và khi đối diện với người thật vẫn hoàn toàn khác biệt.

Sự “cảm động” của Kiều Thời, trong mắt Lý Văn chính là niềm vui sướng khi cô đã kiên trì chiến đấu suốt một thời gian dài và cuối cùng cũng chờ được đồng đội đến cứu viện.

Có thể tưởng tượng ra được trước khi họ đến, Kiều Thời đã vất vả nhường nào.

Lý Văn siết chặt tay hơn, định kéo cô dứt ra hoàn toàn, nhưng lần này anh ta lại gặp phải một lực cản cực kỳ mạnh mẽ. Kiều Thời không nhúc nhích chút nào cả.

Lúc này, Hứa Dịch và những người khác cũng vừa kịp chạy đến. Không chút do dự, họ cùng nhau giữ chặt lấy Lý Văn, truyền thêm sức mạnh cho anh ta.

Đừng thấy cảnh tượng lúc này trông có vẻ giống một màn kéo co đầy hỗn loạn, thực chất ai nấy cũng đang dốc hết toàn lực. Sức mạnh của họ bùng nổ khuếch tán thành những gợn sóng vô hình, rồi lấy họ làm trung tâm, cuốn theo từng luồng khí dữ dội. Nếu lúc này có bất kỳ cái bóng nào khác ở gần, e rằng cũng sẽ bị xé nát thành từng mảnh chỉ trong chớp mắt.

Đây là lần đầu tiên họ phối hợp ăn ý đến vậy.

Không ai trong nhóm từng tập luyện trước, thế nhưng lúc này, họ lại hành động đầy ăn ý.

Bao gồm cả Hứa Dịch chỉ hứng thú với việc đánh nhau giết người chứ không mấy quan tâm đến mấy nhiệm vụ cứu viện.

Anh không thích những đồng đội kéo chân cả nhóm, đồng thời anh càng không muốn mình trở thành cục tạ làm ảnh hưởng cả nhóm.

Những kẻ đó nhắm vào anh, đáng lẽ nên là một mình anh đối mặt với chúng. Mặc dù, mặc dù Kiều Thời… Thôi được rồi, Hứa Dịch cũng không biết phải diễn tả suy nghĩ của mình về Kiều Thời như thế nào, nhưng anh chắc chắn một điều anh không muốn để Kiều Thời chắn dao thay cho mình!

Với mật độ năng lượng này, đừng nói là không gian bóng tối thuộc về một chiều không gian khác, cho dù có xé rách kết giới của giới vực, cưỡng chế tạo ra một cái cửa ra vào cũng không thành vấn đề.

Thế nhưng, tất cả lực kéo truyền đến Kiều Thời đều giống như muối bỏ bể. Cô như thể đã bị hàn chết vào không gian đó.

Nước mắt Kiều Thời ứa ra: “Mọi người đừng kéo nữa, tay tôi sắp đứt ra rồi đây này.”

Bộ dạng ấy trông hệt như một lời từ biệt cuối cùng với họ.

“Không, bọn tôi sẽ không bỏ mặc cô.” Lý Văn dứt khoát khẳng định.

Giọng Trương Vi cũng đã nghẹn ngào: “Kiều Kiều! Cậu cố chịu thêm chút nữa đi! Bọn tớ sắp kéo được cậu ra rồi!”

Ui da- Kiều Thời cảm thấy kéo ra hay không vốn không phải vấn đề nữa, mà quan trọng là trước khi kéo được cô sang bên đó, tay cô chắc chắn sẽ bị trật khớp mất thôi!

“Không không không! Tôi thật sự không muốn qua đó nữa! Mọi người bỏ tôi lại đi! Tôi chịu hết nổi rồi!”

Nhưng lần này, thậm chí ngay cả Trương Vi cũng không nghe theo lời cô.

Lúc này, Hứa Dịch bỗng ngẩng đầu nhìn lên cái bóng khổng lồ trên cao, thứ đang che lấp cả bầu trời.

Anh đã nhận ra vấn đề, thứ đang giữ chặt Kiều Thời lại chính là cái bóng khổng lồ đó.

Nó giống như mèo vờn chuột, không lập tức nuốt chửng bọn họ mà lại dùng cách trêu đùa để nhắc nhở họ: Các người không cứu được cô ta đâu. Các người cũng không thể trốn thoát được đâu.

Sát ý lóe lên trong mắt Hứa Dịch.

Anh đột nhiên buông Lý Văn ra, rồi nhún người bật mạnh lao thẳng về phía cái bóng khổng lồ trên không trung, con dao găm trong tay anh bỗng đâm thẳng vào bóng đen đó.

Ngay sau đó, Hứa Dịch đạp lên khoảng không, thân hình vẫn không dừng lại. Anh tiếp tục di chuyển dọc theo bóng đen, lưỡi dao trong tay cứa sâu xé toạc nó ra từng mảnh, như thể muốn chẻ đôi cái bóng ấy thành hai nửa hoàn toàn!

Ngay cả trăng máu cũng có thể bị đập nát, vậy ai nói cái bóng khổng lồ này lại không giết được?

Thế nhưng, Hứa Dịch dần cảm thấy có gì đó không ổn.

Cảm giác khi lưỡi dao của anh chạm vào cái bóng này hoàn toàn khác với những cái bóng trước đây.

Quan trọng hơn là anh không thể xuyên thủng nó, còn chẳng thể tìm ra điểm yếu nào của nó. Giống như mặc cho anh có đâm vào vị trí nào đi chăng nữa, thì đối với nó cũng không có chút ảnh hưởng.

Chuyện này… sao có thể chứ?

Hứa Dịch không tin, tiếp tục vung dao đâm xuống.

Kiều Thời lại phát ra tiếng kêu thảm thiết giống như heo bị chọc tiết: “Á á á á - Anh làm cái gì vậy, đừng đâm vào bóng của tôi nữa!”

Tiếng hét thảm thiết “á á á” trước đó là vì cuối cùng cánh tay cô cũng không chịu nổi mà trật khớp thật rồi.

Còn sau đó, cô hét lên để ngăn Hứa Dịch. Dù “công nghệ” của hệ thống có thể tạm tin tưởng được nhưng ai mà biết với kiểu đâm loạn xạ như thế này của Hứa Dịch, hệ thống có chịu bảo hành hay không chứ.

Lỡ đâu bị nó phán một câu “không phải lỗi của nhà sản xuất, chuyện không liên quan đến tôi” thì sao?

Kiều Thời vất vả hồi lâu mới nhét đầy cái túi đại thực thần này như bây giờ, cô không muốn uổng công vô ích đâu.

Nghe Kiều Thời hét lên, Hứa Dịch cùng những người khác lập tức sững lại.

Lý Văn - người ban đầu định bụng dù có kéo trật khớp tay Kiều Thời cũng nhất quyết không chịu buông - rốt cuộc cũng hơi nới lỏng lực.

Tất cả bọn họ đều nhận ra tình hình không giống như những gì họ tưởng.

“Nó… nó không phải con quái vật đuổi giết cô sao?”

“Hả? Dĩ nhiên là không phải rồi!”

Những người này thực sự quá hiểu lầm về thực lực của cô rồi. Nếu có một con quái vật cỡ này đuổi giết cô thì cô đã sớm toi đời từ lâu, chứ đâu có lành lặn đứng đây mà chào hỏi bọn họ?

“Vừa nãy tôi quên nói, muốn kéo tôi qua thì phải kéo luôn cái túi này theo. Nhưng trong túi này chứa quá nhiều người, chắc mấy người không kéo nổi đâu. Vậy nên mọi người phải vào bên này.”

Kiều Thời cố gắng giải thích tình hình một cách đơn giản nhất.

Nhưng cô vừa dứt lời, không chỉ không ai tiến vào chiều không gian của cô mà bầu không khí càng trở nên quỷ dị.

Kiều Thời không nhận ra trong lời nói của mình có bao nhiêu hàm ý gây hiểu lầm. Với những kẻ không biết sự thật, câu nói này chẳng khác nào đang khẳng định mối quan hệ giữa cô với “thành phố không người”, đồng thời củng cố luôn danh hiệu "đại ma đầu" của cô.

Đúng chuẩn phát ngôn ngông cuồng của một phản diện chính hiệu!

Nếu không phải vì mọi người quen biết Kiều Thời đủ lâu thì với phát ngôn này có lẽ cô đã bị bắt giữ tại chỗ rồi! (Còn có bắt được hay không lại là chuyện khác.)

Hứa Dịch không nhịn được tự hỏi: Lạ thật, rõ ràng trong bộ phận dọn dẹp có những kẻ còn cực đoan hơn cả anh, vậy tại sao tất cả mọi người đều khuyên anh đừng cực đoan quá?

Hay là nói, thứ mà hội Bái Nguyệt chuẩn bị để khiến Hứa Dịch mất kiểm soát, bằng một cách trớ trêu nào đó lại được áp dụng lên Kiều Thời, khiến cô trở thành như bây giờ?

Đừng nói là không thể. Giống như cơn ác mộng đáng sợ nhất của Kiều Thời lại chính là thứ có thể khắc chế Hứa Dịch vậy. Thế thì cũng có khả năng họ có nhiều điểm chung ngoài sức tưởng tượng. Vả lại, thứ có thể ảnh hưởng đến Hứa Dịch rất có thể cũng có hiệu quả với Kiều Thời!

Kiều Thời vẫn đang ôm cánh tay trật khớp của mình, hoàn toàn không hiểu tại sao cả đám người kia lại đứng đờ ra như vậy. Mà ánh mắt của Hứa Dịch là ý gì đây? Nhìn cô như thể cô đã chết đến nơi rồi vậy…

Mấy người này có thể làm việc chuyên nghiệp một chút không?

Kiều Thời tỏ vẻ bất mãn, nửa người cô kẹt ở bên này, nửa kia mắc ở bên kia, cũng rất khó chịu!

Trương Vi phá vỡ bầu không khí quái đản này, thẳng thừng hỏi vào trọng tâm: “Kiều Kiều, trong cái túi kia của cậu… Đựng người sống đúng không?”

“Chứ còn gì nữa? Bộ tớ xách túi đựng xác chắc?”

Nhét đầy vô số cái bóng đã thấy kỳ quặc lắm rồi. Nếu bắt Kiều Thời chứa cả đống xác chết… E là cô thật sự cần đi gặp bác sĩ tâm lý mất thôi.

Hú hồn hú vía.

Cuối cùng bầu không khí cũng bình thường trở lại.

Lần này không ai chần chừ nữa, tất cả nhanh chóng tiến vào chiều không gian nơi Kiều Thời đang ở.

“Khoan khoan, mọi người vừa xem tôi như phản diện đấy phải không? Đáng ghét! Tôi thấy mấy người mới giống phản diện ấy!” Rốt cuộc Kiều Thời cũng nhận ra vấn đề.

Ai vừa tới đã kéo trật khớp tay đồng đội, sau đó còn định phá hủy sạch sẽ dụng cụ quan trọng của người ta chứ!

Cô thực sự nghi ngờ có khi nào những “đồng đội” này là đám phản diện giả mạo không. Nhưng ngẫm lại, dù có là phản diện đi nữa chắc cũng chẳng ai đi chào hỏi nhau bằng động tác xếp chữ HI như bọn họ đâu nhỉ?

Nhân lúc Kiều Thời đang oán trách vì bị nghi ngờ, Hứa Dịch không nói không rằng "rắc" một tiếng, giúp cô nắn lại khớp tay.

Kiều Thời sững người. Còn định kêu gào một chút nhưng hình như cũng không đau lắm, mà không kêu vài tiếng thì cảm thấy hơi lỗ!

Trong lần hành động này, cô là người bị thương nặng nhất trong số những người gia nhập bộ phận dọn dẹp từ trước đến nay! Mà nguyên nhân của thương tích này chính là: Đám đồng đội đồng tâm hiệp lực.

Cả nhóm đều cố tình tránh ánh mắt Kiều Thời, giả vờ ngó đông ngó tây, tuyệt đối không ai dám nhìn thẳng vào ánh mắt trách móc của cô.

Lúc này, Mắt Kính lập tức sử dụng tuyệt chiêu chuyển hướng chủ đề: “Nói mới nhớ, cô có chạm trán với người của hội Bái Nguyệt không? Thầy bói dởm đoán bọn chúng đang nhắm vào cô. Với sự hỗ trợ từ trăng máu, e rằng lần này không dễ đối phó đâu.”

“Người của hội Bái Nguyệt á? Tôi không biết nữa.” Kiều Thời suy nghĩ một lúc, cô chưa từng gặp ai giống như mấy người họ miêu tả cả: “Có khi nào là do tôi chưa chạm mặt bọn họ không?”

Ngay lúc này, hai cái bóng hì hục đạp xe lao về phía họ.

Kiều Thời vô thức giật nhẹ cái bóng khổng lồ bên cạnh. Bóng đen khẽ rung động hai cái rồi hai cái bóng kia ngay lập tức bị nuốt sạch, không chút dấu vết.

Không sai, khi cái bóng khổng lồ càng mở rộng, diện tích bao phủ của túi đại thực thần cũng mở rộng theo, khiến cho hiệu suất “ăn người” của Kiều Thời tăng lên đáng kể.

Thấy thế, cả nhóm chết lặng.

Có khi nào, không phải là Kiều Thời không gặp những kẻ "phù hợp với mô tả", mà do bọn chúng chưa kịp có cơ hội "phù hợp với mô tả" không?

Trăng máu phù hộ? Âm mưu thủ đoạn? Khi đứng trước một con “quái vật thật sự” có khả năng một lần nuốt trọn cả đám như Kiều Thời thì mấy thứ đó đều vô nghĩa cả.

Bình Luận (0)
Comment