"Tên Hứa Dịch chết bầm này."
Hứa Dịch hắt hơi rõ to.
Bấy giờ, bộ phận dọn dẹp đã chia làm hai nhóm.
Một nhóm lấy Hứa Dịch làm trung tâm, bắt đầu dẹp loạn từ quán nước họ đang đứng.
Phương pháp dẹp loạn của họ vô cùng đơn giản dứt khoát: Ban đầu Lý Văn còn kéo đối phương vào cùng một chiều không gian rồi mới ra tay, nhưng thấy vô dụng nên đánh ngất quách luôn những kẻ đang ở trạng thái bóng, khiến chúng mất khả năng hành động.
Nhóm còn lại lấy Thầy bói làm trung tâm, dự liệu xem nơi nào có khả năng xảy ra hỗn loạn cao nhất để nhanh chóng ứng phó, ngăn chặn tình hình.
Trông làm thế hơi ngu nhưng nói gì thì nói, đây là phương án ổn thỏa nhất rồi, giúp hạn chế tối đa việc trăng máu hấp thụ sức mạnh từ hỗn loạn.
Nhóm của Hứa Dịch hành động rất suôn sẻ, thậm chí có thể nói là quá quen tay. Có mỗi việc phải kiểm soát sức mạnh của mình là làm anh cập rập thôi.
Để nâng cao hiệu suất, Hứa Dịch đã đề xuất một mô hình mới: Ước tính lưu lượng người trong từng khu vực, sau đó ưu tiên xử lý dựa trên mật độ bóng.
Nhưng nhóm của Thầy bói lại gặp rắc rối.
Theo lý mà nói, với khoảng cách gần như vậy và mục tiêu rõ ràng thế này, đáng nhẽ “năng lực” của ông ấy phải bá cháy mới phải.
Ông ấy còn chả tính toán vị trí của hội Bái Nguyệt, một thứ rất có thể sẽ bị trăng máu ảnh hưởng mạnh.
Nhưng đồng xu của ông ấy chỉ lăn hai vòng trên mặt đất, như thể sắp cho ra kết quả, rồi đột nhiên… nó dừng lại và đứng thẳng lên một cách cứng ngắc.
“Bói dỏm, thế này là thế nào?” Mắt Kính truy hỏi.
Thầy bói vò đầu bứt tai, ông ấy cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Hình như… nó nói rằng khu vực này là nơi hỗn loạn nhất?” Thầy bói do dự.
Ngặt nỗi ông ấy cũng thấy câu nói của mình vô lý quá mức.
Hiệu suất làm việc của nhóm Hứa Dịch thế nào, ai cũng đều thấy rõ. Đáng ra khu vực này phải là nơi ít hỗn loạn nhất mới đúng.
“Có khi nào bọn chúng biết đến năng lực của chúng ta nên đã tìm cách đối phó không?” Thầy bói đoán.
Nhưng năng lực của những người khác thì lại không bị ảnh hưởng.
Mắt Kính trầm ngâm: “Có khi nào thứ ông tính toán là khả năng hỗn loạn bùng phát trong tương lai không? Có thể tên chủ mưu đang ở ngay gần đây. Chúng định k*ch th*ch Hứa Dịch, khiến cậu ta mất kiểm soát. Phát trước không trúng thì thêm phát nữa!"
Mặc dù bình thường Mắt Kính hay châm chọc Thầy bói là bói dỏm, bói toán toàn sai, nhưng việc cả đội lấy kết quả bói toán làm căn cứ đã đủ chứng minh mức độ tin tưởng của họ.
Mà Mắt Kính giải thích cũng có lý đấy.
Nhưng chính Thầy bói lại cảm thấy khó hiểu, ông ấy tính toán về tương lai sao? Không phải đâu.
Mắt Kính xốn xang đi tìm Hứa Dịch: “Cậu thấy thế nào? Có cần nghỉ một lát không?”
Giờ đã biết tên chủ mưu còn chưa dùng hết chiêu nên họ phải phòng hờ trước.
Cơ chế của trăng máu này vẫn chưa được sáng tỏ. Nếu chẳng may nó có hiệu ứng kiểu “thời gian tiếp xúc càng lâu, mức độ kích động gia tăng theo cấp số nhân” thì biết làm thế nào.
Khi khả năng đã bị bào mòn nghiêm trọng, con người sẽ dễ bị ảnh hưởng bởi những dị thường.
Hứa Dịch thản nhiên đáp: “Không cần.”
Thực ra lúc mới bắt đầu, anh cứ có cảm giác mình đang được trăng máu “chăm sóc đặc biệt”- cũng thường thôi, hội Bái Nguyệt căm hận anh và sự thù hận đó đã được truyền vào trăng máu thông qua nghi thức.
Nhưng về sau, cảm giác bị ghim dần biến mất. Lượng năng lực anh tiêu hao cũng chẳng bõ bèn gì.
Anh thấy hơi kỳ.
Lẽ nào trăng máu lần này là loại biết “khoan dung”? Hội Bái Nguyệt căm hận nhưng trăng máu thì lại tha thứ sao?
Hứa Dịch vô thức nhớ lại những lời dặn của bác sĩ trong cơn ác mộng: Khi cậu học cách yêu thế giới này, thế giới này cũng sẽ dịu dàng với cậu.
Xàm!
Hứa Dịch cóc tin mấy câu "truyền cảm hứng" đấy. Nhưng những gì đang xảy ra trong thế giới này trông cứ giông giống câu đó thế nào ấy…
Không không không, chiêu trò tẩy não cả, không thể tin được!
Hứa Dịch nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu rồi vội chuyển chủ đề: “Nhưng tôi có cảm giác…”
Tự dưng anh cau mày nghiêm túc hẳn ra khiến ai nấy cũng căng thẳng theo.
“… Tôi cảm giác có người đang chửi tôi.” Hứa Dịch nghiêm túc mở lời.
Mọi người đồng loạt trợn mắt, rồi ai nấy lại tiếp tục công việc của mình.
Haiz, có người chửi cậu thì có gì lạ chứ?
Bọn nó không chỉ chửi cậu, mà còn muốn cậu thân bại danh liệt, chết oan chết uổng nữa cơ.
Hứa Dịch xoa xoa mũi, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Bị nhiều người chửi chẳng có gì lạ. Nhưng tại sao ngay lúc này, anh lại thấy có một luồng oán niệm cực mạnh?
Từ nãy đến giờ anh vẫn phối hợp với bộ phận dọn dẹp chứ đã làm gì quái lạ đâu?
Lạ vậy? Không lẽ anh quá ngoan, không rơi vào bẫy của bọn chúng nên chúng tức điên à?
Ngay lúc đó, Trương Vi bất chợt lên tiếng: “Tôi có một cách khác. Tôi sẽ thử liên kết với trăng máu.”
Tất nhiên cách này sẽ mang lại rất nhiều lợi ích-
Kết quả bói của Thầy bói bị mâu thuẫn, rất có thể do trăng máu gây nhiễu. Nếu Trương Vi kiểm soát được trăng máu thì kết quả bói chắc chắn sẽ chính xác hơn.
Càng có nhiều thông tin từ trăng máu thì càng thêm cơ hội thanh tẩy được cái giới vực này.
Tiện xem luôn hội Bái Nguyệt có để lại chiêu gì cho trăng máu hay không.
Và có lẽ sẽ tìm được Kiều Thời.
Nhưng vấn đề lớn nhất của phương án này là khả năng Trương Vi bị ô nhiễm là cực kỳ cao.
Trăng máu lần này có cấp bậc không thua gì Tử Thần, hơn nữa còn có ảnh hưởng tinh thần mà Tử Thần không có. Chỉ cần bất cẩn một chút, cô ấy sẽ trở thành tín đồ của hội Bái Nguyệt, hoặc trở thành một phiên bản "mất kiểm soát của Hứa Dịch".
Trương Vi nói: “Tôi thấy bây giờ là thời điểm thích hợp nhất để sử dụng năng lực của mình. Chúng ta nằm lòng những quy tắc dễ nhận biết nhất cả rồi. Hỗn loạn chưa lan rộng, hiện tại có thể xem như đang trong thời kỳ trăng máu yếu nhất. Còn nhây thêm là phiền thêm đấy."
Hơn nữa, không xét đến thuộc tính năng lực, chỉ xét về sức mạnh tổng thể thì cô ấy yếu nhất trong số những người có mặt. Nếu cô ấy mất khống chế, họ cũng dễ áp đảo cô ấy hơn, không để xảy ra chuyện.
Lý do Trương Vi đưa ra quá thuyết phục, nên họ chỉ có thể đồng ý để cô ấy thử một lần.
Ngoài dự đoán của Trương Vi, quá trình thiết lập kết nối không khó khăn như cô ấy tưởng tượng.
Nhưng cấp bậc của trăng máu vẫn là thứ không thể xem thường. Giây tiếp theo, luồng thông tin từ trăng máu tràn thẳng vào não cô ấy. Ngay sau đó, cơn giận dữ và cảm giác đói cồn cào nhấn chìm toàn thân cô ấy.
Khi Trương Vi nhìn về phía những người khác, đồng tử của cô ấy như biến thành hình dạng của trăng máu.
Cô ấy hét lên thay cho trăng máu: “Thịt nướng! Buộc phải ăn thịt nướng! Bồi thường! Buộc phải bồi thường!"
Toàn bộ nhân viên dọn dẹp: ???
Đây có phải là thông điệp mà một trăng máu chính thống nên truyền tải không?
Hội Bái Nguyệt chưa túng quẫn đến độ phải ám ảnh với thịt nướng đâu, nhỉ?
Thần bói lập tức tung tiền xu, nhân cơ hội này tiến hành suy đoán một lần nữa.
Nhưng giống như lần trước, đồng xu vẫn rơi xuống theo phương thẳng đứng!
Có gì đó sai sai, rất sai.
Nhân lúc Trương Vi vẫn còn kiểm soát được trăng máu - đây là thời điểm trăng máu ít che chở được cho hội Bái Nguyệt nhất - Thầy bói lại tung đồng xu, lần này đổi sang một câu hỏi khác: Hội Bái Nguyệt đang ở đâu?
Lần này, năng lực của ông ấy đã có tác dụng: Những người đó đang di chuyển về phía bắc.
Khóe mắt Trương Vi rỉ máu, đây là dấu hiệu của việc năng lực bị tiêu hao quá mức.
Lý Văn lập tức giơ tay, cắt đứt kết nối giữa cô ấy và trăng máu. Đồng tử của Trương Vi trông có vẻ đã trở lại bình thường hơn một chút nhưng ngay sau đó, cô ấy loạng choạng vài bước rồi đột nhiên bộc phát tốc độ nhanh nhất lao về phía Lý Văn, toan cắn anh ta!
Đúng vậy, kết nối đã bị cắt đứt nhưng cơn đói và sự giận dữ không thể tiêu tan nhanh như vậy.
Cô ấy muốn ăn thịt!
Nhưng đồng thời, Mắt Kính đã lên cót sẵn, vội ngáng chân đè cô ấy xuống.
Biểu cảm của Trương Vi trở nên tỉnh táo hơn một chút, cô ấy chật vật mở miệng: “Đó… đó là thông điệp Kiều Kiều để lại!”
Tất cả mọi người đều sững sờ, sau đó bỗng nhiên cảm thấy mọi thứ đã được giải thích một cách hợp lý!
Ai cũng biết rằng bản thân trăng máu không thèm ăn thịt nướng. Hội Bái Nguyệt là một tổ chức chuyên gây hỗn loạn, không lý gì để thêm một đặc tính vô nghĩa như vậy vào trăng máu.
Vậy thì chỉ còn một khả năng, trăng máu đã bị một thực thể cường đại nào đó làm ô nhiễm.
Tiếp tục giải mã thông tin này, kẻ đó là ai thì không cần nói cũng biết.
Trước đó, họ định ăn thịt nướng cùng nhau nhưng lại bị làm phiền do giới vực đổ bộ, ám hiệu rõ thế còn gì!
Gì cơ? Bạn hỏi tại sao Kiều Thời không để lại một thông điệp rõ ràng hơn à?
Tất nhiên là vì không chỉ mỗi Trương Vi nhận được thông tin từ trăng máu, mà cả hội Bái Nguyệt cũng có thể tiếp cận. Nếu không mã hóa thì khác nào đào hố chôn mình.
Trương Vi và mọi người luôn cho rằng Kiều Thời đã để lại một số manh mối. Nhưng tiếc thay, suốt dọc đường họ không tìm thấy gì. Hóa ra Kiều Thời đã để lại thông tin ở nơi dễ thấy nhất!
“Vậy chúng ta hãy phân tích lại một chút, cụm từ "buộc phải ăn thịt" và "buộc phải bồi thường" có ý nghĩa gì?”
“Nghĩa là cô ấy đang rất đói.” Cái ngữ không đáng tin nhất như Thầy bói nhanh chóng bị đá đít khỏi đội suy luận.
“Tôi nghĩ câu "buộc phải bồi thường" mang hàm ý sâu xa hơn. Ai là người phải bồi thường? Chắc chắn là chỉ kẻ đứng sau màn, đúng không?”
“Xét lại cụm từ "buộc phải ăn", tôi nghiêng về khả năng cô ấy đã xác nhận được thân phận của đối phương, hơn nữa còn có lý do bắt buộc phải trực tiếp đối đầu với họ ngay lập tức!”
Nói chuẩn thế thì ai cũng tin sái cổ.
Nghĩ sâu hơn một chút, kẻ chủ mưu nhắm vào ai đầu tiên? Chính là Hứa Dịch. Có lẽ Kiều Thời đã cảm nhận được Hứa Dịch sắp gặp bất lợi nên cô mới lấy thân mình để dụ bọn chúng đi chăng?
Thần bói cảm thấy mình đã đến lúc mình có cơ hội nói chuyện: “Hình như vừa nãy tôi đã bói ra vị trí của hội Bái Nguyệt rồi!”
Tiếp theo nên làm gì, còn cần phải nói sao?
Đương nhiên là đuổi theo!
Cùng lúc đó, Thiên Lý Nhãn đang đạp xe bỗng ngừng quan sát: “Anh, từ khu vành đai số 2 phía Bắc đến trung tâm thành phố, mật độ bóng tối đang giảm xuống nhanh chóng.”
Trình Trì sững người. Anh ấy không ngờ “chiến trường” không phải ở khu vực của bộ phận dọn dẹp, mà lại là hướng ngược lại?
Điều này khiến cho suy luận trước đó của anh ấy trở nên ngớ ngẩn.
Bộ não của anh ấy… chắc không bị lây bệnh từ Thiên Lý Nhãn đâu nhỉ?
“Anh, theo anh thì đây là do Hứa Dịch, hay là do người của hội Bái Nguyệt làm?”
Trong giây lát, Thiên Lý Nhãn không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
Bởi vì Trình Trì cảm thấy… chuyện này không giống tác phong của cả hai phe đó.
Có thể là Hứa Dịch đang sát phạt.
Nhưng anh ấy đã nghiên cứu kỹ năng của Hứa Dịch và hiểu rất rõ về tên đó.
Dù bây giờ anh ấy và Hứa Dịch không ở cùng một chiều không gian nhưng nếu Hứa Dịch bộc phát năng lực thì không thể “ôn hòa” như thế này, cũng không đến nỗi anh ấy chẳng cảm nhận được gì.
Hơn nữa, mục đích của hội Bái Nguyệt là tạo ra hỗn loạn, thừa nước đục thả câu, nếu thẳng tay dập tắt nguồn cơn hỗn loạn thì chả hợp lý chút nào.
Dùng thảm sát để tăng cường sức mạnh của trăng máu ư?
Trình Trì vội liếc nhìn trăng máu. Sao anh ấy cứ thấy sức mạnh của nó không hề tăng lên nhỉ?
Chẳng lẽ có một thế lực thứ ba bí ẩn nhúng tay vào?
Nhưng nếu vậy thì làm gì có chuyện anh ấy không hay không biết.
Lúc này, một mảnh giấy gấp bay lên giữa không trung, truyền âm giọng điệu như đang nghiến răng nghiến lợi của người thuộc hội Bái Nguyệt: “Trình Trì, mày giỏi lắm!”
Bây giờ họ không thèm giả bộ gọi anh ấy là “đại ca” nữa, gọi thẳng cả tên cúng cơm luôn rồi.
Trong lòng Trình Trì khẽ động: “Sao giận dữ thế? Các người đã toại nguyện rồi thì phải vui mừng mới đúng chứ?”
“Đừng có giả ngu! Mày luôn đề phòng bọn tao nên toàn đưa ra tin tức giả về Hứa Dịch!”
Nghe câu này, Thiên Lý Nhãn ứ vui.
Hừ, cái gì mà “tin tức giả”?
Thông tin do anh ta cung cấp mà thật hay giả chẳng lẽ anh ta không biết sao?
Đại ca hơi mềm lòng một chút thôi chứ chưa bao giờ thay đổi ý định muốn trừ khử Hứa Dịch!
Nhưng còn chưa kịp lên tiếng phản bác thì anh ta đã bị Trình Trì khoá mõm.
Bên kia tiếp tục giận dữ: “Nhưng những trò mèo của mày vô ích thôi! Cùng lắm chỉ trì hoãn được chút thời gian! Hứa Dịch vẫn phải chết! Lỗi sai trên trăng máu cũng phải được sửa chữa!”
Trình Trì nheo mắt: “Thì ra là vậy. Các người đang tiến đến khu vực hoang vắng kéo dài từ vành đai số 2 phía Bắc. Trăng máu cũng gặp vấn đề rồi.”
Người bên kia chợt nhận ra mình bị gài bẫy thì vội muốn cắt đứt liên lạc. Nhưng đột nhiên, người nọ bật ra một tiếng hét ngắn ngủi: “Có ma…”
Mãi đến lúc này, liên kết với tờ giấy gấp mới hoàn toàn bị cắt đứt.
Nhóm hai người đang đạp xe nhìn nhau ngơ ngác.
Thiên Lý Nhãn chưa thắc mắc tại sao Trình Trì có thể thu thập nhiều thông tin như vậy trong thời gian ngắn, anh ta tò mò hơn về chuyện: “Có ma là sao?”
Người trong giới như bọn họ… mà lại sợ ma sao?
Chẳng lẽ bọn họ đã chạm trán Hứa Dịch?
Nhưng Hứa Dịch thì là Hứa Dịch chứ sao lại dùng từ “ma”?
Hai người không biết rằng, sự hoang mang của họ trùng khớp với sự hoang mang của hội Bái Nguyệt không lâu trước đó.
Tiếc là hội Bái Nguyệt không thể trả lời câu hỏi của họ nữa.
Ở một nơi khác, nhóm người của bộ phận dọn dẹp đang tiến gần đến mục tiêu lại phát hiện ra mục tiêu của họ đã biến mất. Đồng tiền bói toán của Thầy bói lại tiếp tục rơi vào trạng thái mất linh theo những cách kỳ lạ.
Lần này, Thầy bói đưa ra một lý do rất hợp lý: “Chắc chắn là do chúng ta theo dõi quá sát nên bị phát hiện rồi. Thế là bọn họ đã sử dụng trăng máu để che giấu dấu vết.”
Vậy phải làm sao đây?
Trương Vi vùng vẫy nói: “Tôi sẽ thử kiểm soát trăng máu lần nữa.” Cô ấy vẫn đang bị trói do họ sợ cô ấy đói quá sinh ảo giác, coi đồng đội là thịt.
Nhưng đột nhiên, Hứa Dịch ra hiệu bảo im lặng.
“Các anh không cảm thấy… nơi này quá yên tĩnh sao?”
Không chỉ yên tĩnh, mà còn “sạch sẽ” đến lạ.
Không biết từ khi nào, bọn họ đã không còn thấy bóng dáng của những cái bóng lang thang trên phố.
“Tôi có linh cảm… không phải bói của Thầy bói mất linh, mà là… khu vực này có vấn đề!”
Cảm giác nặng nề dần len lỏi trong lòng mọi người.
Họ đồng loạt kích hoạt năng lực của mình, chuyển hóa thành cảm giác dò xét, tỏa ra bốn phía.
Dù không thể phân biệt ai là ai nhưng ít nhất họ vẫn có thể xác định được có người hay không.
Tuy nhiên, không có ai! Không hề có ai cả!
Mọi hướng mà họ dò xét, đều không có lấy một bóng người.
Nếu phải nói đâu là nơi có khả năng “lọt lưới” cao nhất, thì có lẽ chính là phía sau lưng họ, chính là con đường mà họ đã đi qua.
Họ đột nhiên nhớ đến kết quả bói toán trước đó của Thầy bói: khu vực gần bộ phận dọn dẹp là nơi có khả năng bùng phát hỗn loạn cao nhất.
Ban đầu, họ tưởng rằng bói toán có vấn đề. Nhưng giờ nghĩ lại, bói toán không sai. Dù họ có đánh bất tỉnh những kẻ kia thì ít nhất bọn họ vẫn còn đó. Chắc chắn vẫn đáng tin hơn so với một nơi hoàn toàn vắng bóng con người!
Xét theo tình hình này, “vùng đất hoang” đang dần lan rộng ra bên ngoài.
“Sẵn sàng chiến đấu!”
Không nói thừa một câu, họ cảnh giác tiến vào khu vực hoang vắng.
Ngay lúc đó, cuối con đường xuất hiện một bóng người.
Kẻ đó di chuyển với tốc độ cực nhanh. Nếu họ không tinh mắt thì có khi chẳng hề nhận ra!
Không, không phải người đó nhanh, mà là đã lợi dụng hiệu ứng ánh sáng của trăng máu!
Kẻ này khá thông minh.
Hứa Dịch thầm cảm thán một câu. Nhưng điều đó sao ngăn được anh! Ở vùng đất hoang này có một bóng người duy nhất xuất hiện, nếu người đó không có vấn đề thì ai mới có vấn đề?
Nhưng chỉ trong chớp mắt, Trương Vi đột nhiên hét lên: “Dừng tay! Đó là Kiều Kiều!”
Lưỡi dao sắc bén đang định bay ra thì bị Hứa Dịch giữ chặt. Anh quay đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc: Một cái bóng đen sì như thế kia thì sao có thể nhận ra ai là ai?
“Không thấy à? Cái bóng đó có búi tóc tròn!”
Bọn họ đuổi theo người của hội Bái Nguyệt, mà theo suy đoán thì Kiều Kiều đang đối đầu với họ. Giờ lại có một cái bóng mang đặc điểm của Kiều Kiều, vậy chẳng phải có lý khi cho rằng đó chính là cô sao?
“Chúng ta chào cô ấy một cái nhé?”
Xa thế này thì chào kiểu quái gì? Bọn họ và Kiều Kiều không ở cùng một chiều không gian, ngay cả âm thanh cũng không thể truyền tới.
Trương Vi thấy chuyện này đơn giản thôi.
Vài người xếp thành chữ “HI”. Dù trong mắt Kiều Kiều họ chỉ là những cái bóng, nhưng chắc chắn là những cái bóng rất nổi bật.
Quả nhiên, cái bóng kia khựng lại một chút, sau đó bắt đầu vẫy tay với họ rồi chủ động chạy về phía họ.
Tìm được Kiều Kiều làm mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vừa mới thả lỏng được một nửa, họ chợt nhìn thấy một cái bóng khổng lồ dần hiện ra với thân hình méo mó ngay dưới chân cô. Cái bóng khổng lồ này có thể nuốt trọn Kiều Kiều cái rộp!
“Kiều Kiều, chạy mau!”