Vương Tuyên, cư dân căn hộ 706, tòa số hai, chung cư Lệ Uyển.
Anh ta không biết tại sao chỉ sau một đêm, thế giới này đã thay đổi hoàn toàn.
Anh ta chỉ nhớ rằng, sau khi tan làm về nhà, anh ta nằm dài trên giường lướt điện thoại.
Trong các video ngắn, người ta nói rằng tối nay sẽ có siêu trăng lớn nhất, tròn nhất trong nhiều thập kỷ qua, bảo mọi người đừng bỏ lỡ cơ hội ngắm trăng.
Nhưng sau một ngày làm việc mệt mỏi, Vương Tuyên chẳng còn sức đâu mà bước đến cửa sổ. Ngắm trăng ư? Nhìn qua màn hình điện thoại là đủ rồi.
Anh ta tiện tay lướt sang video tiếp theo. Nhưng đúng lúc đó, đột nhiên điện bị cúp, mạng cũng bị cắt.
Lúc ấy anh ta chỉ nghĩ: Hở, lạ nhỉ, đến cả một vạch sóng cũng không có.
Cuối cùng, Vương Tuyên bò dậy thò đầu ra ngoài cửa sổ quan sát. Cả tòa nhà chìm trong bóng tối đen ngòm như mực, đèn đường cũng tắt ngúm. Nhưng đúng như video đã nói, ánh trăng đêm nay lại rất sáng.
Dù vậy, anh ta vốn không có hứng thú ngắm trăng lắm. Điều khiến anh ta thấy kỳ lạ là cả tòa nhà mất điện và mất tín hiệu đúng không, thế mà sao chẳng có một người hàng xóm nào ra phàn nàn hay lên tiếng thắc mắc gì cả?
Xung quanh vắng vẻ và im lặng một cách bất thường, rất dễ khiến người ta cảm thấy bất an và suy diễn lung tung.
Trong đầu Vương Tuyên chợt nảy ra một ý nghĩ, nếu đây là trong tiểu thuyết thì chắc là dấu hiệu của ngày tận thế rồi.
Nhưng haha, sao chuyện đó có thể xảy ra chứ?
Anh ta quyết định lên tiếng hỏi thử: “Có ai ở đây không? Nhà mọi người cũng mất điện, mất tín hiệu à? Có ai biết chuyện gì đang xảy ra không?”
Nhưng giọng nói của anh ta cứ như đá chìm đáy biển, chẳng nhận được lời hồi đáp nào.
Dù hàng xóm có xa lạ đến đâu cũng không thể im lặng đến mức này chứ?
Vương Tuyên bắt đầu cảm thấy hơi ớn lạnh.
Anh ta thấy rõ một số nhà khác cũng mở cửa sổ nhưng trong nhà lại tối thui, không có ai lên tiếng. Trong bóng tối đen ngòm này, giống như có vô số cặp mắt đang âm thầm nhìn chằm chằm vào anh ta.
Vương Tuyên giật mình, lập tức rụt người vào trong, không dám nói thêm lời nào nữa.
Phát ra âm thanh, đừng nói đó chính là điều kiện để thu hút quái vật đấy nhé?
Không không không, anh ta không thể tự dọa mình như vậy được. Trong tiểu thuyết tận thế, lũ zombie xuất hiện cũng phát ra đủ loại âm thanh chứ không im ắng như thế này.
Sau một hồi phân tích một cách lý trí, đây có lẽ là hiện tượng bão từ do siêu trăng gây ra dẫn đến mất điện và mất tín hiệu mạng tạm thời, chắc sẽ sớm được khắc phục thôi.
Chính vì không có điện thoại để chơi, anh ta mới bắt đầu suy nghĩ linh tinh thế đấy! Thực ra anh ta hoàn toàn có thể nằm nghỉ một lát...
Vừa nghĩ đến đây, Vương Tuyên đột nhiên thấy có một bóng người xuất hiện bên cửa sổ.
Ồ wow? Giờ trộm cắp liều lĩnh đến vậy sao? Còn chưa xác nhận trong nhà có ai hay không mà đã dám trèo vào trong…
Đừng có nói cái trò mất điện mất mạng là do thằng này gây ra đấy nhé!
Phải cho thằng mất nết này này một bài học mới được!
Vương Tuyên lặng lẽ nắm chặt cái gạt tàn thuốc. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, toàn thân anh ta đông cứng lại, máu trong người như ngừng chảy. Bóng người đó… thật sự chỉ là một cái bóng!
Dù đã đến rất gần, nó vẫn chỉ là một khối đen kịt!
Trong “ngày tận thế” này, dường như chẳng có zombie mà chỉ có những bóng ma méo mó quái quỷ!
Bóng đen vặn vẹo theo một tư thế vô cùng lố lăng, Vương Tuyên hoàn toàn không hiểu nó có nghĩa là gì. Chẳng lẽ là đang thực hiện một nghi thức tà ác nào đó sao?
Ngay lúc đó, Vương Tuyên cảm nhận được nó đang nhìn về phía mình. Nó không có mắt nhưng anh ta lại có cảm giác hai bên đã chạm phải ánh mắt của nhau.
Bản năng sinh tồn trỗi dậy, anh ta lập tức ném cái gạt tàn thuốc vào nó.
Gạt tàn thuốc nện trúng cái bóng đó, song không có bất kỳ âm thanh phát ra.
Nhưng điều khiến anh ta bất ngờ là cái bóng quái dị kia đột nhiên quỳ rạp xuống đất! Cái thứ này trông thì đáng sợ, hóa ra vẫn có thể bị đánh bại!
Nếu nói theo logic của truyện tận thế thì vào giai đoạn đầu của thảm họa, bọn quái vật thường là yếu nhất.
Vương Tuyên ngay lập tức vơ lấy con dao gọt hoa quả cùng bất cứ thứ gì trong phòng có thể dùng làm vũ khí, chuẩn bị xông ra ngoài.
Đây cũng là kinh nghiệm học được từ tiểu thuyết. Phải tranh thủ thời điểm vàng này để tìm kiếm cứu viện, hoặc ít nhất là tích trữ nhu yếu phẩm, không thể nào cứ ngồi yên trong phòng chờ chết được!
Anh ta nhìn ra phía bên ngoài thông qua mắt mèo. Hành lang tĩnh lặng đến đáng sợ, chẳng có lấy một bóng người. Nhưng trong khoảng tối mơ hồ, anh ta thấy một vài bóng đen đang lướt qua lướt lại.
Nếu là trước đây, có lẽ anh ta sẽ chẳng để tâm. Nhưng sau khi vừa chạm trán với thứ quái vật kia, anh ta đã bắt đầu đề phòng, bây giờ nhìn lại mấy cái bóng ngoài hành lang… Anh ta chỉ cảm thấy sởn cả tóc gáy!
Vương Tuyên cắn răng mở cửa ra.
Chạy!
Tầng bảy.
Tầng sáu.
Có lẽ là do khát vọng sống đã k*ch th*ch tiềm năng trong anh ta, hoặc cũng có thể hào quang nhân vật chính nhập vào người, một là anh ta né được quái vật, hai là đánh gục nó rồi lao thẳng một hơi xuống được hai tầng lầu.
Không sai, chính là như vậy! Anh ta hãy cứ tiếp tục giữ vững phong độ!
Nhưng khi vừa xuống đến tầng năm, Vương Tuyên lập tức nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng. Cuối hành lang, có một cái bóng mảnh khảnh đang đứng im lặng. Nhưng dưới chân nó lại kéo dài ra một cái bóng khổng lồ, đen đặc, không ngừng vặn vẹo như một cái miệng khổng lồ đang há to muốn nuốt chửng tất cả!
Hành vi của những cái bóng mà anh ta gặp ở hai tầng trước không hoàn toàn giống nhau.
Có cái sẽ chủ động tấn công người, có cái chỉ ngơ ngác đứng yên quằn quại, thậm chí cũng có cái muốn tránh xa con người…
Nhưng những cái bóng mà anh ta gặp ở đây lại thống nhất cùng một hành vi - tất cả đều đang hoảng loạn bỏ chạy.
Chúng không có âm thanh, nhưng dường như Vương Tuyên có thể nghe thấy tiếng hét chói tai của chúng, vì chính anh ta cũng đang hét lên như vậy: A a a! Cứu mạng!
Đó là thứ quái quỷ gì? Sao ngay khi thảm họa vừa mới bắt đầu mà đã có một "hình thức tiến hóa" mạnh như vậy?
Nhưng dường như cả tòa nhà chỉ còn lại một mình anh ta là con người, không có bất kỳ ai trả lời tiếng kêu cứu của anh ta.
Sắp tới tầng bốn rồi, chỉ cần chạy thoát ra ngoài, anh ta sẽ an toàn!
Anh ta ra sức tự cổ vũ mình nhưng ngay giây tiếp theo, cổ chân anh ta bị một bóng đen quấn lấy.
Dù anh ta có giãy giụa đến thế nào cũng chỉ là phí công. Một mảng bóng tối dày đặc nhanh chóng tràn lên, phủ kín gương mặt đang hoảng sợ của anh ta…
Nếu anh ta may mắn bước vào một chiều không gian khác, chắc chắn anh ta sẽ nghe thấy những tiếng hét hoảng sợ y hệt mình, bọn họ cũng đang gào lên “ma kìa”.
Nếu anh ta còn may mắn hơn mà lọt vào cùng một chiều không gian với một con quỷ nào đó, có lẽ sẽ nghe thấy cô lẩm bẩm: “Tôi vừa dọn xong tầng dưới, chẳng lẽ lại để cậu chạy xuống à?”
Thế thì chẳng phải công cốc rồi sao?
Kiều Thời tuyệt đối không cho phép xảy ra chuyện thiếu hiệu suất như vậy.
Mặc dù không thể kiểm soát được sự thay đổi ánh sáng và bóng tối, chắc chắn sẽ có một số kẻ lọt lưới, nhưng trong phạm vi năng lực của cô, có thể tránh được thì nhất định sẽ tránh.
Hành lang tầng này nhanh chóng được dọn sạch sẽ.
Cái bóng dưới chân Kiều Thời như đậm đặc hơn, tràn đầy sức mạnh hơn.
Xong rồi, cô tiếp tục lên trên thôi.
Nhưng Kiều Thời không đi thang bộ.
Cô chỉ liếc nhìn ánh trăng đang “di chuyển”, lại ngẩng đầu nhìn lên trăng máu trên cao, nơi ánh sáng đang không ngừng thay đổi. Ngay khoảnh khắc ánh trăng khẽ lay động, cô nhẹ nhàng bật nhảy, rồi nương theo ánh sáng trăng, lướt một cái vút thẳng lên tầng sáu.
Ừ, đây chính là phương pháp mà Kiều Thời nghĩ ra để lợi dụng quy tắc của sáng tối.
Cô đã chấp nhận thực tế rằng mình là một cái bóng. Nếu đã vậy, sao không tận dụng luôn sự thay đổi của ánh sáng để “đi quá giang”?
Nhanh hơn thang máy, thân thiện với môi trường hơn ô tô.
Nếu Kiều Thời phải tự mình dùng đôi chân để “thu hoạch sạch” toàn bộ tòa nhà thì dù bây giờ thể lực cô có tốt đến đâu, cô cũng sẽ bị vắt kiệt mà chết trong thế giới này mất.
Một giới vực có sẵn phương tiện di chuyển như thế này rõ ràng rất hợp cho Kiều Thời hành động.
Chỉ có điều, cô phải tự mình canh chuẩn thời cơ “lên xuống xe”, nếu không, lỡ sơ sẩy thì chỉ một cái chớp mắt thôi, cô sẽ lâm vào tình trạng không biết mình đã trôi dạt đến chỗ nào.
Lúc này, hệ thống đã không còn thúc giục cô phải nhanh chóng “thỏa mãn cơn đói, xoa dịu cơn giận” nữa.
Vấn đề hiện tại là cơn thèm ăn của Kiều Thời quá lớn!
Nhìn lại cả khu chung cư vừa mới đầy rẫy bóng đen giờ đây trở nên trống trơn, hệ thống không nhịn được, yếu ớt cất giọng nhắc nhở: “Ký chủ, có phải nguyên liệu của cô "phong phú" quá rồi không?”
Từ khi Kiều Thời vừa mới ra tay, hệ thống đã cảnh báo cô một lần rồi: Thứ cô đang thu thập không phải nguyên liệu phù hợp.
Nhưng Kiều Thời lại hỏi ngược lại nó: Hợp hay không không quan trọng. Quan trọng là có được tính là nguyên liệu không?
Nếu không tính, sao túi đại thực thần lại có thể hút vào được?
Còn chuyện hợp hay không, lát nữa có thể lọc lại sau.
Bây giờ cũng vậy, Kiều Thời nói năng một cách hùng hồn đầy lý lẽ: “Phong phú á? Cũng thường thôi. Tui cứ gom hết vào đã, rồi sau đó còn phải chọn lọc nữa mà.”
Kiều Thời vỗ vỗ lên ngực mình: “Hầy, càng nghĩ tui lại càng thấy quả thực tui vẫn còn chút bực bội chưa tiêu tan. Nếu không gom thêm ít nguyên liệu, tui cứ cảm thấy tức ngực khó chịu, hệ thống, bà hiểu chưa? Đây chắc chắn là một cơ chế bù đắp cho sự phẫn nộ trong lòng tui.”
Hệ thống: …
“Cũng may là có bà đấy hệ thống, chuyên nghiệp quá trời, giúp tui giải tỏa cơn giận kịp thời. Chứ nếu tui cứ giữ trong lòng thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa. Bây giờ tui thấy thoải mái hơn rồi, nhưng chưa hoàn toàn đâu. Hệ thống à, đợi thêm chút nữa nhé?”
Còn chuyện bao lâu mới tiêu tan hoàn toàn ấy à?
Khó nói lắm.
Nói chung, nó cũng giống như cái lướt cuối cùng trên app Pinduoduo*, chỉ còn một món nữa là ngừng mua ấy.
*app mua hàng bên Trung Quốc
Hệ thống: …
Mặc dù trong quá trình giám sát, nó xác nhận được rằng tâm trạng của Kiều Thời đang dần tốt lên. Nhưng không biết tại sao, nó cứ cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Một nỗi kinh hoàng còn đáng sợ hơn cả trăng máu đang dần hình thành. Những nơi Kiều Thời đi qua, khu vực không người liên tục xuất hiện.
Trên tầng thượng của một tòa nhà nào đó không xa so với bộ phận dọn dẹp và quán nước.
Trần nhà bằng kính trong suốt để ánh trăng có thể bao phủ toàn bộ không gian bên trong, rọi sáng những hình vẽ nguệch ngoạc bằng máu trải đầy mặt đất. Ngay tại trung tâm của những nét vẽ hỗn loạn ấy, có một hình vẽ lớn tái hiện lại cảnh tượng trăng máu mở mắt.
"Nghi thức bái nguyệt" đã được hoàn thành tại đây.
Mọi kế hoạch đều đã thành công, nhưng những kẻ thực hiện nghi lễ ở đây lại không vui mừng chút nào.
“Không phải đã bảo các người đi tạo ra hỗn loạn sao? Hỗn loạn đâu?! Sao tôi lại cảm thấy sức mạnh của trăng máu chẳng hề gia tăng?”
Trăng máu hấp thụ sự hỗn loạn và tàn sát để trở nên mạnh hơn, từ đó hoàn tất quá trình hợp nhất giữa giới vực và thế giới thực.
Nhưng đã lâu như vậy rồi, tại sao vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào?!
“Người của chúng ta đã xuất phát hết rồi, nhưng sau đó lại không thấy hồi âm nữa… Có khi nào chúng ta bị đại ca phát hiện không?”
“Anh ta thì phát hiện được cái gì! Mọi người đều là bóng, anh ta có thể phân biệt được ai với ai chắc?! Xem lại những người mất liên lạc ở khu vực nào, kiểm tra lại đi!”
“Lộ trình mất liên lạc… hình như bắt đầu từ khu vực vành đai số 2 phía Bắc, rồi kéo dài đến tận khu trung tâm thành phố…” Ngay lúc đó, một tờ giấy gấp nhẹ nhàng bay vào giữa không trung. Người nọ lập tức lộ vẻ vui mừng: “Hạc giấy gửi tin tức đến rồi!”
Từ trong tờ giấy phát ra giọng nói kinh hoàng của cấp dưới mà bọn họ phái đi: “Có… có ma! Nơi này đã bị xóa sạch! Chạy mau…”
Giọng nói đó đột nhiên im bặt.
Không cần đoán cũng biết chuyện gì đã xảy ra với gã.
Nhất thời, cả không gian thực hiện nghi lễ im phăng phắc, không ai dám hé răng lấy nửa lời.
Bọn chúng chính là những kẻ đã dẫn đường và triệu hồi trăng máu đến thế giới này. Bọn chúng mới là kẻ đứng sau màn quyền lực nhất trong giới vực này.
Nhưng bây giờ, chính người của chúng lại hét lên rằng “có ma”. Nghe có hợp lý không?
Rốt cuộc cũng có một kẻ lên tiếng phá tan sự tĩnh lặng chết chóc này: “Chắc là do tên Hứa Dịch kia làm nhỉ?”
Lời này ngay lập tức nhận được sự đồng thuận của tất cả mọi người.
Đều là do cái tên đó, nói mà không rõ ràng gì cả.
Chỉ cần gọi thẳng tên Hứa Dịch là được rồi, tự dưng lại nói “ma quỷ” làm gì? Không phải rất dễ gây hiểu lầm sao?
Điều này cũng chứng minh rằng Hứa Dịch mất kiểm soát thực sự vô cùng đáng sợ.
“Tên đó đúng là tàn nhẫn, gã định giết sạch tất cả mọi người à…”
Không có con người thì không tồn tại "hỗn loạn".
“Nhưng có một điểm rất kỳ lạ, gã ra tay tàn bạo và giết chóc khắp nơi như vậy, đáng lẽ trăng máu phải hấp thụ sức mạnh chứ… Nhưng lại không có tí dao động nào cả. Chẳng lẽ là do gã giết nhanh quá à? Hay gã đã dùng cách gì đó để ngăn chặn?”
Nếu thực sự là như vậy thì bọn chúng phải lập tức hành động. Bất kể Hứa Dịch đã dùng thủ đoạn gì, chúng cũng phải hủy diệt nó ngay lập tức!
Lẽ ra lần hành động này phải vô cùng thuận lợi, thế nhưng lỗi lớn nhất của chúng chính là theo dõi nhầm đối tượng.
Theo thông tin từ Thiên Lý Nhãn, trong thời gian gần đây trạng thái của Hứa Dịch rất tệ, vẫn luôn ở trong bộ phận dọn dẹp. Muốn tiễn Hứa Dịch “lên đường” thì đương nhiên phải theo dõi khu vực xung quanh đó.
Nhưng không ngờ, tình báo lần này lại sai hoàn toàn!
Thiên Lý Nhãn không phải kẻ giỏi bày mưu tính kế, vậy rốt cuộc đây là sai sót hay là ý đồ của đại ca Trình Trì…
Nhóm người đó rất cẩn thận, không vội vã lao thẳng vào khu vực vừa bị xóa sổ.
Thông tin từ Thiên Lý Nhãn không đáng tin, nhưng không sao, bọn chúng có quân bài tẩy của riêng mình. Trăng máu chính là át chủ bài lớn nhất! Dưới ánh trăng này, ánh mắt của thần linh bao phủ khắp nơi, không gì có thể che giấu.
Tất cả bọn chúng nhắm mắt lại, tiếp tục tiến hành lễ bái nguyệt, thiết lập liên kết với trăng máu trên cao.
Những hình vẽ bằng máu dưới đất bắt đầu phát sáng rực rỡ, ánh sáng đỏ rực lan tràn, từng đường vân kỳ dị như mạch máu chằng chịt nổi lên trên mặt và thân thể chúng.
Sau đó, bọn chúng nghe thấy tiếng lòng đầy phẫn nộ của trăng máu: “Thịt nướng, nhất định phải ăn! Bồi thường, nhất định phải bồi thường!”