Mọi chuyện bắt đầu từ khoảnh khắc Kiều Thời ngẩng đầu nhìn trăng máu
Đột nhiên không thể tiếp tục ăn xiên nướng nữa, mọi người xung quanh cũng đều biến mất hết, trong tình huống như vậy, đương nhiên Kiều Thời sẽ phản ứng theo bản năng là đi tìm nguồn gốc của dị thường, cũng chính là ánh trăng trên đầu.
Giống như Trương Vi, Kiều Thời cũng là người mới. Tình trạng của họ khá giống nhau, đều đã đọc hồ sơ về hội Bái Nguyệt nhưng chưa liên kết ngay bọn họ với sự kiện trước mắt.
Nếu không, chắc chắn cô sẽ nhớ ra quy tắc quan trọng nhất về Mặt trăng dị thường sớm hơn: Không được nhìn thẳng vào mặt trăng.
Nó có thể ảnh hưởng đến lý trí, k*ch th*ch và phóng đại cảm xúc bất thường của con người.
Nếu có thể, tốt nhất là đừng để ánh trăng đó chiếu lên người.
Ngay khi trăng máu chiếu vào đôi mắt cô, Kiều Thời lập tức cảm nhận được một cơn phẫn nộ và thù hận ngập trời, như thể trăng máu đang gầm thét trong lòng cô: Hứa Dịch! Giết anh ta đi!
Sự khao khát báo thù mãnh liệt của nó đánh thức ngọn lửa phẫn nộ trong lòng Kiều Thời, tạo nên sự cộng hưởng dữ dội với cảm xúc của cô: Hứa… Thịt nướng của tôi! Thịt nướng của tôi! Giết nó! Nhất định phải giết kẻ đã hủy hoại bữa tiệc nướng của tôi!
Lý trí của Kiều Thời bảo cô rằng tình trạng này không ổn.
Nhưng ngay sau đó, cảm xúc đã lấn át lý trí cô.
Cô chờ cả buổi chiều không ăn gì chỉ để được thưởng thức bữa thịt nướng này. Từng món nướng thơm phức và béo ngậy đã ở ngay trước mặt cô, vậy mà cô lại chưa được ăn miếng nào hết! Trong trường hợp này, bất kể cô có tức tối đến đâu thì cũng có thể thông cảm được!
Hệ thống liên tục phát ra chuỗi cảnh báo:
[Phát hiện từ trường đặc biệt, đang kích hoạt chế độ bảo vệ an toàn cho ký chủ!]
[Phát hiện ký chủ có dao động cảm xúc mạnh, tuy nhiên, do tình trạng tâm lý của ký chủ đã cải thiện, hệ thống sẽ giảm tần suất sử dụng liệu pháp bằng thuốc. Thay vào đó sẽ hướng dẫn ký chủ cách kiểm soát cảm xúc. Nếu ký chủ có thể học được cách kiểm soát cơn giận sẽ nhận được phần thưởng từ hệ thống!]
“Ký chủ, nào, hãy hít thở sâu theo tôi. Tức giận là một cảm xúc bình thường, nhưng biết cách kiểm soát cơn giận là một bước quan trọng để cô hoàn toàn hồi phục. Ký chủ có cảm thấy bình tĩnh hơn chút nào chưa?”
“Chưa.”
“Được rồi, bởi vì trong lòng ký chủ đang chất chứa quá nhiều phẫn nộ.”
Hệ thống vẫn giữ kiên nhẫn: “Ký chủ có thể thử bộc lộ cơn giận của mình cho đối phương thấy, làm thế sẽ giúp cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Nhưng hãy lưu ý, trong quá trình biểu đạt, xin đừng sử dụng những câu tương tự như “giết mày". Đây không phải một cách giải quyết vấn đề mà chỉ khiến xung đột leo thang. Xin ký chủ hãy yên tâm, đối phương sẽ nghe được những cảm xúc và mong muốn của ký chủ.”
Kiều Thời thực sự cần xả bớt cơn tức kia.
Lúc này cô không có tâm trạng để suy nghĩ xem phương pháp của hệ thống có đáng tin hay không. Cứ thử làm trước đã! Dù sao thì còn có phần thưởng hệ thống mà!
Kiều Thời hả họng rống to: “Kẻ đã hủy hoại bữa tiệc thịt nướng của tao, mày tội ác tày trời! Nghiệp chướng nặng nề! Mày đáng chết vạn lận! Tiệc nướng của tao! Hu hu hu! Tao phải ăn được thịt nướng! Chắc chắn phải ăn được! Tao muốn ăn thịt!”
Tiếng hét của cô vang vọng trong thành phố hoang vắng, chẳng khác nào một màn kịch độc thoại không lời hồi đáp.
Nhưng hệ thống đáng tin cậy sẽ không bao giờ quên sứ mệnh của nó. Giống như cách cơn thịnh nộ của trăng máu đã ảnh hưởng đến Kiều Thời vài giây trước, lúc này, cơn thịnh nộ của Kiều Thời đang truyền ngược lại về phía nó.
Tiếng hò hét “thịt thịt thịt” đã ảnh hưởng đến trăng máu. Tin tức nó truyền lại lập tức bị gián đoạn: Hứa Dịch... Không, thịt nướng... Hứa Dịch... Thịt nướng... Phải ăn được! Bồi thường, phải bồi thường!
Sau đó nữa, thông tin về Hứa Dịch mà các tín đồ truyền đạt đã hoàn toàn bị xóa bỏ, thay vào đó, trăng máu bị ô nhiễm hoàn toàn bởi suy nghĩ của Kiều Thời.
“Ký chủ, cảm xúc và yêu cầu của cô đã được truyền đạt thành công.” Hệ thống lên tiếng nhắc nhở.
Hả? Truyền đạt cho ai cơ?
Kiều Thời không hiểu hệ thống đang nói cái gì.
Lúc này, giữa cô và trăng máu đã có tấm chắn của hệ thống nên trăng máu không thể ảnh hưởng cô nữa, vậy nên Kiều Thời không hề nhận ra, giờ đây cơn phẫn nộ của trăng máu đã biến thành phiên bản của cô.
Chẳng qua Kiều Thời không quá để tâm đến chuyện này.
Cô chỉ biết hình như cách mà hệ thống đề nghị rất có tác dụng, sau khi hét lên một lúc, Kiều Thời cảm thấy đầu óc mình đã có thể hoạt động bình thường trở lại. Nếu thế thì việc đầu tiên cô làm chắc chắn là suy nghĩ nên giải quyết giới vực này thế nào.
Nhưng giải quyết bằng cách nào đây?
Nhất thời, Kiều Thời cũng không có cách nào.
Giới vực này xuất hiện trực tiếp trong hiện thực, phạm vi ảnh hưởng rộng, quy tắc của nó cũng không rõ ràng, hơn nữa những người khác lại đột nhiên biến mất một cách khó hiểu...
Kiều Thời hoàn toàn thiếu kinh nghiệm xử lý loại giới vực kiểu này. Giờ đến cả người cùng thương lượng cách giải quyết cũng không có nên đương nhiên cô sẽ cảm thấy nó khó giải quyết.
Hay là cô thử thăm dò giới vực này và quy tắc của nó nhỉ?
Lựa chọn không bao giờ sai trong mọi tình huống là khám phá quy tắc và ranh giới của giới vực.
Nhưng quá chậm.
Kiều Thời sợ cô có thể chờ được nhưng những người bị cuốn vào đây lại không thể.
Khi nãy cơn thịnh nộ của cô đột ngột bị phóng đại đã đủ chứng minh giới vực này có những cơ chế vô cùng nguy hiểm.
Kiều Thời nhanh chóng áp chế nỗi lo lắng của mình.
Trong một nơi như thế này, càng vội vàng càng dễ bị yêu ma quỷ quái gì đó lợi dụng.
“Hệ thống, tui có thể nhận phần thưởng chưa? Tui đã xử lý xong cơn giận rồi mà!”
Gặp chuyện không biết giải quyết sao thì cứ tìm hệ thống. Tuy là phần thưởng của nó chưa chắc đáng tin nhưng nhỡ đâu thời tới thì sao? Nhỡ đâu khui ra được một món thần khí nào đó thì sao?
Chẳng qua, cái sự làm mình làm mẩy của hệ thống tuy muộn nhưng cuối cùng vẫn đến.
“Ký chủ, cô đã hoàn thành bước đầu tiên trong việc xử lý cảm xúc đúng cách. Tuy nhiên, cơn giận của cô chưa hoàn toàn biến mất…”
“Không không không, mấy cách mà bà chỉ cho tui rất hữu ích, tui đã khỏi rồi.”
Kiều Thời cực kỳ biết ơn hệ thống vì đã giúp cô thoát khỏi cơn thịnh nộ bất ngờ đó, nhưng hệ thống à! Giờ đã tiến vào bước chiến đấu rồi! Xin đừng dừng lại ở quá khứ nữa!
Nhưng trước giờ hệ thống bá đạo vốn có phong cách “tôi không cần cô cảm thấy, tôi cần tôi cảm thấy”, Kiều Thời giải thích có tác dụng mới là lạ.
“Ký chủ à, có đôi lúc cô tưởng rằng mình đã ổn nhưng thực ra chỉ là tạm thời đè nén cơn giận thôi, chứ chưa thực sự xử lý triệt để. Về sau khi nhớ lại chuyện này, cô vẫn sẽ cảm thấy bực bội và tiếc nuối.”
Kiều Thời: Ơ kìa, chỉ là một bữa thịt nướng thôi mà, không đến mức đó chứ? Cùng lắm thì cô về ăn bù lại hai bữa là được rồi.
Hệ thống cẩn thận như vậy, đương nhiên không thể để cho “chấp niệm” của Kiều Thời tồn tại lâu trong lòng cô được.
“Ký chủ, cô hãy nhớ lại xem mong muốn của cô là gì. Cô chỉ muốn được ăn thịt nướng nhưng yêu cầu này vẫn chưa được hoàn thành mà, sao có thể thôi được? Chỉ giải tỏa cơn giận là chưa đủ. Đối diện trực tiếp với nhu cầu của bản thân cũng là bước quan trọng để thực sự buông bỏ cảm xúc tiêu cực.”
Trong lòng Kiều Thời, nước mắt bắt đầu chảy ào ào.
Cô thừa nhận, lý thuyết của hệ thống thực sự khá đúng.
Nhưng mà giờ còn có một việc quan trọng hơn ăn thịt nướng gấp trăm ngàn lần kìa?
Nếu cô sơ suất một chút thôi, có khi cả đời này cô cũng chẳng còn cơ hội ăn thịt nướng nữa đó!
Tuy nhiên, vào lúc này, dường như hệ thống đã cảm nhận được nỗi oán niệm sâu sắc trong lòng Kiều Thời, hoặc là nó chợt có chút lương tâm.
“Phát hiện ký chủ có mong muốn mạnh mẽ về phần thưởng, cũng xét thấy ký chủ đã hoàn thành xuất sắc bước đầu của nhiệm vụ, phần thưởng [Cách xử lý cơn phẫn nộ đúng đắn] sẽ được phát sớm để hỗ trợ bước cuối cùng của nhiệm vụ.”
Lúc nghe thấy nửa câu đầu, Kiều Thời suýt chút nữa mừng đến nhảy cẫng lên nhưng khi nghe đến vế sau, không hiểu sao cô lại có dự cảm chẳng lành?
Ảo giác thôi!
Chắc chắn là ảo giác!
Kiều Thời cố gắng cầu nguyện.
“Vì thế, hệ thống tặng ký chủ túi đại thực thần *1. Ký chủ, xin hãy đối diện trực tiếp với nhu cầu của bản thân, hóa giải phẫn nộ trong lòng, hướng về phía những món ngon mà cô mong đợi nhé!”
Hệ thống cực kỳ khí thế, tràn đầy năng lượng, cổ vũ nhiệt tình.
Kiều Thời chỉ cảm thấy mắt tối sầm lại, loạng choạng suýt ngã khỏi sân thượng.
Nhưng Kiều Thời xin thề, cái mà cô muốn nói là “suýt ngã” chứ tuyệt đối không có ý định bước hụt rồi không biết mình đang nơi nào thật.
Cảnh vật xung quanh cô trông như hành lang trong một tòa chung cư, nhưng không giống khu dân cư bình thường.
Căn hộ không quá cũ, một hành lang dài có nhiều phòng nối tiếp nhau.
Các tòa nhà xung quanh cũng có kiến trúc tương tự nhưng tầm nhìn bị hạn chế, không thể nhìn thấy bất kỳ địa danh nào của thành phố.
Hình như vừa rồi có một cơn gió quái dị đã cuốn cô đến đây.
Nói nó quái dị là vì nó đến một cách vô lý và biến mất cũng vô lý không kém. Một cơn gió đủ mạnh để cuốn một người bay đi nhưng không hề có tiếng gió, cũng không có âm thanh của vật thể bị quật ngã hay rơi vỡ.
Những điều phi lý như thế này, thông thường đều là manh mối về quy tắc của giới vực. Kiều Thời cần phải chú ý đến nó.
Nhưng hệ thống vốn không hề cho Kiều Thời thời gian để suy nghĩ hay phân tích tình huống mà đã liên tục gửi thông báo, nhắc nhở cô phải nhanh chóng hoàn thành chuỗi nhiệm vụ [Xóa bỏ cơn giận].
Vốn dĩ nhiệm vụ của hệ thống có độ ưu tiên rất cao, cứ hở ra là nó sẽ ép buộc Kiều Thời hoàn thành, đừng có hòng chưa hoàn thành nhiệm vụ mà được phần thưởng.
Còn về việc bước cuối cùng để xóa bỏ cơn tức là gì, hệ thống đã nói rất rõ ràng: Hãy ăn một bữa no nê để xóa bỏ oán niệm.
Kiều Thời: …
Không phải đấy chứ, cô thật sự không ngại chờ đến khi mọi việc kết thúc để tự thưởng cho mình một bữa no nê đâu, nhưng trọng điểm bây giờ là thịt nướng hả!
Bị cuốn vào một chiều không gian quái đản mà bản thân chỉ nghĩ đến chuyện ăn, cô thực sự cảm thấy mình rất giống một kẻ tâm thần.
Lại còn túi đại thực thần nữa! Đó là cái quái gì thế!
“Hệ thống, chẳng phải bà nói sẽ đảm bảo an toàn cho tui sao? Tự nhiên tui bị một cơn gió ma quái cuốn đến đây, bà nghĩ vậy là an toàn chắc? Thế này mà bình thường á?”
Kiều Thời chắc chắn không bao giờ từ bỏ việc moi lỗi của hệ thống.
“Bíp, thông qua kiểm tra, ký chủ đã tiếp đất an toàn, mọi thứ vẫn an toàn, không tồn tại cơn gió ma quái nào ở đây. Đây là hiện tượng tự nhiên, mọi thứ đều bình thường.”
Kiều Thời liên tục cảm thán ba tiếng “quá ghê gớm”.
Nếu theo logic của hệ thống thì vào một ngày đẹp trời nào đó, ngay cả khi cô bị một con quái vật nuốt chửng, chỉ cần nó chưa tiêu hóa thì cô vẫn "an toàn", đúng không?
Sau đó, hệ thống giới thiệu về túi đại thực thần.
Trước kia, tuy rằng các phần thưởng của hệ thống không được phát ra dưới dạng hiện vật nhưng nó sẽ gắn hiệu ứng vô hình vào vật phẩm có sẵn. Còn bây giờ, phần thưởng của hệ thống đã nâng cấp hơn một chút, gắn thẳng vào bóng của Kiều Thời luôn!
Tất cả thực phẩm đều có thể được lưu trữ vào trong đó! Không có giới hạn dung lượng, muốn gì ăn nấy, cam đoan đảm bảo tươi mới!
Ngữ điệu của hệ thống lộ vẻ tự đắc như kiểu “ký chủ đừng cảm động quá nha”.
Một hệ thống tôn trọng mong muốn cá nhân của ký chủ như vậy, còn tìm đâu ra nữa!
Kiều Thời bày tỏ, cô không cảm động chút nào. Không biết có phải đang gặp ảo giác hay không mà khi cô nhìn chằm chằm cái bóng của chính mình trong chốc lát, cô cảm thấy lúc mình không nhúc nhích, hình như cái bóng của cô đã tự động đậy.
Vốn dĩ cả thành phố đột ngột biến thành một thành phố ma đã đủ khiến người ta rợn tóc gáy rồi, thế mà bây giờ cái bóng của cô còn “sống” nữa, nỗi sợ hãi lập tức nhân lên gấp bội.
Thà bà cải tạo túi quần của tui còn hơn là cải tạo cái bóng của tui đó!
“Hệ thống, chẳng phải bà bảo mình là sản phẩm khoa học sao? Bà xem cái thứ này có gì khoa học không?! Bóng của tui tự di chuyển kìa bà, bà có chắc chuyện này có lợi cho một bệnh nhân tâm thần không?”
Hệ thống vẫn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Ký chủ, đây vốn dĩ không phải bóng của cô. Cô không có bóng. Ý tôi là, phần thưởng này là vật phẩm chỉ sử dụng một lần nên mới tạm thời lấy cái bóng của cô làm hình thức bảo tồn, như vậy là thuận tiện nhất, ít phải cải tạo nhất và phù hợp với nguyên lý khoa học nhất.”
Kiều Thời nghe thấy thế, đứng hình.
“Đây vốn không phải cái bóng của cô” là sao? Giờ cô đang đứng dưới ánh trăng đây, sao lại không có bóng?
Kiều Thời biết đôi khi hệ thống này rất tầm bậy, logic cũng kỳ quặc, nhưng thông thường nó vẫn luôn có quy tắc của riêng mình!
Hơn nữa, vì sao trạng thái bóng lại là hình thức lưu trữ thuận tiện nhất?
Kiều Thời nhìn lên ánh trăng sáng đến nỗi gần như có thể chiếu rọi hết cả thành phố, lại thấy những cái bóng đen đang đong đưa...
Trong lòng cô đã có một đáp án rõ ràng. Bởi vì, nơi này vốn chính là thế giới của những cái bóng!
Quy tắc của trăng máu này không phải k*ch th*ch cảm xúc của con người mà là mang đến thêm một hiệu quả khác, đó chính là hạ cấp tất cả con người thành bóng!
Hơn nữa còn đặt họ vào những tầng không gian khác nhau!
Tất cả người trong thành phố này vẫn chưa biến mất, mà là sau khi bị hạ cấp thành bóng, họ không thể khiến cho "người bình thường" chú ý được.
Tất cả mọi người đều tin rằng bản thân vẫn là "bình thường", nhưng trong mắt người khác thật ra họ chỉ là những cái bóng thôi.
Kiều Thời cảm thấy hơi hối hận. Nếu sớm phát hiện ra quy tắc này, chắc chắn cô sẽ tìm cách ở lại trên sân thượng để hội hợp với nhóm Trương Vi!
Chẳng trách hệ thống nói không có “cơn gió ma quái” nào hết, tất cả mọi thứ đều bình thường. Vì đây chỉ là “quy tắc sáng tối” bình thường thôi.
Dù Kiều Thời cảm thấy sự tồn tại của giới vực đã rất bất bình thường, nhưng hệ thống luôn coi nó như một thứ bình thường. Kiều Thời không không còn cách nào khác, cô luôn hành động theo logic của hệ thống, rồi lại tìm ra chỗ xung đột trong logic của nó.
Nhưng bây giờ, hiểu rõ tình huống có giúp ích gì cho tình trạng hiện tại của cô không?
Hình như là không.
Cánh cửa trước mặt Kiều Thời lặng lẽ mở ra.
Giống như cảnh kinh điển trong một bộ phim kinh dị vậy.
Bên trong nhà tối đen như mực, không thể nhìn thấy gì. Đột nhiên, một cái bóng đen lao vút ra nhảy bổ về phía cô!
Kiều Thời lập tức lùi mạnh về sau, kéo giãn khoảng cách!
Cô vẫn chưa nghĩ ra cách lợi dụng quy tắc sáng tối này. Nếu như hệ thống thưởng cho cô một cái [Đèn pin siêu sáng] có thể đốt sạch đám quỷ này thì tốt rồi...
Tiếc thay, cô chỉ có một cái túi đại thực thần, hệ thống còn đang liên tục giục cô ăn uống. Mà đồng thời hình như cô còn đang bị mấy cái bóng vây quanh.
Tuy theo lý thuyết, những bóng đen này có thể là con người. Đối với họ, Kiều Thời mới chính là “vị khách không mời mà tới” kia.
Cô có nên cố gắng giải thích không?
Nhưng cô không có khả năng truyền giọng nói sang các chiều không gian khác.
Cô giơ hai tay lên, cố gắng biểu hiện rằng mình không làm hại gì ai: “Tôi sẽ rời đi ngay lập tức!”
Nhưng bóng đen vẫn tiến đến gần cô hơn!
Nếu cô không nhìn nhầm thì một trong số chúng đang cầm dây thép hay dây thừng gì đó!
Được được được, mấy người muốn chơi kiểu đó phải không?
Nếu cứ thế này thì cũng không thỏa đáng.
Kiều Thời nhận ra, số lượng bóng đen trên hành lang đang gia tăng. Có những cái bóng đang di chuyển đến đây, có những bóng bước ra từ các căn hộ xung quanh, có những bóng không nhắm vào cô, và cũng có những cái bóng đã lao đầu đánh nhau...
Không có bất kỳ âm thanh nào nhưng trật tự đang sụp đổ một cách quái dị.
Cảnh tượng trong tòa chung cư này rất có thể cũng đang xảy ra ở khắp thành phố.
Tựa hồ cả một thành phố đang diễn một vở kịch câm quái đản.
Kiều Thời chợt nhận ra một điều, quan niệm “tránh xung đột, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ tào lao của hệ thống” là quan niệm sai lầm.
Cô biết đó là người bình thường nên cô có khuynh hướng coi họ là những người vô hại, cũng không có ý đồ đánh nhau với họ.
Nhưng những người đó thật sự vô hại sao? Họ có nghĩ rằng những cái bóng đen khác cũng vô hại không?
Hơn nữa, làm sao để cô xác định tất cả những cái bóng ở đây đều là "người thường"?
Cô rất chắc chắn, những kẻ đứng sau tạo ra giới vực này đang rất hả hê khi thấy cảnh tượng rối ren này. Nói cách khác, dù không có chuyện gì xảy ra, chúng cũng sẽ lén lút tự tạo ra vấn đề.
Vậy tránh xung đột trong tình huống này có ý nghĩa gì?
Thế chẳng phải cô sẽ bị những kẻ khác hại chết, hoặc bị hệ thống ngáo chó này hại chết sao...
Ngay lúc này, hệ thống vẫn còn đang gào ầm lên trong đầu cô, một đống bóng đen chặn đường rút lui phía sau cô, lao thẳng đến gáy cô! Suy nghĩ của Kiều Thời chưa từng rõ ràng đến thế.
Cô uốn người né tránh đòn tấn công vào gáy mình.
Con đường rời khỏi chung cư đang ở ngay trước mắt, nhưng Kiều Thời không chạy.
Cô cần phải hoàn thành nhiệm vụ, phải ăn một bữa no nê để bồi thường cho bản thân hả? Thế thì không thành vấn đề!
Bóng đen cản đường cô á? Sợ cái quái gì!
Kiều Thời vung mạnh túi đại thực thần, chụp thẳng xuống đầu đám bóng đen trước mặt!
Vào túi đây hết cho bà, nguyên liệu nấu ăn của bà!
Hóa ra, nếu suy nghĩ lúc đầu của cô là sai thì tư duy ngược đi, làm ngược lại là đúng: Cô không cần phân biệt ai là người tốt ai là người xấu, cứ nhét tất cả vào túi hết là êm.
Còn cảm giác bị một cái túi đen nuốt chửng như nguyên liệu nấu ăn là như thế nào, Kiều Thời không biết. Dù sao hệ thống đã đảm bảo rằng thực phẩm luôn “tươi ngon” rồi cơ mà.