Nhưng khi nãy, anh ta nhớ rất rõ mình không có cái bóng nào cả.
"Cái bóng" của anh ta tự do uốn éo tới lui giống như thể đã thoát khỏi sự khống chế của anh ta, thậm chí còn thò tay qua lấy ví tiền nữa...
Vãi chưởng, không hổ là cái bóng của mình, thông minh đến thế cơ à?
Nhưng anh ta vẫn đập nó một cái theo bản năng.
Dựa theo kinh nghiệm của anh ta, nếu để cho cái bóng thật sự thành tinh thì chắc chắn sẽ có chuyện không hay ho xảy ra, chẳng hạn như nó sẽ thay thế anh ta trong thế giới hiện thực.
Nhưng điều làm anh ta bất ngờ là cái bóng kia có vẻ khá yếu, hơn nữa còn rất trơn, sau khi bị đấm một cái nó lập tức muốn bỏ chạy.
Nhưng Thiên Lý Nhãn có thể để cho nó trốn à?
Vẫn là lý do đó: Nếu để cho cái bóng chạy trốn, vậy anh ta có còn là anh ta không? Cái bóng có chạy đến đâu đó rồi thay thế anh ta không?
Cần phải bắt nó lại!
Thứ đó sờ vào khá giống thạch trái cây không có độ ẩm, khá nhớp nháp và mềm, nhưng khi nó lanh lẹ cuộn tròn thành một cục rồi đập vào anh ta, Thiên Lý Nhãn vẫn cảm thấy chỗ bị đập trúng nhói đau.
“Anh, anh mau giúp em với!”
Người đàn ông thở dài một tiếng, bước đến lôi cái bóng đó và Thiên Lý Nhãn ra khỏi nhau. Anh ấy vo tròn cái bóng thành một cục rồi vứt nó ra ngoài cửa sổ.
Cái bóng đó tan vào trong bóng đêm.
Đó là cái bóng của em mà, sao anh lại vứt nó đi?
Thiên Lý Nhãn đang định hỏi như thế.
Nhưng người đàn ông đã trả lời trước: “Cậu cũng đừng có nghĩ mãi về cái bóng đó nữa, chính chúng ta cũng đang là cái bóng đây này.”
Anh ấy lại chỉ lên đầu mình: “Mà cái bóng thì sẽ thay đổi khi ánh trăng xuất hiện.”
Cơn lốc đột ngột xuất hiện trong thành phố không phải một thảm họa tự nhiên từ trên trời giáng xuống, mà thực chất là do những cái bóng không thể chống cự lại quy tắc sáng tối, vậy nên họ mới cảm thấy đất trời như đang rung chuyển, còn xe cộ lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Cái bóng đột nhiên xuất hiện đó có lẽ là một ai đó bất ngờ bị sự thay đổi sáng tối cuốn đến đây.
Giờ thành phố chỉ còn lại một mình mình, thế giới đột nhiên thay đổi theo hướng đáng sợ và khó lường. Có người sẽ hoảng loạn, nhưng cũng sẽ có kẻ xấu cảm thấy vui mừng: Giờ cả thế giới chỉ còn lại một mình mình, thế chẳng phải mọi thứ trong thành phố đều có thể tự do lấy dùng à?
Cái bóng đen mà họ vừa gặp có vẻ là kiểu người to gan.
Nhưng đến nước này rồi, chẳng còn ý nghĩa gì để so đo với loại người như thế nữa.
Chỉ có những tên ngốc như Thiên Lý Nhãn mới cho rằng đây là bóng của mình tự tách ra rồi thành tinh, mới nhất quyết không để nó chạy thoát!
Còn phải tuân theo quy tắc sáng tối nữa à?
Thiên Lý Nhãn tái mặt: “Thế này cũng quá đáng quá rồi đấy? Thế chẳng phải chúng ta không làm được gì cả à?”
“Không. Giới vực và hiện thực vẫn chưa hoàn toàn hợp nhất nên quy tắc vẫn chưa có tác dụng tuyệt đối, thậm chí có khả năng cao là vẫn còn nhiều lỗ hổng. Đây chính là cơ hội của chúng ta.”
Với năng lực của các thành viên trong bộ phận dọn dẹp, việc chống lại quy tắc sáng tối này không thành vấn đề…
“Chắc chắn Hứa Dịch vẫn còn ở bộ phận dọn dẹp. Mà nếu cậu ta ra tay, chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh rất lớn. Tôi đã nói rồi, tôi muốn chứng kiến cảnh cậu ta phát điên và chết đi ngay trước mắt mình, đúng không? Vậy cậu đoán xem, đám phản bội kia có cùng suy nghĩ đó không?”
Thế đương nhiên là có rồi!
Nếu có thể định vị được nơi Hứa Dịch đang ở thì khả năng cao là có thể xử luôn mấy tín đồ của hội Bái Nguyệt kia! So với việc mò kim đáy biển, cách này đơn giản hơn nhiều!
“Em hiểu rồi! Chúng ta đến bộ phận dọn dẹp!” Thiên Lý Nhãn phấn khích đấm vào lòng bàn tay.
“Chúng ta đến quán nước.” Người đàn ông lại nói.
Thiên Lý Nhãn: ?
“Khụ, nơi đó cũng gần bộ phận dọn dẹp, các thành viên đều đang tụ tập ở đó. Nếu Hứa Dịch hành động, chắc chắn họ sẽ phát hiện ra…”
“Đừng nói nữa đại ca ơi, anh muốn cứu người nào đó đúng không?!”
“Đương nhiên là không! Tôi đã trả hết nợ nhân tình rồi!”
Sau khi xe tắt máy thì không thể khởi động lại được nữa. Hai người họ chỉ có thể tìm xe đạp công cộng ven đường.
Nhưng nào ngờ dây xích của các chiếc xe đó đều đã rỉ sét, như thể chúng đã bị bỏ hoang hàng chục năm mà không được bảo trì vậy.
Đây có thể cũng là một trong số các BUG nhỏ của việc quy tắc giới vực chưa hoàn chỉnh. Khi con người bị hạ cấp, những vật thể thực không bị ảnh hưởng hoàn toàn nhưng ít nhiều gì cũng chịu ảnh hưởng của dị thường.
Mãi một lúc lâu sau, họ mới tìm được hai chiếc xe đạp còn dùng được, thở hồng hộc đạp đi.
…
Ở quán nước.
Khoảnh khắc ánh trăng trắng ngần dịu dàng biến thành sắc đỏ rỉ máu, Hứa Dịch bỗng cảm thấy đầu mình đau nhói, động tác cũng khựng lại.
Ngay sau đó, Hứa Dịch không cần ngẩng đầu kiểm tra, thậm chí không cần suy nghĩ mà như hoàn toàn dựa vào bản năng, chiếc xiên nướng vốn định đâm vào Lý Văn đã xé gió bay thẳng về phía hư không!
Âm thanh bùng nổ khi chiếc xiên xé rách không khí đủ để khiến người ta có thể cảm nhận được sức mạnh khủng khiếp ẩn chứa bên trong.
Nó không còn là một thanh xiên sắt bình thường nữa mà đã được Hứa Dịch gia cố bằng sức mạnh của mình, trở thành vũ khí sắc bén nhất.
Tất nhiên, dù có thêm bao nhiêu sức mạnh đi nữa thì một cây xiên cũng không thể nào bay lên mặt trăng được.
Hứa Dịch chưa phải là thánh thần.
Nhưng không cần phải lên đến mặt trăng để làm gì, bởi thứ anh muốn phá hủy là khái niệm "trăng máu". Thứ này vẫn thuộc về giới vực này, chỉ là con người bình thường không thể chạm tới mà thôi.
Cây xiên lao vào hư không như thể nó đang tiến sát đến trăng máu. Nhưng điều kỳ lạ là một chiếc xiên nhỏ bé như vậy, lẽ ra bay xa thì sẽ biến mất khỏi tầm mắt mới đúng.
Nhưng xiên sắt đó cứ như bị ánh trăng phóng to lên vậy. Khi ngẩng đầu nhìn, cái xiên lại như thể đang xuyên thủng cả mặt trăng máu, trông khá giống một món ăn kỳ quặc - bánh trung thu nướng bằng xiên que.
Trăng máu vặn vẹo hai lần, rồi cây xiên tan rã trong nháy mắt.
Không biết từ lúc nào mà bên cạnh anh đã không còn một bóng người.
Trò trẻ con.
Hứa Dịch hờ hững xoa xoa ngón tay, chỉ cảm thấy hơi ngứa nghề. Xiên nướng không hiệu quả, vậy thì tìm một món vũ khí hợp tay hơn thôi.
Đương nhiên anh nhận ra được đây là thứ mà hội Bái Nguyệt tạo ra, vì dù gì thì "Mặt trăng dị thường" trước đó cũng chính là anh trai của vầng trăng máu này, cũng là do chính tay anh nghiền nát.
Chiếu theo quan niệm truyền thống “đã là người một nhà thì nên đoàn tụ”, Hứa Dịch đành phải ra tay lần nữa.
Nhưng lúc này, một cơn lốc mạnh mẽ đột ngột quét qua, tuy Hứa Dịch không bị cuốn đi nhưng vẫn không khỏi nhíu mày: Cơn gió quái quỷ này từ đâu ra thế?
Anh còn chưa kịp nghĩ xong, một cái bóng đen bỗng xuất hiện ngay phía sau lưng mà không có một dấu hiệu báo trước nào, lại còn đột ngột vươn tay chộp lấy anh nữa!
Hứa Dịch không cần quay đầu lại đã ngay lập tức vung chân tung một cú đá.
Cú đá này trúng đích, rõ ràng không có tiếng động va đập nào vang lên cứ như là đá trúng một cục bông vậy, nhưng bóng đen kia vẫn lùi về phía sau hai bước.
Sau đó, bóng đen kia không cam lòng yếu thế mà nhào lên nữa, vô cùng linh hoạt quấn chặt quanh cổ Hứa Dịch, kéo anh về phía sau.
Một người một bóng mau chóng dính vào nhau.
“Đừng… giãy nữa!”
Dần dần, giọng nói của Lý Văn bất ngờ phát ra từ bóng đen đó.
Hơn nữa, bóng đen đó bắt đầu hiện ra hình dáng con người. Không đúng, không phải bóng đen biến thành người mà chính xác hơn, Hứa Dịch đã được kéo vào cùng một chiều không gian với bóng đen nên anh mới có thể nhìn thấy hình người, nghe thấy giọng nói từ chiều không gian đó.
Rốt cuộc Hứa Dịch cũng thôi giãy giụa.
Lý Văn lau mồ hôi trên trán: “Cậu nghe được giọng tôi rồi vậy mà còn đấm tôi hai phát, cậu cố ý đúng không?”
Hứa Dịch ho khan một tiếng, thản nhiên đáp: “Không xác nhận sao được? Nhỡ là quái vật giả trang thì sao?”
Khóe miệng Lý Văn giật giật: Tôi tin cậu mới lạ!
Anh ta không nên tóm lấy Hứa Dịch đầu tiên! Đúng là tốn công tốn sức!
Thôi được rồi, Lý Văn cũng không muốn là người đầu tiên tóm lấy Hứa Dịch, chẳng qua mọi người đều đã trở thành bóng đen, anh ta cũng không phân biệt được ai với ai nên chỉ đành tóm đại một người. Hoặc cũng có lẽ tên này gần anh ta nhất nên anh ta mới tóm lấy anh.
Thôi thì cũng tốt. Lý Văn không ngẩng đầu, chỉ lo lắng thoáng nhìn ánh trăng đẫm máu rọi xuống sân thượng.
Mục tiêu của nó là ai đã quá rõ ràng. Tìm anh trước để ngăn anh phát điên vẫn là cần thiết.
“Cảm xúc của cậu còn ổn định không?”
Nếu Lý Văn không nhầm thì tên này đã tập trung “đối đầu” trăng máu đến mấy lần mà chẳng kiêng dè gì.
Mà "Mặt trăng dị thường" này vốn dĩ có khả năng ảnh hưởng và điều khiển cảm xúc của con người.
Hứa Dịch trợn trắng mắt: “Ổn lắm. Không thể ổn hơn được nữa.”
Anh vốn có sức kháng cự rất mạnh với những thực thể dị thường.
Nhưng nếu anh đang ở trạng thái tệ hại, chỉ cần một cọng rơm cũng đủ để phá hoại sự cân bằng này.
Và điều mà hội Bái Nguyệt đặt cược chính là việc ném cọng rơm đó lên người anh.
Tiếc thay, dạo này ấy mà, anh có thể xem là đang ở trạng thái tồi tệ nhưng cũng có thể xem là đang ở trạng thái tốt nhất.
“Bây giờ thì yên tâm để tôi ra tay được rồi chứ?” Hứa Dịch hỏi.
Nếu đã đối phó với đám kẻ thù cũ như hội Bái Nguyệt thì tất nhiên vẫn phải dùng cách cũ rồi.
“Không vội. Trăng máu lần này có vấn đề.” Lý Văn vẫn cản anh lại: “Tạo ra trăng máu trong thế giới thực, biến tất cả chúng ta thành những bóng đen thuộc các chiều không gian khác nhau, mục đích là đối phó với cậu đấy.”
Không chỉ phải xử lý trăng máu mà còn phải xử lý luôn cả các tín đồ trăng máu mới được. Nhưng giả sử không tìm được các tín đồ trăng máu thì sao? Đám đó mong Hứa Dịch sẽ ra tay tàn sát mà không chừa một ai, đương nhiên Lý Văn sẽ không thể để chúng đạt được mục đích đó.
“Vả lại, cậu có cảm nhận được cơn gió lốc đột ngột vừa rồi không? Đó là quy tắc sáng tối.”
Khác với người chỉ luôn dựa vào thực lực để lấy cứng chọi cứng, Lý Văn thích dùng đầu óc hơn.
Lý Văn bình tĩnh phân tích: “Bọn họ muốn tạo ra hỗn loạn, vậy chúng ta phải giữ vững thế trận. Một giới vực chưa hoàn chỉnh chắc chắn sẽ có lỗ hổng và cách đối phó. Trước hết, chúng ta phải kéo Kiều Thời và những người khác về cùng một chiều không gian đã.”
“Được thôi.” Hứa Dịch trông như thể rất dễ thương lượng vậy: “Anh lo xé rách không gian, tôi giúp anh kéo người qua.”
Nhưng khi ánh mắt Lý Văn dừng lại trên công cụ cứu người của Hứa Dịch là một cái xiên nướng, khóe miệng anh ta co giật dữ dội.
“À thì, tôi phải chuẩn bị tinh thần đối mặt với kẻ địch chứ.” Hứa Dịch nói như đúng rồi, tiện tay chỉ vào những bóng mờ mới xuất hiện trên sân thượng.
Vừa nãy khi ánh sáng thay đổi, số lượng bóng đen trên sân thượng đã tăng lên.
Có thể đó là những người vô tình bị cuốn vào bởi quy tắc sáng tối của giới vực, cũng có thể đó là một đám ôm ý đồ xấu, nhưng tóm lại Hứa Dịch đã sẵn sàng hành động bất cứ lúc nào.
Dưới sự phối hợp của Hứa Dịch, quá trình kéo mọi người về cùng chiều không gian diễn ra trơn tru hơn nhiều.
Trong số những bóng đen bị kéo về, quả thật có không ít người chỉ là người thường.
Nhưng với dáng vẻ hiện tại của Hứa Dịch, anh hoàn toàn không mang đến chút cảm giác an toàn khi “tìm được bến đỗ sau khi thoát khỏi cơn ác mộng”, ngược lại còn suýt làm cho đám người này khóc thét vì anh.
“Không sao cả. Đánh ngất đi thì sẽ không khóc nữa.” Hứa Dịch cũng rất bình tĩnh ứng xử với tình huống này.
Lý Văn: ...
Tuy cảm thấy cái tên này làm trò đó hơi mất nhân tính nhưng rốt cuộc anh ta cũng không ngăn cản. Bây giờ họ không có thời gian để trấn an hay giải thích cho từng người thường một, khối lượng công việc khổng lồ lắm đấy.
Tuy cách của Hứa Dịch thô bạo nhưng đúng là rất đơn giản.
Thầy bói, Mắt Kính, Trương Vi và những người khác lần lượt được kéo vào cùng một chiều không gian với họ.
“Ôi chao ơi, tôi đã biết hôm nay không phải ngày thích hợp để ra ngoài mà. Sơ suất quá.” Đây là Thầy bói.
“Mẹ ơi, suýt bị gió thổi bay luôn rồi… Chuyện gì đang xảy ra thế?” Đây là Trương Vi.
Dù cô ấy đã đọc sơ qua hồ sơ về hội Bái Nguyệt, nhưng đọc tài liệu và trải nghiệm thực tế như Hứa Dịch chắc chắn là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, nên cô ấy vẫn còn chưa kịp hoàn hồn.
Mắt Kính nhanh chóng giải thích tình hình cho Trương Vi.
Nhưng dần dần, anh ấy im bặt, đến cả Trương Vi cũng chuyển hướng sự chú ý đi nơi khác.
Bởi vì, sau khi kéo tất cả bóng đen trên sân thượng về cùng chiều không gian, phía Lý Văn và Hứa Dịch nhận ra một vấn đề: “Kiều Thời đâu?”
“Cô ấy... bị cơn lốc vừa nãy thổi bay rồi à?” Thầy bói đưa ra một giả thiết hợp lý.
Nhưng tất cả mọi người đều đồng loạt quay sang nhìn ông ấy với ánh mắt “ông hoàn toàn không hiểu gì về Kiều Thời cả”.
Với thực lực của Kiều Thời, nếu mọi người ở đây đều bị cuốn đi hết thì chắc chắn cô vẫn sẽ ở lại đến cuối cùng.
Ngay cả Trương Vi thức tỉnh năng lực muộn nhất còn trụ được thì Kiều Thời lại càng không thể dễ dàng biến mất như vậy.
Nhưng cô lặng lẽ biến mất như thế hơi quái lạ.
“Tôi cảm thấy chắc chắn Kiều Kiều đã phát hiện ra một vài manh mối quan trọng gì đó, mà vì cậu ấy không giỏi thuật không gian, không thể lập tức kéo chúng ta theo nên cậu ấy đã tự đi xử lý trước rồi!”
Suy đoán này lập tức được tất cả mọi người tán đồng.
Cùng lúc đó, Kiều Thời đang ngơ ngác nhìn xung quanh: “Khoan đã, rốt cuộc tôi đang ở đâu thế này?”
Vừa rồi bất ngờ có một trận gió quái đản quét qua, cuốn cô đến nơi này.