Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 80

Chiếc xe thương vụ tiếp tục di chuyển về phía trước, đột ngột phanh gấp khi đến một ngã tư.

Người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau vội vàng bám vào lưng ghế, còn chưa kịp xác nhận tình hình thì đã thấy tài xế Thiên Lý Nhãn đang dần biến thành một cái bóng đen, sắp sửa tan vào màn đêm.

Người đàn ông nhanh tay lẹ mắt lập tức túm lấy Thiên Lý Nhãn, kéo mạnh anh ta trở lại hình dạng bình thường, ngăn không cho anh ta hoàn toàn hóa thành bóng tối.

“Anh, sao lại kéo em thế?” Thiên Lý Nhãn ho khan hai tiếng, cảm thấy suýt nữa thì bị siết đến nghẹt thở.

Người đàn ông nhíu mày: “Cậu không nhận ra mình suýt nữa biến thành một cái bóng à?”

“Biến thành bóng? Đâu có đâu. Vừa nãy đèn giao thông tự nhiên tắt, em còn thấy hình như phía trước có ai tông vào đuôi xe rồi…”

Nhưng không chỉ có đèn giao thông bị tắt mà tất cả đèn đường cũng tối om, duy chỉ có ánh trăng vốn có đang tỏa sáng, mang đến tầm nhìn cho bọn họ. Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ hơn, người ta sẽ nhận ra dường như ánh trăng ấy đã nhuộm chút sắc đỏ như thể bị vấy máu.

Điều kỳ lạ hơn nữa là rõ ràng phía trước có vụ va chạm nhưng chẳng có ai xuống xe kiểm tra, thậm chí cũng không có người đi đường nào đứng lại hóng chuyện.

“Anh, sao em thấy có gì đó sai sai.”

Bây giờ cậu mới nhận ra à?!

Người đàn ông day day trán, không có thời gian để cằn nhằn với anh ta.

Anh ấy tung ra một mảnh giấy gấp. Mảnh giấy vỗ cánh hai lần rồi đứng yên giữa không trung.

“Là anh làm à? Đây không phải kế hoạch của chúng ta.” Giọng anh ấy vẫn bình tĩnh như thường.

“Nói đúng hơn là chúng tôi làm. Thưa thủ lĩnh, tất cả chúng tôi đều tôn trọng anh, chính anh đã tập hợp chúng tôi lại, nhưng anh cũng có lúc yếu đuối.”

“Anh đã nói chúng ta sẽ trả thù bộ phận dọn dẹp vì sự thờ ơ của bọn họ, khiến bọn họ hiểu rằng thế giới này không có họ sẽ càng tốt hơn. Nhưng rồi anh do dự, anh đột nhiên nghĩ rằng chỉ cần giết Hứa Dịch là đủ. Nhưng không đủ! Chỉ thế thì chưa đủ!”

Thiên Lý Nhãn bỗng xen vào: “Nếu chưa đủ thì cứ làm theo kế hoạch ban đầu, chơi cho bộ phận dọn dẹp một vố. Nhưng mấy người đang làm gì vậy? Lừa luôn cả tôi với đại ca à? Mấy người định hiến tế cả thành phố này sao?”

“Đúng thế, muốn sửa sai thì phải quá tay một chút. Thực ra tôi cũng không định hành động sớm như vậy, nhưng hôm nay là ngày trăng tròn. Ý trời đã định rồi. Đợi đến khi tất cả kết thúc, anh vẫn sẽ là thủ lĩnh của chúng tôi.”

Chẳng qua sẽ là một thủ lĩnh không còn đường lui.

Hơn nữa, còn là kiểu thủ lĩnh phải đứng ra gánh hết mọi hậu quả.

Trong số những người mà anh ấy từng tập hợp chắc chắn có kẻ không đồng tình với phương pháp cấp tiến này. Khi tất cả mọi chuyện kết thúc, chỉ có anh ấy đứng ra chịu trách nhiệm mới có thể xoa dịu mâu thuẫn và tránh nội bộ chia rẽ.

Người đàn ông cười lạnh, mảnh giấy gấp trên không trung bỗng nhiên bốc cháy mà không cần lửa.

Anh ấy vốn dĩ không muốn để đội ngũ của mình mất kiểm soát, nhưng có vẻ như anh ấy đã chậm một bước rồi.

Thực ra, trước kia anh ấy chẳng quan tâm lắm, miễn là có thể trả thù thì thế nào cũng được. Anh ấy cần phải làm gì đó để giải tỏa cơn giận trong lòng, nếu không đã chẳng để mặc đội ngũ hỗn tạp này ngày càng phát triển.

Nhưng có lẽ, như bọn họ nói, sâu trong lòng anh ấy vẫn còn một phần yếu đuối.

“Anh ơi, là người của hội Bái Nguyệt…”

Thiên Lý Nhãn vừa nói vừa muốn ngẩng đầu lên thì bị người đàn ông đè lại. Anh ấy đeo lại kính râm cho anh ta: “Cậu không cần đôi mắt này nữa à?”

Thiên Lý Nhãn ngượng ngùng cười: “Lúc nãy không kìm lòng được, em biết không nên nhìn mà. Nhưng mà anh, cái tên đó ngông cuồng quá. Tự nhiên em cảm thấy cũng không hẳn Hứa Dịch không làm được chuyện tốt. Ít nhất cậu ta tiêu diệt hội Bái Nguyệt của bọn này cũng coi như một điều hay…”

Thấy người đàn ông lườm mình, Thiên Lý Nhãn lập tức ngậm miệng lại.

Nhưng rất nhanh sau đó, anh ta lại lên tiếng: “Nhưng chúng ta cũng có thể dùng cách của Hứa Dịch đúng không?”

Hội Bái Nguyệt có nguồn gốc từ một giới vực liên quan đến mặt trăng.

Những người trong giới vực này rời đi mà không hề hấn gì, nhưng sau đó lại bắt đầu truyền bá giáo lý của hội Bái Nguyệt.

[Nơi nào ánh trăng chiếu rọi, người ở nơi đó chính là con dân của Nguyệt Thần.]

Ban đầu, không ít người từ các giới vực khác sẵn sàng tin vào điều đó. Vì những giới vực khác cũng có mặt trăng, chỉ cần gia nhập hội Bái Nguyệt, dù đi đến bất kỳ giới vực nào họ cũng được hưởng một mức độ bảo hộ nhất định. Thế thì khác nào một lá bùa hộ mệnh chứ?

Nhưng hậu quả cũng dần xuất hiện.

Những kẻ càng có niềm tin sâu đậm vào Nguyệt Thần thì khi ở nơi không có ánh trăng lại càng trở nên bất lực.

Thời gian không có ánh trăng càng lâu, tính tình của bọn họ càng trở nên nóng nảy kỳ quái. Thậm chí một số còn cảm thấy da mình ngứa ngáy, đến mức cào xước cả cơ thể, máu me đầm đìa.

Những kẻ có đức tin khắc sâu vào tận xương tủy thì không thấy có vấn đề gì.

Nhưng thử hỏi, có ai sống lâu trong giới vực mà vẫn còn bình thường không?

Hứa Dịch có bình thường không à? Cũng chẳng ai quan tâm, miễn là anh đủ mạnh.

Nhưng sau này càng có ít người chịu gia nhập hội Bái Nguyệt, bởi người ngoài nhìn vào đều cảm thấy rợn người.

Nhưng dù là Nguyệt Thần hay hội Bái Nguyệt cũng đều không muốn sự phát triển của mình bị chững lại. Vì thế, các phương thức hoạt động của chúng ngày càng trở nên méo mó.

Bọn họ tổ chức lễ bái nguyệt ở các giới vực khác để nhận được sự bảo hộ, làm thế cũng đồng nghĩa với việc từng bước để Nguyệt Thần xâm nhập và xói mòn các giới vực đó, khiến thực thể này dần trở nên mạnh hơn. Đến một lúc nào đó, thậm chí nó sẽ thay thế được cả mặt trăng thật trong thế giới thực.

Sau đó thì không có sau đó nào cả.

Nó bị Hứa Dịch đập nát thành tro bụi.

Tuy nhiên, vì Mặt trăng là một thực thể hiện hữu trong thực tế nên chỉ cần vẫn còn tín đồ, chúng có thể sử dụng ánh trăng thật để tiếp tục bóp méo và tạo ra một phiên bản “Mặt trăng dị thường” mới. Vậy nên, Hứa Dịch đã quyết định thanh trừng luôn cả tín đồ của Nguyệt Thần.

Sau sự kiện đó, hội Bái Nguyệt đã mai danh ẩn tích suốt một thời gian rất dài.

Ngay cả khi tên kia gia nhập với bọn họ, gã cũng không dám nhắc đến cái tên [Hội Bái Nguyệt].

Ý của Thiên Lý Nhãn là nếu cách này từng có hiệu quả, vậy cứ bắt và giải quyết trăng máu, tín đồ của hội Bái Nguyệt, cũng như những kẻ phản bội trong nhóm của họ là xong xuôi cả rồi.

Không giải quyết nổi trăng máu cũng được, cứ để cho người của bộ phận dọn dẹp giải quyết. Nhưng ít nhất trước tiên phải dọn sạch đám phản bội kia, nếu không thì trong lòng anh ta cứ thấy bất an. Tư duy của Thiên Lý Nhãn vốn rất đơn giản, luôn đi theo đường thẳng.

“Không dễ thế đâu. Cậu không thể tìm thấy bọn chúng.”

Nghe vậy, Thiên Lý Nhãn cười khẩy. Anh ta còn theo dõi được cả Hứa Dịch, huống hồ là đám này…

Biểu cảm tự tin của Thiên Lý Nhãn chợt cứng đờ trên mặt. Dù năng lực nhìn xuyên thấu của anh ta có cao siêu đến đâu cũng cần một thứ gì đó để anh ta có thể “xem” được.

Mà giờ đây, khi anh ta liếc mắt nhìn ra ngoài, trên đường chẳng có một bóng người nào cả. Những chiếc xe hơi vốn đang lưu thông trên đường trước đó không lâu giờ nằm ngổn ngang, ghế lái hoàn toàn trống rỗng.

Anh ta nhìn xa hơn, quét qua các khu dân cư, công viên… Nhưng không có ngoại lệ nào cả, không một bóng người.

Một cái túi nilon lả tả bay trên đường, những lon nước rỗng lăn lông lốc, chỉ dừng lại khi va phải chướng ngại vật.

Tựa như trong một đêm, tất cả người dân trong thành phố đều biến mất không dấu vết. Tựa như trong một đêm, thành phố này đã trở thành một vùng đất hoang vu.

“Anh… thế này…” Thiên Lý Nhãn khó nhọc nuốt nước bọt.

Chuyện gì đang diễn ra vậy?

Bọn chúng muốn xóa sổ cả thành phố trong một đêm sao? Hội Bái Nguyệt thực sự có khả năng đó ư?

“Thứ trăng máu vừa sinh ra này đã không còn là thứ mà chúng ta gọi là Nguyệt Thần trước kia nữa. Nếu cậu định dùng quy tắc cũ để đối phó với bọn nó thì cứ chờ chết đi.”

Anh ấy không cần suy nghĩ nhiều cũng đoán ra được bọn chúng đã làm gì.

Chúng dùng truyền thông để tuyên truyền về "Siêu trăng", "Lời ước linh nghiệm dưới ánh trăng tròn" gì đó, khiến những người bình thường dần bị ảnh hưởng.

Sau đó, chúng thực hiện các nghi lễ dẫn đường nào đó và bóp méo thực tại, dẫn dắt trăng máu giáng lâm vào thế giới này. À không phải, nói chính xác hơn chúng đã hòa trộn thành phố này vào một giới vực khác.

“Nói rằng nó có thể ngay lập tức xóa sổ cả thành phố thì không đúng, nhưng nếu để nó hoàn toàn hợp nhất với giới vực, để nó kiểm soát toàn bộ không gian này thì rất có thể là thật.”

“Vậy những người kia đã đi đâu rồi?” Thiên Lý Nhãn vẫn cảm thấy khó hiểu.

“Cậu còn nhớ lúc đầu tôi giữ chặt cậu mà cậu lại hỏi tôi đang làm gì không? Thực tế là cậu đã biến thành một cái bóng đen nhưng dường như chính cậu lại không nhận ra.”

Thiên Lý Nhãn bỗng bừng tỉnh: “Ý anh là tất cả những người khác cũng đã bị hạ cấp thành bóng đen sao? Nhưng tại sao anh không bị ảnh hưởng?”

Người đàn ông bất lực day trán, buộc phải giải thích rõ ràng hơn: “Không phải tôi không bị ảnh hưởng. Mà là những người bị ảnh hưởng sẽ không nhận ra mình đã bị ảnh hưởng.”

Nói cách khác, dưới ánh sáng của trăng máu, tất cả mọi người đều đã trở thành bóng đen, chỉ khác là đang ở những chiều không gian khác nhau. Nói một cách dễ hiểu hơn, mọi người đều ở các tầng khác nhau của thực tại.

Vì thế, ai cũng cảm thấy bản thân vẫn bình thường, còn người thuộc những chiều không gian khác mới là bóng đen.

Nếu vừa rồi Thiên Lý Nhãn quay đầu nhìn lại, anh ta cũng sẽ thấy người đàn ông này đã "biến mất".

Anh ấy đã kéo Thiên Lý Nhãn vào cùng chiều không gian, nên hai người họ mới có thể nhìn thấy nhau như những "con người" bình thường.

Năng lực của Thiên Lý Nhãn được dùng để truy tìm dấu vết hay tìm người đều rất ổn, nhưng nếu tất cả đều là bóng đen thì anh ta vốn không thể phân biệt được ai với ai.

“Vậy nếu chúng ta kéo tất cả mọi người về cùng một chiều không gian thì vấn đề sẽ được giải quyết chứ?”

Người đàn ông vô cảm nhìn chằm chằm Thiên Lý Nhãn: “Cậu có hiểu lầm gì về dân số của một thành phố không? Vả lại, tình hình bây giờ không đơn giản như cậu nghĩ đâu.”

“Hả?”

“Đừng quên mục đích của bọn chúng.”

Thiên Lý Nhãn ôm đầu kêu lên đau đớn: “Anh hai à, em xin anh đấy, đừng có úp úp mở mở đánh đố người khác nữa! Em có uống thuốc bổ não cũng không thông minh hơn được đâu.”

Tôi thấy cậu là do uống quá nhiều thuốc bổ não nên hỏng não mất rồi thì có!

Người đàn ông cạn lời nhưng cũng lười đánh đố anh ta: “Bọn chúng muốn tạo ra hỗn loạn trên khắp thành phố. Cậu nghĩ xem, khi một người bình thường thấy tất cả mọi người xung quanh mình đều biến mất, chỉ còn bóng đen lởn vởn quanh mình thì sẽ phản ứng thế nào?”

- Họ sẽ nghĩ rằng những cái bóng là quái vật.

- Hoặc chạy trốn, hoặc tìm cách tấn công.

Đây là phản xạ tự nhiên của con người trước điều mà họ không biết là gì.

Mà những người bị tấn công cũng sẽ nghĩ cách phòng thủ hoặc tấn công lại.

Có thể một số thành viên của bộ phận dọn dẹp sẽ nhận ra rằng "bóng đen" thực chất chỉ là con người bị hạ cấp, nên họ sẽ không coi những bóng đen đó là quái vật và ra tay bừa bãi.

Nhưng đừng quên, trong đám "bóng đen" này vẫn có những kẻ đang cố tình gây rối. Dù bạn có muốn bình tĩnh đi nữa, bọn chúng cũng sẽ ra tay trước bạn.

Chưa kể đến còn có một người với phong cách hành sự cực đoan, tinh thần không ổn định như Hứa Dịch. Một khi anh bị k*ch th*ch bởi trăng máu và lũ quái vật bóng đen, ái chà, nhiều quái vật thế à? Đao của anh vừa hay nên uống máu rồi!

Khi đêm hỗn loạn đẫm máu bắt đầu, trăng máu sẽ hấp thụ cơn tàn sát ấy, hợp nhất hoàn toàn với thế giới thực!

“Bọn… bọn chúng không sợ Hứa Dịch sẽ đập nát trăng máu một lần nữa à?”

“Vấn đề nằm ở chỗ chừng nào tín đồ còn sống, trăng máu vẫn sẽ tái sinh. Sau đó mọi chuyện sẽ quay trở lại điểm xuất phát, giống như chúng ta không thể tìm ra kẻ phản bội vậy, Hứa Dịch cũng chỉ có một con đường duy nhất là giết sạch tất cả bóng đen. Nhưng hành động của cậu ta sẽ càng làm trăng máu trở nên mạnh hơn, cuối cùng, cậu ta sẽ chỉ trở thành vật hiến tế của trăng máu mà thôi.”

Đây là một vòng lặp vô tận, miễn sao đến cuối cùng, chẳng ai có kết cục tốt cả là được.

Thực tế đã chứng minh, Hứa Dịch tuyệt tình đến thế là một hành vi hợp lý và có tác dụng. Nếu không, tại sao kẻ thù của anh lại phải tính trăm phương nghìn kế để đề phòng chiêu thức ấy?

Đúng lúc này, một cơn gió lốc bỗng nhiên ập đến, chiếc xe vẫn đứng yên nhưng hai người bên trong suýt nữa bị thổi bay ra ngoài!

Đầu họ đập mạnh vào cửa kính, làm kính vỡ nát. Thậm chí nửa người của Thiên Lý Nhãn đã bị cuốn ra ngoài xe.

Hai người gồng mình bám chặt vào tay vịn của xe, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay. Những chỗ họ bấu vào hằn sâu những dấu tay...

Rồi bỗng nhiên, lực kéo mạnh đó chợt biến mất, thế giới lại trở nên tĩnh lặng.

Nếu không phải cả hai đều không phải người bình thường mà cố gắng giữ vững chính mình, không biết kết cục của họ sẽ là gì nữa.

Thiên Lý Nhãn vội vàng phun phì phì, nhổ đống bụi cát bị gió thổi vào miệng, nhưng đột nhiên, một cơn ớn lạnh chợt chạy dọc sống lưng anh ta!

Vì anh ta thấy được cái bóng của mình!

Bình Luận (0)
Comment