“Kiều Thời, cô về sớm quá.” Trần Linh đi thẳng vào vấn đề.
“Sao?”
Sau khi đám người Kiều Thời “từ chức” ở công ty game thì không còn liên lạc gì với Trần Linh. Vài phút trước Trần Linh đột nhiên liên lạc với cô, nói có chuyện quan trọng cần nói.
Kiều Thời lập tức hẹn người tới quán nước mà Trương Vi vừa mới mua… Đúng vậy, là Trương Vi vừa mới mua lại.
Trương Vi vốn muốn gọi cho bố mình nhưng lời của Kiều Thời làm cô ấy có lòng tin rất lớn!
Hãy nhìn Kiều Thời mà cô ấy đã dạy dỗ đi, mặc dù việc kinh doanh hơi không đúng hướng nhưng không thể phủ nhận tương lai sẽ rất xán lạn. Vậy có khi nào Trương Vi là ông trùm kinh doanh nhưng lại giả vờ làm cá muối không?
Tối nay là tiệc mừng khai trương.
Địa điểm chính là sân thượng quán nước.
Tất nhiên Trương Vi còn không đổi cả bảng hiệu, cách trang trí, công thức pha chế hay nhân viên cửa hàng, thậm chí còn chả thèm quảng bá.
Sự chuyển giao giữa chủ cũ và chủ mới được diễn ra lặng lẽ.
Theo lời của Trương Vi chính là:
Nếu mua lại cửa hàng đang kinh doanh không tốt thì chắc chắn phải quảng bá việc khai trương cửa hàng mới, còn phải tổ chức một số hoạt động.
Nhưng việc kinh doanh của cửa hàng này cũng không tệ lắm, nên không cần nói với người khác ở đây đã đổi chủ. Một khi người khác phát hiện đã đổi chủ thì cho dù mọi thứ vẫn còn giữ nguyên cũng sẽ cảm thấy không ổn và không tốt. Chi bằng cứ yên lặng hoạt động dưới cái tên khác.
Kiều Thời cảm thấy lý luận này rất hợp lý, cô còn nghiêm túc áp vào giới vực Trang trại chăn nuôi rồi tự hỏi:
“Chủ nhân ban đầu” của trang trại chăn nuôi thật sự không ổn, giới vực xém phá sản, ngay cả tiệc nếm thử cũng suýt không được tiến hành. Cô phải cố gắng xoay chuyển tình thế, nên mới phải thông báo rằng nó đã đổi chủ.
Hoàn toàn phù hợp với lý luận của Trương Vi!
Cặp Ngọa Long Phượng Sồ này ngày càng tin tưởng vào tài năng của nhau…
Tóm lại đây là tiệc chúc mừng tư nhân cho các “sếp”.
Được tài trợ bởi ông trùm kinh doanh - cá muối kinh doanh bây giờ là Trương Vi, Kiều Thời và những nhân viên dọn dẹp khác đang nỗ lực chạy việc vặt.
Khói từ cừu nướng đã bốc lên, mùi thơm bay khắp lầu hai.
Chưa đợi Kiều Thời gọi Trần Linh đi lên thì cô ta đột nhiên nói một câu khiến Kiều Thời bối rối.
Trần Linh tiếp tục nói: “Cô đúng lúc đi công tác ở nơi khác, nên nguy hiểm ở đây không ảnh hưởng đến cô. Nhưng giờ cô đã quay về…”
“Đợi đã, ở đây có nguy hiểm sao? Ý cô là… bộ phận dọn dẹp sao?”
“Đúng vậy.”
“Có người định ra tay với bộ phận dọn dẹp? Là ai? Cô biết được thông tin này ở đâu?” Những câu hỏi của Kiều Thời liên tục được tuôn ra.
Theo Kiều Thời biết, Trần Linh không thích giao tiếp và càng không phải là người dễ tin người. Cô ta từ chối lời mời của bộ phận dọn dẹp thì khả năng gia nhập tổ chức của người trong giới khác cũng nhất nhỏ.
Một người có kênh thông tin hạn chế đột nhiên tìm Kiều Thời nói chuyện, dù nhìn theo góc độ nào cũng dễ khiến người ta nghi ngờ.
“Dừng lại! Cô nghe tôi nói hết đã.”
Trần Linh lại nói tiếp: “Có người chủ động nói cho tôi biết những thông tin này, bảo tôi chuyển lời cho cô. Anh ta nói cô là người tốt, nhỡ mà có chết oan thì rất đáng tiếc. Tôi cũng cho là như vậy. Hơn nữa tôi còn thiếu cô một ân tình nên đã tới đây.”
Một chiếc xe kinh doanh chạy ngang qua hai người rồi biến mất ở cuối đường.
Trên xe.
Người đàn ông nghe Trần Linh nói “cô là người tốt” rồi lặng lẽ tháo tai nghe xuống.
Thiên Lý Nhãn đang lái xe không đeo kính râm nói: “Anh, để Trần Linh nói chuyện này có thích hợp không? Có lẽ chỉ một hai ngày nữa là kế hoạch của chúng ta sẽ thành công, không cần gây thêm phiền toái.”
Người đàn ông khẽ nói: “Thích hợp.”
Tại sao lại nói cho Kiều Thời ư?
Như anh ấy đã bảo Trần Linh thuật lại, bởi vì Kiều Thời là người tốt.
Có một lần trong quán nước, chó mà Thiên Lý Nhãn dẫn theo bị dị thường quấy rối, đột nhiên mất khống chế xông ra ngoài.
Kiều Thời đã đuổi theo hai dãy phố dẫn chó về giúp bọn họ.
“Chó dẫn đường của mấy người không được huấn luyện đầy đủ sao?” Kiều Thời còn nhắc nhở bọn họ: “Như vậy sẽ rất nguy hiểm.”
Con chó bị đánh giá “còn không bằng chó dẫn đường” thì rất không vui, sủa về phía Kiều Thời làm thu hút sự chú ý của người qua đường.
Có người không rõ đầu đuôi nhìn mấy một màn như vậy sẽ dễ hiểu lầm: Có người muốn gây bất lợi cho người khuyết tật, chó dẫn đường trung thành bảo vệ chủ.
Kiều Thời luống cuống giải thích: “Không không không, tôi không phải người xấu…”
Có một lần, anh ấy ngồi trên chiếc ghế dài dưới trời mưa thì đột nhiên có một cái ô xuất hiện trên đỉnh đầu.
Kiều Thời hỏi: “Cần tôi giúp anh đi tìm chỗ trú mưa không?”
Thấy người đàn ông nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, Kiều Thời nói: “Anh có thể không biết tôi nhưng tôi đã gặp qua các anh nhiều lần trong quán nước rồi, tôi nghĩ anh cần giúp đỡ.”
Ừm, Kiều Thời có ấn tượng rất sâu sắc với tổ hợp kỳ lạ này.
Cô chưa bao giờ thấy người đàn ông đó đi đứng bình thường, còn nhờ “người mù” phục vụ trà cho nữa, lần duy nhất cô thấy anh ấy đi lại trúng ngay lần người mù đỡ anh ấy (Đó là vì đúng lúc năng lực anh ấy bị cạn kiệt nghiêm trọng và trong tình trạng suy yếu).
Cho nên ấn tượng của Kiều Thời với người này là: Người không tiện vận động nhưng không ngồi xe lăn.
“Không cần, cảm ơn.”
“Được rồi, vậy đưa ô cho anh trước. Nếu anh muốn trả lại ô thì có thể đem đến quán nước mà anh thường đến.”
“Khoan đã…” Người đàn ông đột nhiên gọi cô lại: “Cô có biết là cô rất hay xen vào việc của người khác không? Người khác chưa chắc sẽ biết ơn đâu.”
“Vẫn ổn mà? Tôi chỉ làm những việc tôi có thể làm thôi.”
Người đàn ông cạn lời. Người bình thường nghe thế chẳng phải sẽ cảm thấy bị mạo phạm, thậm chí còn tức giận sao? Người này còn tự suy xét về “mức độ xen vào việc của người khác” nữa cơ.
“Không biết ơn cũng không sao. Anh coi như tôi bị ràng buộc với hệ thống phải làm nhiều việc tốt mới được tích đức đi đi.”
Kiều Thời không hề nói nhảm. Có thể làm được nhiều việc tốt thì làm, cô phải cung cấp thật nhiều bằng chứng cho hệ thống để chứng minh “cô là người bình thường, cô quen thuộc với xã hội bình thường”.
Nhưng điều này có vẻ khá vô lý với nhiều người.
Hệ cmn thống làm việc tốt để tích đức nữa chứ!!!
Cái đứa mắc hội chứng tuổi teen* này xuất hiện từ đâu ra vậy!
*Hội chứng này nói về mấy đứa nhóc đang trong tuổi tập làm người lớn, tưởng mình là cái rốn vũ trụ, anh hùng thế giới.
Còn là một đứa dính hội chứng tuổi teen dám nghĩ dám làm nữa chứ!
Tỷ lệ sống sót của người thường bước vào giới vực cùng với cô cực kỳ cao.
Cô không giống với nhân viên dọn dẹp khác, nói đúng hơn là cô cũng không giống với người trong giới.
Để sống sót trong giới vực, một người phải học cách bo bo giữ mình, trở nên cứng rắn. Nhưng cô không hề làm như vậy.
Sau khi nghe nói Kiều Thời đi công tác, người đàn ông lặng lẽ thở phào một hơi. Kết quả kế hoạch của bọn họ còn chưa triển khai thì Kiều Thời đã quay về!
Người đàn ông từng nghĩ sẽ cứu vài nhân viên dọn dẹp khi “tai họa” xảy ra.
Nhưng vì sự mất kiểm soát của Hứa Dịch xảy ra chậm hơn so với suy nghĩ của họ, tình hình bây giờ cũng khác so với lúc trước. Có nhiều người tới “nương nhờ” hơn anh ấy nghĩ.
Lúc đầu khi anh ấy tập hợp những người có thù oán với Hứa Dịch lại, sau đó những người có xung đột với bộ phận dọn dẹp cũng đến nhờ vả, cho đến hiện tại, trong nhóm đã có những tên thừa nước đục thả câu, những kẻ đầu cơ, thậm chí còn có cả dị thường.
Bọn chúng đều muốn lợi dụng sự hỗn loạn có thể xảy ra tiếp theo…
So với một số người, anh ấy có thể được gọi là người bảo thủ. Anh ấy kiên nhẫn đợi Hứa Dịch tự sụp đổ nhưng những người khác chưa chắc đủ kiên nhẫn, đa phần đều đang nghĩ cách thúc đẩy.
Đến lúc đó, tình hình hỗn loạn rất có thể sẽ vượt qua dự tính ban đầu của anh ấy, anh ấy không chắc có thể cứu được ai trong tình huống đó đâu.
[Lòng người không thể bị khống chế. Kẻ thao túng lòng người cũng sẽ bị lòng người thao túng.]
Người đàn ông nhận thức được điều này.
Đã vậy, anh ấy nên trả ô về.
Anh ấy không sợ Kiều Thời phát hiện. Chuyện Hứa Dịch mất kiểm soát không thể cứu vãn nữa. Kiều Thời chỉ có thể đưa ra lựa chọn mà thôi.
“Thay vì nói có người ra tay với bộ phận dọn dẹp, chi bằng nói nội bộ mấy người có vấn đề thì đúng hơn. Nghe nói Hứa Dịch bị người khác hãm hại, liên tục gặp phải ác mộng… Anh ấy vốn không bình thường, chắc bây giờ tinh thần sắp sụp đổ rồi!”
Bên cạnh quán nước, Trần Linh nghiêm túc nhìn Kiều Thời.
“Cô có thể rời khỏi nơi rắc rối này nhưng tôi cảm thấy cô sẽ không… Cô muốn bảo vệ an toàn cho mọi người thì vẫn còn hai cách. Một là đưa Hứa Dịch đến chi nhánh khác. Hai là ra tay giết anh ta trước.”
Nhưng Trần Linh phát hiện dường như Kiều Thời không nghiêm túc nghe mình nói.
Cô ta hạ giọng: “Kiều Thời, tôi chỉ giúp truyền lời nên không đủ để trả hết ân tình. Tôi đã xem xét rồi, gần đây thật sự có vài biến động bất thường. Nếu không nắm chắc thì bọn họ sẽ không hành động như vậy đâu.”
Kênh thông tin của Trần Linh có hạn, nhưng cho cô thông tin này thì chắc chắn cô sẽ biết cách kiểm chứng.
Nhưng dù cô ta đã nói đến đây rồi vậy mà ánh mắt Kiều Thời vẫn nhìn về phía sau cô ta…
Trần Linh đột nhiên quay lại, chỉ thấy hai thùng bia ở đằng kia, à không, là người khiêng hai thùng bia ở đằng kia.
“Ặc, giới thiệu một chút, vị này là Hứa Dịch.”
Lúc này trong đầu Trần Linh chỉ có một ý nghĩ: Cô ta chết chắc rồi!
Cô ta không biết Hứa Dịch, nhưng sau khi tìm hiểu tình hình, Trần Linh không tin anh là hạng người biết nương tay. Hơn nữa bọn họ còn nói anh bị mất kiểm soát…
Chẳng lẽ cô ta thật sự bị đưa đến đây để k*ch th*ch Hứa Dịch, thành người thêm dầu vào lửa sao?
Trần Linh bắt đầu suy đoán.
Nhưng cảnh máu me tung tóe, đầu người rơi xuống vẫn chưa xuất hiện. Theo lời giới thiệu của Kiều Thời, người nọ xếp hai thùng bia lại, trên gương mặt tuấn tú hờ hững lộ ra hai quầng thâm đen kịt.
Anh không nóng không lạnh gật đầu với Trần Linh, sau đó thì… không có sau đó nữa.
Bầu không khí lập tức trở nên ngượng ngùng kỳ lạ.
Kiều Thời vội vàng nói: “Hay anh đem đồ lên trước đi?”
“Được.” Hứa Dịch cứ vậy mà rời đi.
Cuối cùng Trần Linh cũng có thể thở phào, cô ta lập tức sờ vào cổ mình, may là vẫn còn nguyên.
“Anh ta… anh ta vừa mới đến, chắc chưa nghe được gì đâu đúng không?”
Kiều Thời hơi không đành lòng nhưng vẫn nói ra sự thật tàn khốc: “Lúc cô nói anh ấy không bình thường thì anh ấy đã ở đó rồi.”
Trần Linh nhắm hai mắt lại.
“Đừng căng thẳng. Với tính cách của người đó, nếu không xúc phạm đến thực lực của anh ấy, vậy cô có xúc phạm thế nào anh ấy cũng sẽ không quan tâm đâu.”
Mặc dù theo mức độ nào đó mà nói thì đây là một trong các biểu hiện thèm đòn của anh. Thái độ hờ hững kia rất dễ khiến người khác điên máu.
“Nhưng mà cô cũng thấy rồi đấy, anh ấy không có dấu hiệu sụp đổ. Tôi tin những gì cô nói, thông tin của cô rất quan trọng với chúng tôi. Nhưng kế hoạch của những người này có thể đã đi lệch hướng rồi.”
Trần Linh cẩn thận nhớ lại cuộc tiếp xúc ngắn ngủi với Hứa Dịch ban nãy.
Đúng vậy, Hứa Dịch hoàn toàn không giống như người sắp sụp đổ, cũng không có dáng vẻ “cố chịu đựng”.
Đây có đúng là “sa cơ thất thế” mà bọn họ nói không?
“Cái này có hơi…”
Vô lý nhỉ? Những người đó chưa xác nhận lại tình hình đã dám khẳng định “tôi có lợi thế” rồi sao? Phải nói đây là gánh hát lưu động hay là một đám ô hợp đây.
Trần Linh rất muốn chửi thề.
Kiểu Thời hiểu được biểu cảm khó nói hết của cô ta nên chỉ có thể nói: Kẻ chủ mưu đằng sau không hề thua tan tác, chỉ là vận may không được tốt thôi.
Khi cô nghe Trần Linh nói “Hứa Dịch liên tục gặp ác mộng” là cô đã muốn bật cười.
Dùng ác mộng tra tấn một người vốn không được bình thường thì đã đủ tàn ác rồi. Nhưng vấn đề là ác mộng kia đã bị ô nhiễm bởi hệ thống!
Nhưng người đó không biết sự sai lệch của ác mộng, mới phán đoán sai lầm về việc Hứa Dịch có bình thường hay không.
Gần đây Hứa Dịch chịu ảnh hưởng sâu sắc của ác mộng, thậm chí còn có rất nhiều chỗ khác thường.
Nhưng trái ngược với người ngoài cho là “Hứa Dịch đang mất kiểm soát”, bác sĩ lại cho rằng “năng lực” của anh đang có xu hướng ổn định hơn, trạng thái tinh thần cũng có chuyển biến tốt đẹp.
“Đây đúng là kỳ tích!”
Tiếc là Hứa Dịch không vui vẻ như vậy.
Bởi vì bác sĩ trong hiện thực nói anh “sắp khỏe rồi”, còn bác sĩ trong ác mộng lại nói rằng phía trước vẫn còn con đường rất dài phải đi, bọn họ cần phải tiếp tục cố gắng.
Hứa Dịch: … Cút, ai thèm tiếp tục cố gắng với anh!
Kiều Thời muốn khen ngợi kẻ chủ mưu đằng sau: Giỏi lắm!
Ôi, cô cảm thấy mình đã bị hệ thống tra tấn đến vặn vẹo rồi, thấy người khác chịu đau khổ mà cô lại vui mừng.
Nhưng nghĩ lại, cô cũng vì muốn tốt cho Hứa Dịch thôi! Điều đó nói rõ cô rất quan tâm đến người đồng nghiệp đang bị bệnh của mình đấy.
Kiều Thời vứt bỏ cảm giác tội lỗi đó.
Cô sắp xếp lại suy nghĩ một chút rồi nói với Trần Linh: “Nếu người nói với cô những lời này liên lạc với cô nữa…”
Trần Linh lập tức nói: “Mặc dù khả năng không cao. Nhưng nếu anh ta liên lạc với tôi, tôi sẽ nói với anh ta là cô sẽ đưa Hứa Dịch đi, thế nào?”
“Không, cô nói với anh ta là Hứa Dịch rất ổn, kế hoạch của anh ta đã thất bại rồi. Bảo anh ta quay đầu là bờ, làm người tốt đi.”
Nói thẳng như vậy có vấn đề gì không?
Không sợ kích động bọn đó thay đổi kế hoạch rồi hành động trước sao?
Nhưng Trần Linh đã mau chóng lấy lại tinh thần, mỉm cười nói: “Tôi hiểu rồi.”
Lúc này mà nói không sao thì giống như đang cố tỏ ra là mình ổn, càng khiến đối phương kiên nhẫn hơn, bởi vì bọn chúng sẽ cảm thấy “chỉ thiếu một chút thôi, vậy đợi thêm một chút nữa cũng không sao”.
Việc kéo dài thời gian sẽ tiện cho đám người Kiều Thời điều tra hơn.
Đúng vậy, điều tra. Cho dù chỉ là đám ô hợp thì một đám ô hợp đang nắm giữ năng lực siêu phàm cũng có thể gây ra thiệt hại lớn.
Kiều Thời không thể trông chờ những người đó kiên nhẫn đợi Hứa Dịch xảy ra chuyện được.
Nếu thật sự có kiên nhẫn thì sẽ không để Trần Linh là người ngoài cuộc nhận ra “động tĩnh bất thường”.
Nhưng người đó đã ngo ngoe rục rịch rồi.
Một khi bọn họ sử dụng thủ đoạn, khó mà nói sẽ gây ra bao nhiêu phiền phức cho Hứa Dịch, nhưng nhất định sẽ có nhiều người bị liên lụy.
“Còn nữa, gần đây cô cũng phải cẩn thận.” Kiều Thời nhắc nhở.
Đợi Kiều Thời lên lầu, Lý Văn đã nhanh chóng triển khai kế hoạch.
Nói chung cách đơn giản nhất chính là điều tra những người có thù oán với Hứa Dịch.
Nhưng có quá nhiều mục tiêu để điều tra, không thể phân biệt được và gần như cũng không phân biệt được.
Hơn nữa bây giờ cũng khó để xác người đó có thù với Hứa Dịch hay bộ phận dọn dẹp. Như vậy mục tiêu sẽ càng rộng hơn.
Vì thế kế hoạch của Lý Văn là điều tra hoạt động bất thường của người trong giới trong khu vực.
Nhưng cách này có hơi bị động. Dưới tình huống không có chứng cứ thì cùng lắm chỉ có thể theo dõi, chứ không thể đưa người ta đi thẩm vấn được.
Nếu có một hoặc hai mục tiêu đáng nghi thì có thể vượt ranh giới một chút, cưỡng chế điều tra cũng được. Nhưng nếu có nhiều mục tiêu hơn, họ không dám phá vỡ quy tắc thì sẽ bị người khác nắm thóp!
Đợi tới khi có chứng cứ thì đã muộn rồi.
Kiều Thời gõ đầu mình hai cái: “Tôi đề nghị điều tra người mà Trần Linh và Tiểu Uông từng tiếp xúc gần đây. À, cũng đừng quên anh chàng thuộc bộ phận kế hoạch kia.”
Ba người này là những người sống sót sau game cuộc chiến sinh tồn.
Thông tin về xưởng chế tạo giấc mơ là do Tiểu Uông tiết lộ ra trước. Trần Linh cũng nói ác mộng của Hứa Dịch có vấn đề. Hẳn là máy tạo giấc mơ bị động tay động chân rồi.
Cô không nghi ngờ những người này. Chắc chắn những kẻ chủ mưu đằng sau hiểu rõ bọn họ, cũng biết thông tin nào thuận lợi nhất để bọn họ truyền đạt.
Nếu như Trần Linh đến nói với các cô về chuyện xưởng chế tạo giấc mơ thì Kiều Thời sẽ thấy nghi ngờ hơn. Mà nếu hôm nay không phải Trần Linh đến, vậy Kiều Thời sẽ cảm thấy đối phương đang nói đùa.
Nếu như vậy, bọn họ có cơ hội suy ra thân phận kẻ chủ mưu đằng sau từ những người này không?
“Ý hay! Thằng nhóc Hứa, lấy cho chị đại nhà chúng ta một cái chân cừu đi, cô ấy thích ăn cái đó.”
Lý Văn suýt nữa bị thằng nhóc Hứa dùng xiên nướng chích thành con nhím.
Tiệc thịt nướng suýt biến thành hiện trường án mạng.
Kiều Thời không khỏi đỡ trán.
Cô đã thề với Trần Linh rằng "Hứa Dịch sẽ không nổi điên tấn công" và "bộ phận dọn dẹp sẽ không xung đột nội bộ", có phải hơi tự tin thái quá rồi không?
Thịt nướng được cắt lát đưa tới trước mặt Kiều Thời.
Kiều Thời đang muốn cảm ơn, chợt nhìn thấy miếng thịt nướng đầy dầu mỡ màu sắc rực rỡ bị phân hủy với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Tiếng ồn ào trên sân thượng dừng lại.
Kiều Thời đột nhiên ngẩng đầu, vừa rồi sân thượng còn vô cùng náo nhiệt giờ đã trở nên vắng tanh.
Trên đỉnh đầu cô, trăng máu treo cao, màu máu chiếu vào đôi mắt cô.