Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 78

“Haha, ngại quá, làm trò cười cho các vị xem rồi. Chắc hẳn không làm phiền đến hứng thú của các vị đâu nhỉ?” Kiều Thời vừa ung dung lại nhiệt tình chào hỏi khách mời.

Mấy bữa tiệc này lần đầu thì lạ, lần thứ hai sẽ quen. Kiều Thời đã dần làm quen với trường hợp như này rồi.

“Không có không có.” Các khách mời vội vàng nói.

Tuy nhiên cũng có không ít người đang mắng thầm: Cô nói đây là trò cười sao? Đây rõ ràng là thảm kịch cướp ngôi ở nhân gian đấy!

Tiếc là, sau khi "nhân viên sản xuất tiền lương" bị kéo vào ô vuông thì không còn ai đưa ra lời kiến nghị về việc thay đổi quyền lực trong giới vực nữa.

Thật ra có rất nhiều khách mời cảm thấy lãng phí.

Quy tắc của giới vực này khá thú vị. Nếu có thể nắm giữ được toàn bộ quyền hành thì không những có thể săn được số lượng lớn con người, mà còn có thể tấn công những sinh vật có cấp độ như ác thần…

Ai dè Kiều Thời lại vứt hết những thứ vừa cướp được, đúng là phí của trời!

“Có phải thấy tiếc lắm không?”

Mọi người lập tức kinh ngạc. Chúng nó không lên tiếng nhưng Kiều Thời lại nói ra được suy nghĩ của chúng nó trước.

“Xin đừng hiểu lầm, công ty vẫn có thể tiếp tục hoạt động. Nếu mấy người thấy thích "món ăn" hôm nay thì hoan nghênh lần sau lại đến.”

Ai nói Kiều Thời muốn vứt bỏ giới vực mới cướp được?

Ngược lại là đằng khác, với những thuộc tính đặc biệt của giới vực này, cô sẽ phát huy nó thật tốt.

Không lẽ cô giữ lại "nhân viên sản xuất tiền lương" chỉ để tra tấn nó thôi sao? Tất nhiên là vì khứa đó vẫn còn dùng được.

Người ta đều nói giới vực ăn thịt người, vậy cô sẽ tạo ra một giới vực chuyên ăn dị thường và giới vực, lấp đầy khoảng trống trên thị trường… Ừm, giống như là chuyện kinh doanh mà cô và Trương Vi hay lảm nhảm vậy á.

“Nhưng mà sau này chúng tôi sẽ sử dụng chế độ hẹn trước, nếu có hứng thú thì hãy chuẩn bị chip giao dịch để hẹn trước. Không thể ăn uống miễn phí được!”

Kiều Thời kéo dài giọng, giọng nói trầm xuống: “Ờm… dù là tiệc cũng phải có quà lưu niệm đúng không? Nếu tôi nhớ không lầm thì có người đã đến tiệc của tôi ăn chùa hai lần rồi nhỉ?”

Một số dị thường đã tham gia lễ đăng cơ của Tử Thần và tiệc nếm thử chợt rùng mình, miếng thịt trong miệng cũng thấy hết ngon rồi.

Kiều Thời cười haha, phất tay nói: “Tôi nói giỡn đó. Bạn bè từ xa tới mà. Tôi không phải kiểu người nhỏ nhen như vậy đâu.”

Dị thường: Tôi tin cô mới lạ!

Kiều Thời đã “nói rõ” rồi. Chúng nó thật sự nghi ngờ nếu có lần sau thì người này sẽ tính sổ với chúng nó!

Haha, vậy sau này chỉ cần đừng tới gặp Kiều Thời nữa là được đúng không?

Vấn đề là hai lần tụ họp này vốn không phải là kế hoạch của Kiều Thời! Ai biết được lần tới có giống vậy không? Khó mà đề phòng được!

Càng đáng lo hơn chính là lần này chúng nó có thể hưởng chùa được quyền hành của ác thần một chút, nhưng hồi trước chỉ đứng hóng hớt trong lễ đăng cơ thôi chứ được lợi ích gì đâu. Sao lại nói là ăn chùa hai lần được?

Vậy mà còn đòi chúng nó quà lưu niệm, bọn nó chỉ muốn chôn chết cô cho rồi!

Có người tức giận chửi rủa, cũng có người âm thầm bẻ đầu ngón tay: Làm sao để giao dịch có lời đây.

Ngoại trừ lời ám chỉ đòi “quà lưu niệm” không biết xấu hổ của Kiều Thời thì chúng nó vẫn tán thành, thậm chí còn dao động với hình thức giao dịch mới của cô.

Trước đây giới vực này cung cấp nô lệ tư bản, có thể cân tính được.

Nhưng nếu Kiều Thời nói có thể cung cấp liên tục “món ngon” cấp bậc như ác thần thì chắc chắn là bịp thôi! Chạy mau!

Dù diệt hết giới vực trên thế giới cũng không có nhiều hàng như vậy đâu. Phát triển mô hình hẹn trước mới là hợp lý. Rõ ràng cô đang muốn “kinh doanh” mà.

Về phần chip giao dịch, tất nhiên không phải là tiền của con người mà là một số thông tin quan trọng, hoặc là điều kiện nào đó, có thể thăm dò sở thích của Kiều Thời trước…

Nhưng cũng phải coi chừng Kiều Thời chơi dơ!

Cuối cùng mình lại trở thành một món ăn trên bàn để phục vụ bữa ăn, thế thì tức cười chết.

Đúng lúc này, “món ăn” trên bàn đột nhiên phát ra âm thanh đứt quãng: “Thả, thả tôi ra… Tôi đồng ý bồi thường cho cô!”

Lúc này ác thần kêu la vô cùng thảm thiết.

Bộ xương trắng không còn hoàn chỉnh đang tiếp tục “tan rã”.

Mặc dù được nằm trong túi ngủ nhưng bị người người cố gắng cắn xé, cắt nhỏ và cướp lấy quyền hành từ trên người thì sao ác thần có thể tiếp tục ngủ được?

Có lẽ cách ăn của một số dị thường khá tao nhã nên chủ yếu cắn vào nơi “không thấy máu”, nhưng nỗi đau thấu xương lại không hề ít, cũng chạm đến tận sâu bên trong linh hồn!

Nhưng ác thần sợ hãi nhận ra, nó không có cách nào giãy dụa và phản kháng. Giống như một người nửa tỉnh nửa mê bị bóng đè, muốn di chuyển nhưng không di chuyển được, muốn tỉnh dậy nhưng không có cách nào tỉnh dậy.

Ác thần thích vật hiến tế sống nhất.

Hiện tại vừa khéo nó lại là đồ hiến tế.

Cho đến khi Kiều Thời ngỏ ý muốn ăn hay không, ăn cái gì cũng có thể giao dịch, ác thần như nắm được cọng rơm cứu mạng, liều mạng đưa chip giao dịch của mình ra.

Các khách mời đang chuẩn bị giải quyết triệt để ác thần chợt nhìn Kiều Thời theo bản năng.

Vào thời khắc mấu chốt, chỉ cần có thể sống thì ác thần sẽ đồng ý với bất cứ điều gì. Nhưng nếu Kiều Thời quyết định tha cho ác thần, vậy bọn nó sẽ rất khó xử đúng không?

Kiều Thời thẳng thắn nhìn lại: “Nhìn tôi làm gì?”

“Không lẽ cô… không định đồng ý với nó sao?” Có người hỏi.

Kiều Thời khó hiểu: “Đồng ý cái gì? Mấy người cảm thấy là đồ ăn đang nói chuyện hả?”

Đám dị thường sửng sốt, hoàn toàn không hiểu được mạch não của Kiều Thời. Chứ không thì sao?

“Haha, các bạn của ta ơi, đồ ăn không có khả năng nói chuyện đâu. Mấy người yên tâm ăn đi. Bởi vậy mới nói tôi không thích ăn đồ sống, nhiều vi khuẩn sẽ khiến cho não bị mục, dù ngon nhưng không tốt cho sức khỏe đâu.” Kiều Thời cười ha hả.

Đám dị thường lâm vào trầm tư.

Chúng nó nhìn Kiều Thời rồi nhìn bộ xương ác thần kia, sau đó hùa với nhau: “Đúng rồi đúng rồi.”

Đầu óc người phụ nữ này thật sự không bình thường chút nào!

Con người gọi chúng nó là dị thường. Nhưng có một người còn không bình thường hơn dị thường chúng nó!

Vi khuẩn của “đồ sống” này có thể tiêm nhiễm đến chúng nó không thì khó mà nói. Nhưng chúng nó thấy, dù Kiều Thời không ăn “đồ sống” thì não cũng bị tiêm nhiễm nghiêm trọng rồi.

Nhưng mà… hì hì, ác thần xui xẻo có liên quan gì đến chúng nó?

Tại sao chúng nó phải mạo hiểm khiến Kiều Thời tức giận để sửa lại logic kỳ lạ của cô?

Kiều Thời cũng thầm thở một hơi.

Khi thương lượng, thứ Kiều Thời sợ nhất chính là động đến hệ thống.

Có khi hệ thống sẽ nói đồ ăn không nói chuyện được, cô lại phát bệnh rồi.

Hệ thống có thể vì cuộc trao đổi của Kiều Thời với nó mà phán đoán ác thần là “sinh vật thông minh” không thể ăn được, bảo cô cứu ác thần.

Kiều Thời đã có kinh nghiệm từ những lần bị hệ thống hãm hại, sao có thể không đề phòng được?

Cô vốn không muốn tha cho ác thần, điều kiện có tốt cũng không đồng ý. Nếu đã không cần thương lượng thì giả điên theo logic của hệ thống là được rồi.

Ở đây đều là dị thường, Kiều Thời không sợ bị nói xấu. Dù sao có tiếng xấu trong đám dị thường cũng có thể coi là tốt mà đúng không?

Hệ thống cũng xuất hiện ủng hộ Kiều Thời: “Ký chủ, cô làm rất tốt! Cô ngày càng có lối suy nghĩ bình thường rồi! Bệnh của cô đang liên tục chuyển biến tốt đẹp, xin hãy tiếp tục cố gắng với tôi nào!”

Kiều Thời không nhịn được mà mỉm cười.

Haha, chỉ là hệ thống nhỏ nhoi thôi mà? Chơi đùa dễ như trở bàn tay!

Dị thường nhìn thấy nụ cười kia thì càng hoảng sợ, cho là bị cô nhìn trúng nên vội vàng biến khỏi tầm mắt cô.

Tiễn khách đi xong, Kiều Thời cũng dẫn người rời đi.

Cô là một bà chủ rảnh rỗi không hay ở giới vực này, chỉ thỉnh thoảng đến đây hoặc phái người tới ghi nhận tình hình giới vực một chút thôi.

Nếu trong giới vực có chuyện, ví dụ như “kinh doanh” thì đám quái vật cũng có nhiều cách liên hệ với cô. Bộ phận dọn dẹp ở địa phương không phải để trang trí, kỵ sĩ không đầu có thể giúp chạy việc vặt…

Tất nhiên Kiều Thời vẫn hy vọng có thể làm cho giới vực này trở nên lớn mạnh hơn.

Chỉ là hiện tại đám dị thường này vẫn còn đắn đo, không bị “mua chuộc” nhanh như vậy.

Vậy để chúng nó từ từ tiêu hóa rồi giúp tuyên truyền thông tin về “trang trại chăn nuôi” cũng được, tình cờ tiền lương bên này cũng gần hết sạch rồi.

Đám quái vật trong giới vực xếp hàng ngay ngắn, cung kính tiễn Kiều Thời rời đi.

Lần này vốn không cần tiền boa gì cả, hoàn toàn là sự tôn trọng của chúng nó với Kiều Thời.

Không có Kiều Thời thì sẽ không có chúng nó ngày hôm nay!

Nhất là những quái vật lúc đầu “gửi” tiền lương của mình cho Kiều Thời. Sau khi biết được Kiều Thời và chủ nhân không có quan hệ hợp tác, chúng nó cảm giác như trời sập rồi! Nhưng cuối cùng Kiều Thời đã thực hiện lời hứa của mình.

Nói đúng hơn là cô đã thực hiện và còn vượt quá những lời hứa hẹn lúc trước.

Đây mới chính là chủ nhân thật sự của chúng nó!

Vì thế cho dù Kiều Thời không phân phó, chúng nó cũng sẽ dựa theo sở thích của cô để sắp xếp việc đi lại cho Kiều Thời một cách phô trương.

Gì chứ? Sao chúng nó biết Kiều Thời thích gì à?

Rất đơn giản, lúc trước khi Kiều Thời ở tiền sảnh, cô phải trả tiền boa để tụi nó giúp cô xuất hiện thật hoành tráng. Ở tiệc nếm thử, cô cũng dùng cách bắt mắt như vậy.

Nếu rõ ràng như vậy mà chúng nó còn không nhìn ra nữa thì cút giùm đi!

Trong tiếng súng chào mừng và tiếng nhạc, ngón chân Kiều Thời suýt nữa gảy ra tia lửa: Tôi thật sự rất cảm ơn mấy người!

Rõ ràng đã gần như luyện được sự bình tĩnh khi đối mặt với tình hình kỳ lạ này, nhưng trong tình huống xấu hổ, Kiều Thời vẫn có cảm giác không thể kiềm chế được.

Cô có thích phô trương méo đâu!

Trước đây tình cảnh bắt buộc nên cô mới phải ra vẻ thôi!

Cô có thể cảm giác được đồng đội của Tần Linh đang nhìn cô bằng ánh mắt vi diệu.

Ngoại trừ Tần Linh, Kiều Thời không thân thiết với những người trong chi nhánh bộ phận lắm. Cùng lắm họ chỉ biết được từ một số báo cáo dọn dẹp của cô trong kho lưu trữ.

Lần đầu tiên hợp tác, bọn họ chỉ có thể nói: Không hiểu nhưng chịu cú sốc cực lớn.

Bọn họ từng thấy những con người bị dị thường nhìn như kẻ thù, cũng từng thấy những người bị dị thường xua đuổi, nhưng dường như chưa thấy thế này bao giờ, hoàn toàn xem Kiều Thời như người của mình… trở thành người một nhà với nhau sao?

Đây mới thật sự là trâu bò đó!

May mà có Tần Linh giúp kết nối, nếu không bọn họ thực sự không dám thấy sang bắt quàng làm họ.

Tần Linh hiểu tâm trạng của đồng đội: “Đúng vậy, đây chính là phong cách của Kiều Thời. Nếu ai cảm thấy thái quá thì đó là bình thường. Mọi người từ từ làm quen là được.”

Không không không, nói hơi quá rồi, đây không phải là phong cách của cô… không đợi Kiều Thời phủ nhận thì Trương Vi và Mắt Kính đã gật đầu đồng tình với lời của Tần Linh.

Kiều Thời lặng lẽ lau nước mắt. Xong rồi, lần này danh tiếng của cô thật sự bị tổn hại rồi.

Chi nhánh cố gắng giữ đám người Kiều Thời lại, để bọn họ ở đây chơi hai ngày.

Nhưng Kiều Thời kiên quyết tỏ vẻ trong lòng cô chỉ có công việc, bộ phận dọn dẹp không thể thiếu họ!

“Này? Chúng ta có nhiệm vụ gì bên đó đâu…”

Trương Vi còn chưa nói xong thì đã bị Kiều Thời bịt miệng.

Kiều Thời vừa kéo người lên xe trở về vừa nói: “Đội trưởng vừa mới nói có nhiệm vụ vô cùng quan trọng giao cho chúng tôi, đang đợi chúng tôi quay về!”

Trương Vi chớp mắt: Là vậy sao?

Không phải như vậy thì cũng phải như vậy!

Kiều Thời nghĩ tới danh hiệu "Dị thường hình người" của chi nhánh kia thì vội vã bước nhanh hơn nữa.

Đáng ghét, danh hiệu này không phải nên trao cho Hứa Dịch sao?

Một người trẻ tuổi, tâm lý khỏe mạnh, tam quan chính trực và lạc quan như cô thì có liên quan gì chứ!

Cô phải quay về ngôi nhà cũ hạnh phúc của cô!

Giới vực: [Trang trại chăn nuôi]

Mức độ khó: Trung bình cao (Do tồn tại những dị thường khác trong thời gian diễn ra tiệc nếm thử nên độ khó được xét vào cấp cao)

Thông tin đã biết: Một người chỉ muốn lấy linh hồn người khác để đày đọa, giới vực được hình thành từ nỗi lo của vô số người tìm việc, trở thành sự phản ánh vặn vẹo của công ty hiện thực. Người sốt ruột tìm việc có thể cộng hưởng với giới vực và bị kéo vào đó. Họ nghĩ mình đã nhận được công việc trong mơ nhưng thật ra là bị nuôi dưỡng thành nguyên liệu nấu ăn của dị thường.

Tình hình dọn dẹp: Giới vực đã bị Kiều Thời nắm giữ. Đã trở thành căn cứ thuần dưỡng các dị thường khác đồng thời cũng lập mục tiêu mở rộng quy mô. Hồ sơ đã được niêm phong.

“Hahaha, mọi người làm tốt lắm!” Lý Văn cầm hồ sơ trên tay, vui vẻ bật cười.

Tình huống làm cho chi nhánh khác sứt đầu mẻ trán đã được người bên mình giải quyết ổn thỏa, bây giờ đã có tư liệu để khoe khoang rồi.

Hả, bộ phận chúng tôi ấy hả? Thường thôi. Nhóm ba người giải quyết được nhiệm vụ giới vực độ khó trung bình cao với thông tin ít ỏi trong hai ngày thôi mà.

Mấy cuộc họp lúc nào cũng nhàm chán, nhưng nếu có thể khoe khoang với mấy cha nội khó ưa kia thì anh ta vẫn rất sẵn lòng.

Chủ yếu là Kiều Thời đã giải quyết chuyện này rất sạch sẽ.

Không phải không có giới vực là nơi săn bắt của dị thường. Nhưng chưa từng thấy ai giống như Kiều Thời, biến giới vực thành nơi dị thường săn bắt dị thường.

Nếu có thể hoạt động đúng cách, bọn họ sẽ có cơ hội dọn sạch những giới vực có độ nguy hiểm cao.

Tất nhiên kiểu “kinh doanh” này chắc chắn sẽ có rủi ro. Nếu một số dị thường được nuôi dưỡng quá mức thì chúng sẽ thành ngọn nguồn nguy hiểm mới. Nhưng rủi ro này bộ phận dọn dẹp vẫn có thể chấp nhận được nếu so sánh với lợi ích. Kế hoạch dự phòng sẽ là một vấn đề khác.

Nếu có thể nắm chắc giới vực này thì không cần phải lo hiệu suất sau này có tốt hay không rồi!

Lý Văn thôi cười rồi quay lại chủ đề chính: “Cô nghĩ ra cách sử dụng giới vực này như thế nào vậy?”

“Nhờ Trương Vi dạy tôi đấy.” Kiều Thời không cần suy nghĩ mà trả lời.

Trương Vi bên cạnh không ngờ lại có mình trong đó, cô ấy chỉ vào mình một cách khó hiểu: “Hả? Tớ á?”

Cô ấy không biết mình còn có khả năng này nữa đó?

“Ừm ừm, không phải cậu đã kể với tớ rất nhiều về chuyện kinh doanh là phải nhắm vào khoảng trống của thị trường sao. Còn bảo tớ đi cảm nhận bầu không khí kinh doanh một chút. Đúng là thủ đô doanh nghiệp, sau khi đến đó tớ đã được khai sáng, ngay cả việc kinh doanh của tớ cũng được mở rộng rồi.”

Kiều Thời xúc động nói.

Trương Vi muốn nói lại thôi.

Không phải đâu, chị hai à, kinh doanh này của cậu không phải kiểu kinh doanh mà tớ nói…

Bình Luận (0)
Comment