Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 77

Chủ nhân giới vực hàng real giận đến mức khóe mắt như muốn nứt ra, làm gì còn tâm trí mà lo thực hiện một màn ra sân khấu được muôn người vây quanh, vạn chúng chú ý nữa cơ chứ?

Nó vừa lăn vừa bò từ trên lầu xuống, kinh hãi hét lên the thé: “Cô ta nói dối! Cô ta hoàn toàn không phải chủ nhân nơi này, tôi mới là chủ nhân nơi này! Các người đều là do tôi mời đến đây!”

Bởi vì màn ra sân khấu của nó quá đột ngột và ồn ào, dị thường ở gần nó nhất chợt giơ một chân đá nó văng ra xa: “Cái khỉ gì đây? Đẳng cấp gì mà đòi chung mâm với bọn này? Cút, xéo, biến!”

Gã đàn ông trung niên bị đá đến mức đầu óc ong ong quay cuồng.

Ở địa bàn của mình, ở trong tiệc nếm thử do chính mình tổ chức, thế mà nó lại bị người ta đá không khác gì đá một con chó?

Nếu không phải nó đã chết từ lâu, cũng đã biến thành một dị thường thì có lẽ lúc này nó đã tức muốn chết.

Sinh mệnh của dị thường tương đối ngoan cường, nhưng đôi khi cũng không biết đó có phải là chuyện tốt hay không. Vì điều này có nghĩa chúng sẽ phải nếm trải đau đớn nhiều hơn.

Đương nhiên, cũng coi như nó đã đạt được mục đích. Rốt cuộc thứ âm thanh chói tai do nó phát ra cũng làm đám dị thường kia ít nhiều chú ý đến nó.

Nhưng phản ứng của bọn chúng đều có phần giống nhau.

Đầu tiên là: “Đây là ai thế?”

Sau đó cúi đầu nhìn ác thần đã sắp lộ ra khung xương, vẻ mặt đầy ẩn ý: “Kẻ nghi ngờ về thân phận chủ nhân của Kiều Thời, hiện tại đã thành ra như vậy. Vị dũng sĩ này đã chuẩn bị chấp nhận số phận của mình rồi phải không?”

Đám khách khứa này, có con xem kịch vui, có con trào phúng, có con thương hại… nhưng tuyệt nhiên không có con nào tin nó.

Nhận thức đáng sợ ấy khiến gã đàn ông trung niên rét run trong lòng.

Trông cậy vào đám khách đã bị “mua chuộc” này cũng chỉ vô ích!

Nó lập tức đảo mắt nhìn quanh, gọi đám nô bộc: “Tụi bây nói xem, tao có phải là chủ nhân của tụi bây không?”

Tuy không rõ vì sao, nhưng dường như địa vị của vị chủ nhân này trong lòng bọn chúng đang dần tụt dốc. Có điều… xét trên mọi phương diện, bọn chúng vẫn không thể phủ nhận mối quan hệ lệ thuộc này.

Thế nhưng, ngay khi các lễ tân chuẩn bị gật đầu xác nhận,Kiều Thời lại đột nhiên giơ tay lên: “Khoan đã.”

Đám lễ tân lập tức im thin thít như gà bị cắt tiết.

Gã đàn ông trung niên giận đến mức mắt như muốn lòi ra!

Tao bảo bọn mi trả lời mối quan hệ giữa tao và bọn mi thì bọn mi chần chừ do dự, thế mà cô ta ra lệnh một câu, bọn mi lập tức chấp hành nghiêm chỉnh nhỉ?

Được lắm được lắm, chờ tất cả chuyện này kết thúc, nó sẽ đổi hết đám nô bộc đã bị Kiều Thời làm ô nhiễm này đi, sau đó bồi dưỡng lại một đám trung thành khác!

Còn hiện tại… kể cả đám nô bộc này có nổi loạn, chúng cũng không thể thay đổi mối quan hệ chủ tớ thực sự. Kiều Thời khiến chúng nó im miệng thì đã sao? Đây cũng chỉ là sự kéo dài thời gian vô nghĩa. Quyền lực cơ bản của giới vực vẫn nằm trong tay nó, Kiều Thời hoàn toàn không thể cựa quậy nổi!

Gã đàn ông trung niên không ngừng cười lạnh.

Vô tình hóng được tin sốt dẻo, đám khách mời đang thi nhau lần lượt chia cắt ác thần lập tức dừng động tác lại. Bỗng chốc, cả sảnh rơi vào yên lặng, chỉ có những tin tức bí mật đang điên cuồng truyền đi giữa những dị thường.

Lẽ nào thằng cha này không phải đang phát điên? Nó thực sự là chủ nhân ban đầu của giới vực này sao?

Nhưng cho dù biết gã đàn ông trung niên này có khả năng là chủ nhân thực sự thì cũng không thể khiến chúng nảy sinh tí tẹo lòng kính trọng nào đối với nó. Ngược lại còn khiến bọn chúng càng chắc chắn hơn rằng Kiều Thời thực sự rất hung tàn.

Trong tình huống "chủ nhân ban đầu" còn đang ở đây, vậy mà cô vẫn có thể ngang nhiên cướp quyền chủ động, khống chế được tình hình. Trước khi lão già chết tiệt kia xuất hiện, ai mà biết được giới vực này còn có con hàng như vậy?

Đúng vậy, mọi người đã vô thức gọi nó là chủ nhân ban đầu.

Đây chính là giới vực cá lớn nuốt cá bé. Lúc giới vực hoàn toàn thuộc về mi mà mi còn khiến nó nhếch nhác thảm hại như thế này. Bây giờ còn hy vọng mi có thể giành lại quyền chủ động từ trong tay đại ma vương được chắc?

Lão già chết tiệt đó đang nằm mơ giữa ban ngày nhưng bọn chúng thì rất tỉnh táo.

Trông chờ bọn chúng thay trời hành đạo lấy lại công lý cho kẻ yếu thế ư, cứ mơ đi nhé. Ở đây không có thứ gọi là “công lý”.

Cùng lắm chúng sẽ coi đó là bài học. Về sau muốn tổ chức tiệc tùng gì, nhất định phải làm kín đáo hơn. Tuyệt đối, tuyệt đối không được mời Kiều Thời! Bằng không, sơ ý chút thôi là bữa tiệc đó có thể trở thành “bữa tiệc lên ngôi” của Kiều Thời mất!

Thằng cha này đúng là tiền án chồng chất, vết nhơ loang lổ!

Chà, mời Kiều Thời đến làm khách của kẻ thù, có vẻ là một ý kiến không tồi…

Kiều Thời có cảm giác mũi mình ngưa ngứa.

Cô quẹt nhẹ mũi, không thèm quan tâm đến chủ nhân giới vực mình đã nắm chắc trong tay, cùng những tiếng thì thầm nhỏ to của những dị thường khác.

Cô cắt ngang lời tuyên bố chủ quyền của chủ nhân giới vực, tất nhiên không phải chỉ để kéo dài thời gian.

Kiều Thời nhìn đám quái nhỏ trong giới vực, hỏi: “Các người nói xem, ai mới có thể được coi là chủ nhân?”

Cái vấn đề kỳ quái gì thế này?

“Dạ, là người phát tiền lương cho chúng tôi phải không ạ?” Có một nhân viên tiếp tân giơ tay trả lời.

“Vậy các người hãy nhớ lại một chút xem, từ tối hôm qua cho đến hôm nay, vẫn luôn là tôi phát tiền lương cho các người có phải không?”

“Đúng ạ!”

Có một nhân viên tiếp tân khác nói: “Chủ nhân hẳn là có khả năng thống trị cả trang trại chăn nuôi lẫn tiền sảnh.”

“Vậy mấy người tiếp tục nghĩ lại xem, từ tối hôm qua cho đến hôm nay, là ai thống trị toàn bộ khu vực, là ai đang nắm toàn bộ tình hình, là ai thúc đẩy tiệc nếm thử diễn ra thuận lợi suôn sẻ?”

“Là ngài ạ!”

“Vậy các người nói đi, ai mới là chủ nhân thực sự của nơi này?”

“Là ngài!”

Dưới “sự trợ giúp” của Kiều Thời, mấy con quỷ nhỏ kia dần dần thoát khỏi sự hoang mang cũng như lập trường nghiêng ngả, âm lượng khi chúng trả lời Kiều Thời cũng dần dần to hơn, đến cuối cùng không cần nghĩ ngợi nữa mà hô đồng thanh vang dội.

Sắc mặt gã đàn ông trung niên tái xanh, hơi thở uể oải, dường như toàn bộ sức lực trên cơ thể đã bị rút cạn.

Không, đây không phải “dường như” nữa, mà chính là sự thật đang xảy ra! Quyền lực và sức mạnh của nó đang bị cướp đoạt, rời khỏi nó!

Một chủ nhân không được khách khứa thừa nhận, một chủ nhân không được đám tôi tớ thừa nhận, một tên chủ nhân đã trở nên vô dụng thì còn có thể gọi là chủ nhân sao?

Không thể.

Mỗi giới vực đều có quy tắc của nó.

Chủ nhân giới vực được quy tắc thừa nhận thì mới có thể làm chủ nhân giới vực.

g**t ch*t một chủ nhân giới vực nào đó cũng chưa chắc đạt được quyền lực của giới vực. Mà ngược lại, không g**t ch*t chủ nhân giới vực cũng không phải không có khả năng đoạt được quyền lực của giới vực.

Điều này có liên quan đến vấn đề "nhận thức" và "quy tắc".

Điểm này, lúc Kiều Thời “soán ngôi” của Tử Thần, nó đã được nghiệm chứng.

Mà hiện tại, cô đang muốn thực hiện lại cách đó ở giới vực này.

Đây chính là mục tiêu thực sự mà Kiều Thời muốn đạt được ngay từ lúc cô được hệ thống khai sáng khi còn ở trang trại chăn nuôi. Giả vờ làm người hợp tác gì đó thực chất cũng chỉ là một bước nhỏ để thực hiện mục tiêu này.

Trong khoảng thời gian đó, cô đã tiến hành điều chỉnh sách lược của bản thân, chẳng hạn như phá hủy nơi này rồi phủi mông bỏ đi, để chủ nhân giới vực phải tiếp quản mớ hỗn độn này…vv…

Nhưng cuối cùng, Kiều Thời nghĩ nếu bữa tiệc nếm thử này đã diễn ra thuận lợi suôn sẻ, vậy cô cũng tiện thể chiếm luôn giới vực này thành của mình giống như mục đích ban đầu.

Cũng không thể để gã Chu Bái Bì kia được hưởng lợi, đúng không nào?

Trước đó, tên Chu Bái Bì kia cũng đã cảm nhận được ít nhiều ác ý của Kiều Thời, nhưng khi đó nó vẫn mang một chút tâm lý may mắn.

Mức độ nguy hiểm của bản thân nó không thể so với ác thần. Trong đám khách mời, còn có những con có mức độ uy h**p cao hơn. Chỉ cần nó hợp tác thuận lợi thì hẳn là Kiều Thời sẽ không ra tay với nó.

Nhưng! Nó đã sai hoàn toàn!

Nó không biết rằng nó đã đắc tội chết với Kiều Thời từ lâu rồi.

Giới vực có mức độ nguy hiểm cao thì nhiều vô kể, nhưng đụng trúng “bãi mìn” Kiều Thời thì không nhiều.

Ha ha, Kiều Thời sẽ không quên, có một lần khi cô tham gia phỏng vấn, sau khi hỏi về ngày nghỉ lễ, nghỉ cuối tuần và tần suất tăng ca, đối phương đã từ chối cô và nói rằng cô “thiếu tinh thần phấn đấu”.

Trong khi cái gã xứng đáng bị treo cổ dưới đèn đường này chết rồi mà còn có thể trở thành dị thường, tiếp tục tác oai tác quái, là sao? Trời cao có thể tha thứ, chứ Kiều Thời không thể.

Đối với những khách mời còn lại thì sao? Rất tiếc, Kiều Thời không có ý định một chọi cả đám. Cô hiểu rõ thực lực của bản thân.

Ác thần biểu hiện sát ý rõ ràng đối với cô, nên mới bị xếp cùng cấp độ “phải giết” với bản thân giới vực này.

Cảm nhận được sức lực đang dần dần mất đi, gã đàn ông trung niên tức hộc máu muốn ngăn cản: “Câm miệng! Các người câm miệng cả đi!”

Nhưng tiếng của nó nhanh chóng bị những tiếng hô ủng hộ Kiều Thời nhấn chìm, không gợn nổi chút bọt sóng nào. Điều khiến nó càng sợ hãi và tuyệt vọng hơn chính là nó cảm thấy những lời Kiều Thời nói chẳng có gì sai cả.

Dựa theo logic kia, Kiều Thời không phải chủ nhân giới vực thì còn ai vào đây nữa?

Thời điểm ý nghĩ đó xuất hiện, tốc độ mất quyền đột ngột tăng nhanh!

Không không không, mau dừng lại! Đây không phải suy nghĩ thực sự của nó! Nó chỉ bị ô nhiễm thôi!

Bộ não sắp ngừng hoạt động của nó bỗng lóe sáng, nó lập tức hét lên: “Cô đừng hòng đánh tráo khái niệm! Tất cả tiền lương đều do tôi sinh ra, tôi mới là chúa tể thực sự!”

Nô lệ tư bản hay đám nô bộc của nó, tất cả đều cần tiền lương, tiền lương mới chỉ phát qua tay Kiều Thời có một lần mà đã định coi cô là chủ nhân, cái kiểu gì vậy? Đá đít nó đi rồi nắm giữ giới vực này ư? Đừng có hòng!

“Tôi không phủ nhận tất cả tiền lương đều do mi tạo ra.” Hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người, thế mà Kiều Thời lại không có phủ nhận chuyện này.

Gã đàn ông trung niên sửng sốt, sau đó lập tức vui sướng, nó đã nắm được cốt lõi vấn đề, Kiều Thời không còn chiêu bài nào nữa!

Quyền lực của nó, mau quay về đi!

Nhưng Kiều Thời vẫn chưa nói xong: “Cho nên, mi chính là người phụ trách sản sinh ra tiền lương cho bản thân giới vực đó. Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến ngôi vị chúa tể? Sữa bò vắt từ người con bò ra nhưng trước giờ tôi chưa từng nghe nói có chuyện bò là chủ nhân.”

Ai bảo Kiều Thời muốn đá văng nó? Không, cô muốn nó vĩnh viễn ở lại nơi này, tha hồ mà tận hưởng cái lồng giam và cuộc sống bị bóc lột do chính nó tạo ra.

Dòng tiền lương cuồn cuộn không ngừng ư? Đồ tốt ha! Ngay cả ác thần cũng bị ảnh hưởng, chẳng qua là cần liều lượng lớn hơn. Nhưng không sao, cô tin tinh thần cống hiến của “nhân viên” này sẽ không làm cô thất vọng.

“Chức vụ này của mi khá là hiếm, nhưng nghề nghiệp không phân cao thấp sang hèn, ở chỗ này, vị trí của mi với nhân viên tiếp tân, HR, kế toán ngang bằng nhau. Tôi cũng không ghét bỏ mi hay chê mi già mà muốn sa thải mi, mi nên học cách biết ơn đi.” Kiều Thời nói với giọng điệu chân thành và nghiêm túc.

Lời nói của Kiều Thời như thể đã xác định bản chất tồn tại của gã đàn ông trung niên, khiến quyền hành của giới vực vừa tạm dừng thất thoát lại lập tức tách rời khỏi nó, rồi hoàn toàn đứt rời khỏi nó!

Nó ngã gục xuống đất, vùng vẫy một cách thống khổ và bất lực, máu rỉ ra từ khuôn mặt và các lỗ chân lông dưới da, kết hợp với làn da trắng bệch tái xanh khiến nó trông càng dữ tợn hơn.

Sau khi chết, nó được “bảo dưỡng” khá tốt, thoạt nhìn người ta còn cho rằng nó là một con người. Nhưng bây giờ trông nó không khác gì một cái xác khô bị biến dạng.

Cho đến khi mấy chữ “nhân viên sản xuất tiền lương” được khắc thẳng lên mặt nó, thay thế ngũ quan ban đầu của nó thì sự biến hóa mới coi như tạm dừng.

Kiều Thời đưa mắt nhìn đi chỗ khác. Mọi việc tiến triển có vẻ vô cùng thuận lợi, nhưng cô còn một việc cực kỳ quan trọng chưa hoàn thành, cô vẫn chưa tiếp quản được quyền lực của giới vực này.

Vừa rồi Kiều thời có cảm giác, dường như có thứ gì đó muốn xâm nhập vào trong đầu cô, sau đó… không có gì xảy ra nữa.

Trải nghiệm này tương tự như lúc cô cố gắng tìm cách tiếp tiếp quản quyền lực của Tử Thần. Bạn hoàn toàn có thể tin tưởng vào năng lực che chắn của hệ thống.

Quyền lực muốn tìm cô nhưng lại không tìm thấy cô, hiện tại nó đang ở trạng thái lơ lửng. Nếu những khách mời khác phát hiện, chắc chúng sẽ mừng chết mất. Chia chác quyền lực của ác thần còn chưa đủ, lại được miễn phí thêm một cái nữa hả?

Nhân lúc quyền lực vừa mới được bóc tách ra vẫn còn nóng hổi, cũng đã đến lúc Kiều Thời đưa ra quyết định cuối cùng rồi.

Cô gọi tất cả đám quỷ nhỏ trong giới vực tập trung lại một chỗ: “Thời đại mới, giới vực mới. Từ hôm nay trở đi, các người chính là chủ nhân của chính mình.”

Giống như lúc trước sau khi ký kết khế ước với Tử Thần, Kiều Thời đã trả quyền lực của giới vực lại cho Ngài. Ở giới vực này, chỉ cần tuân thủ quy tắc của cô, mỗi con quái lâu la đều có thể được nhận một phần quyền lực nhỏ!

Kiều Thời đoán không sai, những con quỷ nhỏ đó cũng là do những người bị bắt biến dị mà thành.

Nhưng các nhân viên khác của bộ phận dọn dẹp cũng đã xác nhận. Cơ thể đã biến dạng thành thân thể trâu ngựa, nếu có thể sống sót mà rời khỏi giới vực, xử lý trạng thái này vẫn tương đối dễ dàng nhưng kỳ thực chúng… đã không còn là con người nữa rồi.

Kiều Thời chỉ có thể cho chúng hai lựa chọn.

Nếu chúng không muốn tiếp tục tồn tại với hình thức như thế, nhân viên của bộ phận dọn dẹp sẽ tiễn chúng lên đường.

Còn nếu chúng chấp nhận thân phận dị thường của bản thân, đồng thời chấp nhận các quy tắc của cô, chúng sẽ có sự tự do nhất định.

Về chuyện có muốn tìm "nhân viên sản xuất tiền lương" để báo thù hay không, đó là việc của chúng. Suy cho cùng, Kiều Thời cũng đã nhường quyền lực cho chúng rồi.

Sao cơ? Bạn hỏi liệu có lựa chọn thứ ba “không tuân theo quy tắc của Kiều Thời, nhưng lại muốn được sống” không ấy hả?

Không ai có mặt ở đó nêu ra vấn đề này. Mà nếu có, Kiều Thời cũng sẽ làm nó trở thành không có.

Quyền lực vô hình dung nhập vào thân thể của đám quỷ nhỏ, khiến hình dạng và khí chất của chúng đều xảy ra biến hóa.

Tuy rằng quyền lực được phân chia cho tất cả, mỗi đứa chỉ được một phần nhỏ, nhưng chúng đã không còn là những con lâu la của trước đây nữa.

"Nhân viên sản xuất tiền lương" nhìn Kiều Thời hào phóng phân chia quyền lực cho những kẻ đã từng là nô bộc của nó, cảm giác còn khó chịu hơn cả lúc quyền lực của nó bị Kiều Thời cướp mất!

Tốt xấu gì Kiều Thời cũng là người có thực lực. Dù nó không muốn chấp nhận quy tắc cá lớn nuốt cá bé thì cũng đành phải chấp nhận.

Nhưng bọn kia chỉ là kẻ hầu người hạ của nó, chúng là cái thá gì chứ?!

“Nếu như cô không cần, vậy trả lại cho tôi đi!”

Có lẽ bị thúc đẩy bởi sự không cam tâm này, nhân viên sản xuất tiền lương đã suy sụp đến tột độ vẫn có thể gầm lên: “Không, cô không thể cho chúng! Dựa vào cái gì chứ! Chúng không xứng!”

“Hi hi, tất nhiên dựa vào đây là quyền lực của tôi, tôi thích cho ai thì cho đó. Chỉ cần không phải mi, ai cũng xứng đáng hơn mi.”

Kiều thời lại nhắc nhở nhóm “sếp” mới nhậm chức: “Nhân viên thường xuyên trốn việc sẽ cực kỳ ảnh hưởng đến sự phát triển của giới vực. Việc sản xuất tiền lương không thể đình chỉ dù chỉ một giây! Nó đã nghỉ ngơi đủ lâu rồi, đến lúc nên bắt nó làm việc thôi.”

Bình Luận (0)
Comment