Tần Linh vội vàng đuổi lên đến tầng trên cùng, cô ta đẩy cửa đi vào trông thấy một cảnh tượng quỷ dị, lại nhanh chóng lui ra ngoài: “Xin lỗi, tôi vào nhầm.”
Suýt chút nữa cô ta đã nảy sinh nghi ngờ: Không lẽ mình đã đi vào giới vực tử tế rồi ư?
Chắc chắn là cách mở cổng của cô ta không chính xác!
Không lâu trước đó, thư mời mà Kiều Thời đưa cho bọn họ đã hết hiệu lực, sơ yếu lý lịch “nô lệ tư bản” lại một lần nữa trở thành sự trói buộc. Những con quỷ nhỏ trong trang trại chăn nuôi bắt đầu có ý định bao vây và tiêu diệt những kẻ phá rối như bọn họ.
Lúc ấy bọn họ biết ngay rằng thân phận của mình đã bại lộ.
Người của bộ phận dọn dẹp cũng phản ứng rất mau lẹ. Bọn họ nghĩ cách phá hủy các gian ô vuông, để nhóm nô lệ tư bản đang phát điên thoải mái lao vào những con quỷ nhỏ kia.
Thực lực của những con quỷ nhỏ đó không mạnh, chẳng qua số lượng đông, đương nhiên chúng còn có ưu thế khắc chế về mặt địa vị nữa.
Nhưng một khi các gian ô vuông này bị hư hỏng, hừm, số lượng nô lệ tư bản xông ra còn nhiều hơn so với số lượng quái vật.
Thân phận bị áp chế ư? Trong trường hợp được cung cấp lương đúng số lượng và thời hạn thì đúng là như vậy. Nhưng bây giờ ấy à, chủ yếu là tấn công tùy thích.
Lũ quái vật bị đánh bật ra khỏi trang trại chăn nuôi, nhưng chúng đã khóa cổng lớn lại và cố thủ ở bên ngoài. Tình thế tạm thời lâm vào thế giằng co.
“Qua xem tình hình bên Kiều Thời thế nào đi. Trương Vi đã không đến lĩnh tiền lương hay truyền tin tức nào từ khoảng 6-7 phút trước rồi. Có thể các cô ấy đang gặp nguy hiểm!” Mắt Kính có phần nôn nóng nói.
Thân phận vừa bại lộ, phía bọn họ lập tức bị tấn công. Hiển nhiên phía Kiều Thời cũng sẽ gặp tình huống tương tự.
So với những dị thường ở ngoài tiền sảnh, đám lâu la ở trong trang trại chăn nuôi chẳng là cái thá gì!
Nhưng trước khi bọn họ tìm được cách liều chết xông ra ngoài, những con quái vật đó đã lặng lẽ giảm bớt sự canh phòng nghiêm ngặt đối với họ, đồng thời chúng còn bày tỏ một cách chắc nịch rằng: Sếp của họ đang đàm phán hòa bình với chủ nhân của chúng.
Sếp của bọn họ? Đội trưởng ư?
Không đúng, chẳng lẽ người mà bọn chúng nhắc tới là Kiều Thời?
Đây chắc không phải đang giăng bẫy bắt họ đấy chứ?
Suy cho cùng, trang trại chăn nuôi bị phá hoại thành ra như vậy, mà chủ nhân của giới vực vẫn có thể liên hợp với khách mời để trợ giúp mình, đổi lại là bọn họ, theo lẽ thường thì họ đã giết quách Kiều Thời luôn cho rồi.
Thần Chết thì sao? Ta sẽ bắt ngươi phải nhận lấy cái chết ngay bây giờ!
Kết quả không ngờ tính cách của chủ nhân giới vực này lại tốt đến mức này, thế mà vẫn có thể đi đến đàm phán hòa bình được?
Mặc kệ chủ nhân giới vực là Ninja Rùa hay giăng bẫy để đối phó với bọn họ, bọn họ cũng phải qua đó để xác nhận tình hình một chút.
Mà không, Tần Linh đi theo con đường cường hóa kim loại đang ở đây rồi. Cô ta vừa có khả năng chiến đấu, vừa có khả năng phòng thủ. Cô ta chính là trợ thủ đắc lực có thể dễ dàng bù lấp những điểm yếu của Kiều Thời và Trương Vi.
Tần Linh âm thầm làm công tác tư tưởng cho bản thân: Ừm, nếu lập nhóm với Kiều Thời thì chuyện phi lý cũng trở nên hợp lý.
Sau đó, cô ta lại đẩy cửa bước vào.
Lần này, cô ta chăm chú nhìn chủ nhân giới vực trong khoảng thời gian khá lâu. Đương nhiên không phải cô ta cảm thấy có “hứng thú đặc biệt” với thằng cha này, mà là: “Tôi nhận ra ông ta”.
Lý Kiến Dân. Ông ta vốn là một ông chủ nhỏ ở thành phố này. Theo hồ sơ lưu trữ, ông ta đã chết cách đây một tháng.
Nguyên nhân cái chết là:
Bố của một công nhân ốm nặng, người đó đến tìm ông ta xin nghỉ phép.
Lý Kiến Dân bày tỏ: Đừng chỉ lo cho gia đình nhỏ của mình, hiếu thuận với bố không thể vội vàng chỉ trong một sớm một chiều, không có tiền thì hiếu thuận thế nào đây? Chưa kể các hạng mục của công ty đang trong giai đoạn mấu chốt, không thể để ai rời đi. Anh cũng không thể phụ lòng người đã trả lương cho anh để anh lo những vấn đề cơm áo gạo tiền đâu nhỉ!
Kết quả là bố của người này cấp cứu thất bại nên đã qua đời. Người thân duy nhất qua đời, sự nhẫn nhịn của người công nhân thường xuyên bị bóc lột đã đến cực hạn.
Lúc Lý Kiến Dân đang hứa hão với những người tìm việc ở chợ việc làm, công nhân kia đã xông vào đâm ông ta, không những thế, người đó còn moi tim mổ phổi của ông ta, người đó nói rằng muốn nhìn xem bên trong ông ta có phải là tim gan màu đen chứa đầy ác ý hay không.
Tần Linh biết việc này, nhưng không phải do cô ta để ý tin tức. Mà là do thi thể của Lý Kiến Dân không cánh đã bay, khả năng có liên quan đến “sự kiện bất thường”.
Nhưng ở bộ phận dọn dẹp còn rắc rối khác cần xử lý, trong khi đó mức độ ưu tiên của vụ án này cũng không cao.
Nói câu khó nghe thì, tuy rằng sau đó người công nhân kia đã chủ động tự thú, nhưng không lẽ Lý Kiến Dân chỉ đắc tội với mỗi một người? Chắc chắn còn nhiều hơn thế.
Ngộ nhỡ có người lấy trộm thi thể ông ta vứt cho chó ăn, hoặc làm gì khác tương tự, vậy xin lỗi đó không phải việc do bộ phận dọn dẹp phụ trách nữa.
Nếu không có trường hợp tương tự nào xảy ra, có lẽ các nhân viên của bộ phận dọn dẹp sẽ chỉ nhân tiện điều tra qua loa trong khi đang điều tra các giới vực khác. Sau khi không còn dấu vết nào nữa, họ sẽ trả lại cho bộ phận bình thường xử lý.
Khi nghe Tần Linh miêu tả, những nghi ngờ và suy đoán trước đó của Kiều Thời đã được giải quyết.
Nhà nhân loại học cái gì chứ? Vốn dĩ lúc còn sống nó chính là một con người!
Bảo sao nó có thiên hướng yêu thích những thứ con người cho là “có giá trị”.
Không có gì ngạc nhiên khi phong cách của trang trại chăn nuôi và tiền sảnh khác xa nhau một trời một vực. Đây chính là thứ triết lý mà lão già này tôn thờ: Nô lệ tư bản không nỗ lực thì sao ông chủ có thể đổi nhà đổi xe? Thêm một con trâu con ngựa thì kim tự tháp của nó sẽ có thêm một viên gạch.
Chẳng trách bụng nó không khác gì một cái thùng phi lớn miệng mở toang hoác, bởi vì trước khi chết nó đã bị người ta rạch bụng.
Quái vật do loại người này chết đi biến dị thành thường không quá mạnh. Nhưng nó lại chết ngay ở chợ việc làm, nên nỗi ám ảnh của nó đối với tiền bạc, đối với nhân viên nô lệ, kết hợp với suy nghĩ của vô số người đang tìm việc đã thúc đẩy và dẫn tới việc giới vực này ra đời.
Ý niệm đặc biệt của giới vực đã giúp nó phát triển với tốc độ chóng mặt.
Chủ nhân của giới vực này giỏi luồn lách, thậm chí còn tổ chức được cả tiệc nếm thử này. Nếu để nó thực sự liên minh được với một giới vực hung tàn nào đó thì họ gặp rắc rối to rồi.
Trong mắt Tần Linh hiện lên sự hối hận. Nếu bọn họ phát hiện manh mối sớm hơn thì hay biết mấy! Như vậy thì tiệc nếm thử này đã không thể tổ chức!
Ai mà ngờ được, một kẻ lúc còn sống đã như Chu Bái Bì*, sau khi chết lại trở nên tệ hại hơn chứ.
*Chu Bái Bì: Tên một địa chủ keo kiệt trong văn học Trung Quốc, tượng trưng cho kẻ bóc lột.
Gã đàn ông trung niên đang liều mạng ép tiền lương ra ngoài cũng đã nghe thấy lời của Tần Linh, nó tức giận hét lên: “Đúng thế! Đều là lỗi của các người! Tôi nộp nhiều thuế như vậy, các người lại không bảo vệ tốt cho tôi! Các người có biết tôi chết đau đớn thế nào không? Có biết tôi không cam tâm đến mức độ nào không?”
Nó còn bao nhiêu tiền chưa tiêu, còn có một sự nghiệp xán lạn đang chờ đợi nó dốc sức, còn có cả một cuộc đời tươi sáng đang đợi nó hưởng thụ!
Kết quả chỉ trong tích tắc, hết thảy đều biến thành ảo ảnh trong mơ, tất cả đều tan thành mây khói.
Nó hoàn toàn không muốn chết!
Có thể là ông trời cũng bị ý chí của nó tác động, nó không chết, trái lại còn đạt được một sức mạnh đặc biệt.
Nó sướng như điên: Thế này thì còn có gì phải đắn đo nữa?
Nó lập tức muốn có một dòng tài nguyên cuồn cuộn không ngừng.
Tài nguyên là cái gì?
Thế giới này không có khái niệm tiền giống như thế giới con người, nếu không cẩn thận thì sẽ chỉ tạo ra một đống giấy vụn.
Nó nảy ra một ý tưởng, nó muốn dùng một dòng “tiền lương” cuồn cuộn không ngừng để nô dịch các nô lệ xã hội!
Khái niệm này đủ cụ thể. Nhưng khi hiện thực hóa, tiền lương trở thành một thứ bột nhão có tác dụng kì diệu đối với nô lệ xã hội, song lại vô hiệu với nó. Thứ tạo vật ấy về cơ bản vẫn chưa thể đem lại cho nó “cảm giác thỏa mãn”!
Trái lại, vì tiền lương tích càng lúc càng nhiều, làm thể tích cái bụng của nó càng lúc càng phình to hơn, cộng với cấu trúc hình kim tự tháp nên không tiện ra ngoài.
Nhưng nó cũng chả thích ra ngoài đến thế. Thân là chúa tể, chỉ cần đứng ở trên tầng cao nhất, thượng đẳng nhìn xuống chúng sinh là được rồi. Còn những việc khác ắt sẽ có đám nô bộc giúp nó hoàn thành.
Biểu cảm trên gương mặt gã trung niên trở nên vặn vẹo, không biết do đau đớn hay là vui sướng: “Sự thật chứng minh, dù tôi đã chết thì mấy người đó cũng chỉ là đám súc sinh thấp kém hơn tôi mà thôi!”
Có người dù đã chết nhưng ý chí của họ vẫn tiếp tục trường tồn. Nhưng cũng có người chết rồi vẫn khiến người ta muốn đấm chết nó thêm lần nữa.
Tần Linh giơ nắm đấm ngo ngoe rục rịch: “Tôi có thể đấm nó không?”
Kiều Thời nói lời thấm thía: “Sử dụng bạo lực là không tốt.”
Cô vẫy vẫy tay, gọi con quỷ nhỏ đang cung cấp “năng lực thúc đẩy” cho chủ nhân lại gần: “Đó là chủ nhân của mi, sao mi có thể sơ suất như vậy hả? Mi nhìn coi, cái roi này trông quá là phèn, không xứng với thân phận và địa vị của chủ nhân bọn mi!”
Vậy làm thế nào để nó trông sang chảnh hơn?
Tất nhiên là phải khảm thêm cho nó những viên đá quý thật to, “góc cạnh rõ ràng”, sau đó để Tần Linh sử dụng năng lực của mình phủ ra bên ngoài một lớp kim loại đặc biệt. Giá trị của thứ kim loại đặc biệt do năng lực dị biệt tạo ra, cái này chằng cần Kiều Thời phải nhấn mạnh nữa đúng không?
Tần Linh không nhịn được mà liếc mắt nhìn Kiều Thời - người "rất dễ nói chuyện". Cô ta cảm thấy khá hả giận, nhưng đồng thời cũng không nhịn được tự ngẫm lại bản thân.
Nói mới nhớ, trong thời gian huấn luyện, chắc cô ta không đắc tội gì với Kiều Thời đâu nhỉ? Ừm, hình như lúc đầu nhìn có phần không thân thiện… chắc Kiều Thời sẽ không ghi thù đâu ha?
“Dừng tay á ôi… tôi nói cho các người biết, các người chết chắc rồi!”
Kiều Thời nhẹ nhàng nhắc nhở: “Mi quên mất là vì tiệc nếm thử, trước đó mi đã đồng ý hợp tác với tôi rồi à? Hiện tại đang là thời kỳ phát triển mấu chốt của công ty, bộ mi không thể kiên nhẫn một chút hay sao?”
Chủ nhân giới vực giật mình.
Nó chợt phát hiện ra, những gì Kiều Thời nói với nó rất giống với những gì nó nói với nhân viên trước đây…
Cô đang giúp những người kia báo thù ư? Vậy cô có thể tha cho nó nữa không?
“Nếu mi có thể khiến bọn chúng không dám ra tay nữa, tôi sẽ bảo Tần Linh giúp mi, ok chưa?” Kiều Thời lại đề nghị.
“Không, không cần nữa.” Chủ nhân giới vực đột nhiên trở nên ngoan ngoãn.
Nó cảm nhận được ác ý của Kiều Thời, nhưng bản thân nó vốn là kiểu lúc nào cần tỏ ra hèn nhát thì sẽ tỏ ra hèn nhát.
Nếu đã không có khả năng trừng phạt Kiều Thời, tốt hơn hết là nên nhẫn nhịn, để cô xả cơn giận này trước đã. Nghĩ tích cực thì số lượng những dị thường hung ác tàn bạo ở tiệc nếm thử nhiều thế kia, hà cớ gì cứ phải nhắm vào nó mà ra tay chứ?
Ngược lại, những loại như ác thần mới là mục tiêu hàng đầu của Kiều Thời. Hẳn nó vẫn còn tương đối an toàn.
Đợi sau khi tiệc nếm thử kết thúc, đến lúc đó nó nắm trong tay nhiều lực lượng hơn… để xem, con nhỏ này còn vùng vẫy như thế nào được!
Đối với tính toán của chủ nhân giới vực tự cho là "co được dãn được" này, Kiều Thời không có hứng thú, cô ngáp một cái: “Vậy nhờ mấy người thay phiên nhau trông giữ một lúc nhé. Tôi muốn đi ngủ.”
Ây chà, thời gian cô cần nghỉ ngơi theo nhận định của hệ thống lại đến rồi.
Tần Linh và Trương Vi đã biết tính vô tư của Kiều Thời, họ ra chỉ ra dấu OK.
Cũng không biết có phải do thứ kh*ng b* nào đó đã nghỉ ngơi rồi không mà đêm nay vô cùng yên bình.
Ngày hôm sau.
Sảnh tiếp khách lại bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Không chỉ những dị thường ở trên phòng nghỉ đã xuống đến đây, mà hầu như những dị thường đến sau cũng đã lần lượt có mặt.
Ngoại trừ những dị thường đã quen biết nhau thì có thể tán gẫu với nhau mấy câu, còn lại trong cuộc họp mặt của những dị thường không thể thiếu hai đặc sản: Một là phô trương sức mạnh, hai là đấu đá lẫn nhau.
Bởi vì số lượng những dị thường có tính cách cổ quái đang có mặt ở đây không hề ít, mà việc ăn miếng trả miếng lại là cách dễ nhất để biểu hiện thực lực của bản thân. Hơn nữa trong các buổi họp mặt thông thường còn tràn ngập đủ mọi loại lời nói móc mỉa, châm chọc mỉa mai, giống như thể ngay giây tiếp theo thôi sẽ phát triển thành một cuộc chiến lớn.
Nhưng hôm nay, bầu không khí ở sảnh lại có phần quỷ dị.
Đầu tiên là hơi yên tĩnh, sau đó một loạt những tiếng ồn ào bàn tán vang lên.
“Ác thần… hôm nay bọn mi có trông thấy nó không?”
Đáp án là không có ai trông thấy nó.
Chỉ có một dị thường nắm bắt thông tin mau lẹ, nhỏ giọng nói: “Tối hôm qua, ta đã "nhìn trộm" cả tòa tháp. Ta thấy ác thần đi vào phòng nghỉ của bà cố nội kia.”
Sảnh tiếp khách lại trở nên yên lặng.
Nếu là trước đây hành vi "nhìn trộm" này mà bị phát hiện, chắc chắn mọi người sẽ không tha cho nó. Nhưng lần này, sự chú ý của mọi người không ở trên người nó.
Ác thần, e là lành ít dữ nhiều.
Dùng cụm từ "bà cố nội" để chỉ Kiều Thời cũng là để tránh bị cô cảm giác được khi nhắc tới tên cô.
Chỉ có những con hôm nay mới đến chưa được nghe nói về trò hề tối qua, thế là thuận theo bầu không khí ở đó, hạ giọng hỏi: “Bà cố nội là ai? Ác thần làm sao? Bọn mi đang chơi trò gì bí hiểm thế?”
Mấy con đến trễ hối hận muốn chết, có vẻ như chúng đã bỏ lỡ mất thông tin tình báo quan trọng nào đó rồi.
Đủ loại tin tức ẩn ý đang lan truyền giữa mấy dị thường.
Có dị thường đập bàn đứng dậy: “Cứ cho cô ta là chủ nhân nơi này đi, nhưng dám ra tay với khách là đã phạm vào điều cấm kỵ rồi, không lẽ chúng ta cứ ngồi yên không đếm xỉa tới hay sao?!”
“Nhưng tối hôm qua tất cả đều nói là ác thần gây rối trước. Cô ta có đầy đủ lý do để ra tay. Quan trọng hơn là…”
Tất cả đều không cảm nhận được bất cứ âm thanh nào lúc ác thần ra tay.
Cứ cho đây là địa bàn của Kiều Thời, nhưng cũng không thể nào che đậy hết tất cả mọi tiếng động gây ra bởi cuộc chiến một mất một còn của ác thần như vậy chứ? Chưa kể thực lực của ác thần không hề yếu.
Trừ khi, thực lực của ác thần và Kiều Thời chênh lệch quá lớn, người ta đập nó cũng nhẹ nhàng như nghiền chết một con kiến.
Trong trường hợp như vậy, chúng nó có đáng vì ác thần mà phải đụng vô bà cố nội xúi quẩy kia hay không?
“Ha ha, nghĩ theo hướng tích cực thì chẳng qua là ác thần ngủ quên mà thôi.” Có dị thường muốn làm dịu bầu không khí nên bông đùa một câu.
Chỉ là câu đùa này khá nhạt nhẽo, chẳng ai cười nổi.
Đúng lúc này, vật trang trí ở ngoài tiền sảnh khẽ đong đưa, cùng với tiếng chuông gió đinh đinh đang đang giòn vang, tạo nên một giai điệu có tiết tấu độc đáo.
Một đám nhân viên tiếp tân nối đuôi nhau đi vào, cung kính đứng thành hai hàng hai bên tấm thảm đỏ tươi.
Pháo hoa vàng nổ tung từ các đồ vật trang trí khác nhau, vương vãi khắp tiền sảnh.
Cái thứ pháo hoa lòe loẹt nhưng vô bổ này, nếu như trước đây, mấy dị thường kia chắc chắn sẽ giận điên lên mà chửi: Cô làm cho mấy cái đầu nổ tung có khi còn khiến người ta có cảm xúc hơn đấy.
Nhưng vừa rồi đã “xác nhận” được thực lực của Kiều Thời nên không có con nào có ý kiến đối với thủ tục hết sức thừa thãi này.
Đúng vậy, Kiều Thời càng tỏ ra mạnh mẽ thì chúng càng tin vào câu ba hoa tự xưng là “chủ nhân” của cô.
May thay, có vẻ như Kiều Thời là người cực kỳ coi trọng lời hứa. Sau khi thủ tục thừa thãi kia kết thúc, Kiều Thời đã tự mình kéo một con “nô lệ tư bản” có ngoại hình hoàn mỹ lên sân khấu.
Lông tóc đó, làn da sáng đó, lớp mỡ có cảm giác rất vừa phải đó… đều không phải điểm đáng chú ý nhất.
Điểm đáng chú ý nhất là dù trên người nó tràn ngập sức sống nhưng nó lại vô cùng ngoan ngoãn. Chưa kể dù sắp bị cắt tiết, đối diện với bầu không khí cực kỳ khủng khiếp như thế mà nó vẫn có thể ngủ ngon lành.
Mặc dù việc đặt thẳng con “nô lệ xã hội” vào trong cái bao tải kỳ quái kia có hơi mất mỹ quan, cũng không hợp lắm với phong cách của giới vực này, nhưng về cơ bản chi tiết nhỏ này không ảnh hưởng tới tổng thể.
Kiều Thời khiêng cái bao tải đến, đặt thẳng nó lên cái bàn ở chính giữa: “Được rồi, mời quý khách thưởng thức theo thứ tự.”
Khách mời sửng sốt.
“Không lẽ ý cô là bảo mọi người cùng ăn thứ này?”
Tiệc nếm thử đúng là tiệc nếm thử, nhìn tên đoán nghĩa, suy cho cùng vẫn phải có nhiều loại nô lệ tư bản với chất lượng khác nhau để nếm thử chứ?
Thậm chí còn có thể giới thiệu đôi nét về lai lịch và phương pháp thuần dưỡng con nô lệ tư bản này.
Bỏ qua phần giới thiệu cũng được, bọn chúng cũng không thích nghe người ta lảm nhảm, cứ đi thẳng vào chủ đề chính là hay nhất.
Mọi người còn đang cho rằng sẽ có khởi đầu suôn sẻ, kết quả quay đi quay lại, cứ thế mà kết thúc luôn hả?
Bầu không khí tiệc nếm thử trở nên yên ắng!
Kiều Thời thản nhiên nói: “Đúng vậy, mỗi người một miếng, thế là đủ thỏa mãn rồi. Không ghép bàn ghế của mấy người lại với nhau là đã suy xét đến chuyện chắc mấy người không thích ở quá gần người khác. Nếu cần, tôi có thể giúp mấy người ghép lại ngay tại đây.”
Các vị khách cạn lời.
Lại còn mỗi người một miếng, chắc chắn đủ…
Chúng nó có ai thèm khát miếng thịt này hả?
Loại giới vực lập dị, đã keo kiệt bủn xỉn mà còn muốn tổ chức yến tiệc như thế này, đúng là lần đầu tiên chúng mới thấy!
Nếu không phải khi nãy Kiều Thời mới khoe trình thì hẳn hiện tại đã có kẻ trở mặt rồi.
Nhưng cho dù không trở mặt thì bầu không khí cũng đã nguội lạnh đến mức đóng băng.
Là dị thường nên chẳng có mấy con có tính tình dễ chịu.
“Chúng tôi cho cô mặt mũi nhưng cô năm lần bảy lượt chơi xỏ chúng tôi, như thế này thì không thể chấp nhận nổi nữa…” Có kẻ lạnh lùng nói.
Kiều Thời xua xua tay: “Các vị, tôi không có chơi xỏ các vị, cũng không quên những lời tôi đã hứa hẹn tối qua. Chỉ để mấy người ăn mỗi người một miếng, đương nhiên là bởi chỉ cần một miếng đó thôi là có thể khiến mấy người cảm thấy chuyến đi này đáng giá. Không tin nếm thử là biết.”
Bọn chúng nhìn nhau, chỉ cần một miếng mà đã đủ khiến bọn chúng cảm thấy chuyến đi này đáng giá sao? Chuyện này có khả năng xảy ra ư?
Nhưng Kiều Thời khẳng định chắc nịch, cho dù không tin, thử một tí cũng chả mất gì.
Dị thường đầu tiên bước đến cạnh chiếc bàn đặt chính giữa.
Dị thường cắn nuốt thức ăn nhưng nó cũng không quan tâm cách chế biến, chủ yếu là ăn tươi nuốt sống.
Nó ngoạm luôn một miếng. Miếng đó vừa vào miệng, toàn thân nó lập tức cứng đờ, sau đó nó nhanh chóng nuốt xuống mà không nói một lời.
Những con khác thấy thế lập tức tiến đến, chuẩn bị nếm thử xem rốt cuộc ở đây có gì mờ ám.
Rất nhanh, chúng liền trở thành con thứ hai, con thứ ba, con thứ N yên lặng rỉa thịt.
Chúng nó đã biết ác thần đi đâu rồi.
Thứ chúng nó rỉa không phải thịt, mà là quyền hành của ác thần!
Các người dám nói yến tiệc này “đơn sơ” nữa không? Thứ này thực sự quá thơm ngon luôn ấy chứ!
Nhưng ca ngợi bữa tiệc này cũng không hay cho lắm. Suy cho cùng, cách đây không lâu ác thần vẫn còn là một trong những khách mời.
Ôi chao, ác thần mới đáng thương làm sao, chúng nó chỉ có thể rưng rưng nước mắt mà thưởng thức.
Cảnh tượng đó… lẽ ra phải nói là đẫm máu nhưng thực tế lại không hề có chút máu nào.
Mỗi dị thường đều có hình dạng khác nhau, thậm chí có con còn không có hàm răng, không cần dùng miệng cắn, chỉ là không hiểu vì sao thịt cứ mất đi một miếng, ngay cả máu cũng bị hút sạch sẽ thì lấy đâu ra cảm giác máu me? Nhưng dĩ nhiên vẫn không tránh khỏi việc khiến người ta cảm thấy rợn tóc gáy một cách khó hiểu.
Nhìn sự “hài lòng” của các vị khách, chủ giân giới vực đang ẩn nấp trong bóng tối khẽ thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, nó nở nụ cười tự tin: Đến phiên nó lên sân khấu rồi!
Ác thần bị biến thành nô lệ tư bản luôn nằm trong tay Kiều Thời, đây chính là con bài để đàm phán của cô, chủ nhân giới vực chẳng còn cách nào khác.
Hơn nữa, nó cũng vui lòng khi con chim đầu đàn Kiều Thời này ra mặt đỡ lấy áp lực của các khách mời.
Hiện tại mối họa ngầm đã được giải quyết, nó nên vui vẻ nhận lấy phần tốt còn lại!
Nhưng đúng lúc này, nó nghe thấy bà cố nội quỷ quyệt kia hỏi đám khách mời: “Bây giờ, các người có bằng lòng thừa nhận tôi là chủ nhân giới vực này không?”
Nụ cười trên mặt nó cứng đờ trong nháy mắt.
Không!
Tuyệt đối không được!
Nhưng âm thanh khiến nó tuyệt vọng lại đang vang vọng ngoài tiền sảnh hết đợt này đến đợt khác
“Tất nhiên rồi!”
“Không còn nghi ngờ gì nữa.”
“Nếu không phải cô thì còn có thể là ai?”