Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 90

“Cô đã làm gì nó vậy?” Giọng điệu của Trình Trì khá là vi diệu.

Giao tiếp với dị thường không phải chuyện dễ dàng.

Cho dù Nữ diễn viên không có sát ý với bọn họ, nhưng chỉ riêng cái lối nói chuyện hết sức lố lăng và tính cách phức tạp theo đuổi “sự cộng hưởng tâm hồn” của nó đã đủ khiến người ta ăn quả đắng rồi.

Má nội khiến mọi người vô cùng đau đầu đó, ấy thế mà lại né xa Kiều Thời cả quãng dài. Bất kỳ ai trông thấy cũng phải thốt lên một câu kỳ lạ.

Kiều Thời vô tội buông tay: “Tôi chỉ đang trao đổi với nó về quan điểm thế nào là tình yêu đúng nghĩa thôi mà.”

Trình Trì im bặt.

Trước khi bị kéo lên tàu cướp biển của Kiều Thời, anh ấy đã có một bộ lọc rất dày* về cô: Cô giống như ánh mặt trời lương thiện, khác với anh ấy, khác với Hứa Dịch, cũng khác đại bộ phận những người có bệnh lý thần kinh trong giới.

*Ẩn dụ chỉ việc lý tưởng hóa, nhìn người khác một cách quá tốt đẹp, hoàn hảo, mà không thấy bất cứ khuyết điểm nào.

Nhưng sau khi lên tàu cướp biển của Kiều Thời, Trình Trì đột nhiên phát hiện ra cô nàng này chắc chắn không bình thường!

Người bình thường nào mà đi trao đổi với một dị thường về “quan điểm tình yêu” hả?

Có điều, thế giới này đã mục nát thành ra như vậy rồi, sao anh ấy phải bắt ép Kiều Thời bình thường chứ? Trình Trì quyết định nói sang chuyện khác: “Tôi đã sắp xếp xong danh sách nhân viên đến thôn không người rồi. Cô kiểm tra xem có gì cần thay đổi không?”

Kiều Thời tin tưởng năng lực làm việc của Trình Trì nên chỉ nói: “Cho thêm tên tôi vào danh sách những người tham gia đi. Nhưng đừng điền tôi thành nhân viên có khả năng chiến đấu hiệu quả nhé.”

Cô vẫn chưa thuyết phục được Nữ diễn viên buông bỏ “tình yêu mù quáng”, đành phải theo nó vào trong giới vực rồi tiếp tục khuyên bảo.

Nhưng Kiều Thời đã hạ quyết tâm, ván này cô sẽ chỉ là công cụ hình người thực hiện nhiệm vụ của hệ thống, cô sẽ nằm yên đến cuối cùng!

“Hiểu rồi.” Trình Trì trầm ngâm suy tư. Xem ra, Kiều Thời đã sẵn sàng kiểm tra những người mới được tuyển dụng vào rồi.

Nhưng Trình Trì luôn cảm thấy, dường như ánh mắt Kiều Thời nhìn anh ấy có phần u oán. Chắc là anh ấy nhìn lầm thôi nhỉ? Anh ấy đâu có mạo phạm gì cô đâu?

Thôn không người.

Lúc này, trong thôn đang tổ chức lễ hội vô cùng náo nhiệt, rất không phù hợp với tên gọi của giới vực. Người nào không biết còn cho rằng bọn họ đã đi nhầm giới vực đấy.

Mà những ai đã rành rọt thì đều biết, thôn không người đã chọn một thôn trang có thực và chuẩn bị ra tay rồi. Ngay cả bộ phận dọn dẹp cũng chưa nắm được thông tin này.

[Thôn không người] là cách người trong giới gọi giới vực này. Tên chính xác của nó là thôn họ Lý.

Nhìn tên đoán nghĩa, đa số các thôn dân ngụ cư ở đây sẽ mang họ Lý.

Thôn họ Lý tương đối xa xôi, phải đi mất hai dặm mới đến chỗ họp chợ. Các ngôi làng xung quanh cũng thuộc dạng hẻo lánh, khó tiếp cận để hỗ trợ.

Hầu hết thanh niên trai tráng trong thôn đều đã ra ngoài làm thuê kiếm sống. Những người thành công thì quay về thôn xây những ngôi biệt thự nhỏ, ngôi nhà nhỏ kiểu phương Tây, còn tổ chức nhiều hoạt động như hội chùa, múa rồng, các bữa tiệc mở cơ động*…

*Nguyên văn là 流水席, là một kiểu tiệc mở, tổ chức ngoài trời, khách mời đến ăn uống theo từng lượt mà không có bàn tiệc cố định.

Nhìn mấy ông bà già nhanh ấy nhanh chân chạy đến trước sân khấu kịch chiếm lấy vị trí đẹp, Kiều Thời không khỏi cảm thán: “Cuộc sống của mấy ông mấy bà này xem chừng còn phong phú và đặc sắc hơn cả mấy người làm công ăn lương nữa.”

Ngoài Nữ diễn viên, nhóm của Kiều Thời có tổng cộng 10 người được phê duyệt đi vào. Trong đó năm người là dị thường của giới vực trang trại chăn nuôi, năm người còn lại đều là con người.

Lần hành động này, không tính Kiều Thời thì bộ phận dọn dẹp vẫn chưa có nhân viên nào tham dự vào đó.

Vì Kiều Thời đã giương cao ngọn cờ tự lập môn hộ, nên chắc chắn không dễ để nhân lực và vật lực của hai bên hợp tác với nhau ngay được. Tất nhiên, trong trường hợp cần thiết, Kiều Thời cũng chẳng câu nệ mấy thứ phù phiếm này mà sẽ hợp nhất nguồn lực của hai bên lại để sử dụng.

Năm dị thường của trang trại chăn nuôi tiến vào đây với thân phận là đầu bếp và người phụ giúp tiệc cơ động, còn lại Kiều Thời và những người khác tiến vào với thân phận là các khách du lịch.

Sao cơ? Bạn đang hỏi những dị thường xuất thân từ trang trại chăn nuôi vừa nhìn đã thấy không phải là người, chẳng phải sẽ dọa người ta chết khiếp sao?

Chuyện này bạn không cần lo lắng. Ngoài năm dị thường này ra, rõ ràng ở trong thôn họ Lý còn lẫn lộn không ít yêu ma quỷ quái, nhưng sắc mặt người dân trong thôn vẫn rất bình tĩnh, tựa hồ những chuyện như thế là hết sức bình thường đối với họ.

Ban đầu, khi những người đi tìm việc bị giới vực trang trại chăn nuôi thu hút, họ cũng không thể phát hiện ra ngay công việc đó không bình thường, trái lại từng người từng người một đã tự chui đầu vào rọ. Tình hình hiện tại hẳn cũng không khác là mấy so với lúc đó.

Người bán viên chiên dạo ném từng con giun khổng lồ vào chảo dầu, dầu bắn tung tóe khắp nơi kèm theo tiếng xèo xèo, những con giun béo ú lúc nhúc quằn quại trong chảo dầu.

Gương mặt người bán viên chiên dạo vẫn rất bình tĩnh, lanh lẹ xiên những con giun đã ngả vàng vào xiên tre, mùi thịt thơm nức tỏa ra xung quanh khiến lũ trẻ nhà bên cũng phải khóc lóc ỉ ôi vì thèm!

“Bà ơi, cháu muốn ăn cái đó…” Có đứa bé đã gào khóc.

Kiều Thời nhìn đám giun còn đang ngọ nguậy trên xiên tre, suýt nữa thì nôn ọe.

Cô biết một số địa phương có tập tục sở thích ăn sâu bọ và côn trùng, nhưng cô dám khẳng định, chắc chắn sâu bọ côn trùng ở mấy địa phương đó không giống với thứ người bán hàng rong kia đang bán!

Sâu nhà nào đi qua chảo dầu rồi mà còn ngo ngoe động đậy như thế kia chứ? Thứ đó nhìn có vẻ không phải để cho con người ăn, ngược lại, trông giống như kiểu chúng nó đang nóng lòng muốn chui vào bụng ăn con người ta ấy.

Thấy bà lão kia chuẩn bị móc ví mua cho cháu, Kiều Thời dứt khoát nói: “Bạn nhỏ à, ăn nhiều dầu mỡ không tốt, sẽ gây ung thư, đầu óc sẽ bị ăn hỏng luôn đó.”

Trong tiếng khóc oe oe của đứa bé, Kiều Thời quay người rời đi, lập công không để lại tên.

Chà, tiếng khóc của đứa trẻ rất phù hợp với bầu không khí náo nhiệt ở đây, không có bất kì cảm giác mâu thuẫn nào.

Đối diện với ánh mắt tức giận của người bán hàng rong, Kiều Thời giả vờ như không thấy.

Đi qua một chỗ ngoặt, Ảo thuật gia gỡ đầu của mình xuống, những tiếng trầm trồ khen ngợi vang lên không ngớt.

Đầu gỡ xuống mà vẫn có thể hoạt động như bình thường, sau khi đặt đầu về vị trí cũ lại khôi phục nguyên vẹn, khiến người ta cứ ngẩn ra không hiểu Ảo thuật gia đã làm như thế nào! Đúng là ảo ma Canada!

“Hồi trước cũng có đoàn xiếc ảo thuật khác từng đến đây, nhưng chất lượng trình diễn không thể so với màn ảo thuật này!” Dân cư trong thôn chưa đã thèm, tấm tắc khen hay.

Kiều Thời xem mà trong lòng tiếc hùi hụi.

Ôi chao, tiếc là bộ phận dọn dẹp có quy định, không được thể hiện năng lực dị thường trước mặt người bình thường, mà cô lại là người tuân thủ quy định. Nếu không, cô mà phái đám dị thường dưới trướng mình ra ngoài, chưa nói đến chuyện khác, chỉ cần biểu diễn mấy trò ảo thuật hoặc quay video ngắn thôi, không khéo cũng kiếm bộn tiền.

Nhìn thấy người khác dùng phương pháp mà mình không thể sử dụng để kiếm tiền, Kiều Thời cảm thấy còn khó chịu hơn cả chuyện mình bị mất tiền nữa.

Ảo thuật gia tươi cười hớn hở chắp tay với mọi người: “Cảm ơn sự ủng hộ của bà con. Tiếp theo đây, tôi còn muốn biểu diễn một tuyệt kỹ sở trường nữa, ảo thuật làm người sống biến mất. Có ai sẵn lòng hợp tác với tôi không?”

Kiều Thời và mọi người không nghi ngờ khả năng thực hiện trò ảo thuật của Ảo thuật gia. Ăn thịt người, chẳng phải cũng có thể làm người ta biến mất hoàn toàn sạch sẽ hay sao?

Chỉ là đến lúc “biến người trở về”, người đó có còn được như ban đầu nữa hay không thì khó mà nói.

Nhưng thôn dân sẽ không suy xét đến mấy vấn đề như thế.

Ảo thuật làm người sống biến mất là một màn ảo thuật cực kỳ nổi tiếng, mà cơ hội để được chứng kiến tận mắt lại tương đối ít. Vậy nên thôn dân sôi nổi thi nhau đăng ký.

Nhưng đúng lúc này, Kiều Thời giơ tay gọi: “Người anh em, đầu của anh quay ngược rồi.”

Ảo thuật gia kia lập tức sửng sốt, vô thức xoay xoay đầu mình.

Mấy thôn dân đang hào hứng muốn đăng ký cũng hơi sửng sốt. Liệu có người nào lại đi nghi đầu mình bị lộn ngược không?

Bầu không khí náo nhiệt như thể bị hắt một chậu nước lạnh, bỗng chốc phát triển theo phương hướng quái dị.

Đối diện với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người ta của Ảo thuật gia kia, Kiều Thời cười ha hả: “Tôi nói giỡn thôi, anh không tin là thật đấy chứ?”

Ảo thuật gia cũng cười ha ha: “Buồn cười ghê. Tôi cũng chỉ hùa theo trò đùa của cô thôi. Mọi người đến đây xem xem, đầu tôi có bị vẹo không?”

“Không có! Không có!” Các thôn dân cũng bật cười.

Nhưng số thôn dân đăng ký tham gia màn ảo thuật làm người sống biến mất đã giảm mạnh. Chẳng hiểu vì sao, dù biết đây là giỡn nhưng bọn họ vẫn cứ cảm thấy có gì đó không bình thường. Ánh nắng mặt trời chiếu vào người mà chẳng cảm thấy ấm áp chút nào.

Ảo thuật gia vẫn cố gắng duy trì nụ cười: “Ngượng quá, thưa bà con. Màn ảo thuật này ạ, nó đòi hỏi phải có không khí. Hôm nay bầu không khí không phù hợp nên chúng tôi sẽ biểu diễn màn tuyệt kỹ này vào một ngày khác nhé.”

Một số người thất vọng thở dài, số khác lại lén thở phào nhẹ nhõm.

Trong những người này, tiếng thở dài to nhất là của Kiều Thời: “Tiếc quá.”

Ảo thuật gia cau mày, khóe miệng giật giật, chỉ muốn nhe nanh cắn chết con nhỏ này.

Nếu không có cô thì màn biểu diễn đã có thể tiến hành thuận lợi rồi. Cô có mà tiếc cái rắm ấy!

Nhưng nó phải tuân thủ quy tắc nơi này.

Ảo thuật gia hít sâu, cố gắng khôi phục bình tĩnh: Đừng tức giận, cô gái này cũng không cố ý, nếu cô ta nhìn ra điểm gì thì đã không đứng im một chỗ như thế rồi, cái miệng của cô ta có hơi vô duyên tí thôi! Có cơ hội nhất định phải ăn cô ta trước…

Trông thấy Kiều Thời gây thù chuốc oán với không ít người suốt dọc đường đến đây, rốt cuộc Trình Trì không nhịn được nữa, mở miệng hỏi: “Này, phô trương như vậy thực sự không có vấn đề gì chứ?”

Hiện tại anh ấy càng lúc càng cảm thấy, không biết có phải anh ấy đã vô tình đắc tội với Kiều Thời rồi hay không. Nếu không, vì sao cô đã nói sẽ không ra tay nhưng lại điên cuồng làm khó bọn họ vậy?

Kiều Thời ung dung xua tay: “Có thể có vấn đề gì được chứ? Tôi đang hòa nhập với người trong thôn đấy thôi!”

Theo lời giới thiệu của Nữ diễn viên, chủ nhân giới vực thôn không người thích nhất là cảnh tượng một ngôi làng đang ở trạng thái phồn thịnh nhất chuyển sang suy tàn.

Hoa tươi trên gấm, lửa lớn nấu dầu*, sau đó chớp mắt một cái, tất cả đều tan biến thành hư không. Chủ nhân giới vực cũng hấp thụ năng lượng và củng cố quyền lực từ đó.

*Ý chỉ sự thịnh vượng, xa hoa tột đỉnh.

Cũng không có gì ngạc nhiên khi gây họa cho một thôn làng xong, nó sẽ không hề do dự mà từ bỏ địa bàn không dễ gì mới chinh phục được, sau đó biến mất tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.

Vị chủ nhân giới vực này rất ít khi chủ động ra tay, nó thích nhất là rắc một ít hạt giống, sau đó nhìn toàn bộ thôn làng lâm vào cảnh điên cuồng và suy vong, giống như người đứng ngoài quan sát cùng với người ghi báo cáo vậy.

Những dị thường từ bên ngoài đến đó chính là một trong những hạt giống mà chủ nhân giới vực đã reo rắc.

Con trùm này có vẻ cũng là một kẻ “nhiệt tình hiếu khách” đấy.

Nhưng khác với cựu chủ nhân của giới vực trang trại chăn nuôi, nay là “nhân viên sản xuất tiền lương” có cách mời khách rộng rãi nhưng chỉ tiếp những khách hàng có đủ đẳng cấp và địa vị, còn chủ nhân giới vực này chỉ mời những dị thường nhỏ bé đang lang thang bên ngoài, những con mà ngay cả giới vực cũng không thể tạo thành.

Chỉ cần có thể hòa nhập với bầu không khí của bản thân thôn làng, với điều kiện không bị người ta phát hiện, đám dị thường nhỏ bé đó đều sẽ có cơ hội được ăn no nê. Đồng thời, sự hỗn loạn và kh*ng b* sẽ yên lặng không một tiếng động lan tràn ra toàn bộ thôn làng, đúng như mong đợi của chủ nhân giới vực.

Nếu không có cách nào hòa nhập được với bầu không khí, quá nhiều sơ hở thì phải làm sao đây? Nữ diễn viên không nói rõ, chỉ nở một nụ cười thâm sâu đầy ẩn ý.

Kiều Thời nghi ngờ, thật ra bộ quy tắc này không chỉ nhắm vào những dị thường mà còn nhắm vào mỗi người bọn họ.

Cho nên, lúc Nữ diễn viên sắp xếp cho bọn họ đi vào mới sắp xếp những thân phận “hợp lý” cho bọn họ.

Những người biến mất trong giới vực thôn không người rất có khả năng là vì họ phát hiện ra điều “bất thường”, chủ động đứng ra nhưng lại bị cho là “thứ dị thường” trong thôn, sau đó bị quy tắc bao vây sát hại.

Còn chủ nhân giới vực kia thì sao ư?

Điều đó cũng khó nói.

“Nó có thể là bất cứ người nào, nhưng nó cũng chỉ có thể là người đó, cũng đang ở trong thôn này, nó không thể hoán đổi thân thể! Dù sao mấy người cũng phải giúp tôi tìm ra nó, sau đó giúp tôi chế biến nó thành một bữa tiệc thật to!” Đây là nguyên văn lời nói của Nữ diễn viên.

Thực ra có một phương pháp tìm người hết sức đơn giản: Chờ.

Khứa mà bị chủ nhân giới vực bám vào chắc chắn có thể sống sót đến cuối cùng. Càng kéo dài thời gian, mục tiêu càng chính xác… Chỉ cần bọn Kiều Thời cũng có thể sống sót đến lúc ấy.

Nữ diễn viên không quan tâm bữa tiệc bắt đầu lúc nào, miễn nó được ăn là được. Nó cũng không quan tâm thôn họ Lý sẽ có bao nhiêu người chết.

Để chủ nhân giới vực hiến tế toàn bộ thôn họ Lý, đến lúc đó bữa tiệc lớn mà Nữ diễn viên được thưởng thức sẽ chỉ càng béo ngậy và ngon hơn.

Nhưng bọn Kiều Thời lại quan tâm đến sự sống chết của người dân trong thôn họ Lý.

Bất kể tình cảm ra sao, xét về lợi ích cũng đều như nhau. Tuy hiện tại thôn họ Lý đã ở bên trong giới vực nhưng sự suy vong vẫn chưa diễn ra.

Nói cách khác, sự dung hợp của giới vực còn chưa thực sự hoàn thành. Nhưng người chết càng nhiều thì giới vực này với thôn không người càng trở nên tương thích, thực lực và năng lực khống chế của chủ nhân giới vực càng mạnh hơn, hành động của họ sẽ càng bị động.

Nhanh chóng tìm ra chủ nhân giới vực, xử lý giới vực này càng sớm càng tốt mới là mong muốn của bọn họ.

Tất nhiên, bản thân Kiều Thời còn có một mong muốn khác: Biển tình vô biên, khuyên giải Nữ diên viên quay đầu là bờ.

“Anh nhìn xem có người nào khả nghi không nhé. Tôi đi trước tìm Nữ diễn viên.”

Trình Trì liếc xéo cô: Trên đường đến đây, nếu nói người nào khả nghi thì đó chắc chắn là Kiều Thời!

“Những người khác đã vào vị trí của mình, bọn họ sẽ thám thính tình hình trong thôn. Còn tôi đi cùng cô nhé.” Trình Trì đáp lại.

Trình Trì muốn ở cùng với Kiều Thời nhiều hơn? Hay là muốn bảo vệ Kiều Thời?

Cả hai đều không phải.

Mỗi người đều có phân công công việc riêng. Mục tiêu của anh ấy cũng rất rõ ràng: Để mắt tới Nữ diễn viên.

Trong tình huống không chắc chắn những lời Nữ diễn viên nói có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả, việc để mắt tới nó vẫn là một lựa chọn tối ưu nhất.

Nếu nó có âm mưu gì thì bọn họ cũng đã có sự chuẩn bị trước.

Mối quan hệ giữa nó và BOSS của thôn không người thực sự không tầm thường, vậy nên thông qua nó, rất có thể sẽ tìm được chủ nhân giới vực bí ẩn kia.

Mặc dù hình tượng của Kiều Thời trong lòng Trình Trì có xu hướng phát triển theo hướng hơi kỳ quái, nhưng đối với năng lực của cô, anh ấy vẫn vô cùng bội phục.

Không hổ danh là người có thể “đào góc tường” của anh ấy, miệng thì nói không quan tâm nhưng thực tế đã nắm chắc “điểm cốt lõi”! Hẳn là cô đã nghĩ đến những điểm mấu chốt đó từ lâu rồi!

Vì nguyên nhân ấy, Trình Trì càng không muốn làm hỏng chuyện, khiến Kiều Thời coi thường anh ấy.

Kiều Thời cũng không biết cha nội này cứ loanh quanh lòng vòng nhiều như vậy để làm gì. Cô còn khá vui, có vệ sĩ cực kỳ có trách nhiệm này đi cùng, ván này cô nằm yên cũng thắng chắc rồi!

Lúc này, Nữ diễn viên đúng như tên gọi, nó đang biểu diễn trên sân khấu.

Không sai, những người khác và mấy dị thường đều phải “hòa nhập”, nữ diễn viên cũng không ngoại lệ. Hí khúc vốn dĩ chính là lĩnh vực sở trường của nó.

Kỳ nhân dị sĩ tề tựu trong một thôn làng nhỏ bé, chưa nói đến mức độ nguy hiểm tiềm ẩn, chỉ cần tin tức này truyền ra ngoài, đảm bảo vé vào cửa cứ gọi là cháy hàng.

Chỉ thấy nó phất ống tay áo dài, dáng người mềm mại uyển chuyển, giọng hát du dương làm say đắm lòng người.

Nhưng Kiều Thời mơ hồ cảm nhận được khí tức âm hiểm lạnh lẽo đang toát ra từ người Nữ diễn viên.

Bình Luận (0)
Comment