Mặc dù lớp trang điểm của Nữ diễn viên như đắp nguyên cái bảng màu lên mặt, nhưng với thị lực đã được tăng thêm N điểm thể chất của mình, Kiều Thời vẫn có thể nhận ra cơ mặt căng cứng và bàn tay nắm chặt dưới tay áo dài của nó.
Với sự chuyên nghiệp của một Nữ diễn viên, không lý nào lại mắc phải một "lỗi sơ đẳng" đến mức làm mất đi sự nhập vai như vậy.
Chẳng lẽ, "người tình cũ" của Nữ diễn viên xuất hiện rồi sao?
Kiều Thời và Trình Trì không hẹn mà cùng nảy lên suy nghĩ đấy.
Trình Trì lập tức quan sát xung quanh để tìm kiếm sự tồn tại "đặc biệt nhất".
Nhưng chẳng được đếch gì.
Trong trường hợp không có đặc điểm cụ thể nào để đối chiếu thì ai cũng có thể là kẻ đáng nghi. Tuy nhiên, Trình Trì vẫn ghi nhớ từng gương mặt quanh sân khấu và khu vực khán giả. Chỉ cần có thêm manh mối là anh ấy có thể đối chiếu, thu hẹp phạm vi và thậm chí xác định chính xác người đó.
Còn suy nghĩ của Kiều Thời lại khác.
Dù cô cũng nghi ngờ rằng con boss kia đang ở gần đây, nhưng đầu óc cô hoạt động theo hướng phân tán hơn, cũng không nôn nóng tìm kiếm chủ nhân giới vực như Trình Trì. Khi nhìn vào hàng ghế khán giả, cô đã liên tưởng đến chuyện khác rồi.
Ha ha, cô đã hiểu vì sao tâm trạng của Nữ diễn viên lại sụp đổ.
Phần trình diễn của Nữ diễn viên không thể nói là tệ nhưng người đến thưởng thức đa phần là người lớn tuổi, nên hoàn toàn không thể náo nhiệt bằng màn ảo thuật trước đó.
Điều Nữ diễn viên cần nhất chính là khán giả và sự cộng hưởng cảm xúc. Ai mà dè màn trình diễn đầy tâm huyết của nó lại bị một tiết mục mà chính nó cho là "trò trẻ con" và "chỉ có kỹ xảo chứ không có cảm xúc" cướp hết hào quang, nó không bức bối sao được?
Kiều Thời lại liếc nhìn Trình Trì đang nghiêm mặt bên cạnh, bỗng vỗ đùi cái "chát". Cơ hội khuyên Nữ diễn viên dời tình đổi ý đang ở ngay trước mắt!
Cô nghiêm túc đặt tay lên vai Trình Trì: "Công ty chúng ta rất chú trọng đến trải nghiệm của khách hàng đúng không?"
"Hả?"
Câu nói chẳng đầu chẳng đuôi này làm Trình Trì sững sờ.
Bọn họ có thứ gọi là trải nghiệm của khách hàng luôn hả?
Giao dịch giữa họ và dị thường toàn hoàn thành dưới trạng thái hai bên đề phòng toan tính hết mà?
Trải nghiệm của khách hàng quái gì, chưa xực luôn khách hàng có tính là trải nghiệm tốt không?
"Không vấn đề gì, trước đây không có thì giờ có." Kiều Thời nói chuẩn hình tượng mấy tên sếp hãm, nghĩ gì nói nấy: "Đồng chí Trình Trì, anh đã chuẩn bị sẵn sàng hy sinh vì công ty, vì nhân loại chưa?"
Trình Trì không ngờ Kiều Thời lại đẩy giá trị của mình lên đến mức này nên lớ ngớ đáp: "Chuẩn bị thì có chuẩn bị rồi nhưng..."
Sao lại nhảy lên tới mức “hy sinh" rồi? Tôi vùng vẫy thêm chút nữa được không?
Nhưng trước khi anh ấy kịp hiểu rõ tình hình, Kiều Thời đã nói: "Anh cứ đứng đây đừng đi đâu, tôi quay lại ngay."
Nói xong, cô nhanh chóng vụt mất, rồi tòn ten quay về với một bó hoa trên tay.
Thôn họ Lý không có cửa hàng hoa nên bó hoa của Kiều Thời được bó khá phong phú: hoa dại bên đường, hoa lụa trang trí của mấy quầy hàng, dây lụa đỏ thẫm... nhìn hơi quê.
"Cho anh nè."
Nhìn bó hoa được đưa ra trước mặt, Trình Trì váng hết cả đầu: Cô... cô có ý gì đây?
Anh ấy muốn nhận lấy nhưng lại không kìm được suy nghĩ: Làm thế này có qua loa quá không ta? Nhưng mà sao cứ như đang bị đảo vai trò thế này?
Trong lúc Trình Trì còn chần chừ, Kiều Thời đã nói toẹt toàn bộ kế hoạch: "Một lát nữa anh đi tặng hoa cho Nữ diễn viên, nói với nó rằng cái tên Trần Thế Mĩ vứt bỏ vợ con, nuốt trọn gia sản của nó không đáng để nó đuổi theo đến tận đây. Bảo nó hãy quên kẻ phụ bạc đó và quay đầu nhìn về phía anh một lần."
"Há?" Sự chuyển kênh đột ngột này suýt làm Trình Trì không kịp tiếp thu.
Khoan đã, không phải Kiều Thời tặng hoa cho anh ấy, mà là muốn anh ấy đi tặng hoa cho Nữ diễn viên à?
Chính xác, cái gọi là "hy sinh" mà Kiều Thời nói không phải là bắt Trình Trì chịu chết, mà là hy sinh "nhan sắc".
Trình Trì mày rậm mắt to, là trai đẹp nghiêm túc kiểu truyền thống.
Trước đây, khi còn lôi thôi với bộ râu xồm xoàm và phong thái lờ đờ, anh ấy như già đi chục tuổi, nhưng bây giờ đã lấy lại phong độ nên ra dáng phết.
Khi lời khuyên không có tác dụng, cách tốt nhất chính là dùng "người mới" để thay thế "người cũ" trong lòng Nữ diễn viên!
"Nhớ kỹ, khi nói phải nói to vào! Tốt nhất là đứng sát micro! Cảm xúc phải dạt dào! Có thể tự do phát huy thêm mấy tình tiết máu chó nữa!"
Dù hí kịch hơi lỗi thời nhưng tin đồn thì chẳng bao giờ hết hot! Một vở kịch drama ngay trước mắt thì lấn át màn biểu diễn ảo thuật vừa nãy còn không dễ dàng sao?
Tình yêu mù quáng bình thường chưa chắc hiệu quả, nhưng đối với một Nữ diễn viên "lấy cuộc đời làm sân khấu" thì chắc chắn sẽ bị hút hồn.
Chỉ cần nó vui, biết đâu nó còn phối hợp với Trình Trì để thay đổi cả thiết lập nhân vật của mình. Thế thì chẳng phải Kiều Thời có thể hoàn thành nhiệm vụ mượt như mun à?
Những tính toán trong đầu Kiều Thời thi nhau tuôn trào.
"Không phải, cái này..." Não bộ của Trình Trì như chững lại.
Nhưng dù có chững thì anh ấy vẫn vô thức muốn từ chối.
Nếu anh ấy có tội, cách chuộc lỗi đúng đắn nên là chiến đấu đến chết với một dị thường nào đó, lấy mạng đổi mạng.
Còn cái trò Kiều Thời bày ra… tội của anh ấy hẳn là không đến mức này chứ?
Nhưng Kiều Thời không cho anh ấy cơ hội từ chối, cô nói ngay: "Đây là một cách khác để tìm ra chủ nhân giới vực. Hơn nữa, có thể khiến cả thôn tìm giúp chúng ta."
Màn tặng hoa và diễn kịch sẽ thu hút sự chú ý của dân làng, Trình Trì lại công khai mắng chửi kẻ phụ bạc. Nếu kẻ đó chịu ra mặt vì đứa con trong bụng Nữ diễn viên thì chẳng phải đã đạt được mục đích sao?
Cứ vậy, không cần nhờ dân làng hỗ trợ, họ cũng sẽ tự suy đoán được ai mới là kẻ phụ tình nhỉ?
Là tên này? Hay là người nọ?
Quý ngài đặc biệt đó có chịu nổi cơn sốt nghi vấn của dân làng không?
"Nếu anh thêm vài tình tiết ly kỳ hơn, có khi người đó sẽ tự xuất hiện để bảo vệ danh tiếng đấy." Kiều Thời phân tích nghe có lý lắm.
Trình Trì im lặng.
Anh ấy không biết nên đốt nến cho vị chủ nhân giới vực kia, hay là tự mặc niệm cho chính mình.
Kế hoạch này hơi thiếu đạo đức... nhưng lại có tính khả thi rất cao.
Cũng khiến người ta phải tự hỏi người nghĩ ra nó có thật sự là con người không!
Danh dự của chủ nhân giới vực kia thì mất, danh dự của anh ấy e là cũng tiêu tán luôn...
Trình Trì nhắm mắt, cuối cùng vẫn nhận lấy bó hoa.
Vở kịch kết thúc.
Tấm màn đỏ của sân khấu buông xuống, các diễn viên lui vào hậu trường.
Khán giả trước sân khấu nhìn trái ngó phải, gọi bạn rủ bè, cân nhắc xem có nên đi chỗ khác xem thử không. Bên kia biểu diễn ảo thuật có vẻ xốn xang lắm, đã thế còn có xiên nướng tỏa hương thơm phức...
Nhưng ngay lúc này, một tiếng hét kinh ngạc vang lên thu hút sự chú ý của mọi người: "Ê! Coi kìa!"
Nữ diễn viên vẫn chưa rời khỏi sân khấu, một chàng trai khôi ngô quỳ gối xuống đất, tay cầm một bó hoa: "Hỡi darling ơi, hãy cho tôi một cơ hội đi! Gã phụ tình đó không đáng đâu!"
Đây là một góc khuất của sân khấu nhưng lại không bị rèm che hoàn toàn, tình cờ đủ để mọi người nhìn thấy rõ ràng. Mà tiếng thốt đầy kinh ngạc đầu tiên chẳng phải do ai khác ngoài Kiều Thời "tham gia diễn xuất hữu nghị" để góp vui.
Có tin sốt dẻo sao? Đám đông lập tức bất động dán chặt vào ghế dài.
Nữ diễn viên: ...
Nó thừa biết Trình Trì đang nói bừa.
Nhưng khi thấy những vị khách khác lần lượt tụ lại đây, khóe miệng nó khẽ cong lên rồi bỗng nén lại, nước mắt lăn dài trên má, trông đáng thương tột cùng.
Hai người bắt đầu màn diễn xuất ăn ý…
"Cảm ơn anh. Anh Trình, anh rất tốt nhưng em rất tiếc, em đã gặp anh ấy trước anh. Anh ấy đã hứa sẽ chịu trách nhiệm với em!"
"Đừng tin lời dối trá của tên khốn đó! Hắn đang lừa em đấy!"
Trình Trì đấm mạnh xuống sân khấu. Có thể đoán rằng anh ấy đang xem sân khấu là Kiều Thời, hoặc có thể là công việc chết tiệt này: "Nói tôi nghe tên đó là ai! Tôi muốn hỏi hắn, sao có thể đối xử tàn nhẫn với em như vậy?"
Nữ diễn viên lại rơi nước mắt: "Không, em không thể nói!"
Trình Trì lạnh lùng nhìn về phía khán giả: "Nếu còn là con người thì tự bước ra mà nói rõ ràng với cô ấy, đừng lãng phí thời gian của cô ấy nữa!"
Những người hóng chuyện gật gù tán đồng, đồng thời cũng nhìn xung quanh. Nói đi cũng phải nói lại, cô gái này trông đáng thương biết mấy, còn có cả đứa con của cô ấy… Cô ấy đang nói về ai vậy? Là người trong thôn họ Lý sao? Đúng là đồ vô lương tâm!
Cũng có người la lên: Đừng quan tâm gã đàn ông tồi tệ nào đó nữa, hãy trân trọng người đang ở trước mặt đi!
Trong nhóm này, Kiều Thời là người hò hét lớn nhất.
Nhiệm vụ, nhiệm vụ!
Chỉ còn một chút nữa thôi! Xông lên đi!
Mém nữa Kiều Thời đã lao lên diễn thay luôn rồi. Thấy Nữ diễn viên và Trình Trì đều liếc cô bằng ánh mắt hình viên đạn, Kiều Thời mới lặng lẽ ngậm miệng lại.
Cuối cùng vở kịch cũng kết thúc. Đám đông còn chưa thỏa mãn đã phải rời đi. Nhưng rõ ràng, câu chuyện này vẫn chưa chấm dứt, họ sẽ lan truyền tin đồn này xa hơn.
"Gã đàn ông tồi tệ kia là ai" sẽ là chủ đề buôn chuyện hấp dẫn hơn so với "Màn ảo thuật rất đẹp" hay "Xiên nướng rất ngon".
Ngay cả nhóm Thiên Lý Nhãn đang đi điều tra khắp thôn họ Lý cũng chú ý đến nơi này, tưởng rằng có chuyện lớn xảy ra nên vội vàng chạy đến xem.
Trình Trì nhận ra biểu cảm khó giấu được tâm sự của Thiên Lý Nhãn, giống như đang nói: Hóa ra anh thích kiểu này à?
Trình Trì thấy tâm tàn như tro.
Có lẽ cuộc đời này đã đến hồi kết rồi. Thế giới này, chẳng còn gì để lưu luyến nữa.
Gác lại cảm xúc cá nhân, Trình Trì không thể phủ nhận rằng hiệu quả của kế hoạch này không hề tệ.
Theo tin tức từ Thiên Lý Nhãn và những người khác, giống như mong đợi của vị chủ nhân giới vực kia, sự hỗn loạn và nỗi sợ hãi trong thôn họ Lý đang âm thầm lan rộng giữa khung cảnh hội chùa tưởng chừng như náo nhiệt.
"Phía trước đang tập múa lân, nghe nói đó là tiết mục dành cho tối ngày hôm nay. Nhưng có kẻ cứ khăng khăng muốn bước qua lồng đèn nên suýt bị đánh gần chết."
Theo phong tục địa phương, khi múa lân chỉ được chui qua đèn như một điềm lành, trái lại, bước qua đèn là điều cấm kỵ.
Nhưng "tình cờ" là có người thèm đòn, cũng "tình cờ" kẻ ra tay lại không nương tay chút nào.
"Đây không phải ngẫu nhiên, có thể một số dân làng đã bị ảnh hưởng cảm xúc, cũng có thể là tất cả. Chúng ta vẫn chưa xác định được nguồn gốc của sự ảnh hưởng."
Họ lén sử dụng năng lực để giải cứu người đó, tránh khỏi một vụ án mạng.
Những chuyện tương tự còn rất nhiều, giữa người với người, giữa con người và dị thường.
Những người trong cuộc cứ ngỡ mọi thứ đều bình thường, nhưng chính cái "bình thường" này lại khiến người ta rợn tóc gáy.
Ác ý như đang len lỏi qua từng lỗ chân lông, lặng lẽ xâm nhập vào tứ chi của họ.
Nhóm Thiên Lý Nhãn không dám ngang nhiên phá hỏng kế hoạch như Kiều Thời, chỉ có thể lặng lẽ can thiệp. Vì họ cũng hiểu rằng nếu không kiểm soát tốt, cả họ cũng chết thảm.
Nhưng trong một thôn có vô số mối quan hệ chồng chéo, họ không tài nào ngăn chặn hoàn toàn những "tai nạn" và "sự cố" đó được.
Đừng nói là thầm can thiệp, hiệu quả có hạn. Dù họ có ra mặt cũng chưa chắc đã kiểm soát được tình hình.
Nghe nói, ở đầu làng có một đứa trẻ bị xoắn ruột đau đến chết. Nhưng khi gia đình chạy đến, dù thi thể còn ấm nhưng trong miệng đứa trẻ đã có giòi bò ra! Suýt nữa khiến cả nhà sợ đến phát điên.
Gia đình đứa trẻ cho rằng do thuốc của thầy lang có vấn đề nên đang chuẩn bị tập hợp người để đến gây sự.
Nếu xử lý không khéo, e rằng lại có án mạng.
Những người nghe chuyện này cũng thấp thỏm bất an.
Nhưng cách làm của Trình Trì khiến cả thôn họ Lý tập trung vào anh ấy, vô tình che lấp đi những đề tài khác, làm dịu đi các mâu thuẫn. Hiệu quả có lẽ còn tốt hơn nhiều lần so với việc họ bí mật can thiệp.
Không còn nghi ngờ gì nữa, bầu không khí trong thôn vẫn bất thường. Chỉ là hướng đi của sự bất thường này không còn như mong muốn của vị chủ nhân giới vực kia nữa rồi.