Giữa đám đông ồn ào, có một đôi mắt lạc lõng đang nhìn chăm chăm vào cô.
Kiều Thời quay phắt lại nhưng không thấy được người đang nhìn mình.
Mọi thứ vẫn như cũ.
Ánh mắt của những người xung quanh có lướt qua cô, có điều không ai dừng lại quá lâu.
Nhưng trong giới vực này, cảm giác "bị theo dõi" luôn khiến người ta bất an.
"Hệ thống, vừa nãy có ai đang nhìn tui không?" Kiều Thời muốn tận dụng trí lực của hệ thống.
Hệ thống đáp lại một cách cứng nhắc: “Ký chủ, cô không phải người vô hình, có người nhìn cô là chuyện rất bình thường.”
“Không phải nhìn bình thường, mà là kiểu nhìn đầy ác ý.”
“Ký chủ, tôi rất hiểu cảm giác bất an của cô khi ở trong một môi Tr**ng X* lạ. Nhưng đừng quên, khi giao tiếp với người khác, tuyệt đối không nên vội vàng phán đoán tốt xấu hay lập trường của họ.” Hệ thống nhẹ nhàng an ủi.
Kiều Thời: …
Vắt kiệt tài nguyên từ hệ thống không phải chuyện dễ dàng. Nhưng Kiều Thời cũng không dễ dàng bỏ cuộc!
Mặt dày và tâm lý vững vàng, cô đều đã rèn luyện đủ cả.
Kiều Thời tiếp tục cò kè mặc cả: “Lần này không phải tui nghĩ nhiều đâu, chính bà cũng xác nhận rồi đấy, tình cũ của Nữ diễn viên không phải loại tốt đẹp gì. Nếu tên đó phát hiện tui đang phá đám, khiến nó mất đi một Nữ diễn viên "chung tình” với mình thì chẳng phải sẽ gây phiền phức cho tui sao?"
Nhưng hệ thống đâu dễ bị cô dắt mũi: “Ký chủ, chuyện tình cảm không đơn giản như cô tưởng. Hai người không hợp nhau, không có nghĩa một trong hai người đó là kẻ xấu. Bởi vì có tình cảm nên mới có tổn thương và bị tổn thương. Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc một người ngoài cuộc như cô cũng sẽ bị tổn hại về mặt thể xác.”
Kiều Thời thấy hơi tê dại. Được lắm, không ngờ có một ngày, cô không chỉ phải giúp sinh vật dị thường xây dựng quan niệm đúng đắn trong yêu đương mà còn phải nghe một trí tuệ nhân tạo giảng giải sự phức tạp của tình cảm.
Hệ thống thì lại thấy chẳng thấy có gì sai. Dù nó không thể hoàn toàn mô phỏng suy nghĩ và cảm xúc của con người, nhưng kiến thức về nhân loại trong cơ sở dữ liệu của nó vẫn vượt xa một ký chủ thiếu kinh nghiệm xã hội và tình cảm như Kiều Thời.
“Khi một bên cứ mãi dây dưa không dứt, khả năng bên kia cảm kích cô vì đã khuyên họ buông tay sẽ cao hơn. Ký chủ không cần quá lo lắng về sự an toàn cá nhân.”
Haha, vậy vị chủ nhân giới vực kia còn phải cảm ơn tui ấy hả?!
- Kiều Thời suýt cười trước logic củ khoai kia.
Cô tạm thời từ bỏ kế hoạch lợi dụng hệ thống làm mấu chốt giải quyết vấn đề.
Thôi vậy, trong kế hoạch của bọn họ cũng đã tính đến khả năng bị vị chủ nhân giới vực kia nhắm vào, chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi.
Nhưng không biết là do trên đường đi Kiều Thời đã gây thù chuốc oán quá nhiều, hay là vị chủ nhân giới vực kia đã lặng lẽ ra lệnh, mà cô bị nhắm vào sớm hơn dự tính.
Những người mang thân phận lữ khách như bọn họ đều đang ở trọ tại nhà trưởng thôn Lý Phú Trấn.
Nhà Lý Phú Trấn là một căn biệt thự bốn tầng, trong đó có một tầng chuyên dùng để cho thuê. Khách thuê dài hạn hầu như không có nhưng khách ngắn hạn thì có vài người, kiểu như một homestay nhỏ.
Đừng tưởng nơi này hẻo lánh mà không ai tới, có những du khách thích đến vùng quê nguyên sơ này để trải nghiệm cảm giác sống ở nông thôn. Dù sao nhà cũng bỏ không chẳng để làm gì, cho thuê coi như kiếm thêm chút thu nhập.
Kiều Thời và Trình Trì chia nhau hành động. Thiên Lý Nhãn đã lo xong chuyện thuê chỗ ở với trưởng thôn. Còn Kiều Thời và Trình Trì thì đi dạo một vòng bên ngoài rồi mới quay lại xem chỗ trọ.
Kết quả vừa đến cửa nhà trưởng thôn, ồ, lại là người quen cũ!
Chính là bà lão và đứa cháu trai mà Kiều Thời từng gặp ở quán xiên nướng. Một người là mẹ ruột của trưởng thôn, một người là con trai trưởng thôn.
Đứa bé đang nằm bò trong sân chơi với hoa cỏ. Nhưng nhìn kỹ lại, có thể phát hiện nó đang nghịch đám giòi trắng toát lấy ra từ miệng mình!
Chính là loại giòi giống hệt trong quán xiên nướng, chỉ là trông nhỏ hơn chút thôi.
Cảnh tượng khiến Kiều Thời lạnh cả sống lưng, nhưng cô lại không nhịn được mà nghĩ: Chẳng phải mình đã ngăn bà lão mua xiên nướng cho nó rồi sao? Nhưng đứa trẻ này… rõ ràng vẫn bị lũ giòi kỳ quái kia ký sinh.
Bà lão hoàn toàn không phát giác ra điều gì bất thường, vẫn nhìn cháu trai mình với vẻ mặt hiền từ và nở nụ cười đầy yêu thương.
Đứa bé cảm nhận được ánh mắt của Kiều Thời, đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt ngập tràn ác ý lạnh lẽo. Sau đó, nó đảo mắt một vòng như nghĩ ra điều gì đó, khóe miệng nhếch lên một nụ cười quỷ dị.
Nó lao đến ôm chặt lấy chân bà lão rồi khóc ré lên: “Bà ơi, con không muốn chị ấy ở đây! Hu hu hu, trông chị ấy chẳng giống người tốt gì cả!”
Kiều Thời khẽ nhíu mày.
Trình Trì hiểu rõ, đây là một giới vực đầy nguy hiểm, bản thân không được cười.
Đồng đội bị nhắm vào có phải chuyện tốt không? Chắc chắn không!
Nhưng anh ấy vẫn phải nói một câu công bằng: Thằng nhóc đã dị thường hoá này, nhìn người cũng khá chuẩn đấy chứ!
“Không muốn! Không muốn! Không muốn!” Đứa trẻ vẫn tiếp tục gào khóc, giọng nói dần trở nên khàn đặc.
Bà lão rất cưng chiều cháu trai, ban đầu còn định khuyên vài câu bảo nó không được vô lễ với khách. Nhưng nhìn cháu khóc thành thế này, bà bắt đầu do dự: Không có khách cũng chẳng sao.
Hơn nữa, đôi khi trẻ con rất nhạy cảm với "một số chuyện nào đó". Nếu đã nhất quyết nói ai đó có vấn đề, thì hoặc là xung khắc, hoặc là trên người kẻ đó thực sự có thứ gì “không tốt”, tốt nhất không nên để cô ở lại.
“Cô bé à, thật ngại quá, cháu cũng thấy tình hình rồi…” Bà lão mở miệng định thương lượng với Kiều Thời.
Kiều Thời bắt đầu động não.
Ở lại nhà trưởng thôn không có nghĩa là an toàn tuyệt đối, nhưng nếu không thể ở lại, chắc chắn sẽ rất nguy hiểm.
Bởi vì trong thời gian ngắn, có thể cô sẽ rất khó tìm được chỗ dừng chân tiếp theo. Một kẻ “đáng ngờ” không có chỗ dừng chân, hoặc là sẽ bị nguy hiểm ở nơi này nuốt chửng trong thinh lặng, hoặc sẽ bị dẫn dắt trở thành “dị loại” và bị quy tắc nơi đây trừng phạt.
Nhưng nhà là của người ta, cô không thể ép buộc người ta cho thuê được.
Ở một nơi như thế này mà nói chuyện hợp đồng thì hơi nực cười.
Hiện tại, bà lão vẫn chịu nói chuyện nhẹ nhàng với cô. Nhưng nếu Kiều Thời cứng rắn hơn một chút, chẳng có gì lạ nếu đối phương lật mặt ngay.
Giờ mà làm lớn chuyện thì sẽ không có lợi cho cô.
Màn làm khó này trông có vẻ đơn giản, nhưng nếu không xử lý khéo léo, có thể lấy mạng cô bất cứ lúc nào.
Giờ phải làm sao đây?
Hay là bảo mình có thể kèm đứa bé học bài?
Ngay lúc này, Kiều Thời chú ý đến ánh mắt quái lạ của đám người xung quanh đang nhìn sang.
Chính xác hơn là nhìn về phía Trình Trì. Suýt chút nữa quên mất, bây giờ Trình Trì là nhân vật nổi tiếng của thôn họ Lý rồi!
Ít nhất trước khi chuyện này phai nhạt, anh ấy vẫn là người nổi tiếng.
Một ý tưởng bất chợt lóe lên trong đầu Kiều Thời.
Cô lén nhéo đùi mình một cái, lau đi đôi mắt đỏ hoe rồi nói: “Bà ơi, bà đã nói như vậy rồi, tất nhiên cháu không thể để bà khó xử, nhưng cháu lại không yên tâm về anh họ của cháu!”
So với nước mắt muốn là chảy của Nữ diễn viên thì kỹ năng diễn xuất của Kiều Thời hơi non một chút. Nhưng không sao, diễn xuất chưa đủ thì cô bổ sung bằng lượng thông tin.
Bà lão phải trông cháu nên không ra sân khấu xem kịch, cũng chưa nghe được tin sốc đang làm chấn động thôn họ Lý nên ngơ ngác hỏi: "Anh họ của cháu bị gì sao?"
Không cần Kiều Thời giải thích, thôn dân bên cạnh đã lên tiếng: “Ôi trời, bà còn chưa biết à? Sân khấu bên kia đã truyền khắp nơi rồi...”
Thế là một loạt tin đồn được nhai lại một lần nữa.
Kiều Thời lại tranh thủ lau mắt: “Anh ấy cứ khăng khăng nói đã tìm ra gã đàn ông khốn nạn kia, nhất định phải quyết đấu với hắn! Haizz, lúc trước cháu không giới thiệu cô ấy cho anh họ cháu thì anh ấy cũng không sa vào sâu như vậy, đến mức từ chối cả cuộc hôn nhân do gia đình sắp đặt.”
"Hôn nhân?" Đám người hóng hớt đồng loạt trầm trồ. Chuyện này chẳng khác gì tình tiết trong phim truyền hình.
Kiều Thời nghiêm túc gật đầu: “Hôm đó là đám cưới của anh họ cháu, anh ấy bỗng kéo tay người phụ nữ kia rồi nói với chú thím cháu rằng: [Xin lỗi, con đã có người mình yêu nên không thể tiếp tục hôn lễ này được.]...”
Trình Trì: …
Đối diện với kịch bản bị nhét cho một cách vô cớ, Trình Trì chỉ có thể lựa chọn im lặng. Nhưng có lẽ do ngoại hình, hoặc cũng có thể là khí chất tích lũy từ những trải nghiệm trong quá khứ, dáng vẻ của anh ấy toát lên một sự u sầu đầy thuyết phục.
Chính sự im lặng này càng khiến câu chuyện Kiều Thời bịa ra đáng tin hơn chút chút.
Lại là một tin giật gân nữa!
Thôn dân hóng hớt lập tức hào hứng.
“Sau đó thì sao? Rồi chuyện tiếp diễn thế nào?”
Nhưng không có sau đó nữa.
Kiều Thời dừng câu chuyện đột ngột vì trời sắp tối rồi, cô phải nhanh chóng tìm chỗ ngủ, không còn thời gian tán gẫu.
“Hây, vậy thì cứ ở nhà tôi đi! Mấy người thôi mà, chẳng tốn chỗ gì sất! Tôi cũng không lấy tiền trọ của cô đâu!”
“Về nhà tôi đi! Cô bé, kể rõ hơn xem, sau đó xảy ra chuyện gì nữa?”
Bà lão nhà trưởng thôn vừa thấy cảnh này thì sốt ruột: "Mọi người làm gì đấy, khách nhà lão mà."
Bà cũng tò mò muốn biết tiếp diễn câu chuyện nữa chứ! Là mẹ của trưởng thôn, bà luôn nắm rõ mọi chuyện lớn nhỏ trong làng, có gì mà bà không biết? Nhưng lần này lại bỏ lỡ một tin sốc như vậy, khiến bà ấy cảm thấy nhỡ mà hóng chậm lại thành lạc hậu mất. Nếu Kiều Thời ở nhà bà, chẳng phải bà sẽ là người nắm được tin tức đầu tiên sao? Vị thế cũng trở lại thôi.
“Bà ơi, con không muốn!” Đứa bé bỗng mở miệng gào khóc.
Có thôn dân cười mỉa: “Nhìn xem, cháu nhà bà không cho người ta ở lại, chẳng phải là làm khó người ta sao? Chúng tôi cũng chỉ có ý tốt thôi.”
Ngay cả trưởng thôn cũng không được tất cả mọi người yêu thích và kính trọng, huống hồ là mẹ của ông ấy.
Đối ngoại, thôn họ Lý có thể giữ được sự đoàn kết, nhưng nội bộ chưa chắc đã gắn bó như một khối thống nhất.
Da mặt bà lão hơi giật giật: "Chuyện của người lớn, trẻ con thì biết gì chứ? Chẳng lẽ lão lại vì nó quấy khóc mà đuổi khách đi sao? Không có chuyện đó đâu!”
Ánh mắt đứa bé tràn đầy kinh ngạc, như thể lần đầu tiên nhận ra loài người còn phản bội giỏi hơn cả quái vật.
Bà lão không thèm nhìn đứa trẻ nữa mà vội quay sang nói với Kiều Thời: “Cô bé, phòng cho các cháu đã chuẩn bị xong cả rồi, cứ yên tâm ở lại. Cháu trai lão còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, đừng để ý đến nó.”
Kiều Thời cười ngọt ngào vô hại: “Cảm ơn bà ạ. Nhưng mà chắc thằng bé đã vào tiểu học rồi nhỉ? Hôm nay cháu thấy nó cứ chơi ngoài kia mãi, không biết bài tập về nhà đã làm xong chưa?”
Bà lão lập tức quay đầu nhìn đứa bé.
“Có cần cháu giúp kèm bài tập không ạ? Trước đây cháu từng làm gia sư khi còn học đại học. Một đứa trẻ thông minh như cháu bà không thể để lơ là học hành được, phải luyện ngay từ đầu, không thể để thua ngay từ vạch xuất phát được. Giờ ai cũng cạnh tranh ghê lắm.”
“Ôi chao, nếu cháu chịu thì bà cảm ơn nhiều lắm! Bà cứ luôn thấy Tiểu Bảo thông minh, chỉ là còn nhỏ quá nên chưa tập trung vào việc học.” Bà lão trở mặt trong chớp mắt.
Kiều Thời gật đầu phụ họa: “Dạ, nên phải hình thành thói quen học tập, để trí thông minh của bé phát huy đúng chỗ.”
“Đúng rồi! Không hổ là người có chuyên môn, nghe đã thấy thấu đáo.” Bà lão vội thúc giục đứa bé: “Tiểu Bảo, mau mang sách vở bài tập ra cho cô giáo xem đi, có gì không hiểu thì hỏi cô giáo.”
“Bà ơi, con không-” Thằng bé còn muốn quấy khóc.
Nhưng bà lão đã cắt ngang: “Khóc cái gì mà khóc! Cô giáo đang khen con thông minh đấy, nhanh lên!”
Một người giỏi như thế mà chấp nhận kèm cặp miễn phí cho cháu trai mình, không tranh thủ thì đúng là lãng phí của trời ban!
Trông đứa bé như thấy trời sập. Nó ngước lên thì thấy Kiều Thời đang nhoẻn miệng cười với nó, nụ cười y hệt lúc nó từng dùng để chọc tức cô không lâu trước đó.