“Bà ơi, chị ấy thật sự không phải người tốt đâu!” Giọng đứa bé lộ rõ sự nghẹn ngào.
Lần này không phải vu oan Kiều Thời nữa, mà là lời nói thật từ tận đáy lòng.
Nhưng bà lão thản nhiên gỡ tay đứa bé đang bám chặt lấy mình: “Tiểu Bảo, con nói gì vậy! Không ngoan gì cả! Mau xin lỗi cô giáo đi!”
Kiều Thời cười hiền dịu: “Không sao đâu ạ, đứa nhỏ chưa quen với cháu nên có tâm lý chống đối là bình thường. Cháu sẽ tìm cách nói chuyện với bé.”
Trong ánh mắt đầy hài lòng của bà lão, Kiều Thời nhanh tay nhấc bổng đứa bé lên kéo sang một bên.
Đứa bé giãy giụa dữ dội, sức có khi còn hơn cả một người trưởng thành.
Nhưng tốt xấu gì Kiều Thời cũng là người từng trải qua huấn luyện thể lực chính quy, cộng thêm đã nâng cao điểm thể chất, chế ngự một đứa “quỷ nhỏ” thế này dễ như trở bàn tay.
Từ xa nhìn lại, trông cứ như đứa trẻ ngoan ngoãn đi theo Kiều Thời vậy, làm người ta yên tâm hẳn.
Đứa bé bị khóa khớp, trông chẳng khác gì con rối bị giật dây, lúc này lòng nó tràn đầy tuyệt vọng.
Lời đồn con người coi trọng tình thân đâu rồi? Bà thương cháu nhất đâu rồi?
Giả hết! Giả hết! Tất cả đều là giả!
Kiều Thời không quan tâm thế giới quan của quỷ nhỏ này có sụp đổ hay không, điều cô cần chú ý nhất lúc này chính là con giòi chui ra từ thất khiếu của nó.
Dù cô đã từng chứng kiến vô số sự tồn tại kỳ quái trong giới vực, nhưng cảm giác ghê tởm với thứ này vẫn không thể nào tiêu tan. Nghĩ đến việc côn trùng bò lên người mình… Chỉ nghĩ thôi mà cô đã muốn xịt cả chai thuốc diệt côn trùng vào chúng rồi!
Nhưng một chai chắc chắn là không đủ.
Giọng cô trầm xuống: "Tốt nhất là thu mấy con quỷ của mi lại, tôi không ngại tắm mi trong thuốc diệt côn trùng đâu."
Mặt quỷ nhỏ liên tục biến đổi, nó nghiến răng không nói, trông kiểu thà chết chứ không khuất phục.
Nhân loại đáng ghét này! Đừng vội đắc ý quá sớm! Nó vẫn còn chiêu cuối!
Chẳng ngờ, câu tiếp theo của Kiều Thời đã phá tan kế hoạch của nó: “Mi định bỏ cái xác này rồi đổ tội giết người lên đầu tôi chứ gì?”
Cơ thể quỷ nhỏ cứng đờ.
Đúng vậy, nó định thế thật!
Ngay từ khi ký sinh trùng cắm rễ vào cơ thể này, đứa trẻ đã chết. Chỉ cần nó từ bỏ quyền kiểm soát, cơ thể này sẽ lập tức ngã xuống, mà lúc đó Kiều Thời sẽ bị xem như hung thủ giết người.
Một kế hoạch đổ oan hoàn hảo!
Thế nhưng khi bị cô vạch trần, nó bỗng cảm nhận được một nỗi sợ vô cớ.
Và ngay sau đó, cơn ác mộng thực sự giáng xuống.
Kiều Thời mỉm cười: "Mi đoán xem, nếu mi bỏ cái xác này, liệu tôi có dùng cách riêng để kiểm soát nó không? Lúc đó ai mới là người hưởng lợi đây?"
Ma quỷ! Cô chắc chắn là ma quỷ!
Quỷ nhỏ gào thét trong lòng.
Tình huống bỗng trở nên khó xử.
Nó không muốn ở lại nhưng cũng không thể rời đi!
Một khi nó bỏ cái xác này, đồng nghĩa với việc chủ động giao quyền kiểm soát cho Kiều Thời, đến lúc đó nếu "đứa trẻ" lảo đảo chạy ra rồi ngã quỵ trước quầy xiên nướng thì ai mới là người hại ai đây?
"Rốt cuộc cô muốn gì!" Quỷ nhỏ nghiến răng mở miệng, cuối cùng cũng chịu nói chuyện.
Kiều Thời nhàn nhã đáp: "Đương nhiên là dạy bù cho mi, xem xem trình độ học vấn của mi có đạt không. Sao nào? Không lẽ ngay cả trình độ tiểu học lớp một lớp hai mà mi cũng không có?"
Sắc mặt quỷ nhỏ xanh lét.
Sức mạnh của dị thường không liên quan đến trình độ học vấn! Cô khinh nó à?!
Dị thường mà lại bị ép ngồi học bài với một nhóc con loài người, chuyện này truyền ra ngoài có bon tai nổi không?!
"Ép tôi học, cô cũng chẳng được lợi gì cả!" Quỷ nhỏ nghiến răng.
Kiều Thời nhướng mày: "Sao lại không? Tôi thấy rất vui mà!"
Quỷ nhỏ im lặng một lúc, sau đó lại bắt đầu giãy giụa: Buông tôi ra! Ở đây thực sự có ma! Cứu mạng!
Kiều Thời nhìn thẳng vào mắt nó: "Chẳng phải đây là sở thích của bọn mi à? Không giết ngay mà cứ để con mồi chịu giày vò, đau khổ đến mức như ruồi mất đầu chạy loạn, cuối cùng tự tìm đường chết. Mi nói xem có đúng không, chủ nhân giới vực thôn không người?"
Quỷ nhỏ sững người, sau đó vội vàng la lên: "Cô nhận nhầm người rồi! Tôi chỉ là ông chủ quầy xiên nướng thôi! Tôi chỉ biết ký sinh, không thích tra tấn người khác! Oan có đầu nợ có chủ, đừng tìm tôi!"
“Chỉ biết ký sinh sao? Nhưng đứa trẻ này đâu có ăn xiên nướng."
Khi đứa trẻ bị bà nội kéo về nhà, nó không hề quay lại quầy.
Vậy thì ký sinh kiểu gì?
Ký sinh trùng đáng sợ thật đấy. Nhưng theo suy đoán của Kiều Thời, chúng phải có một vật trung gian như thức ăn để truyền nhiễm.
Nếu chỉ cần hít thở không khí hay uống nước mà bị ký sinh thì nơi này còn gọi là thôn không người làm gì? Gọi là thôn ký sinh luôn cho rồi! Nếu ông chủ quầy xiên nướng lợi hại đến vậy thì ông ta mới là chủ nhân giới vực chứ!
“Cậu ta thèm ăn nên xin bạn một xiên.” Quỷ nhỏ cười nham hiểm, vui sướng khi người gặp họa.
Nhưng khi thấy ánh mắt Kiều Thời, nụ cười của nó vụt tắt. Chết tiệt! Sao cuối cùng người chịu thiệt vẫn là nó vậy?!
Kiều Thời quan sát sắc mặt thay đổi liên tục của nó, tiếp tục truy hỏi: “Dù mi không phải chủ nhân nhưng cũng nhận lệnh từ nó, đúng không? Nó sai mi nhắm vào tôi à! Nói đi, nó là ai?”
Quỷ nhỏ méo mặt: "Mệnh lệnh của ngài ấy được truyền thẳng vào ý thức của bọn tôi, tôi thực sự chưa từng thấy ngài ấy!"
"Xem ra, quả đúng là nó ra tay rồi..." Kiều Thời lẩm bẩm.
Ban đầu, cô không chắc ông chủ quầy xiên nướng hành động vì tư thù cá nhân hay vì có kẻ đứng sau giật dây.
Dù sao cô cũng từng phá hỏng chuyện của nó, dù không ai sai khiến, nó cũng có thể muốn trả đũa cô.
Nhưng vừa rồi cô đã dùng một chút mánh khóe khi nói chuyện, giả vờ như đã hoàn toàn xác định kẻ giật dây chính là chủ nhân giới vực.
Hình tượng "ác ma" của Kiều Thời đã ăn sâu vào tâm trí quỷ nhỏ, khiến nó vô thức cho rằng cô đã biết hết mọi chuyện, thế nên mới không phòng bị mà khai ra.
Nghe thấy tiếng lẩm bẩm của cô, quỷ nhỏ giật mình, cau có hết cả mặt: “Cô gài bẫy tôi!”
“Ừ, thì sao?” Kiều Thời mặt dày đáp: “Giờ mi về truyền lời lại cho tên đó đi, bảo tên đó rằng những kẻ vô trách nhiệm trong chuyện tình cảm sớm muộn gì cũng bị trừng phạt. Nếu thông minh thì nên ra mặt nói rõ ràng với Nữ diễn viên kia, cắt đứt hoàn toàn!”
Quỷ nhỏ méo mặt: "Bọn tôi chỉ có thể nhận lệnh một chiều, làm gì có tư cách truyền lời ngược lại?!"
Hơn nữa, nó có linh cảm xấu rằng ngay khi nó tiết lộ sự tồn tại của "mệnh lệnh" ấy, kết nối một chiều này cũng đã bị cắt đứt.
Kẻ đó đã từ bỏ nó!
Cả bản thể và vật chủ của nó đều đang nằm trên địa bàn của kẻ khác, nhận thức này khiến nó vô cùng bất an.
Kiều Thời không thể bắt lỗi trong lời nói của nó nhưng lại phân tích ra một số điều: Có lẽ vị chủ nhân giới vực kia chỉ có thể nhập vào một người, nhưng "đôi mắt" và "tay chân" của nó thì không chỉ có một.
Ví dụ như những kẻ quái dị đến địa bàn của nó, chúng không thuộc về thôn không người nhưng bỗng dưng phụ thuộc vào thôn.
Sự kiểm soát của chủ nhân giới vực với thôn này không hề yếu như Nữ diễn viên đã mô tả.
Nếu đối phương thực sự là một kẻ hồ đồ, mục tiêu đầu tiên của nó hẳn phải là Trình Trì đã diễn kịch với Nữ diễn viên, chứ không phải nhắm vào người đã nghĩ ra kế hoạch này là cô.
Cũng may, ngay từ đầu bọn họ đã không hoàn toàn tin lời của Nữ diễn viên.
Khi Kiều Thời đang cân nhắc, con quỷ nhỏ kia như đã chấp nhận sự thật rằng mình bị chủ nhân bỏ rơi, nó không nhịn được mở miệng: "Nói này, cái gã kia thực sự đã làm chuyện thất đức đó sao?"
Vừa rồi nó cũng hóng hớt nghe drama mà! Trẻ con bình thường chưa chắc đã hiểu nhưng nó thì hiểu.
Ban đầu, nó hoàn toàn không nghi ngờ gì mà cho rằng Kiều Thời cố ý bôi nhọ người nọ.
Nhưng đến lúc đe dọa, Kiều Thời không hề nói kiểu "tôi sẽ giết mi" mà lại cứ bám riết lấy chuyện này, khiến người ta thấy những lời này rất có thể là thật.
Kiều Thời lặng người trong chốc lát.
Không phải chứ, dị thường tụi mi cũng hóng hớt thế à?
Những lời "đe dọa" của cô, tất nhiên toàn là bịa đặt.
Bởi vì cô không tin rằng lời đe dọa sẽ có bất kỳ tác dụng nào với vị kia.
Nếu đã vậy, chi bằng tiếp tục hạ thấp danh dự của nó đi! Tất nhiên là nếu tên đó thực sự có cái gọi là danh dự ấy.
Cứ chủ trương theo hướng ít sát thương nhưng cực kỳ nhục nhã.
Không để ý thì thôi, nếu để ý... thì tức chết luôn cũng tốt!
Nghĩ theo hướng lạc quan hơn, nếu nó không chịu nổi rồi chủ động đứng ra thanh minh thì sao?
Nhưng tình hình bây giờ thì hay rồi, không biết tâm trạng của vị kia thế nào chứ lòng hiếu kỳ của con quỷ nhỏ này lại bị khơi gợi trước tiên.
Nhận ra biểu cảm bất lực của Kiều Thời, quỷ nhỏ cười gượng: "Hầy, dù sao tôi cũng đã bị bỏ rơi rồi... rảnh rỗi ấy mà..."
Ý xấu của Kiều Thời lại trỗi dậy.
Cô nghiêm túc vỗ vai đứa trẻ, chân thành nói: "Thật đó! Chuyện tên kia làm đã lan truyền khắp nơi rồi thì tôi lừa mi làm gì? Mi nói xem, kiểu dị thường cặn bã như vậy, chúng ta có nên giúp Nữ diễn viên đòi lại công bằng không?"
Dù con quỷ nhỏ có mê hóng hớt nhưng đầu óc vẫn rất tỉnh táo.
Nó len lén gạt tay Kiều Thời ra khỏi vai mình: "Là các cô, không bao gồm tôi đâu nha..."
Cái gọi là “đòi công bằng” ấy chỉ là trò cười với dị thường.
Nhưng Kiều Thời lại ghì chặt nó, không cho động đậy: "Có tính hay không, không do mi quyết định, mà là do kẻ đó quyết định. Ngay lúc mi bị bỏ rơi, mi đã bị nó xếp về phe của tôi rồi."
Đứa nhỏ vẫn mím môi không nói.
Bây giờ nó chỉ bị vứt bỏ vì "vô dụng". Hai bên giao tranh chưa chắc đã để ý đến nó. Nếu thật sự ra tay giúp Kiều Thời thì vị chủ nhân nơi này chắc chắn sẽ xử lý nó trước tiên!
Nó không phân biệt được hai cái này khác nhau thế nào sao?
Kiều Thời mỉm cười nhìn nó: "Tôi sẽ bố trí người bảo vệ mi, không để mi bị kẻ đó hại."
Đứa nhỏ: ...!
Kiều Thời làm thế này, dù nó không phản bội thì cũng như đã phản bội!
"Tôi, tôi, tôi hứa tuyệt đối không động đến các cô hay con người nữa, thế vẫn không được sao? Khi giới vực mở ra, tôi sẽ rời đi! Tuyệt đối không quay đầu lại! Tôi rất yếu, thực sự không thể tìm được gã đó đâu, cũng không đủ tư cách làm tay sai cho cô, tha cho tôi được không?"
Đứa nhỏ xém khóc.
"Đừng khóc!" Kiều Thời nghiêm giọng quát.
Nó mà khóc thật thì hốc mắt sẽ lúc nhúc côn trùng chui ra ngoài, tinh thần của Kiều Thời sẽ chịu cú sốc lớn.
Con quỷ nhỏ bị dọa đến mức nấc nghẹn một cái.
"Yên tâm đi, làm gì có chuyện tôi để mi đối phó với chủ nhân giới vực được chứ? Nhiệm vụ của mi rất đơn giản, chỉ cần lan truyền mấy lời đồn về vị chủ nhân giới vực kia với đám “đồng nghiệp” của mi là được."
"Hả?" Quỷ nhỏ ngẩn ra, không ngờ việc Kiều Thời muốn nó làm lại đơn giản đến vậy.
Cô không nghĩ rằng chỉ cần lan truyền tin đồn là có thể khiến người ta phản bội đấy chứ?
Không đời nào.
Dị thường có thể tò mò, có thể thích buôn chuyện, nhưng chúng không hề có quan điểm về đạo đức thực sự, chúng chỉ tin vào quy luật kẻ mạnh làm vua.
Kiều Thời cười mỉa: "Đúng vậy, kẻ mạnh làm vua. Nhưng mi thử đoán xem, vị chủ nhân giới vực này mạnh ở điểm nào?"
Nó không giống Tử Thần hay ác thần, thể hiện sức mạnh qua quyền quyết định sinh tử.
Nó cứ như không tồn tại nhưng lại có mặt ở khắp nơi.
Sức mạnh của nó thể hiện trong sự vô hình, trong khả năng kiểm soát toàn bộ giới vực. Mọi hỗn loạn và suy vong, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay nó.
Mà dư luận chính là một trong những công cụ truyền bá hỗn loạn. Nếu cư dân trong làng hoàn toàn cắt đứt thông tin liên lạc thì liệu còn có thể hỗn loạn không?
Khi quỷ nhỏ lan truyền những tin đồn này đến tai những dị thường khác, kẻ nhạy bén sẽ nhận ra vị chủ nhân giới vực kia không hùng mạnh đến thế, quyền kiểm soát thôn họ Lý cũng không chặt chẽ như vậy.
Bởi vì ai cũng biết, cái tin đồn "hắn là kẻ lừa tình" tuyệt đối không phải điều mà chủ nhân giới vực muốn lan truyền.
Nhận ra sự thật này, liệu đám dị thường bên ngoài còn có thể duy trì sự "trung thành" không?
Chiêu này thật… thật quá độc ác!
Đứa nhỏ túa mồ hôi lạnh. Nó cũng nhận ra, nhiệm vụ tưởng như đơn giản này thực chất là đi tìm đường chết.
Dù chủ nhân giới vực không quan tâm đến tin đồn này, nhưng để chứng minh quyền kiểm soát của mình thì người đó sẽ phải bịt miệng nó!
"Tôi đã nói rồi mà? Tôi sẽ bố trí người bảo vệ mi. Mi sẽ làm gương, tôi muốn cho các dị thường khác thấy rằng, dù khiêu khích kẻ đó thì vẫn có thể sống tốt. Đây vừa là vị trí nguy hiểm nhất, cũng là an toàn nhất. Sao nào?
Nó còn thế nào được nữa? Chỉ có thể đồng ý thôi!
"Tốt lắm, tôi rất tin mi!" Kiều Thời vỗ vai khích lệ nó.
Đứa nhỏ vô thức run bắn lên.
Ù ôi xem đứa nhỏ sợ chưa kìa.
Kiều Thời an ủi: "Đừng sợ, chúng ta đại diện cho chính nghĩa! Mi chưa từng nghe qua sao? Chính sẽ thắng tà."
Đứa nhỏ cúi đầu im lặng không nói.
Không nghĩ rằng người nó sợ là cô hả?
Nó không biết chính có thắng tà hay không, nưng nó đã hiểu ra một điều: Kẻ thắng tà là một kẻ tà hơn tất thảy.