Tui Không Có Bị Điên - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 94

Màn đêm buông xuống.

Đèn lồng màu đỏ thôn họ Lý sáng lên, pháo hoa tưng bừng.

Buổi tối là lúc hội chùa nhộn nhịp nhất.

Giọng hát hí kịch ngày càng êm tai hơn; những tia lửa màu vàng tóe ra từ đả thiết hoa sáng rực lóa mắt hơn cả sao trời; đèn rồng lượn lên lượn xuống trong tiếng reo hò của nhóm thanh niên trai tráng, lấy đầu rồng đi đầu, đèn rồng quấn quanh thôn một vòng, pháo hoa nổ liên tiếp mãi đến khi tới từ đường thôn họ Lý.

Đương nhiên buổi tối cũng là lúc dị thường nhộn nhịp nhất.

Từ buổi chiều bọn nó đã bắt đầu rục rịch, lúc này không thể kiềm chế thêm được nữa.

Sắc đỏ của đèn lồng chiếu vào gương mặt mọi người, bỗng nhiên xuất hiện một vài thay đổi kỳ lạ. Chỗ không bị đèn chiếu đến như có ma quỷ đang dạo quanh đó…

Nhưng đáng ngạc nhiên là đầu rồng đến cửa từ đường mà chẳng xảy ra chuyện dị thường gì, trên đường đến nơi bình an lạ thường.

Dòng nước ngầm vừa mới có dấu hiệu bắt đầu khởi động thì đã biến mất không thấy tăm hơi.

“Kế hoạch của cô phát huy tác dụng rồi.” Trình Trì nhìn sườn mặt Kiều Thời, chẳng hiểu sao thấy lòng rối rắm lạ thường.

Anh ấy luôn cho rằng trước đây bản thân cầm kịch bản của nhân vật phản diện, đi theo Kiều Thời để cải tạo bản thân. Nhưng tình hình không giống như trong tưởng tượng, anh ấy luôn có một sự nhận thức đột ngột: Hóa ra nhân vật phản diện phải hành động như vậy!

Nếu anh ấy học từ Kiều Thời sớm hơn chút thì Hứa Dịch và bộ phận dọn dẹp gì đó đã tan tành lâu rồi!

Kiều Thời nói không tham gia vào hành động lần này của bọn họ, để họ trổ tài, nhưng cô rảnh tay không có việc gì làm cũng đã giúp họ nhiều rồi.

Người bán xiên que biết rõ “bạn đồng hành” của nó hơn bọn họ, nó khống chế cơ thể mà nó ký sinh, thành công hoàn thành việc lan truyền tin đồn nhảm.

Ngoài ra, Kiều Thời cũng bảo nó truyền thêm một tin khác: Bọn họ đến đây không phải để chém giết mà là tới mở tiệc. Mỗi người phải nghĩ xem nên làm khách hay làm nguyên liệu nấu ăn là được.

Đám dị thường không vội chống lại nhưng mấy thông tin này đủ để chúng nó tạm dừng động thái, chờ đợi xem tình hình.

Ví dụ như rốt cuộc ai là người định đoạt trong giới vực này;

Ví dụ như tên quỷ nhỏ bán xiên que lan truyền thông tin sai thì sẽ có kết cục gì…

Vì thế nhanh chóng biến thành cục diện giằng co giữa đám dị thường.

Dựa theo kế hoạch ban đầu của Trình Trì, anh ấy sẽ cố gắng ổn định tình hình, kéo dài thời gian làm suy yếu quyền hành của chủ nhân giới vực kia.

Anh ấy còn nghĩ xong kế hoạch dự phòng rồi.

Những người trà trộn vào tiệc buffet làm đầu bếp mang “tiền lương” lên bàn, mọi người cùng ăn. Trước khi dân làng bị giới vực khống chế thì đã bị bọn họ kiểm soát trước. Dùng ô nhiễm này để ngăn chặn ô nhiễm khác. Không còn cách nào khác, thà trở thành trâu ngựa trong thời gian ngắn còn đỡ hơn là cả thôn bị đóng chiếm.

Kế hoạch của Trình Trì cũng không tệ, nhưng so với sự tùy cơ ứng biến của Kiều Thời thì kế hoạch này quá lòng vòng.

Trình Trì cảm thấy bản thân còn phải học thêm nhiều thứ.

Anh ấy khẽ nói: “Tiếp theo phải xem người kia hành động thế nào.”

Thôn không người bằng lòng giằng co với họ sao? Vậy chắc chắn không vui vẻ gì. Nó đâu có chơi trò chăn nuôi cả thôn, sao phải tốn thời gian với bọn họ chứ?

Đám quỷ nhỏ đang chờ nó hành động. Bên Trình Trì cũng vậy.

Thiên Lý Nhãn quan sát người bán xiên que, Trình Trì thì đi theo Kiều Thời.

Nhân viên của họ ở thôn họ Lý không thể nào theo dõi từng người một được. Người duy nhất được đối xử như vậy chỉ có Kiều Thời và người bán xiên que - là hai người có khả năng bị nhắm vào thôi.

Tất nhiên tám người còn lại cũng không rảnh rỗi mà đang âm thầm cảnh giác chủ nhân giới vực hành động từ nơi khác.

Trình Trì muốn giải thích kế hoạch với Kiều Thời một chút, nhưng ánh mắt Kiều Thời đảo qua đảo lại trên những chiếc đèn lồng, rõ ràng không quan tâm đến những chuyện này.

Cô đột nhiên giơ tay ngăn Trình Trì nói tiếp: “Tôi giao việc này cho anh là vì tin tưởng năng lực của anh. Anh không cần báo cáo mọi chuyện với tôi. Anh đã làm tốt lắm rồi.”

Tuy rằng nếu có chuyện gì xảy ra trước mặt cô thì cô không thể mặc kệ; tuy rằng khi có chuyện gì tìm tới cô thì cô phải ứng phó. Nhưng ý định ban đầu của Kiều Thời chưa từng thay đổi: Chiến thắng mà không cần phải làm gì cả!

Nếu việc gì cũng đến tay cô, vậy cô tuyển nhiều người như vậy đều trở thành vật trang trí hết sao!

Hơn nữa những người có năng lực sẽ biết cách dùng năng lực của mình hơn là người bình thường như cô!

Kiều Thời luôn tự mình nhận thức và cũng sẽ không phạm sai lầm “kẻ tay ngang chỉ bảo người thành thạo”.

Nếu không hiểu rõ những tính toán nhỏ nhặt của Kiều Thời thì ai nghe lời này xong cũng cảm thấy hoang mang đúng không?

Ánh sáng của màn đêm chiếu vào trong mắt Kiều Thời, Trình Trì thấy được sự chân thật và tín nhiệm sâu sắc của cô.

Anh ấy ngẩn ngơ trong giây lát, vô thức mở miệng: “Ờm, tôi chỉ nghĩ có lẽ cô có kế hoạch cao siêu hơn…”

Kiều Thời lắc đầu. Nhưng cô thay đổi suy nghĩ, ánh mắt sáng lên: “Nhân tiện, anh cảm thấy tôi xúi giục quỷ nhỏ kia làm việc, giúp hơi bị nhiều đúng không? Vậy anh cũng phải giúp tôi chứ?”

Ặc, đây là tính toán sao? Việc "kinh doanh" này không phải là của Kiều Thời sao?

Não Trình Trì còn chưa kịp xử lý thông tin thì Kiều Thời đã kéo anh ấy lại: “Anh tìm Nữ diễn viên giúp tôi, sao tôi không thấy nó đâu cả? Tìm được nó rồi thì hãy tiếp tục phát huy sức hấp dẫn của anh một chút!”

Sau đó hai tay Kiều Thời siết thành nắm đấm, mạnh mẽ vung lên cổ vũ anh ấy: “Cố lên, cố lên, cố lên nữa! Chúng ta không thể thua một dị thường được! Chỉ cần Nữ diễn viên "đổi ý" thì tôi sẽ ghi nhớ công lao to lớn của anh!”

Trình Trì rất muốn dè bỉu: Thật ra anh ấy không ngại thua một dị thường đâu!

Anh ấy cũng không mong được kỳ vọng như vậy!

Thêm nữa, cô nàng này nghiêm túc thật à?

Trình Trì cho rằng Kiều Thời muốn anh ấy diễn cùng Nữ diễn viên là lo cho đại cục, muốn phá hư kế hoạch của chủ nhân giới vực. Nhưng sao giờ trông cô như chỉ vì đĩa giấm mới làm thêm mấy viên sủi cảo vậy?

Không đúng, cô đang toan tính cái gì?

Trình Trì hoàn toàn không hiểu được mạch não của Kiều Thời.

Kiều Thời hiểu được sự hoang mang của Trình Trì. Nhưng cô hiểu cũng vô dụng, cái này phải để hệ thống hiểu mới được!

Có nhiệm vụ của hệ thống lừa đảo này, với Kiều Thời mà nói thì việc thu dọn tai họa về sau của thôn không người rất quan trọng, đồng thời làm Nữ diễn viên “thay đổi suy nghĩ” cũng quan trọng.

Nhưng mà chuyện này khó có thể giải thích bằng vài ba câu, Kiều Thời nói một cách đơn giản: “Haizz, tôi đã từng nói với anh rồi, tôi không muốn thấy cô gái trẻ kia sa ngã!”

Trình Trì: … Có cái đách mà tôi tin cô! !

[Nữ diễn viên], cùng “cô gái trẻ” và cả “sa ngã” có liên quan gì nhau chứ?

“Hơn nữa anh phải diễn xuất cho chuyên nghiệp vào, nhóm thôn dân đang nhìn đó!” Kiều Thời càng nói càng tự tin.

Cái này không chỉ vì cô mà còn là vì đại cục!

Trình Trì đỡ trán: “Được, tôi sẽ đi tìm thử. Nhưng cô…”

Mặc dù Nữ diễn viên cảm ơn Kiều Thời vì đã giúp nó giành lại sự chú ý, nhưng cái kiểu bám riết không buông của cô khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Chủ yếu là nó hoàn toàn không hiểu mục đích của Kiều Thời.

Bảo nó sau này không được lang thang trong hiện thực và không được làm hại con người, nó có thể hiểu được. Nhưng “xây dựng quan điểm tình yêu lành mạnh” là như nào?

Không phải đầu óc có vấn đề thì chính là có một âm mưu lớn không thể nói với người khác!

Nó không thể trêu chọc một kẻ điên có hành động khó lường được nên chỉ có thể trốn.

Chỉ cần Nữ diễn viên không ở trên sân khấu kịch, thì khi nó nhìn thấy Kiều Thời sẽ còn chạy nhanh hơn chuột thấy mèo nữa.

Có Kiều Thời ở đây, việc tìm Nữ diễn viên hơi khó chút. Nhưng một trong những nhiệm vụ của Trình Trì là để ý Kiều Thời, đề phòng chủ nhân giới vực tấn công cô lần nữa…

Kiều Thời cười khì khì: “Tôi hiểu. Tôi sẽ ở cạnh Thiên Lý Nhãn khờ kia, đảm bảo sẽ không gây trở ngại cho anh!”

Trình Trì nghiêm mặt: Lúc này cô rất hăng hái đấy.

Trong từ đường, đèn đuốc sáng trưng, hương khói lượn lờ, con cháu họ Lý lần lượt tiến lên cúng bái tổ tiên, cầu mong tổ tiên phù hộ hạnh phúc khỏe mạnh.

Tất nhiên những người ngoài như Kiều Thời và Thiên Lý Nhãn không có tư cách vào từ đường.

Bọn họ đứng bên đường đối diện từ đường, lẫn vào trong biển người náo nhiệt, nhìn qua tưởng chừng như đang thưởng thức múa đèn rồng nhưng thật ra đang theo dõi lễ cúng bái của thôn dân.

Cửa chính từ đường mở rộng, tầm nhìn vô cùng tốt. Đừng nói là người có năng lực liên quan đến thị lực như Thiên Lý Nhãn, ngay cả kiều Thời cũng có thể nhìn rõ mọi thứ.

Theo dự tính của Trình Trì thì lúc này rất có thể chủ nhân giới vực kia sẽ gây chuyện!

Nếu bỏ lỡ đêm nay, cho dù mọi người không tìm thấy nó thì nó cũng sẽ mang đi mất một nửa của giới vực này.

Kiều Thời nhìn đứa nhỏ bị ký sinh giả vờ ngoan ngoãn được bố là trưởng thôn dẫn đi dập đầu thắp hương cho tổ tiên.

Đúng lúc này, đột nhiên có người va mạnh vào phía sau Kiều Thời.

Kiều Thời lảo đảo bổ nhào về phía trước. Đám người náo nhiệt lại chen chúc, mấy đôi chân muốn giẫm lên người cô!

“Cẩn thận!” Thiên Lý Nhãn vội vàng kéo Kiều Thời lại.

Kiều Thời chưa nhìn thấy ai đã đẩy cô… lúc này có muốn nhìn thì đã muộn. Cô kéo tay áo Thiên Lý Nhãn: “Từ đường!”

Thiên Lý Nhãn nhìn lại thì thấy bài vị tổ tiên trong từ đường đã ngã tứ tung, có vài cái còn rơi vào chậu than, ngọn lửa nhảy lên cao, giữa ngọn lửa là màu xanh biếc âm u chẳng lành, dọa người nhà họ Lý sợ hãi kêu lên: “Tổ tiên hiển linh! Không, tổ tiên tức giận rồi!”

Đám người trong nhà nhìn về phía đứa nhỏ đang quỳ lạy.

Lúc người khác cúng bái không xảy ra chuyện gì nhưng đứa nhỏ lạy thì có chuyện, vậy chẳng phải đứa nhỏ này là nguồn tai vạ làm tổ tiên tức giận sao?!

“Nó là yêu nghiệt!”

Chả biết ai trong đám người ở từ đường hét toáng lên. Bầu không khí trong từ đường lại thay đổi lần nữa.

Biểu cảm của mọi người giống như thay đổi nhưng cũng giống như không thay đổi. Ánh lửa phập phừng chiếu lên mặt bọn họ, khiến họ trông có vẻ kỳ lạ mà không rõ lý do, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống đứa nhỏ không tôn trọng tổ tiên và phá hỏng lễ cầu phúc này.

Ngay cả bố ruột đứa nhỏ, trưởng thôn của thôn họ Lý cũng lộ rõ ánh mắt đáng sợ không thể hiểu được.

Đứa nhỏ kia như bị dọa sợ rồi, co ro trên tấm đệm không nhúc nhích.

Nó cũng không phải là đứa bé thật sự, tất nhiên nó biết rõ chủ nhân nơi này đã hành động!

Nó vốn không phải là “người sống”, một khi kiểm tra thực hư, chắc chắn những thôn dân kia sẽ không bỏ qua cho nó.

Không, không đúng, cho dù nó là người sống, trong mắt những thôn dân bị ma quỷ dẫn lối này thì nó chỉ có thể là yêu nghiệt!

Quỷ nhỏ chỉ có thể cầu nguyện: Mong Kiều Thời giữ lời hứa thật sự bảo vệ nó.

Hãy mau hành động đi!

Lúc này, không phải Thiên Lý Nhãn và Kiều Thời không muốn bảo vệ nó mà do hai người bị đám người hỗn loạn này bao vây rồi.

Hiện trường múa đèn rồng thật sự rất đông đúc, nhưng xung quanh có những chỗ trống nên việc sơ tán cũng không có vấn đề gì.

Cũng không hiểu sao mọi người bị ép chặt như nhân sủi cảo, cú đẩy Kiều Thời chỉ là khởi đầu, những người bên cạnh lần lượt ngã xuống… Thiên Lý Nhãn và Kiều Thời muốn đỡ cũng không đỡ được!

Sau đó giống như hiệu ứng Domino, tình hình bỗng mất khống chế.

Tình hình ở hiện trường nếu không để ý sẽ biến thành cảnh giẫm đạp.

“Đừng đẩy, đừng đẩy!”

“Anh giẫm lên người tôi à!”

“Nhường chút nhường chút đi, có người ngã xuống rồi!”

“…”

Âm thành ồn ào như muốn bao phủ con người, nhưng lại đối lập với từ đường an tĩnh đến kỳ lạ. Có lẽ ngoại trừ Kiều Thời và Thiên Lý Nhãn thì không còn ai quan tâm đến tình hình trong từ đường nữa.

Bọn họ phải đưa ra lựa chọn: Giúp bên nào?

Nói đúng hơn là… có thể giúp bên nào?

Bình Luận (0)
Comment