Kiều Thời và Thiên Lý Nhãn giữ tay nhau, tạm thời dùng cơ thể làm thành bức tường ngăn chặn những đợt tấn công.
Tố chất thân thể và sức mạnh của hai người vượt xa hơn người thường, nhưng khi sức mạnh của người thường trộn lẫn vào nhau cũng sẽ có xu thế áp đảo. Kiều Thời và Thiên Lý Nhãn giống châu chấu ngựa đá xe.
Trán Kiều Thời toát mồ hôi lạnh. Dù cho màu sắc của đèn lồng chiếu vào cũng không che nổi sắc mặt trắng bệch hơn cả giấy của cô.
Kiều Thời nghi cánh tay mình không bị trật khớp mà là bị gãy luôn rồi.
Đừng hỏi, vì hỏi sẽ hối hận. Cô nên để chỗ “ngắm cảnh” lại cho Trình Trì và Nữ diễn viên.
Nhưng cô không thể buông tay!
Kiều Thời nghiến chặt răng.
Lúc này, cô hơi biết ơn hệ thống đã cho mình thêm điểm thể chất (mặc dù có thể là bán mạng đổi lấy) và cũng biết ơn hệ thống “bất nhân” ngày nào cũng đôn thúc cô kỷ luật. Những điều đó đã trở thành nền tảng bảo toàn sinh mệnh của cô bây giờ.
Kiều Thời cảm thấy mình học được một bài học từ giới vực này: Không có dị thường thì con người cũng rất đáng sợ.
Thiên Lý Nhãn cũng không khá hơn Kiều Thời là bao. Anh ta không phải là người có năng lực hệ thể chất, Kiều Thời cũng chưa bỏ rơi anh ta, hai người cùng nhau gánh vác, phân tán lực va chạm.
“Kiên trì chống đỡ! Đại ca sẽ tới đây nhanh thôi!” Thiên Lý Nhãn gào lên một tiếng.
Anh ta rất tin tưởng đại ca mình, như kiểu phó thác mấy khâu dùng não cho Trình Trì.
Kiều Thời thì không lạc quan như vậy, có lẽ Trình Trì đã sắp xếp nhưng vẫn cần thời gian phản ứng.
Nếu bọn họ ở gần sự hỗn loạn nhất hoặc bị vây ở trung tâm, nếu không thể phản ứng hiệu quả thì rất khó bảo đảm kế hoạch dự phòng của Trình Trì có hiệu quả tương đương.
Hơn nữa câu "thời gian là sinh mệnh" cũng không phải là nói suông!
Đám dị thường tạm thời chưa ra tay, mà một khi hỗn loạn bùng nổ và quỷ nhỏ bán xiên que chết đi thì chúng nó sẽ thêm lửa vào!
Bầu không khí yên bình tạm thời trước đó sẽ lập tức bị phá vỡ!
Đầu óc Kiều Thời quay cuồng.
Tựa hồ tiếng ồn xung quanh đều hạ thấp xuống làm nền, không có gây nhiều phiền phức cho cô. Chịu thôi, cô đã quá quen với việc động não trong những tình huống này rồi!
Ánh mắt Kiều Thời nhìn từ gần đến xa rồi dừng lại ở từ đường yên tĩnh.
Đúng vậy, người thường cũng có thể tạo nên tác động như vậy! Sao cô có thể quên lời dạy dỗ quan trọng của chủ nhân giới vực chứ!
Nếu sự hỗn loạn kia đã bùng nổ, vậy tại sao cô không lợi dụng nó?
Kiều Thời lập tức lớn tiếng trả lời Thiên Lý Nhãn: “Ha ha! Đúng vậy, kiên trì thêm chút nữa! Anh ấy đã sắp xếp hết rồi!”
Cứ coi là “tai mắt” của chủ nhân giới vực ở khắp nơi đi. Kiều Thời hy vọng sau khi khứa đó nghe được cuộc nói chuyện giữa cô và Thiên Lý Nhãn thì sẽ dời lực chú ý lên đám người Trình Trì.
Không cần biết có hữu dụng hay không, việc nhỏ có thể làm giảm bớt khó khăn cho mình thì phải làm.
Nhưng thật ra Kiều Thời lại lặng lẽ nhéo Thiên Lý Nhãn một cái (lần này không có ân oán cá nhân gì, chủ yếu là vì tình hình trước mặt, không dùng sức sẽ không thể thu hút sự chú ý của Thiên Lý Nhãn).
“Hả? Hở.”
Thiên Lý Nhãn phản ứng rất nhanh.
Bình thường não của anh ta ở chỗ Trình Trì, nhưng anh ta cũng không để bụng mà gửi chỗ Kiều Thời. Sau khi Kiều Thời đưa ra quyết định, anh ta lập tức phối hợp.
Thiên Lý Nhãn và Kiều Thời vốn đang giữ tay nhau, lúc này anh ta đột nhiên nâng Kiều Thời về phía trước.
Kiều Thời thừa dịp giẫm lên vai anh ta, dưới lực nâng của Thiên Lý Nhãn, cả người cô nhảy ra ngoài như một con báo săn, rồi mượn những thanh ngang trong đèn rồng làm điểm tựa mới để nhảy về phía trước lần nữa!
Mục tiêu của cô là: Phía trước nhất!
Đó là vị trí đầu rồng, cũng là vị trí chặn người khiến đám người kia không thể sơ tán theo hướng đó.
Dù lần nào cũng có điểm tựa vững chắc làm chỗ đứng, nhưng động tác của cô rất mạnh mẽ dứt khoát nhìn giống như khinh công vậy, kỹ năng "lên cao" khiến đám người ngạc nhiên thốt lên, làm cuộc hỗn loạn yên ổn lại một chút. Dù sao tất cả đứng bất động tại chỗ thì sẽ không có chuyện giẫm đạp.
Đương nhiên màn “biểu diễn” chỉ có thể giải quyết tạm thời. Mọi người cũng chỉ bất động tầm một hai giây chứ làm gì có chuyện ngây ngốc bất động tại chỗ?
Nếu những người khác bắt đầu bắt chước Kiều Thời hoặc nếu cô không thành thạo kỹ năng rồi bị người khác túm xuống thì lại là một chuyện khác.
Tất nhiên Kiều Thời không muốn dựa vào trò vặt này.
Cô nhảy lên phía trước, không cho người khác kịp phản ứng, cô nhấc đầu rồng bằng một chân, đạp lên người gõ chiêng rồi bay ra ngoài. Sau đó cô nâng đầu rồng lên gõ mạnh vào cái chiêng, âm thanh chấn động vang lên.
“Các thôn dân, thôn họ Lý gặp điềm xấu, họa lớn sắp xảy ra! Mọi người cùng tôi chiến đấu với nó đi!” Thiên Lý Nhãn lén dùng chút đạo cụ giúp Kiều Thời khuếch đại âm thanh.
“Không phải, cô…”
Ai vậy?
Người xách đèn gần đầu rồng nhất nhìn thấy cô gái này nhảy đến từ nơi nào rồi “làm xằng làm bậy”, sao có thể đi theo cô được?
Nhưng lúc Kiều Thời hô lên thì cũng đồng thời lao về phía trước một cách bất chấp.
Kết cấu của đèn rồng được nối cùng với nhau, lực lượng này tác động đến họ trước, họ tiến lên hai bước. Mấy người sau đó hoàn toàn mặc kệ tất cả mọi thứ, giống như tìm được lỗ hổng, trút lũ mà lao về hướng này!
Những người gần Kiều Thời nhất vẫn còn hoang mang với thân phận và hành vi của cô, nhưng bọn họ không có thời gian để hoang mang hay phẫn nộ, chỉ có thể “thuận thế” đứng lên. Nếu không châu chấu đá xe chính là bọn họ!
Dòng người di chuyển theo đầu rồng như bị đầu rồng dẫn dắt mà xông về phía từ đường.
“Đi thôi!”
Dường như có thể nghe thấy tiếng hô của Thiên Lý Nhãn ở trong đám người.
Anh ta vẫn chưa hiểu được ý tưởng của Kiều Thời lắm nhưng năng lực hành động vẫn luôn là tốt nhất, người xung quanh bị anh ta thu hút, bắt đầu hò hét theo anh ta.
“Đi đi đi!”
Tuy có nhiều người không biết đi tới từ đường làm gì nhưng tất cả đều làm như vậy, vậy thì cứ hùa thôi.
Cũng có người nghĩ: Tình huống vừa rồi nguy hiểm quá, phải tìm ra chính chủ để tính sổ mới được!
Mà với người có “hướng đi” và “chuyển động” bình thường thì tất nhiên nguy cơ bị giẫm đạp sẽ biến mất.
Trong từ đường.
Người bố trưởng thôn xách đứa nhỏ không giám giãy dụa lên, nhưng sự ngoan ngoãn của nó rõ là không thể lấy lòng vị trưởng thôn đang điên tiết.
Trưởng thôn nghiêm túc nói với thôn dân khác: “Phải dùng lửa thiêu rụi bọn yêu nghiệt mới được! Nhất định không thể để kẻ nào phá hỏng sự may mắn của thôn!”
Nhìn như kẻ thù chứ nào phải bố ruột của nó.
Lập tức có một thôn dân tiến lên quạt lửa trong chậu than, đúng là sắp xử tử đứa nhỏ ngay tại chỗ này rồi!
“Thiêu chết yêu nghiệt! Thiêu chết yêu nghiệt!” Đám người họ Lý hô hò, phá tan sự im lặng quỷ dị trong từ đường.
Dị thường cũng không phải là thứ tồn tại vô song. Lúc này, so với đám thôn dân đó, không biết bên nào giống dị thường hơn.
Quỷ nhỏ tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Nó không chỉ có một cơ thể này nên tất nhiên cũng biết mấy chuyện xôn xao bên ngoài từ đường. Người nói bảo vệ nó hẳn là sẽ không tới đây.
Đối với nó đây không chỉ đơn giản là cái chết của một cơ thể bị ký sinh! Điều này còn có nghĩa là nó đã chọn sai “người giúp đỡ”!
Chắc chắn nó sẽ chết.
Nhưng vào lúc này, âm thanh chiêng trống vang lên giống như hiệu lệnh, đám người theo đầu rồng điên cuồng chạy về phía từ đường. Trước khí thế này, tiếng hô hò của người nhà họ Lý từ từ yếu xuống, sau đó bị cắt đứt.
Ánh mắt của đám người họ Lý hướng ra ngoài từ đường, biểu cảm trên mặt bọn họ đồng loạt biến đổi, bắp thịt cứng ngắc từ từ được thay bằng cảm xúc "dồn ép", "ngơ ngác", "sợ hãi" rõ ràng hơn.
Ai nhìn thấy cảnh này cũng sẽ hoảng sợ.
Ý thức bọn họ dần dần trở lại.
“Đây… Đây là tình huống gì vậy?”
Chẳng phải thôn bọn họ mời múa đèn rồng đến biểu diễn sao? Bọn họ hẳn nên được xem là khách VIP mới đúng. Sao nhìn dáng vẻ này giống như muốn tấn công từ đường vậy?
Đúng là trái đạo lý!
Quỷ nhỏ bị ném xuống đất.
Nó hơi hoang mang, không rõ tại sao mình đột nhiên được thả ra.
Nhưng lúc này sẽ không có ai giải thích cho nó. Chẳng thà nói là người trong từ đường cũng hoang mang giống nó!
Trưởng thôn Lý Phú Trấn bị người nhà họ Lý kéo lên nói chuyện với mấy thằng cha “điên khùng” này, định làm rõ tình huống.
Nhưng mà Kiều Thời tới đây là muốn nói chuyện sao? Tất nhiên không phải!
Cô đến đây để gây rối!
Một tay cô túm đầu rồng, một tay đang tạo âm thanh leng keng không ngừng. Thiên Lý Nhãn cũng hiểu chuyện, sau khi đám đông quay lại bình thường thì cầm lấy cái trống đánh tùng tùng hỗ trợ Kiều Thời, đẩy tiết tấu lên đến cực hạn.
“Thôn họ Lý phải cho một lời giải thích!” Kiều Thời hét lên một tiếng.
“Cho một lời giải thích! Cho một lời giải thích!” Mọi người cùng nhau hét lên.
Âm thanh cũng không đều mà như là đám ô hợp. Nhưng bày ra khí thế như vậy thì ai dám xem thường đám ô hợp này?
Cửa từ đường bị chặn, đám người hung dữ khiến người ta cảm thấy hoảng sợ.
Lý Phú Trấn hoang mang nhìn Kiều Thời.
Ông ta và mấy người khiêng đèn rồng cũng hoang mang giống nhau: Cô là ai?
Lý Phú Trấn không quen biết tất cả người múa đèn rồng. Nhưng ông ta chắc chắn nhớ đầu rồng là ai, dù sao cũng không phải con nhóc trói gà không chặt này.
Nếu chỉ có một mình Kiều Thời thì Lý Phú Trấn sẽ chẳng quan tâm gì đến con nhóc này. Thậm chí bọn họ sẽ chụp mũ cho Kiều Thời phá hư lễ bái, khiến cô chịu khổ bằng mọi cách!
Gây sự ở thôn họ Lý, chán sống rồi à?
Nhưng dù bây giờ ông ta không nể mặt Kiều Thời thì cũng phải nể mặt đám người phía sau cô.
Lý Phú Trấn cười xòa: “Người đẹp à, chuyện gì thế này? Sao lại đột nhiên đòi giải thích? Chúng tôi còn phải cúng bái tổ tiên, có chuyện gì có thể để sau hãy nói…”
“Ông là trưởng thôn à? Mấy người tổ chức hội chùa có bảo đảm an toàn cho mọi người không? Ban nãy suýt nữa đã có tai nạn chết người rồi! Mấy người thì nhàn nhã đứng đây xem kịch vui, thậm chí không có ai bằng lòng ra giữ trật tự cho mọi người. Người họ Lý các người thấy cầu phúc quan trọng chứ mạng người khác thì không quan trọng à?”
Kiều Thời hùng hổ nói.
Ai mà không biết cách chụp mũ chứ?
Đám người cũng lập tức hưởng ứng.
“Đúng vậy!”
“Ban nãy làm tôi sợ muốn chết!”
“Thôn họ Lý đang làm gì vậy…”
Trong đám người bây giờ không chỉ có Thiên Lý Nhãn “dẫn dắt bầu không khí, còn có những người khác trà trộn vào đám người giúp đỡ, lên tiếng ủng hộ.
Những người ban đầu chỉ thuận theo tình thế cũng hơi đồng tình, bao gồm những người nâng đèn rồng phía sau Kiều Thời. Thay vì chất vấn Kiều Thời là ai thì chi bằng ép thôn họ Lý ói chút tiền ra, đây mới là lợi ích thật sự.
Trưởng thôn Lý Phú Trấn chảy mồ hôi đầy đầu: “Không phải như thế, ban nãy chúng tôi cũng xảy ra chút chuyện…”
Khoảng cách trong và ngoài từ đường rất gần, nhưng giống như hai thế giới khác nhau và không hề giao thoa với nhau.
Thật ra Kiều Thời thừa biết trong từ đường xảy ra cái gì, nhưng vẫn nghiêm túc nhìn bên trong từ đường một chút rồi đau lòng nói: “Ông xem ông xem, mấy người bên trong không biết trân trọng phúc khí mà làm ra chuyện thiếu đạo đức này, còn muốn cầu phúc, ngay cả tổ tiên mấy người cũng không nhìn nổi!”
“Ồ, thật à!” Người phía sau Kiều Thời ló đầu ra nhìn, miệng nói không ngớt.
Bài vị tổ tiên đều nằm trong chậu than! Chuyện tà môn như vậy mà dám tin à?
Không thể nào là người họ Lý tự đốt bài vị tổ tiên đúng không?
Vậy có lẽ thật sự là “trời cao hiển linh”!
Bây giờ thì hay rồi, bọn họ có cả pháp lý và tình lý để lên án thôn họ Lý!
Đây không phải gây sự, đây được gọi là thay trời hành đạo!
Thấy biểu cảm và thái độ của “người ngoài” thay đổi, Lý Phú Trấn xanh mặt: “Mấy người nói bậy gì đó! Chỉ là con cháu nhà họ Lý gặp sự cố khi cúng bái thôi!”
Lúc này người họ Lý bỗng nhiên nhớ tới "yêu nghiệt" không tôn trọng tổ tiên vừa rồi, cũng nhớ lại chuyện bọn họ chuẩn bị làm lúc nãy.
Giống như… có chỗ nào không đúng lắm…
Ký ức ùa về, có người đột nhiên rùng mình một cái.
Kiều Thời không định thảo luận với bọn họ về việc “quỷ nhỏ đó có vấn đề hay không”, có xoắn xuýt cũng vô vọng, bởi vì nó có vấn đề thật.
Kiều Thời chỉ muốn kéo tất cả người họ Lý xuống nước.
“Với cách làm việc của mấy người, ông chắc chắn đó là vấn đề cúng bái của con cháu nào à? Trưởng thôn, hay ông đi lạy thử xem tổ tiên có "hiển linh" không?”
Ánh mắt của Kiều Thời lại nhìn đến người trong họ khác, từng người một: “Hay là ông? Hay là ông? Thử xem.”
Người ta nói phá dễ hơn xây. Đám người Kiều Thời không thể ngăn hành động của chủ nhân giới vực, nhưng cô có thể phá hư nó.
Cô không có siêu năng lực nên không thể âm thầm ra tay, nhưng đừng quên cô có trợ thủ.
Kiều Thời bảo đảm từ giờ trở đi ai tiến lên dập đầu thì người đó sẽ là người “làm tổ tiên tức giận”!