Đám người họ Lý trừng mắt nhìn Kiều Thời: Tổ tiên chúng tôi mà phải cần người ngoài như cô suy đoán và nhắn nhủ giùm à?
Bọn họ nghĩ lại việc lúc nãy định thiêu chết đứa nhỏ kia mà sợ hãi. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Kiều Thời thì lại tuôn lửa giận: Người thật sự nên bị thiêu chết là người này nè! Cô mới là người không tôn trọng thật sự!
Ngặt nỗi bọn họ thấy đám người phía sau Kiều Thời thì cơn tức giận lập tức ỉu xìu.
Mà Kiều Thời giống như Diêm vương gọi tên từng người nhà họ Lý, bảo bọn họ “tự làm mẫu” quy trình thờ cúng tổ tiên.
Kiều Thời sẽ chỉ thẳng mặt những ai trừng mắt nhìn cô dữ tợn nhất và vẻ mặt coi thường nhất.
Tiêu chí là có thù thì phải báo ngay tại chỗ luôn.
“Chúng tôi không có vấn đề gì, sao lạy tế tổ tiên có thể xảy ra sự cố được!” Lúc này có người phản bác.
Cho tới bây giờ một số người họ Lý vẫn có niềm tin rằng bọn họ không phải yêu nghiệt, không hề làm tổ tiên tức giận, nếu đổi lại bọn họ đi bái tế thì sao có chuyện được?
Đứa nhỏ nhà Lý Phú Trấn không phải là người đầu tiên bái tế. Người bái tế trước nó không xảy ra chuyện gì. Vậy bớt nói lại, cứ cho những người đã lạy đến lạy thêm lần nữa cho chắc.
Kiều Thời không nghe lời giải thích của họ, cô vẫn giữ thái độ đó: Nói ngoài miệng ai mà chẳng biết làm, ai cảm thấy mình được thì thử trước mặt mọi người đi.
Có người họ Lý đã bái tế không tin ma quỷ bị gọi tên, bước ra từ trong đám người và tình nguyện làm mẫu.
Quá trình quỳ lạy không có vấn đề gì.
Đám người họ Lý đang căng thẳng trong lòng thì thở phào nhẹ nhõm. Kiều Thời tự tin nói như vậy thật sự khiến một số người sợ hãi. Không có chuyện gì thì tốt rồi, không có chuyện gì thì tốt rồi.
Điều này cũng đã cho thấy cô nàng kia chỉ phóng đại thôi, chết tiệt!
Bài vị vừa mới được đặt xuống đột nhiên run lên, chưa đến hai giây đã ngã từ trên bàn thờ xuống! Ba nén hương trong tay người kia đều bị gãy.
“Không, không thể!” Sắc mặt người kia trắng bệch, vô thức đưa tay nắn lại mấy nén hương nhưng đều vô ích. Bản thân bị phỏng mấy lần nà mấy nén hương kia vẫn như vậy, vết nứt ngày càng rõ hơn.
Trong từ đường, đám người họ Lý nhìn thấy cảnh này thì im thin thít.
Chuyện này… Chuyện này xui xẻo quá rồi!
Bên ngoài từ đường có tiếng thì thầm.
Những người đi theo Kiều Thời lần đầu tiên chứng kiến trường hợp “trời giận dân oán” này, xen lẫn sự sợ hãi là nỗi phấn khích, ẩn trong nỗi phấn khích là sự kiêng kỵ.
Rất nhiều người lặng lẽ lùi về sau hai bức, tránh bị xui xẻo quấn lấy. Nhưng không ai rời đi cả, dù sao người tức giận cũng không phải tổ tiên bọn họ.
Nếu tiếp tục như vậy thì danh tiếng dòng họ bọn họ, à không, là danh tiếng của thôn họ Lý sẽ bị hủy hoạt mất!
Trưởng thôn Lý Phú Trấn phản ứng nhanh nhất, đột nhiên quay đầu lại muốn tóm lấy Kiều Thời: “Là cô làm đúng không! Cô động tay động chân!”
Sao Kiều Thời có thể để ông ta tùy tiện dời mối thù sang chỗ khác?
Cô vội vàng tránh ra sau: “Làm ơn đi, ngay cả cánh cửa từ đường chúng tôi còn chưa bước vào. Hơn nữa ban nãy chúng tôi không có ở đây, ông nghi có người động tay động chân thì phải nghi ngờ đám người họ Lý các ông kia kìa.”
Sắc mặt đám người họ Lý hơi thay đổi, im lặng quan sát nhau.
Nhưng bọn họ không tìm thấy cái gì cả. Ví dụ như sợi tơ trong suốt hay hương và nến bị phá hư trước đó… dường như không có những thứ này.
Không còn cách nào khác, người làm chuyện này không phải dị thường thì cũng là người có năng lực nào đó, sao có thể để lại manh mối cho người thường được?
Đáng tiếc, nếu đã biết được thân phận chủ nhân giới vực thì Kiều Thời chắc chắn sẽ tạo ra chút manh mối giả để dẫn đến chỗ khứa kia.
Kiều Thời thầm thở dài một chút rồi chỉnh lại biểu cảm của mình, nhìn về phía trưởng thôn: “Kỳ lạ, lúc nãy không phải mấy người nghi ngờ ai đó có vấn đề mới có thể làm tổ tiên tức giận sao? Sao bây giờ không tiếp tục làm theo lý luận này nữa?”
Dường như cô đã trở thành người ủng hộ lý luận này: “Tôi cảm thấy mối nghi ngờ của mấy người rất hợp lý. Đổi người khác bái tế chắc chắn không có vấn đề gì! Thử lần nữa nhé?”
Đám người họ Lý vội vàng dời mắt đi chỗ khác, không muốn đối diện với Kiều Thời, không muốn bị cô gọi đến.
Niềm tin của họ đã bị rơi rớt bởi “sự hiển linh” lần thứ hai của tổ tiên rồi. Ai còn muốn lấy thân mạo hiểm tự mình thử chuyện ma quỷ này chứ?
Hai gò má trưởng thôn co rúm lại.
Ông ta cũng không dám nghe lời Kiều Thời mà thử thách thái độ của tổ tiên lần nữa.
Nhưng Kiều Thời đã nói đến bước này, nếu ông ta không nhận thì giống như mấy người họ Lý có vấn đề, ai cũng có tật giật mình!
Ông ta bị đẩy vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Tiếng thì thầm bên ngoài từ đường đánh vào lỗ tai khiến đầu ông ta ong ong, ông ta siết chặt tay, đôi mắt đỏ lên, trong lòng chỉ có một ý nghĩ: g**t ch*t cô thì mọi chuyện sẽ ổn!
Đúng vậy, g**t ch*t cô!
Dường như có vô số giọng nói cùng nhau khích lệ ông ta, giống như lúc ông ta đã xách đứa con ruột của mình để hy sinh vì lợi ích cách đây không lâu.
Nhưng đột nhiên Kiều Thời lại nói: “Haizz, trưởng thôn à, ông đừng nghĩ tôi làm khó ông. Thật ra tôi chưa từng nói ông hay bất cứ người nào có vấn đề.”
Lý Phú Trấn sửng sốt.
Những người họ Lý khác đang tức giận và sợ hãi cũng suýt không kịp phản ứng lại.
Kiều Thời nói tiếp: “Tôi muốn nói là, tổ tiên mấy người không hy vọng mấy người chỉ cầu phúc, xem thường chuyện tích phúc mà mấy người cần làm, suýt nữa đã xảy ra sự cố nên bây giờ mới cảnh báo mọi người.”
So sánh với người hùng hổ gây sự trước đó, Kiều Thời nắm quyền chủ động nhất lại lùi về một bước!
Người họ Lý trầm ngâm: Sự hiển linh của tổ tiên và cảnh hỗn loạn bên ngoài giống như xuất hiện cùng lúc.
Tổ tiên không phải bị người nào đó làm cho tức giận, mà chỉ là cảnh báo họ… cũng có lý!
Kiều Thời đáng ghét này… hình như cũng không đến nỗi vô lý.
Cuối cùng bầu không khí căng thẳng giữa hai bên cũng dịu xuống.
Thật ra giống như Kiều Thời đã nói, ý của cô chưa từng thay đổi. Ngay từ đầu cô đã biểu đạt rằng “người họ Lý làm chuyện không tốt khiến tổ tiên tức giận”.
Nhưng tại sao lúc đầu người họ Lý tức giận còn giờ thì thấy cô là người tốt?
Bởi vì lúc đó từng người họ Lý cảm thấy mình có thể đứng ngoài cuộc. Kiều Thời chụp mũ thì bố con thằng nào dám nhận?
Kết quả nhìn lại, chuyện ma quỷ đều đổ dồn lên đầu họ hết….
So với khả năng kỳ lạ khác thì bước đi của Kiều Thời đưa ra là cách tốt nhất. Nếu không xuống nước chẳng lẽ muốn chủ động thừa nhận tổ tiên tức giận là vì chuyện gì đó tội lỗi hơn sao?
Trưởng thôn Lý Phú Trấn là người đầu tiên dịu xuống hẳn: “Haizz, vị khách này nói đúng. Suýt nữa đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, là chúng tôi sắp xếp không tốt. Cả nhà họ Lý tích phúc trăm năm, tổ tiên có linh không muốn thấy xảy ra chuyện như vậy cho nên mới xuất hiện đủ loại hiện tượng kỳ lạ.”
Ông ta nhìn xung quanh: “Mọi người yên tâm, lễ cúng bái tạm dừng, tôi lập tức sắp xếp người, bảo đảm các vị đi lại thoải mái trong hội chùa, tránh để bất kỳ chuyện ngoài ý muốn xảy ra nữa. Nếu ban nãy có người bị thương thì trong thôn sẽ thanh toán tiền thuốc men.”
Trưởng thôn này cũng ra gì đấy.
Sau khi sắp xếp xong, nếu hội chùa có thể kết thúc một cách thuận lợi, thì chuyện được lan truyền ra ngoài không còn là “con cháu bất tài làm tổ tiên tức giận” nữa mà là “Tổ tiên nhà họ Lý thật sự hiển linh, bảo sao thôn họ Lý hẻo lánh như vậy mà hai năm qua phát triển rất tốt”.
Người họ Lý không ý kiến, ai cũng đồng ý với sắp xếp của Lý Phú Trấn.
Mặc dù đây là từ đường nhà họ nhưng bọn họ thấy rất sợ hãi và không muốn ở lại đây lâu.
Vẫn nên ra ngoài “tích đức” đi.
Đám người còn chưa lập tức tản đi nhưng cũng không chặn cửa từ đường nữa.
“Lời giải thích” này của Lý Phú Trấn chắc chắn không làm tất cả mọi người hài lòng, nhưng dù sao được nhìn thấy tình huống kỳ lạ thế này vẫn rất đáng giá! Bọn họ có thể đồn thổi một năm!
Quỷ nhỏ ngơ ngác nhìn từ đường trống rỗng: Này này này? Sao mọi người đi hết rồi? Bọn họ mặc kệ nó rồi à?
Đúng vậy, mọi chuyện đã phát triển đến bước này thì đứa nhỏ “gây họa” cũng trở thành người không ai quan tâm đến.
“Yêu nghiệt bái tế khiến tổ tiên tức giận” là quái gì chứ?
Không hề tồn tại!
Kiều Thời đã dẫn đến một câu chuyện hoàn toàn mới, hơn nữa câu chuyện này cũng được người họ Lý và quần chúng vây xem chứng thực: Tổ tiên cảnh cáo, bảo người họ Lý trông nom hội chùa cho tốt.
Quỷ nhỏ còn chưa phục hồi tinh thần thì mọi chuyện đã được giải quyết.
Không cần Kiều Thời “cứu khỏi chỗ chết”, không cần nó tự chứng minh trong sạch, cứ vậy mà tránh được một kiếp sao?
Cho tới bây giờ nó vẫn còn hoảng hốt một chút.
Trong sự hoảng hốt đó lại xen lẫn cả vui mừng khôn xiết.
Không chỉ là niềm vui được sống sót sau tai nạn mà còn là niềm vui khi chọn đúng kho báu quý hiếm!
So với Kiều Thời thật sự thống trị hỗn loạn, thì kẻ gọi là chủ nhân giới vực ấy á? Yếu xìu luôn!
Chủ nhân giới vực kia không chỉ chi phối sự suy vong trong thôn mà còn bao trùm nỗi hỗn loạn lên đó, suy cho cùng, suy vong cũng là thứ được sinh ra từ hỗn loạn.
Nhưng Kiều Thời lại cướp đi quyền hành quan trọng là hỗn loạn nên khi cô gây chuyện thì không còn ai dám gây chuyện lớn hơn cô!
Đám người mất kiểm soát, những tín đồ điên cuồng… tất cả đều giúp ích cho cô.
Điều này có thể giải thích rõ vấn đề.
Có lẽ người thường không hiểu rõ ý nghĩa nhưng những dị thường theo dõi tình hình thì rất rõ chuyện gì đang xảy ra.
Quỷ nhỏ trong từ đường tạm thời không bị ai làm phiền. Nhưng những con ký sinh trên người bán xiên que khác đã liên hệ với nó: Nên làm thế nào để bày tỏ sự trung thành với Kiều Thời?
…
Trong lúc hỗn loạn, Kiều Thời nhờ Thiên Lý Nhãn đánh thức người cô đạp ngất. Nhân lúc không ai để ý, cô cầm đầu rồng và chiêng trống trà trộn vào đám người, giấu đi công lao và danh tiếng của mình.
“Không đúng, người vừa rồi….” Có người nhớ ra định tìm Kiều Thời tính sổ.
Cô nàng đó dám ngang nhiên cướp đầu rồng!
Nhưng đúng lúc có người bên cạnh tiếp lời anh ta: “Chắc hẳn sau vụ này trong thôn sẽ cho chúng ta bao lì xì lớn chút đúng không?”
Đây mới là chủ đề mà người khiêng đèn quan tâm nhất, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
“Này? Có thật không vậy?”
“Tôi hy vọng là vậy…”
Câu chuyện rẽ hướng, bóng Kiều Thời cũng mất tăm, chẳng ai tìm cô để tính sổ nữa.
Nhưng mà ai mới là người khơi mào chuyện lì xì bao nhiêu? Trong đám người khiêng đèn có người như vậy sao ?
“Chị à, chị trâu bò thật!” Thiên Lý Nhãn đi theo Kiều Thời ra khỏi đám người rồi phấn khích nói.
Kiều Thời liếc nhìn anh chàng to con này: “Anh lớn tuổi hơn tôi đúng không?”
Cô sờ mặt mình: Nhìn tôi cũng đâu có già lắm?
“Vớ vẩn, ngoài xã hội không nhìn tuổi mà nhìn năng lực.” Thiên Lý Nhãn phất tay: “Chủ yếu là tôi muốn thể hiện sự kính phục với chị!”
Đi với Kiều Thời giống như đi với Trình Trì, anh ta không cần động não. Nhưng đi theo Kiều Thời có cảm giác k*ch th*ch mà Trình Trì không làm được.
Đi trên con đường của dị thường, để dị thường không còn lối mà đi.
Thật sảng khoái!
“Đúng rồi chị à, lát nữa tôi cho chị cái kính đen, để toát ra sự khí thế của chị đại nhé!”
Kiều Thời: Cảm ơn, tôi từ chối.
Nghe thằng cha này phấn khích nói chuyện không ngừng khiến vẻ mặt Kiều Thời cũng hơi khó hiểu: “Anh có ăn đồ ở đây hay là uống nước ở đây không?”
“Không có.”
Bọn họ vào thôn không người cũng đã chuẩn bị kỹ càng. Mặc dù thôn không người vẫn chưa hoàn toàn khống chế thôn họ Lý nhưng bọn họ đều tự mang theo đồ ăn thức uống. Đây là sự cảnh giác nên làm.
Dị thường từ trang trại chăn nuôi có năng lực trữ đồ, nên mang nhiều hay ít cũng không thành vấn đề.
Thiên Lý Nhãn hơi ngốc nhưng cũng không đến mức không hiểu được chuyện này.
“Vậy anh có nhận thấy chỗ nào bất hợp lý không?”
“Ách, không tính đến chuyện suýt nữa xảy ra vụ giẫm đạp sao? Cũng không tính chuyện kỳ lạ ở từ đường sao? Vậy không còn gì nữa rồi.”
“Vậy à… vậy không sao rồi. Tôi muốn về nghỉ ngơi trước, tối nay hơi mệt.” Kiều Thời ấn hai bên trán, lộ ra sự mệt mỏi.
Kiều Thời thật sự rất mệt mỏi.
Cô phải hoạt động với cường độ cao tận mất mấy phút, cho dù là chống lại sự va chạm đám đông, hay là cướp đầu rồng và dẫn đường cho mọi người thì đều tiêu hao năng lượng rất nhiều!
Nếu sai một bước thì cô có thể đã chết rồi. Trò hề này cũng sẽ không kết thúc như vậy.
Nhưng bây giờ Kiều Thời tỏ ra mệt mỏi là muốn che giấu mồ hôi lạnh trên trán.
Thiên Lý Nhãn có gì đó không đúng.
Sự hoạt bát và phấn khích của anh ta vượt quá mức cho phép.
Kiều Thời tin rằng anh ta vẫn là anh ta. Cũng giống như thôn dân kia, bọn họ vẫn là người thường nhưng đôi khi sẽ có cảm xúc không thích hợp.
Hoặc là nói cảm xúc mãnh liệt này giống như được khuếch đại. Khi đắm chìm trong cảm xúc nào đó thì rất dễ bị thế lực vô hình “khống chế”.
Ví dụ như Thiên Lý Nhãn đã báo cáo vào buổi tập luyện múa đèn rồng suýt nữa có tai nạn chết người.
Ví dụ như quỷ nhỏ vừa mới xem thường tổ tiên suýt nữa bị chết cháy.
Ví dụ như Kiều Thời cầm đầu gây sự đã phát hiện ra vài đợt sát ý rất rõ ràng.
Kiều Thời nghi ngờ Thiên Lý Nhãn cũng trúng chiêu rồi.
Thiên Lý Nhãn như thể không nhận ra sự nghi ngờ của cô nên cứ nói: “À, vậy tôi đưa chị về trước. Bây giờ khả năng cao chị sẽ bị người kia nhắm tới đấy.”
Lý do rất đầy đủ, Kiều Thời không từ chối.
Ngôi nhà nhỏ theo phong cách phương Tây của trưởng thôn. Tầng bốn.
Tới cửa phòng đã được sắp xếp từ trước, Kiều Thời ngáp một cái, bảo Thiên Lý Nhãn đi gặp Trình Trì nói với anh ấy một tiếng rồi vội vàng đóng cửa lại.
Bên ngoài cửa, cái bóng của Thiên Lý Nhãn vẫn đứng yên trên hành lang.