Một tiếng “cạch” vang lên.
Kiều Thời khóa cửa lại.
Tiếp đó, cô bước chân tạo tiếng cồm cộp, rồi hây da một cái, cô ngã xuống chiếc giường.
Tất cả những chuyện này đều là do Kiều Thời cố tình.
Bởi vì cô không chắc người đang đứng im không nhúc nhích ngoài cửa kia, là đang bảo vệ cô, hay là đang giám sát cô.
Thiên Lý Nhãn bị trúng chiêu từ khi nào, cô cũng không rõ nữa.
Cô và Thiên Lý Nhãn không thân nhau cho lắm. Trong tình huống Thiên Lý Nhãn không bộc lộ cảm xúc ra ngoài, cô sẽ rất khó phát hiện được manh mối.
Cô tựa người vào giường, trên tay xuất hiện một tờ giấy gấp. Đây là đạo cụ giúp bọn họ có thể liên lạc với nhau bên trong giới vực (thứ này có nguồn gốc từ một người có năng lực chống phá bộ phận dọn dẹp nhưng hiện tại đã bị Kiều Thời thu phục).
Nhưng Kiều Thời còn đang do dự xem có nên liên hệ thẳng với Trình Trì hay không.
Cô vừa gấp đi gấp lại tờ giấy, vừa sửa sang lại ý nghĩ: Chịu ảnh hưởng chỉ có Thiên Lý Nhãn thôi ư? Còn những người khác thì sao?
Nếu chỉ có Thiên Lý Nhãn, có thể là do anh ta đã tiếp xúc với "nguồn ô nhiễm".
Vậy điều này vẫn có thể giúp ích cho bọn họ trong việc tìm ra chủ nhân giới vực.
Nhưng nếu tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng, điều đó có nghĩa là "nguồn ô nhiễm" có ở khắp mọi nơi, đó cũng là một trong những đặc tính của giới vực này! Chỉ là trước đó Nữ diễn viên đã che giấu điểm ấy, hoặc là nó cũng không rõ có đặc tính này.
Kiều Thời cảm thấy cảm xúc và tư duy của mình vẫn bình thường, chưa bị ảnh hưởng quá lớn… Có hệ thống ở đây, cô nghĩ hẳn là vẫn chưa xảy ra vấn đề gì. Bởi vì nếu có vấn đề thì hệ thống đã sớm cung cấp “cách chữa trị” cho cô rồi.
Nhưng cô không thể lấy bản thân làm vật tham chiếu. Lý do cũng giống như vậy: Có hệ thống ở đây, từ trường đặc biệt hay những thứ tương tự…vv… đều bị chặn lại. Nhưng cô không bị ảnh hưởng, không có nghĩa những người khác cũng không bị ảnh hưởng.
Trước đó Kiều Thời từng nói, nếu mấy con giòi của người bán xiên chiên có khả năng ký sinh trực tiếp lên tất cả mọi người thông qua không khí, thế thì nó hoàn toàn có thể trở thành chủ nhân của giới vực nơi đây.
Lúc này, Kiều Thời đang nhớ lại những gì mình nói, cảm thấy đó giống như một lời tiên tri: Có lẽ chủ nhân giới vực thực sự có khả năng "ký sinh" lên tất cả mọi người.
Chẳng qua loại ký sinh này không phải kiểu họ chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra, mà thứ nó sử dụng là không khí nơi này, từ trường nơi này, hay những quy tắc vô hình ở đây…
Loại ký sinh này cũng không sử dụng phương pháp trực tiếp khống chế thân thể, thay vào đó nó sử dụng cách "ảnh hưởng" và "thao túng" kín đáo hơn.
Ngay cả những người có năng lực chưa từng ăn uống thứ gì trong giới vực và vẫn luôn duy trì trạng thái cảnh giác, vẫn bị trúng chiêu lúc nào không hay.
Nếu đúng như vậy thì khó khăn lớn nhất trong chuyến đi này đối với bọn họ có lẽ không phải là tìm ra chủ nhân giới vực đang ẩn nấp trong đám đông, mà là khó có thể đề phòng "những đôi mắt" và "tay chân" ở ngay bên cạnh mình.
Tất nhiên, điều đó cũng không có nghĩa là bọn Kiều Thời đang ở thế yếu tuyệt đối.
Ngoại trừ bản thể, chủ nhân giới vực không thể khống chế hoàn toàn những người khác.
Giống như lúc ở trong từ đường, người của thôn họ Lý đột nhiên cảm thấy thiêu chết người nào đó là bình thường.
Nhưng sau khi bị Kiều Thời đột ngột cắt ngang, phản ứng của họ cũng chỉ như phản ứng của người bình thường.
Bọn họ cũng sẽ nảy sinh sát ý đối với Kiều Thời. Nhưng vừa nhìn thấy thanh thế phía sau lưng Kiều Thời, họ sẽ gắng sức kìm chế những cảm xúc cực đoan đó lại.
Nếu tất cả mọi người đều đã trở thành con rối gỗ bị giật dây, vậy việc Kiều Thời làm hoàn toàn là tốn công vô ích, cô không thể làm gì để ngăn cản được. Nhưng thực tế chứng minh, khi có một phương hướng mạnh mẽ hơn chỉ dẫn thì sẽ lấn át được ảnh hưởng ban đầu của chủ nhân giới vực.
Thiên Lý Nhãn cũng như vậy. Anh ta chấp hành mệnh lệnh của Kiều Thời, đây là ý muốn chủ quan của chính anh ta, chứ không phải do chủ nhân giới vực chi phối.
Điều Kiều Thời muốn xác minh là mức độ ảnh hưởng của chủ nhân giới vực có thể sâu đến đâu? Làm thế nào để giảm bớt hoặc loại bỏ hoàn toàn ảnh hưởng này?
Cô không dám để lộ phát hiện của bản thân, vì sợ Thiên Lý Nhãn đang bị kẻ kia thao túng sẽ ra tay hạ sát cô… Đánh nhau với một người có năng lực, cô rất bất lợi. Mà đánh nhau với đồng đội, cô cũng rất bất lợi.
Kiểu làm ăn thua lỗ như thế này, Kiều Thời không thích làm.
Chi bằng giả vờ như chưa hề phát hiện ra điều gì, trước tiên quan sát tình hình một chút, tổng hợp lại thông tin…
Chỉ cần nghĩ đến bên ngoài phòng có một kẻ chưa rõ lập trường ra sao đang đi qua đi lại, cánh cửa thực sự đã khóa chặt kia vẫn không thể mang lại cho cô quá nhiều cảm giác an toàn.
Kiều Thời muốn gọi người đến, cô rất muốn gọi Trình Trì đến đây ngay lập tức.
Nhưng cuối cùng, cô vẫn kiềm chế bản năng sinh tồn đó lại.
Trước khi về phòng, Kiều Thời đã bảo Thiên Lý Nhãn báo cáo tình hình cho Trình Trì.
Trình Trì không phải kiểu người thiếu thông minh lanh lợi như Thiên Lý Nhãn. Hơn nữa dựa vào mức độ thân quen giữa anh ấy và Thiên Lý Nhãn, chắc chắn anh ấy sẽ phát hiện ra manh mối, sau đó chủ động đến tìm cô!
Nếu Trình Trì không tới…
Vậy chỉ có thể nói, hiện tại Kiều Thời càng không nên đi tìm anh ấy.
Trong bóng đêm, không có điện thoại, không có máy tính làm trò tiêu khiển, thời gian trôi đi bao giờ cũng chậm vô cùng.
Cô cố gắng căng tai lắng nghe để phân biệt đủ thứ âm thanh hỗn tạp. Ở phía xa có tiếng sân khấu kịch, tiếng pháo hoa, tiếng ồn ào của đám đông. Nhưng ở gần, dường như chỉ có tiếng hít thở và tiếng tim đập của chính cô.
Tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây của trưởng thôn vô cùng yên tĩnh.
Thiên Lý Nhãn ở bên ngoài đã đi rồi sao? Kiều Thời không xác định được.
Cô không nghe thấy tiếng người rời đi.
Người có năng lực như Thiên Lý Nhãn hoàn toàn có khả năng âm thầm rời đi không tiếng động.
Nhưng cũng có khả năng, anh ta vẫn đang đứng im tại chỗ không nhúc nhích.
Tựa hồ trong khe cửa tối tăm đang ẩn chứa một con mắt chăm chú quan sát cô…
Cô vô thức đưa tay sờ vào "thư mời" đang đặt trong túi.
Đúng rồi, mặc dù buổi tiệc nếm thử kia đã kết thúc từ lâu, nhưng thứ vũ khí phòng thân vừa hữu dụng vừa có tính ẩn nấp cao như vậy, đương nhiên vẫn được cô giữ lại.
Kiều Thời yên lặng suy đoán “nếu có người xông vào phòng, cô nên phản kích như thế nào”, cô dùng cách này để phân tán sự lo lắng của bản thân.
Đúng lúc này, hệ thống chu đáo phát ra lời nhắc nhở: “Ký chủ, kiểm tra phát hiện cô mất ngủ vì thay đổi môi trường, bời vậy đã sinh ra cảm xúc lo âu bất an, có cần bổn hệ thống cung cấp dịch vụ ngủ ngon cho cô trước hay không?”
“Không cần! Hoàn toàn không cần!” Kiều Thời lập tức từ chối.
Cô sợ chỉ cần chậm trễ một giây thôi là sẽ bị hệ thống chết tiệt này cho lên đường luôn.
“Bây giờ còn chưa tới thời gian ngủ mà!” Kiều Thời nhấn mạnh.
Hệ thống giải thích: “Ở nông thôn hoạt động giải trí hạn chế, thói quen chung của mọi người là ngủ sớm dậy sớm. Thích nghi với thói quen làm việc và nghỉ ngơi ở nơi này có thể cho ký chủ cảm giác thoải mái hơn.”
Một hệ thống chữa bệnh tâm thần đáng tin cậy giống như nó, còn có thể nhập gia tùy tục, điều chỉnh hình thức theo chế độ mà ký chủ cần đấy.
Còn theo quan điểm của Kiều Thời, ở đây có cả một đống các chức năng không cần thiết và không có chức năng nào là hữu ích cả.
“Hệ thống à, cơ sở dữ liệu của bà cần cập nhật rồi đó! Ở nông thôn là ngủ sớm dậy sớm sao? Đó là thành kiến! Bản thân bà nghe coi, hội chùa vẫn đang diễn ra, bên ngoài vẫn đang náo nhiệt thế kia cơ mà.”
Hệ thống an tĩnh trở lại, dường như đang điều chỉnh cơ sở dữ liệu.
Chỉ cần lý do của Kiều Thời đầy đủ thì hệ thống hoàn toàn có thể bị thuyết phục.
Kiều Thời lại nảy ra ý tưởng lợi dụng khả năng tính toán của hệ thống chết tiệt: “Hệ thống à, tui cũng không phải mất ngủ đâu, nếu nói là lo âu thì cũng có chút chút. Nếu bà có thể nói cho tui biết, trước cửa phòng tui có người hay không, giúp tui xua tan nghi ngờ thì những lo âu kia cũng sẽ biến mất.”
Hệ thống không trả lời thẳng vào vấn đề của cô, mà hỏi ngược lại: “Ký chủ, bây giờ cô hỏi trước cửa phòng chúng ta có người hay không, lát nữa có phải còn muốn hỏi tôi, có mấy con ma đang nằm vất vưởng bên cửa sổ có phải không?”
Lúc đó, suýt chút nữa Kiều Thời đã nhảy ra khỏi giường: “Chết tiệt! Hệ thống, cuối cùng bà cũng thừa nhận trên thế giới này có ma rồi nhé!”
Bởi vì từ trước đến nay hệ thống chưa bao giờ chấp nhận quan điểm "thế giới này có yêu ma quỷ quái", trong nhận thức của nó, thế giới vẫn vận hành bình thường. Kiều Thời muốn thuyết phục nó đều phải thực hiện trong khuôn khổ logic này.
Nếu không cẩn thận để trước sau xuất hiện mâu thuẫn sẽ bị coi là tư duy hỗn loạn, lẫn lộn nhận thức, từ đó đưa ra yêu cầu cần phải “trị liệu” cho Kiều Thời.
Nếu hệ thống có thể nhận thức được rằng thế giới này có những thứ không bình thường, vậy thì công việc mà Kiều Thời phải làm sẽ đơn giản hơn nhiều!
Đúng là một bước ngoặt!
“… Ký chủ, bổn hệ thống chưa bao giờ cho rằng trên thế giới này có ma quỷ.”
Nếu hệ thống là con người, không chừng Kiều Thời còn có thể nghe thấy cả tiếng thở dài của nó. Cho dù chỉ là giọng nói được thiết lập sẵn của hệ thống, nhưng lúc này vẫn nghe ra trong đó có cảm giác hơi cạn lời.
Nó chỉ đang đưa ra ví dụ, thế mà đã thu hút được sự đồng tình của ký chủ ngay lập tức. Bởi vậy có thể thấy, dù Kiều Thời đã được trị liệu lâu như vậy nhưng vẫn dễ dàng lẫn lộn giữa hư ảo và hiện thực, lại tin tưởng những thứ thần thần quỷ quỷ đó không nghi ngờ.
Kiều Thời có rất nhiều điều muốn nói nhưng bất đắc dĩ phải kìm nén lại không nói ra. Người khác thì “câu cá chấp pháp”*, còn hệ thống này e rằng không phải đang chữa bệnh theo kiểu “câu cá”**.
*Câu cá chấp pháp: Tức là cố tình dụ người phạm lỗi rồi bắt quả tang, giống như kiểu gài bẫy.
**Chữa bệnh theo kiểu “câu cá”: Ý chỉ cách chữa bệnh theo kiểu dụ bệnh nhân tự lộ vấn đề rồi mới xử lý.
Hệ thống tiếp tục nói: “Cho nên mới nói, ký chủ à, cứ cho là tôi nói cho cô biết ngoài cửa có người hay không, cũng chỉ là trị ngọn không trị gốc, không thể làm giảm bớt sự lo âu của cô. Bởi vì cô sẽ tưởng tượng ra thêm những thứ khác đến quấy nhiễu giấc ngủ của cô.”
Điều ký chủ cần không phải là hệ thống nói cho cô biết ngoài cửa có người hay không, hay bên cửa sổ có ma quỷ gì hay không, điều ký chủ cần là tất cả những liên tưởng đáng sợ đó đều phải bị ngăn chặn hết.
Mà dịch vụ hỗ trợ giấc ngủ hệ thống đề xuất cung cấp lúc đầu mới chính là thứ Kiều Thời cần.
Ký chủ không nhất định phải biết rõ ràng bản thân cần gì nhưng hệ thống bắt buộc phải nắm rõ.
Thế nào gọi là chuyên nghiệp? Đây chính là chuyên nghiệp đấy!
Lúc này hệ thống đã sắp xếp lại cơ sở dữ liệu "thời gian giấc ngủ ở nông thôn" xong: "Mặc dù hội chùa bên kia vẫn còn rất náo nhiệt nhưng nếu không tham gia hội chùa thì bây giờ cũng đã đến lúc nghỉ ngơi rồi. Trong tòa nhà này chỉ còn ký chủ là chưa ngủ thôi!”
Vừa rồi hệ thống chỉ dựa theo lịch sinh hoạt của mọi người trong tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây, nên mới xuất hiện một vài sai sót.
Ngủ hết rồi ư? Bảo sao xung quanh an tĩnh như vậy.
Kiều Thời nghe vậy liền cảm thấy vui vẻ trong lòng.
Khả năng tính toán của hệ thống chết tiệt vẫn bị cô xài chùa!
Mọi người đều đã ngủ cả rồi, điều đó có nghĩa là chắc hẳn bên ngoài cửa phòng cô đã không còn người nào nữa.
Các cơ bắp căng cứng của Kiều Thời lập tức được thả lỏng rất nhiều.
Kiều Thời bình yên nhắm mắt lại, cô quyết định nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, chờ tin tức của Trình Trì.
Nhưng rồi đột nhiên cô cảm thấy lông tơ mình dựng đứng, choàng mở mắt ra.
Không đúng, lúc Thiên Lý Nhãn đưa cô về, bà cụ ở nhà trưởng thôn có nói bà ấy đã nấu một ít canh gà để con trai và cháu trai từ từ đường về là có cái uống luôn. Bà ấy còn hỏi bọn họ có muốn uống một ít không nữa mà.
Tất nhiên lúc ấy bọn họ đã khéo léo từ chối. Kiều Thời cũng không quá để tâm đến mấy chuyện ngoài lề như thế này.
Nhưng khi kết hợp tình tiết nhỏ nhặt này với câu nói của hệ thống thì xem ra, vấn đề lớn rồi đây: Không lẽ bà cụ đang đợi con cháu về, lại đột nhiên ngủ quên ư?
Cái này không hợp lý!
Cứ cho là người già hay đi ngủ sớm đi, nhưng vừa rồi lúc gặp nhau, trông bà ấy còn tỉnh táo hơn cả Kiều Thời.
Kiều Thời biết, mặc dù hệ thống có những sai sót rất lớn nhưng nó có một bộ logic nhất quán. Nó nói rằng mọi người "ngủ hết”, chắc chắn nó có cơ sở để nhận định như vậy.
Nhưng nếu Kiều Thời coi "ngủ hết” tương đương với trạng thái an toàn, thì cô đã sai hoàn toàn!
Cô lập tức nắm được điểm mấu chốt: "Hệ thống, bà cụ mà tui chạm mặt ban nãy, bà ấy có đang trong trạng thái "ngủ" giống như bà nói không?”
Người xảy ra vấn đề từ trước khi cô quay lại hay là xảy ra sau khi cô quay lại? Rốt cuộc "trạng thái ngủ" này là gì? Chắc không phải là trạng thái do bị chủ nhân giới vực khống chế đấy chứ?
Hệ thống cảm thấy quả nhiên ký chủ cần phải nghỉ ngơi, xem đi đầu óc cô hồ đồ lú lẫn cả rồi. Vừa rồi cô còn lễ phép chào hỏi bà cụ, mà bây giờ lại hỏi nó lúc đó bà cụ có ngủ hay không.
Mỏi mệt chính là nguyên nhân chính dẫn đến bệnh cũ tái phát!
"Ký chủ, ngủ đi ngủ đi, ngủ một giấc thật ngon, ngày mai tỉnh dậy sẽ thấy khá hơn nhiều.”
Hân hoan nhận tin "bệnh tình đã nặng thêm một bậc", Kiều Thời đã chẳng thèm bận tâm đến hình tượng bản thân trong mắt hệ thống nữa. Dù sao thì vốn dĩ trong mắt hệ thống, cô cũng chẳng có cái gọi là hình tượng.
Điểm quan trọng là nếu đã nhận ra mối nguy hiểm, vậy cô nhất định không được ngủ! Nếu không, đừng nói đến chuyện "ngày mai tỉnh dậy sẽ thấy khá hơn nhiều”, mà có ngày mai hay không còn chưa biết được!
"Dừng tay đi, hệ thống chết tiệt!”
Lúc này, ngoài cửa sổ có một trận gió thổi đến.
Rõ ràng Kiều Thời đã đóng chặt cửa sổ.
Một góc rèm cửa sổ bị vén lên, để lộ ra một đôi chân đang ẩn nấp bên dưới.
Không chút do dự, Kiều Thời lập tức dùng thư mời làm thành phi đao ném qua!
Sau đó, cô nhảy lên phóng về phía người kia, cô kéo tấm rèm dùng làm dây thừng, chuẩn bị thít chặt cổ họng đối phương!
Một loạt những động tác này, trước đó không lâu Kiều Thời đã thử diễn tập qua trong đầu. Bây giờ thực hiện liền mạch như nước chảy mây trôi.
May mà không tin hệ thống chết tiệt đấy. An toàn hả? An toàn cái con khỉ ấy!
Có vẻ người kia không ngờ Kiều Thời sẽ ra tay nhanh và tàn độc như vậy, nhưng tốc độ phản ứng của kẻ đó cũng không chậm.
Người đó nghiêng người, né tránh được lưỡi dao sắc bén xé gió lao đến. Xoẹt một tiếng, tấm thư mời cắm sâu vào bên trong bức tường. Mà cú nghiêng người này vừa vặn khiến bản thân người đó mắc vào "dây thừng” Kiều Thời đã chuẩn bị sẵn. Kiều Thời đột ngột siết chặt rèm cửa.
Người đó đưa khuỷu tay ra sau đánh về phía Kiều Thời, đồng thời mượn lực từ vách tường lộn ngược người nhảy ra phía sau Kiều Thời, bóp chặt cổ cô.
Hai bàn tay người đó ấn vào cổ cô nhưng lại không có chút sức lực nào.
Động mạch chủ mỏng manh đang đập trong lòng bàn tay anh ấy.
Anh ấy thì thào: “Cô vẫn còn bình thường phải không?”
"Trình Trì?” Cuối cùng Kiều Thời cũng nhận ra dáng người này.
Nhưng bởi vì đã phát hiện ra Thiên Lý Nhãn có vấn đề, nên dù là "người của mình" đến cũng không thể khiến cô buông lỏng cảnh giác, các cơ bắp trên người cô vẫn cứ căng cứng.
Kiều Thời lặng lẽ rút thư mời đã cắm hoàn toàn vào trong tường ra. Nếu cần thiết, cô sẽ tung ra một đòn chí mạng.
"Thiên Lý Nhãn…” Trình Trì nhìn chằm chằm cô, lên tiếng trước.
"Có vấn đề!” Trình Trì và Kiều Thời cùng đồng thanh nói.
Cuối cùng, hai người đã hoàn thành việc thăm dò lẫn nhau.
Hệ thống lại được tự chứng minh: Nó nói ký chủ đã an toàn, đây không phải sai sót.
Hệ thống nói mọi người trong tòa nhà này đều đã ngủ rồi, cũng không phải BUG. Trình Trì vừa lẻn về tòa nhà nhỏ kiểu Tây, không nằm trong phạm vi kiểm tra lúc nãy của hệ thống.
Nhưng như thế đã có thể chứng minh hệ thống đáng tin cậy rồi sao?
Đương nhiên là không thể…
Cộc cộc cộc, một hồi đập cửa vang lên, khiến Kiều Thời và Trình Trì không hẹn mà cùng nín thở.
Kiều Thời dám khẳng định, không chỉ có Trình Trì vừa trở về không nằm trong phạm vi "ngủ” mà hệ thống đã nói, chắc chắn còn một số kẻ khác cũng chưa ngủ! Hay nói cách khác, là nhân cơ hội "tỉnh”.
Nhưng trong tình huống căng thẳng như thế, lại có một hệ thống đang thôi miên, cơn buồn ngủ của cô dần dần dâng lên.