Ngay khi Thư Thời đứng như trời trồng mặc người xử lý, bỗng nghe thấy giọng nói có chút không vui của đại mỹ nhân: "Đi dép vào."
Vốn Thư Thời đã hồi hộp sẵn, lại bị giọng điệu này làm cho hoảng sợ, bất giác làm theo lời của đại mỹ nhân.
Lúc Thư Thời xoay người tìm dép lê, Diệp Vọng mới nhìn thấy vết màu trắng do dán băng thời gian dài để lại trên mắt cá chân cậu, xung quanh đỏ lên vì bị gãi.
Nhìn qua rất nghiêm trọng.
Diệp Vọng giương mắt, cũng nhận ra phía sau lưng hồ ly ngốc cứng lại, động tác cực kỳ mất tự nhiên.
Gần như ngay trong phút chốc, hắn đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Thôi vậy, hắn cũng chẳng thể chờ mong rằng hồ ly ngốc này đột nhiên trở thành hồ ly khôn được.
Chân Thư Thời vừa xỏ vào đôi dép bông, chợt nghe thấy giọng nói của đại mỹ nhân từ đằng sau: "Vết sẹo trên mắt cá chân này của em ——"
Thư Thời vội vàng xoay người, giọng nói run run: "Sao, sao vậy?"
"Rất đặc biệt."
"...Hả?" Thư Thời há hốc mồm.
Sao lại thế này?
Đại mỹ nhân như này là không phát hiện ra hả?
Cậu mở to hai mắt nhìn chằm chằm mỹ nhân, lại chỉ nhìn được đôi mắt phượng vẫn bình tĩnh không một gợn sóng như thường.
Có vẻ như là thật sự không phát hiện ra.
Thư Thời nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lại có chút chua xót.
Nhưng cảm xúc còn chưa kịp trào dâng thì bị giọng nói của đại mỹ nhân cắt ngang: "Ngày trước tôi từng nuôi một con hồ ly, trên chân nó cũng có một vết sẹo như thế này."
Trái tim Thư Thời lập tức dậy sóng: "Ồ, sau đó thì sao?"
Diệp Vọng bình thản ngồi xuống chiếc ghế sofa đơn trong phòng và chậm rãi nói: "Nó bỏ nhà đi rồi."
Thư Thời nuốt nước bọt, nghĩ thầm, không phải do anh có ý đồ bất chính à?
Diệp Vọng đưa mắt nhìn về phía mắt cá chân của Thư Thời: "Vết sẹo này từ đâu mà có?"
Thư Thời gãi gãi đầu, có lẽ là bởi vì hơi căng thẳng, giọng nói có chút ấp úng: "Có thể là do lúc nhỏ nghịch lửa vô tình bị bỏng." Thật ra thì cậu cũng chẳng biết nó từ đâu ra.
Diệp Vọng thu lại ánh nhìn, nhắm hờ mắt nói: "Con hồ ly mà tôi nuôi kia trời sinh nghịch ngợm, vết sẹo trên chân chắc cũng vì vậy mà ra."
Thư Thời: "!!!"
Cậu trừng trừng đôi mắt, có chút không thể tin được, hỏi ngược lại: "Nó nghịch ngợm á?!"
Diệp Vọng liếc cậu: "Đúng vậy, không chỉ nghịch mà còn ngu ngơ, lười biếng, thích gây sự."
Chẳng bao giờ ngoan ngoãn chờ, tu luyện cũng không chịu khó, còn có thể chẳng hiểu sao lại bị thương.
Thư Thời bực mình, đại mỹ nhân thế này là đang nói xấu cậu!
"Vậy anh còn nuôi nó làm gì?!"
Lúc này cậu đã quên béng nào sẹo nào vết, trong đầu chỉ xoay mòng mòng mấy câu "nghịch ngợm, ngu ngơ, lười biếng" của đại mỹ nhân.
Thư Thời nghiến răng, thầm nghĩ, ngày trước anh sờ lông bụng của tui cũng chẳng thấy nói thế!
Diệp Vọng nhìn hồ ly ngốc đang xù lông trước mặt, trong mắt hiện lên ý cười nhè nhẹ: "Tuy rằng bản tính nó thích được nuông chiều, lại còn khó nuôi, nhưng xem xét kỹ thì vẫn có vài ưu điểm."
Sắc mặt Thư Thời nứt ra. Cậu hằm hằm đi mở cửa phòng: "Em mệt rồi muốn nghỉ, anh mau về đi."
Mở miệng ra là nói nhảm, còn chẳng bằng câm họng không nói gì!
Diệp Vọng vốn cũng chỉ tới xem cậu ra sau, không ngờ lại khiến hồ ly ngốc này xù lông, quả thực là ngoài ý muốn trả được thù.
Vì thế hắn lập tức đứng lên, chậm rãi đi ra khỏi cửa.
"Tôi đi đây, em nghỉ ngơi cho tốt ——"
Thế nhưng đáp lại Diệp Vọng chỉ còn tiếng đóng cửa cái 'Rầm'.
Diệp Vọng đứng trước cửa phòng, nhìn thấy cửa phòng đóng lại, ý cười trong mắt không những giảm mà trái lại tăng lên.
Hồ ly ngốc này, những lúc như vậy lá gan lớn thật đấy.
Trong phòng, Thư Thời nằm trên giường hậm hực.
Vậy mà làm cậu lo lắng sau khi đại mỹ nhân nhìn thấy vết sẹo này sẽ l*t tr*n vỏ bọc của cậu. Xem ra cậu nghĩ nhiều rồi, đánh giá cao chỉ số thông minh của đại mỹ nhân quá.
Hắn thậm chí còn không thấy được ưu điểm chói lóa của cậu, đừng nói đến vết sẹo cỏn con này!
Thư Thời nằm trên giường, càng nghĩ càng giận, ngay cả bộ phim đã chọn xong cũng chẳng thiết xem.
Cậu cầm điện thoại, nhắn tin cho Liêu Hàng, hỏi anh có thời gian không, cậu muốn đi ăn.
Liêu Hàng phản hồi rất nhanh: [Còn hai cảnh quay nữa, tầm nửa tiếng nữa đi, anh sẽ gọi điện cho cậu.]
Thư Thời buồn chán, nằm cũng không bình tĩnh nổi, trong lúc chờ Liêu Hàng thì tiếp tục xuống giường tìm máy tính bảng.
Cuối cùng c*̃ng thấy máy tính bảng nằm trong cái túi mà cậu cầm đi studio lần trước.
Thư Thời mở khóa máy tính bảng, không còn thiết tha việc xem phim nữa, nhớ đến lời nói vừa rồi của đại mỹ nhân, bèn bật trò đánh chuột chũi.
Chuột chũi nhỏ vừa xuất hiện thì bị một cái búa đập xuống, miệng còn lẩm bẩm: "Còn dám nói tui nghịch ngợm, tui còn chưa ghét bỏ anh tính toán chi li thì thôi nhé."
"Lại còn lười biếng nữa, bình thường có thấy anh chăm chỉ làm gì đâu..."
Nửa tiếng sau, Liêu Hàng gọi điện cho Thư Thời, nghe được tiếng trò chơi rộn ràng từ bên kia hỏi: "Này là sao đấy?"
Sau nửa tiếng chơi game, Thư Thời cũng bớt giận phần nửa: "Không có gì, chỉ là không quen nhìn thấy ai đó tính toán chi li, cay nghiệt lạnh lùng còn keo kiệt thù dai mà thôi."
Liêu Hàng: "..." Lời tên này nghe sao cũng không giống "mà thôi" lắm.
Cuối cùng hai người đến một quán thịt xiên ở cổng sau, thuê một phòng riêng.
Gương mặt của Liêu Hàng cũng thuộc hàng top trong giới giải trí, cổng sau đại học lại toàn thanh niên, cho nên để không bị phát hiện, hai người đều che mình kín mít, vào phòng mới cởi khẩu trang với mũ ra.
"Nhìn xem, ăn gì đây?'
Thư Thời vung tay: "Lên chảo cay nhất đê!"
Tay Liêu Hàng run lên: "Cậu chắc chứ? Thế thì anh với cậu tách nồi ăn." Anh sợ nổi mụn, mai còn phải quay phim đấy.
Thư Thời vốn hùng hổ mà nghe anh nói vậy cũng héo.
"Bỏ đi, em với anh ăn giống nhau."
Mọc mụn thì cậu không sợ, cậu sợ tiêu chảy kia.
Phục vụ rất nhanh, không lâu sau đã đưa đồ ăn lên.
Chỉ là có vẻ cửa quán đã cũ nên không tốt lắm, nhân viên phục vụ kéo mãi mới đóng lại.
Lúc đó Thư Thời vẫn đang tập trung uống nước ép hoa quả, khóe mắt dường như bắt được một bóng người, nhìn nhìn quanh lại chẳng thấy ai.
Chắc là hoa mắt thôi, cậu nghĩ.
Lúc hai người ăn xong thì đã là ba giờ chiều. Sau khi về khách sạn, chào tạm biệt xong rồi ai về phòng người nấy.
Năm giờ chiều, Thư Thời vừa tỉnh giấc.
Bật điện thoại lên, ngay lập tức một hàng cuộc gọi nhỡ, tin nhắn wechat chưa đọc hiện lên, có của nhà sản xuất, có đạo diễn, có Trương Kỳ, cũng có cả Liêu Hàng.
Khiến cậu bừng tỉnh ngay tức khắc.
Này là xảy ra chuyện lớn gì sao?
Vì cớ gì mọi người đều tìm cậu.
Cậu lướt xem thông báo, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là gọi cho Liêu Hàng trước.
Phía bên kia vừa kết nối đã vội vàng gào lên với cậu: "Tụi mình ra quán xiên ăn hôm nay bị chụp lại!"
Thư Thời nghe vậy thì sửng sốt, yếu ớt đáp: "Thế giờ sao? Anh có muốn PR giải quyết hay gì không?"
Liêu Hàng: "... Cậu tỉnh táo hộ cái, lúc này người cần chú ý không phải anh, mà là cậu đấy!" Tên nhóc ngu ngốc này sao gì cũng không biết thế, lo chết mất!
Thư Thời choáng váng.
Sau khi cúp điện thoại, cậu vội vàng lên weibo, kinh hãi nhìn bảng hot search, thứ mười hai có tên Liêu Hàng #Liêu Hàng ăn cơm với bạn#
Lướt xuống thì thấy, thứ 15 là #Anh trai cùng ăn cơm với Liêu Hàng#
Cả hai đều được đánh tag bạo.
Hơn nữa độ hot của cái thứ 12 cũng không kém thứ 11 là bao, ước chừng sẽ sớm nhảy lên hạng trên.
Thư Thời kinh hồn bạt vía mà lướt hai cái hot search, bên trong toàn là ảnh chụp cậu với Liêu Hàng ăn cơm. Góc độ chụp lựa rất tốt, chụp gần hết 2/3 mặt cậu.
Hơn cả là bộ dạng không đeo khẩu trang của cậu.
Thư Thời nuốt nước miếng, sớm biết thế thì cậu đã bảo thợ trang điểm make up cho cậu xấu đi rồi mới ra khỏi cửa, sơ xuất quá!
Bên dưới weibo khen chê đủ kiểu, có mê ngoại hình, có nói xấu, còn mắng cậu vì nghĩ cậu muốn đạp Liêu Hàng trèo lên cao.
Đủ loại bình luận, cậu xem mà đầu cũng đau.
Đúng lúc này, sản xuất gọi điện tới.
"Tiểu Thời, nhanh đăng weibo đi, thừa dịp chuyện này vẫn đang hot thì PR cho đoàn phim chúng ta."
Thư Thời nhíu mày, lúc này còn để cậu thừa nước đục thả câu, ngại cậu còn chưa bị mắng đủ à?
"Thưa ngài, tình huống như này tôi cảm thấy tôi không nên ra mặt thì hơn. Nếu không lúc đó tranh cãi nổ ra sẽ rất khó xử. Chỉ cần không quan tâm, không bắt được người để nói, độ hot cũng sẽ dần dần giảm xuống."
Sản xuất tận tình khuyên nhủ: "Cậu đăng weibo, nhận người trong ảnh là mình, vừa hút thêm fan, vừa tăng độ hot cho đoàn phim, tính ra thì là trăm lợi không có một hại đấy. Cũng không khiến cậu làm chuyện gì trái lương tâm đúng không?"
Vốn Thư Thời khó chịu, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, lại bị bắt thành chủ đề bàn tán, tính tình cũng không đủ tốt để giải thích với sản xuất, chỉ bỏ lại một câu: "Dù sao tôi cũng không đăng."
Nói xong thì cúp máy.
Sau sản xuất, Trương Kỳ cũng gọi điện tới: "Tiểu Thời, cậu thấy hot search trên mạng chưa?"
Giọng Thư Thời rầu rĩ: "Thấy rồi ạ."
"Cậu nghĩ sao?" Trương Kỳ đang hút thuốc trong phòng làm việc, khuôn mặt khuất sau làn khói mơ hồ không rõ.
"Em cũng không nghĩ gì. Nếu việc này là ngoài ý muốn thì cứ chờ nó muốn lắng xuống, mọi chuyện qua đi thôi. Em không muốn cọ nhiệt độ, cũng chẳng muốn thành cái đích cho mọi người chỉ trích, càng đừng nói đến đạp Liêu Hàng mà trèo lên. Anh Trương à, em không hy vọng anh gọi tới là để khuyên em đăng weibo." Nếu là như thế thì cậu với anh Trương này, không cần nói chuyện hợp tác với nhau nữa rồi.
"Xùy, thằng nhóc cậu nghĩ gì đấy, anh là người không từ thủ đoạn thế à?" Trương Kỳ thở dài, hắn sợ là sợ việc này không phải ngoài ý muốn, mà là tự biên tự diễn.
Lúc này xem ra, hắn đã không nhìn nhầm người.
"Được rồi, cậu cứ ở trong khách sạn đợi đi, anh sẽ nghĩ biện pháp hạ hot search xuống xem sao."
Sau Trương Kỳ thì đạo diễn cũng gọi tới, lời ít ý nhiều, chỉ nói một câu: "Ngoan ngoãn đợi trong khách sạn đi, đừng nghe sản xuất nói lung tung, xem phim thả lỏng tâm tình chút đi. Sáng mai cho cậu nghỉ ngơi, chiều tiếp tục quay."
Thư Thời thở phào: "Vâng, cảm ơn đạo diễn Lưu."
*
Trong phòng tổng thống của khách sạn, Cô Hoạch Điểu đang làm bánh, làm một cái bánh crepe ngàn tầng sầu riêng 12 inch, còn có các loại tráng miệng và hoa quả chờ để trang trí lên.
*Bánh crepe ngàn tầng sầu riêng mlem mlem
Diệp Vọng đang ngồi đọc sách trên ghế sô pha cách đó không xa. Từ lúc bước vào khách sạn, hắn đã đặt trước hai phòng, một là phòng tổng thống ở trên, còn lại là phòng 614 đối diện với hồ ly ngốc.
Không lâu sau, Cô Hoạch Điểu từ trong bếp đi ra, hỏi: "Thưa ngài, người mà ngài định tặng có kiêng ăn gì không ạ?"
Diệp Vọng lật một trang sách, giọng nói bình thản: "Không ăn đồ chua."
Tính tình hồ ly ngốc kia cũng không nhỏ đâu, xù lông lên, muốn vuốt xuôi thì phải dỗ dành cho tốt.
Đúng lúc này, Diệp Tứ bước vào: "Thưa ngài, tiểu tiên sinh lên hot search."
-----------------
Tác giả có điều muốn nói:
Tui cũng muốn bùng nổ hơn nữa, nhưng mà tốc độ tay không cho phép OTZ.