Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 36

Diệp Vọng giương mắt: "Nói."

Diệp Tứ nói đại khái: "... Sau khi kiểm tra, phát hiện người chụp ảnh là fan tư sinh* của Liêu Hàng, tình cờ chụp được tiểu tiên sinh. Sau đó fan tư sinh này bán ảnh chụp cho một tài khoản marketing. Tài khoản này dựa vào sự nổi tiếng của Liêu Hàng và giá trị nhan sắc của tiểu tiên sinh, thu hút được một làn sóng chú ý, chỉ trong vài tiếng đã có thêm hai triệu follow."

* Fan tư sinh aka Sasaeng fan: hiểu nôm na là fan cuồng, được biết đến rộng rãi như là người hâm mộ bị ám ảnh quá mức bởi làn sóng Hallyu. Mặc dù "sasaeng" phần lớn không được coi là người hâm mộ, nhưng nhiều nguồn vẫn gọi họ là "sasaeng fan". Sasaeng fan được mô tả như là một người hâm mộ cực độ, họ săn đuổi và xâm nhập sự riêng tư của thần tượng với nhiều cách thức đáng ngờ.

Diệp Vọng niết cuốn sách trong tay, giọng nói bình thản: "Hướng dư luận hiện nay như nào?"

"Vốn là muốn thu hút sự chú ý nên tài khoản marketing để mặc dân mạng bình luận cãi nhau. Hiện tại trên mạng có rất nhiều người mắng tiểu tiên sinh là đạp Liêu Hàng để trèo lên cao."

Diệp Vọng nhíu mày: "Chuyện này Liêu Hàng có nhúng tay không?"

"Không, cậu ta hoàn toàn không biết chuyện này."

Nghe vậy, Diệp Vọng đóng sách lại: "Rút hot search, xử lý sạch sẽ người và việc có liên quan."

Không thì hồ ly ngốc kia nhìn thấy có thể sẽ không vui.

Diệp Tứ lên tiếng đáp: "Đã hiểu."

*

Sau khi nói chuyện với đạo diễn, Thư Thời rúc vào chăn bông, cảm thấy hơi ngột ngạt.

Thật ra cậu chỉ muốn ra ngoài ăn cơm, sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Nếu chỉ cậu thì thôi, bây giờ còn dính tới cả Liêu Hàng, khiến anh cũng bị mắng theo.

Lúc này cậu cũng không biết phải ăn nói với Liêu Hàng thế nào.

Thư Thời bật rồi tắt màn hình điện thoại liên tục, tâm trạng cũng phập phồng theo.

Hồ ly thật buồn.

Ngay khi cậu đang băn khoăn không biết phải làm thế nào, Liêu Hàng gọi điện tới.

"Anh vừa quay xong, còn chưa kịp nói thêm với cậu. Đọc tin tức trên mạng chưa á?"

Thư Thời chột dạ: "Thấy rồi." Dù sao chuyện này cũng vì cậu mà ra, nếu không thì Liêu Hàng đã không bị mắng.

Phía dưới bài weibo kia, rất nhiều người mắng Liêu Hàng dựng chuyện.

Bên kia không biết là ai gọi anh, Liêu Hàng vội vàng đáp ứng, sau đó cấp tốc nói chuyện với Thư Thời.

"Bình luận trên mạng cậu xem thì xem, đừng để trong lòng. Anh ra mắt vài năm, không biết bao nhiêu lần ăn chửi rồi, giờ còn tốt chán. Đừng ủ rũ, tối đưa cậu đi ăn bữa to, coi như chúc mừng hai đứa ta cùng lên hot search."

Nghe vậy, Thư Thời xì một tiếng bật cười: "c*̀ng nhau bị mắng lên hot search là chuyện đáng để ăn mừng hả." Ngây thơ quá vậy.

Nhưng nhìn bộ dạng này của Liêu Hàng, hẳn cũng không bị chuyện này làm ảnh hưởng, cậu coi như có thể hoàn toàn nhẹ nhõm.

Sau khi cúp điện thoại, Thư Thời mới thấy được tin nhắn Lâm Phi Huyền gửi cho mình ba phút trước, vẫn là giọng điệu biệt nữu kia.

[Cái đó, cậu giờ ổn chứ?]

Thư Thời vừa trả lời tin nhắn của cậu ta, vừa nghĩ, kỳ thật c*̃ng có duyên làm người một nhà đấy chứ.

Trước nhìn thấy mình bị mắng trên weibo, cậu thấy chán nản vì bên sản xuất yêu cầu đăng weibo đẩy nhiệt. Cậu thậm chí còn chẳng muốn tìm bừa cái cớ, chỉ tùy ý nói thẳng tôi không đăng.

Nhưng sau khi được những người này an ủi, cậu cảm thấy thật ra chuyện này cũng không khiến cậu buồn đến thế.

Cậu trêu chọc vị ngôi sao biệt nữu kia xong thì tắt di động, định bật một bộ phim để xem.

Dù sao giờ cũng không có việc gì làm.

Nhưng ngay khi cậu bật máy tính bảng chuẩn bị xem phim thì tiếng chuông cửa vang lên.

Thư Thời nghi hoặc, cái anh Liêu Hàng này nhanh thế à? Vừa rồi trong điện thoại thấy bận rộn lắm mà nhỉ.

Rốt cuộc sau khi cậu mở cửa ra liền thấy được khuôn mặt tuấn tú của đại mỹ nhân.

Thư Thời ngay tức khắc muốn đóng cửa lại, đùa chứ, tính tình cậu làm gì tốt đến thế!

Nói xấu ngay trước mặt cậu, dù là hồ ly cũng không thể nhịn được!

Nhưng cánh cửa lại cực kỳ "đúng lúc" mà bị kẹt, không đóng lại được.

Thư Thời cúi đầu nhìn cái cửa cứng đầu tròn một phút, cuối cùng đành chịu thua.

Cậu ngẩng đầu nhìn đại mỹ nhân, giọng điệu không tốt đẹp gì cho cam: "Anh tới đây làm gì đấy?"

Nói xong, cậu còn tiến lên một bước, chắn ngay giữa cửa. Cậu ngửa đầu, muốn dùng cái thân cao m79 tạo ra khí thế của m91.

Chiều cao không thể cưỡng cầu, nhưng khí thế không thể bại được.

Hai mắt Diệp Vọng rũ xuống, để ý thấy Thư Thời đang lén kiễng chân bèn nâng tay lên đè cậu xuống.

Đứng cũng không ra đứng, chẳng ra thể thống gì.

Thư Thời bị đại mỹ nhân ấn trán, vừa định cáu lên thì thấy được dưới ống tay áo của đại mỹ nhân là xe đẩy đồ ăn nhỏ ở phía sau.

Phía trên đặt một chiếc bánh crepe sầu riêng ngàn tầng, trang trí thật nhiều hoa quả và bánh ngọt. Thư Thời thấy vậy hai mắt sáng lên ngay tức khắc.

Diệp Vọng bình tĩnh giải thích: "Dì giúp việc gần đây tập làm bánh ngọt, nhưng tôi không thích ăn đồ ngọt bèn mang đến đây cho em."

Thư Thời hai mắt long lanh, thầm nghĩ, sáng nay đại mỹ nhân hẳn cũng chỉ là vô ý thôi. Dù sao lương thực dự trữ trong lòng hắn chạy mất thì tức giận cũng là chuyện thường tình, tất nhiên sẽ không đánh giá khách quan mình được.

Nghĩ vậy thì thật ra đại mỹ nhân cũng không đáng giận đến thế.

Ừm... Nể mặt bánh crepe sầu riêng, miễn cưỡng tha thứ cho hắn vậy.

Sau khi cảm ơn, Thư Thời dứt khoát xoay người bước vào cửa, đồng thời kéo đại mỹ nhân đi vào.

Cửa phòng chỉ có từng ấy, người đại mỹ nhân to cao như thế chặn cửa thì đẩy xe đồ ăn vào bất tiện lắm. Đây chẳng phải là đang cản trở công tác của người ta hay sao!

Diệp Vọng nhìn ống tay áo bị nắm đến nhăn lại, rồi lại nhìn dáng vẻ hồn nhiên không biết của hồ ly ngốc, miệng mím chặt.

Thôi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.

Thư Thời tự tay cắt một miếng nhỏ cho vào miệng. Oa, ngọt quá đi!

Tay nghề của Cô Hoạch Điểu thì khỏi phải bàn. Bánh crepe sầu riêng này rất ngọt, nhưng lại không ngấy, cực kỳ vừa vặn.

Sau khi tự mình ăn một miếng, Thư Thời cắt một miếng khác cho đại mỹ nhân: "Anh thật sự không ăn hả?"

Diệp Vọng nhìn miếng bánh nhỏ xiên vẹo kia, lắc đầu: "Tôi không thích ăn đồ ngọt."

Thư Thời nghe vậy liền tự mình ăn miếng bánh ngọt kia luôn: "... Tiếc quá."

Đồ ngọt chữa lành tâm hồn như thế, vậy mà đại mỹ nhân lại không thích ăn.

Bánh crepe sầu riêng 12 inch, Thư Thời ăn gần 1/3. Cuối cùng ăn không nổi nữa cậu mới buông nĩa xuống, rầu rĩ: "Phần còn lại thì phải làm sao đây?". Chỗ cậu không có tủ lạnh đâu.

"Ăn không hết thì thôi, lần sau muốn ăn thì làm tiếp là được." Không cần phải lộ ra bộ dáng phí của trời như thế.

Thư Thời lắc đầu: "Cất vào tủ lạnh khách sạn đi, ngày mai em ăn tiếp." Bánh ngọt ngon như thế, cậu không nỡ ném đi đâu.

Sau khi cậu nói xong thì nhìn đồng hồ. Chết rồi, đã gần bảy giờ đến nơi.

Da bụng mình cũng c*ng tr**ng luôn rồi, sao ăn cơm với Liêu Hàng được nữa?

Thư Thời lấy di động ra, thành thật hẹn Liêu Hàng lần tới.

Diệp Vọng thấy Thư Thời coi như đã ăn xong, đứng dậy mở cửa phòng, cho người đứng chờ bên ngoài đi vào để đẩy xe đồ ăn đi.

Sau đó chính hắn cũng chuẩn bị rời đi.

Thư Thời nằm trên sô pha xoa bụng, cảm thấy mình được hời lớn như thế thì còn gì băn khoăn nữa.

Vì vậy, khi nhìn thấy đại mỹ nhân chuẩn bị rời đi, cậu gọi hắn lại: "Đại, à nhầm, Diệp tổng à, anh có thời gian không? Có muốn cùng xem phim với em không á?"

Diệp Vọng đứng ở cửa phòng, nghe vậy hơi sửng sốt.

"Được."

Thư Thời nghe thấy tiếng hắn đồng ý, lúm đồng tiền bên môi thấp thoáng.

Lâu lắm rồi cậu không được xem phim cùng với đại mỹ nhân.

Nếu là hai người thì không thể xem bằng máy tính bảng được, nếu không thì hai người đàn ông con trai chụm đầu vào xem phim thì khó xử lắm.

Vì vậy Thư Thời lật vali của mình ra, tìm máy chiếu đã mua trước đó.

Loay hoay mãi đến mười phút sau, Thư Thời ngồi lên sô pha, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình kêu đại mỹ nhân lại đây: "Ngồi đây nè!"

Diệp Vọng rũ mắt ngồi xuống.

Bộ phim về chủ đề tội phạm, nhân vật chính là một hacker mũ xám vừa chính vừa tà.

Thư Thời chọn bộ phim này vì muốn phỏng đoán và tìm hiểu xem trong bối cách phức tạp như thế này, diễn viên sẽ phản ứng như thế nào, rồi thể hiện sự chuyển biến trong cảm xúc ra sao.

Tình tiết phim rất hấp dẫn, Thư Thời xem không rời mắt, quên cả ăn đồ ăn vặt cầm trên tay.

Đèn trong phòng tắt hết, hình ảnh thay đổi liên tục trên màn hình là nguồn sáng duy nhất. Diệp Vọng nghiêng mặt nhìn hồ ly ngốc, nhìn sườn mặt tinh xảo đến không thực chập chờn trong ánh sáng mờ bất định, ngón cái và ngón trỏ của tay phải đặt trên đầu gối chợt miết vào nhau.

Lúc này đây, trong tay đã không còn cảm giác mềm mượt, lại hơi gai gai c*̉a lông hồ ly, thực sự có chút không quen.

Diệp Vọng giương mắt nhìn mái tóc đen mềm mượt của Thư Thời, ánh mắt dừng lại vài giây, ngón tay vô thức cong lên, sau đó lại bình tĩnh thu lại ánh mắt.

Thư Thời ngồi bên cạnh đại mỹ nhân chẳng hay việc gì, chỉ chăm chú xem phim.

Khi bộ phim dài hai tiếng rưỡi kết thúc, cậu vội vã muốn cùng trao đổi cảm nghĩ sau khi xem với đối phương, giọng điệu cực kỳ phấn khích: "Tình tiết giao tiền chuộc k*ch th*ch quá đi mất! Vốn là một mũi tên trúng hai đích, sau đó biến thành bọ ngựa bắt ve sầu (*), cuối cùng lại là một mẻ hốt gọn, phản sát thành công, thật lợi hại!"

(*) Full là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng, ý chỉ nếu chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không tính đến cái hoạ ẩn nấp phía sau thì sẽ khiến mình rơi vào cái thế nguy hiểm.

Diệp Vọng chỉ khẽ "ừm" một tiếng, sau đó nhấc tay cầm lấy túi khoai tây chiên ăn dở trên bàn đưa qua.

Thư Thời ngoan ngoãn nhận lấy, vừa cắn khoai tây chiên vừa nói chuyện với hắn: "Chỉ có điều em không hiểu tại sao đoạn sau nhân vật chính phải gọi cảnh sát, rõ ràng chỉ mình anh ta cũng có thể cứu người ra mà."

Nghe vậy, động tác Diệp Vọng hơi ngừng lại: "Bởi vì kẻ bắt cóc tiết lộ trong email rằng hắn ta đã biết địa chỉ của gia đình nhân vật chính."

Động tác nhai khoai tây chiên rộp rộp của Thư Thời dừng lại: "... Từ từ, lộ ra lúc nào cơ, sao em không biết... Vậy nhân vật chính lái xe lao xuống sông cũng vì chuyện này?"

Diệp Vọng im lặng một lúc: "... Phần chú thích của email cuối có lộ ra một bức ảnh thu nhỏ, đó là quê của nhân vật chính, đã nói qua ở đầu phim. Cuối cùng nhân vật chính đặt bẫy lái xe xuống sông, còn làm giả vết máu là để giả tạo hiện trường bọn bắt cóc giết người. Như vậy thì sau khi kẻ bắt cóc bị bắt thì ít nhất cũng bị tù chung thân, vì vậy cảnh cuối phim là cận cảnh lưới sắt tường cao trong nhà tù."

Rốt cuộc trong hai tiếng rưỡi này hồ ly ngốc đã xem cái gì thế?

Thư Thời: "!!!" Hai người bọn họ có đúng là đang xem cùng một bộ phim không?!

Cậu chỉ nghĩ tấm ảnh kia là ảnh phong cảnh bình thường thôi, đoạn cuối nhân vật chính gọi cảnh sát vì biên kịch muốn bùng nổ hơn thôi!

Thư Thời trợn mắt nhìn đại mỹ nhân, vẻ mặt không thể tin được.

Sau đó cậu nhanh chóng phản ứng lại trong ánh mắt nhìn thấu hết thảy của đại mỹ nhân: "Khụ, chuyện đó, em đã sớm biết. Em, em chỉ muốn thử anh, xem anh có biết hay không thôi."

Diệp Vọng thu lại ánh mắt, độ cong bên miệng tăng thêm vài phần: "Ừ, tôi biết."

Ngay khi Thư Thời muốn cưỡng ép lấy lại lòng tự trọng, xấu hổ đến mức muốn cắm đầu xuống đất thì Trương Kỳ gọi tới: "Tiểu Thời, là cậu tiêu tiền rút hot search à?"

" —— Hả?" Thư Thời lờ mờ, "Em đâu có tiêu gì đâu."

--------------------

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Đại mỹ nhân: tôi không chỉ biết, tôi còn biết em không biết.

Bình Luận (0)
Comment