Diệp Vọng hạ mắt, nghĩ đến hình ảnh vừa rồi, chiếc gáy thanh tú, còn cả làn da xoa nhẹ đã phiếm hống, hầu kết bất giác giật giật.
Phía bên kia, Thư Thời trở về khách sạn tắm rửa. Cậu ngâm mình trong bồn tắm, soi gương lau mạnh phía sau gáy, chắc chắn là đã rửa sạch hạt kim tuyến mới thả lỏng.
Cậu đặt gương xuống, nghĩ đến việc vừa rồi đại mỹ nhân giúp mình lau, lỗ tai lại đỏ lên.
Thư Thời trầm mình trong bồn tắm, vừa phun bọt nước ùng ục, vừa nghĩ, khiến hồ ly ngượng quá đi mất.
*
Hôm sau Thư Thời không nhiều việc lắm, lúc đến trường quay cũng không tới lượt cậu diễn. Vì vậy mà cậu cũng cực kỳ tự nhiên đi đến chỗ đại mỹ nhân. Ghế dựa ở chỗ này thoải mái hơn nhiều.
Nhưng khi đến nơi, cậu lại cảm thấy hơi kỳ lạ, sao đại mỹ nhân lại chuyển cho hai cái ghế cách xa nhau hơn thế?
Khoảng trống ở giữa có khi đủ để đặt thêm cái ghế nữa ấy chứ.
Thư Thời: "Sao phải cách xa thế anh?"
Động tác của Diệp Vọng hơi ngừng lại: "Đảm bảo an toàn."
Thư Thời: "???" Này là lý lẽ gì thế?
Sao cậu lại cảm thấy mình ngày càng không hiểu đại mỹ nhân nói gì thế nhỉ.
Sau khi cậu ngồi xuống, Diệp Tứ liền bước tới, đưa cậu xem một số danh mục quần áo của nam.
"Sao lại đưa em xem cái này?"
Giọng Diệp Vọng bình thản: "Lần trước em nói chỉ mặc vest thì nghiêm túc quá. Giờ em xem có cái nào hợp mắt thì nói với Diệp Tứ."
Ngừng lại một lúc, hắn nói thêm: "Nhân tiện chọn luôn cho em cũng được."
Thư Thời không để ý nửa câu sau của hắn, chỉ lo lật album, vừa lật vừa làu bàu: "Thật ra thì mắt nhìn của em cũng không tốt lắm..." Lần trước vẫn phải nhờ Liêu Hàng lựa giúp.
"Lỡ như chọn xong anh mặc không hợp thì sao - Ấy nè nè! Cái áo khoác này nhìn đẹp ghê!" Mắt Thư Thời tức khắc sáng lên.
Cậu so sánh ảnh trong album với dáng người đại mỹ nhân một chút, cảm thấy cũng hợp đấy.
Kiểu này mặc trên người đại mỹ nhân chắc chắn sẽ rất đẹp!
Thư Thời dường như lập tức get được niềm vui lựa đồ.
"Ồ... Này nữa, cái sơ mi này nhìn đẹp phết..."
Sau nửa tiếng chọn đồ, Thư Thời lật tới trang sau, thấy được bộ sưu tập mùa hè sắp ra mắt của một nhãn hiệu, hai mắt lấp lánh: "Nhân tiện chọn luôn đồ hè chứ nhỉ?"
Game thời trang cho đại mỹ nhân chơi vui thật, có thể đổi đồ mà chẳng cần mình nạp tiền!
Thế nhưng sau khi Diệp Vọng gật đầu, Thư Thời còn chưa kịp chọn đồ hè đã bị đạo diễn gọi đi mất.
Sau khi đạo diễn miêu tả về cảnh diễn hôm nay của Thư Thời như thường lệ xong, ông cuộn lại kịch bản trong tay, nhắc thêm vài câu: "Hôm nay sẽ có một người bạn của tôi tới tham ban. Cậu không cần căng thẳng, cứ thoải mái đi nhé, nên diễn như nào thì diễn như thế, chiếu theo trạng thái bình thường là được."
Vẻ mặt Thư Thời lơ mơ chẳng hiểu sao: "Vâng."
Bạn đạo diễn Lưu đến tham ban thì liên quan gì đến mình?
Sao mình phải lo lắng chứ, lúc này cậu cũng đang rất thoải mái mà...
Xung quanh nhiều người thì nhiều miệng, Lưu Tức cũng không thể nói quá rõ ràng. Ông thấy Thư Thời gật đầu thì cho là thằng bé này cũng hiểu rồi nên xua tay để cậu đến chỗ máy quay.
Sau đó ông nhấc bộ đàm lên: "Nào, máy số 9 chuẩn bị."
Sáng nay Thư Thời phải diễn tổng cộng sáu cảnh, không nhiều lắm. Lúc quay được phân nửa thì phải đi bổ trang lại, cậu cũng nhân tiện quay đầu nhìn thoáng qua chỗ đạo diễn.
Quả nhiên bên cạnh đạo diễn Lưu có một người không cao lắm nhưng rất gầy, nhìn mặt cũng không giống như thuộc dạng hòa đồng gì.
Lúc này người kia cau mày nhìn màn hình, đạo diễn Lưu nói chuyện bên cạnh.
Thư Thời nhìn vài lần rồi thôi. Cậu sẽ chẳng qua đó góp vui làm gì, dù sao cậu không biết người ta là ai, lỡ như nói sai điều gì thì xấu hổ lắm.
Trước màn hình.
Lưu Tức vỗ kịch bản trong tay, giọng nói có chút vênh váo: "Sao nào, không lừa ông chứ?"
Chung Vệ xem lại đoạn diễn vừa rồi, hiếm khi gật đầu đồng ý với lời ông, nói: "Đúng là linh động thật." Sau khi nhập diễn, từng cái nhăn mày, nụ cười đều như một người khác.
"Ông gọi cậu ta đến diễn lại một lần nữa xem."
Lưu Tức cũng không ngại, cầm bộ đàm lên la lớn: "Tiểu Thời, chúng ta quay lại cảnh diễn nội tâm vừa rồi một lần đi."
Sau khi Thư Thời nghe xong thì hơi ngạc nhiên, không phải đạo diễn vừa mới nói qua rồi à?
Nhưng rồi cậu nhanh chóng điều chỉnh lại, đứng ở vị trí vừa rồi diễn lại lần nữa.
Vài phút sau, "Được rồi, qua, Tiểu Thời cậu có thể qua bên kia nghỉ ngơi trước đi."
Trước màn hình, Chung Vệ xem lại cảnh quay vừa rồi và cả lần trước, tạm dừng vài lần.
Lưu Tức: "Nhìn ra gì rồi à?"
Chung Vệ đưa ông xem lại cả hai lần, tập trung vào một số chỗ được tạm dừng: "Ông nhìn mấy chỗ này xem, cùng một tình huống, cùng cảm xúc nhưng hai lần cậu ấy xử lý theo hai cách khác nhau. Cậu ta đi theo phái nghệ thuật (*)." Dựa vào hiểu biết của bản thân đối với nhân vật để diễn theo bản năng, không hề cứng ngắc.
(*) Nghệ thuật ở đây mang nghĩa phương thức, phương pháp giàu tính sáng tạo
Như là một người đang sống ở thế giới thực, hai lần cùng trải qua một sự kiện, cho dù mang cảm xúc giống nhau thì không nhất thiết sẽ biểu hiện hoàn toàn giống nhau.
Giọng nói, âm điệu, cử chỉ, hình thái, nét mặt có thể khác nhau nhưng đều biểu đạt sự tức giận hoặc vui vẻ, đây mới là người sống.
Chung Vệ rút ra một điếu thuốc: "Đáng tiếc là ông lại thả người."
Lưu Tức vội vàng giật lấy điếu thuốc trong tay ông ta: "Trong giờ làm việc, không được phép hút thuốc ở đoàn phim. Vậy mà còn tiếc tôi thả người, nếu không có tôi thì ông ngay cả người cũng không gặp được đâu đấy."
Chung Vệ cười, cũng không bác bỏ.
Thư Thời ngồi một bên nghỉ ngơi, vốn nghĩ đạo diễn sẽ sớm khởi công thôi, nhưng cậu đợi mãi không thấy đạo diễn Lưu lên tiếng.
Vì thế, cậu đứng dậy, định tranh thủ lúc rảnh đến chỗ đại mỹ nhân. Chỉ có điều cậu chỉ vừa đứng lên rồi ngoảnh đầu sang đã thấy người bạn kia của đạo diễn Lưu gật đầu với cậu.
Thư Thời khó hiểu, nhưng cũng gật đầu lại vì phép lịch sự.
Sau đó cậu quay đầu bỏ đi.
Chung Vệ: "..."
Sau khi quay cảnh cuối cùng của buổi sáng thì đến thời gian ăn trưa hàng ngày.
Thư Thời tung tăng đi tới chỗ đại mỹ nhân, chỉ thấy trong khu nghỉ ngơi đặt hai cái bàn.
Đây là chuyện gì thế?
Đại mỹ nhân hôm nay lạ quá, khiến cho hồ ly chẳng biết đằng nào mà lần.
"Sao phải tách bàn ra thế?"
Ánh mắt Diệp Vọng tối tăm: "Vì lý do an toàn."
Thư Thời nghe thấy lý do từ chối giống y đúc sáng nay, trong lòng cảm thấy này rõ ràng là đại mỹ nhân làm lấy lệ với cậu. Gì mà vì lý do an toàn chứ, rõ ràng là chán ghét mà.
Tâm trạng cậu đột ngột chuyển từ trời quang sang trời mây mịt mù, phụng phịu ngồi xuống.
Diệp Vọng nghe thấy tiếng động lớn từ cái bàn bên, tiếng bộ đồ ăn lạch cạch trên đĩa sứ là biết hồ ly ngốc kia cáu kỉnh rồi.
Nhưng trước khi tìm ra lý do vì sao cảm giác thèm ăn lại xuất hiện, hắn không thể mạo hiểm mạng nhỏ của hồ ly ngốc này được.
Thư Thời ức chế, vốn hồ ly định ăn được nửa chừng thì sẽ quăng bàn bỏ đi. Nhưng đồ ăn Cô Hoạch Điểu làm thật sự ngon quá đi mất, cuối cùng cậu vẫn ăn hết. Lãng phí thức ăn là xấu lắm.
Cuối cùng sau khi Thư Thời ăn no xong, định vỗ bàn một cái thật oách, lại đánh ợ một cái.
Vừa vỗ bàn, vừa ợ một cái, khí thế gì đó xẹp lép hết.
Nhưng Thư Thời nhất định phải thể hiện rằng mình khó ở, vậy nên kéo một cái ghế đẩu nhỏ đến bên ngồi.
Khi cậu vẫn đang tức giận trừng mắt nhìn mặt đất thì thấy có một cái bóng phủ đến.
Thư Thời ngẩng đầu lên thì thấy là người bạn kia của đạo diễn Lưu.
Cậu hơi sửng sốt: "Ngài có việc gì không ạ?"
Chung Vệ lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi áo khoác đưa tới: "Xin tự giới thiệu một chút, tôi là Chung Vệ."
Thư Thời nhận lấy danh thiếp, Chung Vệ?
Tên này hình như quen quen.
Nhưng cậu còn chưa nhớ ra đây là ai, chỉ có thể khách sáo, tự giới thiệu bản thân: "Xin chào ngài Chung, cháu là Thư Thời."
Chung Vệ: "... Là thế này, một thời gian sau tôi có quay bộ phim mới, nếu như cậu có hứng thú thì rất hoan nghênh đến thử vai."
Thư Thời gật đầu, được thử vai tất nhiên là chuyện tốt: "Cảm ơn ngài, chỉ có điều đến lúc đó cũng phải hỏi qua người đại diện của cháu đã."
Không biết lúc đó anh Trương có sắp xếp lịch cho cậu hay không, lỡ như chệch nhau thì không ổn.
Nghe vậy, vẻ mặt Chung Vệ hơi phức tạp.
Từ sau khi ông ta thành danh, rất ít khi gặp được một đứa trẻ thẳng thắn như vậy.
Bởi vì chuyện thèm ăn đột xuất tối hôm qua, Diệp Vọng không đến gần hồ ly ngốc nữa, nhưng vẫn để mắt tới phía bên này.
Sau khi thấy hồ ly ngốc nhận lấy danh thiếp, tay cầm trang sách của Diệp Vọng cứng đờ.
Lâu vậy rồi, còn chưa chơi đủ hay sao?
Sau khi Chung Vệ đi thì Liêu Hàng tới, cười cười đập vai cậu: "Chúc mừng nhá!"
Thư Thời nghe anh nói vậy thì bối rối, chúc mừng cái gì cơ?
Nhưng Liêu Hàng đã nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Mà này, sẵn sàng cho nụ hôn đầu trên màn ảnh chưa?"
Nói xong còn nháy mắt với cậu.
Thư Thời đỏ mặt, huých cùi chỏ vào anh: "Nói nhảm gì đấy, anh còn nhiều cảnh hôn hơn đó!"
Hai người đang đùa giỡn ở bên, vẻ mặt Diệp Vọng cách đó không xa lại đột nhiên thay đổi.
Hắn đóng sách lại, nói với Diệp Tứ: "Mang kịch bản lại đây."
Hồ ly ngốc kia vậy mà còn có cảnh hôn?
Sau khi nhận được kịch bản, Diệp Vọng hỏi: "Chiều quay những cảnh nào?"
Diệp Tứ kiểm tra lịch trình: "Cảnh 98 và 99."
Kịch bản trên đùi Diệp Vọng không cần gió tự động lật tới trang tiếp theo, tiếng sột soạt vang lên, nhanh chóng dừng lại ở cảnh 98.
... Cậu nhìn thấy khuôn mặt say ngủ của cô, không kìm lòng được, bèn bước tới rồi cúi người, hôn lên trán cô...
Kịch bản 'bốp' phát đóng lại, Diệp Vọng lạnh lùng nói: "Kịch bản này rất không hợp lý."
Diệp Tứ im lặng, thật ra chuyện nam thứ hôn trán nữ chính cũng là chuyện bình thường.
Nhưng nếu nam thứ là tiểu tiên sinh thì...
Diệp Tứ nhìn kịch bản đã tan thành bụi phấn, giọng nói nghiêm túc: "Đúng là không ổn."
Vì thế, khi Thư Thời nhận được phần chỉnh sửa vào buổi chiều thì đầu đầy dấu chấm hỏi. Hả? Sửa kịch bản?
Cậu xem kỹ kịch bản sau khi sửa, phát hiện đã đổi lại đoạn hôn trán kia, đổi thành tiến sát lại nhưng kiềm chế không hôn lên.
Thư Thời thở phào nhẹ nhõm.
Thật ra cậu cũng không muốn quay cảnh hôn trán kia lắm, trong lòng cảm giác không dễ chịu gì cả.
Giờ sửa lại cũng hợp ý cậu.
Nhưng đạo diễn sợ cậu suy nghĩ nhiều nên giải thích: "Diệp tổng coi kịch bản của chúng ta thấy đoạn này không hợp tính cách của nam thứ lắm. Đoạn này nên là có tình nhưng không thiếu lễ(*), phải kiềm chế, không nên hôn. Tôi cũng cảm thấy hợp lý nên bảo biên kịch sửa lại luôn."
(*) Phát hồ tình chỉ hồ lễ (发乎情止乎礼的): Cho dù có tình cảm thì bên trong tình cảm ấy vẫn luôn có những khuôn phép của lễ nghi đạo đức, ràng buộc con người ta không nên vượt quá lằn ranh đó.
Nói thật thì đây vẫn là lần đầu tiên ông thấy có nhà đầu tư thảo luận kịch bản với ông một cách nghiêm túc như thế.
Thư Thời nghe vậy gật đầu lia lịa.
Dù cậu chẳng biết tại sao đại mỹ nhân đột nhiên đọc kịch bản, nhưng làm tuyệt lắm!
"Cảnh 98 màn 3 lần 1, action!"
... Nhìn thấy khuôn mặt say ngủ của đối phương, Thư Thời chậm rãi cúi người, khoảng cách hai người dần dần rút ngắn lại...
Ở phía sau phòng học, Diệp Vọng nhìn đôi môi hồ ly ngốc càng ngày càng đến gần tóc của Chương Thi Vân, ánh mắt hắn càng ngày càng tối lại.
Cách mái tóc chừng 3mm, Thư Thời ngừng lại.
Đạo diễn nhìn máy quay, ông muốn Thư Thời tiến lại gần hơn, nhưng sợ rằng bầu không khí sẽ không mang tính kiềm chế bằng nên thôi.
"Được rồi, qua."
Sau khi nghe được lời đạo diễn, Thư Thời lập tức thả lỏng người, đứng thẳng lưng, nhân tiện vận động cơ thể một chút.
Lúc cậu quay đầu lại vừa hay nhìn thấy đại mỹ nhân đang nhìn cậu từ phía sau lớp học, Thư Thời hơi ngây người.
Sao đại mỹ nhân đột nhiên qua đây vậy?
Vì lần này đại mỹ nhân làm rất tốt nên Thư Thời rộng lượng tha thứ cho chuyện bị hắn ghét bỏ sáng nay.
Còn cười chào hắn.
Diệp Vọng nhìn nụ cười nọ, ánh mắt chuyển đến đôi môi gợi cảm của hồ ly ngốc, cánh môi đỏ mọng mở ra đóng lại, ở giữa còn hơi ươn ướt.
Hầu kết hắn vô thức chuyển động, cảm giác thèm ăn quen thuộc tối qua lại xuất hiện.
Diệp Vọng cụp mắt xuống, đáy mắt một mảnh tăm tối.
Cần phải tìm hiểu vì sao lại xuất hiện cảm giác thèm ăn này.
Vì thế, vào ban đêm, Diệp Vọng lại xuất hiện trong phòng khách nhà Bạch Trạch lần nữa.
Khi đó Bạch Trạch vừa mới bưng tráng miệng từ phòng bếp đi ra, bị Diệp Vọng trong phòng khách dọa cho sợ đến run tay, tí nữa thì thành quả cả đêm hì hục đã hiến hết cho sàn nhà.
"Không phải tôi đã nói rồi sao, khi nào cậu mới sửa cái thói thình lình xuất hiện trong im lặng được thế?"
Diệp Vọng nói thẳng: "Tôi thèm ăn."
Loảng xoảng - Cuối cùng thì đĩa tráng miệng cũng đã thực sự hiến hết cho sàn nhà.