Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 43

Bạch Trạch không thèm quan tâm đến đống điểm tâm bị rơi và đĩa vỡ bừa bộn trên đất, nhảy dựng lên trực tiếp lui về sau ba mét, hoảng loạn hét lên: "Ngươi vừa nói cái quỷ gì vậy?"

Diệp Vọng ghét bỏ liếc nhìn hắn: "Hiện tại ta không muốn ăn ngươi."

"À." Bạch Trạch nửa tin nửa ngờ bước trở về.

"Vậy ngươi muốn ăn cái gì?"

Diệp Vọng cau mày lại: "Hồ ly."

Bạch Trạch nhìn dáng vẻ Diệp Vọng dường như thật sự không có hứng thú gì cũng từ từ bình tĩnh lại.

"Theo lý thuyết sau khi ngươi luyện hoá xong Thiên Hoả Tinh Phách sẽ không còn xuất hiện vấn đề này nữa mới đúng... à phải rồi, ngươi ăn con hồ ly kia xong có cảm giác gì không?"

Nếu là Diệp Vọng trước kia, sau khi ăn xong hẳn là vẫn thấy đói.

Diệp Vọng liếc hắn một cái, hạ giọng nói: "Ta chưa ăn."

"Hả?" Bạch Trạch ngơ ngác.

Đã thèm đến vậy mà vẫn nhịn không ăn?!

Bạch Trạch cảm thấy chuyện này so với việc Tỳ Hưu bị rớt tiền còn nghiêm trọng hơn, vội vàng truy hỏi: "Vì sao ngươi còn chưa ăn nó?"

Thịt quá cứng? Thịt quá ít? Bộ dạng quá xấu.

Diệp Vọng đan hai bàn tay lại, ngón cái bàn tay phải chầm chậm xoa xoa ngón trỏ bàn tay trái, lặng đi một chốc mới trả lời hắn: "Ta không muốn ăn cậu ấy."

Khoan....

Bạch Trạch nghe ra có gì đó sai sai: "Ngươi quen con hồ ly đó hả?"

Nếu đã có thể khắc chế sự thèm ăn, lại còn có thể lý trí cảm thấy "Không muốn ăn" thì hẳn phải quen biết ha.

"Là con hồ ly ta nuôi."

Bạch Trạch: "..."

Nhớ lại lần trước mình đến nhà trông thấy cảnh tượng Diệp Vọng chăm sóc con hồ ly kia, tự tay cho ăn, còn chơi chung với nó, rất nuông chiều.

Bây giờ tự nhiên lại muốn ăn đối phương. Hơn nữa, Diệp Vọng hình như rất bất mãn với điều này.

Vừa nghĩ như vậy, Bạch Trạch ngửi thấy mùi vị bất thường.

Sắc mặt hắn nghiêm túc: "...Trước tiên ngươi nói cụ thể tình huống cho ta nghe xem thế nào."

Mục đích Diệp Vọng đến đây chính là muốn tìm cách để hồ ly ngốc kia tiếp tục sống sót nên không chút do dự đem mọi chuyện kể ra.

"Cậu ấy muốn ta giúp lau phía sau gáy, nhưng ta nhìn đến phần da thịt sau gáy của cậu ấy lại muốn cắn xuống."

"...Là cái loại muốn cắn xong nhai nát rồi nuốt vào bụng á hả?"

Diệp Vọng thu mắt, phản bác: "Không phải, ta không muốn ăn cậu ấy, thậm chí không muốn cậu ấy bị chảy máu, nhưng lại rất muốn cắn xuống."

Bạch Trạch muốn gào thét*.

*Nguyên văn là Sparta: Bắt nguồn từ bộ phim 300 của hãng Warner Bros phát hành năm 2007, Bộ phim miêu tả cuộc chiến không cân sức giữa 300 chiến binh Sparta, dưới sự chỉ huy của vị vua Leonidas I, với 1 triệu quân của đế chế Ba Tư cổ đại. Nhân vật chính hay gào thét cổ vũ sĩ khí quân mình trước trận chiến. Ngay nay thường dùng để miêu tả cảm giác không còn gì để nói chỉ muốn gào thét mà thôi.

Đây là cái sự thèm ăn mâu thuẫn kỳ cục gì vậy hả?

Khoan đã, "Không đúng nha, con hồ ly ngươi nuôi không phải bỏ nhà ra đi rồi sao?"

"Cậu ấy hoá thành hình người ra ngoài chơi thôi."

Bạch Trạch kinh ngạc trợn tròn mắt: !!!!

Thanh âm bởi vậy mà tăng thêm mấy phần bén nhọn: "Cho nên ngươi lau cổ cho nó lúc ở hình người, lau một hồi lau ra luôn cảm giác vừa muốn cắn vừa không muốn cắn?"

Diệp Vọng im lặng chấp nhận.

Míaaaa ——

Hèn gì lại miêu tả kỳ cục như vậy, gì mà muốn cắn nhưng không muốn cậu ấy bị chảy máu...

Đó nào phải muốn cắn, đó là muốn hôn đó đm!!!

Nghĩ như vậy, sắc mặt Bạch Trạch có chút kỳ lạ: "Ta thấy nha, ngươi như vậy cũng không giống thèm ăn."

Vẻ mặt Diệp Vọng hơi dịu đi, hỏi lại: "Vậy là cái gì?"

Bạch Trạch xoa xoa cằm, hỏi hắn: "Ngươi có phải là có thiện cảm với cậu ấy không?"

Diệp Vọng thẳng thắn thừa nhận: "Hồ ly ta nuôi đương nhiên sẽ không có ác cảm."

Bạch Trạch: "..." Ai hỏi ngươi cái loại hảo cảm ác cảm này.

Nếu là bình thường, biết được cái tên Thao Thiết FA vạn năm này bỗng dưng có dấu hiệu động lòng xuân, nói không chừng hắn còn có lòng dạ thảnh thơi mà đi rủ Tỳ Hưu cùng hít drama.

Nhưng nghĩ đến chỉ vì việc này mà hại hắn làm đổ hết điểm tâm tốn cả đêm để làm, Bạch Trạch liền bực bội.

Tay hắn giơ ra, trong tay xuất hiện một cuốn sách thật dày, mấy chữ《100% Hướng dẫn yêu đương 》to đùng, màu sắc rực rỡ lại càng chói mắt.

"Nè, cho ngươi. Quay về tự giác ngộ đi, có vài con đường vẫn phải tự mình tìm thấy."

Nhiều năm như vậy, rốt cuộc vật đổi sao dời, đã đến lượt hắn nhìn trò cười của Diệp Vọng rồi.

Nghĩ như vậy tâm tình Bạch Trạch tức thì trở nên nhẹ nhàng khoan khoái.

Diệp Vọng nhìn quyển sách bị nhét vào tay cùng với hai chữ "yêu đương" được phóng đại trên bìa, trên gương mặt từ đầu đến giờ không có chút dao động nào giờ phút này cũng lộ ra mấy phần kinh ngạc.

Nhưng sau đó lại mím chặt môi mỏng.

Hắn cùng với con hồ ly ngốc kia sẽ không liên quan đến hai chữ này.

Cho nên Bạch Trạch đoán sai rồi.

Mặc dù nghĩ như vậy nhưng Diệp Vọng trước khi đi vẫn mang theo quyển sách đó.

Nhìn thấy bóng dáng Diệp Vọng biến mất, Bạch Trạch mới vừa rồi mặt mày còn trấn định lập tức móc điện thoại ra hưng phấn gọi cho Tỳ Hưu đang ở Trung Đông ký hợp đồng dầu hoả: "Đừng kiếm tiền nữa, mau trở về hóng drama!"

Trở lại khách sạn, Diệp Vọng đem quyển sách bỏ trên tủ đầu giường, nhìn chằm chằm bìa sách mấy giây, cuối cùng vẫn dời ánh mắt đi.

*

Ngày hôm sau, Thư Thời vừa đến phim trường đã thấy đại mỹ nhân liền cảm thấy kinh ngạc.

Sao đại mỹ nhân hôm nay đến sớm vậy?

Nhân viên công tác của đoàn phim còn đang chỉnh sửa thiết bị, Thư Thời đi tới cất tiếng chào: "Chào buổi sáng ~"

Diệp Vọng chỉ gật đầu đáp lại, giống như thường ngày không nói lời nào.

Nhưng ánh mắt hắn lại luôn như có như không mà nhìn vào quyển sách đang đặt trên bàn.

Thư Thời cúi đầu nhìn thấy quyển sách, vẻ mặt ngạc nhiên.

Vào lúc này mà đại mỹ nhân vẫn không quên đọc sách học tập nha, đến phim trường còn mang theo cuốn《 Xu thế kinh tế hiện đại 》, quả thực khiến hồ ly bội phục.

Diệp Vọng chú ý tới ánh mắt của hồ ly ngốc, thân thể bất giác cứng đờ lại trong phút chốc.

Mặc dù kết luận của Bạch Trạch rất vớ vẩn, nhưng sau khi ra khỏi phòng hắn vẫn đem theo quyển hướng dẫn yêu đương kia, lại vì để không bị hồ ly ngốc phát hiện ra còn dùng tới chướng nhãn pháp*.

*Thuật che mắt.

Thư Thời ngồi xuống ghế bố bên cạnh, nhìn đại mỹ nhân lật qua lật lại quyển sách, vẻ mặt hình như rất nghiêm trọng.

Thế là cậu lắm mồm hỏi một câu: "Tình hình kinh tế không lạc quan à?"

Diệp Vọng nhìn câu hỏi đầu tiên của bài trắc nghiệm độ hảo cảm trong sách: Từ lúc đối phương xuất hiện, vẫn luôn chú ý đến Người Ấy*.

*Nguyên văn là Ta: trong tiến Trung, anh ấy, cô ấy, nó đều phát âm là Ta.

Hồ ly ngốc cái gì cũng không biết, tất nhiên phải luôn chú ý rồi.

Thế là hắn chọn đánh vào đáp án "Đúng", thành công tăng 2 điểm.

Thanh âm Diệp Vọng so với ngày thường có thêm vài phần nghiêm túc: "Ừ, không được lạc quan lắm."

Thư Thời nghe hắn nói, cảm thấy vấn đề chắc nghiêm trọng lắm: "Có ảnh hưởng đến anh không?"

Câu thứ 2: Đối với yêu cầu của đối phương, sẽ dễ dàng nhượng bộ?

Diệp Vọng nhớ lại phòng khách nhà mình bị làm loạn, quần áo bị cào rách, bị làm bẩn, tiếp tục chọn "Đúng", tổng cộng được 4 điểm.

"Cũng có ảnh hưởng nhất định."

Thư Thời cũng cau mày: "Vậy bây giờ phải làm sao?"

Câu thứ 3: Trong mắt ngoại trừ Người Ấy thì rất khó chứa thêm người khác.

Ngoại trừ hồ ly ngốc đó, những người hoặc yêu khác cũng không cần thiết phải chú ý.

Tổng cộng được 6 điểm.

"Bĩnh tĩnh đối mặt là được."

Thư Thời rất bội phục tính cách này của đại mỹ nhân: "Thật lợi hại, trước đây anh từng gặp phải vấn đề như vậy rồi sao?"

Câu thứ 4: Hiểu rõ sở thích của đối phương, đồng thời nghĩ hết mọi cách để thoả mãn Người Ấy.

Đây là việc mà một chủ nuôi cần phải làm.

Tổng cộng được 8 điểm.

"Chưa từng gặp qua."

Mắt Thư Thời mở to: "Vậy bây giờ phải làm sao?" Công ty của đại mỹ nhân lớn như vậy, sẽ không xảy ra chuyện chứ?

Câu thứ 5: Biết được tất cả khuyết điểm của đối phương nhưng vẫn cảm thấy Người Ấy là tốt nhất trên đời.

Tuy rằng lấc cấc ham chơi, lười biếng buông thả, không chí tiến thủ, thói quen sinh hoạt không tốt nhưng khuyết điểm vẫn không che lấp được ưu điểm.

Tổng cộng được 10 điểm.

"Tuỳ tâm mà làm."

Thư Thời tò mò: "Vậy lỡ như sự việc không phát triển theo ý anh thì làm thế nào?"

Câu thứ 6: Không thể chịu đựng được Người Ấy tiếp cận với người khác giới (hoặc đồng giới).

Kịch bản mà hôm qua xem đã sớm hoá thành bụi phấn.

Tổng cộng được 12 điểm.

"Ra tay can thiệp, làm cho sự việc phát triển theo hướng mong muốn."

...

"Anh Thư, sắp tới cảnh diễn của anh rồi." Phó đạo diễn đi tới gọi người.

Thư Thời đáp lại một tiếng sau đó quay sang khích lệ đại mỹ nhân: "Anh lợi hại như vậy nhất định có thể giải quyết được vấn đề, đừng tạo áp lực cho mình quá."

Cậu cũng không hiểu tình hình kinh tế như thế nào nên chỉ có thể ủng hộ trên tinh thần một chút.

Diệp Vọng gật đầu, ánh mắt vẫn đặt trên quyển sách《 Xu thế kinh tế hiện đại 》kia.

Bốn mươi phút sau ——

Câu thứ 50: Chắc chắn 100% rằng đời này không ai có thể thay thế được Người Ấy.

Hắn không có hứng thú với việc nuôi thêm một con hồ ly khác.

Tổng cộng được 100 điểm.

Đáp án ở ngay trang sau:

- Từ 80 -> 100 điểm: Chúc mừng bạn, bạn đã thành công rơi vào bể tình! Mau chóng thổ lộ với Người Ấy đi.

Diệp Vọng lúc trả lời câu hỏi đã mơ hồ đoán được kết quả, cho nên khi nhìn thấy đáp án cũng không hốt hoảng.

Sau khi cho ra kết luận, vẻ mặt hắn bình tĩnh khép sách lại, ánh mắt nhìn về hồ ly ngốc đang làm việc sau máy quay phim, trong mắt như có điều suy tư.

Cho nên là, quan hệ chăn nuôi, phải thay đổi rồi đúng không?

*

Buổi sáng sau khi Thư Thời an ủi đại mỹ nhân xong thì đi chuẩn bị quay rồi bắt đầu làm việc liên tục, nguyên cả buổi sáng không hề nghỉ ngơi.

Bạn diễn đổi hết nhóm này tới nhóm khác nhưng cậu vẫn luôn đứng trước máy quay.

Vừa qua buổi sáng, thân tâm mệt mỏi, bụng cũng kêu gào.

Cho nên khi đạo diễn cất tiếng thả mọi người đi ăn cơm, mặt mày Thư Thời hớn hở xông về phía đại mỹ nhân đang ngồi.

Cậu phải cúng tế miếu ngũ tạng* của cậu cho đàng hoàng mới được.

*Chỉ việc ăn cơm một cách hóm hỉnh.

Diệp Vọng suy nghĩ vấn đề này cả buổi sáng, ngay lúc nhìn thấy hồ ly ngốc mặt mày hăng hái, hai mắt sáng rực chạy về phía hắn, trong lòng bỗng trở nên mềm mại, đã có đáp án.

Có lẽ, có thể thử bắt đầu mối quan hệ chăn nuôi không thuần khiết.

Thư Thời không hề biết chuyện gì xảy ra lúc này đang vọt tới trước bàn, vô cùng tự nhiên ngồi xuống đối diện đại mỹ nhân, cất tiếng chào xong liền cầm dao nĩa lên bắt đầu ăn.

Đồ ăn của Cô Hoạch Điểu thật sự là thuốc trị liệu max điểm!

Diệp Vọng ngồi đối diện nhìn xem tên hồ ly ngốc kia ăn như hổ đói, bình tĩnh giúp cậu lau vết bẩn trên khoé miệng, trong lòng lại đang suy nghĩ chuyện khác.

Ngoài thân phận chủ nuôi, giờ có thêm thân phận phối ngẫu thì hẳn là trách nhiệm và nghĩa vụ cũng thay đổi theo mới phải.

Thư Thời ăn bữa cơm này vô cùng thoả mãn, chỉ là cứ luôn cảm thấy đại mỹ nhân có gì đó là lạ.

Hôm nay lúc ăn cơm cứ nhìn chằm chằm cậu, ánh mắt so với bình thường càng thêm... chăm chú?

Khiến hồ ly cảm thấy quá xấu hổ, dù sao tướng ăn của cậu hôm nay cũng không được tao nhã cho lắm.

*

Ban đêm, trong gian phòng 614 của khách sạn, Diệp Tứ đem từng món kỳ trân dị bảo bày ra chỉnh tề, sàn phòng khách dường như không có chỗ nào để đặt chân.

Sách cổ, hạt giống cổ thụ, vảy của nhiều loại Rồng, nước mắt Giao Nhân, xương Giao Nhân, lông vũ Phượng Hoàng...

Ngoại trừ đồ vật trong Sơn Hải Cảnh, còn có các loại đồ vật mà con người xem là châu báu như: đồ bằng đồng, đồ bằng ngọc, đồ bằng sứ, thư hoạ của các danh gia, các loại cổ cầm quý hiếm....

Mỗi món tuỳ tiện đưa ra ngoài điều là báu vật vô giá, thậm chí có vài món không có cách nào đánh giá được giá trị của nó.

Mà Diệp Vọng lúc này lại đang ở đó tiến hành chọn lựa, cái nào nhìn không vừa mắt là tiện tay ném qua một bên.

Lấy thân phận phối ngẫu tặng món quà đầu tiên tất nhiên phải cẩn thận hơn một chút.

Kết thúc cảnh quay trở lại khách sạn, Thư Thời chào tạm biệt Tiểu Hiên xong, một mình đứng trước cửa phòng 607.

Cậu do dự một chút, rốt cuộc vẫn xoay người đi tới cửa phòng 614 đối diện.

Hôm nay không biết đại mỹ nhân vì sao lại đi về sớm.

Cậu hơi lo lắng, không biết có phải tại vì xu hướng kinh tế gì đó sáng nay đại mỹ nhân nói không lạc quan, bị ảnh hưởng gì rồi không nữa.

Suy đi nghĩ lại, Thư Thời cảm thấy mình vẫn phải đi hỏi một chút tình huống xem như thế nào, nếu có thể giúp được cái gì đó thì cũng tốt.

Nhưng ngay tại lúc ngón trỏ Thư Thời vừa đặt lên chuông cửa còn chưa kịp ấn xuống, bỗng nhiên cảm giác được trong phòng nồng đậm mùi máu tanh cùng sát khí.

Doạ cậu sợ tới mức vội vàng rụt tay bước lui lại trốn về phòng mình, tựa vào cánh cửa không rừng run rẩy.

Đại...đại mỹ nhân đây là...đột nhiên muốn ăn cái gì đó hả?

Mà cùng lúc đó, Diệp Vọng trong phòng đang cầm một khối thịt cổ thú mồng đậm khí tức hung mãnh, trong mắt lộ ra vẻ hài lòng.

Đây là một loại thú cổ mà vạn năm trước hắn săn giết được, có thể coi như một trong những loại thú cổ có sức chiến đấu mạnh nhất mà hắn săn được.

Thịt con thú cổ này hẳn là rất có ích cho tu vi của hồ ly ngốc.

Bình Luận (0)
Comment