Diệp Vọng cầm khối thịt cổ thú trong tay, sai bảo Diệp Tứ: "Lấy cái hộp cổ mộc lần trước đặt làm tới đây."
Diệp Tứ nhìn thoáng qua khối thịt cổ thú trên tay tiên sinh, khối thịt lớn bằng bốn bàn tay người trưởng thành đang tản ra khí tức hung sát nồng đậm, cả khối thịt cháy đen, thậm chí những sợi lông linh tinh trên lớp da vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn.
Chỉ xét riêng tính thẩm mỹ mà nói thì thứ này chắc chắn không thể đạt tiêu chuẩn.
Vậy nên anh uyển chuyển khuyên nhủ: "Nếu là quà tặng để tỏ tình thì tính thẩm mỹ có lẽ sẽ quan trọng hơn so với tác dụng của nó. Nếu chưa biết phải tặng gì, ngài có thể tìm hiểu đôi chút sở thích của tiểu tiên sinh rồi lại..."
Diệp Vọng ngắt lời anh: "Còn phải tỏ tình?" Giọng điệu vô cùng khó hiểu.
Diệp Tứ lặng đi một lát, kiên nhẫn giải thích: "Trước khi trở thành bạn lữ, phải có một bên tỏ tình trước, bên còn lại đồng ý rồi mới có thể lập lời thề để thiên địa chứng giám. Dùng cách nói của con người thì là, trước tiên phải theo đuổi, đuổi được rồi mới có thể kết hôn."
Có vài người ngay cả khi đuổi được rồi cũng vẫn không thể kết hôn, nhưng vấn đề này đối với tiên sinh ắt hẳn không thành vấn đề.
Diệp Vọng nhíu mày, cảm thấy anh nói cũng có lý: "Vậy quà tặng trước khi trở thành bạn lữ gọi là gì."
"Gọi là tín vật đính ước."
Bốn chữ "tín vật đính ước" vừa được thốt ra Diệp Vọng liền đặt khối thịt đen sì trong tay xuống, đi vòng quanh phòng khách hai vòng, cầm một món đồ khác lên.
"Cái này thì sao?"
Diệp Tứ nhìn chằm chằm món đồ kia một hồi: "Cái này chắc có thể được."
Tính thẩm mỹ cao hơn rất nhiều, hơn nữa thứ này là loại trang sức mà nhiều năm trước rất được yêu tộc ưa thích.
Chắc hẳn tiểu tiên sinh sẽ thích.
Một bên khác, Thư Thời dựa vào ván cửa từ từ lấy lại bình tĩnh. Sau đó hai chân run rẩy đi vào phòng tắm.
Vừa rồi chỉ mành treo chuông, may mà cậu chạy nhanh, doạ hồ ly nhỏ này sợ muốn chết.
Nghe nói, Thao Thiết khi ăn cũng không kén chọn giống loài để ăn đâu.
Mặc dù bây giờ cậu trong mắt đại mỹ nhân là một con người, nhưng lỡ như đại mỹ nhân người hay yêu cũng không kén chọn thì sao?
Không được, khoảng thời gian này tốt nhất là nên cách đại mỹ nhân xa chút, giữ lại mạng nhỏ mới là quan trọng.
Nghĩ đến đây, Thư Thời lại lặn xuống nước thổi bong bóng, trong lòng hơi bực bội, khoảng thời gian này lại không được ăn đồ ăn Cô Hoạch Điểu nấu rồi.
*
Ngày hôm sau, lúc Thư Thời đến trường quay nhìn qua đã thấy được đại mỹ nhân đang ngồi dưới tán dù che nắng, trong tay hắn hình như còn cầm một cái hộp đen sì, bên trong không biết là đựng cái gì.
Khi Thư Thời còn đang tò mò nhìn chiếc hộp, Diệp Vọng dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu mà quay đầu nhìn lại.
Thư Thời vội vàng quay đầu qua chỗ khác, giả bộ không nhìn thấy.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Hôm nay cậu đã cố ý chọn thời gian để tới, không bao lâu nữa là đến phần diễn của cậu, trước lúc đó chỉ cần giả bộ không nhìn thấy là được.
Như vậy cũng không cần đi tới chào hỏi, trực tiếp tránh khỏi việc thân mật tiếp xúc.
Thư Thời quay đầu nhìn trái ngó phải chứ nhất định không nhìn về hướng Diệp Vọng.
Phải tự nhiên, không được quá giả trân, giả trân sẽ bị phát hiện.
Thế nhưng——
Hôm nay đại mỹ nhân bị sao vậy!
Sao cứ nhìn chằm chằm về phía mình vậy, hôm nay không cần đọc sách hả?
Mãi đến khi thợ trang điểm gọi Thư Thời đi hoá trang Diệp Vọng mới điềm tĩnh thu hồi tầm mắt, trong mắt có chút suy tư.
Cổ của hồ ly ngốc kia có thể là bị sái, vẫn cứ luôn không thể xoay qua được, tư thế nhìn rất mất tự nhiên.
Thế là hắn dặn dò Diệp Tứ: "Kêu con Hỉ Thước tinh kia giúp cậu ấy đổi gối đầu đi."
Diệp Tứ đáp lời, xoay người đi liên hệ Tiểu Hiên.
Bởi vì chuyện tối qua và sáng nay ảnh hưởng khiến Thư Thời hơi mất tập trung.
Cậu luôn cảm thấy ánh mắt vừa rồi đại mỹ nhân nhìn mình quá mức... nóng bỏng.
Không giống bình thường.
Chẳng lẽ đã phát hiện ra thân phận của cậu?
Chắc không phải đâu, mặc dù cậu học nghề chưa giỏi nhưng ông nội cậu đã sống lâu như vậy, có ông giúp cậu che giấu thân phận thì sẽ không dễ dàng bị phát hiện.
Không cần tự mình dọa mình, bình tĩnh chút.
Hiện tại vẫn đang quay phim, Thư Thời cùng Chương Thi Vân đang bước xuống dọc theo cầu thang thật dài, hai người vừa đi vừa trò chuyện.
Cảnh quay này không quá khó, ống kính đặc tả không nhiều nên Thư Thời mới dám lén lút thả hồn lên mây.
Nhưng chưa đợi cậu hồi hồn đã nghe Chương Thi Vân sợ hãi hét lên: "Coi chừng!"
Thư Thời còn đang ở trạng thái hồn treo lơ lửng đột nhiên cảm giác thân thể rơi xuống, sau đó chính là cơn đau dữ dội truyền tới từ mắt cá chân trái.
Đau đến nỗi cả khuôn mặt cậu nhăn lại, tựa vào lan can bên cạnh hít sâu.
Biến cố xảy ra quá nhanh, tất cả mọi người còn chưa kịp phản ứng. Lúc Diệp Vọng nghe thấy tiếng Chương Thi Vân hét lên mới quay đầu nhìn qua, vẻ mặt vẫn còn rất bĩnh tĩnh thong dong.
Nhưng ngay khi nhìn thấy hồ ly ngốc đang bị mọi người vây quanh, sắc mặt hắn liền thay đổi, lập tức đứng dậy bước nhanh về phía đó.
Thấy Diệp Vọng đi đến, mọi người tự động tách ra nhường đường.
Đi tới trước mặt hồ ly ngốc, Diệp Vọng ngồi xổm xuống, sắc mặt xấu cực kỳ, nhất là khi nhìn thấy gót chân của cậu bị va vào bậc thang chảy máu, chân mày hắn nhíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết được con ruồi.
Con hồ ly ngốc này bị sao vậy? Đi có cái cầu thang cũng có thể bị té ngã?
Chương Thi Vân vốn dĩ đang vịn bả vai Thư Thời, sợ cậu lại bị ngã xuống, nhưng ngay sau đó cả người Thư Thời đã được Diệp Vọng bế đi.
Chương Thi Vân nhìn hai tay của mình đột nhiên trống rỗng, lúng túng sờ sờ mũi.
Diệp Vọng một tay ôm lấy bả vai Thư Thời, tay còn lại nhẹ nhàng nâng lên cái chân bị thương của cậu, giọng điệu hơi căng thẳng: "Thả lỏng, đừng dùng sức."
Cả người Thư Thời bị hắn ôm vào trong ngực, vô thức đem cái chân phải không bị thương lui ra sau giấu đi, chột dạ xong lại cảm thấy thật mất mặt.
Chuyện này biết nói thế nào đây, cậu đường đường là một con Cửu Vĩ Hồ, đi xuống cầu thang thôi cũng bị ngã được.
Chỉ là thời điểm bị va vào, cơn đau xông thẳng lên đầu mới khiến cậu cảm thấy đau nhiều đến vậy.
Hiện tại bình tĩnh lại đã không còn thấy đau như vừa rồi nữa.
Mặc dù chảy chút máu nhưng hẳn là sẽ sớm ổn thôi.
Diệp Vọng không chú ý tới chút động tác lén lút kia của cậu, nâng cái chân bị thương lên rồi nhẹ nhàng chạm vào vùng da thịt xung quanh vết thương: "Có đau không?"
Lỗ tai Thư Thời đều đỏ: "Vẫn... vẫn ổn, không đau lắm. Anh buông ra đi, chút nữa em dán miếng băng cá nhân lên là được rồi."
Cậu chỉ bị trầy tí da, không cần phải cẩn thận đến vậy, ai không biết còn tưởng cậu bị gãy xương.
Liêu Hàng vốn dĩ đang ngồi bên kia trang điểm, nghe nói Thư Thời bị thương liền vội vàng chạy qua, nhìn thấy tình cảnh này sắc mặt tức khắc thay đổi: "Gãy xương hả? Cần gọi 120* không?"
*Số điện thoại cấp cứu bên TQ.
Thư Thời: "... Không có gãy."
Nghe vậy Liêu Hàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Vọng không để tâm tới lời của Thư Thời, sau khi nhận lấy bình phun khử khuẩn và băng cá nhân Diệp Tứ đưa qua liền xử lý miệng vết thương.
Thư Thời nhìn thấy đôi tay to lớn với các đốt ngón tay rõ ràng của đại mỹ nhân đang cẩn thận từng li từng tí dán băng cá nhân cho mình, vô thức nuốt nước bọt.
Trái tim cậu, đập nhanh quá.
Là sợ hãi sao?
*
Sau khi xử lý vết thương ổn thoả, đạo diễn lâm thời điều chỉnh cảnh quay, mấy ngày kế tiếp sắp xếp cho Thư Thời mấy cảnh diễn chỉ cần ngồi hoặc nằm và cho cậu nghỉ luôn nửa ngày còn lại để cậu nghỉ ngơi cho tốt.
Thời điểm quay lại khách sạn, Diệp Vọng muốn đưa người về, không nghĩ tới con hồ ly ngốc kia thẳng thắn cự tuyệt.
Thư Thời xua tay, bởi vì chột dạ nên ánh mắt cứ láo liên: "Không cần không cần, em có trợ lý, cậu ấy sẽ đưa em về, không cần phiền anh đâu."
Nhìn bóng lưng hồ ly ngốc rời đi, nghĩ đến vẻ mặt kháng cự của đối phương vừa rồi, Diệp Vọng mím chặt môi, trong lòng bỗng nhiên nổi lên phiền muộn.
*
Thư Thời về tới phòng khách sạn không bao lâu đã nghe được tiếng chuông cửa, Tiểu Hiên đi ra mở cửa, sau đó đẩy vào một xe đựng thức ăn.
"Khách sạn đưa cơm trưa đến."
Nhưng Thư Thời chỉ ăn một miếng liền biết không đúng: "Đây không phải đồ ăn của khách sạn."
Mồ hôi trên trán Tiểu Hiên chảy xuống, giả bộ không hiểu: "Hả?"
Thư Thời ăn bữa trưa, nghĩ đến vẻ mặt sững sờ không kịp phản ứng vừa rồi của đại mỹ nhân khi bị mình cự tuyệt, cậu đột nhiên bối rối trong lòng, cũng không còn cảm giác đói bụng nữa.
Nguyên một bàn đồ ăn cuối cùng cậu chỉ ăn được một phần ba rồi để Tiểu Hiên đẩy xe ra ngoài.
Sau khi ăn xong Thư Thời nằm trên giường, suy nghĩ trong đầu lộn tùng phèo.
Thái độ của cậu với đại mỹ nhân có phải tệ lắm không?
Suốt cả buổi sáng không nói với đại mỹ nhân câu nào, cố ý làm lơ hắn, vậy mà hắn lại giúp mình xử lý vết thương, dán băng cá nhân.
Thậm chí mình còn cự tuyệt ý tốt của đại mỹ nhân, vậy mà đại mỹ nhân vẫn đưa cơm cho mình.
Thế nhưng mà, trong chuỗi thức ăn bọn họ chính là bậc trên cùng và bậc dưới đó.
Mình làm như vậy có sai không?
Thư Thời cho rằng câu hỏi này khó quá, chính mình không hiểu rõ được.
Một bên khác, Diệp Vọng nhìn thấy phần lớn đồ ăn bị trả lại, đen mặt.
Con hồ ly ngốc đó cả buổi sáng đều bất thường, kháng cự mình một cách khó hiểu còn chưa nói, hiện tại ngay cả ăn cũng ăn không ngon.
"Tối qua cậu ấy không có gì bất thường chứ?" Nghĩ kỹ lại cũng chỉ có lúc quay phim tối qua là mình không ở bên cạnh hồ ly ngốc.
Tiểu Hiên đứng bên cạnh, mồ hôi lạnh chảy ướt cả lưng: "Dạ, hẳn là không có, tối qua trước khi cậu ấy trở về phòng vẫn nói tạm biệt với tôi như bình thường."
Nghe xong câu trả lời, Diệp Vọng không hỏi tiếp nữa, chỉ là vẻ nghiêm trọng trong mắt hắn vẫn chưa giảm bớt.
Thư Thời nằm thiêm thiếp suốt buổi chiều, khi tỉnh dậy đã năm giờ chiều, cậu ngủ tròn bốn tiếng đồng hồ.
Chưa đợi cậu tỉnh táo lại đã nghe được tiếng chuông cửa.
Tiểu Hiên không ở đây, cậu đành phải đi mở cửa.
Kết quả vừa mở cửa ra đã thấy đại mỹ nhân đứng ở ngoài.
Trong lòng Thư Thời vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng, cũng không biết làm sao để đối xử tốt hơn với đại mỹ nhân.
Thế nhưng cậu lại không dám nhốt đối phương ngoài cửa, giằng co một chốc vẫn là nghiêng người để cho người ta tiến vào.
Diệp Vọng sau khi vào cửa liền đi thẳng tới ghế salon ngồi xuống, sau đó nói với Thư Thời vẫn đang đứng chôn chân tại cửa: "Lại đây."
Thư Thời ngoan ngoãn đi tới.
"Ngồi xuống."
Nhưng sau khi Thư Thời ngồi xuống, Diệp Vọng liền đưa tay qua, doạ Thư Thời nhảy dựng lên suýt chút nữa đạp qua một cước.
Kết quả Diệp Vọng chỉ nâng cái chân bị thương lúc sáng của cậu để lên bàn trà.
Thư Thời lúc này mới nhìn thấy đồ vật đại mỹ nhân đang cầm trong tay: Phun khử khuẩn, bông băng, còn có băng cá nhân, còn có——
Diệp Vọng đưa cho cậu mấy viên kẹo, thanh âm nhàn nhạt: "Nếu thấy đau thì ngậm cái này."
Sau đó liền cúi đầu giúp cậu xử lý vết thương.
Thư Thời giật mình, sững người nhận lấy kẹo, chỉ cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó khẽ chạm vào.
Cậu lột giấy gói kẹo ra, vị sữa nồng đậm trong phút chốc tràn đầy khắp khoang miệng.
Thư Thời cúi đầu nhìn mái tóc đen của đại mỹ nhân, trong lòng dâng lên cảm giác hối hận.
Kỳ thật, có phải cậu nên dành cho đại mỹ nhân nhiều sự tin tưởng hơn không?
Dù sao, cậu vẫn còn tới tám cái đuôi lận, cho dù có tin lầm yêu, mất thêm một cái đuôi thì vẫn còn lại bảy cái đuôi mà.