Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 45

Lúc Thư Thời đang rối rắm, Diệp Vọng đã giúp cậu xử lý xong vết thương.

Thư Thời hạ cái chân đang gác trên bàn trà xuống, nhìn thấy Diệp Vọng đứng lên thu xếp đồ đạc, bộ dạng giống như muốn đi, cậu quýnh lên, lời nói thốt ra: "Anh... anh có muốn ngồi lại không?"

Diệp Vọng nhìn cậu rồi nói: "Không cần."

Hôm nay hồ ly ngốc này ở cùng hắn rất mất tự nhiên, không cần miễn cưỡng.

Thư Thời bối rối chạm chạm hai ngón tay trỏ vào nhau, cũng không biết nên nói gì, chính cậu còn chưa hiểu được rõ ràng mọi chuyện.

Thế là chỉ có thể trơ mắt nhìn đại mỹ nhân rời đi, còn giúp cậu đóng cửa lại.

Nghe được thanh âm cửa đóng lại, trong lòng Thư Thời cảm thấy rất khó chịu.

Có thể đại mỹ nhân cũng cảm thấy mình lãnh đạm cho nên mới như vậy.

Thế nhưng muốn cậu chủ động đi gõ cửa phòng 614, cho cậu thêm mười lá gan cũng không dám.

*

Cứ rối rắm như vậy qua một buổi tối, sáng hôm sau Thư Thời đến trường quay nhìn thấy được đại mỹ nhân, bỗng nhiên thấy an tâm.

Ít nhất họ còn có thể gặp mặt mỗi ngày ở trường quay, vẫn có thể giống như lúc trước.

Thư Thời chủ động đi đến chào hỏi đại mỹ nhân: "Chào buổi sáng!"

Diệp Vọng gật đầu xem như đáp lại.

Nhưng trong đôi mắt đang nhìn xuống quyển sách trong tay lại không bình thản như lúc gật đầu.

Hồ ly ngốc hôm nay đã bình thường trở lại, tại sao vậy?

Thư Thời không thấy được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của đại mỹ nhân, chỉ một lòng tìm cách xoa dịu mối quan hệ, chủ động gợi chuyện.

Mãi đến khi phó đạo diễn gọi, cậu mới rời đi.

Diệp Vọng khép lại quyển sách, nhìn hồ ly ngốc đang nhắm mắt ngoan ngoãn ngồi yên cho thợ trang điểm trang điểm, sự nghi ngờ trong lòng dần dần phai nhạt.

Hôm qua có lẽ chỉ là do tâm trạng không tốt thôi.

Nghĩ như vậy, Diệp Vọng quay đầu hỏi Diệp Tứ: "Có mang đồ theo không?"

Diệp Tứ cầm từ trong túi ra một cái hộp cổ mộc màu đen tuyền đưa qua.

Diệp Vọng nhận lấy, mở ra nhìn thoáng qua, ánh mắt nhu hòa vài phần.

Nếu hồ ly ngốc đã bình thường trở lại, hắn cũng có thể bắt đầu thực hiện kế hoạch tìm phối ngẫu trước đó đã định.

Vừa trang điểm xong, Thư Thời đang đứng trước máy quay đột nhiên cảm thấy sau gáy lành lạnh, nhịn không được hắt xì một cái.

Cậu hơi buồn bực xoa xoa mũi, tối qua bị cảm lạnh hả?

Giờ nghỉ ăn cơm trưa, Thư Thời vẫn theo thường lệ lao tới chỗ đại mỹ nhân.

Cơm trưa hôm nay là gan ngỗng nấu rượu đỏ, sau khi Thư Thời vừa lòng thỏa dạ ăn xong lại uống thêm một hớp nước chanh lớn.

Diệp Vọng đã đặt dao nĩa xuống mười phút trước khi Thư Thời ăn xong. Nhìn thấy cậu đã ăn xong hắn bèn lấy từ sau lưng ra cái hộp cổ mộc màu đen đưa tới.

"Tặng em, mở ra xem thử xem."

Ánh mắt Thư Thời sáng rỡ, ăn chực còn được nhận quà, quá đã!

Mặc dù cái hộp đen xì này không hiểu sao trông hơi kỳ lạ, nhưng cầm trong tay lại rất có cảm giác.

Thư Thời cười híp cả mắt, Diệp Vọng ngồi đối diện thấy vậy cũng khoan khoái trong lòng.

Hồ ly ngốc chắc sẽ thích.

Thư Thời cầm chiếc hộp v**t v* mặt ngoài mấy lần, thoạt đầu có cảm giác hơi lành lạnh, không biết dùng gỗ gì làm thành.

Tuy rằng đại mỹ nhân đã quan tâm chăm sóc cậu rất nhiều rồi, nhưng đây chắc hẳn là lần đầu tiên tặng cậu một món quà chính thức như vậy nhỉ?

Cậu âm thầm thề trong lòng, chốc nữa mở ra mặc kệ quà tặng là gì, cậu phải dùng hết sức ca ngợi, sau đó phải thật vui vẻ nhận lấy

Không thể phụ lòng tốt của đại mỹ nhân được.

Nghĩ như vậy, Thư Thời mở hộp ra, sau khi nhìn thấy thứ trong hộp, nụ cười cứ như thế c**ng c*ng ở trên mặt.

Tay cầm hộp cũng bất giác khẽ run rẩy.

Nằm trong hộp là một khối cổ ngọc lớn chừng nửa bàn tay người trưởng thành, chất ngọc thượng thừa, đường vân xinh đẹp, vừa nhìn đã biết không phải vật tầm thường.

Nhưng lúc này trong lòng Thư Thời lại không tự giác mà run lên. Bám bên trên khối ngọc là một cổ sát khí cùng oán khí, nhìn không rõ lắm!

Đại mỹ nhân bỗng nhiên tặng thứ như vậy cho mình là có ý gì đây?

Bây giờ trong mắt hắn mình vẫn là một con người, con người nhận thứ này sẽ gặp xui xẻo mơ thấy ác mộng đó...

Cho dù là yêu quái cậu cũng không muốn nhận cái thứ này đâu nha.

Cậu mới có hai mươi năm đạo hạnh, còn ngày ngày không chịu tu hành khổ luyện, làm sao trần áp được thứ này chứ!

Nhưng chút sát khí cùng oán khí này đối với Diệp Vọng không tính là gì cả, bản thân Diệp Tứ cũng có hơn ba nghìn năm đạo hạnh, thế nên hoàn toàn không nghĩ tới loại vấn đề nhỏ như Thư Thời sẽ không trấn áp được.

Tay cầm hộp của Thư Thời run khe khẽ, nhìn không bao lâu liền vội vàng đóng lại.

Sau đó bèn cười gượng: "Sao... sao lại tặng em cái này..." Doạ hồ ly hết hồn.

Diệp Vọng nhíu mày: "Không đẹp?"

Thư Thời xua tay: "Không phải không phải, vấn đề không phải là có đẹp hay không..."

Là tui không xứng!

Đại mỹ nhân thực sự không hề cố ý hù dọa mình đúng không!

Làm gì có ai tặng quà lại đi tặng cái này.

Diệp Vọng cảm thấy nụ cười của cậu cũng không phải thật lòng vui vẻ thì đã hiểu món quà này hình như không thích hợp để tặng

Đã như vậy thì nói thẳng ra là được, chẳng đáng để miễn cưỡng bản thân.

"Không thích cũng không sao." Diệp Vọng lạnh giọng nói.

Thư Thời nhỏ giọng phản bác: "Cũng không phải là không thích, mà là... không có phúc hưởng thụ." Càng nói giọng càng nhỏ lại.

Tiện thể đem cái hộp trả lại.

Môi Diệp Vọng mím lại thật chặt, nhưng lại không nói gì.

Thư Thời lặng lẽ cúi đầu uống nước chanh, trong lòng cũng rất uất ức.

Cậu đã phải cược luôn một cái đuôi của mình mới dám chủ động, kết quả đại mỹ nhân thế mà lại đưa cậu thứ này, thật sự không phải là đang nuôi ý đồ xấu xa gì sao...

Một bữa cơm trưa cuối cùng lại cụt hứng mà tan rã.

Lăn qua lăn lại một trận như vậy, trong lòng Thư Thời không khỏi có chút hờn giận đại mỹ nhân.

Cậu cũng không muốn nghĩ xấu về đại mỹ nhân, nhưng sự thật rành rành ra đó.

Cậu còn ngây thơ nghĩ sẽ tin tưởng đại mỹ nhân thêm một chút, hiện tại xem ra rốt cuộc là đặt lòng tin sai chỗ rồi.

Buổi chiều, lúc quay lại công việc, Thư Thời nhìn qua khu nghỉ ngơi, đại mỹ nhân không biết đã rời đi từ lúc nào.

Lần này trong lòng Thư Thời thật sự buồn bực.

Cái lề gì thốn, thế mà còn phát cáu.

Đã uy h**p cậu đến vậy mà cậu vẫn chưa trở mặt, hắn thế mà còn phát cáu.

Chuyện này chất chứa trong lòng cậu suốt từ chiều đến tối, sự phiền muộn trong lòng cậu không những không tản mất ngược lại càng lúc càng tệ hơn.

Buổi tối sau khi đóng máy, Tiểu Hiên giúp cậu thu dọn đồ đạc xong: "Thời ca, mình về khách sạn đi."

Thư Thời quyết đoán lắc đầu, sau đó đưa ba lô cho cậu ta: "Em về trước đi, anh sẽ đi chơi với Liêu Hàng."

Tiểu Hiên không yên tâm, nếu lỡ như xảy ra chuyện gì cậu ta chắc chắn sẽ tráng niên mất sớm, cậu ta chỉ mới là một bé yêu quái ba trăm tuổi thôi aaaa.

"Thời ca, em đi với anh, mấy anh muốn đi đâu vậy?"

"Không cần, em đi về đi, anh đi với anh Liêu được rồi." Ấn tượng của cậu với Tiểu Hiên kỳ thực rất tốt, nhưng thời điểm này cậu chỉ muốn tìm người uống rượu, nói đi nói lại, vẫn là không nên cho cậu đi theo.

Tiểu Hiên hết cách, sau khi dõi mắt nhìn theo bóng lưng hai người rời đi, trở về khách sạn nói lại chuyện này với Diệp Vọng.

Nhưng ngoài dự liệu của cậu ta là sau khi Diệp Vọng nghe xong sắc mặt cũng không có gì thay đổi: "Em ấy muốn đi thì cứ để em ấy đi."

*

Trong phòng riêng của một cửa hàng nhỏ ở cửa sau trường học, Thư Thời và Liêu Hàng gỡ nón và khẩu trang xuống, ngồi đối mặt với nhau.

Liêu Hàng hơi khó hiểu: "Sao bỗng dưng tìm anh uống rượu? có chuyện gì phiền lòng hả?"

Thư Thời cũng không thể nói với anh ta quá rõ ràng được nên chỉ có thể chọn vài điều nói sơ qua.

"Rốt cuộc, em thật vất vả buông bỏ gánh nặng trong lòng, nghĩ đến việc làm bạn với anh ta, kết quả thì sao, anh ta thế mà lại không có ý tốt."

Liêu Hàng rót rượu cho cậu: "Thế thì cậu cũng quá thảm rồi, uống đi uống đi."

Cũng may lúc nãy không có kêu thêm người khác, chỉ có hai người bọn họ, có nói cái gì anh cũng có thể gánh được, lời nói không lọt ra được khỏi căn phòng này

Nếu không lỡ như tên nhóc này uống say, nói ra lời gì giật gân vậy thì thật sự không có cách nào kết thúc.

Nhớ tới cảnh tượng lần trước Trương Đồng Hâm mời ăn khuya, lòng Liêu Hàng vẫn còn sợ hãi.

Ly rượu kia không lớn, Thư Thời một hơi đã uống cạn.

Uống xong còn có chút bất mãn: "Lúc này không phải anh nên an ủi em sao? Lại đầy ly đi! Bỏ đi em tự rót..."

Dứt lời liền cầm chai rượu đang đặt bên cạnh Liêu Hàng lên rót một ly đầy.

Lại uống cạn.

Liêu Hàng không dám uống nhiều, với thân phận của hai người bọn họ, một mình ra ngoài uống rượu lúc đi về nhất định phải có một người còn tỉnh táo, nếu không phỏng chừng ngay ngày mai báo giải trí, báo xã hội cùng nhau đưa tin.

"Người cậu nói đến là ai vậy? Anh có quen không?"

Động tác của Thư Thời chững lại, có chút chột dạ: "... Anh không quen."

Nếu nói quen chắc chắn sẽ bị nhận ra là đang nói đến đại mỹ nhân.

Biết được là người mình không quen, Liêu Hàng cũng mất hết ý muốn hóng drama: "Vậy thôi bỏ đi, cậu uống đi."

Anh không nói câu này thì Thư Thời cũng đã uống hết ly thứ ba rồi.

Sau khi đặt ly rượu xuống, trong lòng Thư Thời cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu: "Em sống đến nay cũng được hai mươi năm rồi, trước đây không có bạn bè gì, trong nhà chỉ có một người ông cả ngày chỉ biết trồng rau, cũng không quan tâm gì tới em. Sau đó em một mình ra ngoài lang bạt, người đầu tiên tiếp xúc gần gũi chính là anh ấy."

Liêu Hàng: "......" mi không phải sống ở biệt thự hả? Còn phải trồng rau kiếm sống?

Quên đi, xã hội bây giờ ai mà không phải thiết lập một chút nhân cách, cũng có thể hiểu được.

Lách cách, lại cạn một ly.

"Sau này em mới biết rằng em và anh ấy không giống nhau, là loại quan hệ sinh vật hoàn toàn đối lập——"

Liêu Hàng vừa nghe xong lời này liền ngớ người: "Ê khoan khoan, quan hệ sinh vật đối lập là sao..."

Không phải đều là loài linh trưởng cả sao!

Thư Thời bỗng dưng ngừng lại, vỗ vỗ hai gò má đỏ ửng của mình, nghĩ đến một cái ví dụ: "... Thì là, anh biết sói với dê không, qua hệ của em với anh ấy cũng giống vậy đó."

Liêu Hàng hiểu ra, hoá ra là kẻ thù không đội trời chung.

Thư Thời vừa rót rượu vừa lảm nhảm "Em nói tới đâu rồi?—— Bỏ đi, cũng không quan trọng."

"Quan trọng là hôm nay anh ấy—— hức, tặng em một món đồ mà em hoàn toàn không nhận nổi!"

Liêu Hàng không thể hiểu được là thứ gì không thể nhận nổi mà biến người này thành bộ dáng như vậy, "Thế thì em đừng nhận không phải được rồi sao?"

Nhưng Thư Thời lúc này đã không nghe được anh nói gì rồi.

Mười phút sau——

Thư Thời tay cầm bình rượu, nhờ ba bình rượu mà lá gan cũng lớn hơn, cảm thấy bản thân phải đòi được một câu giải thích.

Hôm nay cậu nhất định phải vùng lên!

Cậu đỏ bừng mặt nhìn Liêu Hàng: "Anh—— hức! Gọi đại mỹ nhân đến đây cho tui!"

Liêu Hàng nghe xong bị doạ sợ đến rớt luôn mấy hạt lạc trên tay: "Cái đệt, cậu chú ý một chút, đây là cửa hàng làm ăn đứng đắn đàng hoàng chứ không phải mấy cái quán loạn xì ngầu kia đâu!"

Không nghĩ tới tên nhóc này tuổi thì không lớn thế nhưng rất chịu chơi, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Bình Luận (0)
Comment