Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 46

Hai má Thư Thời đỏ bừng, từ cổ đến tai cũng đỏ hết cả lên, nằm ườn ra bàn: "Gọi, gọi đại mỹ nhân... hức, gì mà không nghiêm chỉnh chứ!"

Liêu Hàng nhất thời im lặng, anh cũng không nghe ra nghiêm chỉnh chỗ nào.

Quên đi, dù sao cũng không thể để cho cậu uống tiếp nữa, nếu không thì cũng chẳng biết sẽ lại như thế nào.

Liêu Hàng trực tiếp ra ngoài tính tiền, sau khi trả tiền xong định đưa Thư Thời trở về.

Nhưng anh chỉ vừa nhấc một bên vai của Thư Thời lên đã bị cậu hất ra.

Thư Thời bấu lấy cái bàn, không chịu đi: "Không được, hôm nay tui nhất định phải hỏi cho rõ-- hức! Anh nhanh gọi đại mỹ nhân đến đây..."

Liêu Hàng dỗ cậu: "Ở đây không có đại mỹ nhân đâu, chúng ta về trước được không?"

Uống rượu rồi còn muốn người đẹp, chẳng biết đã bị cô đại mỹ nhân nào mê hoặc mất.

Thư Thời không chịu: "Thế, thế anh gọi điện cho anh ta đi! Anh, anh ta lúc này, hức, chắc chắn đang ở khách sạn!"

Liêu Hàng nghe xong, vẻ mặt lại càng phức tạp, đại mỹ nhân lại còn khách sạn, nghe thế nào cũng không phù hợp với trẻ con lắm.

"Anh không có số điện thoại của cô ta, cũng chẳng biết tên là gì, sao mà gọi được đây?"

Chiếu theo logic của Thư Thời thì lúc này cũng nên từ bỏ được rồi chứ.

Thư Thời nghe vậy miễn cưỡng mở mắt ra, kéo Liêu Hàng ngồi xuống, sau đó ghé sát vào hắn nói nhỏ: "Thế tui nói cho anh biết tên của anh ta, đại mỹ nhân gọi là... ừm, là Diệp Vọng!"

Liêu Hàng không chút cảnh giác bị kéo xuống, còn bị mùi rượu trong miệng Thư Thời suýt nữa làm cho ngất xỉu.

Anh còn chưa kịp trở lại bình thường thì chợt nghe thấy hai chữ "Diệp Vọng", lại bị dọa sợ.

Con mẹ nó, anh vừa nghe thấy cái gì cơ!

Đừng có đùa anh chứ!

Cho dù là thật thì anh cũng chẳng thể dễ dàng gọi tới được không!

Liêu Hàng đã từ bỏ việc thuyết phục con ma men kia, muốn trực tiếp kéo người đi.

Nhưng dáng người Thư Thời nhìn thì tuy gầy nhưng chẳng hiểu sao anh chẳng thể khiêng dậy được, chẳng khác nào dính luôn trên bàn.

Không có cách nào khác, Liêu Hàng đành phải gọi điện cho đạo diễn, sau đó từ đạo diễn biết được số của Diệp Tứ để gọi cho anh ta.

Ngay khi điện thoại được kết nối, một giọng nói ôn hòa nhưng rập khuôn truyền đến: "Xin chào?"

Liêu Hàng nuốt nước miếng, hơi căng thẳng: "Xin, xin chào, tôi là Liêu Hàng. Hiện tại tôi với Thư Thời đang ở một quán ăn bên ngoài, cậu ta uống rượu, sau... sau đó không ngừng ồn ào muốn Diệp tổng tới đây, nên tôi mới mạo muội gọi điện, ngài xem..."

Lúc này Liêu Hàng nghĩ đến đại mỹ nhân mà Thư Thời gào cả đêm thế mà lại là Diệp tổng, cả người đều thấy không ổn.

Lỡ như cậu ta say rượu nói bậy thì anh cách cái chết cũng không xa.

Diệp Tứ hơi sửng sốt, sau đó nhanh chóng đáp lại: "Ngài chờ một chút."

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Tứ thuật lại với Diệp Vọng. Ngón tay nắm trang sách của Diệp Vọng cứng đờ: "Ngươi đi đón."

Diệp Tứ cười, nói thêm: "Nhưng tiểu tiên sinh vẫn luôn ồn ào nói muốn gặp ngài, ngài không đi thì cậu ấy cũng sẽ không về."

Diệp Vọng hơi ngớ người, rồi nhanh chóng gấp sách lại: "Đi thôi." Hồ ly ngốc vẫn luôn dính người như thế.

Sau khi nhận được tin, Liêu Hàng vội vàng đón người tới phòng riêng. Cửa phòng vừa mở, mùi rượu phả vào mặt khiến Diệp Vọng phải nhíu mày.

Dọc đường đi Liêu Hàng cũng không dám nhìn nhiều, chỉ dám ngẩng đầu nhìn lén sườn mặt Diệp Vọng một cái.

Tên nhóc ngốc kia gọi cũng không sai, nếu không tính cái khí chất thì đúng là...

Diệp Vọng thản nhiên liếc mắt sang bên cạnh, Liêu Hàng sợ hãi, vội thu lại ánh mắt.

Áp lực này, khí thế này, chỉ cần ở cùng đại lão này một tiếng thôi có khi anh mất một năm tuổi thọ luôn quá. Chẳng biết sao tên nhóc ngốc kia ngồi cùng bàn ăn cơm với đối phương được, bội phục thật đấy.

Sau khi Diệp Vọng bước vào phòng, Thư Thời nhanh chóng ngửi thấy mùi đàn hương quen thuộc chen giữ mùi rượu nồng nặc. Cái đầu vốn đang dán lên bàn cũng nâng lên, miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn về phía Diệp Vọng: "Anh! Lại, lại đây!"

Giọng nói cực kỳ ngang ngược.

Liêu Hàng đổ mồ hôi giùm cậu, vừa định nói đỡ hai cậu, lại không nghĩ rằng Diệp Vọng sẽ trực tiếp đi qua đó, giọng điệu bình thản: "Ừ, đến rồi."

Liêu Hàng trợn mắt, há hốc mồm.

Diệp Tứ rất hiểu chuyện mà "Mời" Liêu Hàng ra ngoài. Lúc Liêu Hàng xoay người ra khỏi cửa, nhìn thấy một cảnh cuối cùng là Diệp Vọng ngồi xổm trước mặt Thư Thời, ánh mắt chuyên chú.

Anh choáng váng.

Nghĩ đến việc trước đây anh thật lòng lo lắng tên nhóc ngốc sẽ bị quy tắc ngầm. Cuối cùng thì sao, vòng đi vòng lại, người ta là tình cảm từ hai phía!

Tên hề là chính tôi?!

Diệp Vọng ngồi xổm trước mặt Thư Thời, vươn tay định vén phần tóc mái lòa xòa trước mặt cậu lên nhưng lại bị Thư Thời đẩy ra.

Hai mắt Thư Thời đỏ hồng, nhìn thấy Diệp Vọng thì uất ức: "Tại sao anh, lại muốn đưa em cái thứ, hức, đáng sợ kia..."

Diệp Vọng chỉ nghĩ là cậu đang say rượu nói loạn nên không đáp, vươn tay muốn ôm người lại đây mang về.

Nhưng phản ứng của Thư Thời còn kịch liệt hơn: "Anh! Đừng có mà, đến gần em như thế! Phải, phải giữ khoảng cách an toàn!"

Diệp Vọng bất đắc dĩ buông tay: "Khoảng cách an toàn là bao xa?"

Thư Thời kẹt, dùng cái đầu say khướt suy nghĩ hai phút, sau đó lên giọng nói với Diệp Vọng một cách cực kỳ ngang ngược: "Năm mét!"

Ánh mắt Diệp Vọng sắc bén.

Thư Thời rụt đầu, giọng nói từ từ hạ xuống: "Năm mét, anh xem có được không..."

Diệp Vọng nghiêm giọng: "Không được."

Thư Thời suy sụp, bắt đầu chơi xấu: "Ôi anh, anh bắt nạt em! Anh còn tặng cái thứ đáng sợ kia..."

Đây là lần thứ hai Diệp Vọng nghe thấy từ này, hắn bắt đầu thấy có gì đó không đúng, cau mày hỏi lại: "Cái gì đáng sợ cơ?"

Dưới ảnh hưởng của rượu, cảm giác tủi thân trong lòng Thư Thời bị khuếch trương, giọng nói đã có chút nức nở: "Huhu, chính là cái, cái ngọc mà anh tặng ý. Nó đáng sợ như thế! Anh còn muốn đưa em..."

Diệp Vọng hiểu ra, cậu là đang nói đến khối ngọc mà hắn tặng sáng nay.

Khối ngọc kia quả thực có một tia sát khí, vì khối ngọc ấy đã theo hắn gần hai nghìn năm, tất nhiên sẽ bị hắn lây nhiễm.

Hồ ly ngốc cảm thấy đáng sợ?

Diệp Vọng mím môi không nói, nhưng Thư Thời hãy còn lải nhải tố cáo không dứt: "Anh anh anh không có ý tốt! Anh, anh bụng dạ khó lường, anh... anh còn muốn, hức!"

Thư Thời nói xong bắt đầu th* d*c, Diệp Vọng duỗi tay vỗ lưng cậu.

"Còn muốn, ăn tui! Huhu..."

Câu tố cáo này xua tan cảm giác trước đó của Diệp Vọng. Hắn cúi đầu nhìn Thư Thời, đáy mắt tăm tối.

Thư Thời vẫn còn gào: "Tui phải về nhà..."

Diệp Vọng duỗi tay, mặc cho Thư Thời giãy dụa, trực tiếp ôm người vào lòng, ôm ngang lên.

Thư Thời bị hành động của hắn làm cho ngây người: "Khoảng cách an toàn! Giữ khoảng cách an toàn..."

Diệp Vọng không để ý tiếng kêu loạn của cậu, tìm cách khiến cậu an tĩnh lại rồi ôm người bước ra ngoài.

Nếu hắn thực sự muốn ăn, thì hồ ly ngốc này căn bản sẽ chẳng thể sống đến lúc này, lại càng không nói đến chuyện giúp cậu dọn dẹp đống hỗn độn kia.

Diệp Vọng ôm người một đường về khách sạn. Tiểu Hiên đang đứng chờ trước cửa phòng 607, nhìn thấy người trở lại thì vội vàng mở cửa, rồi định đi vào giúp đỡ,

Cuối cùng bị Diệp Tứ kéo cổ áo, không vào được nữa.

Lúc đầu Tiểu Hiên còn chưa kịp hiểu, sau mới ngộ ra, nhanh chóng đóng lại cửa phòng, đi ra chỗ khác với Diệp Tứ.

Diệp Vọng đặt Thư Thời lên giường, tiện tay đắp chăn cho cậu.

Thư Thời từ trạng thái không nói nên lời khôi phục lại, muốn ngồi dậy nhưng thấy mình không có sức nên lại tiếp tục nằm xuống.

Cậu cố gắng gượng khỏi cơn buồn ngủ để mở mắt ra, tay cũng không yên, nắm lấy ống tay áo Diệp Vọng ngăn hắn rời đi: "Anh nói rõ ràng đi, hức, tại sao lại muốn tặng cho em cái đấy..."

Diệp Vọng đắp một chiếc khăn ướt ấm nóng trên mặt cậu, sau vài giây thì giúp cậu lau khô mặt.

Rồi hắn ngồi sang một bên, giọng điệu bình thản: "Muốn tặng nên tặng."

Hắn đã sống hơn vạn năm, không biết tình yêu là gì. Trên sách nói, đó là động tâm, vì thế hắn muốn tìm bạn đời. Nhưng có lẽ đối với hồ ly ngốc thì không phải lựa chọn tốt nhất. Dù sao thì hắn là mãnh thú, nguồn gốc hay giống loài đều không phù hợp.

Nhưng đâu có nề gì, nếu không phải lựa chọn tốt nhất thì trở thành lựa chọn tốt nhất là được.

Thư Thời lúc này đang phải gắng gượng với chút sức lực còn lại, nghe Diệp Vọng nói chuyện. Chỉ biết rằng hắn đang giải thích, cậu lại không nghe kỹ được đáp án đã ngủ mất, còn bắt đầu ngáy nhỏ.

Dù sao cậu cũng đã nghe được lời giải thích rồi.

Ngày hôm sau, lúc Thư Thời tỉnh lại thì đã là mười hai giờ trưa. Đầu cậu đau nhức, không đi quay phim nổi. May mắn là hôm nay lịch trình của cậu đều vào lúc tối, ban ngày không cần quay.

Không thì cậu cũng không dám tự tiện uống rượu đến thế.

Chỉ có điều tối qua sao cậu về được thế nhỉ? Sao cậu chẳng có chút ấn tượng nào?

Chắc tối qua Liêu Hàng vất vả lắm.

Nghĩ vậy, Thư Thời gửi một tin nhắn cảm ơn cho Liêu Hàng.

Liêu Hàng nhận được tin, nghĩ đến "dặn dò" của Diệp Tứ với mình tối hôm qua, cũng chỉ có thể cắn răng nhận lấy, phản hồi "Không có gì".

Sau khi đọc tin nhắn trả lời, vừa định buông điện thoại xuống đi tắm rửa thì có cuộc gọi đến.

Là Trương Kỳ.

"Anh Trương ạ, sao thế?"

"Tiểu Thời, không phải trước cậu bảo anh là muốn bán cái căn phòng kia à? Anh tung tin giúp cậu rồi, bây giờ có người hỏi anh tình huống chi tiết, không thì hai người tự nói chuyện với nhau?"

Thư Thời sửng sốt.

Lúc trước cậu đúng là có nói chuyện này với anh Trương, cũng thật sự muốn bán đi. Nhưng lúc này đột nhiên có người tìm tới, trong lòng cậu lại có chút... không vui.

"Giá em báo cũng không thấp, anh nói với người ta chưa ạ?"

Trương Kỳ trả lời: "Nói rồi, người ta chẳng thiếu chút tiền đấy. Nếu nhà ở vừa ý thì gì cũng có."

Thư Thời mím môi, trong lòng hơi nghẹn lại.

Cậu nói hàm hồ lấy lệ: "Chuyện này... đợi đến khi em quay xong rồi nói. Bán nhà nào có dễ dàng như thế, anh Trương cứ để người ta xem thêm nhà đi. Cứ thế nhé, sắp đến đoạn em diễn rồi, em cúp trước nha. Làm phiền anh Trương rồi."

Nghe thấy tiếng điện thoại bíp bíp, Trương Kỳ cũng hơi không hiểu được. Lúc trước bảo bán là cậu ta, sao lúc này có người mua tìm tới cửa lại không muốn liên hệ chứ.

Ngoài cửa phòng 607, chiếc bình giữ nhiệt chứa canh giải rượu trong tay Diệp Vọng vỡ ra từng mảnh, nước canh và mảnh vỡ vương vãi khắp sàn nhà.

Hắn nhìn nước canh bị bắn tung tóe, nhẹ nhàng vẩy tay, đáy mắt tối sầm.

Bán nhà?

Diệp Tứ đứng sau, thở cũng không dám thở mạnh, đợi đến khi Diệp Vọng xoay người rời đi mới gọi người tới dọn dẹp.

Bạch Trạch nay định đến sân bay đón người, lúc vừa định ra khỏi cửa lại thấy Diệp Vọng.

Anh còn chưa kịp trách cái thói trước giờ không thèm đi cửa trước của đối phương thì đã thấy vẻ mặt Diệp Vọng lạnh lùng, chậm rãi mở miệng: "《 Khải huyền của yêu thú thượng cổ》 đã cũ rồi, nên sửa lại thôi."

Bạch Trạch ngây người, đầu đầy dấu chấm hỏi.

《 Khải huyền của yêu thú thượng cổ》 là cuốn sách anh biên soạn và hiệu đính một ngàn năm trước, cũng chưa từng nghe nói có yêu thú nào thay tính đổi nết mà? Sao đột nhiên phải sửa cơ chứ?

Bình Luận (0)
Comment