Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 47

Bạch Trạch vô cùng khó hiểu: "Tôi cho rằng không có gì cần phải sửa."

Tuy không ở tại Sơn Hải Cảnh nhưng các loài yêu thú trong sách Khải Huyền hiện tại cũng không khác mấy so với trước đây.

Là một quyển sách vỡ lòng dành cho ấu thú trước tuổi đi học, quyển sách này đã có thể phổ cập khoa học về tập tính của các loài yêu thú, vậy còn chưa đủ?

Nhưng Diệp Vọng rất kiên trì: "Phải sửa."

Bạch Trạch cũng không biết cọng gân nào của hắn bị lệch mà lại đưa ra yêu cầu như vậy.

Nhưng hiện tại anh đang vội ra ngoài, không có thời gian tranh luận với hắn.

"Tỳ Hưu về rồi, tôi phải ra sân bay đón, cậu ngồi đây trước đi, nếu không kẹt xe thì khoảng một tiếng nữa bọn tôi sẽ về tới."

Vừa dứt lời đã không thấy bóng dáng Diệp Vọng đâu nữa.

Bạch Trạch cạn lời: Hoá ra ta chỉ là một công cụ hình người thôi ư?

Bên ngoài sân bay Thành phố A, sau khi đón Tỳ Hưu, Bạch Trạch nhịn không được oán giận với hắn: "Vừa rồi tên Thao Thiết kia thế mà bảo tôi phải sửa lại《 Khải huyền của yêu thú thượng cổ》."

Ngồi bên ghế lái phụ là một người đàn ông tóc đen diện mạo tuấn tú: "Thì cậu cứ từ chối không phải được rồi sao?"

Bạch Trạch lắc đầu lia lịa: "Không, tôi cảm giác được việc này không có đơn giản như vậy, đằng sau nhất định có gì đó, nói không chừng có liên quan đến anh bạn nhỏ nhà hắn, tôi phải đi hỏi thăm chút đã."

Nửa tiếng sau, Diệp Vọng ngồi trên ghế salon trong phòng khách nhà Bạch Trạch, mặt đối mặt với Tỳ Hưu.

Tỳ Hưu không có nhiều chuyện như Bạch Trạch, hắn ta chỉ đơn giản hiếu kỳ: "Nghe đồn cậu coi trọng một anh bạn nhỏ?"

Diệp Vọng rất lãnh đạm: "Ừ."

"Bao lớn?"

"Hai mươi."

Tỳ Hưu nghe xong đớ cả người, chênh tuổi cỡ này thì không đơn giản là tình yêu ông cháu thôi đâu...

Nhìn không ra tên Thao Thiết này thế mà lại có khẩu vị như vậy.

Bạch Trạch bưng từ phòng bếp ra đĩa trái cây đã được cắt xong đặt lên bàn trà, sau đó hỏi Diệp Vọng: "Rốt cuộc là tại sao cậu lại muốn tôi sửa sách?"

Diệp Vọng nghe vậy, lấy ra một cuốn《 Khải huyền của yêu thú thượng cổ》, lật đến trang 164 phần Hung thú, chỉ vào dòng đầu tiên, chỉ thấy trên đó viết "Thao Thiết bình sinh háu ăn, trời sinh tính tình bạo ngược..."

"Nội dung này viết không đúng sự thật."

Bạch Trạch & Tỳ Hưu: ...

Đến tột cùng là mặt phải dày đến mức nào mới có thể khí thế hùng hồn nói ra mấy lời này vậy?

Diệp Vọng thản nhiên bổ sung: "Miêu tả trên này là tôi của trước đây, không có chỗ nào giống với tôi của hiện tại."

Bạch Trạch thấy tên này chính là đang kiếm chuyện: "Cậu có thể thu lại một thân sát khí lúc biến về nguyên hình không?"

Nguyên hình lộ ra, ấu thú gặp được là bị dọa khóc ngất ngay và luôn, cái gì sai sự thật cơ?

Tỳ Hưu ngược lại cảm thấy cũng có lý: "Dù sao hiện tại hắn cũng không còn thèm ăn nữa, nếu luôn viết như thế, về sau ấu thú mới sinh sẽ cho rằng hắn vẫn giống trước kia hở chút là đánh là nuốt thú, không tốt cho thanh danh của Lão Diệp"

Diệp Vọng đồng tình sâu sắc mà gật đầu.

"Thời điểm cần thu sát khí lại thì đương nhiên ta sẽ thu."

Bạch Trạch: ...

"Vậy cậu muốn phân lại vào loại yêu thú nào? Hung thú ăn thịt cỡ lớn hay là——"

"Tôi thấy chỗ Thuỵ thú có thể thêm vào một trang." Diệp Vọng mặt không đỏ tim không đập mở mồm.

Bạch Trạch xù lông: "Không được, trừ phi ngày đó tôi chết rồi!" Anh phải bảo vệ tôn nghiêm của Thuỵ thú đó có biết không hả!

Diệp Vọng biết nghe lời phải: "Vậy, ví dụ như —— yêu thú cỡ lớn nhưng vô hại?"

Có cái để so sánh, Bạch Trạch cảm thấy như vậy hình như miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận.

Trước khi đáp ứng, Bạch Trạch còn rất cẩn thận hỏi một câu: "Hiện giờ cậu không sẽ không để lộ nguyên hình ra phải không?"

"Bình thường không cần thiết."

"Vậy cũng được." Bạch Trạch nói tới đây đột nhiên hỏi một câu: "Nhưng cậu muốn đổi như vậy không phải là vì con hồ ly nhỏ nhà cậu chứ?"

Diệp Vọng nhíu mày không nói gì.

Tỳ Hưu ngồi bên cạnh hóng chuyện, xem xong chỉ cảm thấy đẳng cấp của Bạch Trạch vẫn quá thấp, chỉ một chiêu dục dương tiên ức(*) đã cắn câu.

(*) 欲抑先扬: muốn nâng cái gì lên thì trước tiên phải đè ép nó xuống, trong trường hợp này bác Diệp nhà ta đưa ra điều kiện bạn Bạch Trạch không thể chấp nhận được sau đó đưa ra điều kiện thấp hơn một chút thì đối phương sẽ dễ dàng thỏa hiệp hơn.

*

Sau cái hôm uống say đến không biết trời trăng mây nước gì đó, tâm trạng của Thư Thời cũng không nhẹ nhàng hơn bao nhiêu, uống rượu giải tỏa thì giải toả, nhưng vấn đề vẫn chưa được giải quyết, cậu cứ luôn có cảm giác hôm đó sau khi say, mình hình như đã làm vài việc gì đó.

Nếu không thì vì cái gì mà ánh mắt Liêu Hàng mấy ngày nay nhìn cậu cứ là lạ...

Chính là cái ánh mắt "Tui không ngờ cậu là loại người như vậy" khiến cậu chẳng hiểu ra làm sao, nhưng hỏi Liêu Hàng thì anh ta lại ngậm miệng không nói.

Làm hồ ly rất là sầu não.

Lại qua thêm vài ngày, lúc Thư Thời đang chuẩn bị nghỉ ngơi ở trong phòng, một con Hỉ Thước tinh đột nhiên bay vào từ cửa sổ đang mở, tiếp đó không biết từ đâu biến ra một quyển sách thật dày được khâu bằng chỉ, vứt vào ngực Thư Thời.

Thư Thời cầm lên xem thử, là cuốn 《 Khải huyền của yêu thú thượng cổ》mà khi còn bé cậu từng xem.

Cái mỏ nhọn của Hỉ Thước Tinh khép mở, phun ra một tràng tiếng người: "Hỉ Thước hậu cần gửi cho ngài sách Khải Huyền bản chỉnh sửa mới nhất, cước phí đã được thanh toán, nếu không còn vấn đề gì nhờ ngài ký nhận chuyển phát giúp ạ." Nói xong bèn rút từ sau mông chim ra một cây bút lông và một tờ giấy Tuyên Thành.

Thư Thời ký xong đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "Ai gửi cái này cho tôi vậy?"

"Tất cả ấu thú đăng ký trong danh sách đều có."

"Ò." Thì ra sách này không cần bỏ tiền ra mua.

Thư Thời có chút bùi ngùi, mười mấy năm chưa đọc lại quyển sách này, cũng rất hoài niệm.

Lúc cậu vừa lên ba, ông nội đã bắt cậu phải học thuộc tất cả yêu thú có trong quyển sách này, còn nói cái gì mà lỡ sau này gặp được lại không nhận ra thì rất mất mặt.

Giỡn chơi hoài, nói cứ như đọc xong là cậu có thể nhìn thấy được bản tôn vậy.

Đến bây giờ đã sống qua hơn hai mươi năm, ngoại trừ bất ngờ gặp được đại mỹ nhân, lần đầu tiên đối mặt với nguyên hình của Thao Thiết, mấy loài khác ngay cả sợi lông cậu đều chưa được thấy.

Ý, còn có thêm bản thân cậu nữa.

Cửu Vĩ Hồ cũng có tên trong cuốn sách này.

Nhưng giờ nó lại được sửa đổi, tăng nội dung mới nào hả?

Thư Thời có chút nghi hoặc mở mục lục sách, xem từ trên xuống dưới, không thấy có gì khác so với trong ấn tượng của cậu.

Nhưng lúc cậu đang muốn lật ra trang đầu tiên của chính văn, động tác đột ngột dừng lại.

Khoan, hình như có chỗ nào đó sai sai...

Cậu lật lại trang mục lục, lúc này xem kỹ lại mới thình lình trông thấy Thao Thiết được xếp vào mục 【Yêu thú cỡ lớn nhưng vô hại】!!!!!!!!

Bạch Trạch già cả bị mờ mắt hay là quên hiệu đính?

Thư Thời lật quyển sách đến trang ghi trong mục lục, thấy đúng là cậu không có nhìn nhầm.

Trên sách viết như thế này: Thao Thiết từng là hung thú háu ăn hiếu chiến, nhưng gần ba nghìn năm nay không gây ra hành vi bạo ngược nào, cũng không tuỳ tiện cắn nuốt yêu thú... Trải qua nhiều năm khảo sát, biên tập viên quyết định sửa đổi lại phân loại của Thao Thiết.

Thư Thời ngây dại.

Cái này mà cũng có thể tuỳ ý sửa chữa hả!!!!!

Vậy cậu vẫn luôn khăng khăng một mực xem đại mỹ nhân là hung thú tuỳ tiện ăn người ăn thú, chẳng phải đã sai lầm rồi sao?

Chỉ có điều, cậu ở cùng đại mỹ nhân lâu như vậy, hình như thật sự chưa từng thấy hắn ăn thú...

Cô Hoạch Điểu nấu cũng đều là thịt heo bò dê gà thỏ các loại, cũng không có thịt của yêu thú kỳ quái nào.

Cậu vốn tưởng đại mỹ nhân sẽ lén ra ngoài bắt yêu thú để thêm cơm, hoá ra lại là hiểu nhầm!

Thư Thời cảm thấy nhận thức của mình sắp bị đổ vỡ.

Cậu ngẩn ngơ gọi điện thoại cho Ông thư: "Ông ơi! ông có biết phân loại của Thao Thiết trong sách Khải Huyền đã được sửa lại rồi không?"

Ông Thư chững lại: "Đổi thành cái gì?"

"Yêu thú cỡ lớn nhưng vô hại. Nghe đồn bởi vì hắn không còn ăn yêu nữa nên sửa lại."

Ông Thư buông lỏng trái tim: "Ờm, là việc này hả. Ông tưởng phải sửa từ lâu rồi chứ, lần cuối cùng ông gặp hắn, hắn đã không còn thèm ăn nữa, chắc cũng phải... ba bốn nghìn năm gì rồi."

Thư Thời kinh ngạc: "Vậy mà mười mấy năm trước ông cho con xem quyển sách viết hắn là hung thú, cũng đâu có thấy ông sửa đúng lại cho con!"

"Ủa vậy hả? Hồi đó ông cũng chỉ tuỳ tiện lật xem một hai trang, không có đọc kỹ. Mà chuyện này cũng đâu có gì, hắn vốn đúng là hung thú, hiện tại... phỏng chừng biến thành hung thú không ăn yêu thú..."

Thư Thời không nghe tiếp mấy lời phía sau, trực tiếp cúp điện thoại rồi đem mặt vùi vào trang sách.

Xong đời, thế mà cậu lại hiểu nhầm lớn như vậy.

Mặc dù trên người đại mỹ nhân vẫn có huyết tinh và sát khí, nhưng đó là do trước kia lưu lại nha!

Hắn không hề muốn ăn mình, lòng cũng không có mang ý xấu.

Nghĩ vậy, Thư Thời vừa hối hận vừa đau đầu.

Đều do mình còn nhỏ tuổi, không biết nhìn người, quan niệm bảo thủ, phán đoán sai lầm, cuối cùng trồng ra quả đắng.

Hức! Hiện tại phải làm sao bây giờ...

*

Theo Diệp Vọng dự tính, hiện tại chắc hẳn sách đã đến tay con hồ ly ngốc kia rồi.

Nhưng ở trường quay, hắn nhìn thấy bộ dáng hồ ly ngốc trốn tránh mình còn rõ ràng hơn so với trước đây, mắt phượng híp lại, cảm thấy rất bất thường.

Thư Thời đúng là đang trốn tránh đại mỹ nhân, ngay cả Diệp Vọng chủ động tới mời cậu đi ăn cơm trưa cậu cũng từ chối.

Trước kia là do cảm thấy đại mỹ nhân lòng mang ý xấu, khi đó vấn đề nằm trên người đại mỹ nhân.

Nhưng hiện tại là do chính cậu hiểu nhầm, vấn đề ở trên người mình, tiếp đó vừa chột dạ vừa xấu hổ day dứt, hiển nhiên lại càng xấu hổ không dám đối mặt với đại mỹ nhân.

Tóm lại chính là chỗ nào cũng khó xử.

Cậu không vượt qua được rào cản tâm lý. Huống hồ, thái độ của mình lại lúc nóng lúc lạnh, đại mỹ nhân chưa chắc không để ý...

"Tiểu Thời, Tiểu Thời!"

Thư Thời hồi hồn: "Dạ? Có chuyện gì vậy đạo diễn Lưu, ngài nói đi!"

Ánh măt đạo diễn Lưu hơi lo lắng: "Hôm nay cậu sao vậy? Cả ngày mất hồn mất vía, tối qua ngủ không ngon hả?"

Thư Thời lắc đầu: "Chỉ là hôm nay tâm trạng cháu không tốt thôi ạ, không có gì đáng ngại, đạo diễn Lưu nói tiếp đi."

"Chuyện là cậu cũng sắp đóng máy rồi, chỉ còn lại năm sáu cảnh phải quay, cậu xem một chút xem muốn chọn cảnh nào làm cảnh đóng máy?"

Thư Thời giật mình, nhanh như vậy mà đã sắp đóng máy rồi sao?

Vậy chẳng phải những ngày tháng cậu cùng đại mỹ nhân thường xuyên gặp mặt sắp kết thúc rồi sao?

Lỡ như đóng máy rồi mà vẫn chưa thể làm hoà...

Phải làm sao bây giờ?

Thư Thời xem qua kịch bản, chọn một cảnh tương đối đơn giản để làm cảnh đóng máy.

Cậu sợ tới lúc đóng máy tâm mình không tĩnh, thế nên tốt nhất là chọn một cảnh đơn giản, chứ không đến lúc đóng máy còn bị NG thì mất mặt lắm.

*

Nhận thấy thời gian giả vờ làm đà điểu không còn được mấy ngày nữa, Thư Thời vò đầu bứt tai suy nghĩ rối rắm cả ngày, cuối cùng vẫn quyết định buông tha chính mình, sau đó chủ động đi tìm đại mỹ nhân làm hoà.

Buổi tối lúc quay xong, cậu không về khách sạn mà bắt xe đi đến trung tâm thương mại, muốn mua quà tặng đại mỹ nhân coi như bồi tội.

Tuy hắn không biết đây là quà bồi tội, nhưng làm vậy trong lòng mình sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.

Sau khi vòng vo trong trung tâm thương mại nửa tiếng đồng hồ, Thư Thời đi vào một cửa hàng trang sức phụ kiện, định mua tặng đại mỹ nhân một cặp khuy măng sét(*).

Thực ra cậu càng muốn đặt làm hơn, nhưng thời gian không còn kịp nữa, đành hạ thấp yêu cầu mà chọn mua hàng có sẵn.

Sáng hôm sau Thư Thời không đi diễn, lại gọi điện hỏi Liêu Hàng, xác định đại mỹ nhân không có ở phim trường xong, cậu hít vào thở ra vài lần, chủ động đi ấn chuông cửa phòng 614.

Bình Luận (0)
Comment