Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 48

Không lâu sau, cửa phòng mở ra, khuôn mặt tuấn tú của đại mỹ nhân xuất hiện trước mặt cậu.

Thư Thời chột dạ, hướng mắt nhìn xuống dưới, không dám nhìn hắn, đưa món quà trong tay cho Diệp Vọng: "Cái, cái này cho anh."

Diệp Vọng nhìn hộp quà trước mặt, cũng không đưa tay nhận lấy, hỏi ngược: "Sao đột nhiên lại tặng đồ cho tôi?"

Thư Thời nhấc mắt lên nhìn hắn, nhìn nhau chốc lát rồi lại vội vàng dời đi, giải thích: "Em, em trước đây có ấn tượng không tốt với anh, là, là em có định kiến nên hiểu lầm, rất xin lỗi anh."

Cậu không nghĩ ra được lý do nào hợp lý, cũng không muốn lừa đại mỹ nhân nên đành ăn ngay nói thẳng.

Cậu lại nâng chiếc hộp trong tay lên: "Em hy vọng, chúng ta vẫn có thể hòa hợp như trước..."

Khóe môi Diệp Vọng cong lên, nhận lấy hộp quà.

Thư Thời vui vẻ, nhận rồi là không để bụng chứ?

Thế thì sau hai bọn họ có thể---

"Quà tôi nhận, nhưng tôi muốn biết, rốt cuộc trước kia em hiểu lầm gì tôi?" Diệp Vọng khoanh tay ôm ngực, ung dung nhìn Thư Thời.

Thư Thời đỏ mặt, xấu hổ đến luống cuống.

"Cũng, cũng không phải chuyện to tát gì, chỉ là em, em tự mình nghĩ lung tung thôi. Dù sao thì, xin lỗi anh!"

Nói xong, Thư Thời cúi đầu xuống, bộ dáng học sinh tiểu học làm sai sắp bị phạt.

Khóe môi Diệp Vọng khẽ giật một cái, sau đó từ phía sau lấy ra một thứ đưa cho Thư Thời.

"Tặng em, đáp lễ."

Nghe thấy lời của đại mỹ nhân, vẻ mặt đầu tiên của Thư Thời là vui vẻ, sau khi nhìn thấy một chiếc hộp gỗ cổ giống lần trước thì cứng đờ.

Cậu vẫn nhớ rõ lúc mở hộp ra lần trước, nhìn thấy khối ngọc dính sát khí kia.

Rốt cuộc thì đại mỹ nhân cố chấp với ngọc đến mức nào mà lần thứ hai rồi vẫn tặng cậu thế.

Chẳng lẽ hắn nghĩ rằng lần trước mình không nhận là vì hiểu lầm, lúc này không hiểu lầm nữa nên tặng lại?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuy đại mỹ nhân bây giờ không ăn thịt yêu quái nữa nhưng cậu vẫn sợ sát khí trên nó lắm đó!

Cái này, nên nhận hay là không?

Trong lúc Thư Thời còn đang do dự, Diệp Vọng trực tiếp nhét hộp vào tay cậu, giọng điệu lạnh lùng: "Mở ra nhìn xem."

Thư Thời cầm lấy hộp gỗ, trên tay vẫn là cảm giác lành lạnh quen thuộc.

Cậu run run mở hộp ra, cứ tưởng sẽ phải ngại ngùng từ chối như lần trước, không ngờ sau khi mở ra lại không phải khối ngọc như lần trước.

Thư Thời mở to mắt, hơi giật mình.

Trong hòm có một thứ khá giống nỉ, nói đúng ra là một chiếc vòng tay đan bằng len màu nâu xám, còn khảm vài viên ngọc, rất có mỹ cảm cổ xưa.

Mà quan trọng nhất là sạch sẽ, không hề có mấy thứ huyết tinh hay sát khí linh tinh gì đấy, chỉ có mùi đàn hương thoang thoảng.

Thư Thời nhìn qua còn tưởng đại mỹ nhân dùng chính lông của hắn làm ra, nhưng thấy trên ngọc không có sát khí thì cậu cũng bỏ qua.

Dù sao thì kể cả là lông nào đi chăng nữa thì cậu đều thích cả.

So sánh ra thì cái này tốt hơn khối ngọc lần trước nhiều. Ít nhất là cậu có thể mang mà không cần sợ hãi.

Thư Thời rất vui, đây là lần đầu tiên cậu và đại mỹ nhân tặng quà cho nhau, hơn nữa còn rất hòa thuận!

Cậu cười đôi mắt cong cong, sau khi đóng hộp lại liền ôm vào lòng, giọng nói không che giấu niềm vui sướng: "Cám ơn đại- chủ tịch Diệp! Em thích cái vòng tay này lắm!"

Phiu- May mà phanh kịp, xíu nữa là lộ ra rồi.

Khi Diệp Vọng nghe thấy tiền tố xưng hô, hắn không biến sắc nhíu mày.

Hồ ly ngốc này lúc say chẳng biết phân biệt tốt xấu, say rượu đùa giỡn chẳng nhớ cái gì.

Nhưng còn nhiều thời gian, lúc này vẫn chưa cần so đo.

"Vòng tay này chịu được ma sát với chống thấm." Ẩn ý là đeo vào rồi không cần tháo ra.

Cũng chẳng biết Thư Thời nghe có hiểu hay không, dù sao cũng gật đầu.

*

"Tốt, qua! Chúc mừng cậu Thư thành công đóng máy!"

"Chúc mừng đóng máy!"

"Chúc mừng anh Thư đóng máy!"

....

Sau một hồi chúc mừng, đoàn phim mang đến một cái bánh ngọt lớn cho Thư Thời. Đó là một chiếc bánh kem hoa quả ba tầng, tầng trên cùng được xếp nhiều hoa quả nhất, còn có một cái bảng chocolate ghi mấy chữ xiêu vẹo "Chúc cậu Thư đóng máy thành công, về sau tiền đồ rạng rỡ!"

Khi Thư Thời đọc chữ trên chiếc bánh ngọt, cậu lấy tay lau mạnh đôi mắt, muốn giấu đi ẩm ướt bên trong.

Đây là lần đầu tiên cậu tiến tổ, gặp được đạo diễn Lưu dễ nói chuyện, gặp được tên Liêu Hàng thẳng nam sắt thép có thể đi uống rượu cùng cậu, còn có chị Thi Vân cực kỳ dịu dàng.

Còn cả thợ trang điểm hay trêu chọc cậu, anh nhân viên sân khấu thường xuyên hỏi cậu có muốn ăn bữa khuya không, cả anh trai chụp ảnh thích chụp ảnh đặc tả của cậu...

Đại mỹ nhân thì không tính. Đại mỹ nhân cậu biết trước cả khi tới đây, không phải giờ mới gặp.

Tóm lại là cũng rất cảm động.

Lần đầu quay phim, có thể gặp được những người tốt bụng, đáng yêu như vậy. thật sự tốt quá.

Bánh ngọt được đặt trên khoảng trống giữa sân, nhân viên sân khấu nhận lấy: "Tới đây nào, mọi người cùng chụp ảnh với nhau."

Thư Thời đứng giữa đám người, cười rạng rỡ, giơ tay hình chữ V, hô cheese.

Chụp xong tấm đầu tiên Thư Thời mới phát hiện đại mỹ nhân không chụp cùng.

Sau khi nhận ra, cậu ra hiệu tạm dừng với thợ chụp ảnh, rồi chạy chậm tới trước mặt Diệp Vọng, vừa thở vừa hỏi: "Anh có muốn cùng nhau chụp ảnh chung không?"

Diệp Vọng lắc đầu: "Không cần." Hắn cũng không phải nhân viên đoàn phim, không cần phải chụp.

Nghe vậy, Thư Thời hơi thất vọng hạ mắt, trong giọng nói còn mang mất mát: "Chỉ là đây là lần đầu tiên em đóng máy, em muốn anh cùng chụp ảnh với em."

Diệp Vọng ngẩn ra, trong mắt hiện lên chút bất đắc dĩ. Rồi hắn đóng sách lại, đứng lên: "Đi thôi."

Thư Thời hớn hở trong phút chốc, kéo ống tay áo của Diệp Vọng hướng về đám người đang chụp ảnh.

Sau khi đến nơi, chính cậu đứng ở vị trí trung tâm, kéo đại mỹ nhân tới bên cạnh: "Anh đứng đây đi!"

Bọn họ chụp ảnh trước cầu thang tòa học, sau những người ở sau đứng lên bậc cầu thang, hơn nữa còn xếp theo chiều cao nên cũng không ai che mất ai.

Thợ chụp ảnh đếm: "Một, hai, ba, cheese!"

Giây cuối cùng, Thư Thời nắm lấy tay Diệp Vọng đang buông thõng bên người giờ lên.

Và hình ảnh cuối cùng, trên mặt Diệp Vọng có ý cười lướt qua.

Sau khi chụp ảnh chung xong, Thư Thời bị vây đến trước bánh ngọt, vừa mới đứng vững thì trước mắt xuất hiện một người.

Cậu ngẩng đầu nhìn, là nữ phụ đóng vai bạn cùng phòng ký túc xá của chị Thi Vân, Lý Vũ Tri.

Lý Vũ Tri mang theo nụ cười: "Em trai à, không biết về sau bao giờ mới được gặp lại, liệu có muốn ôm một cái hay không?"

Nói xong liền mở rộng vòng tay đối với Thư Thời.

Ngoại hình tinh tế với tính cách trong sáng, sự tốt bụng không ngờ của Thư Thời thật sự rất đúng gu của cô. Lại không biết vì sao đã ám chỉ vài lần rồi, đứa ngốc này vẫn không hiểu.

Đã đóng máy rồi, cô vẫn không cam lòng, một thử một lần xem sao.

Thư Thời nhìn thân hình đẹp đẽ của đối phương, từ chối cực kỳ hàm súc: "Chị Vũ Tri à, chúng ta đều là người thành phố A, sau còn có thể hẹn nhau đi ăn mà. Hôm nay chị mặc xinh xắn như thế, nếu em ôm thì chỉ sợ sẽ bị mấy em trai thích chị cắn không nhả mất."

Hai người họ cũng không diễn với nhau nhiều, nhưng chẳng hiểu vì sao Lý Vũ Tri rất thích tìm cậu tám chuyện. Khổ nỗi cậu cũng không phải người biết tìm đề tài để nói nên lần nào cũng nói chuyện một cách gượng gạo cực kỳ.

Nhưng may là không nhiều lần lắm nên cũng không quá xấu hổ.

Lý Vũ Tri nâng váy trong tay lên, cười nền nã với Thư Thời một cái rồi đi luôn.

Sau khi Diệp Vọng cùng chụp ảnh xong cũng chưa trở về khi nghỉ ngơi mà đứng ở bên nhìn hồ ly ngốc ăn bánh.

Hắn nhìn một màn này thì nhíu mày, cũng không tiến lên.

Hồ ly ngốc có thể chối biến đối phương buông lời đề nghị 'Buổi tối có muốn cùng nhau xem kịch bản hay không' với cái lý do "Chị Vũ Tri à, chị là người độc thân, cô nam quả nữ như chúng ta phải tị hiềm', chắc lúc này cũng không có ngoại lệ.

Hồ ly ngốc kia rất thu hút, nếu không có hắn ở đây, số lần cô ta tìm đến hồ ly ngốc sẽ không chỉ có mấy lần như thế.

Hắn biết đạo lý nhiều quá hóa dở nên cũng không chặn lại tất cả.

Nhưng vài lần tiếp cận kia, lúc cô ta ra về sắc mặt cũng chẳng thể tính là đẹp đẽ gì cho cam.

Chỉ có điều tuy biết rằng đối phương sẽ gặp khó gặp khổ ở chỗ Thư Thời, ánh mắt Diệp Vọng cũng chưa từng rời khỏi người cậu, khóe môi cũng trùng xuống vài phần.

Thư Thời cầm con dao nhựa trong tay, đang do dự không biết phải cắt từ đâu, chợt nghe thấy tiếng của đại mỹ nhân: "Sao chưa cắt?"

Cậu ngẩng lên thì thấy, đại mỹ nhân chẳng biết đã vượt qua đám đông đi tới bên cạnh mình từ lúc nào. Cậu hơi ngại: "Em chưa từng cắt cái bánh nào to như này, sợ cắt hỏng thì toi mất, chụp lên xấu lắm."

Lúc sinh nhật cậu thì ông nội cũng chỉ làm bát mì trường thọ mà thôi, ngay cả bánh ngọt bình thường cậu ăn cũng không lớn như thế.

"Cần tôi giúp chứ?"

Thư Thời gật đầu.

Mọi người bên cạnh còn đang cười đùa được được ăn bánh. Cậu hơi hồi hộp, vẫn là để đại mỹ nhân giúp cậu cắt bánh đi.

Nhưng giây tiếp theo, tay nắm con dao nhựa của Thư Thời được một bàn tay to lớn khác bao trùm, mu bàn tay bất chợt truyền đến cảm giác ấm áp khô ráo, khó tránh khỏi thêm phần căng thẳng.

Thư Thời kinh ngạc ngẩng đầu nhìn đại mỹ nhân, lại chỉ có thể nhìn thấy xương cằm quá mức ưu tú của hắn.

Cổ họng cậu hơi ngứa, dường như có điều muốn nói, nhưng đến bên miệng lại không biết nói gì, cả người ngẩn ngơ.

Sau đó, thân hình ấm áp của người bên cạnh dựa lại gần, vai Thư Thời áp sát lồng ngực rắn chắc của đại mỹ nhân, thậm chí còn cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của con tim dưới lớp áo sơ mi.

Lỗ tai Thư Thời ong ong, cảm giác tiếng ồn áo bốn phía đều cách cậu xa lắm, bên tai chỉ còn lại hai tiếng tim đập.

Một là của đại mỹ nhân, cực kỳ mạnh mẽ, nhịp đập hơi nhanh.

Một là của chính cậu, tiếng vang rất lớn, chẳng hề có nhịp điệu, thậm chí càng lúc càng đập nhanh.

Tay cậu được đại mỹ nhân nắm lấy, hai tay đan vào nhau cùng cầm con dao nhựa. lửng lơ trên chiếc bánh.

Đám đông xung quanh chớp mắt yên tĩnh.

Suy nghĩ trong đầu Thư Thời loạn cào cào.

Cậu chưa từng dựa vào ai gần như đến thế này đâu.

Sao đại mỹ nhân chẳng chịu rào trước cho cậu gì hết, để cậu còn chuẩn bị tâm lý, cứ thế đột ngột quá.

Ánh mắt Diệp Vọng nâng lên, thản nhiên liếc nhìn xung quanh.

Đám người vừa yên tĩnh trong chốc lát lại bắt đầu ồn ào.

Chỉ có Thư Thời hồn còn chưa nhập lại vào xác.

Cậu nghĩ, trên tay cậu còn đang đeo vòng tay đại mỹ nhân tặng đấy, đại mỹ nhân đột nhiên nắm lấy như vậy--

Cái vòng tay này sẽ không rụng lông chứ?!

----------

Tác giả có lời muốn nói:

Chúc mừng Thư Thời đóng máy!

PS: Vòng tay chắc chắn, chắc chắn sẽ không rụng lông _(:з" ∠)_

Bình Luận (0)
Comment