Dao nhựa từ từ hạ xuống trên bề mặt bánh gato, sau đó... thẳng tay hạ xuống, chia chiếc bánh gato ba tầng làm hai nửa.
Vì sợ bị rụng lông nên sau khi cắt xong cậu còn tỉ mỉ kiểm tra bánh gato lại một lần nữa, xác định trên mặt bánh không dính thứ gì lạ mới yên tâm.
Chất lượng chiếc vòng tay này của đại mỹ nhân tốt ghê.
Cậu đang vui vẻ thì phát hiện đại mỹ nhân vẫn chưa buông tay mình ra.
Nhiệt độ trên mặt Thư Thời vừa rút đi lại bùng lên trong nháy mắt.
Á nè nè, quá trời người đang nhìn đó.
Từ sau khi tốt nghiệp tiểu học, cậu chưa từng cầm tay người nào khác đâu.
Ngượng quá đi.
Với lại.... không hiểu tại sao, mà tim đập nhanh quá.
Tay cầm dao của Thư Thời vô thức nắm chặt lại, Diệp Vọng hạ mắt nhìn thấy vành tai đỏ bừng của hồ ly ngốc, chậm rãi buông tay ra.
Thư Thời sửng sốt giây lát, nâng cánh tay đã khôi phục tự do, cầm dao nhựa cắt một miếng bánh lớn đặt vào đĩa, còn khoét thêm rất nhiều trái cây để lên, đưa cho đại mỹ nhân.
"Ăn nhanh lên! Đợi chút nữa bọn họ chia xong sẽ không còn một miếng to như vậy đâu!"
Chân mày Diệp Vọng hết nhíu lại rồi lại giãn ra, cuối cùng vẫn đưa tay nhận lấy bánh gato.
Sao mà con hồ ly ngốc này vẫn luôn không nhớ được mình không thích ăn đồ ngọt vậy.
Hắn lấy một cái dĩa nhỏ từ trên bàn, trong ánh mặt nóng rực của Thư Thời mà ăn một miếng nhỏ.
Hừm, đúng là ngọt ngấy.
Thư Thời ánh mắt lấp lánh nhìn hắn: "Thế nào thế nào, em đặc biệt lấy thêm trái cây cho anh ăn đỡ ngấy. Ăn có ngon không?"
Động tác Diệp Vọng khựng lại: "Ngon."
Nói xong bèn xiên một miếng trái cây bỏ vào miệng. Vị chua mát lạnh của trái cây trung hòa dư vị ngọt ngấy trong miệng hắn.
Ừm, khá tốt.
Thư Thời cười híp cả đôi mắt hồ ly: "Vậy là tốt rồi!"
Sau khi hỏi Diệp Vọng xong, Thư Thời cũng cắt cho mình một miếng bánh nhỏ rồi kéo Diệp Vọng đi qua một bên, nhường vị trí lại cho những người khác chơi đùa.
Tốc độ Thư Thời ăn bánh rất nhanh, tất nhiên, tướng ăn hiển nhiên không tốt lắm, chỉ một chốc mà bên miệng đã dính rất nhiều kem, sau đó lại bị cậu qua loa lau đi.
Diệp Vọng nhìn không nổi nữa, lấy khăn tay ra: "Lại đây."
Nghe vậy Thư Thời buông dĩa xuống, ngoan ngoãn ngửa đầu để hắn giúp cậu lau kem.
Khăn tay làm từ vải bông nhẹ nhàng chà sát khóe miệng, bàn tay đang cầm dĩa của Thư Thời cũng nhẹ nhàng run lên khe khẽ.
Cách đó không xa, Liêu Hàng và Chương Thi Vân trông thấy cảnh này bèn dừng chân, hai người vốn định tìm Thư Thời tán gẫu, sẵn tiện nói lời tạm biệt.
Liêu Hàng gãi đầu, đỏ mặt nhìn Chương Thi Vân: "À thì... chút nữa không phải có cảnh đối diễn của tôi với cô sao, chúng ta đi tập thoại trước đi, đợi lát nữa lại đi tìm Thư Thời sau?"
Đôi cẩu nam nam này, giữa ban ngày ban mặt, quá trắng trợn rồi!
Chương Thi Vân hiểu ý, cười: "Phải rồi, tôi còn chưa thuộc lời thoại nữa, phải tranh thủ thời gian học thuộc mới được."
Liệu Hàng thở phào: "Vậy chúng ta đi nhanh đi, nhanh đi thôi." Nhìn thêm chút nữa anh sợ sẽ bị chói mù mắt.
Sau khi kem trên mặt đã được lau sạch sẽ, Thư Thời ngượng ngùng cúi đầu tiếp tục ăn bánh gato, nhưng lần này lại ăn từng miếng nhỏ.
Luôn được đại mỹ nhân chăm sóc như vậy thành quen, lúc nãy cậu phản xạ có điều kiện mà đưa mặt qua, aaa, thật mất mặt mà!
Sau vài phút im lặng, Thư Thời đột nhiên lên tiếng.
Cậu vừa ăn vừa chậm rãi nói: "Đóng máy rồi, ngày mai em phải đi về."
Diệp Vọng vẻ mặt thờ ơ, không mặn không nhạt mà "ừ" một tiếng.
Thư Thời dùng dĩa chọc chọc bánh gato trong đĩa: "Thế, nói tạm biệt trước?"
Diệp Vọng nhìn đĩa bánh gato trong tay, ánh mắt sâu thẳm nhưng giọng điệu vẫn rất bình thường: "Ừm, tạm biệt."
*
Sau khi tạm biệt Liêu Hàng, Chương Thi Vân và đạo diễn xong, Thư Thời trở về khách sạn. Kết quả ở đại sảnh của khách sạn lại thình lình thấy được Bạch Trạch, đi bên cạnh anh ta là một người đàn ông tóc đen cắt ngắn.
Mặc dù số lần gặp mặt có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng ấn tượng của cậu đối với Bạch Trạch lại rất sâu sắc.
Một phần là vì Bạch Trạch là một Đại yêu, tuy rằng nhìn không ra lai lịch. Nguyên nhân khác là do Bạch Trạch là vị khách duy nhất tới chơi nhà đại mỹ nhân.
Hiện tại đối phương xuất hiện ở đây là vì đại mỹ nhân đang ở đây hả?
Nhưng Thư Thời cũng chỉ kinh ngạc trong chốc lát rồi nhanh chóng làm nhìn đi nơi khác.
Ngược lại là Bạch Trạch đang đứng trước quầy tiếp tân, khi vô tình quay người nhìn thấy Thư Thời, trong ánh mắt có chút nghiễn ngẫm.
Anh ta dùng cùi chỏ chọt chọt Tỳ Hưu đứng bên cạnh: "Nè, nhìn kìa, người kia chính là anh bạn nhỏ nhà Diệp Vọng đấy."
Tỳ Hưu quay đầu nhìn thoáng qua, giọng nói có chút cảm khái: "Không ngờ Lão Diệp lại là một tên nhan khống."
Ánh mắt Bạch Trạch vẫn đang đặt trên người Thư Thời, nghe Tỳ Hưu nói xong có chút khinh bỉ: "Cậu nói lời này cứ như——"
Lúc ánh mắt của anh ta quét đến cổ tay Thư Thời, sắc mặt c**ng c*ng, giọng nói đột ngột dừng lại.
Tỳ Hưu khó hiểu: "Làm gì mà nói có một nửa vậy?"
Bạch Trạch thu lại vẻ vui đùa trên mặt, thúc giục hắn ta: "Thủ tục làm xong chưa, nhanh lên!" Vừa rồi có phải anh ta bị hoa mắt không?
Tỳ Hưu đưa thẻ phòng cho anh: "Xong rồi đây này, gấp cái gì..."
Bạch Trạch không cãi nhau với hắn ta, trực tiếp kéo người gấp rút đuổi theo Thư Thời đang bước vào thang máy.
Cửa thang máy sắp đóng lại đột nhiên có một cánh tay chen vào, Thư Thời giật nảy người, lật đật ấn nút mở cửa.
Bạch Trạch lôi kéo Tỳ Hưu chen vào thang máy: "Ngại quá, tụi tui đang có việc gấp."
Yêu quái mà mình đã từng gặp qua dưới dạng hồ ly, bây giờ ở chung trong một không gian bịt kín dưới dạng người, Thư Thời cảm thấy hơi là lạ, cậu lắc đầu: "Không sao, lần sau cẩn thận chút nhé."
Thư Thời nói xong bèn quay mặt đi, nhìn thẳng vào vách thang máy nhẵn nhụi, không nói thêm lời nào.
Ánh mắt Bạch Trạch ngay tức khắc cũng lia đến cổ tay cậu, cái vòng tay này, còn có nguyên liệu dùng để làm vòng tay, nhìn sao cũng thấy rất giống...
"Vòng tay của cậu nhìn đẹp ghê, có thể nói cho tôi biết mua ở đâu được không?" Bạch Trạch đột nhiên hỏi.
Thư Thời vô thức giật giật cánh tay, liếc nhìn vòng tay, sắc mặt hơi mất tự nhiên: "Không phải mua, là... hàng xóm tặng."
Cậu vốn định nói là bạn bè tặng, nhưng chợt nhớ đến con yêu quái trước mắt này là bạn của đại mỹ nhân, nói như vậy với đối phương cứ cảm thấy kỳ kỳ, thế là lâm thời sửa miệng nói là hàng xóm.
Có được đáp án, ánh mắt Bạch Trạch có chút ý tứ sâu xa: "À, vậy hả."
Trên mặt Tỳ Hưu đầy dấu chấm hỏi, nhưng ngại Thư Thời còn đang ở đây nên không hỏi.
Thang máy dừng ở tầng 6, Thư Thời bước ra, cửa thang máy đóng lại, bên trong chỉ còn lại Bạch Trạch và Tỳ Hưu.
Phòng bọn họ đặt là phòng Suite(*), ở tầng cao nhất.
(*) Phòng Suite (SUT): Suite được hiểu nghĩa là một căn hộ hay dãy buồng ở cùng một tầng, là loại phòng cao cấp và đẹp nhất trong khách sạn. Phòng thường sẽ nằm ở tầng cao với các trang thiết bị cao cấp và các dịch vụ đặc biệt kèm theo. Mỗi phòng SUT sẽ được thiết kế làm 1 phòng ngủ, 1 phòng khách, 2 phòng vệ sinh riêng biệt, có ban công nhìn ra hướng đẹp nhất.
"Vừa nãy cậu làm trò bí hiểm gì vậy?" Tỳ Hưu như lọt trong sương mù.
Bạch Trạch hỏi lại: "Cậu thấy cái vòng tay kia không?"
"Thấy chứ, Lão Diệp tặng mà. Tặng mấy món quà cho người mình thích thôi, có gì đâu mà kinh ngạc."
Bạch Trạch hỏi tiếp: "Vậy cậu có để ý chất liệu dùng để làm cái vòng đó không?"
"Để ý cái đó làm gì?"
"..." Ngu chết mi luôn đi.
*
Lên tới phòng Suite, Bạch Trạch và Tỳ Hưu sau khi cất kỹ hành lý thì đi gặp Diệp Vọng.
Bạch Trạch hỏi thẳng: "Vòng tay của anh bạn nhỏ là cậu tặng phải không? Sợi len cũng là của cậu luôn đúng không?" Hỏi câu hỏi tu từ với giọng điệu khẳng định.
Diệp Vọng lật sách, điềm nhiên trả lời: "Phải thì làm sao?"
Hắn thừa nhận một cách thản nhiên như vậy làm cho Bạch Trạch cảm thấy mình như đang chuyện bé xé ra to.
Diệp Vọng ngước mắt lên nhìn anh: "Tôi có lúc nào nói muốn đùa chơi?"
Bạch Trạch không phản bác được gì.
Đại yêu như bọn họ sinh mệnh dài đằng đẵng, dài đến nỗi đối với tình cảm có thể muốn gì thì làm đó.
Anh ta chỉ nghĩ Diệp Vọng đột nhiên động tâm, muốn thử mùi vị tình yêu mà thôi.
Không thấy Bạch Trạch nói gì thêm, Diệp Vọng lại cúi đầu xuống đọc sách, giọng điệu nhàn nhạt: "Giống hai người các cậu chơi đùa nhiều năm như vậy, có ý nghĩa gì không?"
Vẻ mặt Bạch Trạch cứng đờ, Tỳ Hưu uống trà không nói lời nào.
Hắn đã nói như vậy, Bạch Trạch cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.
Trước khi tuyên thệ để thiên địa chứng giám, phải lấy thứ trên thân thể mình trao đổi với đối phương, tóm lại đại khái là có vảy thì đưa vảy, có lông vũ thì đưa lông vũ, có lông mao thì đưa lông mao, còn nếu cái gì cũng không có thì có dùng sừng cũ đã rụng đưa cho đối phương
Diệp Vọng đã đưa đồ ra thì đã nói lên việc hắn không phải chơi đùa.
Bạch Trạch nhớ đến trong thang máy mình đã nhìn thấy chiếc vòng không dính một chút sát khí nào đó, vẻ mặt hơi phức tạp.
Sát khí trên người hung thú không phải là không thể thu hồi, nhưng sát khí đối với hung thú chính là biểu tượng của địa vị và thực lực, có rất ít hung thú sẽ làm như vậy. Ở trong Sơn Hải Cảnh, hung thú không có sát khí sẽ không sống thọ.
Hung thú thu sát khí tựa như thú dữ thu móng vuốt.
Diệp Vọng đưa tặng chiếc vòng tay sạch sẽ như vậy, đã biểu hiện rõ ý nghĩ của hắn.
Hắn ở trước mặt anh bạn nhỏ sẵn lòng thu hồi móng vuốt của mình.
Tỳ Hưu ngồi bên cạnh cảm xúc trong lòng cũng là một lời khó nói hết, Lão Diệp cũng đã yêu đương rồi, còn mình thì đã ngủ ở thư phòng ba trăm năm, không biết bao giờ mới kết thúc đây.
*
Buổi tối, Thư Thời đeo khẩu trang và đội mũ xong thì đi ra ngoài một mình, trước đó cậu có nói sẽ mang đặc sản cho đại mỹ nhân.
Khi đó nghĩ là tặng đồ xong bọn họ cũng hết nợ, lúc mình dọn đi sẽ không có gánh nặng.
Mà bây giờ hiểu lầm được cởi bỏ, mặc dù cậu không có ý định chuyển đi, nhưng vẫn muốn tặng đồ cho đại mỹ nhân.
Lần trước cậu tặng đại mỹ nhân cặp khuy măng sét, qua hôm sau đã thấy hắn mang rồi, lúc cậu nhìn thấy rất là vui luôn ó.
Cậu thích tặng quà cho đại mỹ nhân lắm luôn!
Cậu trước khi ra ngoài đã xem qua sách hướng dẫn du lịch, ở thành phố S nổi tiếng nhất là món ăn vặt đặc sản và hàng thủ công đan len.
Sau khi dạo một vòng, cậu mua một đống món ăn vặt đặc sản của thành phố S, thuận tiện mua thêm một phần tôm hùm đất, nhưng hàng thủ công đan len cậu vẫn chưa biết mua cái gì mới được.
Đồ ở đây bán đa phần là mấy con vật nhỏ đan bằng len, hoặc là một số thứ thường dùng như giỏ xách, bóng đá, bàn ghế vân vân... đều không phải thứ cậu muốn.
Cậu muốn tặng đại mỹ nhân thứ gì đó liên quan, ví dụ như đồ thủ công mỹ nghệ giống nguyên hình của hắn chẳng hạn, tiếc là quá khó tìm.
Sau khi đi vài vòng, Thư Thời hơi nản lòng.
Mấy thứ này còn không bằng cậu nhổ lông trên người tự làm cho đại mỹ nhân một cái!
Í, khoan nha....
Mắt Thư Thời sáng rỡ.
Cái này được nè.
Cậu có thể tự làm một cái nha.
Thư Thời nghĩ thông suốt bèn trở về khách sạn, trên đường về gặp được Diệp Tứ, cậu đem hết đồ đang cầm trong tay đưa cho anh ta để anh ta hỗ trợ chuyển cho đại mỹ nhân.
Sau đó cậu quay về phòng mình sửa soạn đồ đạt.
Cậu phải nhanh chóng về nhà, tự tay làm quà tặng đại mỹ nhân!