Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 50

Sáng ngày hôm sau, Thư Thời ngồi máy bay từ thành phố S về lại thành phố A, từ sân bay về đến nhà đã gần hai giờ chiều.

Cậu kéo vali, vừa mở cửa rào của vườn hoa trước nhà đã nhìn thấy đại mỹ nhân bước ra từ căn nhà sát vách.

Thư Thời ngơ ngác:????

Giờ này hẳn đại mỹ nhân phải đang ở trường quay mới đúng, sao lại ở nhà rồi?

Lúc nói tạm biệt với mình đâu thấy hắn nói hắn cũng sẽ về luôn đâu.

Cậu ngây người đứng như trời trồng.

Diệp Vọng bước chậm rãi từ cửa chính tới hàng rào, cách rào chắn đối mặt với Thư Thời: "Sao vậy?"

Thư Thời hỏi hắn: "Giờ này không phải anh nên ở trường quay sao? Sao đột nhiên lại về nhà vậy?"

Hơn nữa... còn là sau khi mình đóng mày, cùng ngày trở về với mình.

Thời gian trùng hợp như vậy khiến Thư Thời cảm thấy là lạ.

Luôn có cảm giác bởi vì cậu ra về nên đại mỹ nhân cũng về luôn vậy.

Nhưng nghĩ như vậy lại thấy có chút tự luyến á...

Diệp Vọng đặt tay trên mũi nhọn của thanh rào chắn, lơ đãng v**t v*, giọng nói điềm nhiên như không: "Đột xuất có cuộc họp gấp nên trở về."

Nghe vậy Thư Thời yên tâm.

Mình đúng là suy nghĩ nhiều quá.

Sau khi chào hỏi đơn giản vài câu, Thư Thời vẫy tay chào tạm biệt Diệp Vọng: "Em phải vô nhà sắp xếp đồ đạc, gặp anh sau nha!"

Diệp Vọng khẽ gật đầu, sau đó dõi mắt nhìn theo bóng lưng Thư Thời, thẳng đến khi cậu mở cửa bước vào nhà mới thu hồi ánh mắt.

Diệp Tứ đứng đằng sau cất tiếng hỏi: "Tiên sinh, có muốn ra ngoài không?"

Diệp Vọng hạ cái tay đang đặt trên mũi nhọn của thanh rào chắn xuống, quay người đi về hướng cửa nhà mình: "Không cần."

Chỉ đi ra để chào hỏi mà thôi.

Thư Thời chỉ đơn giản cất quần áo vào tủ, tiếp theo quét dọn sơ sơ lại căn nhà đã hai tháng chưa về. Sau đó leo lên ghế salon nằm nghỉ ngơi, tiện thể lấy điện thoại ra xem một chút.

Không biết gần đây vì sao mà lượng fan của cậu tăng lên rất nhiều. Mặc dù bốn năm trăm fan không là gì trong mắt người khác, nhưng đối với cậu lại chính là số lượng "tăng vọt".

Hơn nữa những bạn fan mới tăng thêm này còn một mực bình luận bảo cậu đăng ảnh selfie, còn dạy cậu làm sao chụp ảnh 9 tấm, còn cái gì mà chu môi phồng má bán manh...

Thật sự không hiểu nổi.

Rõ ràng cậu chưa bao giờ đăng ảnh selfie, ảnh đăng trên Weibo đoàn phim cũng đã bị hoá trang cho xấu đi rồi, bên ngoài thì cậu luôn đeo khẩu trang.

Mấy trăm người này làm sao có thể biết tới được?

Chẳng lẽ có chức năng đặc biệt nào có thể xuyên thấu qua lớp hoá trang nhìn thấu được bản chất?

Thêm vị fan thật lần trước nữa, kỳ lạ quá chừng.

Từ lúc mình không trả lời bình luận nữa, vị đó cũng không hỏi tiếp mà quay qua đào mộ.

Còn like weibo cậu post từ hai năm trước nữa chứ.

Không hiểu sao lại hơi thấy xấu hổ...

Lúc cậu đang xấu hổ đến co mấy ngón chân, chuông cửa vang lên.

Thư Thời khó hiểu, cậu vừa mới về đến nhà chưa bao lâu, ai lại tới giờ nay?

Chẳng lẽ là đại mỹ nhân?

Kết quả mở cửa ra lại thấy đứng ngoài cửa là hai người là mặt, một người đàn ông trung niên cao to béo tốt, người còn lại là một người trẻ tuổi, mặc một thân quần áo như mấy người bán hàng đa cấp.

Thư Thời trong lòng hoài nghi: "Xin hỏi hai vị là?"

Người đàn ông trung niên mỉm cười, chầm chậm nói: "Xin hỏi cậu là Thư Tiên sinh phải không? Tôi là người muốn mua nhà, trước đó đã có liên hệ với bạn của cậu."

Thư Thời thở phào, nhìn qua cũng không giống người xấu.

Nhưng cậu rất khó hiểu: "Nhưng tôi nhớ đã trả lời lại rằng để các anh đi xem căn khác rồi mà?"

Cậu cảm thấy mình đã từ chối một cách rất uyển chuyển rồi, chẳng lẽ nói vậy còn chưa đủ rõ ràng nên người này không hiểu ý?

Người đàn ông trung niên móc danh thiếp ra đưa cho Thư Thời: "Tôi biết, nhưng vì tôi rất thích nơi này, cũng rất thích căn nhà này nên hôm nay mới tới cửa chào hỏi, muốn hỏi thử xem cậu có đổi ý hay không."

Thư Thời lắc đâu: "Ngại quá, hiện tại tôi không có ý định bán nhà."

Người đàn ông trung niên mỉm cười: "Vậy làm phiền rồi, sau này nếu cậu có thay đổi chủ ý, lúc nào cũng có thể liên hệ với tôi."

Thư Thời cảm thấy rằng để tránh cho ông ta hiểu lầm, cậu nên nói cho rõ ràng.

"Ngại quá, hiện tại tôi không có ý định bán nhà, nếu không có gì ngoài ý muốn thì sau này ắt hẳn cũng sẽ không bán. Ngài nên đi xem mấy căn khác xem, biết đâu sẽ có kết quả tốt hơn."

Trong thư phòng của ngôi nhà bên cạnh, lúc này Diệp Vọng đang nhìn xuống mặt bàn, trên bàn đang bày một cuộn giấy, trên cuộn giấy là hai chữ 【Diệp Thời】, nét chữ bay bổng, bút lực mạnh mẽ.

Rèm cửa và cửa sổ của thư phòng không đóng hoàn toàn mà mở ra một nửa.

Khi Thư Thời cự tuyệt người đàn ông trung niên một cách chắc chắn, đầu ngón tay Diệp Vọng chầm chậm v**t v* hai chữ trên giấy, đáy mắt mơ hồ lộ ra một tia vui sướng.

*

Sau khi tiễn bước người đàn ông trung niên, cảm giác mệt mỏi trước đó của Thư Thời cũng biến mất.

Không cần nghỉ ngơi nữa, nên làm việc thôi.

Cậu còn muốn làm quà tặng cho đại mỹ nhân đó.

Thư Thời chưa từng làm qua mấy món thủ công này nên không hiểu rõ lắm.

Cậu lên mạng tìm mấy bài hướng dẫn, sau có dựa theo hướng dẫn mà đi mua mấy thứ công cụ như kim đâm, kéo, băng keo, đồ bao ngón tay, dùi nhỏ...

Mua dụng cụ xong, cậu trở về nhà rồi biến về nguyên hình, sau đó đứng trước gương ngắm nghía.

Lông trên đuôi nhiều nhưng hình như hơi cứng.

Lông trên bụng thì ít nhưng mềm mại.

Lông trên cổ vừa mềm vừa nhiều nhưng nhổ ở đây thì đau lắm á.

Cậu đắn đo nửa ngày, cuối cùng quyết định nhổ mỗi chỗ một ít, đau đến cậu nhe răng trợn mắt, cuối cùng thu hoạch được nửa nắm tay lông hồ ly.

Cậu nhìn qua gương, thấy được khối da bụng trọc lóc, thở dài.

Vì đại mỹ nhân, cậu đã phải chịu đựng nỗi khổ bị trọc lông mà ở tuổi của cậu đáng lẽ không nên chịu.

Lông đã nhổ, dụng cụ cũng đã mua đủ.

Ngay sau đó, Thư Thời lòng đầy tự tin mà học theo video hướng dẫn, nghĩ đến nguyên hình của đại mỹ nhân mà nặn ra hình dạng sơ bộ.

Nhưng tiếc là, không khống chế được sức lực, kỹ thuật lại không có, thế là nặn tới nặn lui thế nào cũng cảm thấy kỳ quái.

Thư Thời bất đắc dĩ đành gọi điện cho ông nội, trong ấn tượng của cậu ông nội luôn có một vài năng lực kỳ lạ cổ quái, nói không chừng ngay cả việc này ông cũng sẽ có cách.

Điện thoại được kết nối, Thư Thời đi thẳng vào vấn đề: "Ông ơi! Ông biết làm đồ nỉ* không?"

Ông Thư thong dong trả lời cậu: "Biết thì có biết..."

Thư Thời vui mừng đầy mặt: "Ông ơi con yêu ông quá đi mất! Đợi con, con về liền, mang thêm bánh đậu đỏ, nước đường với bánh ngọt về cho ông luôn!"

Ông Thư nhìn cuộc gọi đã kết thúc, mỉm cười lắc đầu.

Thư Thời mang theo bánh trái với dụng cụ làm đồ nỉ trở về Tứ Hợp Viện, vừa tiến vào nội viện liền thúc giục ông nội dạy mình cách làm.

Ông Thư nhìn cậu bày ra từng món từng món dụng cụ ra, còn thấy cậu làm việc nhìn rất chuyên nghiệp. Kết quả ngay lúc Thư Thời lấy lông của cậu ra, cơ thể vốn đang thả lỏng của ông Thư lập tức ngồi thẳng dậy.

Hiếm thấy ông không còn thong dong mà cất cao giọng hỏi: "Mi lấy lông của mình làm đồ nỉ? Định tặng cho người khác?!"

Thư Thời thình lình bị ông quát liền ngơ ngác, ngây ngốc gật đầu: "Vâng ạ, nhưng sao ông biết con muốn tặng người..."

Ông Thư nheo mắt lại hỏi cậu: "Mi muốn tặng ai? Người hay yêu? Nếu là người thì còn dễ nói, nếu là yêu——"

"Tặng yêu ạ!" Còn là một đại yêu.

Ông Thư tức đến bật cười: "Mi còn rất tự hào ha! Tuổi còn nhỏ, lông còn chưa mọc hết mà dám học người ta tự định chung thân!"

Vừa nói, cây quạt hương bồ trên tay vừa hướng trên người Thư Thời chào hỏi.

Thư Thời lật đật nhảy dựng lên, hét lớn: "Ông nội, ông nói bậy bạ gì vậy! Ai tự định chung thân! Con chỉ muốn làm quà tặng người ta thôi mà!"

Ông Thư cầm quạt hương bồ dừng lại động tác, ánh mắt nghi ngờ nhìn Thư Thời: "Mi không biết ý nghĩa của thứ này?"

Thư Thời oan ức muốn chết: "Con làm sao biết được! Với lại, làm đồ nỉ thì sao lại là tự định chung thân!"

Hóa ra chỉ là hiểu lắm, ông Thư thu hồi cánh tay đang quất quạt hương bồ: "Khụ, ông còn tưởng mi ở bên ngoài..."

Thấy ông không quất nữa, Thư Thời lại gần ông, hiếu kỳ hỏi: "Ông nội, sao ông lại nói tặng đồ nỉ là tự định chung thân vậy?"

Ông thư tằng hắng một tiếng, lúc đầu nghĩ rằng cậu còn nhỏ tuổi, chưa tới thời điểm cần biết những việc này, hiện tại xem ra vẫn nên nói cho rõ, chứ không đến lúc bị con yêu quái nào bụng dạ khó lường lừa đi mất cũng không biết.

"Ở trong Sơn Hải Cảnh, đưa tặng đồ vật trên người mình là việc làm của bạn lữ khi lập lời thề để thiên địa chứng giám, hiểu chưa?"

Sau khi hiểu được ý nghĩa của này, Thư Thời hóa đá.

Cậu dùng lông của mình làm thành đồ nỉ tặng cho đại mỹ nhân, như vậy, vậy, vậy không phải là trá hình cầu hôn đại mỹ nhân sao!

Hơn nữa, đại mỹ nhân đã sống lâu như vậy, chắc chắn biết được thông lệ này!

Đệt! Cậu nhịn không được mà chửi thề một tiếng.

Xuýt chút nữa là không biết phải giấu mặt đi đâu rồi...

Cậu nhìn nhúm lông của mình đang nằm trên bàn, rồi nghĩ tới đại mỹ nhân, sau đó hai má đỏ bừng.

Cũng may kịp thời phát hiện, nếu không đến lúc đó không biết phải làm sao nữa...

Cậu sợ bị ông nội trêu chọc, không dám ở lâu, vội vàng thu dọn đồ đạc trở về nhà.

Kết quả vừa về tới nhà, cửa rào còn chưa kịp mở đã gặp đại mỹ nhân.

Diệp Vọng từ con đường nhỏ bên ngoài đi tới: "Sao lại về trễ vậy? Ăn cơm chưa?"

Thư Thời vừa trải qua việc như vậy, hiện tại gặp được người thật, biểu cảm cứng đờ, vô thức tránh ánh mắt Diệp Vọng, vẻ mặt trốn tránh.

"Có chút việc, vẫn, vẫn chưa ăn cơm."

Diệp Vọng nhíu mày, không biết con hồ ly ngốc này hôm nay lại xảy ra chuyện gì.

"Qua đây ăn cơm."

Thư Thời liên tục xua tay: "Không cần, không cần, trong nhà em vẫn còn một chút đồ ăn thừa, nếu không ăn sẽ hư mất! À thì, em vào nhà trước nha!"

Nói xong vội vàng mở cửa bước nhanh vào nhà.

Diệp Vọng nhìn theo bóng lưng của cậu, lông mày nhíu chặt vẫn chưa thả lỏng.

Hồ ly ngốc hôm nay mới vừa về tới nhà, lấy đâu ra đồ ăn thừa?

"Rầm" một tiếng đóng cửa lại, Thư Thời tựa lưng vào cánh cửa thở phào nhẹ nhõm.

Cậu lấy nhúm lông của mình từ trong túi xách ra, nhớ tới lời ông nội nói, hai má lại "phừng" một tiếng đỏ lên.

Mình và đại mỹ nhân?

Thư Thời cảm thấy nhúm lông trong tay cũng nóng lên theo, sao có thể như vậy được chứ...

Tuy nhiên, Thư Thời do dự một chút, không đem nhúm lông này vứt đi mà thu lại để vào tủ kính trong thư phòng.

*

Hiện tại đồ nỉ là không tặng được rồi, vậy giờ tặng cái gì đây?

Lúc Thư Thời đang vò đầu bứt tai, tầm mắt vô tình đảo qua trang bìa tạp chí đang đặt trên bàn sách.

Anh Trương lúc trước có gợi ý cậu nên chọn mấy bộ đồ hợp mốt hơn, thế nên cậu đã đặt mua một ít tạp chí thời trang.

Rời nhà hai tháng, hộp thư đã chất chồng 4 bản, hôm nay cậu vừa lấy về, tiện tay đặt trên bàn sách.

Bên góc trái trên cùng trang bìa của một quyển tạp chí là một chiếc đồng hồ tinh tế và sang trọng.

Thư Thời nhất thời tò mò, cầm lên lật đến trang giới thiệu về đồng hồ.

Cậu không có hiểu biết nhiều về đồng hồ, chỉ nhìn qua vẻ ngoài, những dòng giới thiệu vắn tắt ghi bên dưới cũng chỉ thuận tiện nhìn sơ qua, dù sao cũng không nhớ được.

Lật qua tiếp hai trang, ánh mắt Thư Thời tức khắc bị chiếc đồng hồ nằm giữa trang tạp chí hấp dẫn.

Mặt đồng hồ là màu xanh lục sẫm, viền quanh mặt kính màu vàng kim, bên trên phủ một lớp kim cương nhỏ, cực kỳ xinh đẹp!

Cậu dường như có thể tưởng tượng được dáng vẻ đại mỹ nhân đeo lên chiếc đồng hồ này, chắc chắn vừa cao quý vừa mạnh mẽ!

Thư Thời động lòng.

Nhưng khi cậu nhìn sang chỗ đề giá, nụ cười trên môi cứng đờ.

Cậu đếm, hàng nghìn, mười nghìn, trăm nghìn, hàng triệu.

Ấy da ——

Chiếc đồng hồ này, chỗ nào cũng đẹp, có mỗi giá là không đẹp.

Tuy nhiên, cắn răng vẫn có thể mua được...

Thư Thời lấy điện thoại ra nhìn lại số dư tài khoản ngân hàng của mình: 1.312.333.

Mà giá của cái đồng hồ này lại là 1.311.888.

Nói cách khác, nếu mua cái đồng hồ này, trước khi được trả tiền cát-sê cậu chỉ có thể gặm mì gói sống qua ngày.

Ấy da ——

Không phải lúc đầu cậu chỉ muốn tặng món đồ nỉ không đáng tiền thôi sao!

Sao cuối cùng lại nhìn trúng món đồ mắc như vậy chứ!

Thế nhưng Thư Thời một bên khinh bỉ bản thân, một bên dính chặt mắt vào chiếc đồng hồ.

Chiếc đồng hồ này thật sự là quá quá quá đẹp đi mà! Đại mỹ nhân đeo lên chắc chắn nhìn rất đẹp luôn...

Bình Luận (0)
Comment