Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 51

Thư Thời nhìn ảnh mà ch** n**c miếng, thế nhưng nhìn lại số dư trong tài khoản tức khắc kéo cậu về lại thực tế.

Nếu thực sự mua nó thì cậu sẽ phải gặm mì gói sống qua ngày...

Cậu nhìn ảnh đồng hồ trong tạp chí, tự an ủi mình: "Có thể do ảnh chụp đẹp thôi, biết đâu vật thật không đẹp đến vậy thì sao?"

*

Hai tiếng sau, Thư Thời bước ra khỏi cửa tiệm, đẩy kính râm, cả người nhìn qua vừa sa sút vừa rối rắm.

Chiếc đồng hồ kia nhìn đẹp quá đi, so với ảnh chụp còn đẹp hơn nhiều, hình ảnh trong tạp chí còn không diễn tả được một phần mười khí chất của nó nữa!

Thư Thời ngồi xổm trước cửa tiệm, trong lòng xoắn xuýt vô cùng.

Làm sao bây giờ.

Nhìn thấy vật thật, càng muốn mua...

Thế nhưng vừa nghĩ tới số dư trong tài khoản ngân hàng, Thư Thời lại lắc đầu.

Không được, gặm mì gói một tháng, tưởng tượng thôi đã thấy đáng sợ rồi.

Cậu cắn răng, lấy điện thoại ra gọi xe.

Bỏ đi, về nhà thôi.

Đồng hồ lúc nào cũng có thể mua, không nên vì vậy mà bạc đãi bản thân!

Đúng lúc này, một đôi tình nhân bước ra khỏi cửa tiệm, người đàn ông đeo trên tay chiếc đồng hồ vừa rồi Thư Thời nhìn trúng, còn rất quý trọng xoa xoa mặt kính.

Người phụ nữ đi bên cạnh trêu chọc: "Mắt thẩm mỹ của em không tệ phải không! Mẫu này là hàng giới hạn, toàn cầu chỉ có 3.000 chiếc thôi đó..."

Đôi tình nhân đi xa dần, thanh âm của người phụ nữ Thư Thời cũng nghe không rõ lắm.

Thế nhưng cái câu toàn cầu chỉ có 3.000 chiếc vẫn còn phảng phất vang lên bên tai Thư Thời.

Chờ cậu nhận được cát-xê, mẫu đồng hồ này có thể đã ——

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên đánh gãy mạch suy nghĩ của Thư Thời, trên màn hình hiện ra một dãy số lạ, cậu bắt máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói thô kệch của đàn ông: "Thư tiên sinh phải không? Hiện tại tôi đang ở gần Quảng trường Nhân Dân, vị trí cụ thể của cậu là ở đâu vậy?"

Thư Thời sững sờ một lúc mới nhớ ra đây là chiếc xe mình vừa gọi.

Tiếng đàn ông trong điện thoại vẫn đang hối thúc: "Alô, lô, lô! Nghe rõ không?"

Thư Thời vội vàng lên tiếng: "Nghe rồi, nghe rồi, tôi đang ở phía tây quảng trường, trước cửa cửa hàng Sejati."

Trong điện thoại vang lên một tràng: "Biết rồi, biết rồi."

Sau đó điện thoại bị ngắt.

Thư Thời cầm điện thoại có chút luống cuống, sao, sao xe tới nhanh dữ vậy.

Mẫu đồng hồ đó chỉ có 3.000 chiếc, lỡ như...

Lúc này, ở bên đường cách đó hai mươi mét, một chiếc taxi vừa dừng lại, bấm còi hai tiếng.

Thư Thời xiết chặt điện thoại, do dự một chút, cuối cùng vẫn bước từng bước một về hướng xe taxi.

Nhưng hình ảnh chiếc đồng hồ vẫn cứ quanh quẩn trong đầu cậu.

Mẫu giới hạn, toàn cầu chỉ có 3.000 chiếc...

Cậu lúc này đã bước tới cạnh xe taxi, tay cũng đã đặt lên tay nắm cửa xe.

Nhưng cứ lần lữa mãi không kéo ra.

Chiếc đồng hồ đó thật hợp với đại mỹ nhân, xinh đẹp, tinh tế và sang trọng.

Lỡ như lần này cậu thật sự bỏ qua, vậy ——

Tài xế thấy cậu đứng yên không động đậy gì, thế là hạ kính xe xuống hỏi: "Anh bạn trẻ, sao vậy? sao không lên xe? Cửa không mở được hả?"

Tài xế vừa dứt lời đã thấy chàng trai mang khẩu trang đeo kính râm trước mắt lui về sau một bước: "Ngại quá bác tài, tôi nhớ ra còn có chút việc, không thể lên xe, thực xin lỗi, thực xin lỗi bác."

Vừa nói Thư Thời vừa quay người chạy trở về cửa hàng.

Nếu bỏ lỡ chiếc đồng hồ này, sau này có thể cậu sẽ hối hận.

Mặc kệ! Dù sao cũng không phải ăn mì gói cả đời, chỉ có một tháng, cậu cố một chút là được thôi.

Từ bên đường về tới cửa hàng chỉ có hai mươi mét, lúc Thư Thời đẩy cửa đi vào, kích động đến nổi lòng bàn tay đầy mồ hôi.

Cậu đi thẳng đến trước mặt nhân viên cửa hàng: "Làm phiền lấy giúp tôi chiếc đồng hồ "Mặc Lục Tinh Không" kia với, cảm ơn."

Nhân viên cửa hàng nhận ra vị khách trước mắt chính là người đã đứng ngắm mẫu đồng hồ này rất lâu, đối phương che chắn mặt mày kín mít, để lại ấn tượng rất sâu sắc.

"Tiên sinh, mẫu này trong cửa hàng chúng tôi chỉ có 5 chiếc, đến giờ đã bán hết ba chiếc, nếu ngài thật sự thích ——"

Thư Thời chém đinh chặt sắt: "Tôi muốn, gói lại giúp tôi."

Mười phút sau ——

Thư Thời đi qua đi lại trước kệ chất đầy mì gói trong siêu thị.

Mì cải chua Lão Đàn, mì thịt bò cay, mì gà hầm nấm hương, mì thịt bò hầm cà chua...

Cậu xốc lại giỏ hàng chất đầy mì gói của mình, hẳn là không bỏ sót vị nào ha?

Xác định đã lấy hết các loại mùi vị của mì gói bày trên kệ, Thư Thời đẩy giỏ hàng đi thanh toán.

Buổi tối, Thư Thời đổ nước sôi vào hộp mỳ xong thì lấy một quyển sách đậy lên, đợi mì chín.

Bên cạnh hộp mì là chiếc đồng hồ mà hôm nay cậu vừa tốn một khoản tiền lớn để mua.

Cậu nhìn chiếc đồng hồ tinh xảo được đựng trong hộp nhung màu đỏ, vẻ mặt lúc thì vui sướng lúc thì đau khổ.

Nói thật thì, hối hận thì không có hối hận, chỉ là nghĩ đến một tháng sau này mình sẽ cùng mì gói sống qua ngày, tâm trạng rất phức tạp.

Cậu giơ cổ tay lên ngắm nghía chiếc vòng tay.

Thực sự thì đại mỹ nhân đã giúp cậu rất nhiều, luôn mời cậu ăn cơm, còn tặng quà cho cậu.

Hơn một triệu tuy rằng không ít, nhưng giá trị của đồng hồ là cố định, đã yết giá bao nhiêu thì chính là bấy nhiêu.

Nhưng nếu đem tặng người thì sẽ làm tăng lên giá trị của nó.

Cậu muốn nhìn thấy dáng vẻ đại mỹ nhân đeo chiếc đồng hồ này.

Nhìn thời gian cũng đã đến lúc, Thư Thời cất đồng hồ, giở quyển sách đang đậy trên hợp mì ra, mùi vị mì cải chua Lão Đàn tỏa ra khắp phòng.

Thư Thời cầm dĩa khuấy khuấy, nếm thử một miếng.

Cậu lâu rồi chưa ăn lại mì gói, hiện tại nếm lại, cảm thấy mùi vị cũng không đến nổi nào.

*

Hôm sau, Thư Thời dậy rất sớm, ước chừng thời gian đại mỹ nhân thức dậy thì đi qua bấm chuông cửa.

Cửa mở ra, đại mỹ nhân xuất hiện sau cánh cửa, tóc trên trán hơi ẩm ướt.

Vốn dĩ Thư Thời muốn đưa thẳng món quà cho hắn, nhưng khi đại mỹ nhân nhìn thấy là cậu thì nghiêng người qua để cậu đi vào, thế là cậu cứ như vậy công khai tiến vào nhà.

Vào tới phòng khách, nhìn thấy ổ hồ ly và cây mèo leo quen thuộc, Thư Thời hơi sửng sốt.

Đại mỹ nhân vẫn chưa vứt mấy thứ này đi sao?

Cậu không về cũng đã được hai tháng rồi, haiz...

"Sao vậy?"

Nghe thấy giọng nói lành lạnh của đại mỹ nhân vang lên sau lưng, Thư Thời hoàn hồn, lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung đỏ đưa qua.

Diệp Vọng đưa tay nhận lấy: "Đây là cái gì?"

Giọng nói Thư Thời có mấy phần đắc ý: "Anh mở ra xem là biết liền!"

Ánh mắt của cậu chắc chắn có thể làm đại mỹ nhân kinh ngạc!

Diệp Vọng mở hộp ra xem, ánh mắt đúng là dừng trên đồng hồ vài giây, sau đó vẻ mặt lại khôi phục như thường: "Sao đột nhiên lại tặng anh cái này?"

Dáng vẻ Thư Thời tràn đầy hào hứng, giơ cổ tay lên trước mặt đại mỹ nhân, lắc lắc chiếc vòng trên cổ tay, nụ cười tươi roi rói: "Vì anh cũng tặng quà cho em nha!"

Vẻ mặt Diệp Vọng nhu hòa đi vài phần.

"Ăn sáng nhé?"

So với đống mì gói ở nhà, đương nhiên đồ ăn ở nhà đại mỹ nhân càng ngon hơn rồi!

Thư Thời vui vẻ đồng ý.

Hai người vừa nói xong chưa được bao lâu thì thấy Cô Hoạch Điểu đi ra.

"Tiên sinh, điểm tâm đã chuẩn bị xong."

Thư Thời đi theo Diệp Vọng vào phòng ăn, vừa liếc mắt đã thấy được chiếc bàn nhỏ bên cạnh bàn ăn lớn, chính là chiếc bàn ăn ngự dụng của cậu trước kia chứ đâu.

Cậu thở dài một tiếng rồi ngồi xuống đối diện đại mỹ nhân, đồ ăn được dọn lên, trong lòng Thư Thời có chút nghi hoặc.

Cậu nhớ rõ cậu mới vào cửa không được bao lâu mà, hơn nữa sau khi cậu vào cũng không hề thấy đại mỹ nhân dặn dò Cô Hoạch Điểu làm thêm một phần điểm tâm, sao cô ấy lại làm xong nhanh như vậy?

Chẳng lẽ Cô Hoạch Điểu biết tiên tri?

Ý nghĩ này hiện ra trong đầu cậu thoáng chốc rồi biến mất, cậu cũng không để trong lòng.

Món ăn Cô Hoạch Điểu làm càng đáng để cậu nghiên cứu hơn.

Có thể do tương phản với mì gói tối qua nên càng khiến món điểm tâm trước mắt này thêm quý giá, Thư Thời không chỉ ăn hết hai bát cháo mà còn ăn thêm một đĩa điểm tâm nhỏ.

Đến khi ra cửa Thư Thời đều phải bám vào khung cửa.

Đợi người đi khỏi, Diệp Vọng mở chiếc hộp nhung mà vừa rồi Thư Thời đưa hắn ra, đeo chiếc đồng hồ kia lên cổ tay.

Sau đó cất chiếc hộp nhung vào tủ đầu giường.

Xong xuôi, hắn đi đến phòng thay quần áo, kéo ngăn tủ đựng đồng hồ ra, lấy chiếc đồng hồ được gửi cho hắn trước khi được bày bán ném vào thùng rác.

Sau đó dặn dò Cô Hoạch Điểu lau dọn lại ổ hồ ly, cây mèo leo cùng với mấy vật linh tinh khác của hồ ly ngốc một lần nữa cho kĩ càng.

Sau khi hiểu lầm đã được gỡ bỏ, con hồ ly ngốc kia không còn lý do gì để ở bên ngoài nữa.

Huống hồ, sáng nay cậu còn chủ động tới cửa tặng đồng hồ.

Diệp Tứ đứng đợi bên ngoài, sau khi thấy Diệp Vọng đi ra vội vàng mở cửa xe.

Diệp Vọng chậm rãi đi tới trước cửa xe, bỗng dưng đưa tay chỉnh lại cà vạt, mặt kính đồng hồ chiết xạ ánh nắng khiến Diệp Tứ hơi sửng sốt.

Anh ta nhìn thấy đồng hồ trên tay tiên sinh, nhưng quan sát một lúc lại khẽ cau mày.

Diệp Vọng lên xe, Diệp Tứ quay lại ghế lái phụ, xe khởi động tiền về phía trước.

Diệp Tứ ngồi kế bên tài xế, nghĩ tới chiếc đồng hồ mình vừa nhìn thấy, nhịn không được quay đầu lại hỏi: "Tiên sinh, hôm nay ngài đeo chiếc đồng hồ kia..."

Diệp Vọng liếc mắt nhìn anh ta một cái, bình tĩnh đáp một tiếng "Ừ."

Vẻ mặt của Diệp Tứ lập tức trở nên nghiêm túc: "Tiên sinh, tôi sẽ nói chuyện lại với bên thương hiệu, trên đồng hồ không có khắc chữ, đây không chỉ là vấn đề sơ suất mà càng là vấn đề về thái độ của thương hiệu."

Ánh mắt Diệp Vọng ngưng lại trong chốc lát, sau đó chậm rãi cất tiếng: "Không cần, chiếc có khắc chữ kia ta ném rồi."

Sắc mặt Diệp Tứ cứng lại: "Vậy chiếc không khắc chữ trên tay ngài là..."

"Cậu ấy tặng."

Diệp Tứ hạ mắt nhìn xuống, bên dưới đồng hồ, anh nhìn thấy chiếc khuy măng sét cũng được tiểu tiên sinh đưa tặng.

Chiếc khuy măng sét này thời gian gần đây thường xuyên được xuất hiện, thậm chí có tin đồn rằng Diệp Thị có ý định thu mua công ty thiết kế và sản xuất loại khuy này.

Diệp Tứ khẽ cúi đầu: "Xin lỗi, là do thuộc hạ bảo thủ."

Có thể qua ngày hôm nay, tin đồn công ty mà Diệp Thị muốn thu mua lại nhiều thêm một nhà rồi.

Diệp Vọng im lặng, ngón cái tay phải khẽ v**t v* dây đeo của chiếc đồng hồ trên cổ tay trái.

*

Thư Thời đã ăn mì gói liên tục hai ngày, lúc đầu cảm thấy còn khá ổn, đến hiện tại lại cảm thấy rất phiền não, tại sao mỗi ngày đều là mì gói vậy huhu, thay đổi nhanh đến nỗi không có cả giai đoạn chuyển tiếp.

Mà Diệp Vọng ở sát vách đợi liên tục hai ngày vẫn không đợi được hồ ly ngốc quay về nhà, giữa đôi mày nhiều thêm vài phần lo nghĩ.

Nhưng mặc dù vậy, hắn vẫn bình tĩnh lật trang sách trong tay, chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn ổ hồ ly trong phòng khách.

Dù sao người cũng đang ở dưới mi mắt, không cần vội.

Sáng hôm sau, Thư Thời đi đổ rác, rác hai ngày dồn lại làm túi đựng rác căng phồng, thậm chí còn có chỗ bị lòi ra ngoài.

Lúc cậu đi vừa lúc đụng phải Diệp Vọng ra cửa để đi làm, thế là cất tiếng chào.

Khi nhìn thấy tay đại mỹ nhân đang đeo chiếc đồng hồ mình tăng, Thư Thời cười híp cả mắt.

Cậu biết mà, chiếc đồng hồ này chắc chắn rất hợp với đại mỹ nhân, mắt thẩm mỹ của cậu thật sự quá tốt!

Thùng rác ở ngay ngã ba bên cạnh, cách xe không xa, Thư Thời vứt rác xong thì quay trở vào nhà.

Lúc này, Diệp Vọng vừa bước tới cạnh xe, chứng kiến ​​toàn bộ quá trình Thư Thời vứt rác, đồng thời cũng nhìn thấy túi rác vô tình lộ ra một góc màu tím.

Diệp Tứ nhìn thấy tiên sinh đứng yên hồi lâu, cũng không lên xe, nhịn không được cất tiếng hỏi: "Tiên sinh, ngài——"

Kết quả là vừa mới nói được nửa câu, Diệp Vọng đã di chuyển, vững vàng đi về phía thùng rác.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Ha ha ha món đồ nỉ tiểu hồ ly sẽ có, tin tôi đi!

Bình Luận (0)
Comment