Diệp Vọng đi thẳng tới trước thùng rác, nắp thùng rác tự động mở ra, hắn nhìn thấy túi rác Thư Thời vừa ném vào.
Tay vung lên, miệng túi rác mở ra, đồ vật bên trong hiện ra rõ rành rành không sót thứ gì.
Mì dưa chua Lão Đàn, mì thịt bò vị cay, mì bò hầm cà chua...
Ánh mắt Diệp Vọng ngưng tụ lại, dần dần dời xuống, dừng lại trên chiếc đồng hồ đang nằm trên cổ tay trái mình, tình tự trong ánh mắt nhiều thêm mấy phần phức tạp.
Đứa nhỏ này sao cứ luôn ngốc nghếch như vậy chứ.
Diệp Tứ không biết chuyện gì xảy ra, anh chỉ thấy tiên sinh đột nhiên đi nhìn thùng rác, sau khi quay về lại bình tĩnh cất tiếng: "Hôm nay nghỉ, không đi làm."
Diệp Tứ ngây người: "Vậy hai cuộc họp quan trọng đã định trước hôm nay cùng ba cuộc họp video..."
Diệp Vọng đã cất bước quay trở về: "Lùi lại."
Sau đó như nhớ tới cái gì, hắn dừng bước lại hỏi: "Đồ đặt làm lúc trước, tiến độ thế nào rồi?"
"Đã hoàn thành, dự định ngày mai sẽ giao đến."
"Không cần ngày mai, ngay hôm nay."
Cô Hoạch Điểu vừa rửa xong bát đĩa, bước từ phòng bếp ra bỗng trông thấy tiên sinh từ ngoài cửa đi vào, giật nảy mình.
"Tiên sinh, ngài đây là?"
"Hôm nay nghỉ."
Bước chân Diệp Vọng không ngừng, đi thẳng tới thư phòng, sau đó mở ngăn tủ trong thư phòng, lấy từ trong đó ra thịt khô mà hai tháng trước đã đặt hàng chỗ Anh Chiêu.
Ngoài trang trại chăn nuôi, Anh Chiêu còn có nhà máy chế biến chuyên môn nên bao bì rất chi tiết, ngoại trừ thuộc tính của loại thịt ra, còn có danh mục thành phần, danh mục chất dinh dưỡng và... hạn sử dụng.
Diệp Vọng nhìn hạn sử dụng trên bao bì là hai năm sau, ánh mắt sâu thẳm.
*
Khi Thư Thời đang cuộn người trên ghế salon xem phim, đột nhiên nghe thấy vài tiếng ồn loáng thoáng, nghe thanh âm hình như truyền đến từ nhà đại mỹ nhân sát vách.
Cậu xuyên qua cửa sổ thoáng nhìn ra bên ngoài, trông thấy trên bãi cỏ nhà đại mỹ nhân bên cạnh có mấy người mặc đồ bảo hộ lao động màu xám đang khiên mấy thùng gỗ, nhìn qua giống như định lắp đặt món đồ gia dụng nào đó.
Cậu cắn miếng xoài sấy mua cách đây khá lâu, trong lòng hơi hơi tò mò.
Đại mỹ nhân hình như đâu có thiếu gì đâu, đây là đang làm gì vậy?
Cậu nhìn một hồi cũng nhìn không ra cái gì, bèn thả màn cửa xuống, tiếp tục xem phim.
Gần tới bữa trưa, Thư Thời đang đứng trong phòng bếp rầu rĩ không biết nên ăn mì gói vị gì, còn chưa xoắn xuýt xong đã thấy Diệp Vọng tới trước cửa.
Thời điểm Thư Thời nhìn thấy người nọ đi tới, phản ứng đầu tiên chính là: tuyệt đối không thể để đại mỹ nhân nhìn thấy mấy thùng mì trong nhà bếp!
Hôm qua vừa tặng người ta chiếc đồng hồ đắt như vậy, hôm nay bị nhìn thấy đang ăn mì tôm, như vậy mất mặt lắm luôn á!
Nhưng một giây sau, cậu nhìn thấy hộp cơm trên tay Diệp Tứ, ánh mắt lập tức sáng bừng lên!
Đại mỹ nhân lại muốn mời cậu ăn cơm phải hơm!
Sau khi Diệp Vọng vào cửa, ánh mắt lơ đãng lướt qua phòng bếp, ngoài dự đoán không đi tới phòng ăn nối liền với phòng bếp mà lại đặt thức ăn trên mặt bàn phòng khách.
Thư Thời lúc đầu còn chưa kịp phản ứng "Ơ sao không đi——"
Cậu vừa nói vừa giương tay lên, ngón tay chỉ về hướng phòng ăn.
Nhưng ngay sau đó, nghĩ đến đống mì gói mình đang chất trong phòng bếp bèn chột dạ rụt tay về.
Diệp Vọng giả vờ không hiểu: "Sao vậy?"
Thư Thời xua xua tay: "Không có gì, không có gì, ăn ở phòng khách đi, tụi mình có thể vừa ăn vừa xem phim!"
Diệp tứ bày đồ ăn ra xong, còn chưa kịp đưa đũa cho Thư Thời, cậu đã chờ không kịp mà lấy đôi đũa từ trong túi ra, ngo ngoe nhìn đồ ăn trên bàn trà.
Móng heo kho! Thịt bò kho tương!
Đây mới chính là tình làng nghĩa xóm tối lửa tắt đèn có nhau!
Diệp Vọng dùng đũa tượng trưng chạm vào đĩa thức ăn, ngay giây sau, Thư Thời nhận được tín hiệu ăn cơm, chờ không kịp mà bắt đầu ăn như gió cuốn.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Vọng nhìn không được mà đưa tay vuốt nhẹ đuôi tóc hồ ly ngốc.
Ăn tới như vậy, rốt cuộc đã nhịn bao lâu rồi.
Thư Thời cảm thấy gáy mình bị chạm nhẹ, ngẩng đầu lên khỏi bát cơm, gương mặt ngơ ngác nhìn đại mỹ nhân, vành tai hơi phiếm hồng.
Không phải ăn cơm hả, sao tự nhiên lại động tay vậy?
Diệp Vọng thu tay lại: "Không có gì, ăn đi."
Đợi đến khi đồ ăn bị tiêu diệt kha khá, tốc độ lùa cơm của Thư Thời chậm lại rồi, Diệp Vọng mới buông đũa xuống, sau đó khẽ thở dài.
Lúc này Thư Thời đã ăn no tám phần, lực chú ý vào đồ ăn cũng dần dần chuyển dời, nghe thấy tiếng thở dài cậu bèn nhìn lại: "Sao vậy?"
Sao đại mỹ nhân lại đột nhiên thở dài?
Ánh mắt Diệp Vọng rơi trên mặt bàn, chậm rãi mở miệng: "Anh từng nói với em là anh có nuôi một con hồ ly."
Bỗng dưng bị cue, sắc mặt Thư Thời có chút mất tự nhiên: "... Sau, sau đó thì sao?"
Cậu vẫn chưa quên trải nghiệm lần trước bị đại mỹ nhân chê bai tơi bời hoa lá đâu!
Đừng nói bây giờ lại muốn nói xấu sau lưng cậu đi?
"Không có gì, anh chỉ chợt nghĩ tới nó."
Nghe vậy Thư Thời thở phào nhẹ nhõm, may mà lần này không có mắng cậu.
Diệp Vọng khẽ liếc nhìn cậu một cái, trông thấy sắc mặt thả lỏng của cậu, khóe miệng nhếch lên "Tuy tính tình nó bướng bỉnh, lại còn nhiều khuyết điểm..."
Thư Thời hít ngược một hơi vừa thở ra về lại trong phổi, sau đó mài răng, cậu biết ngay!
Đại mỹ nhân có thành kiến với cậu——
"Nhưng dù sao cũng là hồ ly anh tự tay nuôi, giờ lại bỏ nhà đi lâu quá không về, anh ít nhiều gì cũng có chút lo lắng."
——Ủa?
Thư Thời sững người, chuyện này không giống với diễn biến của kịch bản mà cậu nghĩ.
Diệp Vọng khẽ rũ mắt nhìn xuống mặt bàn, từ góc độ Thư Thời nhìn sang, chỉ thấy sườn mặt hắn mang vẻ cô đơn, làm cậu nhất thời cảm thấy có chút chột dạ, còn có chút... đau lòng.
Cậu hắng giọng, bắt đầu cố gắng an ủi đại mỹ nhân: "Biết, biết đâu chừng nó có chỗ riêng để đi, nói không chừng hiện tại đang, đang sống rất tốt thì sao."
Diệp Vọng đột nhiên quay đầu, đôi mắt sâu thẳm cứ thế bắt gặp ánh mắt có chút chột dạ của Thư Thời, Thư Thời vội vàng nhìn đi chỗ khác.
"Nếu thật là vậy, anh cũng yên tâm."
Thư Thời phụ họa: "Đúng vậy, không cần quá lo lắng."
Trong lời nói của Diệp Vọng có chút tiếc nuối: "Chỉ tiếc lúc trước anh có đặt làm cho nó một cái ổ hồ ly rất sang trọng, biệt thự cao hai tầng, còn có cửa sổ riêng, vốn dĩ muốn cho nó ở thoải mái một chút, đáng tiếc nó chưa hưởng thụ được ngày nào."
Thư Thời trợn tròn mắt: ??? Lúc trước anh đâu có nói vậy đâu!
"Lúc trước thấy nó thích thịt khô, anh còn đặc biệt mua về rất nhiều, tiếc là để tới giờ sắp hết hạn sử dụng rồi mà nó vẫn chưa được ăn thử."
Gương mặt Thư Thời nặng trĩu, siết chặt đũa.
Mấy món thịt khô đó rất là ngon luôn á!
Quá hạn sẽ không ăn được nữa, thật là phung phí của trời!
"Nó rất thích tay nghề của dì ở nhà, gần đây anh có bảo dì học thêm vài món mới, chỉ tiếc, nó cũng không có cơ hội ăn thử."
Trái tim Thư Thời đang rỉ máu.
Thịt khô của cậu, biệt thự của cậu, bữa tiệc xa hoa của cậu!
Nói đến đây, Diệp Vọng lại khẽ thở dài: "Nó đã hai tháng không về rồi, có lẽ sau này cũng không về nữa."
Vẻ mặt căm phẫn của Thư Thời ngưng trệ.
Diệp Vọng ra hiệu cho Diệp Tứ thu dọn đồ vật, sau đó đứng dậy, ánh mắt ôn hòa nhìn Thư Thời: "Em nói đúng, có lẽ hiện tại nó đang sống rất tốt ở nơi nào đó."
Thư Thời nghĩ đến tủ bếp chất đầy mì gói của mình, méo miệng.
Cậu sống không có tốt đẹp gì hết á!
Diệp Vọng lại quạt thêm tí gió: "Vậy xem ra mấy thứ này đã vô dụng rồi, có lẽ cũng nên sớm đem bỏ thôi."
Thư Thời kinh ngạc ngẩng đầu, đem bỏ?!!!
Cậu còn chưa được hưởng qua ngày nào đâu!
"Đừng nha!"
Diệp Vọng rũ mắt nhìn cậu, có vẻ khó hiểu: "Nhưng nó không về nữa, giữ lại mấy thứ này làm gì?"
Thư Thời cắn c*n m** d***, liếc nhìn xung quanh: "Nói, nói không chừng nó sẽ quay về thì sao. Giờ đem, đem đi bỏ không phải rất lãng phí sao..."
Diệp Tứ đã thu dọn đồ đạc xong, Diệp Vọng nói tạm biệt với Thư Thời: "Biết đâu đó, nhưng khả năng không lớn lắm. Anh về trước, ở nhà còn việc phải xử lý."
"Ấy ấy..." Thư Thời muốn giữ người lại, nhưng lại không biết nên nói gì.
Rốt cuộc thì chính là cậu một đi không trở lại, cậu cũng không có lý do gì để cho đại mỹ nhân giữ lại biệt thự lớn cho cậu.
Thế là cậu chỉ đành trơ mắt nhìn bóng lưng đại mỹ nhân biến mất sau cánh cửa.
Thư Thời ngồi xếp bằng trên ghế salon lót lông, cắn cắn ngón trỏ.
Đại mỹ nhân nói xử lý việc nhà, đừng nói là đem bỏ biệt thự lớn của cậu nha...
Còn có thịt khô cậu vẫn chưa được ăn nữa...
Đốt ngón tay bị cắn ra mấy dấu răng nhợt nhạt, Thư Thời nhìn về phía phòng bếp, ở đó, có đóng mì gói đủ để cậu ăn trong nửa tháng.
Sau đó lại xuyên qua cửa sổ phòng khách nhìn ra ngoài, cách vách có biệt thự, có thịt khô, có bữa tiệc xa hoa, còn có đại mỹ nhân vẫn luôn nhớ mong cậu.
*
Nhà cách vách.
Diệp Tứ quan sát biệt thự sang trọng cao tới ba mét đặt trong phòng khách, hơi do dự: "Tiên sinh, lỡ như tiểu tiên sinh vẫn không về thì sao?"
Diệp Vọng điềm nhiên như không lật tờ báo kinh tế trên tay: "Không vội". Đợi thêm một chút.
Hai mươi phút sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, bên ngoài cửa sổ phòng khách có tiếng động.
Một con hồ ly lông toàn thân trắng như tuyết vèo một cái nhảy lên bệ cửa sổ, cơ thể khẽ nhún liền đẩy ra cửa sổ phòng khách, khẽ khàng đáp xuống mặt đất.
Khi Thư Thời nhảy lên bệ cửa sổ liền trông thấy biệt thự lớn của cậu, hai tầng! Có cửa sổ! Còn có nệm lông xù!
Cậu chưa từng hưởng thụ qua ổ hồ ly sang trọng như vậy lúc ở nguyên hình đâu!
Thế là sau khi nhảy xuống cửa sổ, Thư Thời vô thức muốn đi tới ổ hồ ly.
"Khụ."
Nghe thấy tiếng tằng hắng của đại mỹ nhân cậu mới lấy lại tinh thần, nhớ tới hiện tại mình là "một con hồ ly bướng bỉnh bỏ nhà đi hai thang không về".
Cậu lập tức chuyển hướng móng vuốt, tung tăng chạy đến bên người đại mỹ nhân.
Mà Diệp Vọng vẫn luôn ngồi yên không nhúc nhích, ánh mắt vẫn đặt trên tờ báo, chỉ bình tĩnh cất tiếng hỏi: "Sao? Ra ngoài chơi chán rồi?"
Thư Thời dừng động tác l**m móng vuốt lại, trợn to đôi mắt hồ ly nhìn hắn, im lặng lên án.
Vừa rồi thái độ của anh lúc nói chuyện với tôi ở bên kia đâu phải như vậy, anh còn nói anh lo lắng cho tôi đó!
Thư Thời duỗi móng vuốt túm lấy ống quần tây, dụi đầu vào đầu gối hắn.
Đại mỹ nhân chính là nghĩ một đằng nói một nẻo, cũng may mình biết ứng phó.
Diệp Vọng liếc nhìn ống quần bị túm, giọng điệu lạnh nhạt: "Ra ngoài chơi hai tháng, không biết móng vuốt sạch hay bẩn nữa."
Thư Thời ngẩng phắt đầu lên, không dụi nữa, móng vuốt trực tiếp cào lên cổ tay áo hắn.
Còn nói lo lắng cho tôi! Mua cho tôi biệt thự! Mua cho tôi thịt khô!
Kết quả nhìn thấy tôi trở về lại không ôm tôi!
Còn chê tôi bẩn!
Diệp Vọng một tay bắt lấy móng vuốt của cậu, tay còn lại nâng lưng cậu, sau đó nâng cả người hồ ly lên đặt trên đùi, ánh mắt sâu thẳm nhìn hồ ly đang tròn xoe mắt vì kinh ngạc: "Còn cáu kỉnh? Lúc mi bỏ nhà đi không nói năng gì, sao không nghĩ tới ta cũng sẽ tức giận? Hửm?"
Thư Thời chột dạ rụt đầu, nhìn ra chỗ khác.
Đó, đó không phải vì tình huống đặc biệt sao.
Cậu đem đầu hồ ly cọ cọ lên cổ Diệp Vọng, ý đồ dùng sự dễ thương để nịnh nọt đại mỹ nhân cho qua cửa.
Bọn cậu làm Yêu, quan trọng nhất chính là phải biết thời biết thế.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thư Thư vẫn còn non lắm.